CHƯƠNG 4: ANH TA LÀ THỨ QUÁI VẬT GÌ!
[EDIT] ANH EM SINH ĐÔI HOÁN ĐỔI CUỘC ĐỜI [GIỚI GIẢI TRÍ] – Công Tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikisach
CHƯƠNG 4: ANH TA LÀ THỨ QUÁI VẬT GÌ!
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/profile.php?id=100064946641521
----------------------------------------------------------------------
Tổ tiết mục《 Tinh Nguyệt Chi Chiến 》.
"Danh sách tham tuyển sửa lúc nào? Giản Văn Minh là nhét vào lúc nào?" Một Alpha tóc ngắn, thân mặc thời trang tinh anh chuyên nghiệp nữ tính đem một chồng tư liệu ném lên trên bàn: "Lão Trần, anh lúc trước bảo đảm với tôi như thế nào?"
"Cô đừng gấp, cô ngồi xuống trước, từ từ nghe tôi nói."
Đạo diễn tổ tiết mục Trần Duệ cười kéo Khương Hồng ngồi xuống, Khương Hồng trực tiếp né tránh tay ông, nói: "Anh nói rõ ràng với tôi trước, Chu Đĩnh nhà chúng tôi và Giản Văn Minh là quan hệ gì, anh sẽ không phải không biết đi? Hot search của hai người bọn họ hôm qua mới mới kéo xuống. Lúc trước anh ba lần đến mời Chu Đĩnh vào《 Tinh Nguyệt Chi Chiến 》, nếu không phải xem ở tình cảm tương giao nhiều năm của hai ta, tiết mục này chúng tôi không có khả năng sẽ nhân. Lúc ấy tôi thấy có người Ngải Mỹ Giải Trí tham gia liền theo như anh nói, ai tới cũng được, nhưng chúng tôi kiên quyết không cùng đài với Giản Văn Minh. Tôi là tin tưởng anh, mới không đem điều này viết vào hợp đồng, như thế nào, cảm thấy ký hợp đồng là ăn chắc chúng tôi rồi đúng không?"
Trần Duệ cười nói: "Cô nhìn xem tính tình gấp gáp của cô, cô trước hết nghe tôi giải thích xong lại phát hỏa cũng không muộn."
Ông nói liền rót ly trà nóng đưa qua, Khương Hồng không nhận, nhưng tốt xấu cũng ngồi xuống sô pha.
Trần Duệ nói: "Khương Hồng, hai ta quen biết đã bao nhiêu năm, tôi có khi nào lừa gạt cô? Không có đi? Tôi cam đoan với cô, Chu Đĩnh tham gia tiết mục này của chúng tôi, khẳng định chỉ kiếm không lỗ, dư luận trên mạng gần đây cô hẳn là cũng đều thấy, 《 Tinh Nguyệt Chi Chiến 》tiết mục này hiện tại có thể nói vạn chúng chú mục, chưa chiếu đã hot, hot search đều lên vài cái, đến thời điểm phát sóng nhiệt độ khẳng định bạo bảng. Nhưng càng là vạn chúng chờ mong như vậy, tiết mục tổ chúng tôi càng là áp lực như núi a, chúng ta cũng là muốn thêm một chút mánh lới, Giản Văn Minh loại này chính nam minh tinh hắc hồng, chính là tiết mục này của chúng tôi cần đến." Ông thấy Khương Hồng muốn phát hỏa, vội vàng nói, "Bất quá cậu ta tuy rằng tham gia vào được, tôi cam đoan với cô, cậu ta nhiều nhất ở hai kỳ, vòng thứ nhất chúng tôi liền sẽ đem cậu ta đào thải rớt. Chu Đĩnh không phải đến kỳ ba mới đến thu sao? Hai người bọn họ không thể nào xuất hiện chung!"
Khương Hồng nghe xong, sắc mặt lúc này mới đẹp một chút: "Cho dù không chung đài, cùng tham gia một tiết mục, hai kỳ, thời gian nửa tháng, cũng đủ Ngải Mỹ Giải Trí bọn họ lăng xê. Khối cao da chó này chúng tôi chính là rất vất vả mới bóc xuống!"
Trần Duệ cười nói: "Người khác không biết, Giản Văn Minh là tiêu chuẩn gì, chẳng lẽ cô còn không biết sao? Cậu ta phàm là có một chút tài hoa, dựa vào gương mặt kia cũng đã sớm nổi tiếng. Trừ bỏ buộc chặt lưu lượng cọ nhiệt độ, cậu ta còn có thể thế nào? Tiết mục này của chúng tôi tuyệt đối hoàn toàn nói chuyện bằng thực lực, tuyển cậu ta, chính là muốn tiêu hao một phen nhiệt độ của cậu ta. Dạo một vòng, không thể nhiều hơn. "
Khương Hồng lập tức tiếp nói: "Vậy thì cũng phải!"
Thật vất vả trấn an tốt Khương Hồng, lại cùng cô định chắc một chút chi tiết Chu Đĩnh tiến tổ, Trần Duệ liền tự mình tiễn Khương Hồng ra ngoài. Hai người đi đến đại sảnh dưới lầu đài truyền hình, gió bắc bên ngoài đang thổi mạnh, Khương Hồng phủ thêm áo khoác: "Anh dừng bước đi."
Trần Duệ chỉ mặc chiếc áo lông mỏng, cũng không khách khí nữa, chỉ thế đẩy cửa kính ra cho cô, cửa kính xoay tròn một vòng, liền thấy một k sườn lối vào hác, có một nam tính chiều cao khí chất đều cực xuất chúng đi vào trong đại sảnh.
Đại khái là bản năng thân là người đại diện, Khương Hồng không khỏi dừng bước chân lại, một bàn tay chống cửa kính, một bên quay đầu lại đi xem nam nhân kia.
Nam tử kia thân cao thanh đỉnh, một thân áo khoác màu xám, bên trong là áo lông cao cổ đen, đeo kính râm, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, lại che không được tinh quang của mình.
Nửa khuôn mặt trắng nõn phía dưới tinh tế nhỏ xinh, thoạt nhìn hơi có chút quen thuộc.
Đúng lúc này chờ, một người đàn ông tóc vàng vóc dáng thấp cầm theo túi chạy vào, nhìn thấy Hoàng Tiểu Phóng, Khương Hồng trong lòng đó là chấn động.
Đây cũng là phản ứng bản năng của cô, bản năng chán ghét nhìn thấy Giản Văn Minh và người bên cạnh cậu ấy.
"Minh ca, đợi tôi với." Hoàng Tiểu Phóng thở hồng hộc mà hô.
Quả nhiên là cậu ấy.
"Tôi đi trước." Khương Hồng nói với Trần Duệ.
Cô nói xong liền sải bước đi ra ngoài, đi xa lại quay đầu lại nhìn một cái, cách cửa kính, nhìn thấy Giản Văn Minh xoay người lại.
Oan gia ngõ hẹp.
Không thể không thừa nhận, mặc kệ Giản Văn Minh phế vật như thế nào, cao da chó thế nào, lại có được điều kiện ông trời thưởng cơm ăn thiên nhiên.
Chỉ tiếc là cái bao cỏ*, chú định chỉ có thể làm đá kê chân cho người khác, trong tiết mục tuyển tú đàn tinh hội tụ như 《 Tinh Nguyệt Chi Chiến 》, chẳng những phải may áo cưới cho minh tinh khác, còn nhất định phải bị một đám người thường tài hoa hơn người nhục nhã 360 độ.
*Vô dụng.
Tưởng tượng như vậy, để Giản Văn Minh tham diễn 《 Tinh Nguyệt Chi Chiến 》, ngược lại cũng là chủ ý không tồi, mùa đông này, cô có lẽ có thể mỗi ngày sáng sớm tỉnh lại, đều có thể nhìn thấy vô tận trào phúng nhục nhã của dân mạng với Giản Văn Minh ở trên hot search.
Giản Văn Khê đi đến chỗ cửa thang máy, thời điểm đang muốn vào thang máy, nghe thấy có người ở phía sau hô: "Văn Minh sao?"
Cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua, liền thấy một nam nhân đại khái 40 tuổi đi đến chỗ bọn họ.
Cậu đêm qua chuyên môn tra qua tư liệu, 《 Tinh Nguyệt Chi Chiến 》 tổng đạo diễn Trần Duệ, là kim bài đạo diễn đài truyền hình Giang Hải, đặc biệt am hiểu tiết mục tuyển tú. Công ty Ngải Mỹ Giải Trí bọn họ đầu bảng Cố Vân Tương, chính là xuất đạo trong《 Thần Tượng 101》 ông chế tác, một lần tuyển tú kia, có thể nói là đỉnh cao của lịch sử chương trình tuyển tú.
Bất luận tuyển tú gì đều có nội tình, mặc dù là tuyên truyền hoàn toàn chân thật, tuyệt không kịch bản 《 Tinh Nguyệt Chi Chiến 》 cũng sẽ không ngoại lệ. Cậu nếu muốn tiếp tục đi trong《 Tinh Nguyệt Chi Chiến 》, liền phải bắt lấy Trần Duệ trước.
Cậu lấy kính râm xuống, chủ động vươn tay tới: "Chào Trần đạo."
Trần Duệ cũng không có cái giá gì, bắt tay với cậu một chút, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm cậu, thần sắc rất là ngoài ý muốn: "Cậu so với trên video thoạt nhìn càng soái, cũng càng trắng hơn chút."
Giản Văn Khê chỉ là nhàn nhạt mà cười, nói: "Gần đây gầy xuống."
Cậu vừa cười, trong lòng Trần Duệ lại là chấn động.
Giản Văn Minh ở giới giải trí là có tiếng mỹ mạo, cái này ông là biết đến, nhưng ông vẫn luôn chưa có gặp qua người thật. Giới giải trí chưa bao giờ thiếu soái ca mỹ nhân, có vài minh tinh trên màn hình sáng rọi diệu người, hiện thực lại chỉ là trung nhân chi tư*, có vài người trong màn ảnh có hơi thô có hơi béo, hiện thực lại là đại mỹ nhân.
*Tư chất bình bình.
Mà Giản Văn Minh, màn ảnh soái, người thật càng soái, thậm chí có thể nói là đẹp, AO đều gánh được, thanh xuân lại duệ lệ mỹ mạo, vai rộng chân dài eo thon, có tỉ lệ đầu thân cực ưu việt. Ông gặp qua vô số minh tinh giải trí, mỹ mạo như vậy, cũng chỉ ở sau thần nhan giới giải trí Cố Vân Tương.
So sánh Cố Vân Tương đẹp không tì vết, Giản Văn Minh diện mạo tựa hồ còn càng cao cấp hơn một ít, có một loại duệ lệ bồng bột khó có thể miêu tả.
Giản Văn Minh là minh tinh thực tập sinh cưới cùng mà tổ tiết mục bọn họ định xuống, dựa theo lưu trình, mỗi thực tập sinh, mặc kệ là minh tinh hay là người thường, đều phải trải qua ít nhất một vòng phỏng vấn, chủ yếu là hiểu biết một chút năng lực hát nhảy của đối phương, để tổ tiết mục thống kê an bài ca khúc cùng vũ đạo diễn xuất kế tiếp.
Tầng lầu của tổ tiết mục có chút xôn xao, có người không hiểu rõ từ trong văn phòng ra tới thăm dò: "Tiểu Trương, phát sinh chuyện gì, ai tới?"
Tiểu Trương đẩy một chút mắt kính trên mũi, thấp giọng nói: "Giản Văn Minh!"
Nghe nói Giản Văn Minh tới, rất nhiều người đều chạy ra xem.
Đây chính là Giản Văn Minh không lâu trước đây mới bị Chu Đĩnh công khai vả mặt à.
Gièm pha thì gièm pha, hắc hồng cũng là hồng.
Mọi người chen ở cửa phòng nhìn vào trong, trong phòng to như vậy, cũng chỉ có vài người. Trần Duệ cùng phó đạo diễn
"Những lãnh đạo khác sao lại không có tới?"
"Nếu là phỏng vấn người mới còn có cách nói đào thải, cậu ta tới chỉ là đi ngang qua sân khấu mà thôi, địa vị cũng chưa đến nông nỗi tất cả lãnh đạo đều tới."
"Nghe nói cậu ta ngũ âm không được đầy đủ tứ chi không đều, thật tò mò tiết mục tổ chúng ta sao lại đi mời cậu ta. Chỉ dựa vào mặt cậu ta cũng chống không được mấy kỳ đi?"
"Gương mặt này còn chưa đủ a? Tổ tiết mục chúng ta là cần đến loại bình hoa hắc hồng này."
"Không được, nhìn thấy gương mặt này của cậu ta tôi liền nhớ tới hot search hai ngày trước, thuốc cao da chó, ha ha ha ha."
"Còn có câu kia tuyệt đối không thể đâu, càng tuyệt!"
Trong đám người phát ra một trận giọng cười vang thấp, Trần Duệ nhíu mi lại nhìn thoáng qua phía cửa, mọi người lúc này mới an tĩnh lại.
Giản Văn Khê lần đầu tiên ở trước nhiều cameras như vậy, bỗng nhiên có chút khô nóng, cậu cởi áo khoác, giao cho nhân viên công tác bên cạnh, hỏi: "Đây là đã bắt đầu quay sao?"
"Chúng tọi sẽ đem những cái này coi như tư liệu sống ngoài lề, cậu yên tâm, chúng ta sẽ xét cắt nối biên tập."
Giản Văn Khê liền nhìn về phía màn ảnh, nhiếp ảnh gia nhân cơ hội kéo gần tiêu cự, chụp một bức đại đặc tả.
Mặt cậu xuất hiện ở trên màn hình, người phía sau đều bị kinh nói không ra lời.
Một khuôn mặt cực ưu việt, mặt mày rõ ràng đến có chút loá mắt, tựa hồ không diễm lệ bằng lúc trước nhìn thấy trên màn ảnh, nhưng so với trước kia thêm một phân mát lạnh sắc bén, cặp mắt kia sáng ngời lộ quang, thời điểm nhìn chằm chằm cameras, bày biện ra hình ảnh thẳng thấu nhân tâm.
Đại khái Giản Văn Minh chính là như vậy đi, đã không chỉ có một người nói qua, mặc kệ Giản Văn Minh trên mạng khiến người chán ghét như thế nào, một khắc nhìn thấy nhìn thấy người thật, không ai có thể ngăn cản mỹ lệ của cậu ấy.
Trần Duệ hướng máy theo dõi nhìn thoáng qua bên kia, cũng ngẩn ra một chút, phục hồi tinh thần, ông liền cười nói: "Có chuẩn bị ca khúc gì không? Cậu cứ tùy tiện hát một chút, được không không sao cả, chúng tôi chính là nghe một chút âm sắc âm vực gì đó của cậu, tìm một chút ca khúc thích hợp cậu."
Giản Văn Minh trước mặt cũng không có tính tình nóng nảy trong lời đồn bạo, tương phản, cậu phá lệ trầm tĩnh, phối hợp, nhẹ nhàng mà gật đầu một cái.
Kết quả cậu vừa mở miệng, mọi người liền đều sợ ngây người.
Trần Duệ nguyên bản lười biếng dựa vào ghế dựa chậm rãi ngồi thẳng thân mình, không thể tin tưởng mà nhìn Giản Văn Minh trước mắt.
Trước mặt Giản Văn Minh ông trên mặt không có biểu tình dư thừa, đông nhật dương quang từ cửa sổ chỗ chiếu vào, chiếu vào sàn cẩm thạch, sau đó phản xạ đến mặt cậu, mặt mày cậu rất sáng, dung mạo lập tức tiên lệ lên, nhưng thanh âm trong miệng phát ra, lại không giống tiếng nói chuyện nhẹ nhàng chậm chạp, tiếng ca thanh thấu mà lâu dài.
Cậu hát chính là một bài hát tiếng Pháp kinh điển, 《 Y Liên 》.
Ngón giọng vững chắc ngoài dự đoán của mọi người, hình như là học qua âm nhạc chuyên nghiệp, phát âm tiếng Pháp cũng rất thuần khiết, mọi người đều ngơ ngác mà nhìn cậu, Giản Văn Minh đối với việc này lại tựa hồ sớm có đoán trước, biểu tình bình đạm đến cơ hồ đạm mạc.
Nguyên bản chỉ tính toán để Giản Văn Minh tùy tiện thanh xướng vài câu cho mọi người, nhất thời đều đã quên kêu dừng, xôn xao ngoài cửa cũng dần dần mà an tĩnh lại.
Này thật là Giản Văn Minh sao?
Không phải đều nói Giản Văn Minh là một phế vật mỹ mạo?! Ngay cả fans cũng chỉ có thể khen cậu ấy lớn lên soái mà thôi, nhiều nhất lại thêm một câu "Ca ca nhà tôi lái xe máy cũng rất lợi hại!"
Âm chuẩn này, âm sắc này, cất cao giọng hát trong tay cũng coi như nhất kỵ tuyệt trần rồi, điều kiện bẩm sinh thật quá tốt!
Ca khúc càng hát âm điệu càng cao, thời điểm đến bộ phận phần sau tiết tấu cũng nhanh hơn một ít, vài câu cuối cùng, Giản Văn Minh làm biến điệu, một câu "quand je trouverai l' AM our"* xướng xong, kết thúc tiệm thấp, dư âm dài lâu.
* Khi tôi tìm thấy AM của chúng tôi." Mình hong hiểu nghĩa ạ.
Sau khi Giản Văn Khê hát xong, nhìn về phía Trần Duệ.
Trần Duệ lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vỗ vỗ tay, nói: "Hát không tồi a."
Đâu chỉ là không tồi, đại khái không hề chờ mong, ngược lại có loại cảm giác kinh diễm.
"Biết tiếng Pháp?"
Giản Văn Khê gật đầu.
"Còn biết hát cái khác sao?" Trần Duệ lại hỏi.
Giản Văn Khê gật gật đầu, hỏi: "Ngài chỉ là bài hát tiếng Pháp, hay là loại ngôn ngữ khác?"
Trần Duệ sửng sốt một chút, cười nói: "Cậu còn biết ngôn ngữ gì?"
"Tiếng Trung, tiếng Anh, Tiếng Pháp, nếu chỉ là ca hát, tiếng Ý và tiếng Nga cũng không thành vấn đề." Cậu tựa hồ là đang nói một chuyện cực lơ lỏng bình thường, ngữ điệu không hề có cảm giác khoe khoang, so với thời điểm cậu ca hát ngữ điệu càng trầm thấp hơn một ít, biểu tình càng là bình đạm: "Còn sẽ biết chút tiếng Nhật và tiếng Đức."
Trần Duệ từng Du học Italy lập tức dùng tiếng Ý hỏi cậu một câu.
Ở trong sự kinh ngạc của mọi người, Giản Văn Khê dùng tiếng Ý mặc dù bọn họ nghe không hiểu lại như cũ có thể cảm giác được lưu loát thành thạo trả lời Trần đạo.
Trần Duệ hiển nhiên càng giật mình, chuyển động bút trong tay một chút, sau đó ngẩng đầu hỏi: "Biết nhạc cụ không?"
"Biết đàn ghi-ta, dương cầm và đàn violon."
Mọi người đều không nói.
Đây thật sự không phải đang khoác lác sao?!
Trần Duệ tựa hồ cũng có chút bán tín bán nghi, ông đứng lên từ trên ghế, nói: "Cậu đi theo tôi."
Giản Văn Khê cũng không có hỏi nhiều, đi theo Trần Duệ ra khỏi phòng, người trên hành lang tránh ra một lối đi, tất cả đều như là nhìn quái vật giống nhau nhìn cậu, thi thoảng mà châu đầu ghé tai một tiếng.
Cậu sớm biết rằng, cậu nếu muốn ở 《 Tinh Nguyệt Chi Chiến 》 đi tiếp, tất yếu một kích trí mạng, đem tất cả tuyệt chiêu của chính mình đều lấy ra tới cho Trần Duệ xem.
Đại sảnh phát sống số một, là đại sảnh phát sóng lớn nhất cũng xa hoa nhất của đài truyền hình Giang Hải, hiện giờ đại sảnh phát sóng này đã trở thành sân thu của《 Tinh Nguyệt Chi Chiến 》.
Tiết mục sắp thu, đại sảnh phát sóng sớm đã chuẩn bị thỏa đáng, sân khấu bên phải, dàn nhạc diễn tấu đang tập diễn khúc mục, tổng giám thanh nhạc Lương Âm nghe thấy động tĩnh quay đầu, âm nhạc liền đột nhiên im bặt.
Đại sảnh phát sóng chỉ mở mấy chiếc đèn nhỏ, có chút tối, Giản Văn Khê đi theo phía sau Trần Duệ, bước lên sân khấu.
Cậu cúi đầu nhẹ chào hỏi với đám người Lương Âm, sau đó đứng yên trên sân khấu, nhìn về phía phương hướng thính phòng, chính là quá tối, cậu nhìn không rõ, chỉ cảm thấy đại sảnh phát sóng này thật sự lớn.
"Để cậu ấy thử nhạc cụ xem." Trần Duệ nói với Lương Âm.
Lương Âm phất phất tay, các vị nhạc công liền tới một bên sân khấu rồi đứng yên.
Trần Duệ liền chỉ chỉ dương cầm đặt trên sân khấu.
Giản Văn Khê chỉ mặc áo lông đen cao cổ ngồi xuống ở trước dương cầm. Một ánh đèn chiếu sáng trên người cậu, nhìn từ mặt bên, quả thực giống một cành hoa hồng ám dạ, vừa lạnh vừa đẹp.
Cậu ngồi thẳng tắp, ngón tay lại cực ngạo mạn lười nhác, một tay tùy ý thử đàn vài cái, tiếng đàn từ dưới ngón tay thon dài trắng, chảy ra, như thế sau vài lần, cậu đem đôi tay đều đặt ở trên phím đàn, chính thức đàn tấu.
Giản Văn Khê lấy ra một khúc hơi khó khăn lúc học hành thi đua khi còn nhỏ, cậu hiện tại cần làm không phải dễ nghe, mà là phải cho Trần Duệ nhìn thấy thực lực của bản thân.
Nhạc cụ còn lại cậu cũng đều thử một chút, thời điểm đàn dương cầm rất ưu nhã, thời điểm kéo đàn violon thực thong dong, thời điểm đàn ghi-ta rời rạc, thời điểm đàn Bass*, cả người lại lạnh nhạt giống người máy. Trống Jazz cậu cũng thử một chút, tóc vốn chải vô cùng chỉnh tề tán loạn xuống, có một nhóm đáp ở trên trán hơi thấm ra mồ hôi. Một cổ hương khí mơ hồ từ trên người tràn ngập mở ra.
*Ghi ta điện.
Lương Âm là mời đi theo Trần Duệ từ nước ngoài, anh ta đối với giới giải trí quốc nội cũng không quen thuộc, anh ta quay đầu tới, nói với Trần Duệ: "Ông đây là đào được quái vật đến từ chỗ nào vậy."
Một ánh đèn từ góc sân khấu bên này chiếu vào trên mắt kính Trần Duệ, ánh mắt Trần Duệ tràn đầy kinh dị cùng hưng phấn, nói: "Không phải quái vật tôi đào ra, là một khối châu ngọc phủ bụi trần."
----------------------------------------------------------------------
TẠM THỜI KHÔNG THÍCH KHƯƠNG HỒNG LẮM, VỀ SAU ĐỂ XEM TÌNH HÌNH.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro