CHƯƠNG 31: ANH SỢ MẤT KHỐNG CHẾ SAO

[EDIT] ANH EM SINH ĐÔI HOÁN ĐỔI CUỘC ĐỜI [GIỚI GIẢI TRÍ] – Công Tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikisach

CHƯƠNG 31: ANH SỢ MẤT KHỐNG CHẾ SAO.
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.

https://www.facebook.com/profile.php?id=100064946641521

----------------------------------------------------------------------

Giản Văn Khê hiện giờ đã có thể đem cả bài nhảy đều nhảy hết, tiến độ của cậu cũng không tính chậm, trong số tuyển thủ có thể xếp ở giữa, cậu hiện giờ kém chính là vũ đạo động tác, bài hát《 Tinh Nguyệt 》 này động tác vũ đạo thật sự quá khó khăn.

Còn phải luyện tập nhiều.

Cậu dự định buổi tối hôm nay không ngủ nữa, luyện suốt đêm.

Nhưng Chu Tử Tô không thể cùng cậu tiếp tục luyện.

Cậu ta bởi vì luyện tập cường độ cao, thượng hoả, yết hầu nhiễm trùng, đã ảnh hưởng cậu ta ca hát, cậu ta đi khám bác sĩ, bác sĩ dặn dò cậu ta phải tĩnh dưỡng.

So sánh khảo hạch ca khúc chủ đề ngày mai, công diễn lần ba ngày kia với cậu ta mà nói càng thêm quan trọng, bởi vậy cậu ta tính toán từ bỏ phân đoạn khảo hạch vũ đạo.

Tuyển thủ khảo hạch không thành công liền không thể tham dự ghi hình ca khúc chủ đề, về sau MV ca khúc chủ đề sẽ tuần hoàn phát sóng trước mỗi một kỳ, đối với tuyển thủ mà nói là một lần ghi hình cực kỳ quan trọng.

"Cậu xác định muốn từ bỏ?" Giản Văn Khê cảm thấy rất đáng tiếc: "Kỳ thật kỳ công diễn tiếp theo chúng ta cũng chưa chắc phải bắt thành tích quá tốt."

Cậu vẫn là hy vọng Chu Tử Tô có thể tham gia lần đầu tiên quay tập thể, ý nghĩa của ca khúc chủ đề còn lớn hơn ý nghĩa của công diễn.

Chu Tử Tô lại nói: "Em nghĩ kỹ rồi, em vốn dĩ đã không am hiểu vũ đạo, em nhảy không tốt, người xem sẽ không cảm thấy có cái gì, nhưng nếu ca hát hỏng bét, em sẽ cô phụ mong đợi của người xem với mình."

Giản Văn Khê nhìn về phía cậu ta, Chu Tử Tô nói: "Em là vì chính mình, không muốn kiến fans của em thất vọng."

Giản Văn Khê vỗ vỗ bờ vai của cậu ta.

Chu Tử Tô nói: "Anh thời gian cũng khẩn trương, nhanh đi luyện đi, đừng lo lắng em."

Giản Văn Khê gật gật đầu, lúc đứng lên nói: "Vậy cậu sớm chút nghỉ ngơi, ngày mai tôi lại đến xem cậu. Cậu muốn ăn cái gì, hoặc là có yêu cầu gì, bạn cùng phòng của cậu không giúp được, cậu có thể nói với tôi."

Chu Tử Tô gật gật đầu: "Đã biết."

Giản Văn Khê nói: "Cậu ngủ đi, tôi đi đây."

Chu Tử Tô nhìn theo Giản Văn Khê đi ra ngoài, lúc này mới nằm xuống ở trên giường.

Cậu ta đem chăn kéo lên, nhắm hai mắt lại.

Không thể tham dự quay ca khúc chủ đề, với cậu ta mà nói thật là một tiếc nuối rất lớn.

Nhưng là nếu vạn nhất không thể tham gia công diễn lần thứ ba, cậu ta sẽ càng tiếc nuối.

Thời gian cậu ta cùng Giản Văn Khê hai người cộng sự, tổng cộng cũng chỉ ba kỳ mà thôi.

Không có những người khác gia nhập, biểu diễn chỉ thuộc về hai người bọn họ.

Mỗi một kỳ với cậu ta mà nói đều rất quan trọng.

Giản Văn Khê mới từ phòng Chu Tử Tô ra tới, liền đụng phải Trịnh Thỉ.

"Nơi nơi tìm anh tìm không thấy, anh đi đâu vậy?"

"Tôi đến xem Tử Tô."

Trịnh Thỉ cũng biết chuyện Chu Tử Tô sinh bệnh, liền hỏi: "Cậu ấy thế nào?"

"Đã truyền dịch, ngủ rồi, bác sĩ bảo cậu ấy nghỉ ngơi cho tốt."

Trịnh Thỉ gật gật đầu, nói: "Gần đây hạ nhiệt độ, tuyển thủ bị bệnh có vài người."

Hai người bọn họ tiếp tục đi về phía trước, thấy bên ngoài khu ký túc xá Omega bên kia nhiều thêm hai bảo an, đứng ở đầu hành lang như là thần giữ cửa.

Cậu nhìn Trịnh Thỉ một cái, Trịnh Thỉ nói: "Trong bọn họ có người tiến vào kỳ phát tình, dẫn tới vài Omega đều giả tính phát tình. Tiết mục tổ sợ có chuyện ngoài ý muốn, cho nên phái bảo an tới thủ."

Giản Văn Khê vừa nghe, trong lòng chính là cả kinh.

Omega phát tình chính là như vậy, không chỉ ảnh hưởng chính mình, có đôi khi lúc sinh hoạt tập thể, còn sẽ ảnh hưởng đến Omega khác, tạo thành hiện tượng người khác giả tính phát tình.

Loại tình huống này ở khu Omega sinh hoạt dày đặc đặc biệt dễ dàng phát sinh.

Giản Văn Khê khi còn nhỏ cũng gặp qua một lần, 16 tuổi năm ấy, cậu đi tham gia một cái hội giao lưu đàn violon gì đó, cùng ký túc xá có một Omega phát tình, dẫn tới vài Omega cũng xuất hiện giả tính phát tình, bởi vì sự phát đột nhiên, giáo viễn dẫn đội thất trách, dẫn tới màn đêm buông xuống ký túc xá bọn họ đã xảy ra rối loạn, mấy Alpha chịu không nổi dụ hoặc xâm nhập ký túc xá của bọn họ, cuối cùng gây thành đại họa, có một Omega bị mạnh mẽ đánh dấu.

Cuối cùng hội giao lưu của bọn họ cũng hấp tấp giải tán ngay tại chỗ, đó cũng là cậu lần đầu tiên ý thức được tin tức tố đáng sợ, đối với bản thân sinh ra ảnh hưởng cực kỳ sâu xa.

Bất quá tiết mục tổ hẳn là đã sớm suy xét tới điểm này rồi, nhiều nhân viên công tác như vậy, loại ngoài ý muốn này hẳn là sẽ không lại xảy ra.

Trịnh Thỉ cũng nói: "Kỳ thật bọn họ suy nghĩ nhiều quá, nơi này nơi nơi đều là cameras, mọi người đều là người muốn ở giới giải trí hỗn, cho dù là ngửi được tin tức tố của bọn họ, cũng đều sẽ khống chế được chính mình."

Giản Văn Khê "Ân" một tiếng, biểu tình đều nghiêm túc lên: "Anh tìm tôi có chuyện gì?"

Trịnh Thỉ vỗ vào đầu mình: "Anh xem đầu óc tôi này."

Cậu ta đột nhiên liền trở nên hưng phấn lên, hai mắt ứa ra quang: "Tôi cũng là mới vừa nghe nói, anh biết Chu Đĩnh vừa nãy lúc khảo hạch học viên nói cái gì không?"

Giản Văn Khê hỏi: "Anh cứ luôn nhắc đến anh ấy."

"Anh ấy nói anh ấy đợi lát nữa khảo hạch xong, muốn tới phụ đạo anh."

Giản Văn Khê dừng bước chân, nhìn về phía cậu ta.

Trịnh Thỉ kích động mà nói: "Thật sự, tôi còn xem lại phát sóng trực tiếp. Anh không tin tự mình lên mạng tìm đi!"

Tiết mục tổ vì ctiệnho bọn họ luyện nhảy, đem điện thoại đều trả về cho bọn họ.

Giản Văn Khê nhấp nhấp môi, không nói chuyện.

Chu Đĩnh này, rốt cuộc có gì ý tứ.

Chẳng lẽ anh còn đang hoài nghi mình?

Giản Văn Khê có chút đau đầu.

Trịnh Thỉ nói làm cậu càng đau đầu: "Tôi cảm giác anh ấy hình như có ý tứ với anh, tại sao anh có vẻ một chút cũng không vui? Anh không phải rất thích anh ấy sao?"

Lời này làm Giản Văn Khê tìm được vấn đề của mình.

Cậu nếu sắm vai em trai mình, vậy người em trai mình thích, cậu cũng nên thích.

Chính là cậu đối với Chu Đĩnh thật sự vô cảm, thậm chí có điểm bài xích. Bảo cậu không thích trang thích, cậu cảm giác chính mình làm không tới.

"Tuyệt không khả năng bốn chữ anh đã quên rồi sao?" Cậu nói với Trịnh Thỉ.

Trịnh Thỉ liền nở nụ cười, cười cười, tươi cười trên mặt liền đọng lại, vỗ vỗ bả vai Giản Văn Khê, sau đó kêu lên: "Chu lão sư."

Giản Văn Khê quay đầu nhìn lại, liền thấy Chu Đĩnh cùng Miêu Lật đứng ở chỗ ngoặt.

Miêu Lật thần sắc hơi có chút xấu hổ bộ dáng, nhưng thật ra Chu Đĩnh, gương mặt kia nhìn không ra một chút biểu tình nào.

"Chu Đĩnh nói anh ấy muốn xem vũ đạo của anh đó." Miêu Lật cười nói.

Giản Văn Khê nói: "Tôi còn chưa có luyện tốt."

"Tôi nhìn xem." Chu Đĩnh nói liền đi tới chỗ cậu: "Anh luyện ở phòng học vũ đạo nào?" Giản Văn Khê trầm mặc một hồi, liền dẫn Chu Đĩnh đi về phía phòng học nhỏ.

Chu Đĩnh đi theo ở phía sau Giản Văn Khê, nhìn bóng dáng Giản Văn Khê.

Giản Văn Khê mặc khá đơn bạc, thân hình thoạt nhìn phá lệ thon gầy, cao gầy, anh ẩn ẩn ngửi được khí vị hương sam thanh đằng, liền nói: "Sở Nhiên bọn họ có mấy Omega tiến vào kỳ phát tình."

Giản Văn Khê quay đầu lại nhìn thoáng qua, Chu Đĩnh liền đuổi theo cậu, cùng cậu sóng vai đi về phía trước: "Anh khả năng phải chú ý một chút tin tức tố của mình."

Giản Văn Khê nhớ tới buổi tối ngày đó Chu Đĩnh nói đến chuyện tin tức tố với mình, liền "Ân" một tiếng, nói: "Tôi tận lực."

"Anh không khống chế được tin tức tố của mình?"

"Không phải mỗi người đều có tự chủ cường đại như anh vậy." Giản Văn Khê nói.

Chu Đĩnh nói: "Tôi cũng là một chút một chút học được."

Anh nói quay đầu lại nhìn thoáng qua, Trịnh Thỉ dừng bước chân của mình, nói: "Tôi đi...... Cách vách."

"Anh có thể tiến vào xem." Chu Đĩnh nói.

"Không cần không cần." Trịnh Thỉ nói.

Giản Văn Minh cùng Chu Đĩnh một chỗ một phòng, đây chính là một khắc muôn vàn dân mạng chờ đợi, cậu ta tin tưởng làn đạn phát sóng trực tiếp giờ phút này, đã có một đám sóc đất đang kêu.

Ở ngay lúc này, cậu ta nếu theo vào làm bóng đèn, sẽ có không ít người mắng cậu ta không có mắt nhìn đó.

Cậu ta hiện tại nên làm nhất, hẳn là cầm di động đến toilet, trốn đi trộm xem phát sóng trực tiếp, cắn làn đạn.

Cậu ta đi toilet cách vách, vừa mở di động ra liền thấy trong mười mấy cửa sổ phát sóng trực tiếp, có một cái nhiệt độ quả thực bạo biểu.

Số người xem phát sóng trực tiếp trực tiếp vượt qua 50 vạn.

Đây chính là thời gian làm việc, hơn nữa phát sóng trực tiếp 24 giờ, người xem dễ dàng phiền chán, không giống công diễn thời điểm nhiều người theo dõi như vậy, 50 vạn đã là đỉnh cấp nhiệt độ.

Click mở xem, quả nhiên là cửa sổ phát sóng trực tiếp phòng học nhỏ, phòng này vốn dĩ không có người, màn ảnh cũng không mở, đây là tiết mục tổ mới mở.

Tiết mục tổ biết kiếm chuyện a, không có ai so với bọn họ càng hiểu người xem muốn nhìn cái gì!

"A a a a a, một màn tôi chờ mong rốt cuộc muốn tới sao?" Làn đạn phát sóng trực tiếp thét chói tai.

"Ô ô ô ô, một màn tôi lo lắng rốt cuộc muốn xảy ra sao?" Chuồn chuồn nhỏ trong đàn kêu rên.

Người đại diện Chu Đĩnh Khương Hồng sau khi nhận được tin tức, cũng mở di động phát sóng trực tiếp.

Chu Đĩnh đây là làm sao vậy?

Chẳng lẽ anh thật sự rơi vào rồi?

Miêu Lật chịu đựng nội tâm kích động trở lại phòng nghỉ, phòng nghỉ đạo sư bọn họ cũng không có cameras, cô ấy đi vào liền nói với Chung Nhạc: "Nhanh xem phát sóng trực tiếp, Chu Đĩnh đi dạy Giản Văn Minh!"

Này xem như dưa lớn của năm rồi?

Rốt cuộc CP "Tuyệt không khả năng" mọi người đều biết.

Giản Văn Khê móc điện thoại di động ra, phát ca khúc chủ đề, sau đó ngồi xổm xuống, một lần nữa buộc lại dây giày một chút: "Tôi hiện tại liền bắt đầu?"

Chu Đĩnh "Ân" một tiếng, dựa vào tay vịn đứng qua một bên.

Hai tay anh cắm trong túi quần, thần sắc bình đạm đến không thể bình đạm hơn.

Bản thân đang làm gì, anh cũng không biết.

Anh sớm đã không biết.

Anh nhìn chằm chằm Giản Văn Khê, ý đồ từ trên người cậu nhìn ra một ít gì đó.

Một ít gì càng giống Joshua, hoặc là một ít gì càng không giống Joshua.

Giản Văn Khê không biết Chu Đĩnh là muốn làm gì.

Cậu thậm chí không biết Chu Đĩnh rốt cuộc nhận ra mình chưa.

Biểu cảm của anh trở nên phá lệ nghiêm túc, dựa tường trên tay vịn vắt cà vạt màu đen của cậu, đây là một trong những đạo cụ quan trọng của bọn họ trong vũ đạo ca khúc chủ đề phải dùng đến.

Cậu cởi áo lông, cậu không mặc sơ mi trắng, chỉ mặc chiếc áo thun màu trắng, áo thun cuốn lên, lộ ra lõm bụng nhỏ của cậu, cơ bụng cũng không rõ ràng, vòng eo rất nhỏ. Tư thái của Chu Đĩnh càng thêm thả lỏng, vai lưng dựa vào trên tường.

Giản Văn Khê đem cà vạt thắt lên trên cổ, nhắm hai mắt lại, khi âm nhạc phát đến lần thứ hai, một bàn tay kéo cà vạt, một tay khác từ dưới loát đến trên, theo tiếng đàn khúc nhạc dạo mở mắt.

Chu Đĩnh rất nghiêm túc mà nhìn vũ đạo của Giản Văn Khê, bài hát này biên vũ rất nhiệt huyết, bồng bột, so với nữ đoàn vũ càng hiên ngang, loại tiết tấu vui sướng này, tựa hồ cũng không thích hợp Giản Văn Khê, cậu nhảy cũng không tính xuất chúng, nhưng cậu nhảy rất nghiêm túc, một khúc nhảy xong, cậu thở hổn hển nhìn về phía Chu Đĩnh.

Chu Đĩnh có chút hoảng thần, bởi vì cái cà vạt màu đen kia, khiến anh nhớ tới phim công khai của Giản Văn Khê cùng Chu Tử Tô phía trước quay quảng cáo.

Giống như lập tức khiến cho cậu cùng Joshua kéo gần lại.

"Chỉnh thể vẫn ổn, chi tiết còn phải xem xét." Chu Đĩnh nói liền đã đi tới chỗ cậu.

"Tiểu tiết thứ nhất lại nhảy một lần."

Giản Văn Khê liền lại nhảy một lần, vừa mới nhảy hai nhịp, Chu Đĩnh liền nâng cổ tay của cậu.

Giản Văn Khê nhấp chặt môi nhìn về phía Chu Đĩnh.

Chu Đĩnh lại không có nhìn cậu, một cái tay khác ôm lấy vòng eo cậu, đẩy lên trên.

Thân thể Giản Văn Khê nhấc lên, bụng dưới liền đụng phải người Chu Đĩnh.

"A a a a a a a." Làn đạn một mảnh hét loạn.

"Ca ca anh đang làm gì, mau dừng tay!" Chuồn chuồn nhỏ thét chói tai.

"Trời ơi Trời ơi!" Trịnh Thỉ rống giận ở trong lòng.

"Oa!" Miêu Lật ở phòng nghỉ kích động đến sắp bò đến trên màn hình di động.

Chu Đĩnh để lực chú ý của mình tận lực đều tập trung ở chỉ đạo động tác.

Nhưng anh cách Giản Văn Khê quá gần, anh ở trên người Giản Văn Khê, hư hư thực thực ngửi thấy được hương khí hoa hồng.

Hương khí tực như ảo giác này, khiến trái tim anh nhảy càng nhanh, nhưng này cũng không phải hạnh phúc, mà là cảm giác hư không cùng mất mát rất lớn, tầm mắt của anh đi xuống, nhìn thấy Giản Văn Khê vành tai phiếm hồng, còn có cổ trắng nõn.

Đó là chỗ sau cổ, nếu Giản Văn Minh là một Omega, dưới da thịt nơi đó là tuyến thể của cậu, cắn một chút, người ấy là mình.

Anh bắt lấy cánh tay Giản Văn Khê, kéo nghiêng thân thể cậu, cánh tay nghiêng theo thân thể vòng một vòng, sau đó ôm hết đến ngực.

"Anh nhảy không tốt, là bởi vì anh quá sợ hãi mất khống chế." Chu Đĩnh nói: "Anh thu càng chặt, càng nhảy không tốt, nhảy múa cần hoàn toàn thả lỏng chính mình, tương lai anh muốn diễn kịch, cũng phải khắc phục vấn đề này."

Giản Văn Khê nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Chu Đĩnh, Chu Đĩnh nhìn chăm chú vào cậu, nói: "Anh cần thả lỏng một chút."

Giản Văn Khê yên lặng mà nghĩ, hiện tại bảo cậu thả lỏng thế nào.

Áp lực sinh lý vô hình đến từ Alpha, áp lực tâm lý đến từ sợ bại lộ thân phận, cậu ở trước mặt Chu Đĩnh, vô pháp thả lỏng.

Cậu thu chặc, là bởi vì từ khi kỳ phát dục của bản thân bắt đầu, đã bản năng áp lực chính mình, cậu không cho phép chính mình mất khống chế, là bởi vì bản thân một khi mất khống chế, chỉ sợ sẽ trở thành người còn sa đọa hơn Cố Vân Tương.

Trong đầu cậu bỗng nhiên dần hiện ra một cảnh tượng tới.

Đó là năm 16 tuổi, một ngày kia, mấy Omega lần lượt phát tình, cuối cùng dẫn phát thành một hồi rối loạn không mong muốn, mọi người trong đêm khuya từ ký túc xá ra ngoài, có một Alpha vẫn luôn ái mộ cậu bỗng nhiên đuổi theo cậu, cậu hốt hoảng chạy trốn, người nọ lại vận dụng tin tức tố cường đại của mình, trực tiếp đem cậu bức đến trên lầu.

Trong đời lần đầu tiên chật vật như thế, cậu bị phản ứng sinh lý mãnh liệt tra tấn chạy lên trên lầu, thình lình đụng vào trong lòng ngực của một chàng trai trẻ tuổi. Chàng trai kia đột nhiên đem cậu kéo đến phía sau, tin tức tố uy áp cường đại đến làm cho người ta sợ hãi ép cqua, trược tiếp ép cho Alpha đuổi theo cậu lùi lại vài bước, từ trên thang lầu lăn xuống.

Đó là tin tức tố cực cường đại, giống rừng bách trong mưa bụi, thê lương mà rộng lớn, tươi tốt, có cảm giác rậm rạp xanh tươi, che trời lấp đất thổi quét tới, long trọng như là một hồi bức người nổi điên cuồng hoan. Cậu đột nhiên ngẩng đầu lên, cách nước mắt sinh lý, thấy được một gương mặt trẻ tuổi non.

Âm nhạc còn đang tiếp tục, Giản Văn Khê nhảy múa trong âm nhạc, Chu Đĩnh càng ngày càng nghiêm khắc, nói: "Lại nhanh một chút, lại nhanh một chút."

Tiết tấu của cậu đã vượt qua tiết tấu âm nhạc nên có, cậu biết, Chu Đĩnh đang bức bách mình, bức bách cậu phóng thích chính mình trong hấp tấp cùng hoảng loạn. Đây là một ải nếu cậu muốn nhảy cho tốt, nhất định phải vượt qua. Cậu thở hồng hộc, mồ hôi từ sau cổ cậu rơi xuống, làm ướt áo thun của cậu, cậu càng nhảy càng nhanh, càng nhảy càng nhanh, thân thể dần dần mất khống chế, lại có một loại khoái cảm như kiểu chạy vội đến mức tận cùng mang đến đánh úp lại, đây là vui sướng của mất khống chế, vui sướng của phóng thích. Thân thể càng ngày càng mất khống chế, dưới chân vừa lảo đảo, người đã ngã gục.

Cậu lại không có ngã xuống, có một cánh tay đỡ lấy cậu.

Cậu thở phì phò nhìn đối phương, Chu Đĩnh nhìn cậu, một đôi mắt thâm thúy như là không có cảm tình.

-------------------------------------------------------

AI CÓ THẮC MẮC XƯNG HÔ THÌ MÌNH MUỐN PHÁT BIỂU LÀ HAI BẠN NÀY BẰNG TUỔI NHAU THÔI Á

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro