Chương 95 - 96
95
Trên đường quay về Lãnh phủ, Lãnh Tử Diễm tỉnh lại một lát, ngước mắt nhìn Lăng Diệp ôm hắn, lại ngó phụ thân ngồi bên cạnh, thật sự không dám hé răng. Lăng Diệp đem đầu hắn tựa trên vai mình. "Còn nửa giờ nữa mới đến, ngươi ngủ tiếp chút đi."
Lãnh Thừa Phong lạnh lùng hừ một tiếng, đầu chuyển hướng ngoài cửa sổ, dường như cũng không muốn nhìn hai người.
Quan sát thương khẩu một phen, bác sĩ Lãnh phủ nhăn mày rất chặt. "Tiên sinh, tình trạng này... Phải khâu lại..."
Đến nhà chính trước đó, Lãnh Tử Diễm lo máu bên trong nhiễm ra quần, cố ý dùng một cái khăn nhỏ lót bên trong quần. Lúc này lấy khăn ra, bên trên đều là máu, quần lót tựa như nhúm qua máu. Hậu đình lại vô cùng thê thảm, xung quanh cũng nát ra, bên trong đương nhiên còn chưa nói.
Lãnh Thừa Phong tát lên mặt Lăng Diệp một cái. "Cút ra ngoài."
" Bá phụ..."
Mí mắt Tạ quản gia nẩy lên, tiến lên đi đến trước mặt Lãnh Thừa Phong, thấp giọng nói. "Gia chủ, là Lăng công tử cứu thiếu gia ra."
" Cút ra ngoài!"
Lăng Diệp cung kính cúi người. "Xin lỗi, bá phụ." Lúc nhìn đến Lãnh Tử Diễm, đối phương cũng vừa vặn nhìn y, đèn giải phẫu chiếu vào mặt hắn trắng đến dọa người, hắn nhìn y nửa ngày, lại yên lặng xoay đầu qua bên kia.
Phía dưới bị thương như bị mấy người đồng thời cường bạo, cũng khó trách Lãnh bá phụ sẽ không phân tốt xấu đem tức giận tát vào người mình.
Bất quá, vốn cũng là y không tốt.
Lại vô dụng đến mức ngay cả người của mình cũng không bảo vệ được.
Lăng Diệp ra sức đấm xuống, nơi đó vốn đã yếu ớt chật hẹp, Lãnh Tử Diễm có "lợi hại" đến đâu đi nữa cũng không thể dung nạp đại vật dã thú, con gà rừng kia một mực làm ẩu, không đem người làm chết đã là cám ơn trời đất.
Dù có là thư thú trong tộc, lấy thú thân giao hợp cùng hùng thú lần đầu tiên, sau đó cũng phải mấy ngày không xuống được giường.
Nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của bác sĩ kia, sợ là cũng có khả năng lưu lại di chứng gì đó.
Lăng Diệp lại đấm xuống, y phải đem con gà rừng kia xé nát, y phải đem nó xé nát.
" Lăng Diệp..."
Lăng Diệp ngẩng mạnh đầu, mắt nhíu lại. "Quân Ngân!"
Bên ngoài mưa bụi bay bay, trên mặt Quân Ngân ướt sũng, trên ngọn tóc còn treo bọt nước, y lau mặt, ngồi xuống bên cạnh Lăng Diệp, ngẩng đầu nhìn phòng điều trị đóng chặt. "Lãnh Tử Diễm hắn... Hiện tại thế nào?"
" Ngươi tin tức trái lại rất nhanh chóng."
Quân Ngân mím môi dưới, giống như đột ngột bùng nổ, một tay xách Lăng Diệp lên, ném vào tường, nắm đấm sượt qua mặt. "Họ Lăng, Tướng quân công tử, Thiếu chủ đại nhân, ngươi không phải rất tài giỏi, rất có bản lĩnh sao, tại sao lại để chuyện này xảy ra?"
Lăng Diệp hạ đồng tử xuống, vén khóe miệng, lộ ra một nụ cười châm chọc. "Quân gia gia chủ, ngươi lúc chế giễu hắn không phải rất có bản lĩnh sao? Bây giờ chạy tới làm gì? Tiếp tục chế giễu hắn? Đúng, chẳng những bị nam nhân làm qua, còn bị một con báo thao lộng, ngươi có phải càng chê hắn bẩn, nói, ngươi có phải không ?"
" Ta không có." Trên khuôn mặt tái xanh như hiện lên vết nứt, Quân Ngân chậm rãi thu hồi tay. "Ta không có chế giễu hắn."
"Đánh rắm ngươi cũng không có!" Lăng Diệp đạp bay Quân Ngân, ngực phập phồng trận trận, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn xuống đối phương, ánh mắt vừa lạnh vừa nghiêm. "Không phải ngươi chế giễu, hắn sẽ đi kiếm một cái đai trinh tiết đến chơi?" Lăng Diệp cười lạnh. "Có phải thấy hắn vì ngươi mà ngu xuẩn như đầu bị kẹt cửa, ngươi rất cao hứng. Có phải thấy hắn vì ngươi mà ngốc nghếch đến độ chạy tới ám sát bộ trưởng bộ tình báo, ngươi cũng rất đắc ý?"
Quân Ngân lắc đầu. "Ít nhất ta cũng không cho phép người nhà ta tổn thương đến hắn, ngươi sao....?"
" Ta.... Ngươi..." Lăng Diệp bỗng nhiên á khẩu không trả lời được.
" Ngươi trơ tráo biểu thị công khai với Tướng quân ngươi thích hắn, ngươi cho là Tướng quân sẽ không hận hắn? Tướng quân tính cách thế nào, ngươi rõ ràng hơn ta! Hắn không thể bắt ngươi, chỉ biết tìm Lãnh Tử Diễm khai đao!"
Lăng Diệp thanh âm rất buồn. "Ta đã bỏ nhà ra đi!"
Kẻ vừa rồi còn uy phong lẫm lẫm hung thần ác sát đột ngột chôn đầu như một học sinh lỡ làm sai việc, Quân Ngân cảm thấy trong lòng hoàn toàn không phải một cảm giác.
Lăng Diệp hồi nhỏ luôn bị ăn hiếp, Lãnh Tử Diễm không có việc gì cũng đi trêu chọc y, khiến cho y mặt mày toàn là nước mắt nước mũi, về sau phong thuỷ thay phiên luân chuyển, Lăng Diệp sau khi thú hóa có ưu thế áp đảo, một khi bắt được Lãnh Tử Diễm, chắc chắn sẽ có một trận đánh vô duyên vô cớ.
Trường quân đội cũng không cấm đánh nhau, ngay cả Lãnh Tử Diễm cũng chưa nói cái gì, Quân Ngân cũng không bày tỏ thái độ, hơn nữa, Quân Ngân mà xông vào, Lãnh Tử Diễm chẳng qua bản lĩnh không bằng người ta sẽ càng thêm khó chịu.
Chỉ là, Quân Ngân làm sao cũng không đoán được, hai người kia sẽ ngươi đánh ta ta đánh ngươi đánh tới ra tình cảm!
96
Quân Ngân đẩy Lăng Diệp đứng ở trước cửa ra, cười khổ. "Người đang nằm bên trong, chúng ta lôi những thứ đó ra có nghĩa lý gì?"
" Là ngươi muốn lôi trước." Lăng Diệp cũng đứng lên theo, vẻ mặt vẫn lạnh băng như cũ. "Hắn nói hắn phải kết hôn."
Quân Ngân trầm lặng, không lên tiếng.
" Ta sẽ không để hắn kết được." Lăng Diệp thề không thất hứa.
" Nga?" Quân Ngân nhếch mày, cười nhạo. "Dựa vào cái gì? Ngươi có thể thuyết phục Lãnh bá phụ, có thể thuyết phục Lãnh Tử Diễm?"
" Hắn kết một lần ta trực tiếp đến nháo một lần."
Quân Ngân vô ngữ. "Tựa hồ ta cùng hắn mới là danh chính ngôn thuận."
" Ngươi đã không cần hắn." Thấy Quân Ngân vọng qua, Lăng Diệp bổ sung một câu. "Hắn nói."
" Ta khi nào....?"
Lăng Diệp chỉnh cổ áo ngay ngắn, hơi giương cằm, nghiêm trang nói. "Bây giờ ta và ngươi đều đứng ở vạch xuất phát, xin ngươi đừng dùng ánh mắt kỳ thị mà nhìn tình cảm của ta cùng Lãnh Tử Diễm. Nếu ta cùng hắn thiên trường địa cửu, vậy nhất định là do chính ngươi không cố gắng, chứ không phải ta dùng mánh khoé châm ngòi ly gián. Còn nữa..." Lăng Diệp thẳng vai. "Chuyện trước kia, đều là ta trêu chọc hắn, ngươi bớt trách hắn bất trung này nọ."
" Ngươi đối với hắn trái lại rất chu đáo."
" Đa tạ."
" Bất quá... Ta khi nào nói vứt bỏ quan hệ với hắn?" Hai tay cắm vào túi quần, Quân Ngân chậm rãi nheo mắt. "Lăng Diệp, ta và ngươi, từ trước tới giờ liền không ở chung trên một vạch xuất phát."
Lăng Diệp hận đến nghiến răng nghiến lợi, trên mặt lại khí thế không chịu thua, cương ngạnh nói. "Chờ hắn tỉnh rồi nói sau."
" Ngươi là muốn chính hắn chọn?" Quân Ngân hỏi.
Khí thế Lăng Diệp xẹp mất, để gia hỏa có mắt không tròng kia tự chọn, sẽ chọn tới y.... Sao?
Cửa mở ra, Lãnh Thừa Phong dẫn đầu đi tới, ánh mắt không chút tình cảm hung hăng quét qua hai người ở cửa.
" Lãnh bá phụ." Hai người lần lượt bị áp lực đồng thời lên tiếng.
Lãnh Thừa Phong ngoài cười trong không cười nói. "Quân thiếu gia cũng có thời gian rảnh rỗi hạ cố đến tệ xá?"
Quân Ngân xử lý sự vụ gia tộc luôn thành thạo, nhiều lần gặp mặt Lãnh Thừa Phong cũng là khiêm tốn hữu lễ, trước giờ được đối phương ngợi khen, lần này trong lòng biết bất đồng cùng ngày trước, sao cũng không dám nhiều lời, cúi đầu, bộ dạng khiêm tốn chịu giáo huấn.
Lãnh Thừa Phong hừ thật mạnh. "Con ta ở bên trong khâu mổ, các ngươi ở bên ngoài thảo luận quyền sở hữu con ta, rất vui vẻ?"
Hai người tiếp tục cúi đầu.
" Nói với các ngươi, khỏi cần suy nghĩ." Lãnh Thừa Phong chậm rãi nói, thanh âm lại như chen lẫn mưa đá. "Chỗ đó của nó đã phế bỏ, đừng nói lên giường, có thể tự gánh vác sinh hoạt hay không cũng là một vấn đề."
Hai người ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch.
Vẫn là Quân Ngân hoàn hồn trước hết. "Bá phụ, ngài... Thật sao?"
" Giả!" Lãnh Thừa Phong nghiêng thân, hướng về phía hai người cười lạnh, cũng không quay đầu lại, rời khỏi.
" Tạ thúc, tiễn khách!"
Thanh âm gia chủ bất âm bất dương truyền đến, Tạ quản gia đi ra phía sau bác sĩ bất đắc dĩ nói. "Hai vị thiếu gia..."
" Ta không đi." Lăng Diệp thấp giọng nói. "Nếu hắn thật sự phế, ta liền chăm sóc hắn cả đời."
Tạ quản gia đau đầu. "Vậy Quân thiếu gia, ngài..."
" Có chuyện vẫn giấu các ngươi." Quân Ngân cúi thân, kính cẩn nói. "Lần trước, người đưa hắn cái hộp chính là ta..."
" Hả?"
" Thứ trong hộp cũng là ta chọn, quả thực là ta muốn dùng trên người hắn. Không thể đứng ra ngay từ đầu, thật xin lỗi."
" Quân thiếu gia." Tạ thúc lắc đầu. "Nếu là thế, vậy tiên sinh hẳn sớm đã điều tra rõ, chỉ là ta không biết thôi."
" Tử Diễm do một tay ngài theo lớn, chẳng khác nào nửa nhi tử của ngài... Tạ thúc, ta phải nói với ngài, ta mới là tình nhân của hắn." Quân Ngân ngẩng đầu cắn môi nói. "Nếu ta rời khỏi lúc hắn bị thương, còn tư cách gì để hắn yêu ta?"
" Các ngươi.... Các ngươi....!" Tạ quản gia cắn răng thối lui đến một bên, để cửa phòng điều trị hiện ra. "Thuốc mê không nặng, thiếu gia hẳn là sắp tỉnh. Bên tiên sinh, ta đi nói."
" Đa tạ Tạ thúc." Hai người nói xong liếc đối phương, trong mắt giấu sóng lớn.
" Thiếu gia như vậy, tiên sinh dù kịch liệt đánh hắn, kỳ thực căn bản vô pháp, lần trước tiên sinh đi tìm một người viết sách, người nọ đề nghị tiên sinh cứ để thiếu gia tìm một nam nhân an định, tiên sinh trở về liền ném vỡ bình cổ trân quý trăm năm..."
Lăng Diệp nhăn mày lại. "Tử Diễm lại như thế, chính hắn cũng không muốn."
" Có thể muốn sao, nam nhân yên lành, ai lại muốn... Muốn cái kia." Tạ quản gia vô cùng đau đớn. "Điều trị lúc trước, thiếu gia vẫn rất phối hợp, từ trước tới giờ không hề oán giận, nhưng thứ kia.... Căn bản trị không hết. Thiếu gia hắn... Rõ ràng chính là có bệnh không thể chữa."
" Tạ thúc, ngài đừng lo lắng, việc này không có gì đáng ghê gớm."
" Chúng ta đều quen, đương nhiên cảm thấy không ghê gớm, người ngoài sẽ lại nói ba điều bảy chuyện, ngay cả tiên sinh cũng.... Ai! Nhiều năm như vậy, ta không hiểu tai sao tiên sinh vẫn không thể chấp nhận, hắn mắng thiếu gia, hai cha con đều khó chịu, đây là tội gì!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro