CHƯƠNG 23: LẠI LÀ ĐÊM CỦA GIẢN VĂN MINH!!


[EDIT] ANH EM SINH ĐÔI HOÁN ĐỔI CUỘC ĐỜI [GIỚI GIẢI TRÍ] – Công Tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikisach

CHƯƠNG 23: LẠI LÀ ĐÊM CỦA GIẢN VĂN MINH!!
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.

https://www.facebook.com/profile.php?id=100064946641521

----------------------------------------------------------------------

Tươi cười Lục Dịch trên mặt hoàn toàn biến mất.

Anh ta ngơ ngác mà nhìn Giản Văn Khê và Chu Tử Tô trên sân khấu.

Một bài hát hát xong, tất cả khẩn trương, lo lắng dưới đáy lòng, đều biến mất không còn.

Chỉ còn có tình cảm mãnh liệt chưa rút đi quanh quẩn ở trong lòng, Giản Văn Khê cười ôm lấy bả vai Chu Tử Tô, hai người cùng đứng thẳng, lại lần khom lưng trí tạ với thính phòng.

Biểu diễn trên sân khấu thượng trở thành một loại hưởng thụ, kết quả ngược lại không còn quan trọng mấy nữa.

Bởi vì Giản Văn Khê biết sau khi bài hát này được biểu diễn, từ cá nhân mà nói, cậu đã xem như thắng.

Ồn định danh tiếng cuả cậu.

Cậu ngẩng đầu nhìn màn hình phát sóng trực tiếp đối diện, phía trên biểu hiện số người theo dõi phát sóng trực tiếp trực quan nhất, nhân số đã phá 600 vạn. Này còn không bao gồm người xem trước TV, mà Giang Hải TV cũng không phải app video được hoanh nghênh nhất trong nước, có thể đạt tới con số này, đã xem như phá kỷ lục.

"Một màn biểu diễn quá bùng nổ!" Tưởng Văn Quân đi lên đài: "Không biết mọi người hiện tại là cảm thụ thế nào, tôi vừa rồi cảm giác đỉnh đầu mình đã bay lên rồi."

Anh ấy cười nhìn về phía đạo sư tịch: "Mấy vị đạo sư, tới nói cảm thụ của mọi người đi."

"Tôi đều không cần phải nói lời nào," Miêu Lật nói dùng ngón tay điểm phía dưới mí mắt của mình: "Mọi người xem nước mắt của tôi."

Chung Nhạc cười ha ha lên: "Em có Chuyện tình yêu đẫm máu gì?"

"Quá cháy rồi." Miêu Lật nói: "Da gà của tôi đều nổi lên."

"Anh thấy vừa rồi Miêu Lật che ngực, vẫn luôn như này......" Trương Tư Hằng nói liền học bộ dáng của Miêu Lật vừa rồi: "Trên bàn đạo sư cũng chỉ tôi và Chu lão sư tương đối trấn tĩnh."

(Khum, chỉ anh thui, con trai tui xem ngây người rồi)

Miêu Lật cười nói: "Trương lão sư anh đừng khoác lác, vừa rồi là ai đang nói, ngưu bức ngưu bức ngưu bức*."

*Lợi hại, nhưng nói theo cách hơi tục.

"Các vị lão sư lên tiếng phải chú ý a, đừng có dạy hư bạn nhỏ, chúng ta là phát sóng trực tiếp!" Tưởng Văn Quân vội đánh gãy cô ấy.

Miêu Lật che miệng ngượng ngùng mà nở nụ cười.

Ai nha, một không cẩn thận bại lộ bản chất nữ hán tử của mình.

"Chu lão sư thì sao?" Tưởng Văn Quân cười nhìn về phía Chu Đĩnh.

Chu Đĩnh cầm lấy microphone, tựa hồ tay đều là có chút run.

Anh nhẹ nhàng khụ một tiếng, còn chưa nói chuyện, liền gật đầu trước một cái, sau đó "Ân" một tiếng.

"Ân?" Tưởng Văn Quân cố ý chọc anh.

"Rất tốt." Chu Đĩnh nói: "Hát tốt, đàn violon cũng kéo rất hay."

Anh nói liền nhìn về phía Giản Văn Khê, trên mặt Giản Văn Khê mang theo mỉm cười cực thoả đáng, cùng Chu Tử Tô, đứng ở trên đài cúi người với anh.

Tưởng Văn Quân biết Chu Đĩnh ít lời, nghĩ anh cũng nói không ra bông hoa nào, liền muốn đem đề tài tiếp nhận đi: "Được rồi, chúng ta bây giờ nhìn xem......"

"Tôi có thể hỏi Giản Văn Minh mấy vấn đề không?" Chu Đĩnh bỗng nhiên đánh gãy anh ấy.

Tưởng Văn Quân hơi sửng sốt, nhìn về phía Chu Đĩnh, lại thấy Chu Đĩnh thẳng tắp mà nhìn Giản Văn Khê.

Giản Văn Khê gật đầu, nâng lên microphone nói: "Chu lão sư xin hỏi."

Chu Đĩnh cổ họng giật giật, hỏi: "Tôi thấy anh đàn violon kéo rất tốt, không giống như là tiêu chuẩn nghiệp dư, anh là khi còn nhỏ đã luyện qua đàn violon sao?"

Giản Văn Khê gật gật đầu: "Khi còn nhỏ học qua một đoạn thời gian."

Trong đầu Chu Đĩnh trống rỗng trong nháy mắt, lời nói kẹt ở giữa cổ họng, cũng không thể hỏi thêm gì.

"Tôi nghe nói Văn Minh không chỉ biết đàn violon, còn biết nhạc cụ khác đó." Trương Tư Hằng nhân cơ hội thêm một câu.

"Cậu còn biết nhạc cụ nào?" Miêu Lật giật mình hỏi.

Giản Văn Khê cười cười, nói: "Hy vọng về sau có cơ hội triển lãm cho mọi người xem."

"Tôi muốn sử dụng một câu lời kịch phim truyền hình, Văn Minh, cậu rốt cuộc còn có bao nhiêu kinh hỉ là chúng tôi không biết!" Chung Nhạc nói.

Này thật sự hợp lý sao?

Một người yên lặng làm bình hoa hai năm, nam minh tinh danh tiếng rối tinh rối mù, sau lưng thế nhưng ẩn chứa nhiều bản lĩnh lệnh người trố mắt như vậy!

Vấn đề là đây khả năng còn chỉ là một góc băng sơn!

"Tôi còn phải khen Chu Tử Tô một câu," Chung Nhạc khôi phục một ít trấn tĩnh, cười nói: "Giản Văn Minh mạnh đến vậy, cậu cũng không bị cậu ấy áp xuống, không dễ dàng. Bài hát hôm nay của hai người các cậu thật sự phối hợp thiên y vô phùng, tôi rất thích!"

"Cảm ơn Chung lão sư."

"Một đứa nhỏ nhìn thanh thanh tú tú, vừa mở miệng thanh âm cho có thể chấn trụ trường địa." Trương Tư Hằng cũng khen nói: "Tiếp tục cố lên, chờ mong màn biểu hiện xuất sắc tiếp theo của hai người!"

Tưởng Văn Quân nhìn về phía thính phòng: "Lại đến thời khắc kích động nhân tâm, biểu hiện của Văn Minh và Tử Tô đạt được nhóm đạo sư nhất trí khen ngợi, vậy người xem hiện trường lại đối đãi như thế nào đây, so sánh với biểu diễn vừa rồi của tổ Lục Dịch, các bạn càng thích biểu diễn của ai?"

Thời điểm mọi người đang nhón chân mong chờ, Tưởng Văn Quân cười nói: "Chúng ta sẽ xem kết quả sau quảng cáo!"

"Thiết*!"

*Vẫn là nói bậy ạ.

"A a a a a, đài truyền hình Giang Hải đáng chết!"

"Đài truyền hình Giang Hải sao vẫn luôn là đức tính này! Bò đi cho ông!"

"Tôi cảm thấy Giản Văn Minh sẽ thắng!"

"Tôi cũng cảm thấy, không gì chờ mong."

"Vũ đạo của Lục Dịch vốn dĩ rất nổ, chính là vũ đạo nổ hơn, vẫn là vô pháp so cùng kiểu bài hát như《Câu Chuyện Tình Yêu Huyết Tinh》, quá đốt."

"Tôi muốn nhận Giản Văn Minh làm sếp, anh ấy cũng quá lệnh người kinh diễm đi!"

"Tử Tô tiểu khả ái tôi cũng có thể!"

"Giản Văn Minh sẽ không lại lấy đệ nhất đi? Kế tiếp phải xem Cố Vân Tương."

Phát sóng trực tiếp gián đoạn, mọi người uống nước uống nước, đi WC đi WC. Giản Văn Khê cùng Chu Tử Tô lại đứng ở trên đài, cũng không biết Chu Tử Tô đang nói cái gì, Giản Văn Khê hơi hơi nghiêng đầu, sắc mặt bình tĩnh mà nghe.

Vừa rồi thời điểm ca hát, cậu một mái tóc đỏ tiêu cao âm, quả thực như là hoa hồng nở rộ, giờ phút này sau khi đã hát xong, lại lập tức lạnh xuống, mặc dù đội một đầu tóc đỏ, cũng ảnh hưởng không được cậu cả người lạnh lẽo.

Chu Đĩnh nắm chặt nước khoáng trong tay, một bên uống, một bên nhìn chằm chằm cậu.

Đám người Chung Nhạc và Miêu Lật còn đang ghé vào cùng nhau thảo luận, lần này mic đều đóng, bọn họ lại nói tiếp nói tới cũng có chút không kiêng nể gì: "Đ*, Giản Văn Minh vốn dĩ ngưu bức vậy sao?" Miêu Lật bạo thô khẩu: "Tôi cho rằng cậu ấy sẽ theo con đường giống kỳ đầu, vẫn là đi lộ tuyến cao lãnh tiên, kết quả bùng nồ đến vậy."

"Anh thấy mặt Lục Dịch đều đen."

"Hai người bọn họ thật từng qua lại sao?" Trương Tư Hằng hỏi.

"Không có đi? Không phải đều nói là Ngải Mỹ Giải Trí lăng xê?" Chung Nhạc nói quay đầu nhìn thoáng qua Chu Đĩnh bên cạnh: "Cũng lăng xê."

"Có thực lực này, còn lăng xê làm gì. Bộ dáng này, còn có thực lực này, muốn hot không phải rất dễ dàng à?"

"Không đụng tới tiết mục thích hợp đi?"

"Năm kia không phải còn có một chương trình tuyển chọn, cậu ấy không tham gia mà thôi."

"Xong rồi, tôi thấy cái tiết mục này của chúng ta chính là cho cậu ấy phong thần, cậu xem biểu tình của tuyển thủ khác ......"

"Phải xem Cố Vân Tương hôm nay phát huy thế nào, thời điểm cậu ấy diễn tập tôi xem qua, kỳ thật cũng không tồi." Miêu Lật nói.

"So với Giản Văn Minh thì thế nào?"

"Tôi cảm thấy không thua kém. Nhưng giống với kỳ đầu tiên, thực lực mọi người đều có, ai hạng nhất phải xem người xem càng thích cái nào."

Biểu diễn của Giản Văn Khê cùng Chu Tử Tô vừa rồi, chấn kinh mọi người.

Biểu tình Cố Vân Tương cũng trở nên phá lệ nghiêm túc, viền mắt ám hắc khiến cả người anh ta thoạt nhìn đều tràn ngập một loại âm lệ khí tràng, bên trong tây trang màu đen, là áo sơmi màu đỏ anh ta cố ý mặt, ánh lên khuôn mặt trắng nõn của mình, khiến sắc mặt anh ta thoạt nhìn thậm chí có chút ửng hồng.

Anh ta có dự đoán được Giản Văn Minh biểu hiện sẽ rất tốt, nhưng là không nghĩ tới biểu hiện lại là tốt thế này.

Tốt đến...... Anh ta nguyên bản nắm chắc mười thành thắng lợi, hiện giờ chỉ còn lại có không đến năm thành.

Anh ta nhấp chặt môi, bỗng nhiên áp không được nội tâm tình triều.

Đây là hoảng loạn anh ta bao nhiêu năm không có thể nghiệm qua.

Kỳ thật anh ta cũng không yếu.

Chỉ cần anh ta biểu hiện bình thường, liền ít nhất cũng sẽ có năm thành nắm chắc.

Anh ta ám chỉ chính mình như thế, giơ tay dùng mu bàn tay gạc một chút miệng mình, màu son môi lưu lại một đạo vệt đỏ trên mu bàn tay trắng nõn thon gầy của anh ta.

Tổ tiết mục cũng biết tổ của anh ta và Giản Văn Minh là hai tổ được chờ mong nhất, tổ của Giản Văn Minh đặt ở tổ thứ hai, xem như mở màn, biểu diễn của anh ta và Lưu Tử Nghĩa lại đặt đến màn cuối cùng.

"Đội này của họ mạnh thật."

Lưu Tử Nghĩa nói.

Cố Vân Tương nói: "Chúng ta cũng không thể kém hơn bọn họ."

Lưu Tử Nghĩa gật gật đầu.

Có một nháy mắt thế này, cậu ta có lẽ là hối hận.

Giản Văn Minh lựa chọn mình, cậu ta lại cự tuyệt cậu, lựa chọn Cố Vân Tương, chỉ là bởi vì Cố Vân Tương nhân khí càng cao, là người địa vị cao nhất trong tiết mục, trực giác của bản thân nói cho cậu ta đi theo Cố Vân Tương, cậu ta có thể đi xa hơn.

Nhưng là cậu ta không nghĩ tới thực lực Giản Văn Minh lại là mạnh mẽ đến vậy.

Cậu một đầu tóc đỏ, lãnh đạm mà đứng ở trên đài, giống như vừa rồi cao âm bùng nổ lòng người cũng không phải mình, mâu thuẫn, tương phản như thế, lại có một loại mê người không thể miêu tả.

Ba phút quảng cáo qua đi, tiết mục tiếp tục.

Ba phút gián đoạn thời gian cũng không làm yếu bớt nhiệt tình của mọi người với《Câu Chuyện Tình Yêu Huyết Tinh 》, Giản Văn Khê cùng Chu Tử Tô trên đài cùng nhau khom lưng với thính phòng, ngọn lửa trên màn hình bốc cháy lên, cuối cùng hội tụ thành một con số kim sắc, con số từ 0 bắt đầu tăng lên, qua 500, lại qua 600, sau khi qua 700, tốc độ bỗng nhiên chậm lại.

Quả thực như là đang cố ý khiến người thấp thỏm, bắt đầu thong thả mà bò lên trên.

730, 740, 750.

Tưởng Văn Quân kích động mà niệm đếm ngược trên màn hình: "Năm, bốn, ba......"

Còn chưa có mở miệng nói "Hai", con số liền nhảy vọt qua 760, này trong nháy mắt, toàn bộ thính phòng đều hoan hô lên, người trên tuyển thủ tịch cũng tất cả đều đứng lên, khẩn trương mà nhìn chằm chằm màn hình.

Con số dừng lại, 771 phiếu.

"771 phiếu!" Tưởng Văn Quân kích động mà hô: "Chúc mừng Giản Văn Minh, Chu Tử Tô, xếp hạng trước mắt, đệ nhất toàn trường!"

Sợi dây đàn trong lòng Giản Văn Khê như hoàn toàn thẻ lỏng xuống. Chu Tử Tô lại rõ ràng càng cao hứng hơn một ít, hưng phấn mà cúi người với thính phòng.

Đây kỳ thật là kết quả mọi người đều đoán trước được, đối với Lục Dịch đứng bên cạnh sân khấu mà nói, cũng không tính là giật mình.

Lại thua rồi.

Nhưng anh ta lần này thua tâm phục khẩu phục.

Giản Văn Minh và Chu Tử Tô một đôi này quá cường đại, bại bởi người mạnh mẽ như vậy, không mất mặt.

Anh ta là không thắng được Giản Văn Minh, biểu diễn hôm nay anh ta đã dùng ra toàn bộ công lực của mình, thậm chí có thể nói phát huy vượt xa người thường.

Chỉ có thể đem hy vọng ký thác cho những người khác.

Anh ta như thế nghĩ, liền nhìn thoáng qua Giản Văn Khê.

Giản Văn Khê một mái tóc đỏ, lắc lư ở trong lòng anh ta.

Anh ta nghĩ, nếu bộ dáng đối phương ngay từ đầu xuất hiện ở trong thế giới của mình, đó là dáng vẻ cường đại lãnh diễm như vậy anh ta cũng sẽ không giống lúc trước chán ghét cậu lăng xê như vậy đi?

Ý niệm này toát ra, cả chính anh ta cũng cảm thấy buồn cười, ánh mắt cùng Giản Văn Khê đối thượng, Giản Văn Khê bỗng nhiên vươn tay tới, muốn cùng anh ta bắt tay.

Anh ta có hơi sửng sốt, nhưng cũng vươn tay tới, cùng Giản Văn Khê bắt tay.

Tay đối phương rất lạnh, rất nhuận, ngón tay trắng nõn, thon dài, khớp xương rõ ràng.

Lục Dịch bỗng nhiên nghĩ, hai người bọn họ nắm chặt tay, không biết có thể lên hot search hay không.

Gương mặt anh ta bỗng nhiên hơi hơi nóng lên.

771 phiếu, bắt đầu từ giờ khắc này, hơn hai mươi tổ sau này, không còn có người vượt qua số điểm này.

Lục Dịch 760 phiếu, cũng vẫn luôn bảo trì ở vị trí thứ hai.

Mãi cho đến Cố Vân Tương cùng Lưu Tử Nghĩa lên đài.

Cố Vân Tương cởi áo khoác màu đen của mình, lộ ra một thân áo sơmi thuần màu đỏ, dưới mắt khói nhiều hơn hai giọt huyết lệ, thoạt nhìn yêu dã lại sa đọa, trong lúc đi lại, áo sơmi đỏ diễm quang đong đưa.

"Đ*, giới giải trí đệ nhất Omega, danh bất hư truyền!"

"Tạo hình ày quá kinh diễm."

"Anh ấy ngày thường đi lộ tuyến tiên nữ, kỳ thật lần này diễn Phong Vương tôi đã phát hiện anh ấy siêu thích hợp kiểu ám hắc trang này, có một loại mỹ cảm bị phá hoại, cảm giác của nước ép."

"Có thể lay động tổ kia của Giản Văn Minh hay không, liền xem Cố Vân Tương."

"Hấp dẫn hấp dẫn."

"Ý chí chiến đấu của Cố Vân Tương lên rồi. Anh ấy trận này nếu lại bại bởi Giản Văn Minh thì hay ho."

"Điểm của Giản Văn Minh rất khó vượt qua đi? Cảm giác người xem hiện trường càng ngày càng khắc nghiệt, Trịnh Thỉ của màn trước, tôi cảm thấy tốt hơn so với Sở Nhiên, nhưng điểm thấp hơn tổ của Sở Nhiên nhiều như vậy!"

Kết quả Cố Vân Tương cùng Lưu Tử Nghĩa biểu diễn ng·ay từ đầu đã bùng nồ.

Cố Vân Tương đây là một bản 《Blank Space》 càng điên cuồng sa đọa, Cố Vân Tương hơi chút động dũng vũ khí hạt nhân của mình: Kỹ thuật diễn của anh ta.

Phiên bản càng ám hắc, xứng với vũ đạo cực hạn điên cuồng, Lưu Tử Nghĩa ở thời điểm phối hợp Cố Vân Tương, đối diện ánh mắt có chút điên cuồng của Cố Vân Tương, có hơi kinh hãi.

Mắt ảnh ám hắc sắc, trang điểm nước mắt màu máu, khiến Cố Vân Tương đêm nay thoạt nhìn phá lệ xa lạ, anh ta so với thời điểm diễn tập càng thêm ra sức, cơ hồ không hề giữ lại. Hai người xô đẩy trong tiếng ca, anh tiến tôi lui, tôi tiến anh lui, ngón tay Cố Vân Tương để trên ngực cậu ta, dùng sức đẩy, cậu ta liền xoay tròn rời khỏi trong tiếng ca của Cố Vân Tương.

Cố Vân Tương phảng phất hoàn toàn dung nhập sân khấu này, khi hát đến điệp khúc cuối cùng, anh ta che đi mái tóc tán loạn của mình, đang hát ca từ quyết tuyệt nhất.

Đừng nói tôi chưa từng cảnh cáo người, hoặc là vĩnh viễn, hoặc là đó là tổn thương trí mạng. Chuỗi người tình trong quá khứ của tôi sẽ cho người biết tôi điên rồ đến mức nào.

Hát xong câu cuối cùng, Cố Vân Tương đứng phía sau Lưu Tử Nghĩa, hai người nhảy một đoạn nhảy con rối quỷ dị lại bùng cháy. Lưu Tử Nghĩa như một con rối gỗ bị khống chế, cánh tay đã gãy, chân đã đoạn, cả người bỗng nhiên khuỵu xuống đất, vai khom xuống, như bị sợi dây vô hình treo lơ lửng, rung lên theo tiếng nhạc. Chấn động cuối cùng, Cố Vân Tương mà sắc dữ tợn mà cười, đôi tay từ sau lưng che mặt cậu ta.

Đặc tả cuối cùng, có thể nói Cố Vân Tương khuôn mặt tuyệt sắc, cho dù dữ tợn cũng là đẹp như cũ, môi đỏ thở hổn hển, đôi mắt ẩn ẩn lộ lệ quang.

Hiện trường bộc phát tiếng sấm vỗ tay, màn biểu diễn áp trục cuối cùng này, không có để bất kỳ ai thất vọng.

Giản Văn Khê cùng mọi người đứng lên, vỗ tay vì đoạn biểu diễn này.

Quá đặc biệt, phần hát lại đứng phía sau, xen lẫn với lối trình diễn kịch tính, là điểm bắt mắt nhất của màn trình diễn này.

Cố Vân Tương, thật sự có tài.

Cần nói đến khuyết điểm, lại cũng là có, Cố Vân Tương đại khái không khống chế tốt cảm xúc của mình, trung gian có hai câu ca từ hát sai rồi, còn phá âm.

Đại khái cũng bởi vì cái này, cuối cùng kết quả công bố ra, Cố Vân Tương và Lưu Tử Nghĩa đạt được 769 phiếu.

Lấy hai phiếu chi kém, thua《Câu Chuyện Tình Yêu Huyết Tinh 》.

Trong nháy mắt kết quả cuối cùng công bố ra, trên mặt Cố Vân Tương một chút tươi cười cũng không có. Đối thủ chiến bại bước tới ôm anh ta, anh ta cũng đứng ở tại chỗ không động đậy.

Thua, vẫn là thua.

Anh ta vốn dĩ có thể làm tốt hơn.

Anh ta nắm chặt nắm tay, bản năng nhiều năm dưỡng thành khiến khóe môi anh ta lộ ra một nụ cười với màn ảnh.

Thời điểm kết thúc quay, tất cả mọi người kiệt sức.

Ba màn biểu diễn xuất sắc nhất toàn trường, tất cả đều lên hot search. Nhưng tối nay, như cũ là đêm của Giản Văn Minh.

"Cái bắt tay thế kỷ Giản Văn Minh Lục Dịch", "Biểu cảm của Chu Đĩnh nhìn Giản Văn Minh", "Giản Văn Minh lại lấy được hạng nhất", "Giản Văn Minh Câu Chuyện Tình Yêu Huyết Tinh", chỉ nói hot search dẫn tên của cậu đã có bốn cái.

Thực lực siêu mạnh khiến người kinh dị, còn có thể chất tranh luận không người xem trọng của cậu trước khi thi đấu, cùng với quan hệ tình cảm rắc rối phức tạp giữa cậu và các minh tinh dự thi, chú định sẽ khiến của cậu trở thành ngôi sao lóng lánh nhất trong những ngôi sao đêm nay.

"Hot search không phải công ty mua cho cậu ta." Lý Nhung ở trong điện thoại an ủi Cố Vân Tương: "Có thể là tổ tiết mục mua, cũng có thể là Weibo kiếm thành tích cuối năm."

Cố Vân Tương nhắm mắt nằm ở trong xe, một câu cũng không nói.

Anh ta để ý kỳ thật cũng không phải Giản Văn Minh mạnh đến đâu, mà là bản thân ở thời điểm đối diện với kẻ địch mạnh thế này, đã sợ hãi trước.

Thứ anh ta để ý quá nhiều, ngược lại không giống Giản Văn Minh hai bàn tay trắng, tùy tiện kết quả gì đối với cậu mà nói đều là thu hoạch.

Hôm nay trận này, anh ta là bại bởi chính mình.

Là hiện giờ có được quá nhiều, vẫn là hết thảy được đến không dễ dàng, mới khiến bản thân yếu ớt, sợ hãi như thế.

Di động anh ta bỗng nhiên vang lên, anh ta móc ra nhìn thoáng qua, vẫn là Lý Nhung.

Lý Nhung lần này hơi có chút thật cẩn trọng: "Anh nghĩ nghĩ, vẫn là muốn nói một tiếng với cậu."

Mày Cố Vân Tương nhăn lại.

Lý Nhung nói: "Tống tổng dự định ngày mai đi thăm Giản Văn Minh."

Cố Vân Tương nắm di động, không nói chuyện.

Lý Nhung nói: "Cậu ta hot lên, Tống tổng sớm muộn gì sẽ đi xem cậu ta, đây cũng là cơ hội cho anh ta tuyên truyền chính mình, tuyên truyền công ty."

Cố Vân Tương trực tiếp cúp điện thoại.

Anh ta ngửa đầu dựa vào ghế dựa, một khuôn mặt tái nhợt như một người chết.

Bên ngoài tòa nhà đài truyền hình, các vị tuyển thủ sôi nổi bước lên xe buýt, chuẩn bị về trung tâm huấn luyện ở khu sản nghiệp văn hóa.

"Văn Minh, anh cũng quá lợi hại rồi!" Trịnh Thỉ kích động mà nói: "Chúng ta trở về phải chúc mừng, anh mời khách, mời chúng tôi ăn khuya!"

Cậu ta vừa lên xe vừa la hét.

Giản Văn Khê cười cười, đem khóa kéo áo lông vũ kéo lên, đang muốn nhấc chân lên xe buýt, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có người gọi mình: "Giản Văn Minh."

Cậu quay đầu, liền thấy Chu Đĩnh mặc áo khoác màu đen, sắc mặc lạnh lẽo mà nhìn mình.

Mũ đội được một nữa cũng kéo xuống, tươi cười ngưng kết ở khóe môi, cậu nhấp môi nhàn nhạt gật gật đầu: "Chu lão sư."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro