❤️Chương 4: Bốn chút đáng yêu

Đèn đường cách đó không xa phát ra ánh sáng màu cam ấm áp, Tống Gia Hề và Tưởng Mộ Trầm nhìn nhau.

Giọng nói mềm mại của cô truyền vào trong tai Tưởng Mộ Trầm, cậu cảm thấy nóng bức đến không chịu được, câu nói nhẹ nhàng bay bổng này giống như có sức nặng nào đó đè lên trái tim Tưởng Mộ Trầm.

Ánh mắt cậu thâm thuý nhìn cô gái nhỏ phía dưới, khi cô cười rộ lên thì bên cạnh khoé miệng lộ ra lúm đồng tiền, hiển nhiên cậu muốn chạm vào một chút, chọc một chọc.

"Anh trai nhỏ không có chiếm tiện nghi của em." Tưởng Mộ Trầm nói.

Nghe vậy, Tống Gia Hề phản ứng hơi có chút trì độn nhíu mày: "Nhưng anh có chiếm mà."

Tưởng Mộ Trầm nhìn cô, nhịn không được dụ cô gái nhỏ: "Em biết cái gì được gọi là chiếm tiện nghi sao?"

"Không biết."

Tưởng Mộ Trầm cong khóe môi, nhướng mày nhìn cô: "Có muốn anh trai nhỏ dạy em không?"

Tống Gia Hề đột nhiên cười hì hì nói: "Không cần đâu, anh trai nhỏ em phải về nhà, anh vẫn còn muốn ngồi ở trên đó sao?"

"Không được."

Tưởng Mộ Trầm nói, trực tiếp nhảy xuống khỏi rào chắn, vừa lúc dừng ở trước mặt Tống Gia Hề.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, dựa vào gần vô cùng, gần đến mức hít thở không thông.

Theo bản năng, Tống Gia Hề lùi lại một bước, Tưởng Mộ Trầm nhìn, hơi nhướng mày, khóe môi mang theo ý cười, trong ánh mắt hiện lên một tia trêu chọc, bộ dáng có chút xấu xa: "Em trốn cái gì?"

Tống Gia Hề a một tiếng: "Tớ không có trốn."

Tưởng Mộ Trầm nhìn lỗ tai cô đỏ không thể hiểu được, thật sự là chịu không nổi duỗi tay nhéo nhéo: "Em gái nhỏ."

"A?" Tống Gia Hề trợn tròn cặp mắt trong veo nhìn cậu, bĩu môi hỏi: "Sao cậu lại gọi tớ là em gái nhỏ?"

Tưởng Mộ Trầm cười nhẹ, bộ dáng lười biếng lưu manh nhìn cô: "Vừa nãy có phải em nói tôi luôn chiếm tiện nghi của em đúng không?"

"Ừm." Tống Gia Hề gật đầu thật mạnh, còn nhấn mạnh: "Đúng vậy."

Tưởng Mộ Trầm cười như không cười nhìn cô: "Em nói như vậy thì anh trai nhỏ sẽ dựa theo lời em nói mà làm."

Tống Gia Hề không hiểu ý cậu, thong thả chớp mắt một chút, mới bối rối hỏi: "Ý của cậu là gì?" Một câu hỏi chuyện nhẹ nhàng, không có pha lẫn bất cứ tạp chất gì, nhưng lại cố tình, làm Tưởng Mộ Trầm nghe xong ngực căng thẳng, chỉ cảm thấy Tiểu Khả Ái trước mắt, nóng người đến không chịu được.

Cậu nhìn cô, cong môi cười, trầm giọng nói: "Thật là một tiểu khả ái ngốc nghếch."

Tống Gia Hề: "......"

"Anh trai nhỏ có thể chiếm nhiều tiện nghi chút không?"

"Không thể."

Tưởng Mộ Trầm dựa vào tường, cười như không cười, trong ánh mắt hiện ra từng mảnh ánh sáng, đặc biệt mê người.

Tống Gia Hề nhìn, nhịn không được nhìn vào bên trong cặp mắt kia.

Xem có chút thất thần.

"Em nhìn tôi làm gì?"

Tống Gia Hề chớp mắt: "Tớ không có." Cô đột nhiên sửng sốt, nói: "Anh trai nhỏ, em sẽ không bắt được xe buýt mất."

Tưởng Mộ Trầm: "......"

Còn chưa kịp phản ứng, Tống Gia Hề liền chạy đi, mà Tưởng Mộ Trầm chỉ có thể là trơ mắt nhìn bóng dáng tiểu bạch thỏ mê người kia, đột nhiên thấp giọng cười ra tiếng, trong ngõ nhỏ yên tĩnh không ngừng vang lên tiếng cười.

Có chút mê người.

--

Bóng đêm nồng đậm, sau khi Tống Gia Hề đi được vài bước liền ngừng lại.

Sau khi nghe được tiếng bước chân không nhanh không chậm phía sau, cô đột nhiên tăng tốc, chạy đến trạm xe buýt đối diện.

Cô cảm thấy có người xấu đang ở sau lưng mình.

Mà Tưởng Mộ Trầm, nhìn bóng dáng chạy vội kia, thật sự là có chút dở khóc dở cười.

Cậu hình như, không có dọa người như vậy đúng không.

Cậu tiếp tục đi theo Tống Gia Hề, đến khi ra khỏi ngõ nhỏ, nhìn thấy người đã lên xe, Tưởng Mộ Trầm mới xoay người rời đi.

Gió ban đêm, thổi quét mấy sợi tóc giữa trán cậu, Tưởng Mộ Trầm móc ra một điếu thuốc, nhìn bóng dáng chiếc xe buýt đi xa kia, cười nhạo, duỗi tay xoa giữa mày, mới thầm mắng chính mình một câu.

Điên rồi sao, vì sao lại lo lắng cho sự an toàn của tiểu bạch thỏ.

Cậu cảm thấy mình có chút không ổn, nhưng rốt cuộc không ổn chỗ nào, Tưởng Mộ Trầm trước mắt không nói ra được nguyên cớ.

Một đống cửa nhà biệt thự kiểu Tây, Tống Gia Hề cầm theo một que kem vừa mới mua ở bên kia về nhà.

Đèn đuốc trong phòng sáng trưng, Tống Gia Hề thuần thục tìm chìa khóa mở cửa, sau khi tiến vào, nghe được bên trong truyền đến tiếng đàn piano.

"Mẹ, con về rồi."

Mẹ Tống nghe được giọng nói ngọt ngào, không nhanh không chậm từ trong phòng piano đi ra, sau khi nhìn thấy Tống Gia Hề, trực tiếp duỗi tay ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn mặt cô, cười nói: "Cục cưng đã về rồi."

Tống Gia Hề ừ một tiếng: "Đúng rồi, mẹ ăn cơm tối chưa?"

"Chưa, chờ ba con về làm."

Tống Gia Hề nói: "Dạ."

Cô cởi cặp sách đặt trên sô pha, quay đầu nói chuyện với mẹ Tống: "Mẹ, khi nào ba trở về ạ?"

"Không biết, nhưng mà mẹ đói bụng."

Tống Gia Hề thở dài, chậm rãi suy nghĩ nói: "Chúng ta có nên gọi cơm hộp không?"

Nhà bọn họ, nấu cơm chỉ có ba của Tống Gia Hề, đến nỗi chuyện khác, dọn dẹp đồ linh tinh trong nhà, có đôi khi là ba của Tống Gia Hề, có đôi khi là Tống Gia Hề, nhưng mà nhiều nhất, vẫn là bảo mẫu trong nhà.

Chẳng qua mấy ngày nay bảo mẫu có việc xin nghỉ, cho nên trong nhà trống rỗng.

Tống Gia Hề mở tủ lạnh, bên trong ngoại trừ thạch trái cây và kem cô thích ăn, thì không có đồ ăn vặt nào khác.

Mà mẹ Tống, đối với đồ ăn vặt của Tống Gia Hề quản rất chặt, không cho phép ăn những đồ cay đó, không tốt đối với làn da, đến nỗi kem que, tuy rằng cũng không cho phép, nhưng không có biện pháp, Tống Gia Hề thích ăn, mẹ Tống cũng không đành lòng đem chút yêu thích này của con gái bảo bối của mình bóp chết.

Cô nhìn tủ lạnh trống rỗng, bẹp miệng, quay đầu lại nhìn mẹ mình: "Mẹ. Hay là gọi cơm hộp đi."

"Cơm hộp không lành mạnh, còn không ngon bằng bố con làm."

"Nhưng mà con đói bụng, chỉ một lần thôi được không?" Tống Gia Hề dựng một ngón tay, đáng thương vô cùng nhìn mẹ Tống, vẻ mặt cầu xin.

Mẹ Tống nhìn cô, lại cúi đầu nhìn xuống tay mình, suy nghĩ một hồi liền gật đầu đồng ý: "Được rồi, chỉ lần này thôi."

"Dạ dạ, mẹ yên tâm đi, chỉ một lần thôi."

"Đi gọi đi."

"Vâng."

Tống Gia Hề gọi cơm hộp mới vừa đưa đến, ba Tống đã tan tầm trở về.

Một nhà ba người, hoà thuận vui vẻ ăn cơm hộp.

"Tiểu Thất ở trường học thế nào, thích ứng chứ?"

Tống Gia Hề không ngừng gật đầu, liếm mút ngón tay một chút nói: "Thích ứng."

Cô nghĩ về điều đó, rồi chia sẻ với ba mẹ mình về những việc ở trường: "Đúng rồi ba, con được sắp xếp ngồi cùng bàn với một bạn nam."

Tay ba Tống dừng lại, nhướng mày nhìn cô: "Sao lại như thế?"

Nghe vậy, Tống Gia Hề nghiêng đầu suy nghĩ: "Giáo viên nói không còn chỗ ngồi."

"Giáo viên nói?"

"Dạ dạ."

"Vậy bản thân con cảm thấy thế nào."

"Bản thân con?" Tống Gia Hề chần chờ một chút, mới có chút thấp thỏm nói: "Thật ra thì con có ý kiến khác."

Mẹ Tống ở một bên tao nhã ăn cơm hộp Tống Gia Hề gọi, nghe được lời này nhịn không được hỏi: "Bạn ngồi cùng bàn mới của con đẹp không?"

"Đẹp ạ." Tống Gia Hề nhớ lại diện mạo của Tưởng Mộ Trầm, vội vàng nói: "Bạn ngồi cùng bàn mới siêu đẹp, có chút giống ba khi còn trẻ."

Ba Tống nghẹn, kinh ngạc ngước mắt nhìn về phía con gái của mình, nửa híp mắt, có chút nghiêm túc hỏi: "Con nói cái gì?"

"Con nói có chút giống ba khi còn trẻ." Tống Gia Hề nhìn về phía mẹ mình hỏi: "Có phải khi còn trẻ ba thường xuyên đánh nhau, thành tích học tập còn không tốt không ạ?"

"Đúng vậy, ba con sơ trung cao trung đều như vậy, là giáo bá trường học đó. Lão đại của lớp."

Nghe vậy, Tống Gia Hề hơi nghiêm túc gật đầu: "Bạn ngồi cùng bàn với con cũng là cái dạng này, cho nên rất giống ba khi còn trẻ."

Ba Tống: "......"

Mẹ Tống bật cười, duỗi tay xoa đầu con gái mình, cười hỏi: "Thật sao?"

"Thật ạ."

Ba Tống nhíu mày, có chút bất đắc dĩ: "Vậy giáo viên con vì sao lại xếp con ngồi cùng bàn với lão đại lớp, vì không có chỗ sao, vậy cũng không nên, ba muốn nói chuyện với giáo viên của con, để đổi vị trí cho con."

Nghe vậy, Tống Gia Hề nhíu mày, suy nghĩ giây lát nói: "Không cần đâu ba, con cảm thấy giáo viên là có suy nghĩ khác."

"Suy nghĩ gì?" Ba mẹ đồng thanh dò hỏi.

Tống Gia Hề nghĩ mình ở cửa văn phòng nghe được, lại nhìn khuôn mặt ba mẹ trước mắt có chút nghiêm túc, vẻ mặt mình cũng trở nên nghiêm túc theo.

Cô gật đầu, ừ một tiếng: "Con cảm thấy là cái dạng này."

"Dạng nào?"

Tống Gia Hề nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Con cảm thấy sở dĩ giáo viên xếp con ngồi cùng bàn với lão đại lớp, hẳn là muốn con cứu vớt lão đại lớp một chút. Ba mẹ nghĩ thế nào?"

Ba Tống: "......"

Mẹ Tống: "......"

Tống Gia Hề nhìn hai người lần lượt không nói gì, nắm tay lại đặt trên mặt bàn, đập một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không sai, cô Trương khẳng định là có ý như thế này."

Cô dừng một chút, suy nghĩ: "Vậy ba, ba nói con nên làm thế nào để cứu vớt lão đại lớp đây?"

Cô tự nói thầm: "Chắc là thành tích, dù sao thì thành tích con cũng tốt."

"Ừm, cũng có khả năng là đạo đức, con cũng không chửi tục, lão đại lớp luôn mắng chửi người."

"Còn có khả năng là muốn làm lão đại lớp ngoan giống con, đi học phải viết bài thay vì ngủ."

Tống Gia Hề yên lặng nói vô số nhiệm vụ, làm ba Tống một bên nghe, chỉ cảm thấy một đầu đầy vạch đen.

Ông rốt cuộc là làm như thế nào mà nuôi dưỡng ra một cô con gái đáng yêu như vậy??!

Một lát sau, Tống Gia Hề cuối cùng cũng đem những ưu điểm của mình và khuyết điểm của lão đại cùng tuổi nói xong.

Nhưng mặt bánh bao vẫn nhăn lại như cũ, hiển nhiên là không có nghĩ ra được cô Trương sắp xếp cô ngồi cùng bàn với một người như vậy, rốt cuộc là vì cái gì.

Đột nhiên, cô nghĩ tới cái gì đó, lớn tiếng nói: "Ba."

"Ừm?"

"Ba nói xem, có phải cô Trương muốn tìm một người làm tai mắt cho mình không? Để con mỗi ngày đều nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của lão đại lớp, sau đó báo cáo lại."

Ba Tống: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro