CHƯƠNG 15: MỘT TRẬN THÀNH DANH
[EDIT] ANH EM SINH ĐÔI HOÁN ĐỔI CUỘC ĐỜI [GIỚI GIẢI TRÍ] – Công Tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikisach
CHƯƠNG 15: MỘT TRẬN THÀNH DANH
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/profile.php?id=100064946641521
----------------------------------------------------------------------
Hiện trường nhất thời náo nhiệt phi phàm.
Trương Tư Hằng bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía màn hình lớn: "Chu đạo sư cảm thấy sao?"
Tiết mục tổ cũng không có cue* anh ta, anh ta là bằng vào kinh nghiệm dẫn tiết mục nhiều năm của bản thân, cảm thấy chính mình hẳn nên ở ngay lúc này hỏi Chu Đĩnh một chút.
*Nhắc đến, nhắc nhở.
Cầm tiền, nên vì tiết mục nghĩ cách tìm nhiệt độ. Đây cũng là nguyên nhân nhiều vương bài tống nghệ thích tìm anh ta như vậy.
Gãi đúng chỗ ngứa.
Tươi cười trên mặt Miêu Lật đều sắp không giấu được.
Trương lão sư rất hiểu người xem muốn cái gì nhất.
Chu Đĩnh bảo trì nhất quán băng sơn bản sắc của mình, gật đầu nói: "Hát rất tốt."
"Anh có thể nhiều lời mấy chữ hay không." Miêu Lật cười hỏi anh.
Chu Đĩnh còn chưa phục hồi tinh thần lại từ tiếng ca lệnh người kinh diễm của Giản Văn Khê, anh hơi cười cười, nói: "Chính là rất tốt."
"Chu đạo sư có thể khen một câu đã không dễ dàng." Trương Tư Hằng thấy tốt liền biết dừng.
"Dù sao tốt hơn tôi." Chu Đĩnh bỗng nhiên lại tiếp một câu.
Mấy vị đạo sư liền đều nở nụ cười.
Trương Tư Hằng ngẩng đầu nhìn Giản Văn Khê, thấy cậu bộ dáng nhàn nhạt như cũ, tuyển thủ khác sẽ có trương dương, ngây ngô, khẩn trương, hưng phấn, trên người cậu phảng phất hết thảy đều không có.
Tự nhiên, hào phóng, bình tĩnh tự nhiên, có h khí chất ồn nhiên thiên thành, còn có cảm giác màn ảnh, sẽ không cố tình lấy lòng, cũng sẽ không sợ hãi tránh né.
Đây là ông trời thưởng cơm ăn.
Cùng Giản Văn Minh anh ta được nghe nói, thật sự cách rất lớn.
Chính như Trần Duệ dự đoán, 《 Tinh Nguyệt Chi Chiến 》 phát hỏa.
Giản Văn Minh nhất chiến thành danh, thành công đoạt đi tất cả đề tài và nhiệt độ.
"Tôi không cho phép khu này còn có người chưa thấy qua diễn xuất vừa rồi của Giản Văn Minh!"
"Buổi tối hôm nay là bị Giản Văn Minh spam sao? Rốt cuộc có bao nhiêu dễ nghe, có thể ném cái liên kết cho tôi hay không."
"Giản Văn Minh thật sự thoát thai hoán cốt, đã lên hot search, ông có thể lên hot search xem."
"Đêm nay là Tinh Nguyệt chi dạ nhỉ, sáu cái hot search đều có quan hệ với Tinh Nguyệt Chi Chiến."
"Bà sai rồi, đêm nay rõ ràng là Giản Văn Minh chi dạ, sáu cái hot search có ba cái đều có liên quan với anh ấy. Giản Văn Minh thần tiên ca hát, Chu Đĩnh đánh giá Giản Văn Minh, Tinh Nguyệt Chi Chiến Giản Văn Minh."
"Tỷ muội lầu trên bà cũng sai rồi, kỳ thật là bốn cái, cái hot search Cố Vân Tương bảng số 1 kia cũng có quan hệ với Giản Văn Minh, click mở chính là anh ấy và một đoạn kia của Giản Văn Minh."
"Không phải đâu, Giản Văn Minh cứ xoay người như thế?"
"Xoay người thì không đến mức, nhưng anh ta lần này thật sự phát hỏa. Chủ yếu là quá ngoài ý muốn, không nghĩ tới anh ta có thể hát tốt đến vậy, cũng không nghĩ tới anh ta sẽ hát bài hát loại này!"
"Đêm nay bao nhiêu người vả mặt? Trước kia vẫn luôn nói Giản Văn Minh sắp xấu mặt mà, ra tới vả mặt!"
"Tôi vừa mới nghe danh mà đi xem video, thật không sai, cứ như thay đổi một người khác, người và khúc mục khí chất độ cao thống nhất, thế mà có chút tiên. Bản thân tôi cũng không dám tin tưởng, tôi vậy mà cảm thấy Giản Văn Minh có khí chất!"
"Có người ngồi xổm phát sóng trực tiếp không, nghe nói Giang Hải TV Tinh Nguyệt chuyên mục còn sẽ tiếp tục phát sóng trực tiếp, mở mười mấy cửa sổ phát sóng trực tiếp, sẽ vẫn luôn phát sóng trực tiếp đến rạng sáng hai giờ."
"Oa, tiết mục tổ cũng thật dám a, phát sóng trực tiếp như vậy rất dễ dàng bại lộ vấn đề tính cách của tuyển thủ."
"Mọi người không muốn xem phản ứng của các vị minh tinh sau khi thi đấu xong sao? Tôi cảm thấy sẽ càng đẹp mắt hơn thi đấu!"
Khảo hạch kết thúc, đã là buổi tối 11 giờ rưỡi.
Thứ tự cụ thể ngày mai mới ra đến, mọi người sôi nổi về khu sinh hoạt nghỉ ngơi. Giản Văn Khê lúc này đây nghiễm nhiên thành tiêu điểm trong mắt mọi người, cơ hồ tất cả mọi người đang nhìn cậu.
Cậu cũng không có phản ứng gì, đi theo đám người về khu sinh hoạt trước. Trịnh Thỉ đuổi theo, nói: "Văn Minh, anh cũng quá ngưu bức rồi!"
Giản Văn Khê nhắc nhở một chút về cameras không chỗ không có
Trịnh Thỉ sửa miệng: "Anh cũng quá ngưu X rồi!"
Cậu ta quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấp giọng nói: "Anh xem, Cố Vân Tương mặt đều đen."
Giản Văn Khê quay đầu lại nhìn thoáng qua, cậu không nhìn thấy Cố Vân Tương, lại nhìn thấy Lục Dịch cùng Sở Nhiên.
Sở Nhiên nhấp nhấp môi, Lục Dịch lại đầy mặt không vui mà nhìn cậu.
Giản Văn Khê lười đến khiêu khích anh ta, liền đem đầu xoay trở về.
Lục Dịch lại ngượng đỏ mặt.
Lời nói trước khi lên đài của mình, còn ở bên tai quanh quẩn.
Kết quả không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị đánh mặt. Buổi tối hôm nay anh ta như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Anh ta có thể chịu đựng xấu mặt ở trước mặt bất luận kẻ nào, nhưng không thể chịu đựng bị Giản Văn Minh cười nhạo.
Anh ta cảm thấy Giản Văn Minh khẳng định đang cười nhạo mình.
Muốn nói hai minh tinh mất mặt nhất buổi tối hôm nay, chính là anh ta và Cố Vân Tương.
Hai người bọn họ mất mặt không giống nhay. Anh ta là mất mặt trong lén lút, chỉ có anh ta và Giản Văn Minh hai người biết, Cố Vân Tương là mất mặt trước công chúng, bởi vì anh ta (CVT) ở trên đài nói muốn đem thẻ số 1 lấy về.
Nếu không lấy lại được, vậy thật sự quá xấu hổ.
Cố Vân Tương sẽ đem bảng số một lấy đến trong tay sao?
Cảm giác bằng phiên vị mà nói, đạo sư hẳn là sẽ đem hạng nhất cho anh ta, anh ta biểu diễn cũng rất mạnh, nhưng so sánh với Giản Văn Minh, tựa hồ lại kém một chút.
Phải xem đạo sư thương lượng như thế nào.
Anh ta quay đầu lại nhìn thoáng qua Cố Vân Tương được công ty đoàn đội vây quanh.
Cố Vân Tương khoác chiếc áo khoác, thần sắc lạnh lẽo, mặt nhỏ, cổ thon dài, dáng người cao gầy. Người đại diện của anh ta Lý Nhung đang ghé vào bên tai anh ta nói cái gì đó.
Ngải Mỹ Giải Trí thật là xuất mỹ nam.
"Cậu trước tiên đừng gấp, anh đi hỏi thăm tiếng gió từ bên tiết mục tổ đã." Ra khỏi tòa nhà, đó là một trận gió lạnh thổi tới, Lý Nhung thay Cố Vân Tương kéo áo khoác lại một chút, nói: "Cậu về khách sạn trước nghỉ ngơi cho tốt, cậu yên tâm, hạng nhất khẳng định là của cậu."
"Tôi biết khẳng định là của tôi." Cố Vân Tương mặt vô biểu tình mà nói: "Nhưng Giản Văn Minh hôm nay biểu hiện xuất sắc thế này, anh trước đó một chút cũng không biết chuyện sao? Hay là tiết mục tổ trước đó một chút cũng không biết chuyện?"
Hắn ta tức chính là cái này.
Lý Nhung nói: "Thiên địa chứng giám, anh nghe nói cậu ta ca hát cũng không tệ lắm, nhưng thật đúng là không biết cậu ta có thể hát tốt như vậy. Bởi vì Tinh Nguyệt Chi Chiến chuyện này, kỳ thật nửa tháng trước anh đã tiếc lộ phong thanh với cậu ta, cậu ta khả năng lúc ấy đã chuẩn bị một hai bài hát......"
"Anh cảm thấy đây là trình độ chuẩn bị lâu là có thể hát ra được sao?" Cố Vân Tương cau mày nói: "Chúng ta đều bị cậu ta chơi như con khỉ."
Cho anh ta hạng nhất lại có ích lợi gì, đôi mắt người xem là sáng như tuyết, nổi bật đêm nay của anh ta, đều bị Giản Văn Minh đoạt đi rồi.
Xuất đạo nhiều năm như vậy, anh ta vẫn là lần đầu tiên may áo không công cho người.
Lý Nhung cũng rất tức giận: "Cậu đi về trước, anh đây liền tìm cậu ta hỏi rõ ràng."
Hắn ta đưa Cố Vân Tương lên xe, liền quay lại tòa nhà.
Mới vừa kết thúc ghi hình, rất nhiều đoàn đội quản lý nghệ sĩ đều ở đây. Đây là đặc quyền của những người này. Những nhóm đồng hành thấy hắn ta, sôi nổi chúc mừng hắn ta: "Hôm nay biểu diễn xuất sắc nhất đều ở công ty mấy anh."
"Nhung ca buổi tối hôm nay vui đến hỏng luôn rồi?"
Lý Nhung ngượng ngùng mà cười hai tiếng: "Vui lắm, vui lắm."
Hắn ta lập tức tới chỗ phòng Giản Văn Khê, toàn bộ người của phòng kép đều ngồi ở trong phòng khách, thấy Lý Nhung tiến vào, sôi nổi đều đứng lên, chào hỏi cùng hắn ta.
Lý Nhung là người đại diện kim bài, trong nghề rất có danh khí.
"Nhung ca."
Lý Nhung gật gật đầu, cũng lười bày ra tươi cười gương mặt, trực tiếp nói với Giản Văn Khê: "Cậu ra đây, chúng ta tâm sự."
Giản Văn Khê gật gật đầu, liền đi theo hắn ta ra ngoài.
Bọn họ đi thẳng ra khỏi tòa nhà, bên ngoài hắc lung lung, đã không có cameras, Lý Nhung liền lộ ra khuôn mặt dữ tợn: "Giản Văn Minh, cậu thật có bản lĩnh a, cả tôi cũng dám đùa bỡn."
Giản Văn Khê đem khóa kéo áo lông vũ kéo lên, đội mũ lên, nhàn nhạt mà nhìn hắn ta.
Bộ dáng của cậu không có chuyện gì cả, lại làm Lý Nhung càng thêm phẫn nộ: "Nói, cậu có phải vẫn luôn gạt tôi hay không?!"
"Gạt anh cái gì?"
"Chuyện ca hát."
"Đúng vậy."
Lý Nhung: "......"
Hắn ta còn tưởng rằng Giản Văn Minh sẽ giảo biện hai câu.
"Được lắm, được lắm. ôia vẫn luôn cho rằng cậu là người đơn thuần trong sáng nhất, có cái gì đều biểu hiện ở trên mặt, không nghĩ tới lòng dạ cậu sâu đến vậy. Cậu làm như vậy, nghĩ tới hậu quả chưa, hậu quả đắc tội tôi, hậu quả đắc tội công ty."
"Tôi không rõ, làm nghệ sĩ của công ty, tôi hot, với công ty không phải cũng rất tốt sao? Anh sao lại tức giận đến vậy chứ? Đến nỗi nói đắc tội, tôi không phải đã sớm đắc tội anh rồi sao?"
Lý Nhung nói: "Cậu có tin không, tôi chỉ cần báo cáo với thượng cấp hai câu, là có thể lập tức ép cậu rút lui, tuyết tàng* cậu."
*Công ty không nhận bất cứ công việc nào cho nghệ sĩ của mình, không để nghệ sĩ xuất hiện trước công chúng.
"Tôi không tin." Giản Văn Khê nói.
(Tự nhiên thấy anh cũng có khiếu hề hước á)
Lý Nhung: "......"
Giản Văn Khê đem tay đặt vào trong túi, mặt nhỏ mà trắng, thoạt nhìn phá lệ tú khí: "Trước dó Tống tổng đồng ý đem tôi bán cho Tần Tự Hành để lấy quan hệ, đó là cảm thấy tôi không có giá trị lợi dụng khác. Nhưng hiện giờ không giống nhau. Ngải Mỹ Giải Trí có thể làm lớn như vậy, tôi tin tưởng dựa vào cũng không phải là nhân mạch cùng tài nguyên, tầm mắt của Tống tổng, còn không đến mức hẹp hòi như vậy. Nghệ sĩ có thể đưa đến trên giường người khác, Ngải Mỹ Giải Trí muốn bao nhiêu có bao nhiêu, nhưng nghệ sĩ có thể hot, nói vậy cũng không mấy người. Anh không ngại đi tìm Tống tổng nói nói, xem anh ta trả lời anh như thế nào."
Giản Văn Khê nhàn nhạt mà nhìn Lý Nhung, nói: "Đã chậm, anh nhốt không nổi tôi. Lý Nhung."
Lý Nhung giật mình mà nhìn cậu, lui về phía sau một bước, sắc mặt khó coi tới cực điểm.
"Cậu cho rằng mình có thể bay bao cao." Lý Nhung nói.
Giản Văn Khê lắc đầu: "Không biết, chúng ta cùng nhau nhìn xem."
Cậu nói xong xoay người sang chỗ khác, đi về phía đại lầu.
Thân hình cao gầy, mặc một thân áo lông vũ rộng thùng thình, như cũ không ảnh hưởng phong tư tự nhiên của cậu.
Trong rừng tùng bên kia, có người giật mình mà nhìn hai người bọn họ.
Trần Duệ đang hút thuốc, mày hơi hơi nhăn lại, niết tắt điếu thuốc trong tay kia.
Phảng phất hết thảy đều sáng tỏ.
Giản Văn Minh vì cái gì muốn bọn họ giúp đỡ bảo mật, vì cái gì yên lặng hai năm, mới nở rộ ở tối nay.
Ông nhìn thoáng qua người trẻ tuổi bên cạnh.
"Cậu muốn làm đối thủ với cậu ấy, hay là làm đồng đội cùng cậu ấy?" Ông hỏi Chu Tử Tô.
Chu Tử Tô quay đầu nhìn lại, nhìn bóng dáng Giản Văn Khê, biểu tình kinh ngạc.
Tấm lưng kia thanh lãnh cô độc, tựa hồ lại phá lệ kiên nghị, độc thân một người, đi về phía quang minh.
Đêm nay là đêm phát sóng đầu tiên, tiết mục tổ đưa di động của bọn họ trả lại cho bọn họ, cho phép bọn họ gọi điện thoại cho thân thích bằng hữu của mình.
Đây cũng là một cơ hội biểu hiện, cơ hồ tất cả mọi người đều tìm chỗ cameras có thể quay đến để gọi.
Chỉ có Giản Văn Khê, đi tới trong một góc bí ẩn hắc ám nhất.
Cậu gọi điện thoại cho em trai mình Giản Văn Minh.
"Anh!" Điện thoại vừa được chuyển, thanh âm Giản Văn Minh đã truyền tới, tràn đầy hưng phấn, vui sướng.
Giản Văn Khê thắng trận này cũng không có cao hứng mấy, nghe được thanh âm của em trai vui sướng như vậy, ấm áp ở trong lòng lan tràn ra, khóe môi cậu hơi hơi mỉm cười, thấp giọng hỏi: "Cậu đều nhìn thấy rồi sao?"
"Thấy được thấy được, anh, anh thật là lợi hại a, anh quá lợi hại!"
Giản Văn Khê nhấp nhấp khóe miệng, ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Đêm đông rét lạnh, ngôi sao lại rất sáng. Cậu đã lâu không nhìn thấy qua sao sáng đến vậy.
Giản Văn Minh còn đang cao hứng phấn chấn đọc khen ngợi trên mạng cho cậu, càng đọc càng kích động, thanh âm đều mang theo nức nở.
"Cậu đến nỗi sao?" Giản Văn Khê cười hỏi.
"Không biết vì cái gì, thấy anh đứng ở trên đài, em cảm thấy thật soái, có một loại cảm động nói không nên lời. Anh, anh vốn là nên sống cuộc đời như thế. Anh đáng giá sống cuộc sống như thế. Từ trước...... Từ trước......"
Giản Văn Minh ngừng lại, tạm dừng rất nhiều, tựa hồ có chút nghẹn ngào cảm, không ngừng mà "Ai, ai."
Giản Văn Khê lộ ra tươi cười cực ôn nhu, nói: "Minh Minh, anh đều biết."
Em yêu anh, anh biết.
Anh cũng thực rất yêu em.
Chúng ta là anh em song sinh, giúp đỡ yêu thương nhau cùng đi về phía trước.
---------------------------------------------------------------
SONG SINH NGƯỠNG MỘ THẬT Á
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro