❤️Chương 2: Hai chút đáng yêu

Ánh sáng trong phòng học rất sáng, ánh nắng bên ngoài chiếu vào vị trí bên cạnh cửa sổ.

Phòng học của lớp 9 ở lầu 3, ánh sáng nhiều hơn, từ góc độ của Tưởng Mộ Trầm, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng trên khuôn mặt cô, trắng nõn đến mức làm cậu có loại xúc động, muốn xoa bóp, hoặc là lưu lại trên mặt cô một chút dấu vết.

Sau khi nghe được tiếng mắng của Tưởng Mộ Trầm, các bạn học khác trong lớp đều im như ve sầu mùa đông.

Về truyền thuyết của Tưởng Mộ Trầm, không nói người khác, học cùng lớp là biết rõ nhất, tiểu bá vương Nhất Trung, không dễ chọc, trước khi có Tống Gia Hề, Trương mỹ nữ chưa bao giờ xếp bạn ngồi cùng bàn với cậu, cho dù là có, sau khi nhìn ánh mắt của Tưởng Mộ Trầm, cũng đều nơm nớp lo sợ nhanh chóng dọn đi rồi.

Dần dà, mọi người cũng sẽ không bởi vì việc này, đi chủ động trêu chọc cậu.

Mà tình huống hôm nay, hơi khác một chút.

Bạn học nhỏ nhắn đáng yêu này, làm nam sinh trong lớp không thể nhẫn tâm tới đuổi người ra khỏi vị trí kia.

......

Tống Gia Hề chớp mắt, nhìn người quen thuộc trước mặt, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, thì ra cậu ta chính là người mà chủ nhiệm giáo dục và cô Trương nói, học sinh không học vấn không nghề nghiệp.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, sau khi nghe câu nói kia của Tưởng Mộ Trầm, Tống Gia Hề suy nghĩ hai giây, mới mềm mại trả lời: "Cảm ơn cậu."

Bạn học khác: "????"

Tưởng Mộ Trầm nghe giọng nói mềm mại của cô, chỉ cảm thấy có chút không thích hợp, sau khi đứng đó với đôi tay đút trong túi, cậu trực tiếp đẩy Vương Dực ra: "Trở về vị trí của mình đi."

Nói xong, Tưởng Mộ Trầm cũng không để bụng ánh mắt của các bạn học khác, trực tiếp ngồi vào vị trí của mình.

Vừa ngồi xuống, Tưởng Mộ Trầm liền sững sờ vài giây, nhìn mặt bàn chỉnh tề của mình, mắt cậu toát ra một phần lạnh lẽo, giọng nói lạnh như hầm băng: "Ai con mẹ nó động vào bàn tôi?"

Các bạn học còn lại đều vô cùng yên lặng, không một người dám nói.

Tống Gia Hề ở một bên nhìn người bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Tớ dọn dẹp một chút." Cô dừng lại, nhỏ giọng giải thích: "Lúc tớ vừa mới tới ngồi, nơi này bừa bộn quá, cho nên tớ đã dọn dẹp lại cái bàn này, sau đó......" Câu nói kế tiếp, dưới cái nhìn chăm chú của Tưởng Mộ Trầm, tự động tắt.

Tưởng Mộ Trầm trong miệng nghẹn một câu, muốn mắng ra, nhưng đối với giọng nói mềm mại bên cạnh và cặp mắt vô tội kia, cậu lập tức mất bình tĩnh.

"Fuck!"

Đúng là gặp quỷ.

Tống Gia Hề run run thân mình, dịch một chút đến vị trí cửa sổ, cách xa Tưởng Mộ Trầm.

Tưởng Mộ Trầm nhìn, nhướng mày, tức muốn hộc máu hỏi: "Cậu cách xa tôi như vậy làm gì?"

"Tớ sợ cậu đánh tớ." Tống Gia Hề trả lời tự nhiên, đôi mày duyên dáng hơi chau lại nhìn cậu, một đôi mắt trong veo, tràn đầy lời nói thật chân thành.

"......"

"Phốc."

"Ha ha ha ha ha ha ha ha!"

"Mẹ nó, bạn học mới này sao lại đáng yêu như vậy?"

"Để tớ nói cho cậu biết Trầm ca chỉ đánh con trai, không đánh con gái."

Ngay cả Ninh Thi Ngôn ngồi trước, cũng cười đến không nhịn được, cô nàng ôm bụng cười đến nước mắt đều ra, hoãn lại một chút mới quay đầu lại nhìn Tống Gia Hề nói: "Hề Hề, việc này cậu không cần lo lắng, Trầm ca tuyệt đối không đánh cậu, đúng không Trầm ca."

Sắc mặt Tưởng Mộ Trầm đen lại, nghe vậy, liếc mắt nhìn Ninh Thi Ngôn với các bạn học khác đang cười, hừ lạnh một tiếng: "Không nhất định phải như vậy."

Cậu duỗi tay mở sách trước mặt ra, cúi đầu lấy máy chơi game trong ngăn kéo, mới vừa duỗi tay vào, Tưởng Mộ Trầm liền dừng hai giây, mới móc máy chơi game ra, chuẩn bị chơi trò chơi.

Tiếng chuông vào học vang lên, trên bàn học của Tống Gia Hề trừ cuốn sách ngoại khoá của Ninh Thi Ngôn ra thì hoàn toàn trống trơn.

Ách......cô còn chưa kịp đi lấy sách giáo khoa.

Tiết Tiếng Anh, giáo viên là một thầy lớn tuổi, khi mới vừa bước vào, Tống Gia Hề đã bị sự nghiêm túc của ông dọa rồi. Cô nhìn khuôn mặt nghiêm túc của giáo viên, nhíu mày, giáo viên này, có chút đáng sợ.

Tưởng Mộ Trầm ngẫu nhiên nhìn sang, liền thấy được khuôn mặt nhỏ đáng yêu của bạn cùng bàn, nhịn không được cười nhạo hỏi: "Sao vậy, căng thẳng?"

Tống Gia Hề quay đầu trừng cậu: "Học đi."

Tưởng Mộ Trầm nhướng mày: "Thì sao?"

"Cậu muốn tiếp tục chơi trò chơi sao."

Nghe vậy, Tưởng Mộ Trầm nhướng mày, xụ mặt: "Như thế nào, bạn học tốt bụng muốn quan tâm tôi sao?"

Tống Gia Hề vô cùng nghiêm túc lắc đầu: "Không phải." Cô dừng một chút, thật cẩn thận hỏi: "Nếu cậu tiếp tục chơi game thì có thể cho tớ mượn sách Tiếng Anh của cậu không?"

Nói xong, hình như lo lắng Tưởng Mộ Trầm không đồng ý, Tống Gia Hề vô cùng ngốc manh giơ một ngón tay: "Chỉ một tiết thôi, được không?"

Tưởng Mộ Trầm nhìn hành động trẻ con của cô, chỉ cảm thấy có thứ gì dưới đáy lòng đang cào, làm cậu có chút không thoải mái. Cậu thầm mắng dưới đáy lòng, chết tiệt, chỉ là chút chuyện này!

Tống Gia Hề nhìn vẻ mặt trầm xuống của Tưởng Mộ Trầm, yên lặng rút lại lời mình nói, thôi quên đi, không cho mượn thì không cho mượn, cô nhớ một chút từ vựng. Mới vừa lấy notebook trong cặp mình ra, Tống Gia Hề còn chưa có mở ra, bên cạnh liền ném lại đây một quyển sách tiếng Anh.

Tống Gia Hề nhìn, trên mặt lộ ra vui vẻ, vội vàng quay đầu nói với cậu: "Cảm ơn, cậu đúng là một người tốt."

"......"

Tưởng Mộ Trầm cong cong khóe môi, đột nhiên áp vào cạnh người Tống Gia Hề, nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, nói một câu đầy ẩn ý: "Anh không phải là người tốt đâu, em gái nhỏ."

Tống Gia Hề: "......"

"Mượn đồ của anh, đều phải trả giá."

Sau khi tiết học buổi sáng kết thúc, Tống Gia Hề bị Ninh Thi Ngôn nhiệt tình kéo đến căn tin.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện: "Đúng rồi, cậu cảm thấy Trầm ca thế nào?"

"Trầm ca?"

"Đúng vậy, Tưởng Mộ Trầm, tiểu bá vương trường chúng ta, mọi người đều gọi cậu ấy là Trầm ca." Ninh Thi Ngôn lấy một cái mâm, đưa cho Tống Gia Hề, nhịn không được cười nói: "Lúc sáng, tớ còn lo lắng cậu ấy sẽ kéo cậu ra."

"Không đến mức đó đâu."

Ninh Thi Ngôn quay đầu lại nhìn cô, cong môi cười: "Đó là cậu chưa từng nghe qua truyền thuyết của cậu ấy, để tớ kể cho cậu nghe, sau này vẫn là nên bớt tiếp xúc với cậu ấy, dù sao qua mấy ngày nữa Trương mỹ nữ sẽ đổi vị trí cho cậu."

Nghe vậy, Tống Gia Hề vô cùng nghiêm túc gật đầu: "Yên tâm đi, tớ sẽ không tiếp xúc nhiều với cậu ta đâu."

Hai người xếp hàng, chuẩn bị mua cơm.

"Nhân tiện, cậu muốn trọ ở trường không?"

Tống Gia Hề suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Cậu trọ ở trường sao?"

"Đúng vậy, các học sinh năm 3 hầu như đều trọ ở trường."

Tống Gia Hề ừ một tiếng: "Tớ vẫn chưa quyết định, chắc sẽ nghĩ lại sau."

"Được, phòng ký túc xá chúng tớ còn hai chỗ trống, nếu cậu trọ ở trường có thể nói với Trương mỹ nữ đến phòng của chúng tớ."

Nghe vậy, đôi mắt Tống Gia Hề sáng lên, ngạc nhiên hỏi: "Thật không?"

"Thật đấy."

"Tớ còn có một người bạn sẽ tới lớp chúng ta, đến lúc đó chúng ta có thể ở cùng nhau."

"Bạn của cậu?"

"Đúng rồi, Khương Ánh Sơ, cậu biết không?"

"Nghe qua tên, nhưng mà không có ấn tượng gì."

......

Hai người ở căn tin vừa ăn vừa nói chuyện, chờ sau khi ăn cơm trưa xong, Tống Gia Hề liền tự giác đến văn phòng của chủ nhiệm lớp, cô không quên mình chưa có lấy sách.

Vừa đến cửa văn phòng, Tống Gia Hề liền nghe thấy bên trong truyền ra một giọng nói tức giận cùng một giọng nam lười biếng.

Không chịu nổi sự tò mò, cô khẽ liếc nhìn, sau khi nhìn thấy người bên trong, Tống Gia Hề cả kinh, nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Cô Trương và bạn ngồi cùng bàn của cô.

Trong văn phòng, cô Trương đem lời nên nói đều nói, nên mắng cũng đều mắng, đối với Tưởng Mộ Trầm, cô thật sự không có biện pháp khác.

Cuối cùng chỉ có thể thở dài: "Được rồi, em ra ngoài đi."

"Ừ."

"Từ từ." Cô Trương gọi cậu lại, duỗi tay chỉ vào mấy quyển sách mới trên mặt bàn: "Đây là của bạn ngồi cùng bàn với em, em giúp em ấy cầm qua đi, dù sao cũng là con gái, em đừng khi dễ người ta."

Tưởng Mộ Trầm rũ mắt, nhìn chồng sách mới kia, cười nhạo nói: "Cô Trương cô sợ tôi khi dễ cô ấy mà còn sắp xếp ngồi cùng bàn với tôi, đây không phải là tự mâu thuẫn sao?"

"Em......" Cô Trương ngước mắt trừng cậu: "Nói cái gì?"

Tưởng Mộ Trầm cười lạnh: "Cô là vì cái gì, chẳng lẽ tôi còn không biết sao?" Nói xong, cậu trực tiếp ôm chồng sách kia đi ra ngoài, thuận tiện ném xuống một câu: "Không có lần sau."

' phanh ' một tiếng, cửa văn phòng bị đóng lại.

Tưởng Mộ Trầm vừa đi ra, liền đối mặt với tiểu bạch thỏ ở cửa, nhướng mày, nhìn tiểu bạch thỏ trước mặt, Tưởng Mộ Trầm nhìn cô một cái: "Nghe từ góc tường có vui không?"

Tống Gia Hề sửng sốt, ngước mắt trừng cậu một cái, sau đó xoay người trực tiếp rời đi không thèm để ý.

Tưởng Mộ Trầm nhìn bóng lưng cô, hiếm thấy cong khóe môi.

Sau khi trở lại phòng học, ánh mắt đầu tiên của Tưởng Mộ Trầm nhìn đến đó là người đang nằm trên bàn, trong phòng học này cãi cọ ồn ào, cậu vừa ôm sách tiến vào, Vương Dực liền lớn tiếng hô: "Trầm ca, sao giờ anh mới về, Trương mỹ nữ có làm gì anh không?"

Tưởng Mộ Trầm nhìn cậu, nhíu mày, duỗi chân đá người: "Cậu con mẹ nó không biết nhỏ giọng chút, không thấy có bạn học đang nghỉ ngơi sao?"

Vương Dực ngây ngốc nói: "Không có."

Trương Duy nhìn tên ngốc to con trước mặt, hận không thể rèn sắt thành thép vỗ đầu cậu: "Kia kìa."

"Mẹ, Trương Duy tiểu tử cậu dựa vào cái gì đánh tớ!"

Trương Duy cảm thấy cậu ta quả thực không cứu được nữa.

Tưởng Mộ Trầm trực tiếp đánh xuống một cái, ngữ khí không tốt nói: "Câm miệng cho tôi, yên lặng chút đi."

Vương Dực đang chuẩn bị phản bác, liền bị Trương Duy kéo lại, chỉ vào một chỗ: "Này, bạn học mới đang ngủ."

Vương Dực chớp mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cậu: "Ý cậu là vừa rồi Trầm ca vì bạn học mới nên mắng tớ?"

Trương Duy nhìn cậu, châm biếm nói: "Cậu mẹ nó thật đúng là ngu xuẩn."

Rõ ràng như vậy lại nhìn không ra, chỉ số thông minh thật sự có vấn đề.

Vương Dực vừa mới chuẩn bị mắng chửi người, Trương Duy liền chỉ vào chỗ nào đó cười, không tiếng động nói: "Bạn học mới."

Nháy mắt, Vương Dực thu lời nói sắp ra khỏi miệng về.

Hai người nằm trên bàn, không chớp mắt nhìn chằm chằm hai người bên kia.

Tưởng Mộ Trầm cầm sách đặt thật mạnh trên bàn Tống Gia Hề khiến cô hoảng sợ.

"Cậu làm gì vậy?"

Tưởng Mộ Trầm nhướng mày: "Cậu nói xem."

Tống Gia Hề nhìn chồng sách kia, nghẹn nghẹn: "Cảm ơn."

"Chỉ như vậy?"

Tống Gia Hề rũ mắt nhìn chằm chằm sách, hỏi: "Cậu muốn thế nào?"

Tưởng Mộ Trầm nhướng mày, nhe răng cười, tiến đến bên tai cô hỏi: "Em cảm thấy anh muốn thế nào, em gái nhỏ."

Tống Gia Hề hít sâu một hơi, nhưng nhiều năm giáo dục như vậy nói cho cô, giúp mình, mình cũng nên trả lễ, cho nên cô vô cùng có lễ phép hỏi: "Tớ không biết, cậu nói mới biết được."

Tưởng Mộ Trầm nhìn người trước mặt, ngây thơ đến mức làm cậu có chút không đành lòng.

Hai người nhìn nhau, một lát sau, Tưởng Mộ Trầm thuận miệng nói: "Em kêu anh một tiếng anh trai nhỏ, việc này cứ tính như vậy đi."

Tống Gia Hề: "......"

Vương Dực và Trương Duy ở bên kia, nhỏ giọng thảo luận: "Trầm ca không phải là đang chiếm tiện nghi của cô gái nhỏ sao?"

"Cậu cho rằng ai Trầm ca cũng đều chiếm tiện nghi à."

......

Tưởng Mộ Trầm cười như không cười nhìn cô, nhắc nhở: "Anh kêu em một tiếng em gái nhỏ, em kêu anh một tiếng anh trai nhỏ, không phải là phép lịch sự sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro