Chương 27: Hạt tiêu đen mì Ý
Tần Thi Nghi từ khi bị tiện nghi lão công làm một cú điện thoại đánh gãy, chốc lát liền tỉnh cả ngủ, muốn ngủ lại cũng không được, tiểu bằng hữu trong lòng cũng một khuôn mặt tinh thần phấn chấn nhìn nàng, Tần Thi Nghi nghĩ thầm tiểu gia hỏa ước đoán là nhàm chán đến hỏng rồi , dứt khoát liền ôm tiểu bằng hữu ngồi dậy, hai mẹ con dựa, ngồi sát cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài.
Ngô Triết đang lái xe, từ kính chiếu hậu nhìn thấy hai cái đầu nhét chung một chỗ, cũng không biết hai mẹ con chụm lại ở đó nói cái gì, nhưng cảnh tượng này làm hắn không khỏi buồn cười, thấy Tần Thi Nghi thay đổi càng lớn , khẽ cười nói: "Không lại ngủ một lát?"
"Hiện tại không có buồn ngủ, chờ trở về lại ngủ đi."
Ngô Triết liền cười nói: "Vậy tôi giới thiệu cho hai người một chút, đại khái còn có khoảng hai mươi phút liền đến, con đường này là..."
Đối với những người xuất ngoại mà nói, tha hương nơi đất khách quê người hết thảy đều là xa lạ mà lòng người lại hiếu kỳ , Tần Thi Nghi cùng Thịnh Dục Kiệt chỉ là nhìn từ cửa sổ xe, đều cảm thấy kinh thán (kinh ngạc + thán phục) , hiện tại lại nghe Ngô Triết giới thiệu cho bọn họ, lập tức tập trung tinh thần nghe.
Cùng Tần Thi Nghi tinh thần phấn chấn một dạng, lúc trước còn bị ngược như cẩu Tiểu Trương, đều bị cú điện thoại đánh thức làm không cách nào đi vào giấc ngủ , mà fan não tàn Tiểu Trương không như Tần Thi Nghi, rất nhanh liền đem lực chú ý từ tiện nghi lão công chuyển đến phong thổ nhân tình nơi đất khách quê người.
Mười mấy phút trôi qua, Tiểu Trương còn đang đắm chìm thật sâu trong cuộc gọi thoại của nam thàn, tuy rằng nàng cái gì cũng không nghe thấy, nhưng không chịu nổi độ bổ nảo, Tần tỷ nhà nàng sau khi nhận điện thoại của nam thần, tinh thần liền trở nên phấn chấn không có cách nào ngủ ngon giấc, rất rõ ràng, đây chính là tình yêu a!
May mắn Tần Thi Nghi hiện tại đang chú ý đến bên ngoài cửa sổ, không quay đầu lại, nếu chú ý đến sự cao thâm khó lường này của Tiểu Trương, mắt nháy cũng không nháy nhìn chòng chọc nàng như là đang nghiên cứu vấn đề gì đó, nhất định sẽ nhảy dựng lên, hơn nữa càng kiên định phỏng đoán trước kia của bản thân (phỏng đoán Tiểu Trương là người của Thịnh phu nhân á mà).
Rất nhanh đến nơi , xe dừng tại bãi đỗ xe, lúc Tần Thi Nghi cùng Thịnh Dục Kiệt xuống xe, thì tiểu ca ngoại quốc cũng đến, Ngô Triết mở cửa xe, đối với bọn họ nói một tiếng "Chờ", liền đi giúp đỡ xách hành lý cho tiểu ca ngoại quốc bên đó.
Tuy rằng Tần Thi Nghi cùng Thịnh Dục Kiệt chỉ tính toán tại nơi này ở hơn nửa tháng, nhiều nhất cũng sẽ không vượt qua một tháng, nhưng bởi vì mang theo trẻ con, khi Dì Lâm giúp đỡ gói ghém hành lý, liền hận không thể đem những thứ Thịnh Dục Kiệt thường xuyên sử dụng đều đóng gói mang theo, trước khi xuất phát Thịnh phu nhân lại kiểm tra thêm một lần nữa, rồi bỏ vào trong đó không ít đồ.
Hơn nữa Thịnh phu nhân còn đau xót cho đứa con trai đang bôn ba quay phim ở nước ngoài, lo lắng hắn ở bên ngoài ăn không đủ no, cho Lưu thẩm chuẩn bị rất nhiều thức ăn, muốn bọn họ cùng một chỗ mang tới đây.
Có thể tưởng tượng một chút Tần Thi Nghi bọn họ mang hành lý có bao nhiêu đồ sộ .
Nếu không phải Tần Thi Nghi có thẻ VIP, có thể vận chuyển nhiều hành lý, nếu không sợ rằng không thể chuyển qua hết được.
Nếu như Ngô Triết hiện tại không đi giúp tiểu ca ngoại quốc giúp đỡ xách hành lý, tiểu ca tối thiểu sẽ phải chạy vài ba lần.
Tần Thi Nghi chính mình cũng cảm thấy quá phiền toái người khác , liền đặt Thịnh Dục Kiệt xuống đất, một tay dắt tiểu bằng hữu, một tay nhận hành lý từ trong tay tiểu Trương, nói với Tiểu Trương: "Cô đi giúp bọn họ xách hành lý đi."
Tiểu Trương đối với bạn bè của nam thần cũng rất có thiện cảm, chỉ là Ngô đại thần khí chất quá cao lãnh, từ sân bay đến hiện tại, trừ bỏ lúc đầu có gọi một tiếng, lúc sau đều không cho nàng nửa ánh mắt, Tiểu Trương da mặt dù dày cũng không tiện dán lấy, hiện tại được phân phó, liền hồng hộc hùng hục đi lên phía trước giúp đỡ , được đại thần nói một câu cám ơn, Tiểu Trương suýt chút nữa không kiềm chế được kích động nhảy dựng lên.
Ngô Triết nhìn bộ dáng quá mức tăng động của Tiểu Trương, nhịn không được nhíu mày , hắn trước luôn luôn lo lắng cho những người này sang Mỹ, là quyết định sai lầm, đừng nghĩ họ đến để giúp đỡ, ngược lại chỉ lại càng thêm loạn.
Chẳng qua vừa mới gặp mặt, phát hiện vị thái thái này so trong ký ức của hắn có bộ dáng tốt hơn nhiều, Ngô Triết mới thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là vừa yên tâm không lâu, bên này lại phát hiện Thịnh Tam thái thái mang tới một người, tựa hồ là không thế nào tin cậy , Ngô Triết quả thực nghĩ thở dài, quả nhiên hắn chính là cái mệnh vất vả, yên tâm quá sớm .
Tiểu Trương không biết Ngô đại thần nàng tâm tâm niệm niệm đã vang lên tiếng chuông cảnh báo với nàng, vẫn rất vui vẻ xách hành lý đi theo phía sau bọn họ.
Tần Thi Nghi dắt Thịnh Dục Kiệt, kéo hành lý cũng theo kịp đoàn người, tiểu bằng hữu đi bộ trên đường đi, luôn luôn dùng dư quang nhìn tay kia của nàng, tựa hồ rất muốn giúp kéo hành lý. Tần Thi Nghi tuy rằng không có nói rõ, lại như lắc lắc bờ vai, ai oán nói: "Ai nha, cái này cũng thật là nặng a."
Thịnh Dục Kiệt nghe nói mắt sáng lên, lập tức giương mặt nhỏ đối Tần Thi Nghi nói: "Mẹ, để con giúp mẹ."
"Hảo." Tần Thi Nghi cười tít mắt đem ba lô lấy xuống, trịnh trọng đưa cho Thịnh Dục Kiệt, lại sờ đầu tiểu bằng hữu, vui rạo rực nói, "Bảo bối quả nhiên lớn lên , sẽ giúp mẹ nhiều việc a ."
Thành công giúp đỡ tiểu gia hỏa cũng cười, khuôn mặt thỏa mãn.
Ngô Triết chờ thang máy đi xuống, dẫn đầu đề hành lý vào góc trong cùng, mới nhìn Thịnh Dục Kiệt cười nói: "Tiểu Kiệt đã là nam tử hán trưởng thành, có thể làm như vậy!"
Thịnh Dục Kiệt nỗ lực đeo balo của mẹ, đi theo mẹ bước chân vào thang máy, nghe đến Ngô Triết trêu chọc, miệng nhỏ cong lên, tuy rằng không lên tiếng, nhưng thần sắc trên mặt, lại nhìn ra được sự đắc ý .
Ngô Triết trêu ghẹo Thịnh Dục Kiệt xong, lại đơn giản giới thiệu một chút cho Tần Thi Nghi căn nhà ở nơi này, xung quanh đây có những gì, siêu thị linh tinh , rất nhanh thang máy đã đến tầng 26, "Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra, mấy người lục tục ra ngoài , Ngô Triết một bên ấn mật mã, một bên nói với Tần Thi Nghi: "Một tầng này là một gian phòng, phòng tôi ở trên lầu, khoảng ngày kia mới về nước, nếu hai ngày nay có việc gì, lúc này cũng có thể lên tìm tôi."
Tần Thi Nghi liền hiếu kỳ hỏi một câu: "Anh không cần đến phim trường hay sao?"
"Đương nhiên, bình thường không có việc gì tôi đều ở phim trường , cô cũng biết A Lăng là người rất phiền toái, người bình thường quản không được hắn ." Ngô Triết khẽ cười nói, "Cho nên tình huống của tôi, thường cũng là tình huống của A Lăng ."
Tần Thi Nghi rõ ràng nghe được ý trêu chọc từ lời nói của Ngô Triết, nhất thời liền không nghĩ tiếp chuyện , mà cũng không có lời nào để nói.
Trầm mặc đi theo Ngô Triết vào cửa, nhìn thấy tình hình bên trong phòng, Tần Thi Nghi kinh ngạc đến ngây người , "Cư nhiên là phòng nhìn ra biển a."
Ban công đối diện với cửa chính, vừa có thể nhìn thấy biển cả xanh thẳm ở phía ngoài, gió biển thổi tới, làm Tần Thi Nghi tóc bị thổi đến loạn .
"Trước tiến vào đi, đóng cửa lại, ở đây gió rất lớn ."
Mấy người ngoan ngoãn đứng vào bên trong, để Ngô Triết đóng cửa lại, quả nhiên cửa vừa đóng lại, gió biển cuồng loạn chốc lát liền dừng , Tần Thi Nghi một bên chỉnh lại tóc, một bên nhìn về phía ban công, không thể không nói nàng quá khiếp sợ , nghe ngữ khí Thịnh phu nhân cùng Lưu thẩm bọn họ, còn thật cho rằng tiện nghi lão công sống ở đây như nước sôi lửa bỏng đâu, kết quả người ta lại sống rất tốt, ăn ở đi lại đều có người phụ trách, trừ bỏ công tác nhiệm vụ quan trọng, có thể nói là hưởng thụ xa hoa thôi.
Tần Thi Nghi không cẩn thận liền ý tứ đem trong lòng viết lên mặt , Ngô Triết nhìn thấy , cũng bất đắc dĩ nhún vai, không chút khách khí trêu chọc nghệ sĩ nhà mình, "Hắn chắc không phải tới hưởng thụ ? Tổ kịch cung cấp nơi ở anh ta không chịu, sợ ở cùng một chỗ quá nhiều diễn viên sẽ làm phiền hắn, tôi đi tìm khách sạn cho hắn, cũng là cái này cái kia cũng không đồng ý , về sau vẫn là do bạn bè hắn tìm tới căn hộ này, hoàn cảnh quả thật không tệ, trị an cũng tốt, không cần lo lắng người khác vào trái phép, tôi liền ở trên lầu, còn có thể có thể chiếu ứng lẫn nhau."
Nói đến nơi này, Ngô Triết lại khuôn mặt vui mừng nói: "Tuy rằng phiền toái một chút, cũng xem như là đi theo hắn cùng hưởng phúc ."
Tần Thi Nghi không nghĩ tới Ngô Triết vừa nhắc tới tiện nghi lão công, liền như mở ra máy hát, thao thao bất tuyệt, chỉ có thể ở bên cạnh ân ân a a gật đầu.
Mà Tiểu Trương lại mở to hai mắt, tâm hồn bát quái đều muốn bốc cháy , trời nha Ngô đại thần lại là thê nô nha!
Lloyd: Cái này là danmei hả?
Ngô Triết nói xong, cũng ý thức đến bản thân nói quá nhiều , không tự nhiên ho khan một cái để che giấu, nói: "Tôi cũng không nói nhiều nữa, mọi người mau chóng thu thập xong để đi nghỉ ngơi, điều chỉnh nhịp sinh học đi, tôi có lẽ sẽ đến phim trường."
Tần Thi Nghi gật đầu, "Vậy thì đi đi, ở đây chúng tôi sẽ tự thu dọn."
Ngô Triết cũng chưa đi, tiếp tục nói: "Trong tủ lạnh có thức ăn, đều là tươi mới , nếu đói có thể làm chút điểm tâm, bằng không đặt đồ ăn bên ngoài cũng được, để tôi ghi số điện thoại của cửa hàng phụ cận cho cô, còn có địa chỉ của chúng tôi là..."
"Không cần ." Tần Thi Nghi cười nói, "Tiểu Kiệt ăn những món ăn bên ngoài không ngon miệng, dù sao có thức ăn, để tự nấu là được ."
"Vậy cũng tốt." Móc ví ra lấy ra một tấm thẻ, lại lấy chìa khóa xe từ tay tiểu ca ngoại quốc, bỏ lên cùng một chỗ trên bàn, "Nghe A Lăng nói cô có bằng lái quốc tế, vì cho tiện, nên đã chuẩn bị một chiếc xe, còn cái thẻ kia là của A Lăng, mật mã thẻ cùng phòng, tí nữa hắn sẽ gửi qua ĐTDT."
Còn thật là tri kỷ a, tay Tần Thi Nghi cầm lấy xe chìa khóa đều có chút run rẩy, đương nhiên không phải cảm động , nàng nghĩ chính mình thật dám lái xe sao?
Ngô Triết dừng một chút, lại nói: "Còn nữa , căn phòng này chỉ có hai cái phòng ngủ, vốn Tiểu Trương là nên ở cùng hai người, để tiện chiếu cố , chỉ là tôi cùng A Lăng cũng lo lắng hắn thường xuyên nửa đêm mới kết thúc công việc trở về, ngủ một gian phòng ngủ sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô cùng Tiểu Kiệt. Nếu như không ngại, có thể cho Tiểu Trương đến chỗ tôi, tuy rằng hơi phiền toái một chút, nhưng cũng chỉ cách nhau một tầng, tới lui cũng không vấn đề gì lắm."
Trọng yếu nhất là, hắn đã đem Tiểu Trương vào diện không đáng tin cậy, đem nàng cùng nghệ sĩ nhà mình cách ly ra, tối thiểu nhất có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức không đáng có.
Đối với đề nghị này của Ngô Triết, Tần Thi Nghi quả thực vui sướng ngây ngất, cả nghĩ cũng không cần nghĩ nhanh chóng gật đầu, nàng vốn đã không muốn cùng tiện nghi lão công ngủ chung một cái giường, tuy rằng nàng hiện tại là vợ trên danh nghĩa của Thịnh Hạo Hàm, nhưng trên thực tế bọn họ vẫn là người lạ, quan hệ quá thân cận Tần Thi Nghi cũng rất khó tiếp nhận.
Lại nói Tần Thi Nghi hiện tại đã đem Tiểu Trương coi như là gián điệp tai mắt của Thịnh phu nhân, vì giám thị hình thức chung sống của nàng cùng Thịnh Hạo Hàm, nếu là ngẫu nhiên mấy lần, vì bảo trì hình tượng biết điều bên cạnh Thịnh phu nhân, Tần Thi Nghi còn có thể miễn cưỡng ứng phó một chút với Tiểu Trương, nhưng nếu ở nơi này, Tần Thi Nghi biết chính mình muốn lừa gạt cho qua là chuyện không thể nào.
Lloyd: Tiểu Trương ăn ở sao mà toàn bị hiểu lầm :v o.o
Hiện tại Ngô Triết đề nghị như vậy, không nghi ngờ chút nào đã giải quyết vấn đề Tần Thi Nghi lo lắng nhất, nàng tự nhiên là cầu cũng không được .
Tần Thi Nghi nỗ lực nở ra một nụ cười thập phần xán lạn thêm chút chân thành, nói cảm ơn Ngô Triết: "Thật phiền toái cho anh rồi ."
"Không có gì." Ngô Triết cũng cười rất chân thành, nghĩ thầm nếu là không làm như vậy, hắn càng lo lắng sẽ có phiền toái lớn .
Hai người liền ăn ý quyết định như vậy, không có chút nào hỏi đến một chút ý tứ của đương sự.
Đương nhiên Tiểu Trương cũng sẽ không phản đối, nàng tuy hoa si nam thần, nhưng cũng có đạo đức nghề nghiệp, Tần tỷ mới là người phát tiền lương cho nàng, nên nghe ai Tiểu Trương trong lòng rõ ràng. Lại nói nam thần đã kết hôn , người ta một nhà ba người ngọt ngào như thế này, nàng cứ khăng khăng làm bóng đèn là cái ý tứ gì? Chẳng bằng cùng Ngô đại thần sống một phòng, dù sao Ngô đại thần soái ca không nói, vẫn là quý tộc độc thân, điều kiện này so với nam thần vẫn còn khiến người tâm động.
Tiểu Trương cũng cơ hồ là khẩn cấp vội vã, suýt chút nữa vui vẻ đi theo Ngô Triết ra ngoài , Ngô Triết kinh ngạc quay đầu nhìn nàng một cái, "Không phải dọn đồ trước rồi mới đi lên sao?"
Tiểu Trương lúc này mới tỉnh từ trong mộng đẹp ra, lúng túng đứng tại chỗ cũ.
Tần Thi Nghi đem Tiểu Trương sung quân đến trên lầu, chính mình cũng có chút chột dạ, cảm giác có lỗi với nàng ấy, hiện tại thấy Tiểu Trương lúng túng, giúp đỡ nàng giải vây nói: "Không sao, tôi cùng Tiểu Kiệt đang chuẩn bị nghỉ ngơi bây giờ , ngủ một giấc rồi lại thu thập cũng không muộn."
Ngô Triết nghe nói, liền cũng gật đầu: "Vậy tôi liền mang Tiểu Trương đi một chuyến, thuận tiện dặn dò một ít việc."
Tần Thi Nghi cười tít mắt tiễn bọn họ ra cửa, nhìn theo bọn họ bước vào thang máy, mới đóng cửa lại khóa kỹ, xoay người đối Thịnh Dục Kiệt nói: "Bảo bối, giờ mẹ đi tìm áo ngủ cho con, sau đó con đi tắm, mẹ đi nấu điểm tâm, được hay không?"
Thịnh Dục Kiệt bình thường chính là cổ động vương, Tần Thi Nghi nói cái gì hắn cũng nói tốt, nhưng mà lúc này tiểu gia hỏa nhưng có chút chần chờ, mang một ít quấn quýt, yếu ớt nói: "Mẹ, con không muốn ăn cà chua..."
Khó được nhìn thấy tiểu bằng hữu có biển hiệu ý nhầm biểu hiện cẩn thận dè dặt như vậy, Tần Thi Nghi nhịn không được phì một tiếng cười , lập tức cam đoan nói: "Yên tâm, mẹ cũng không nấu cà chua, lần này làm cam đoan là bảo bối thích ăn ."
Thịnh Dục Kiệt không phải dễ dàng như vậy, nghe nói liền hồ nghi nhìn mẹ thân yêu, "Mẹ còn làm cái gì sao?"
"Con cứ yên tâm đi, mẹ đã mang thực đơn tới đây ." Tần Thi Nghi vì che giấu tai mắt người khác, mới mang theo thực đơn.
Có thể là Thịnh Dục Kiệt không biết trình độ của nàng a, tiếp tục có chút lo lắng, nhưng nhìn bộ dáng hưng trí bừng bừng của mẹ mình, cuối cùng không nỡ chặt đứt hứng thú của nàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn liền lộ ra ánh mắt có thể coi là bi tráng, gật đầu nói: "Mẹ nghĩ làm thì làm đi."
Chỉ cần không phải cà chua, hắn liền nhịn một chút là được ...
Lloyd: Ha, Tần tỷ bị nghi ngờ trình độ nấu ăn :D
Tần Thi Nghi rõ ràng nhìn thấy ánh mắt như tráng sĩ sắp ra trận hi sinh của tiểu bằng hữu , những cũng không có giải thích, hưng trí bừng bừng giúp tiểu gia hỏa thay bộ đồ ngủ, lại ở xả nước vào bồn tắm, bất chấp tiểu bằng hữu giãy giụa, cấp tốc cởi y phục của hắn, đặt bánh bao nhỏ trắng nhỏ trơn bóng vào bồn tắm lớn, mới dặn dò: "Tắm cho sạch sẽ, đi đường lâu đã mệt, ngâm xong rồi liền gọi mẹ đi vào ôm con ra ngoài, này bồn tắm lớn có chút trơn, con đừng có lăng xăng chạy qua lại để bị té."
Thịnh Dục Kiệt bình thường đều tự mình tắm rửa, đó là bởi vì Thịnh gia có một bồn tắm nhỏ, nên dù thân hình nhỏ, liền tính tiểu gia hỏa ở trong bồn tắm bị trượt, cũng không nhiều nguy hiểm.
Nhưng ở đây thì không giống vậy, nếu tiểu bằng hữu thật té một cái, té ngã đến trong nước, uống mấy ngụm nước đã là nhẹ .
Thân thể Thịnh Dục Kiệt chìm trong lớp bọt trắng xóa, chỉ lộ ra một gương mặt tinh xảo, nhìn mẹ hắn khó có lúc lên mặt như vậy (?), ngoan ngoãn khẽ gật đầu, "Con biết ."
"Bảo bối thật ngoan." Tần Thi Nghi hôn một chút hai má tiểu gia hỏa, mới đứng dậy bước ra phòng tắm, cũng không có đóng cửa phòng tắm lại, vì sợ con trai nàng gặp chuyện gì đó lại không nghe được.
Cấp tốc đi tới phòng bếp, Tần Thi Nghi mở tủ lạnh ra tìm một phen, đích xác như Ngô Triết đã nói, trong tủ lạnh nhét tràn đầy nguyên liệu nấu ăn tươi mới, cơ hồ trong siêu thị có thể mua được gà vịt thịt cá cùng rau cải đều có, nhưng Tần Thi Nghi đối với những thứ này có thể sử dụng được không nhiều, bởi vì hiện tại nàng ngay cả ngũ cốc sợ cũng không phân biệt được, miễn cưỡng có thể xào thức ăn, cũng tuyệt đối sẽ không là am hiểu loại kia.
Tần Thi Nghi đem tủ lạnh lục soát mấy lần, mới định ra thực đơn —— hạt tiêu đen mì Ý.
Cũng là nàng vận khí tốt, nguyên liệu làm món này tất cả đều có ở trong phòng bếp.
Không có người ở bên cạnh, Tần Thi Nghi cũng sẽ không cần ngụy trang, lưu loát bật bếp nấu nước, lúc chờ đợi nấu mì Ý cũng không rảnh , nàng đem thịt bò cắt thành sợi, thêm hạt tiêu đen cùng dầu hàu yêm rưới lên, thuận tay cũng đem ớt xanh cùng cây hành tây đều tẩy sạch cắt thành sợi, chờ mì Ý nấu xong lấy ra, lúc nhúng trong nước lạnh là có thể bắc chảo.
Thịt bò, ớt xanh cùng hành tây lục tục ném vào trong nồi xào ra hương vị, lại đem mì Ý đã ráo nước bỏ vào, lại thêm các loại gia vị, rất nhanh mặt cũng xào nhuyễn , hương vị tràn đầy cả phòng bếp, Tần Thi Nghi đem mì Ý lấy ra, từ trong tủ bát tìm ra hai cái đĩa xinh đẹp đăt lên trên bàn.
Ngẫm nghĩ, Tần Thi Nghi lại mở ra tủ lạnh lấy ra mấy trái cam, rửa sạch, không tước vỏ, trực tiếp cắt thành miếng, bỏ vào trong máy ép trái cây, lại thêm một muỗng mật ong cùng một mảnh chanh nhỏ, vài giây sau, Tần Thi Nghi lại đặt hai ly nước cam đặt lên trên bàn, mới gọi tiểu bằng hữu đang say sưa ngâm trong phòng tắm ra ngoài.
"Tiểu Kiệt, đừng ngâm quá lâu, nên ra rồi ."
Thịnh Dục Kiệt tiểu bằng hữu ở trong bồn tắm ngượng ngùng ân một tiếng, thanh âm so bình thường nhẹ nhiều .
Tần Thi Nghi cố nén cười, chững chạc đàng hoàng nói: "Vậy mẹ đi vào ?"
"Dạ được." Tiểu bằng hữu thanh âm so với trước còn thấp hơn nữa.
Tần Thi Nghi đem tiểu bằng hữu từ trong bồn tắm ôm ra, như cũ bất chấp tiểu bằng hữu giãy giụa, cấp tốc giúp hắn lau khô thân thể rồi mặc đồ ngủ. Tần Thi Nghi dùng lý do rất chính đáng —— "Nơi này độ ấm thấp, dễ cảm mạo , để mẹ mặc giúp con."
Trên thực tế cũng không trọn vẹn như thế, Tần Thi Nghi rõ ràng chính là khó có cơ hội được đụng tới tiểu gia hỏa lúc phản kháng vô lực, không chịu dễ dàng buông ra, giở trò ăn đậu hũ của tiểu gia hỏa mấy lần.
Lloyd: Mùi gì đây nhỉ? Lúc nãy là danmei, giờ là... -.-
Chẳng qua động tác của người lớn, thế nào cũng nhanh hơn nhiều so với trẻ con , Tần Thi Nghi rất nhanh thay Thịnh Dục Kiệt mặc quần áo tử tế, đem hắn ôm đến trên bàn ăn, dặn dò: "Bảo bối ăn cơm trước, mẹ đi tắm, rất nhanh liền ra."
Thịnh Dục Kiệt ánh mắt rơi vào đĩa thức ăn không sai biệt lắm, hương vị mê người của mì Ý, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy khó có thể tin, hắn đã chuẩn bị tinh thần rồi, kết quả hắn mẹ xào nhìn ngoài mặt rất ngon miệng, lại còn rất thơm ?
Đem vẻ khiếp sợ của tiểu gia hỏa thu vào trong đáy mắt, Tần Thi Nghi lúc này mới vừa lòng , vân vê mặt tiểu gia hỏa, mới bước vào phòng tắm tắm rửa .
Vốn cho rằng tiểu bằng hữu sớm liền đói sẽ ngốn nga ngốn nghiến ăn mì, kết quả chờ Tần Thi Nghi tắm rửa xong bước ra, lại nhìn thấy Thịnh Dục Kiệt ngồi nghiêm chỉnh , mì bên cạnh căn bản không động tới.
Tần Thi Nghi nhíu mày, hỏi: "Bảo bối thế nào không ăn ? Là mẹ làm ăn không ngon sao?"
Thịnh Dục Kiệt vội vàng lắc đầu, mắt to tròn nhìn nàng: "Chờ mẹ cùng ăn."
Tác giả có lời muốn nói: nếu như tôi nói tôi không phải cố ý tạp tại nơi này , các ngươi sẽ tha thứ cho tôi sao...
Bảo bảo cam đoan, chương sau liền có diễn chung , là chân chính diễn chung, không phải trong điện thoại nam chủ! ! !
Lloyd: À há, hot!
Máy của ta bị liệt nút A, mãi mới sửa được, thật là điên tiết! Vote phát an ủi đi mấy bạn ^^
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro