[EDIT] ANH EM SINH ĐÔI HOÁN ĐỔI CUỘC ĐỜI [GIỚI GIẢI TRÍ] – Công Tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikisach
CHƯƠNG 20: TÓC ĐỎ NHƯ LỬA
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/profile.php?id=100064946641521
----------------------------------------------------------------------
Giản Văn Khê là tới luyện nhảy.
Bởi vì rất nhiều minh tinh nghệ sĩ đều còn ở bên ngoài làm việc, phòng huấn luyện vũ đạo đại bộ phận đều là thực tập sinh người mới, thấy cậu tiến vào, liền sôi nổi dừng lại chào hỏi cậu.
Đối bọn họ mà nói, cậu cũng coi như là đại minh tinh.
Giản Văn Khê chào hỏi mọi người, sau đó đi đến trong góc nhất làm nóng hạ thân.
Thoạt nhìn có hơi lạnh nhạt.
Cậu là đại minh tinh, cậu không chủ động nói chuyện, mọi người cũng không dám chủ động tìm cậu nói chuyện, liền vẫn luôn trộm mà đánh giá cậu.
Thật là đẹp mắt a.
Minh tinh cùng và người thường quả nhiên là có vách tường.
Tỉ lệ đầu thân đã ném người thường một vòng lớn.
Mặt cậu sao mà nhỏ, sao mà trắng, sao mà tinh xảo vậy chứ.
Giản Văn Khê đem áo khoác cởi ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo thun màu đen, lộ ra làn da trắng loá mắt, phảng phất chưa từng bị thái dương phơi qua vậy, cậu có dáng người cực cân xứng tiêu chuẩn, vai rộng, eo thon, chân dài, thời điểm áp chân, một đoạn vòng eo trắng nõn gầy nhưng rắn chắc lộ ra tới.
Nhìn ra được, cậu áp có chút cố sức.
"Nơi nơi không tìm được anh, thì ra anh ở chỗ này à."
Trịnh Thỉ không biết vào khi nào, ngồi xuống xếp bằng trên mặt đất.
Cậu ta mới luyện nhảy trở về, mồ hôi ướt đẫm, sắc mặt đều là ửng hồng.
Giản Văn Khê một bên áp chân một bên nhìn cậu ta, hỏi: "Anh quay lại lúc nào?"
"Trở về được một hồi, trực tiếp đi phòng luyện tập." Trịnh Thỉ nhìn nhìn chân cậu, nói: "Gân của anh bao lâu không kéo rồi."
Giản Văn Khê liền cười cười.
Trịnh Thỉ nói: "Anh cuối cùng cũng muốn khiêu vũ?"
"Không, tôi làm nóng người trước. Về sau phỏng chừng là phải nhảy."
Rốt cuộc bọn họ là tiết mục hát nhảy.
"Trần đạo tìm một vũ đạo lão sư cho Lục Dịch, tôi thấy người nọ hình như không phải vũ đạo lão sư của tổ tiết mục, phỏng chừng là từ bên ngoài tìm." Trịnh Thỉ nhỏ giọng nói.
Giáo viên thanh nhạc và giáo viên vũ đạo của tổ tiết mục bọn họ, bọn họ lúc trước đều tập trung gặp qua. Vị lão sư Hôm nay phụ đạo Lục Dịch, rõ ràng là gương mặt lạ, biên vũ càng là giỏi phá trời.
Cậu biết tổ tiết mục vì cái gì sẽ làm như vậy.
Là muốn cho tổ của Lục Dịch nhảy càng tốt hơn một chút, tới đối kháng Giản Văn Minh bọn họ.
"Bọn họ đây xem như gian l·ận sao?" Trịnh Thỉ hỏi: "Cũng không tìm giáo viên cho mấy anh."
Giản Văn Khê nói: "Tổ tiết mục mời giáo viên tốt hơn nữa dạy cho anh ta, chính anh ta cũng phải có thể học giỏi. Chỉ cần thắng thua cuối cùng dựa vào đều là tự thân thực lực, liền chưa nói tới cái gì gian lận không gian lận."
Cứ giống như bên trong số thực tập sinh bọn họ, có vài người mới xuất thân hiển hách, cùng với những học viên minh tinh kia, ca khúc của họ, vũ đạo, khẳng định đều không phải chỉ dựa tổ tiết mục cung cấp trợ giúp, đều có ngoại viện, giống Cố Vân Tương, mời lão sư biên khúc và biên vũ đại khái đều là nhân tài đứng đầu trong nghề.
Chỉ là, hiện giờ tổ tiết mục đã chuẩn bị kiềm chế mình sao?
Giản Văn Khê yên lặng mà nghĩ.
Cậu ngược lại không ngoài ý muốn, mặc kệ là làm tiết mục vẫn là làm buôn bán, dưới trướng có người một nhà độc đại, đều không phải ông chủ muốn nhìn thấy.
Cậu chỉ là không nghĩ tới giờ khắc này sẽ đến sớm như vậy.
Xem ra bản thân phải đối kháng, không chỉ là cao thủ cùng tài nguyên sau lưng bọn họ, sau này chỉ sợ còn phải đánh cờ cùng tổ tiết mục.
Chính là quá kỳ quái, bản thân ngược lại càng hưng phấn.
Cậu như là dã thú nếm được mùi máu tươi, chỉ muốn cắn xé càng thảm thiết hơn, vết thương đầy người, ngược lại khiến bản thân càng hưng phấn.
"Tôi hy vọng anh ta có thể nhảy lên được." Cậu nói với Trịnh Thỉ: "Ai cũng đừng nương tay."
Trịnh Thỉ ngơ ngẩn mà nhìn cậu, trong lòng có nháy mắt kh·iếp sợ.
Cậu ta sao lại có cảm giác người trước mặt mình này, còn chưa có thả lỏng tay chân, mười tám ban võ nghệ, mới lộ ra một góc băng sơn.
Cậu ta ngồi dưới đất, ánh mắt bỗng nhiên chú ý tới vòng eo cùng mông căng thẳng của Giản Văn Khê.
Nhìn hai lần, cảm giác miệng đắng lưỡi khô, liền từ góc tường sờ đến một chai nước khoáng, vặn ra uống hai ngụm: "Chu Tử Tô đâu, không cùng luyện với anh?"
"Cậu ấy đang cùng Lương lão sư thương lượng chuyện biên khúc." Cậu hỏi Trịnh Thỉ: "Các anh luyện thế nào?"
Trịnh Thỉ cười cười: "Vẫn ổn nhỉ. Bất quá kỳ này anh lại muốn lấy hạng nhất, đã không dễ dàng như vậy. Tất cả mọi người dồn hết sức lực, có nhân mạch, cơ hồ đều mời đại thần tới hỗ trợ."
Giản Văn Khê phát hiện có một đống người đẩy cửa tiến vào, liền quay đầu nhìn thoáng qua.
Sau đó cậu liền thấy Miêu Lật với vài vị đạo sư đẩy cửa đi đến.
Còn có Chu Đĩnh.
Cậu liền đem chân thu trở về, đứng ở trong đám người, đứng thẳng thân thể trong tiếng tiếp đón "Lão sư hảo" của một đám.
Trương Tư Hằng trực tiếp mang theo camera đi tới chỗ cậu: "Hai người các cậu luyện thế nào?"
Trịnh Thỉ cười cười, nói: "Dù sao tôi là dùng hết toàn lực."
Trương Tư Hằng cười cười, nhìn về phía Giản Văn Khê.
Giản Văn Khê tựa hồ ra chút mồ hôi, sắc mặt có chút ửng hồng, dáng vẻ này của cậu, vẫn là lần đầu tiên xuất hiện, cổ lãnh đạm trên người kia cảm giác đã không thấy, có một chút nhân tình vị, thậm chí mang theo một chút gợi cảm thời điểm Omega đang ra mồ hôi mới có, chỉ có Alpha có thể get đến.
"Văn Minh biết nhảy múa sao?" Miêu Lật cũng cười đi tới hỏi.
Giản Văn Khê nói: "Một chút."
"Cậu nếu không sẽ, có thể thỉnh giáo Chu lão sư nhiều hơn." Trương Tư Hằng cười nói: "Cậu ấy nhảy múa rất lợi hại."
Giản Văn Khê nhìn Chu Đĩnh một cái, Chu Đĩnh nhìn chăm chú vào cậu, vẫn chưa nói chuyện.
Duy trì cao lãnh nhất quán của anh.
Cậu cũng chưa có xem qua Chu Đĩnh khiêu vũ, nhưng biết vũ đạo của anh rất lợi hại.
Nhóm đạo sư lại ở phòng học vũ đạo ngây người thêm một hồi lâu, cùng người mới trò chuyện một lát.
Trịnh Thỉ bỗng nhiên chạm chạm cánh tay Giản Văn Khê, thò qua tới thấp giọng nói: "Chu Đĩnh vẫn luôn nhìn lén anh."
Giản Văn Khê nhấp môi, không nói chuyện.
Cậu cũng phát hiện.
Tuy rằng Chu Đĩnh làm khá kín kẽ.
Nhưng cậu như cũ có thể nhìn thấy anh thi thoảng nhìn xem một cái.
Đề phòng mình đến vậy sao?
Cậu phảng phất vì nghiệm chứng suy đoán nào đó trong lòng, đi hai bước về phía Chu Đĩnh.
Chu Đĩnh hơi hơi nghiêng đầu, lại rất nhanh xoay trở về.
Cậu đi đến nơi cách Chu Đĩnh hai bước đứng yên, thấy được Chu Đĩnh hoạt động cổ họng, cảm nhận được một loại tin tức tố uy áp rất nhỏ.
Loại uy áp này, ngay cả Trương Tư Hằng ở giữa họ đều cảm nhận được, anh ta quay đầu nhìn thoáng qua Chu Đĩnh, lại xoay đầu lại, nhìn nhìn Giản Văn Khê, sắc mặt hơi có chút kinh ngạc.
Chu Đĩnh cũng không muốn sử dụng tin tức tố uy áp, đại khái là nội tâm có chút khẩn trương, còn có bản năng cùa anh khi đối mặt Giản Văn Minh.
Anh xoay đầu nhìn, lại phát hiện Giản Văn Minh đã không thấy. Anh nhìn một vòng, cũng không nhìn thấy cậu trong phòng học vũ đạo.
Đại khái là đi ra ngoài rồi.
Anh cảm thấy có chút thả lỏng, lại có một loại phiền muộn không tên.
Từ phòng học vũ đạo ra tới, bọn họ lại đi nhìn nhìn mấy tổ đang tập luyện.
Cùng so sánh với sơ khảo hạch, lúc này đây biểu hiện của mọi người đều mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Giống Lục Dịch và Cố Vân Tương, lần này hiển nhiên đều nghiêm túc.
Lục Dịch lúc này đây lựa chọn chính là thuần vũ đạo, anh ta đã mồ hôi ướt đẫm, lại còn đang luyện, anh ta nhấp môi mỏng, sắc mặt đỏ bừng, biểu tình kiên nghị.
Lục Dịch cảm thấy chính mình lần trước ở dưới vạn chúng chú mục nói câu "fuck" kia, làm mất hết mặt mũi của bản thân.
Hiện giờ mỗi người đều biết anh ta sợ hãi Giản Văn Minh.
Ngay cả anh ta fans cũng đều chạy tới an ủi anh ta: "Ca ca tin tưởng chính mình, anh là giỏi nhất! Không cần sợ!!!"
Anh ta đều muốn tìm cái khe đất chui vào.
Biết xấu hổ mới biết can đảm, anh ta muốn đem mặt mũi mình làm mất, một chút một chút tất cả đều nhặt lên.
Anh ta là diễn viên xuất thân, chính quy ở trường học cũng từng học khiêu vũ, kiến thức cơ bản vẫn là có, nhưng so sánh cùng ca sĩ hát nhảy chuyên nghiệp với còn có chênh lệch rất lớn, anh ta lần này cơ hồ là liều mạng mà luyện.
Tổ tiết mục cũng ở xuyên qua cameras xem anh ta tập luyện.
"Lần này Lục Dịch là thật sự làm người kinh diễm, cậu ấy thân hình tốt, nhảy múa là đẹp."
"Lưu Tử Nghĩa kỳ thật nhảy tốt hơn so với cậu ấy, nhưng thoạt nhìn không được cảnh đẹp ý vui như cậu ấy."
"Diễn viên và idol nhan trị vẫn là có vách tường, một đôi so liền đã nhìn ra. Lục Dịch lớn lên soái, lại từng học nhảy hiện đại, nhảy múa lại càng thả lỏng hơn."
Đám người Trương Tư Hằng dạo một vòng trở về, trên đường trở về cũng đang nói đề tài này.
Tổ tiết mục làm công tác bảo mật khá tốt, dân mạng không nhìn thấy gì cả, đây là lúc cần đến đạo sư bọn họ, đúng lúc tiết lộ một phen, đề cao một chút cảm giác chờ mong của người xem.
Miêu Lật nhịn không được che miệng cười nói: "Kỳ này mọi người đều rất mạnh."
Chung Nhạc cười nói: "Đúng vậy, kỳ tiếp theo thật là điều để chờ mong, để xem người xem hiện trường là càng thích khiêu vũ hơn hay là ca hát hơn."
"Cố Vân Tương bọn họ đều còn trong dự kiến, tôi không nghĩ tới chính là Lục Dịch, cậu ấy nghiêm túc lên vậy mà cũng lợi hại đến vậy, phía trước là che giấu thực lực sao? Giản Văn Minh Số 2?"
"Cậu ấy liều như vậy, thoát không được can hệ với Giản Văn Minh cũng đi?" Miêu Lật cười nói.
Tai tiếng của hai người họ, cô ấy cũng là nghe nói qua.
Nói xong cô ấy nhìn về phía Chu Đĩnh.
Chu Đĩnh lại đang nhìn về nơi xa.
Cô ấy theo ánh mắt của anh nhìn qua, liền thấy Giản Văn Minh đứng ở hành lang cuối.
Giản Văn Khê đứng ở nơi cameras chiếu không tới, nhìn Chu Đĩnh.
Chu Đĩnh sửng sốt một chút, liền ngừng lại.
Đối phương đang tìm anh.
Mấy người Miêu Lật và Trương Tư Hằng thấy, sôi nổi quay đầu đi xem Chu Đĩnh.
Người quay phim đi theo bọn họ, cơ hồ lập tức liền có người đem cameras nhắm ngay Giản Văn Khê.
Giản Văn Khê vươn tay tới, làm một tư thế chặn, sau đó buông tay, rất trầm tĩnh mà nhìn cameras.
Chu Đĩnh liền nhấc chân đi qua phía cậu.
Đám người Trương Tư Hằng tiếp tục đi về phía trước, Miêu Lật lại hưng phấn mà nhón chân, cô ấy trộm hỏi Chung Nhạc: "Hình ảnh vừa rồi quay được sẽ phát sóng sao?"
Chung Nhạc quay đầu lại nhìn thoáng qua: "Xem tổ tiết mục có làm người hay không."
Anh ấy nói xong cười cười, nói: "Giản Văn Minh sẽ chủ động tìm Chu Đĩnh, tôi còn rất ngoài ý muốn."
Rốt cuộc Giản Văn Minh hiện giờ danh tiếng đã bắt đầu hồi nhiệt.
Cậu chủ động phân rõ giới hạn cùng Chu Đĩnh, rất được hảo cảm của dân mạng, ng·ay cả Chuồn chuồn nhỏ rất đề phòng cậu cũng khoan dung hơn rất nhiều.
"Chu Đĩnh sẽ không để cho phát nhỉ?" Trương Tư Hằng nói.
"Vậy thì cũng đúng." Miêu Lật nói.
Nói xong mặt hướng về phía người quay phim: "Đoạn này không được cắt vào nhà, tổ tiết mục đừng lại hại chúng tôi!"
Máy cố định ở phòng học vũ đạo và hành lang các địa phương, theo quay đạo sư bọn họ, cũng sẽ không phát sóng trực tiếp ra ngoài, mà là sẽ làm ngoài lề kỳ thứ hai, sử dụng để tuyên truyền.
Trương Tư Hằng không sợ, cô ấy làm idol vẫn là sợ đắc tội Chuồn chuồn nhỏ.
Kỳ đầu một đoạn đạo sư bọn họ cố ý cue Chu Đĩnh kia, đã bị fans vây công qua một lần.
(Fan này ghê quá à)
Chu Đĩnh đi mấy bước, quay đầu lại nhìn về phía máy quay đi theo của mình: "Anh ở chỗ này chờ tôi một lát."
Người đi theo anh hiểu ý của anh, liền đem tay cầm camera thả xuống.
Chu Đĩnh là đạo sư địa vị lớn nhất của họ, thời điểm anh ký hợp đồng khuôn sáo rất nhiều, thứ anh không cho phát, tổ tiết mục bọn họ là không có khả năng phát, quay cũng là uổng công.
Bất quá hắn ta có một trái tim bát quái, thật muốn lưu lại nơi này xem kịch vui.
Chu Đĩnh đi tới trước mặt Giản Văn Khê đứng yên.
Giản Văn Khê đi tới cửa thang lầu rồi đứng lại.
Mọi người đều là đi thang máy lên xuống, thang bộ bên này rất an tĩnh.
Đại khái là vì thông khí, cửa sổ cửa thang lầu là mở ra.
Gió lạnh từ bên ngoài rót vào, Giản Văn Khê xoay người lại, nhìn về phía Chu Đĩnh.
"Có việc?" Chu Đĩnh hỏi.
Nghe không ra cảm xúc của anh.
Giản Văn Khê gật gật đầu, nói: "Tôi muốn nói chuyện đàng hoàn với anh."
Chu Đĩnh không nói chuyện.
Giản Văn Khê liền nói: "Tôi biết anh không thích tôi, không muốn cùng tôi có quá nhiều liên quan, nhưng là hai chúng ta hiện giờ đang quay cùng tiết mục, chỉ sợ về sau không thể thiếu thời điểm chung khung. Anh nếu biểu hiện quá bài xích tôi, ngược lại dễ dàng khiến dân mạng liên tưởng. Tôi hy vọng anh đối đãi tôi, tựa như đối đãi bất luận một học viên bình thường nào."
Cậu đánh thẳng vào quan hệ lợi hại, nói: "Như vậy đối với anh cũng có chỗ lợi, vừa sẽ không truyền tai tiếng cùng tôi, anh cũng có vẻ rộng lượng, người xem sẽ càng thích anh."
Chu Đĩnh môi giật giật, như cũ không nói chuyện.
"Anh phải tin tưởng tôi, kỳ thật tôi cũng như anh, không muốn lại có bất luận liên quan gì với anh." Cậu ngữ khí lãnh đạm, nhưng chân thành: "Tôi mới vừa bò dậy, cũng không muốn lại trở lại quá khứ."
"Đối hai chúng ta đều tốt." Giản Văn Khê hỏi: "Chu lão sư, được không?"
Ánh sáng mạnh từ cửa sổ chiếu đến mặt cậu, nhìn rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn. Đây là mấy năm trở lại đây, anh lần đầu tiên ở ban ngày, gần gũi lại lâu dài như vậy mà nhìn Giản Văn Minh.
Anh ngửi thấy được hương vị tin tức tố Hương sam thanh đằng rất rõ ràng, nhìn dưới ánh sáng mạnh mẽ ban ngày, gương mặt này, khác biệt cùng Joshua kỳ thật vẫn là rất rõ ràng.
Tương tự duy nhất, cũng chỉ có khí chất.
Đối phương nói rất đúng, anh nếu lựa chọn tham gia cùng một tiết mục với nhau, phải làm tốt tâm lý chuẩn bị. Anh cũng luôn luôn là làm như vậy, khảo hạch kỳ đầu, cứ việc bản thân và Giản Văn Minh quan hệ cũng không tính là tốt, nhưng anh vẫn là đem một phiếu của mình cho cậu ấy.
Công việc và cảm tình cá nhân, là phải tách ra. Đây là vấn đề nguyên tắc.
"Được." Anh trả lời.
Giản Văn Khê gật gật đầu, nói: "Cảm ơn."
Cậu đi mấy bước, sau đó quay đầu, nói với Chu Đĩnh: "Vì dây dưa với anh trước kia, lại lần nữa nói tiếng xin lỗi, về sau sẽ không, anh tin tưởng tôi."
Cũng không biết vì sao, Chu Đĩnh cảm thấy đặc biệt thương cảm.
Giản Văn Minh mang một gương mặt tương tự thiếu niên trong lòng anh, nói lời muốn cùng anh phân rõ giới hạn.
Anh gật đầu một cái, ánh mắt sắc bén.
Anh nhìn theo Giản Văn Khê đi xa, một người đứng hướng về phía ngoài cửa sổ.
Hai ngày này nhiệt độ không khí càng ngày càng lạnh, tới 12 tháng, ánh nắng sáng hơn, cũng không ấm được người.
Những gì nhìn thấy trước kia, tất cả đều đang thay đổi.
**
Công diễn kỳ thứ hai lập tức liền phải bắt đầu rồi.
Cửa sổ phát sóng trực tiếp Giang Hải TV mở mười mấy cái.
Mười mấy cửa sổ này đang phát sóng trực tiếp, là mười mấy tuyển thủ nhân khí cao, nhưng mười mấy cửa sổ phát sóng trực tiếp này, có một cửa sổ nhiệt độ tuy rằng không phải cao nhất, nhưng số lượng trên làn đạn nhất kỵ tuyệt trần, không phải cứ luôn gào thét "A a a a a a a", đó là miệng phun hương thơm "Đ*" không ngừng.
Cái cửa sổ kia hiện giờ đang phát sóng trực tiếp, là phòng hóa trang của Giản Văn Khê.
Giản Văn Khê ngồi trước gương, ánh đèn kim sắc ấm áp đánh tới trên mặt cậu, cậu nhuộm một đầu tóc màu đỏ, màu da lãnh bạch ánh quang mênh mông, chuyên viên trang điểm đang vẽ mày cho cậu, cậu hơi hơi nhắm mắt lại, camera từ trong gương bắt được hình ảnh của cậu, cực kỳ xinh đẹp.
"Làm xong chưa? Sắp bắt đầu thu, chúng ta nên xuất phát rồi." Có người kêu.
Giản Văn Khê nghe vậy mở mắt, nhìn chính mình trong gương.
Cậu chưa bao giờ trương dương diễm lệ như vậy qua, tóc màu đỏ, mặt trắng môi đỏ, mặt mày bức người.
Lấy luyện tập của Lục Dịch từ trước, trận đánh ác liệt hôm nay, cậu muốn thắng.
-------------------------------------------------------------------------------
CÓ AI NGHỈ THANH MINH HONG NÈ, ĐƯỢC TẬN 1 TUẦN Á
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro