❤️Chương 9: Chín giờ đáng yêu
Sau phố.
Cả trai lẫn gái tụ vào nhau, náo nhiệt ồn ào.
Một đống người vây quanh một chỗ, ồn ào nhốn nháo, không biết đang làm những gì.
Khi Tưởng Mộ Trầm mang theo bọn Trương Duy bọn họ đến bên kia, Lý Thạc đang ngồi trên một cái ghế, bắt chéo chân, ngậm một điếu thuốc, vẻ mặt du thủ du thực(*).
(*) chơi bời lêu lổng, không có nghề nghiệp
Bên người hắn vây quanh không ít nhóm em nhỏ, ghé vào bên tai hắn nói chuyện.
"Thạc ca, Tưởng Mộ Trầm bọn họ đến đây."
Lý Thạc dừng lại, nhìn theo tầm mắt người đó, thưởng thức điếu thuốc trong tay, khói trắng lượn lờ, thổi tan trước mắt, hắn ngước mắt nhìn về phía người đàn ông đi tới, cười nhạo: "Ôi, ngọn gió nào đã đưa Tưởng thiếu gia tới đây vậy."
Tưởng Mộ Trầm rũ mắt nhìn lại, đôi tay đút túi đứng trước mặt Lý Thạc, cười lạnh: "Gió độc."
Lý Thạc khịt mũi: "Mẹ nó, mày nói ai độc?"
Tưởng Mộ Trầm nheo mắt, lệ khí(*) trên mặt rất nặng: "Người đâu."
(*) Lệ khí nghĩa là khí thế lặng lệ, khí thế lạnh lùng.... Được sử dụng để chỉ trạng thái của người (nhân vật trong truyện), ở đây là trạng thái giận giữ trông có vẻ rất nguy hiểm.
Lệ cũng có nghĩa là đẹp đẽ (không hẳn là nước mắt) trong từ lăng lệ (đẹp đẽ, lạnh lùng, bi tráng, cũng pha chút nguy hiểm và hung ác)
Khí ở đây là khí thế một cảm giác vô hình của người đối diện khi nhìn người khác mà thấy được.
Từ này ít sử dụng trọng hiện đại, thường xuất hiện trong văn học xưa, hoặc bắt gặp trong các bộ truyện kiếm hiệp, tiên hiệp sử dụng để biểu đạt trạng thái nhân vật trong lúc tức giận.
Lý Thạc cong cong khóe môi, duỗi tay dập tắt điếu thuốc đang cầm trong tay, nhìn về phía cậu: "Ai?"
"Đừng giả ngu với tao." Vẻ mặt Tưởng Mộ Trầm không kiên nhẫn, ánh mắt sắc bén, từ trên cao nhìn xuống Lý Thạc: "Trang Mộng đâu."
Nghe vậy, Lý Thạc cười ra tiếng, hắn làm bộ làm tịch cười cong eo, dương cao giọng: "Tìm cái bô còn tìm được dám tới nơi này của tao, mày có ý gì?"
Tưởng Mộ Trầm cười nhạo, không chút để ý nói: "Có phải cảm thấy ở trong bệnh viện chưa đủ không?"
Ngữ khí cậu hung ác, trực tiếp duỗi tay chế trụ cổ Lý Thạc, cả người đều tản ra lệ khí: "Đừng có chọc tao, bằng không, tao sẽ khiến mày đứng không nổi." Nói, tay Tưởng Mộ Trầm dùng sức, nắm càng thêm chặt, như thật sự có loại tư thế, cậu cũng không muốn buông tha Lý Thạc.
Sắc mặt Lý Thạc đỏ lên, cổ họng nghẹn chặt, hoàn toàn không thở được.
Chân hắn chậm rãi cách mặt đất, cả người bị một bàn tay của Tưởng Mộ Trầm nhấc lên.
"Mày......buông......buông...buông...ra......" Câu nói cuối cùng còn chưa nói hết, Tưởng Mộ Trầm liền buông ra, hung hăng ném người xuống, ánh mắt cậu sắc bén, thẳng tắp nhìn về phía người ngồi dưới đất há to mồm hít thở bầu không khí trong lành khó kiếm được.
Tưởng Mộ Trầm khom lưng, ngồi xổm trước mặt hắn, khóe môi nhẹ cong, cười như không cười nhìn hắn: "Lý Thạc, nếu tao nhớ không lầm, tao đã từng nói, đừng trêu chọc tao."
Cậu dừng một chút, áp gần vào bên tai Lý Thạc, ngữ khí ngoan tuyệt: "Bằng không, tao con mẹ nó sớm hay muộn cũng đánh chết mày."
Lý Thạc không có bất cứ phản ứng gì, chỉ lo hít sâu để bù lại lượng dưỡng khí đã thiếu hụt thời gian lâu như vậy.
Tưởng Mộ Trầm không chút để ý đứng lên, trong ánh mắt băng lãnh: "Hỏi lại một lần nữa, Trang Mộng đâu."
Anh em của Lý Thạc nhìn, vội vàng duỗi tay chỉ chỉ nói: "Cô ta......cô ta ở bên trong quán bar."
Có được đáp án mình muốn, Tưởng Mộ Trầm đến cái ánh mắt cũng không cho Lý Thạc, liền trực tiếp mang người rời đi hùng hổ, làm người bên cạnh nhìn, đều nhịn không được lui về phía sau hai bước.
Mọi người đều biết, ai cũng có thể đắc tội, chỉ duy nhất Tưởng Mộ Trầm của Nhất Trung, không được đắc tội, cũng đắc tội không nổi.
--
Người bên cạnh Lý Thạc đỡ hắn lên, ngữ khí sốt ruột hỏi: "Thạc ca, bây giờ phải làm sao?"
"Mày con mẹ nó nói bây giờ phải làm sao?" Đáy mắt Lý Thạc tràn đầy lệ khí, nhìn bóng lưng Tưởng Mộ Trầm, như là muốn đem bầm thây cậu ra: "Đi tra một chút gần đây Tưởng Mộ Trầm bận cái gì."
"Vâng. Thạc ca anh muốn làm gì?"
Khóe môi Lý Thạc chứa một tia cười lạnh: "Đụng vào nó không được, tao còn không đụng được vào người bên cạnh nó sao." Lý Thạc vỗ tay, hắn hiểu Tưởng Mộ Trầm nhất, Tưởng Mộ Trầm người này, không hề để ý người bên cạnh mình.
Hắn muốn muốn nhìn thử xem, mình động vào hai tên ngốc bên người cậu ta, Tưởng Mộ Trầm sẽ như thế nào.
Bên trong quán bar, ngọn đèn sáng trưng, đi vào đó là đủ các loại tạp âm chói tai vang lên bên tai.
Tưởng Mộ Trầm nhíu mày, nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, từ đáy lòng cảm thấy ghét bỏ.
Vương Dực thật cẩn thận nhìn, hỏi cậu: "Trầm ca, nếu không chúng ta đợi một chút rồi đi vào sau?"
Tưởng Mộ Trầm mím môi, nhìn về phía Vương Dực: "Đem người ra đây cho tôi."
"Đến ngay." Vương Dực vội vàng đáp lời, nhìn về phía Trương Duy: "Chúng ta đi thôi, Trầm ca anh chờ ở bên ngoài là tốt rồi."
"Ừ."
Tưởng Mộ Trầm đi ra ngoài, dựa vào tường ngậm điếu thuốc, đốt lửa.
Cậu rũ mắt, nhìn chằm chằm mặt đất, cười nhạo, gần đây như là tên ngốc, đến gây phiền toái một người phụ nữ vì một cái cô gái nhỏ.
Nhưng không tìm, Tưởng Mộ Trầm nghĩ đến đôi mắt ướt dầm dề kia, lại cảm thấy không thể vượt qua được rào cản đáy lòng.
Một lúc sau, Vương Dực và Trương Duy liền kéo Trang Mộng đi ra.
Tưởng Mộ Trầm ghé mắt nhìn qua đi, cười lạnh: "Sao vậy, không dám nhìn tôi?"
Trang Mộng lắc đầu, nhìn Tưởng Mộ Trầm cắn răng: "Trầm ca."
"Cô con mẹ nó đừng kêu tên tôi." Tưởng Mộ Trầm lạnh lùng nói: "Trang Mộng, cô biết điểm mấu chốt của tôi, đừng chạm vào người bên cạnh tôi."
Trang Mộng run lên, vô thức lui lại một bước trước đôi mắt sâu thẳm của Tưởng Mộ Trầm.
Cô ta sợ.
Trên môi Tưởng Mộ Trầm nở một nụ cười, nhưng lại không lọt vào đáy mắt cậu.
"Nếu còn động đến cô ấy, tôi sẽ khiến cho cô cút khỏi Thị Nhất Trung." Tưởng Mộ Trầm nhìn về phía Trang Mộng đang tái nhợt, nói xong liền thu hồi ánh mắt của mình, nhìn về một bên: "Nhớ kỹ lời hôm nay tôi nói, không có lần thứ hai."
Chiều chủ nhật, ba Tống và mẹ Tống đưa Tống Gia Hề tới trường học.
Thuận tiện mang đồ vật của cô chuyển đến, mẹ Tống giống như một cô công chúa nhỏ, cùng Tống Gia Hề đứng một bên, nhìn ba Tống xách đồ ra ra vào vào, còn sửa sang lại giường đệm cho cô.
Ninh Thi Ngôn ở một bên trợn mắt há hốc mồm, liên tục kinh ngạc.
Sau khi ba Tống dọn giường đệm cho cô xong, nhìn về phía Tống Gia Hề: "Tiểu Thất."
"A?"
"Như vậy được chứ."
Tống Gia Hề rũ mắt nhìn, gật đầu: "Được rồi ạ, cảm ơn ba."
Mẹ Tống nhíu mày, nhìn: "Anh sắp xếp mấy thứ kia cho cục cưng đi."
"Được."
Ba Tống tiếp tục bận rộn, còn mẹ Tống, đang ân cần dạy bảo dặn dò Tống Gia Hề: "Buổi tối nhớ đắp mặt nạ."
"Vâng."
"Mỗi ngày nhớ uống một lít nước."
"Vâng."
"Không được ăn đồ cay."
Tống Gia Hề trầm mặc vài giây, ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ, mẹ con đã biết."
Mẹ Tống nghĩ ngợi rồi nói tiếp: "Mỹ phẩm dưỡng da nhớ phải dùng, đừng lười biếng."
Tống Gia Hề: "Vâng."
"Không được thức khuya."
"Vâng."
......
Mẹ Tống dặn dò dong dài thật lâu sau, mới từ bỏ.
Chờ ba Tống và mẹ Tống rời đi, Ninh Thi Ngôn đi tới, nhìn Tống Gia Hề vội vàng nói: "Hề Hề, ba mẹ cậu thật trẻ."
Tống Gia Hề suy nghĩ giây lát, nói: "Cũng được."
Ninh Thi Ngôn lắc đầu: "Đặc biệt là mẹ cậu, rất đẹp đó, giống như là chị em với cậu vậy."
Nghe vậy, Tống Gia Hề tỏ vẻ không phục: "Không phải chứ?"
Ninh Thi Ngôn nhìn Tống Gia Hề, nhịn không được nói: "Nhà cậu lúc nào cũng như thế này?"
"Ừm." Tống Gia Hề gật đầu: "Ba đi làm, mẹ nghỉ ngơi."
Ninh Thi Ngôn líu lưỡi, có chút khó có thể tin: "Từ nhỏ đã như vậy sao."
"Đúng vậy." Tống Gia Hề đã quen, nhưng Ninh Thi Ngôn đây là lần đầu tiên nhìn thấy, cho đến buổi tối vẫn còn lôi kéo Tống Gia Hề nói chuyện này.
Học sinh nội trú đều bắt buộc phải học tiết tự học buổi tối, 7 giờ bắt đầu.
Tống Gia Hề và Ninh Thi Ngôn cùng đến căn tin ăn cơm chiều, sau đó đi vào phòng học.
Vừa bước vào lớp, Tống Gia Hề liền ngây ngẩn cả người, nhìn người đang ngồi, có chút kinh ngạc.
"Này, sao Trầm ca lại ở trong phòng học?" Ninh Thi Ngôn đã mở miệng nói ra.
Tống Gia Hề lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Mấy ngày nay cô cũng không nhìn thấy Tưởng Mộ Trầm, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cậu trong lớp học sau buổi chiều ngày hôm đó.
Nghe thấy giọng nói, Tưởng Mộ Trầm quay đầu lại nhìn, khóe môi mang theo ý cười, cười như không cười nhìn Tống Gia Hề, kéo dài giọng nói: "Chà, tiểu khả ái ngồi cùng bàn tới."
Tống Gia Hề: "......"
Cô đỏ mặt, trừng mắt nhìn Tưởng Mộ Trầm: "Đừng gọi tớ là tiểu khả ái."
Tưởng Mộ Trầm nhướng mày, câu môi cười hỏi: "Vậy sao ta không thử gọi là cục cưng?"
Tống Gia Hề: "......"
Ninh Thi Ngôn ôm cánh tay của cô, bật cười nói: "Được đó được đó, cục cưng thật sự dễ nghe."
Tống Gia Hề ghé mắt, trừng mắt nhìn cô một cái: "Nói bậy."
Ninh Thi Ngôn nhìn cô đỏ mặt, nhịn không được trêu ghẹo: "Hề Hề sao cậu dễ dàng đỏ mặt như vậy, đáng yêu quá đi."
Tống Gia Hề cũng chỉ có thể là tiếp nhận bọn họ trêu chọc, đỏ mặt đáp lời.
Sau khi trở lại vị trí, mới vừa ngồi xuống, Tưởng Mộ Trầm liền ném đồ gì đó tới, Tống Gia Hề sửng sốt, cúi đầu nhìn.
"Nhìn xem, bây giờ có được không?"
Tống Gia Hề dừng lại, duỗi tay mở cuốn vở trước mắt ra.
Cuốn vở lúc trước bị Trang Mộng xé nát, bây giờ toàn bộ đều được dán lại bằng keo trong suốt màu trắng, dấu vết rất nặng, nhưng có thể thấy rõ những ghi chép trước đây mà Tống Gia Hề viết.
Cô nhìn chằm chằm thật lâu sau, mới kinh ngạc nhìn về phía Tưởng Mộ Trầm: "Cậu dán sao?"
"Không phải." Tưởng Mộ Trầm ngạo kiều đáp lời, cúi đầu tiếp tục chơi trò chơi: "Vương Dực dán."
Nghe vậy, Tống Gia Hề cong môi cười nhìn về phía Vương Dực ở một bên, nói: "Vương Dực."
"Hả?" Vương Dực ngước mắt nhìn lại, đụng phải gương mặt tươi cười của Tống Gia Hề, nhất thời thất thần: "Sao vậy?"
Tống Gia Hề giơ vở nhỏ, mi mắt cong cong nói lời cảm ơn: "Cảm ơn cậu."
Vương Dực há miệng thở dốc, vừa mới chuẩn bị nói cái gì đó, liền bị Tưởng Mộ Trầm trừng mắt nhìn một cái, dưới áp lực của ánh mắt, lời Vương Dực vừa đưa tới bên miệng, nháy mắt xoay chuyển: "Ồ, không cần khách khí, chắc vậy."
Tống Gia Hề cười vui vẻ, cuối cùng cuốn vở cũng đã trở lại, tuy rằng không còn tốt như lúc trước, nhưng còn có thể xem cũng đã rất tuyệt.
Tưởng Mộ Trầm nhướng mày, nhìn hai cái lúm đồng tiền nhỏ trên má Tống Gia Hề, trầm giọng nói: "Vui như vậy?"
"Đúng vậy." Tống Gia Hề đúng lý hợp tình đáp lời, ngước mắt nhìn về phía Tưởng Mộ Trầm hỏi: "Tưởng Mộ Trầm."
"Ừm?"
"Cuốn vở đã trở lại."
Tưởng Mộ Trầm nghẹn, nhìn cô: "Tôi biết."
Mày cậu khẽ nhúc nhích, đột nhiên có linh cảm không tốt lắm: "Sau đó thì sao?"
Tống Gia Hề đưa quyển vở đến trước mắt Tưởng Mộ Trầm như dâng bảo vật, cười tủm tỉm nói: "Nếu vở đã trở lại, cậu có muốn thử ghi nhớ những kiến thức này không?"
Tưởng Mộ Trầm: "......"
Tống Gia Hề nhìn sắc mặt của cậu, mạo nguy hiểm có thể bị đánh, tiếp tục nói: "Dù sao tớ cũng đã viết rất lâu rồi, hơn nữa Vương Dực còn bỏ rất nhiều công sức để dán lại đó, cậu có cảm thấy nên đọc một chút hay không?"
Tưởng Mộ Trầm nghẹn, một câu ' mẹ nó ' bên miệng vẫn luôn không mắng ra.
Ninh Thi Ngôn ở phía trước, đã cười đến mức không chịu được.
Về phần Tống Gia Hề, phản ứng tuy có chút trì độn nhưng vẫn bổ sung thêm một câu: "Tớ nghe Thi Ngôn nói lần trước cậu đứng nhất từ dưới đếm lên, cậu có muốn thử thay đổi thứ hạng của mình một chút hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro