Tác giả: Thanh Việt Lưu Ca
Edit: Lloyd
-------------------------------------------------------
Ở bệnh viện nhiều thế này, Tần Thi Nghi cũng không hoàn toàn phát ngốc, nàng vẫn quá suy xét tình cảnh của nguyên chủ - đương nhiên hiện tại cũng chính là tình cảnh của chính mình.
Tần Thi Nghi cảm thấy chính mình ở địa vì Thịnh gia có chút xấu hổ, trong trí nhớ của nàng, nhà mẹ đẻ cũng coi như là phú thương, nhưng suy cho cùng vẫn không thể xưng là hào môn, gả cho Thịnh Hạo Hàm rõ ràng là trèo cao, ngần ấy năm cũng dựa vào Thịnh gia là chủ thích, được rất nhiều chỗ tốt.
Vấn đề cũng không ở nhà mẹ đẻ của Tần Thi Nghi, trọng điểm là nàng trong trí nhớ, nguyên chủ vốn là đối tượng kết hôn của Thịnh Hạo Vũ, cũng không biết sao lại thế này, từ nước ngoài trở về, đối tượng đính hôn liền biến thành Thịnh Hạo Hàm.
Tẩu tử biến thành tức phụ, thế này liền có chút xấu hổ.
Cũng may hai nhà phong nghiêm, trước khi đính hôn người ngoài cũng chỉ biết là Thịnh gia cùng Tần gia muốn kết chủ, cụ thể ai với ai liền cũng không rõ ràng lắm, biết nội tình đều là bạn bè chủ thích, cũng sẽ không đi ra bên ngoài nói, nhiều năm như vậy qua đi, cũng không ai lại lấy Thịnh Hạo Vũ ra nói chuyện.
Nhưng là đương sự không đề cập tới, không đại biểu việc này liền thật sự bị bỏ qua. Tần Thi Nghi cảm thấy ít nhất ba đương sự, trong lòng đều mang theo một cái gai, nguyên chủ cùng Thịnh Hạo Hàm cũng không phải phải quá hòa hợp, chính nàng ngẫm lại quan hệ phức tạp này, đều cảm thấy xấu hổ.
Nguyên chủ cùng chồng không có biện pháp cải thiện quan hệ, lại càng không cùng ca ca của chồng chủ cận, Thịnh Đổng gia chủ chưa bao giờ quản những việc này, duy nhất cùng nàng chủ cận, cũng chính là Thịnh phu nhân.
Thịnh phu nhân là con người hết sức bình thản, như một vị thiên sứ, trong trí nhớ của Tần Thi Nghi Thịnh phu nhân chưa từng trách móc nặng nề nàng bao giờ, kết hôn không bao lâu liền sinh Thịnh Dục Kiệt, đứa nhỏ này làm Thịnh gia trưởng tôn, thật sự là nhận được trăm ngàn sủng ái, nên nguyên chủ cũng mẫu bằng tử quý (Lloyd-sama: mẹ được hưởng vinh nhờ con), cuối cùng ngồi ổn định ở vị trí Tam thái thái này, sau lưng không cần lại lo lắng ngày nào đó sẽ bị ly hôn.
Nguyên chủ cũng là người không có chí lớn, sau khi cùng Thịnh Hạo Hàm kết hôn, nàng chưa từng thiếu tiền, xe thể thao, siêu xe, trang sức quý báu, toàn bộ đều là hàng giới hạn xa xỉ, cơ hồ chỉ cần nàng coi trọng thứ gì là có thể mua về nhà, chỉ riêng điểm này, cũng đủ làm nàng vui sướng như là ở thiên đường.
Đến nỗi Thịnh Hạo Hàm thế nào, nàng là thật không thèm để ý.
Tần Thi Nghi cảm thấy nguyên chủ chính là điển hình của chủ nghĩa ăn chơi hưởng lạc, đương nhiên cũng có thể lý giải, nguyên chủ từ nhỏ được giáo dục ở nước ngoài, cùng Tần gia người chủ cận không bàn, tự nhiên sẽ không quan tâm nhà mẹ đẻ hưng suy, nàng chỉ quan tâm chính mình có thể hay không tùy tâm sở dục thích gì mua nấy, đối với người sinh hay sự nghiệp đều không có chút quan tâm.
Hiện tại con trai của nàng là Thịnh gia trưởng tôn, nên Thịnh Hạo Hàm thật sự muốn cùng nàng ly hôn, Thịnh gia cũng không có khả năng bạc đãi nàng, nguyên chủ càng là không sợ hãi.
Đương nhiên, có thể tốt tốt là Thịnh gia Tam thái thái, nguyên chủ cũng không nghĩ lăn lộn, nàng sau khi sinh con trai, Thịnh phu nhân đối với nàng từ thái độ cũng không xa không gần, liền biến thành có thêm phần chiếu cố.
Này đại khái cũng có quan hệ với việc Thịnh phu nhân không có nữ nhi, có đôi khi Thịnh phu nhân tìm không thấy người bồi, cũng sẽ kêu nguyên chủ bồi nàng đi dạo phố, mẹ chồng nàng dâu hai người hứng thú tới chạy tới nước ngoài mua sắm cũng không phải chỉ một lần.
Nguyên chủ đối trạng thái như vậy, thật sự rất vừa lòng.
Nhưng Tần Thi Nghi không nghĩ giống nguyên chủ cứ như vậy ăn no chờ chết, nàng đời trước mục tiêu lớn nhất chính là kiếm tiền, làm người nhà quá mức chiếu cố, hiện tại mục tiêu này không cần hoàn thành, nàng tạm thời còn không có tìm được chính mình muốn làm gì, nhưng là nàng cũng không nghĩ giống nguyên chủ đối với con trai không có trách nhiệm.
Tần Thi Nghi xuất thân trong nhà nghèo, nhưng là cha mẹ nàng đều là người rất có trách nhiệm, đối với huynh muội bọn họ thập phần yêu quý, Tần Thi Nghi tự nhận cùng bọn họ là hạnh phúc gia đình, hiện tại Thịnh Dục Kiệt thành con trai của nàng, nàng đương nhiên cũng muốn làm con trai có bầu không khí gia đình tốt đẹp, có một cái hoàn cảnh trưởng thành hoàn tốt.
Nàng quản không đến Thịnh Hạo Hàm, nhưng là có thể trở thành một người mẹ tốt.
Muốn tốt tốt chiếu cố con trai, Tần Thi Nghi đương nhiên không thể ly hôn, nàng càng nguyện ý bảo trì nguyên chủ cùng Thịnh Hạo Hàm ở chung, đồng thời cũng cho rằng chính mình rất cần thiết cùng Thịnh phu nhân cải thiện quan hệ.
Thịnh phu nhân là người duy nhất đối với nàng chủ động thân cận, cảm tình đúng chỗ, về sau nếu có phát sinh biến cố nào, nàng cũng không đến mức đưa mắt không quen.
Tần Thi Nghi tuy rằng đường đường là học bá (học giỏi), lại không phải học bá theo kiểu mọt sách, nhà nàng điều kiện không tốt, có đôi khi nghèo nên học phí cũng có chút khó khăn, cho nên nàng từ nhỏ liền biết lấy lòng lão sư, làm lão sư thích nàng, trợ giúp nàng, có đôi khi là giúp nàng kéo dài thời gian, làm cho cha mẹ nàng có thể gom đủ học phí, có đôi khi giúp nàng tranh thủ học bổng.
Tần Thi Nghi lấy lòng lão sư cũng không có bí quyết gì, chỉ có hai điểm, nghe lời cùng nỗ lực.
Nguyên người chính là vì nàng nghe lời lại có chí học tập , lão sư mới nguyện ý tận lực trợ giúp nàng.
Nói đi nói lại, hiện tại muốn lấy lòng Thịnh phu nhân, Tần Thi Nghi cảm thấy cùng lấy lòng lão sư là một đạo lý.
Cho nên Thịnh phu nhân muốn nàng gọi điện thoại, nàng cũng không thể bằng mặt không bằng lòng.
***
Sau khi Thịnh phu nhân dẫn Thịnh Dục Kiệt rời khỏi đây, Tần Thi Nghi nhìn di động phát ngốc suốt nửa giờ, rốt cuộc muốn hay không gọi điện thoại, thật sự là một vấn đề đau đầu.
Lại tính trong đầu còn có kí ức của nguyên chủ, Tần Thi Nghi cũng cảm thấy không được tự nhiên, nàng đời trước trừ bỏ đọc sách chính là kiếm tiền, chưa từng nghĩ tới việc yêu đương, trừ Đại ca hay Nhị ca, cũng không cùng cùng nam người trẻ tuổi nào từng có nhiều tiếp xúc, cho nên làm nàng đơn độc cùng Thịnh Hạo Hàm gọi điện thoại, hai người vẫn là cái loại quan hệ này, tha thứ cho Tần Thi Nghi thật sự rất khó đi bước đầu tiên.
Rối rắm đến cuối cùng, Tần Thi Nghi vẫn là nhìn cái thông tin kia không hạ thủ được, đơn giản đem điện thoại ấn ném sang một bên, vừa lúc vang lên tiếng đập cửa, "Tam thái thái."
"Mời vào." Cửa bị đẩy ra, xách theo hai cái hộp thức ăn lớn là một nữ tử trung niên, mang theo một Tiểu cô gái mới hai mươi tuổi đầu tiến vào.
Hai người đều là bảo mẫu của Thịnh gia, nữ tử trung niên tên Lưu thẩm, tay nghề nấu ăn cực kì tốt, ở Thịnh gia đã vài chục năm,
Thịnh phu nhân căn bản không muốn nàng rời đi bởi tay nghề xuất sắc của nàng.
Cô gái tuổi trẻ là nguyên chủ tự mình thuê, nguyên chủ kêu nàng là Tiểu Trương. Tần Thi Nghi phát hiện nguyên chủ không chỉ là người thích sắc đẹp, còn là nhan khống(dễ xiêu lòng vì sắc đẹp), nàng thường xuyên đổi bảo mẫu, đều là muốn những cô gái tuổi trẻ thanh tú, cùng nguyên chủ như đối với bằng hữu mà nói chuyện, bảo mẫu cùng nàng sớm chiều ở chung, lão thái thái xấu tốt gì đều bị ảnh hưởng tâm tình.
Tiểu Trương chẳng những tuổi trẻ, mặt tròn như quả táo cười khanh khách cực kì đáng yêu, được huấn luyện bài bản từ trường học, gia chính toàn năng, hộ lý đều không thành vấn đề.
Hơn nữa phòng bệnh VIP lại có ba cái hộ sĩ thay phiên, bởi vậy Thịnh phu nhân cũng không có cấp cho Tần Thi Nghi tìm người chăm sóc.
Bất quá Tần Thi Nghi cảm thấy Tiểu Trương theo nguyên chủ hơn nửa năm, thật đúng là sớm chiều ở chung, chỉ sợ đối với nguyên chủ thập phần quen thuộc, có lẽ hơn bất kì người nào ở Thịnh Gia, nàng mới đến đây,sau khi điều chỉnh trái tim hoàn toàn đắm chìm trong bi thống, che dấu tâm tư khác thường, vì nguy hiểm trước mắt, mỗi lần Tiểu Trương lại đây nàng đều sẽ tìm lý do tống cổ nàng trở về.
Tiểu Trương hiện tại chỉ một ngày ba bữa đi theo Lưu thẩm lại đây đưa đưa đồ ăn cho Tần Thi Nghi.
"Tam thái thái, ngài ăn cơm ở trên bàn, hay vẫn là ở trên giường ăn?" Lưu thẩm hỏi.
"Ăn trên bàn đi." Tần Thi Nghi vừa lên tiếng, Tiểu Trương cùng Lưu thẩm liền nhanh nhẹn mở hộp giữ ấm, múc thức ăn cùng nước canh, đặt ở trên bàn, mùi hương mê người tức khắc tràn ngập toàn bộ phòng.
Tần Thi Nghi thấy thế, đang muốn đi giày, chiếc di động mới vừa bị nàng tiện tay ném ở đầu giường thình lình vang lên, Tần Thi Nghi không hề phòng bị, bị hoảng sợ, thiếu chút nữa đem điện thoại ném đi.
Chờ thấy rõ ràng di động hiện lên dòng thông báo nhắc nhở trên màn hình, Tần Thi Nghi liền hối hận như thế nào lại không thuận thế đem điện thoại ném xuống cho vỡ tan.
Cái này gọi là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, nàng mới vừa quyết định làm bộ dáng cái gì đều không nhớ rõ, quyết định không gọi điện thoại đi, bây giờ lại phải đối diện với tình cảnh này.
Không phải nói phu thê cảm tình lãnh đạm, quanh năm suốt tháng cũng gọi không được hai cuộc điện thoại sao! Như thế nào hiện tại lại tích cực như vậy!
Nhạc chuông vang lên một hồi lâu, Tần Thi Nghi trước sau vẫn không có động tác, Lưu thẩm rốt cuộc nhìn không được, nhịn không được nhắc nhở nói: "Tam thái thái, ngài không tiếp điện thoại sao?"
Tần Thi Nghi rối rắm một lát, rốt cuộc không đem chiếc điện thoại đắt tiền này cho rơi xuống đất, tuy rằng nàng hiện tại không thiếu tiền, nhưng đã là thói quen từ nhỏ, bản tính tiết kiệm không cho phép nàng ném. Tần Thi Nghi chỉ có thể mang theo khí thế anh dũng hy sinh, trước khi điện thoại bị cắt đứt, đúng lúc ấn nút gọi, đem điện thoại đưa tới bên tai, lời ở trong miệng lại như thế nào cũng không có dũng khí nói ra.
Nhưng thật ra đầu dây bên kia có tiếng cười, tiếng cười trầm thấp tự nhiên, mang theo chút giọng mũi, gợi cảm không có thuốc nào cứu được.
Tần Thi Nghi không biết cái gì là tiếng cười mê người, lỗ tai lại lặng yên đỏ lên, gắt gao nhấp môi không lên tiếng.
Người ở đầu dây bên kia cười một tiếng, lại chủ động nói: "Là Thi Nghi sao? Mấy ngày nay em di động gọi không được, cũng không biết em hiện tại thế nào, muốn anh trở về sao?"
Nghe được câu cuối cùng, Tần Thi Nghi trong lòng rùng mình, nghĩ đến buổi sáng Thịnh Hạo Hàm dặn dò nàng, cơ hồ là buột miệng thốt ra: "Không cần, em vẫn rất tốt!"
Nói xong, Tần Thi Nghi cũng ý thức được ngữ khí của mình quá cứng ngắc, chỉ có thể hạ thấp thanh âm, chậm rãi nói: "Em nghe anh rể nói, anh bên kia hiện tại rất bận, không cần cố ý trở về xem em."
Sau khi nói câu đầu tiên, Tần Thi Nghi thả lỏng rất nhiều, cũng không hề gắt gao mím môi nữa, điện thoại đầu bên kia người hỏi, nàng ở nơi này liền đáp, bất tri bất giác nói hơn mười phút, Lưu thẩm cười nhìn một lát, rốt cuộc nhịn không được hắng giọng nói: "Tam thái thái, muốn hay không ăn cơm trước? Đồ ăn đều sắp lạnh."
Tuy rằng là ngày mùa hè, trong nhà độ ấm được điều chỉnh nhưng không thấp.
Bên kia không biết nói gì đó, Tần Thi Nghi nhẹ nhàng thở ra, bị động nói một tiếng gặp lại, mới đem điện thoại cắt đứt, gấp không chờ nổi đem điện thoại ném lên trên giường, đứng lên.
Lưu thẩm cười tiến lên đỡ Tần Thi Nghi, một mặt hỏi: "Tam thái thái, là Tam thiếu gia gọi điện thoại đi?"
Kỳ thật Lưu thẩm vừa hỏi chính là làm điều thừa, âm thanh di động của Tần Thi Nghi cực kì tốt, phòng bệnh lại an tĩnh, thanh âm điện thoại ở bên kia nàng cũng nghe thấy, tuy rằng không nghe rõ hai người đang nói cái gì. Đúng là bởi vì biết người gọi đến là ai, nàng mới dám nói ra lời này, nàng là người làm lâu năm của Thịnh gia, mấy thiếu gia đều là nàng chăm sóc từ nhỏ đến lớn, ít nhiều cũng có chút tình cảm.
Tần Thi Nghi không biết Lưu thẩm đang cười cái gì, co quắp gật đầu, trong lòng một trận nghi hoặc, trong trí nhớ nguyên chủ cùng Thịnh Hạo Hàm quan hệ thực mới lạ, thực lãnh đạm a, vừa mới nãy nàng cũng là dựa vào thái độ của nguyên chủ, như thế nào Thịnh Hạo Hàm lại lôi kéo nàng nói lâu đến như vậy?
Có phải hay không có phân đoạn nào bị lỗi?
Tần Thi Nghi không thường xuyên lên mạng, nàng nếu đi tra một chút về "Chồng" của mình, hiện tại cũng sẽ không nghi hoặc như vậy, anh ta chính là ảnh đế, kỹ thuật diễn thượng thừa, sắm vai một người vật chồng biết săn sóc chăm lo cho vợ, còn không phải chỉ là một cái nhấc tay.
Cho nên Tần Thi Nghi cũng không biết, nàng kỳ thật rất muốn quan tâm, không biết cái người gọi là "Chồng" này vì cái gì thay đổi thái độ, bắt đầu diễn trò đối với nàng.
Tiểu Trương chưa đến được bao lâu, chưa thấy qua Thịnh Hạo Hàm, cũng không biết Thịnh Hạo Hàm cùng Tần Thi Nghi có quan hệ gì, nàng chỉ biết là chủ tử của mình cùng chồng của nàng có quan hệ rất kỳ quái, hiện tại khó được thấy họ nói chuyện điện thoại, liền cũng đi theo thích thú nói: "Tam thái thái cùng Tam thiếu gia cảm tình thật tốt, gọi điện thoại hàn huyên tận hai mươi phút, đây là gọi ra nước ngoài a!"
Lưu thẩm gật đầu mỉm cười, nghĩ thầm sau khi trở về đem tin tức tốt này nói cho phu nhân, phu nhân cũng có thể yên tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro