CHƯƠNG 22: THỔI TUNG TOÀN TRƯỜNG
[EDIT] ANH EM SINH ĐÔI HOÁN ĐỔI CUỘC ĐỜI [GIỚI GIẢI TRÍ] – Công Tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikisach
CHƯƠNG 22: THỔI TUNG TOÀN TRƯỜNG.
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/profile.php?id=100064946641521
----------------------------------------------------------------------
"Oa, không nghĩ tới ca khúc chủ đề vậy mà là loại này!"
"Rốt cuộc còn có một nửa nghệ sĩ tuyển thủ mà, quá thanh xuân không thích hợp bọn họ nhỉ."
"Bài hát này làm tôi nhớ tới World Cup và thế vận hội Olympic, sao lại nhiệt huyết vậy chứ, ha ha ha ha."
"Ha ha ha ha, thật đúng vậy, đặc biệt mở đầu lạp lạp lạp lạp. Tôi đã bắt đầu chờ mong vũ đạo ca khúc chủ đề của họ, kiểu bài hát này phải phối với động tác vũ đạo thật cháy mới được. Tiểu đả tiểu nháo khẳng định là không được."
"Bài hát này nghe cho kĩ, nhưng rất khó hát đó, tổ tiết mục cũng làm quá lớn rồi."
"Trời ạ, Cố Vân Tương với Giản Văn Minh sao lại đẹp vậy!"
"Thật sự, bên trong mấy chục đại soái ca, vẫn là liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy bọn họ."
"Giản Văn Minh cũng quá thông minh đi, một mái tóc đỏ này quá bắt mắt! Tuyệt thế mỹ mạo muốn bỏ qua cũng không có biện pháp!"
Kỳ thật không riêng gì người xem trên mạng, dù là các tuyển thủ ở đây, cũng là lần đầu tiên nghe bài hát. từ lưu trình và quy tác thi đấu của《 Tinh Nguyệt Chi Chiến 》mà nói, với bất kỳ một lần tuyển tú nào cũng đều không giống nhau.
Bất quá âm nhạc này giai điệu rất tẩy não, cảm giác tiết tấu cực mạnh, rất nhiều tuyển thủ đều nhịn không được lắc lư theo giai điệu ca khúc chủ đề.
Ca khúc chủ đề phát xong, đài truyền hình Giang Hải nhất ca Tưởng Văn Quân bước nhanh lên đài trong tiếng vỗ tay, anh ấy vừa đi vừa nhìn chăm chú vào cameras đi theo mình: "Các khán giả đang xem mọi người buổi tối tốt lành, Chào mừng đến với 《 Tinh Nguyệt Chi Chiến 》do Meite Motors phát sóng, Meite Motors, dẫn bạn truy tinh trục nguyệt*! Nơi này là phòng phát sóng số một của đài truyền hình Giang Hải, tôi là người chủ trì Tưởng Văn Quân, hoan nghênh sự xuất hiện của mọi người!"
*Đuổi sao hái trăng.
Mọi người nhiệt liệt cổ động, Trịnh Thỉ vươn tay đặt bên miệng làm loa, ngao ngao giọng nói.
"Lịch thi đấu của chúng ta rất khẩn trương, vô nghĩa không nói nhiều, đầu tiên để chúng ta dùng nhất vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh bốn vị đạo sư!"
Cùng với tác phẩm âm nhạc tiêu biểu của bốn vị đạo sư, bốn vị đạo sư theo thứ tự lên sân khấu, mỗi người đều biểu diễn một đoạn ngắn. Trương Tư Hằng hát tình ca cũ, Chung Nhạc hát ca khúc nguyên sang mới nhất của mình, đi lộ tuyến tiểu tươi mát văn thanh, nữ idol Miêu Lật tới một màn nhả sexy, khiến hiện trường hoàn toàn nóng lên.
Chu Đĩnh làm người nhân khí cao nhất toàn trường, áp trục xuất hiện.
"Em còn là lần đầu tiên ở hiện trường xem Chu lão sư nhảy." Chu Tử Tô nhịn không được nói với Giản Văn Khê.
Giản Văn Khê cười cười, không nói chuyện.
Kỳ thật cậu cũng là lần đầu tiên.
Ở đây rất nhiều thực tập sinh người mới, đều coi Chu Đĩnh là thần tượng.
Miêu Lật trong ống kính từ điệu hát nhảy sexy xoay tròn đến lối vào sân khấu, đôi tay đẩy, Chu Đĩnh liền như bị cô ấy đẩy ra sấm tới trên sân khấu, bất đồng với cao lãnh ít lời ngày thường, Chu Đĩnh trên sân khấu, mặt mang mỉm cười, anh theo nhịp âm nhạc đi vài bước, cà lơ phất phơ, tư thái thập phần tùy tính, ngay sau đó âm nhạc đột biến, anh một chân câu lấy một chân khác, thân thể đột nhiên ngưỡng về phía sau, toàn bộ thân thể liền ngã gục, ở trong tiếng kinh hô của người xem, nửa người trên cơ hồ đã tiếp xúc đến mặt đất bỗng nhiên lại bắn trở về.
"Oa!" Chu Tử Tô nhịn không được hô một tiếng.
Giản Văn Khê cũng hơi kinh ngạc.
Bởi vì một đoạn nhìn như đơn giản tùy ý kia, kỳ thật yêu cầu đối với lực eo bụng rất lớn, Chu Đĩnh làm lại nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, cả người như là chiếc lò xo sức dãn mười phần.
Chu Đĩnh nhảy một đoạn này, tất cả đều là đại khai đại hợp, khí phách mười phần, lại không sắc bén trương dương, thân thể phảng phất trước sau đều ở trong khống chế của anh, thoạt nhìn đặc biệt cảnh đẹp ý vui, có một loại cảm giác tự tin lại nhẹ nhàng tùy ý, ở trong tiếng âm nhạc cấp tốc của một đoạn cuối cùng, một loạt động tác nhanh và bùng nổ ở ngực, vòng eo cao dài mảnh khảnh lay động ở giữa không trung, theo âm nhạc vang lên một thanh âm"Răng rắc", thân thể nháy mắt định ở giữa không trung, cơ hồ nghiêng thành 60 độ với mặt đất, lộ ra nửa thanh vòng eo gầy nhưng rắn chắc, nhân ngư tuyến và cơ bụng rõ ràng.
(Tôi thích nhất là nhân ngư tuyến á chừ chừ)
Một đoạn cuối cùng kia thật sự bùng nổ, Giản Văn Khê đều kinh sợ.
Cậu rốt cuộc biết mị lực của Chu Đĩnh là ở nơi nào, anh nhảy múa thật sự quá mê người, lực khống chế với thân thể thật sự đáng sợ, vừa A* vừa tùy tính, thình lình còn có thể hung hăng chọc một cái vào lòng ngực bạn.
*Ngầu.
Toàn trường bùng nổ tiếng sấm vỗ tay, ngay cả Cố Vân Tương đều lộ ra thần sắc có điểm si mê, đi theo mọi người cùng nhau vỗ tay.
Đoạn nhảy múa này yêu cầu quá cao với lực khống chế và lực eo bụng, không phải người bình thường có thể làm được, làm động tác bùng nổ đến vậy, b·iểu t·ình còn có thể duy trì bình đạm như vậy, càng khó.
Một khúc nhảy xong, Chu Đĩnh lại thở dốc rõ ràng cũng không nhìn ra, lại khôi phục bộ dáng cao lãnh ít lời của bản thân, vuốt tóc loạn trên trán, cúi người với mọi người, liền đi xuống đài.
Quả nhiên thực lực hơn người, lên sân khấu là sẽ sáng lên. Mặc cho muôn vàn hoan hô thét chói tai dưới đài, anh độc không có phản ứng gì, loại cảm giác này thật là quá ngầu.
Làn đạn cũng là nổ mạnh.
Vũ đạo của Chu Đĩnh, cơ hồ không ai bôi đen.
Bốn vị đạo sư ngồi xuống rồi, đấu pk liền chính thức bắt đầu rồi.
Trình tự biểu diễn lần này của họ là tổ tiết mục định, trên cơ bản áp dụng một sắp xếp ổn định, người thứ nhất lên sân khấu, là Sở Nhiên.
Trong một đám đông những bài hát tuyệt vời, tổ Sở Nhiên bọn họ lựa chọn một bài tiểu tình ca rất thương cảm.
《Bí mật của mùa đông》.
Bài hát này của cậu ta rất đơn giản, biên khúc cũng không chơi đa dạng gì cả, chỉ mời danh gia đàn ghi-ta A Gia làm điểm xuyến. Cũng là thiếu niên cùng một phong cách với cộng sự của cậu ta, em trai tuyển thủ người mới tuổi nhỏ nhất.
Hai người bọn họ mặc cũng rất văn nghệ đơn giản, đều là sơ mi trắng, quần jean, giày chơi bóng màu trắng, ngồi xuống trên ghế cao nhỏ, cảm giác vừa ôn nhu lại mềm mại.
Nhìn ra được hai người đều là người rất ngoan.
Ở trước lúc cậu ta hát, Lục Dịch bỗng nhiên đứng lên, nắm lên đôi tay kêu: "Sở Nhiên cố lên!"
Sở Nhiên nghe vậy tươi sáng cười, cười đến nhân tâm đều phải tan chảy.
Đàn ghi-ta vang lên, bài khổ tình ca này được cậu ta cải biên rất dịu dàng.
"Nếu tôi nói tôi thật sự yêu người, ai tới thu thập những hữu nghị đã bị phá hư."
"Nếu tôi nói tôi cần thiết yêu người, đáp ứng cho người một tấm lòng càng hoàn chỉnh so với hữu nghị."
Giản Văn Khê là lần đầu nghe bài hát này, cậu cảm thấy bài hát này kể chính là tình yêu cấm kỵ không thể nói. Sở Nhiên hát rất hay, cậu cũng nghe vào, không biết vì sao, cảm thấy đặc biệt thương cảm.
Trong tiếng ca của Sở Nhiên, Chu Đĩnh nhịn không được nhìn thoáng qua Giản Văn Khê.
Anh bị bài hát này chạm vào trái tim.
Sở Nhiên hát xong, đó là tổ PK biểu diễn.
Sai khi tổ này thi đấu xong, đó là hai tổ Giản Văn Minh và Lục Dịch PK.
Một tổ ngoài kia còn đang hát, Giản Văn Minh bọn họ đã đến hậu trường chuẩn bị.
Nhiệt độ của phát sóng trực tiếp cũng ở thời điểm này đạt tới cao phong thứ nhất.
"Báo, Giản Văn Minh sắp lên sân khấu."
"Cừ thật, nhân số theo dõi phát sóng trực tiếp đều đến hai trăm vạn, còn đang tăng lên, xem ra mọi người đều muốn xem Giản Văn Minh a!"
"Vô nghĩa, kỳ trước anh ấy kinh diễm đến vậy, đã treo mũi của mọi người lên. Đều muốn xem một chút anh ta kỳ thứ hai có thể bảo trì hay không?"
"Kỳ này đối với anh ta thật sự phi thường trọng yếu, bảo trì thì ổn, bảo trì không được liền trực tiếp lật xe."
"Tôi nhìn thấy gì? Trong tay Giản Văn Minh cầm chính là đàn violon sao?!"
"Đ*, anh ấy còn biết kéo đàn violon?!"
Lối vào sân khấu, Giản Văn Minh và Chu Tử Tô đem đàn violon từ trong tay nhân viên công tác tiếp nhận tới.
Cậu cầm đàn violon, lạnh lùng mà nhìn lên sân khấu.
Bài nhảy này của Lục Dịch, xác thật lệnh người chấn động.
Phong cách bất đồng với vũ đạo của Chu Đĩnh, Lục Dịch nhảy chính là múa hiện đại, tứ chi càng bôn phóng, lưu sướng, tuyệt đẹp, một bài nhảy hai người, điên cuồng lại tùy ý, cơ hồ đem đặc tính cá nhân của Lục Dịch toàn phát huy ra.
Trong thính phòng bộc phát tiếng vỗ tay như sấm, cậu quay đầu lại nhìn Chu Tử Tô một cái, thấy Chu Tử Tô luôn luôn trầm tĩnh, giờ phút này chỗ mặt mày lại hiện ra khẩn trương rõ ràng.
Hai người đối diện, Giản Văn Khê hướng về phía cậu ta đạm đạm cười.
Tổ của Lục Dịch đã nhảy xong rồi, Trương Tư Hằng cười nói: "Cho các cậu thời gian chậm rãi thở một hơi đã."
Một bài nhảy vui sướng tràn trề, tảng đá lơn trong lòng Lục Dịch đầu cuối cũng buông xuống.
Thật nhảy xong rồi, anh ta ngược lại không lo lắng.
Trận biểu diễn này, anh ta không thẹn với tâm, thắng thua đều không mất mặt.
Anh ta thậm chí hy vọng Giản Văn Minh có thể bảo trì biểu hiện kinh diễm của mình ở trận đầu, cùng anh ta tới một hồi cường thủ chi chiến.
Lục Dịch biểu diễn chính là thuần vũ đạo, trọng trách lời bình cũng đều rơi xuống trên người Chu Đĩnh. Chu Đĩnh cho đánh giá rất cao.
"Hiện tại chúng ta tới xem một chút điểm số cuối cùng của tổ Lục Dịch."
Mọi người cùng nhau nhìn về phía màn hình lớn, 800 người xem hiện trường, có 760 người đều bỏ phiếu cho anh ta.
Số phiếu vừa ra, toàn trường kinh hô.
So với tổ Sở Nhiên vừa thắng, ước chừng nhiều ra hơn hai trăm phiếu!
"Yes!" Lục Dịch bản nhân cũng rất kích động. Ngay cả bốn vị đạo sư cũng đều chấn kinh.
"760 điểm!" Tưởng Văn Quân hưng phấn mà hô: "Đây thật sự là điểm siêu cao. Tổ biểu diễn phía sau hẳn là sẽ có áp lực."
Này xác thật là số phiếu cực cao.
Cổ họng Giản Văn Khê hơi hơi hoạt động, tay cầm đàn violon, mu bàn tay đều lộ ra gân xanh.
"Này cũng quá cao đi!"
"Bỏ phiếu tại hiện trường, kiểu biểu diễn tương đối bùng nổ xác thật tương đối dễ dàng lấy được điểm cao. Tôi có hơi lo lắng thay cho tổ của mấy người Giản Văn Minh \, hai người bọn họ đều là đại vocal a!"
"Giản Văn Minh nếu bại bởi Lục Dịch vậy thì hay ho, trận đầu thắng đại nhiệt Cố Vân Tương, trận thứ hai lại bại bởi bạn trai tai tiếng của mình."
"Tai tiếng cái rắm, vẫn luôn là Giản Văn Minh lăng xê được không. Lục Dịch chỉ kém vứt ra tám chữ tuyệt không khả năng và thuốc cao da chó."
"Ha ha ha ha ha ha ha."
Lục Dịch cũng ở thời điểm này xoay người nhìn về phía Giản Văn Khê ở lối vào sân khấu.
Mồ hôi từ thái dương anh ta chảy xuống, anh ta cũng không có đi lau, cả người nhiệt huyết còn ở sôi trào, anh ta thở hổn hển cười cười, cùng cộng sự của mình đứng qua một bên.
Người chủ trì nói: "Tiếp theo xin mời Giản Văn Minh lấy được hạng nhất kỳ trước, và cộng sự của cậu ấy Chu Tử Tô!"
Giản Văn Khê nhấp môi nhìn thoáng qua Chu Tử Tô, sau đó vươn tay tới, vỗ vỗ bờ vai của cậu ta.
Chu Tử Tô hướng về phía cậu gật gật đầu, ánh mắt cũng trở nên kiên nghị lên.
Hai người lên đài trong bóng tối mông lung, đứng ở trung ương sân khấu.
Bởi vì là phát sóng trực tiếp, đổi màn không nhanh chóng lưu loát như như quay phát, chỗ sân khấu truyền đến một vài tiếng vang, là nhân viên công tác đang thay đổi đạo cụ sân khấu.
"Sao lại không bật đèn?" Làn đạn sốt ruột mà kêu: "Tôi muốn xem Giản Văn Minh!"
Sân khấu như cũ là hắc lung lung, chỉ mơ hồ có thể nhìn thấy hai bóng người.
Chu Đĩnh trên chỗ ngồi của đạo sư, lại đột nhiên ngồi ngay ngắn.
Tiếng tim đập đinh tai nhức óc.
Bởi vì nhìn thân ảnh mông lung ở kia, anh tựa hồ thấy được đàn violon trên vai hai người.
Đàn violon, đàn violon.
Có một nháy mắt nào đó, cổ họng anh thậm chí là chua xót, lòng bàn tay ngăn không được đổ mồ hôi, trong mắt tràn đầy không thể tin tưởng, tiếng tim đập dâng lên dục ra.
Hồi ức bừng tỉnh trở lại thời điểm 16 tuổi, bản thân xa xa đứng ở một bên, si ngốc mà nhìn Joshua.
Đối phương ngồi ở trong một góc, đang luyện đàn, mỗi kéo một hồi, cậu liền sẽ dừng lại lật một tờ cầm phổ.
"Đi đi." Chu Như còn ở xúi giục anh: "Đi chào hỏi một tiếng với cậu ấy."
Anh gật gật đầu, đi qua chỗ Joshua.
Phát hiện anh đi tới, Joshua cũng chỉ là lạnh lùng mà nhìn thoáng qua, tiếp tục kéo đàn violon của mình.
Chu Đĩnh liền ở bên cạnh đứng một hồi, có chút không nỡ quấy rầy cậu đang tập trung thế này.
Joshua kéo chính là 《Cành hoa hồng cuối cùng của mùa hè》, một danh khúc đàn violon độ khó rất cao. Chu Đĩnh ở trong tiếng đàn violon ngửi thấy được hương khí hoa hồng nhàn nhạt, anh chịu đựng tim đập, lẳng lặng đi tới bên cạnh Joshua, sau đó nhìn chằm chằm cầm phổ, đàn violon càng lúc càng nhanh, tim anh đập cũng càng lúc càng nhanh, sau đó ngay ở thời điểm đối phương muốn dừng lại, anh nhẹ nhàng vươn tay tới, thay Joshua lật một tờ nhạc phổ.
Joshua quay đầu nhìn thoáng qua, cầm huyền trong tay vẫn chưa dừng lại, chỉ nhàn nhạt mà gật đầu một cái với anh.
Giữa hai người bọn họ cũng không có giao tình hoặc là quá vãng gì, hồi ức động tâm nhất, cũng bất quá là cậu kéo đàn violon bao lâu, anh liền ở bên cạnh yên lặng thay cậu lật cầm phổ bấy lâu.
Khi đó quá khẩn trương, cũng quá tuổi trẻ, thấy đối phương lãnh ngạo như vậy, tình đậu sơ khai liền cũng kiều khiếp khiếp không dám lại nảy thêm mầm.
Một tiếng đàn violon dồn dập từ trong bóng đêm truyền ra, đem Chu Đĩnh từ hồi ức kéo trở về.
Anh gắt gao mà nhìn về phía sân khấu.
Trong bóng đêm, là một trận thanh âm đàn violon dồn dập, ng·ay sau đó liền lại có một thanh âm đàn violon khác cuốn lấy nó, hai tiếng đàn violon quấn quanh, quay cuồng, càng ngày càng gấp, cuối cùng hợp thành nhất thể, khoảnh khắc hòa thanh truyền ra, sân khấu sáng trưng.
Là Giản Văn Khê bạch y tóc đỏ, với Chu Tử Tô hắc y tóc đen, gương mặt họ hơi hơi dán vào thân đàn, ánh mắt sắc bén, tiếng đàn dưới tay giao triền áp phúc, người truy tôi đuổi, như đốm lửa văng ra khắp nơi. Ngay cả Chu Tử Tô luôn luôn ôn hòa trầm tĩnh, ánh mắt cũng trở nên sắc bén lên, mà Giản Văn Khê khí chất vốn là thanh lãnh, càng là bọc hàn triều một mùa đông, hai người anh một đoạn tôi một đoạn, diễn tấu liên đoạn Dmitrievich chương nhạc đệ nhất tiểu hiệp đệ tam đệ tứ, lại chuyển một đoạn tấu nhanh kịch liệt nhất của Tchaikovsky D trưởng giữa chương nhạc đệ tam, hai tiếng đàn lại kéo ra khí thế dời non lấp biển, như trưởng hồng quán ngày, như vạn mã lao nhanh, ánh đèn sân khấu biến ảo, theo tiếng đàn càng ngày càng gấp biến thành đỏ như máu.
Rồi chiếc bình bạc vỡ vụn, nước trào ra, thiết kỵ xông ra đao thương minh, cuối bài, cây vĩ được rút ra cẩn thận, âm thanh của bốn dây như tiếng lụa rách toạt!
Giản Văn Khê và Chu Tử Tô cơ hồ ở đồng thời thu hồi cầm cung trong tay, động tác nhanh nhẹn sạch sẽ.
Tiếng đàn đã không còn, chỉ có dư âm còn đang quanh quẩn.
Thính phòng rất nhiều người đều cầm lòng không đậu đứng lên.
"Củi đốt lửa*!!!"
*Câu này dịch khum ra ạ, em để bừa.
"Thổi nổ rồi, đoạn đấu cầm này!":
"Giản Văn Minh xông a!"
"Không có làm mama thất vọng, không có chờ uổng một tuần!"
"Ổn định ổn định!"
"Trời ạ, Giản Văn Minh đàn violon kéo cũng thật quá hay rồi, đây hoàn toàn là cấp bậc đàn thi đấu chuyên nghiệp!"
Một đoạn đấu cầm, hiện trường liền bạo, tiếng sấm vỗ tay hồi lâu mới tan đi.
Hiện trường tiếng dàn nhạc dương cầm vang lên, thanh âm Giản Văn Khê thanh triệt thanh minh ở chỗ yên tĩnh truyền ra: "Ngon ngọn mà người hưởng qua, đều là trái cây tịch mịch. Đó là tôi sống sờ sờ từ ngực cắt lấy."
Làn đạn cơ hồ ở nháy mắt cậu xuất khẩu trở nên thưa thớt, giống như mọi người đều không còn tâm tư phát làn đạn, hoàn toàn bị biểu diễn treo lên kế tiếp.
Ánh đèn màu đỏ bao phủ cậu mặt, mông lung lung, gương mặt kia lại càng thấy tinh xảo. Trên ngón trỏ đeo một chiếc nhẫn màu xanh lá đậm. Tóc hồng thấu, phụ trợ cậu lãnh diễm vô song. Mà Chu Tử Tô bên cạnh cậu, rốt cuộc lại trầm tĩnh, dùng thanh âm hồn hậu phối hợp cậu, nâng cậu, nâng cậu ta, sau đó bay lên.
《Câu Chuyện Tình Yêu Huyết Tinh 》 chia thành hình thức chủ ca, điệp khúc, chủ ca, điệp khúc, bởi vì tiết mục khi lớn lên quan hệ, bài hát gần bốn phút 24 giây, bị áp đến hơn ba phút, một đoạn chủ ca, hai đoạn điệp khúc, hai đoạn điệp khúc hình thành hình thức dần dần lên cao.
Tiếng ca của Giản Văn Khêso với thời điểm hát《Social Song》hoàn toàn không giống nhau, càng sáng trong, nhưng bộ phận trước nửa rõ ràng là đang thu, một câu đột nhiên cất cao, rõ ràng có thể nghe ra là thu sức lực, hưng nó càng khiến người ta mong chờ đoạn cao trào hơn. Phảng phất một đạo kiếm quang mạnh mẽ chắn mở rộng ra, sắp nổ mạnh.
Miêu Lật che ngực lại, đã không khống chế được biểu tình của mình.
Tiếng ca dần cao, đã tới một đoạn điệp khúc cuối cùng.
Giản Văn Khê: 【 Cố gắng bắt nó lần nữa】
Chu Tử Tô: 【 Đều đã quá muộn 】
Giản Văn Khê: 【 Sự tham gia của phần thịt trong lòng bàn tay không còn hữu ích nữa 】
Chu Tử Tô: 【 Mắt nhìn vỏ rỗng mất đi linh hồn】
Hai người mỗi người một câu, anh hát xong tôi tiếp, tiếp nhanh, tiết tấu mạnh, kẻ xướng người hoạ, phối hợp thiên y vô phùng, không khí dần dần bị tô đậm lên, điệu cũng một câu so với một câu càng cao, thời điểm sắp đạt tới đỉnh núi, hai người hợp xướng một câu cực kỳ vang vọng: Yêu cũng muốn muốn chết muốn sống!
Trong thính phòng toàn bộ người đều nắm chặt nắm tay.
Tới rồi tới rồi.
Bộ phận bùng nổ nhất sắp đến rồi!
Toàn bộ sân khấu đều là đám mây màu đỏ chế tạo 3d, bay múa biến ảo ở không trung, màn ảnh xoay tròn quanh bọn họ hai vòng, người đều tựa như bay lên, Giản Văn Khê nắm microphone, cao vút mà ngâm xướng lên, làn điệu ngâm xướng lại một tiếng thắng qua một tiếng, giả âm siêu cao, giống như tiếng trời, vang vọng toàn bộ đại sảnh phát sóng.
Mà Chu Tử Tô trong tiếng ngâm xướng này, hát lên đoạn cao trào nhất. Giản Văn Khê hòa thanh cũng dần dần cao thành âm cá heo biển, như ngọc bích Côn sơn, phượng hoàng trường minh, hoa lệ vô cùng mà tràn ngập sức dãn, xông thẳng về phía chân trời, trực tiếp đem người xem tại hiện trường và trước màn hình tất cả đều nổ tan nát.
Ngay vào giả âm siêu cao lệnh người trợn mắt há hốc mồm của cậu, Chu Tử Tô cũng một câu cao hơn một câu, một câu gấp hơn một câu:
【 Hãy để tôi mang theo quá khứ cho người và kết nối tương lai với người, khắc cốt minh tâm như một cuốn tiểu thuyết tình yêu.
Máu càng chảy, tay càng đau, tim càng trống rỗng, thịt càng đau, chỉ có cảm tình như thiên đao vạn quả mới càng sống động!】
Chu Tử Tô đột nhiên lôi kéo microphone, thanh âm của cậu ta, hòa thanh của Giản Văn Khê, và âm nhạc cùng nhau đột nhiên im bặt, phảng phất sau khi toàn thế giới đều nổ mạnh, chỉ có tro bụi di động trong tinh quang.
Chu Tử Tô mỉm cười, thở phì phò nhìn về phía Giản Văn Khê, hai người cơ hồ ở đồng thời nâng microphon lên e, dùng làn điệu triền miên uyển chuyển nhất hát hết hai câu cuối cùng:
Chu Tử Tô hát, 【 Không cần trả lại cho tôi. 】
Giản Văn Khê dùng thanh âm càng tinh tế nhỏ nhẹ nói: 【 Không cần trả lại cho tôi. 】
"Tôi" như tiệm hơi, người tiếng kết thúc, chỉ còn lại dương cầm thanh nhàn nhạt, Giản Văn Khê đi đến bên cạnh Chu Tử Tô, hai người mặt hướng thính phòng đứng yên.
Song mỹ cùng tồn tại, chỉ có quang mang từ đỉnh đầu bọn họ phóng xuống dưới.
Như mây đen tan đi, ánh mặt trời đồng thời chiếu xuống.
Thính phòng nổ, làn đạn video cũng lập tức nổ.
"Thần tiên ngâm xướng!"
"Đỉnh đầu tê dại!"
"Vương tạc vương tạc!"
"Cao âm bùng nổ!"
"Tôi m* nó!!"
Miêu Lật đều bị kích động chảy nước mắt, đột nhiên đứng lên, bạch bạch bạch bạch vỗ tay: "Hay!"
Trương Tư Hằng khoa trương mà nằm liệt trên ghế dựa thượng, bày tư thế không thể tưởng tượng, Chung Nhạc lại bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ cần mẫn vỗ tay.
Màn ảnh kéo đến mặt Chu Đĩnh.
Chu Đĩnh đôi mắt là ướt át.
Hát những gì, anh tựa hồ đã không nhớ nổi.
Trong mắt anh chỉ có Giản Văn Khê trên sân khấu.
Còn có đàn violon đâm vào phần đầu tim mình của cậu, cùng với cậu ở trên sân khấu vạn trượng quang mang.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro