Chương 17 : Nhiệt huyết

Quả nhiên, sau trận đấu tập chính thức, KC cũng đồng ý để Nhan Trúc đánh một ván game, sau đó còn trêu chọc cô trên kênh chat.

" Quào, tiểu tỷ tỷ trợ lý huấn luyện mới của LNC."

" Vậy mà là một AD, đỉnh của chóp."

Vốn dĩ cô cho rằng mình nhất định sẽ rất mệt tại đường, dù sao thì bản thân so với tuyển thủ chuyên nghiệp cũng có sự chênh lệch rất lớn, nhưng bất ngờ vậy mà hoàn toàn không có, thậm chí lúc farm lính cũng đè được AD đối phương. Cô nghĩ, có lẽ nguyên nhân là do độ phối hợp của cô và Trịnh Nhất Dương cũng không tệ lắm.

Đương nhiên.....Thực ra cô rõ ràng vẫn cảm thấy mình không có quá nhiều cảm giác tồn tại, mặc dù lúc đi đường cũng bình thường, nhưng sau một vài lần bị đi rừng đối phương bắt bài thì rõ ràng vẫn lâm vào hoàn cảnh xấu.

Nhan Trúc phát hiện rằng những tuyển thủ chuyên nghiệp có phong cách thi đấu rất khác nhau, mỗi người một vẻ, không giống với khi gặp những người chơi bình thường, cô luôn có thể đoán được những người đó sẽ làm gì, nhưng đối với các tuyển thủ chuyên nghiệp trước mặt thì hầu như là không biết được.

Nhưng cuối cùng vẫn nhờ vào ưu thế quá lớn của đường giữa và đi rừng, giữ nhịp trận đấu, Nhan Trúc cảm thấy mình gần như là được carry giành chiến thắng.

Có điều sau khi kết thúc huấn luyện thi đấu, hình như mọi người có đôi chút giật mình.

" Này, Nhan Trúc đánh không tệ đâu, vậy mà không kém hơn tuyển thủ chuyên nghiệp chút nào." Trịnh Nhất Dương cười nói.

Phương Quý Hành : " Ừm, quả thật rất mạnh."

Sky : " Tôi cảm thấy mình có thể giải nghệ nhường lại vị trí cho Nhan Trúc rồi ~ "

Nhan Trúc mỉm cười : " May mắn mà thôi."

-

Ngày kế tiếp sau khi thi đấu huấn luyện kết thúc, tình cờ là ngay đúng sinh nhật của Phương Quý Hành, vậy mà người này vẫn đánh rank ở căn cứ cả ngày, không hề có bất kỳ ý định nào khác, mãi cho đến 11 giờ tối.....

" Bụp --"

Tất cả đèn của căn cứ đột ngột tắt hết, chỉ có ánh sáng nhấp nháy từ màn hình máy tính.

" Happy birthday to you, happy birthday to you ~" Âm nhạc phát ra từ điện thoại của Khoai Tây.

Khi âm thanh này vang lên, mọi người mới chợt nhận ra, đệt.....Hôm nay là ngày 1 tháng 1.

Trí nhớ của bọn họ gần như dùng để ghi nhớ lịch thi đấu hết rồi, những thời điểm không liên quan khác đều là đánh rank cả ngày lẫn đêm.

Phương Quý Hành quay đầu lại liếc nhìn cái bánh kem trên xe đẩy, sau đó lại nhìn màn hình của mình, chậm rãi mở miệng : "Cảm ơn."

" Nhưng mà tôi còn chưa đánh xong, các cậu ăn bánh kem trước đi."

Nhan Trúc đứng phía sau anh, nói : " Sinh nhật mà không ước gì sao ? "

Phương Quý Hành : " Tôi chỉ có một điều ước kể từ khi tôi bắt đầu thi đấu chuyên nghiệp, ông trời đều nghe đến chai cả lỗ tai rồi."

Nhan Trúc : " Lấy quán quân đúng không ?"

Anh gật đầu, không có nói tiếp.

Nhan Trúc bất đắc dĩ nhún vai, quay đầu nói với Khoai Tây : " Hết cách rồi, chỉ có thể đợi nhân vật chính của hôm nay đánh xong."

Khoai Tây cười cười rồi nói : " Bình thường thôi, mấy năm nay mọi người đều như vậy cả, đã thành thói quen hết rồi, hầu như ăn bánh kem chỉ là cho có hình thức thôi."

Vì thể thao điện tử mà bỏ lại rất nhiều thứ khác. Trong lòng Nhan Trúc hơi rung động một chút, bọn họ luôn có một sự kiên trì mà cô không thể tưởng tượng nổi.

Huấn luyện từ ngày này qua ngày khác, dường như không có bất cứ chuyện gì có thể ngăn cản bước chân của bọn họ.

Nhan Trúc chỉ ngủ không ngon vào đêm đầu tiên khi đến LNC vì lạ chỗ, mấy ngày nay đã hoàn toàn thích nghi, cô và mọi người trong căn cứ đều khá hòa thuận với nhau, đến cả thú cưng của căn cứ "Teemo" cũng rất thân thiện với cô.

Không có gì là không quen hết, ngày qua ngày cùng đánh rank với mọi người trong phòng huấn luyện, bình thường cũng trao đổi những chuyện liên quan đến trò chơi. Có lẽ bởi vì cùng một thứ mà tụ họp ở bên nhau, nên đặc biệt thân thuộc rất nhanh.

Người không quen nhất ngược lại là Phương Quý Hành. Mỗi buổi sáng khi mở cửa phòng ra, rồi đúng lúc chạm mặt Nhan Trúc thì anh đều sẽ ngẩn người cả nửa ngày, chờ cô yên lặng mà liếc nhìn mình một cái, rồi lúc mà cô đi vòng qua người thì anh mới định thần lại được.

. . . . .

Một trợ lý HLV mới tới căn cứ, là nữ.

Lâu lâu anh phải lặp lại cái tin tức này một lần.

Mỗi lần anh hỏi những người khác, Vũ Hiện và Trịnh Nhất Dương tỏ vẻ vô cùng thân thiết, đặc biệt là Vũ Hiện, vừa mở miệng là cứ "Nhan tỷ" suốt, giống như bạn tốt đã quen biết mấy năm. Còn Ứng Phi và Sky cũng không hiểu thế nào mà rất nhanh đã quen thuộc.

Chỉ có duy nhất một mình anh, giống như vẫn trong trạng thái đang thích nghi.

Có lẽ là do Nhan Trúc lên sàn quá kịch tính, xuất hiện với cái mác "Ta muốn ăn thịt" vốn dĩ là một câu chuyện thần kỳ đối với anh.

-

Sáng hôm sau là ngày chụp ảnh cho giải mùa Xuân, công việc của bọn họ lúc nào cũng phải chụp rất nhiều.

Thời gian chụp ảnh là bên ban tổ chức sắp xếp, trước họ là chiến đội DW, DW là tốp đầu tiên lúc 9 giờ sáng, tốp thứ hai là LNC lúc 11 giờ rưỡi.

Lúc bọn họ đến nơi thì đội viên DW đang chụp bộ ảnh cuối cùng, cách rất xa cũng có thể nhìn thấy một đám người mang dáng vẻ còn chưa tỉnh ngủ. Sau khi nhìn thấy người của LNC đi vào, đội viên DW quay đầu lại nhìn vài lần, sau đó có mấy người từ từ tiến về phía bên này.

" Ê, 1t !" Có người vẫy vẫy tay với Trịnh Nhất Dương, vẻ mặt hưng phấn.

Trịnh Nhất Dương cười cười rồi đi qua khoác vai người nọ, ngay sau đó hai người bắt đầu nói cười vui vẻ, Nhan Trúc đi ở phía sau thì nhìn thấy Trịnh Nhất Dương nhanh chóng đã hoà nhập vào nhóm đội viên của DW, như thể chiến đội này mới là nơi anh thuộc về.

" Tại sao ai Trịnh Nhất Dương cũng quen hết vậy ? " Cô lẩm bẩm.

Thắc mắc còn chưa được giải đáp, Nhan Trúc đã đâm sầm vào tấm lưng rộng lớn người đàn ông phía trước. Cô hít một ngụm khí lạnh rồi lùi lại một bước, vừa ngẩng đầu lên, cô đã nhìn thấy góc nghiêng cực phẩm của Phương Quý Hành, và ánh mắt của anh từ từ nhìn sang cô.

Tại sao đã 22 tuổi rồi mà đi đường còn không cẩn thận như vậy ?

Nhan Trúc cảm thấy Phương Quý Hành nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này để chọc điên cô, đang chuẩn bị đáp trả, nhưng lại đột nhiên nghe được một câu : " Trịnh Nhất Dương là một giao tế hoa, không có người nào mà cậu ta không biết, người của câu lạc bộ nào cậu ta cũng có thể thân thiện như thế."

" Giao tế hoa ?" Nhan Trúc im lặng gật đầu. " Hình như cũng rất có lý."

" Với lại, không phải cậu và cậu ta cũng quen biết sao ?"

" Ừm. " Cô ngước mắt lên nhìn Phương Quý Hành, đôi mắt cong lên. " Nhân viên chăm sóc khách hàng mảng thể thao điện tử cũng biết tôi mà nhỉ ?"

"........."

Sau khi DW chụp xong ảnh tuyên truyền, vài người vẫn vây quanh Trịnh Nhất Dương một lúc, bởi vì tới lượt LNC bắt đầu chụp nên mới dần dần tản ra.

" Nè, anh còn nợ em một bữa lẩu, nhớ mời đó." Mid của DW, Koko không quên nói thêm một câu trước khi rời đi.

" Rõ ràng là cậu nợ anh thì có." Trịnh Nhất Dương nói.

Khi có vài người của DW bước tới, Nhan Trúc liền nghiêng người nhường đường. Ánh mắt của Koko dừng lại trên người cô một giây, sau đó liếc mắt một cái đến người vừa hay đứng bên cạnh cô, Phương Quý Hành, ho nhẹ một tiếng rồi từ từ nhích người qua.

Đứng trước mặt Phương Quý Hành, cậu ta nhỏ giọng, thần bí nói : " Phương Quý Hành, anh như thế này, hàng nghìn thiếu nữ sẽ thất tình đấy."

Lúc nãy khi nói chuyện với Trịnh Nhất Dương, cậu nhìn thấy cô gái này đang nói chuyện với Phương Quý Hành, dáng vẻ cực kì thân thiết, cậu chưa từng gặp cô gái này bao giờ, hơn nữa cô không mặc đồng phục của LNC thì chắc hẳn cũng không phải là nhân viên công tác.

Như vậy.....Rất có khả năng sẽ là bạn gái của Phương Quý Hành đúng không ?

Phương Quý Hành liếc nhìn cậu ta : " Nói tiếng người."

" Bạn gái anh à ? Rất xinh đẹp, mắt nhìn không tồi."

"........."

Phương Quý Hành im lặng, tầm mắt lướt qua Koko rồi dừng ở trên người Nhan Trúc, cô đang cúi đầu nhìn điện thoại, đứng ở một bên để người khác đi qua, hai giây sau, anh mới chậm rãi mở miệng :

" Chắc là anh uống lộn thuốc mới yêu đương với cô ấy. " Anh dừng lại. " Trừ khi anh có máu M, mỗi ngày đợi cô ấy ngược đãi dã man trong Summoner's Rift."

Koko tỏ vẻ không tin nổi : " Không phải bạn gái của anh à ? Bị hành hạ dã man ? Anh trai, anh có nhầm không vậy, lần trước lúc đi đường anh solo kill em không ít đâu, làm sao mà lại bị một cô gái hành hạ như thế ?"

Phương Quý Hành nhún vai, bất đắc dĩ nói : " Trợ lý HLV mới của câu lạc bộ bọn anh, Thách Đấu mạnh nhất server trong nước, chơi AD. Có cơ hội thì solo AD với cô ấy một chút, thử coi có bị hành hạ không ?"

" Nhìn bộ dạng của anh giống như bị ngược rồi vậy."

" Nằm xuống mười lăm lần."

"........."

Ánh mắt của Koko nhìn Nhan Trúc ngay lập tức biến thành sùng bái, sau khi nội tâm vô cùng sốc, liền dành cho Phương Quý Hành một cái nhìn đầy đau lòng. Tuyển thủ chuyên nghiệp, bị giết mười lăm lần, cũng quá thảm.

" Phương Quý Hành, nhanh qua đây chụp ảnh." Giọng của Khoai Tây xuyên qua đám người và truyền đến tai anh.

Nhan Trúc phát hiện ra rằng sau khi Phương Quý Hành nói chuyện với một tuyển thủ nào đó của DW, ánh mắt người nọ nhìn mình lập tức có hơi sai sai, rốt cuộc thì tên này nói gì với người ta vậy ?

Khi cô nhìn sang, chị chuyên viên trang điểm đang bôi phấn lên mặt anh.

" Season có làn da tốt thật, mỗi lần trang điểm đều bớt được bao nhiêu là việc." Chuyên viên trang điểm vừa đánh phấn vừa cảm thán.

" Nhan Trúc, em cũng qua đây trang điểm đi." Khoai Tây vẫy vẫy tay với cô.

" Em cũng cần à ?" Cô chỉ vào mình.

Khoai Tây gật đầu rồi nói : " Ừm, lần này chụp cả ảnh của em luôn, kiểu gì cũng sẽ có lúc dùng tới."

Nhan Trúc hoàn toàn không lường trước được, cô cứ nghĩ rằng công việc của trợ lý huấn luyện sẽ ở phía sau hậu trường không cần lộ diện, cũng chẳng cần chụp ảnh.

Cho nên lúc kéo ghế ra rồi ngồi xuống cạnh Phương Quý Hành, cô vẫn còn đang nghĩ tại sao tối qua mình lại không đắp mặt nạ.

" Ủa, trước kia chưa gặp qua tiểu tỷ tỷ này bao giờ á, mới tới hả ~" Chuyên viên trang điểm vừa bận rộn trên mặt Phương Quý Hành, vừa hỏi.

Nhan Trúc gật đầu, nói : " Ừm, xin chào, tôi là trợ lý HLV mới tới."

" Xin chào ~ Trợ lý HLV sao, nghe có vẻ rất lợi hại nha." Cô gái cười dịu dàng.

" Cảm ơn." Chân mày Nhan Trúc cong lại, nói cảm tạ.

Phương Quý Hành cười nhạo một tiếng, tại sao dáng vẻ của cô đối với người khác đều dịu dàng hiền lành như thế?

" Em không biết hôm nay cũng cần trang điểm nên đã không dưỡng da trước, không sao chứ ? " Nhan Trúc nhẹ giọng hỏi.

" Không sao, bây giờ chị sẽ để em dùng một cái trước khi trang điểm." Nói xong, cô ấy lấy một chiếc mặt nạ trong túi xách của mình đưa cho Nhan Trúc. " Cái này đi, sử dụng trước khi trang điểm rất tốt á, em thử xem."

Phương Quý Hành : "........."

Cứ như vậy mà nghe hai cô gái bên cạnh mình thảo luận về đồ mỹ phẩm, anh dường như đã biết vì sao lúc nói chuyện về game với em trai trong nhà, vẻ mặt em gái mình lại khó coi tới vậy.

Khi Nhan Trúc trang điểm xong, những người khác đã chụp xong một bộ ảnh, hiện trường có chút bận rộn, nhiếp ảnh gia vẫn không ngừng nhấn nút chụp. Khoai Tây đang nhìn xung quanh, như thể đang tìm kiếm bóng dáng của ai đó.

Anh ta vội vã chạy tới, vừa đẩy nhẹ Nhan Trúc vừa nói : " Sao lại không thấy Phương Quý Hành đâu nữa rồi, thay có một bộ đồ mà lâu như vậy à ? Qua đây đi, em chỉ cần một bộ ảnh nên chụp cho em trước."

Ngoại trừ ảnh mặc đồng phục của đội, các tuyển thủ còn phải chụp một bộ ảnh mặc Âu phục. Những người khác đã thay quần áo rồi đi ra, nhưng chỉ có duy nhất Phương Quý Hành vẫn còn chưa xuất hiện. Khoai Tây vừa phải chỉnh sửa lại trang phục cho những người người khác, vừa phải chú ý trình tự, thật sự là không không rảnh phân tâm.

Chờ đến khi Nhan Trúc chụp xong, vẫn còn chưa thấy bóng dáng của Phương Quý Hành. Cô nhìn xung quanh một vòng rồi nói : " Để em đi xem, phòng thay đồ bên đó ạ ?"

Sau khi đi vòng qua Khoai Tây đến phòng thay đồ ở phía sau, cô giơ tay gõ cửa.

" Nè, Phương Quý Hành, còn thiếu mỗi cậu thôi đấy."

"........."

" Ê........."

" Từ từ."

".........Mẹ nó cậu ngủ luôn trong phòng thay đồ rồi à ? Lâu như vậy mà còn chưa ra."

Nhan Trúc vừa dứt lời, "Cạch --" cánh cửa bị mở ra, cô ngước mắt nhìn người ở bên trong. Trên trán rịn ra những giọt mồ hôi rất nhỏ, kiểu tóc đã hoàn thành cũng hơi bị rối một ít, hàng cúc áo sơ mi được cài tỉ mỉ, trên cổ một chiếc cà vạt sẫm màu, được thắt rất tùy tiện, vẻ mặt có phần mất kiên nhẫn, anh xả cái cà vạt ra một lần, vặn vặn cổ.

Nếu không anh thắt cái này quá xấu, Nhan Trúc có lẽ vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Dừng hai giây.

" Xấu thật sự."

" Cái gì ?"

" Cà vạt cậu thắt á."

"........."

Cô nhìn vẻ mặt có hơi mất kiên nhẫn và buồn bực của anh, đôi môi mỏng mím lại thành một đường, khóe miệng hạ xuống, lâm vào im lặng. Cô khẽ cười rồi nhướng mày hỏi : " Cậu, không biết sao ?"

" Không biết."

Trả lời thật sảng khoái.

" Không đeo được thì không biết tìm người giúp đỡ à ?"

" Tôi muốn tự mình thử xem." Anh liếm khoé miệng.

" Cứng đầu." Cô nói.

Thật là giống hệt như lúc anh chơi game vậy, lúc trước thì cô muốn biết tại sao người này không biết chơi AD mà vẫn rất quật cường muốn đánh vị trí AD. Còn bây giờ cô muốn biết tại sao người này không biết cách đeo cà vạt nhưng vẫn quật cường muốn tự mình thử xem.

Anh bước tới, giơ tay gõ vào bức tường bên cạnh, phát ra tiếng "Tùng tùng" bí bách, nói : " Không thử nữa, học không nổi. Tôi ra ngoài tìm người giúp."

Nói xong, anh ta tiến lên một bước, chuẩn bị vòng qua Nhan Trúc.

Cô nhanh hơn một chút, chặn ở đằng trước anh : " Ê, tôi không phải người hả ?"

Phương Quý Hành : " ? "

Nhan Trúc : " Tôi biết nè, nhờ tôi giúp đi."

Phương Quý Hành sững sờ một lúc mới đáp : " Được. "

" Cầu xin tôi."

"........."

" Bỏ đi, cậu đáng thương thật." Cô cười cười." Tôi đúng là Nhân Vật Của Năm* mà."

* Lễ trao giải của Đài Truyền hình Trung ương để vinh danh những cá nhân có cống hiến xuất sắc.

Phương Quý Hành mím môi, chế nhạo : " Đúng là rất tốt."

Lúc Nhan Trúc vươn tay ra mới phát hiện, thì ra Phương Quý Hành cao hơn cô nhiều như vậy, liều mạng nhón chân mới vòng được cà vạt qua cổ anh. Cô vô cùng khéo léo giúp anh thắt cà vạt, sau đó lùi lại một bước, trầm trồ khen ngợi tác phẩm của chính mình.

" Không tồi chút nào, không hổ là do chính tay tôi làm." Cô hơi dừng lại. " Đồng chí Tiểu Phương còn cần phải nỗ lực nhiều nha, đeo cà vạt không đẹp thì sau này làm sao cua được một em gái xinh đẹp đây ?"

Anh rũ mắt nhìn thoáng qua, im lặng nửa giây rồi mới chậm rãi mở miệng : " Cảm ơn."

" Chuyện nên làm mà, tương trợ lẫn nhau thôi."

Ngay khi hai người vừa đi ra ngoài, vẻ mặt Khoai Tây nôn nóng chạy lại túm lấy Phương Quý Hành lôi đến khu vực chụp ảnh, cũng không quên liếc nhìn qua cà vạt của anh, có hơi kinh ngạc.

" Em học được cách thắt cà vạt rồi à ?"

" Không có."

" Vậy cái đó........."

Bước chân của Phương Quý Hành dừng lại, anh quay đầu liếc mắt nhìn người nào đấy đang vô cùng đắc ý đứng ở cách đó không xa, rồi từ từ mở miệng :

" Là Nhan Trúc thắt."

-

Sau khi bên câu lạc bộ đăng ảnh chụp lên, Khoai Tây liền gửi ảnh vào nhóm WeChat.

Lúc Nhan Trúc lướt đến ảnh chụp của Phương Quý Hành, mặc dù mình đối với Phương Quý Hành không có suy nghĩ gì khác, nhưng cô vẫn không nhịn được mà cảm thán trong lòng một câu, khó trách nhiều em gái thích anh như vậy. Khuôn mặt này quả thật rất đẹp.

Trong ảnh, cà vạt thắt gọn gàng được nâng lên bởi những ngón tay có khớp xương rõ ràng. Anh nghiêng đầu, vẻ mặt mang theo một tia không bao giờ khuất phục.

Khi hồi phục tinh thần lại, cô phát hiện mình đã xem ảnh của Phương Quý Hành gần mười giây.

Chết tiệt, cô điên rồi chắc.

Cho nên khi vừa ngẩng đầu và nhìn thấy ánh mắt anh dừng lại trên người mình, Nhan Trúc có một loại ảo giác như bị bắt gặp làm chuyện xấu, cũng không biết bản thân đang chột dạ cái gì, chỉ có thể nhẹ giọng hỏi anh làm sao vậy. Quả nhiên, từ trong xương tủy lúc nào cũng cảnh giác Phương Quý Hành sẽ "dỗi" với cô.

Sắc đẹp câu dẫn, nhất thời ngu ngốc.

Đồng thời, Phương Quý Hành cũng tình cờ trượt đến bức ảnh của cô. Người trong ảnh đang nở nụ cười, khuôn mặt tràn đầy sự rạng rỡ, nghiêm túc nhìn vào ống kính máy ảnh, một cái nhìn thoáng qua sẽ người ta rơi vào đôi mắt đẹp của cô.

Trong mắt mang ý cười, hoá ra là như thế.

Sau khi xem xong, mọi người sẽ bị nụ cười rạng rỡ trong ảnh chụp của cô cảm hoá. Nếu không phải lúc trước Nhan Trúc để lại cho anh ấn tượng là mỗi ngày không cãi nhau với anh thì ngứa ngáy trong lòng, rồi cái người đại sát tứ phương ở trong Summoner's Rift, thì bây giờ chỉ cần nhìn vào những bức ảnh này, anh sẽ cho rằng đây hẳn là một cô gái dịu dàng, tỏa nắng.

Phương Quý Hành ngước mắt lên, nhìn sang Nhan Trúc đang ăn. Cô ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của anh, vẻ mặt có hơi khó hiểu, cô dừng hai giây rồi nhẹ giọng mở miệng :

" Làm sao vậy ?"

Phương Quý Hành : " Không có gì, cậu lo ăn đi."

Anh dừng lại, sau đó nói thêm : " Ăn nhiều vào, đi thi lấy hai con điểm một trăm*¹ rồi quay về."

*¹ Đây là một câu dặn dò vô cùng "cũ rích" của người lớn. Ở trường tiểu học thì chỉ thi hai môn Toán và Tiếng Trung và cả hai đều phải đạt 100 điểm.

Giống như hồi đi học tiểu học, người lớn dặn dò con cháu của họ trước kỳ thi.

Nhan Trúc nhìn anh hai giây, chậm rãi phun ra hai chữ : " Đề mở."

Phương Quý Hành : "........."

-

Mấy ngày sau đó, ngoại trừ cả ngày đánh rank như thường lệ thì cũng không có chuyện gì. Hôm quay lại trường thì cô đã sắp xếp xong vé xe để chiều về, vừa thi ra là lập tức chạy gấp về để xem thi đấu.

Cho dù Tạ Vũ Vi nói rằng cô là một người bận rộn, suốt ngày chạy tới chạy lui giữa hai nơi, nhưng thi xong cô vẫn không nán lại một chút nào. Sau khi quay lại kí túc xá để lấy một số thứ cần thiết còn dư lại mang về căn cứ xong, là định sẽ gấp rút đến địa điểm thi đấu.

Tuy rằng trận đấu này cô không thể tham gia BP và phân tích trước trận, nhưng sau khi thương lượng thì đã quyết định ngày hôm nay cô sẽ làm khán giả ngồi trên khán đài.

Kết thúc buổi thi thì đã gần 12 giờ trưa, trận đấu bắt đầu lúc 3 giờ rưỡi chiều, cô chỉ có thể nắm chặt từng phút thời gian chạy về, nếu không thì cả cơ hội làm khán giả cũng chẳng có.

Địa điểm thi đấu vô cùng đông đúc, lúc Nhan Trúc đến thì bên ngoài đã xếp thành hàng dài, cô hít một hơi thật sâu, may mà vẫn chưa muộn. Người hỗ trợ mặc áo khoác của LNC, xoa xoa tay trong gió lạnh, trên tay là bảng đèn tiếp ứng.

Sau khi theo đám đông đi vào, cô liếc nhìn tấm vé trên tay mình, Khoai Tây đã đưa nó cho cô mấy hôm trước lúc rời đi. Khu A, hàng một, ghế số tám. Rất gần phía trước, cách sân khấu chỉ có mấy mét, cô nghe thấy bên cạnh mình có tiếng người ngồi xuống, quay đầu nhìn thoáng qua.

Trên đầu đội một cái băng đô ghi "Season" và dưới chân đặt một tấm bảng cổ vũ.

" Này, hình như bắt đầu rồi." Nhan Trúc nghe thấy cô gái bên cạnh nói.

Lúc này cô mới quay đầu lại, tuyển thủ của hai đội đang lần lượt bước lên sàn đấu. Khi mỗi người của LNC đi ra thì đều nhìn xuống khán đài, lúc ánh mắt của Nhan Trúc và bọn họ chạm nhau, cô liền nở nụ cười, dùng khẩu hình nói hai từ.

" Cố lên."

Không hiểu sao lúc này ngồi trên khán đài, cô lại có chút lo lắng trước khi trận đấu bắt đầu. Thành tích của LNC thực sự không quá đỉnh, nhưng đây cũng là một đội rất mạnh, việc có được một kết quả tốt trong trận mở màn ngày hôm nay là rất quan trọng đối với bọn họ.

Không ai biết điều gì sẽ xảy ra trong mùa giải mới, mỗi đội đều đã có những điều chỉnh về đội hình và tăng cường nhân sự trong vài tháng qua, và cũng dành rất nhiều thời gian để nghiên cứu các chiến thuật mới và huấn luyện.

Do đó, ở giai đoạn đầu giải mùa Xuân, có thể dễ dàng thấy những đội mạnh trước đó bất ngờ sa sút, và thường có những đội không được đánh giá cao lại mở ra chuỗi trận thắng liên tiếp.

Huấn luyện viên hai bên cầm quyển sổ nhỏ của mình để tiến hành giai đoạn BP trên sàn đấu, bình luận viên phân tích BP của cả hai ở trong phòng bình luận, và ống kính máy quay của đạo diễn liên tục đi chuyển tới lui giữa các tuyển thủ.

Kết quả BP cuối cùng.

LNC khoá Gangplank đường trên, Zoe ở đường giữa, đi rừng Kha'Ziz , đường dưới là Rakan và Xayah.

Đội hình VX, Maokai đường trên, Ryze đường giữa, Sejuani đi rừng, Varus và Janna ở đường dưới.

Đội hình của LNC vẫn có hơi được ăn cả ngã về không, mạnh vào giai đoạn đầu, nếu giai đoạn giữa sụp đổ thì gần như không thể lật bàn, song là đội hình vô cùng khó chịu ở đầu và giữa trận. Sát thương của Mid Top Jung vô cùng cao, giai đoạn trước lúc AD chưa đủ trang bị, thì đều dựa vào sự bùng nổ của ba lane còn lại để giành ưu thế.

Nhan Trúc chưa bao giờ thấy Phương Quý Hành chơi Zoe. Phần lớn thời gian đều là thấy anh chơi một tướng đường giữa có thể đẩy đường nhanh và thuận tiện cho việc đi chuyển đảo đường. Trên màn hình lớn, trận đấu đã bắt đầu, cô nhìn chằm chằm bản đồ khoảng hai giây, sau đó liếc nhìn Phương Quý Hành trước màn hình.

Vẻ mặt của anh rất thoải mái và tự tại.

" Zoe của Phương Quý Hành có tốt không nhỉ ?" Cô nói thầm một câu.

" Cũng không tệ." Cô gái bên cạnh trả lời.

" Hả ?" Cô quay đầu lại.

" Đợi lát bắt đầu là bạn biết liền á ~"

Một bộ dạng tràn đầy tự tin.

Zoe đẩy đường không bì được so với Ryze, Ryze nhanh chóng đẩy lính ép sát trụ, còn Phương Quý Hành không hề sốt ruột, cũng không dùng kĩ năng để xử lí lính, mà là đứng sau trụ farm. Tung Q đánh trúng đối phương liên tục, cứ như vậy tiêu hao lượng máu của Ryze.

Vốn dĩ Ryze hẳn là sẽ có ưu thế đẩy đường và đảo đường để chi viện, hiện tại cũng chỉ có thể về nhà để bổ sung trạng thái.

Bình luận viên A : "Cách xử lý của Season rất thông minh. Nếu cậu ấy sử dụng Q để farm lính của mình, cảnh tượng bây giờ sẽ hoàn toàn khác."

Bình luận viên B : " Không hổ danh là người đi đường giữa hàng đầu tại LPL, mọi phương diện đúng là đều xử lí vô cùng tốt. "

Vừa dứt lời, bởi vì Ryze về nhà còn chưa quay lại, Zoe cùng Kha'Zix bắt đầu từ đó hoành hành trong khu vực rừng. Tiết tấu liên động giữa rừng rất nhanh đã làm chủ tình hình.

Lối chơi được vận hành vô cùng trơn tru, đây là cục diện LNC thích nhất, đi rừng có lợi thế ở khu vực của mình sẽ bắt đầu xuống gank đường dưới, điều này cũng tạo ra một ưu thế nhỏ cho đường dưới.

Nhan Trúc nghĩ, có phải lúc này Ứng Phi đang mắng Vũ Hiện : " Thằng chó đi rừng chỉ biết giúp đường dưới, đường trên ông đây như trẻ mồ côi vậy."

Trong mỗi đợt giao tranh, cô đều cảm thấy so với lúc bản thân chơi game thì còn lo lắng hơn nhiều, sợ xuất hiện sai sót ở một khâu nào đó sẽ bị người khác lật kèo, đội hình này của LNC sợ nhất là những tình huống giao tranh sai lầm, sau đó không thể gượng dậy nổi.

May mắn thay, họ đã không để cô thất vọng, những pha combat cực kỳ đẹp mắt, mặc dù trong lúc giao tranh vẫn còn một vài khuyết điểm và ít nhiều gặp vấn đề về phối hợp, nhưng do sát thương của Mid Top Jung thật sự quá cao, đối thủ căn bản không thể cầm cự được.

Chiêu cuối của Gangplank vô cùng khủng khiếp, chiêu Bong Bóng Ngủ của Phương Quý Hành một khi trúng lên người, Vũ Hiện sẽ lập tức nhảy đến hạ gục đối thủ.

"Chiến Thắng" được viết bằng phông chữ rất to trên màn hình lớn.

Nhan Trúc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, khi chưa có chính thức bước chân vào giới này, cô chỉ đơn giản chơi game và bên cạnh đó OB (theo dõi, quan sát) một chút thi đấu, mà bây giờ một mùa giải nho nhỏ hằng năm khiến cô cảm thấy có một sự khác biệt lớn, như thể có thứ gì đó đang chậm rãi thay đổi theo cô hoà nhập vào sân khấu này.

Sau khi lần đầu tiên nhìn thấy hai từ chiến thắng, cô cảm nhận được từ tế bào trong cơ thể mình đều đang reo hò nhảy nhót.

Một trái tim, vì thể thao điện tử, vì thi đấu chuyên nghiệp mà đập mạnh dữ dội.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro