CHƯƠNG 40: ANH TRAI SẮP PHONG THẦN
[EDIT] ANH EM SINH ĐÔI HOÁN ĐỔI CUỘC ĐỜI [GIỚI GIẢI TRÍ] – Công Tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikisach
CHƯƠNG 40: ANH TRAI SẮP PHONG THẦN.
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/profile.php?id=100064946641521
---------------------------------------------------------
Công diễn kỳ thứ tư, bởi vì trận pk của Giản Văn Minh với Cố Vân Tương, trở thành đề tài có độ thảo luận cao nhất《 Tinh Nguyệt Chi Chiến 》 từ trước tới nay, kỳ tiết mục ratings cao nhất.
Đường cong rating biểu hiện đặc biệt rõ ràng, bắt đầu từ khi Giản Văn Minh rút thăm trúng Cố Vân Tương, rating liền trực tiếp phi thăng.
Kỳ này tiết mục còn chưa kết thúc, vòng đấu của hai người bọn họ đã bạo khắp vòng bạn bè.
Khương Hồng đều xem đến nhiệt huyết sôi trào.
Giản Văn Minh, cậu cậu cậu cậu cũng quá lợi hại đi!
Cậu hát còn là tiếng Đức!
Giản Văn Minh sao lại càng ngày càng có khuynh hướng cảm xúc, cậu cậu cậu quá có bộ dáng có văn hóa!
Cô có chút muốn làm fan của cậu.
Chỉ cần cậu không hề làm kiêu, không tóm Chu Đĩnh nhà bọn họ lăng xê.
Lý Nhung cũng xem xong trận phát sóng trực tiếp này.
Tâm tình hắn ta rất trầm trọng.
Giản Văn Minh...... Cậu ấy có phải có hơi quá mức lợi hại rồi hay không?!
Tiếng Đức, cậu ấy sao lại còn biết hát tiếng Đức??? Hắn ta xem rất ít nhạc kịch, nhạc kịch có thể rung động tâm can như vậy sao!
Lại còn có không phải cậu ấy học tiếng Anh cũng đánh dấu Hán ngữ học âm, thời điểm phỏng vấn hậu trường Giản Văn Minh còn xổ một đống tiếng Đức, nhưng thật ra Chu Tử Tô, cậu ấy chỉ biết hát bài hát tiếng Đức, dưới đài là một câu tiếng Đức cũng không biết nói. Bởi vậy thời điểm Giản Văn Minh dùng tiếng Đức nói chuyện, cậu ta thẳng tắp nhìn cậu bằng vẻ mặt sùng bái.
Tuy rằng biểu diễn đều đã kết thúc, nhưng tâm tình Chu Tử Tô như cũ thật lâu không thể bình tĩnh.
Kỳ thật bắt đầu từ lần đầu tiên diễn tập, cậu ta đã cảm giác được cổ xôn xao nội tâm của chính mình.
Biểu diễn lần này của bọn họ tứ chi tiếp xúc quá nhiều, nếu muốn diễn cho tốt, người liền phải đắm chìm vào trong biểu diễn, bản thân vốn dĩ đã rất thích Giản Văn Khê, hiện giờ cùng cậu vừa là ôm vừa là bế, có mấy động tác đều cơ hồ hôn đến môi Giản Văn Khê, cái này đối cậu ta chưa từng yêu đương mà nói, quả thực là chấn động.
Đặc biệt là mấy động tác tiếp cận hôn môi kia, cậu ta còn chưa từng có gần gũi mà tiến sát một người như thế.
Cậu ta lần đầu biết, khi chúng ta gần gũi nhìn chằm chằm một người, người quen thuộc hơn nữa, cũng sẽ trở nên có một loại cảm giác xa lạ quỷ dị, tim đập sẽ gia tốc.
Giản Văn Khê thật sự quá đẹp, gương mặt kia thời điểm nhìn thật gần, càng là đẹp đến khiến người ta hoảng thần.
Giản Văn Minh là thần tượng của mình, cậu ta đối với thần tượng sinh của mình có tình yêu không thể nói.
Cư dân mạng đều đang nói Giản Văn Minh ngưu bức, nói thứ cậu biết sao lại nhiều như vậy. Nhưng kỳ thật bọn họ nhìn đến, chỉ là một góc băng sơn thôi, cậu ta cùng Giản Văn Minh ở chung ba kỳ, cậu ta biết, những thứ Giản Văn Minh biết, vượt xa so với các dân mạng nhìn thấy nhiều.
Thí dụ như ở thời điểm bọn họ chọn bài hát, Giản Văn Minh tiếng Ý, tiếng Nga, đều có thể hạ bút thành văn.
Thời điểm ở trên sân khấu diễn tập, cậu còn từng chơi dương cầm trên sân khấu, gõ qua trống Jazz bên cạnh, thời điểm ở ký túc xá, cậu từng đàn ghi-ta.
Bài hát lưu hành như《 Ái Nhân Bỏ Lỡ 》, cậu hát lên cũng không hụt hơi chút nào, nhẹ nhàng lại tự nhiên.
Mình lại không được, cậu ta quen hát ca kịch, âm nhạc kịch cùng với tình ca kinh điển, bài hát nhanh và bài hát lưu hành tươi mát, cậu ta xướng lên luôn là quá mức cứng nhắc, quá mức no đủ.
Điều kiện thanh âm của Giản Văn Minh thật quá tốt, giống như cả người cậu, thanh thấu, sáng ngời, cao âm vừa ra, cảm giác thần tiên ca hát đã xuất hiện.
Cậu ta cảm giác bản thân yêu Giản Văn Minh.
Nhưng là cậu ta biết Giản Văn Minh cũng không yêu mình.
Giản Văn Minh hoàn toàn xem mình như em trai.
Kiểu người như Giản Văn Minh thoạt nhìn hình như là ai đều sẽ không yêu, bản thân liền lẳng lặng mà ở bên người cậu làm fan nhỏ, phụ trợ Giản Văn Minh bước lên đế vị, cũng là tốt.
"Kỳ tiếp theo chính là trận pk bảy người, Giản ca, em còn ở trong tổ của anh không?" Cậu ta hỏi Giản Văn Khê.
Giản Văn Khê quay đầu lại, cười nói: "Đó là khẳng định a, cậu còn muốn đi đội nào?"
Chu Tử Tô lập tức lắc đầu: "Em đội nào cũng không đi, em chỉ đi theo anh!"
Chu Đĩnh bên cạnh nghe thấy, nhấp chặt môi, nhìn Chu Tử Tô cùng Giản Văn Khê một cái.
Anh sao lại cảm giác gần đây trong đội rất nhiều người đều thích Giản Văn Minh.
Chu Tử Tô là rõ ràng nhất, ánh mắt cậu ta nhìn Giản Văn Minh hiện tại, nồng nhiệt đến có chút trần trụi.
Tiếp theo là Lục Dịch, anh ấy không khoa trương như Chu Tử Tô vậy, chủ yếu là trước sau tương phản lớn, phía trước vẫn luôn buông lời tàn nhẫn, đối với Giản Văn Minh lại không chút hoà nhã, hiện tại càng ngày càng thích chạy đến trước mặt Giản Văn Minh.
Lại sau này chính là Sở Nhiên và Trịnh Thỉ, hai người bọn họ rõ ràng cũng là khá thích Giản Văn Minh.
Trịnh Thỉ tương đối bằng phẳng một ít, giống kiểu thích giữa anh em bạn bè, kiểu Omega như Sở Nhiên, hiển nhiên chính là động tình.
Ánh mắt sùng bái ngượng ngùng lại đau thương.
Trừ cái này ra, còn có một đống fan em trai lớn.
Thân phận vạn nhân mê của Cố Vân Tương ở trong đội, đã bị Giản Văn Minh đoạt đi rồi. Giản Văn Minh hiện tại mặc kệ đi đến chỗ nào, đều có một đống người mới đi theo cậu.
Đặc biệt là kỳ thứ năm chính là tổ pk bảy người, rất nhiều người đều nghĩ cách lôi kéo làm quen cùng Giản Văn Minh, muốn vào đội bọn họ.
"Văn Minh."
Chu Đĩnh bỗng nhiên nghe được một thanh âm quen thuộc.
Anh xoay đầu nhìn thoáng qua, liền thấy Lục Dịch xuyên qua đám người đi tới chỗ Giản Văn Khê.
"Chúc mừng anh." Lục Dịch cười nói.
Giản Văn Khê cười gật đầu: "Cảm ơn."
Trương Tư Hằng bên cạnh Chu Đĩnh cũng nhìn thoáng qua, nói: "Lục Dịch hiện tại cùng Văn Minh là tiêu tan hiềm khích lúc trước rồi sao?"
Chu Đĩnh không nói chuyện.
Anh ấy liền nhìn Chu Đĩnh một cái.
Nghĩ thầm, anh cũng tiêu tan hiềm khích lúc trước với Giản Văn Minh rồi sao?
Chậc.
Một kỳ này thành tích rating bạo bảng, toàn tổ tiết mục đều rất hưng phấn, thừa dịp mọi người đều còn ở trên sân khấu, Trần Duệ khẩn cấp liên hệ một chút tất cả tuyển thủ trên sân khấu, hỏi bọn họ có nguyện ý ca hát hay không.
Chọn một vài thí sinh và tổ chức một liên khúc các bài hát lưu hành.
"Chúng tôi chuẩn bị mười mấy bài hát, các cậu có thể chọn từ bên trong."
Danh sách bài hát hiện trên màn hình lớn, mọi người ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện bài hát phía trên, tất cả đều là bài hát gần đây tương đối lưu hành trên app video ngắn.
Trần Duệ bọn họ là từ《 Ái Nhân Bỏ Lỡ 》 kỳ trước có được linh cảm.
《 Tinh Nguyệt Chi Chiến 》 diễn bốn kỳ, nhưng ca khúc chân chính thoát vòng cũng không nhiều, bạo nhất chính là《 Ái Nhân Bỏ Lỡ 》của Giản Văn Minh, giống 《 Khói Mù Tiệm Tập 》kỳ này Giản Văn Minh cùng Chu Tử Tô hát, dễ nghe thì dễ nghe, thoạt nhìn cũng cực xuất sắc, nhưng là độ truyền xướng liền không được, độ khó ca khúc quá cao, còn là tiếng Đức, cơ bản vô duyên với đại chúng thường dân.
Nhưng gameshow mang tính chất thi đua như bọn họ, không có tuyển thủ nào dám dễ dàng chọn bài hot trên internet để hát, mấy bài hát đó trên sân khấu quá có hại. Đặc biệt là mấy tuyển thủ đứng đầu, chọn bài hát càng ngày càng không phổ biến.
Còn lên lưu hành như thế nào!
Cho nên bọn họ lúc này đây chọn tất cả đều là nhiệt khúc lưu hành.
《 Đại thiên bồng 》, 《 Giấc mộng không thể tỉnh 》, 《 Lạc trong ảo cảnh 》, 《 Chấp mê bất ngộ 》, 《 Tóc đen say đắm 》, 《 Sao trời rơi xuống》, 《 Có thể hay không 》 v/v, bao gồm mười mấy bài hát lưu hành nhất năm nay.
Nói là mọi người dũng cảm thì báo danh, nhưng cũng không phải mỗi người đều có dũng khí đứng ra, cuối cùng xuất hiện chọn bài hát, tất cả đều là mấy vocal ngón giọng tương đối tốt, mỗi người một phút.
Mười mấy tuyển thủ chọn được bài hát gấp gáp xác nhận với nhân viên công tác, nửa giờ sau, bọn họ thông qua phát sóng trực tiếp internet, đẩy ra một liên khúc dài.
Cố Vân Tương cũng không lưu lại trên đài ca hát.
Kỳ thật sau khi kết quả công bố, anh ta ngồi ở chỗ ngồi tuyển thủ đã có chút hoảng hốt.
Sau khi công diễn kết thúc anh ta liền xuống sân khấu, rời khỏi khu sân khấu.
Hôm nay anh ta lại thua rồi.
Nhưng《 Quý phi 》kỳ này, anh ta tự nhận là bản thân lấy ra toàn bộ công lực.
Anh ta mấy ngày nay đẩy tất cả công tác, vẫn luôn đi theo hí khúc lão sư học dáng người học hát tuồng, hiện trường biểu diễn cũng không có tỳ vết, so với diễn tập phía trước còn tốt hơn.
Vẫn là thua.
Anh ta khả năng không phải thua ở trên thực lực, mà là bại bởi Giản Văn Minh người này.
Người xem bởi vì cậu là Giản Văn Minh, cho nên cảm thấy cậu càng tốt, càng nguyện ý đem phiếu bầu cho cậu, thay đổi dục hỏa trùng sinh của Giản Văn Minh, thực lực mỗi một hồi đều khiến người ta mở rộng tầm mắt, đối với người xem mà nói, mới mẻ, kích thích, lại tràn ngập khoái cảm chứng kiến và dưỡng thành.
Chỉ cần Giản Văn Minh bảo trì tiêu chuẩn của mình, chỉ sợ ở phía sau sẽ càng ngày càng vô địch.
Đây mới là chuyện khiến cho anh ta không thể tiếp thu.
Bởi vì bại bởi Giản Văn Minh, lúc này mới chỉ là bắt đầu mà thôi!
Cảm xúc của Cố Vân Tương đột nhiên liền hỏng mất.
Người của tổ tiết mục tổ thật đáng giận, còn phái người quay phim đuổi theo ở phía sau anh ta, anh ta đột nhiên quay đầu, đôi mắt đều đã đỏ, nói: "Không cần quay nữa!"
Camera bị anh ta dọa sợ, lập tức buông máy móc nói: "Chúng tôi không phải phát sóng trực tiếp, chỉ là...... Quay tư liệu sống."
Cố Vân Tương không để ý đến người đó nữa, trực tiếp vào phòng mình, "Phanh" mà một tiếng đem cửa phòng đóng lại.
Cảm xúc nhịn thật lâu trên sân khấu đột nhiên vô pháp khống chế, Cố Vân Tương dựa vào cửa phòng, thở hổn hển lo lắng, cổ ẩn ẩn lộ ra gân xanh.
Anh ta không nên tới, không nên tới tham gia cái tiết mục này, không nên mang Giản Văn Minh tới.
Anh ta thành trò cười.
Hiện tại trên mạng khẳng định rất nhiều người chê cười anh ta.
Không có lưu lượng nào có thể trường thịnh không suy, không có nhất ca nào không bị thay thế được, anh ta sắp phải bị thay thế sao?
Anh ta lập tức gọi điện thoại cho Lý Nhung.
Lý Nhung nói: "Cậu suy nghĩ nhiều quá, cậu ta cho dù cầm C vị, địa vị ở giới giải trí cũng không có khả năng lướt qua cậu đâu."
"Cậu ta lấy C vị, tôi làm nền cho cậu ta? Sau khi thành đoàn tiếp thu phỏng vấn, chẳng lẽ tôi phải đứng ở bên cạnh??!"
Anh ta đột nhiên nghĩ đến đây, liền càng chịu không nổi, nắm tóc nói: "Không được, không được. Tôi không thể để người ta chê cười tôi, Giản Văn Minh, Giản Văn Minh."
"Sẽ không đến một bước kia." Lý Nhung nói: "Cùng lắm thì, chúng tôi liền lựa chọn rút lui."
"Rút lui?"
"Rút lui, thì không cần thành đoàn." Lý Nhung nói: "Chúng ta có thể tìm lý do, tỷ như công tác có xung đột, không thể không rút lui trước. Cậu nếu nguyện ý, tôi đây liền đi giúp cậu nhận bộ phim mới, kịch bản tìm cậu đã chất đầy ngăn kéo của tôi."
Cố Vân Tương dựa vào cửa ngồi xuống, vùi đầu ở đầu gối, thật lâu cũng không có nói chuyện. Qua đoạn kích động kia, anh ta bỗng nhiên lại cảm thấy chính mình vừa rồi phản ứng thật quá khích, rất hoang đường buồn cười.
Anh ta đại khái là có chút bệnh tật tinh thần đi. Anh ta nghĩ.
Bản thân đã sớm bị bệnh, bệnh nguy kịch, không có thuốc nào cứu được.
Anh ta nhặt di động lên, click mở cửa sổ phát sóng trực tiếp xem, trên sân khấu thượng mọi người còn đang cuồng hoan, nhân số theo dõi phát sóng trực tiếp như cũ vượt qua trăm vạn, cánh tay camera từ đằng trước đám người xẹt qua, mọi người hướng về phía màn ảnh vẫy tay lay động, thanh âm người chủ trì vang lên tới: "Kế tiếp để chúng tôi kết thúc buổi biểu diễn tối nay bằng liên khúc các bài hát dài mười lăm phút!"
Màn ảnh chuyển tới trung tâm sân khấu, Giản Văn Minh xuất hiện trên màn ảnh, cậu mỉm cười, nhìn chăm chú vào nâng microphone trong tay.
Tiếng ca vừa ra khỏi miệng đã khiến người người kinh diễm.
Ca khúc cậu lựa chọn, là 《 Kiêu ngạo 》.
Cậu hát loại bài hát lưu hành này rất dễ dàng, thanh tuyến cực kỳ thả lỏng, thời điểm hát đến đoạn cao trào sức dãn đột nhiên tăng cường.
【 Mỗi lời em nói như một vết sẹo trong lòng anh, mỗi cử động của anh cũng thay đổi cùng em, thật vô lý làm sao.】
Cậu vươn tay tới, chỉ hướng cameras, tùy ý, thả lỏng đến thế, sau khi hát xong vươn tay tới nhẹ nhàng lướt, màn ảnh đã trượt đến trên người Chu Tử Tô bên cạnh.
Liền mạch lưu loát, tiêu sái tự tin.
Di động rơi trên mặt đất, rơi nát màn hình, lại còn đang hát, là Chu Tử Tô hát 《 Sao trời rơi xuống》.
【 Sao trời bất quy tắc
Rơi xuống vô cùng 】
Cậu ta cũng đang rơi xuống, phía dưới là vực sâu hắc ám.
Đêm nay mọi người đều rất high, Giản Văn Khê cũng rất high.
Cậu chưa từng high đến như vậy qua.
Hôm nay diễn xuất rất tận hứng, một trận thắng cũng thật xinh đẹp, cậu rất cao hứng. Mọi người ra khỏi khu sân khấu, liền đi khu nhà ăn ăn bữa khuya.
"Tổ tiết mục nói tuần sau làm khánh công yến, lãnh đạo đài tới khánh công cho chúng ta." Trịnh Thỉ hưng phấn mà nói: "Xem ra ratings buổi tối hôm nay lại sáng tạo cao phong."
"Có thể phá tám không?" Tiết Thời hỏi.
"Nếu phá tám vậy thì ngưu bức." Trịnh Thỉ nói: "Tiết mục này của chúng ta mới đến trung kỳ."
Nói đến ratings, mọi người đều rất hưng phấn. Trịnh Thỉ móc di động ra xem xét một chút, kinh hô nói: "Văn Minh, số phiếu của anh tăng cao, lập tức sẽ lên hạng nhất!"
Chu Tử Tô lập tức thò lại gần nhìn thoáng qua, tự đáy lòng mà vui vẻ: "Thật tốt quá!"
Nhưng tổ tiết mục lại không có hưng phấn như vậy.
Lại hoặc là nói sau khi kết thúc thu hình, cuồng hoan qua đi luôn sẽ có mỏi mệt đánh úp lại.
Trần Duệ đã rất lâu không được ngủ đủ giấc, nhưng ông người này chính là như vậy, càng mỏi mệt, càng hưng phấn.
"Nói mọi người đừng vội đi, lưu lại mở cuộc họp."
Ông nói với nhân viên công tác bên cạnh.
Nghe ông nói như vậy, văn phòng phát ra một trận tiếng kêu rên: "Đạo diễn, đã hơn 12 giờ!"
Trần Duệ đứng dậy nói: "Mọi người phòng họp tập hợp, chúng ta họp xong sớm chút, là các anh có thể sớm một chút tan tầm, ngày mai cho các anh ngủ nướng."
Nguyên nhân ông mở họp, là kỳ này ratings quá cao.
Ratings thấp làm người phát sầu, chính là quá cao, cũng dễ dàng làm người phát sầu.
Cao đến trình độ nhất định, muốn lại tăng lên càng khó khăn.
Thậm chí khả năng sẽ đi ngã xuống.
Rốt cuộc một cái gameshow mặc kệ hot bao nhiêu, luôn có một kỳ sẽ đạt tới đỉnh núi, sau đó hạ xuống biên độ nhỏ, cuối cùng đêm trận chung kết lại trả về cao phong, đây là trạng thái thường thấy của rating gameshow.
Phong phạm vương giả của Giản Văn Minh đã ra, mạnh hơn nhiều so với bọn họ tưởng tượng.
Cậu quá có thể đánh, đối thủ liền có vẻ có hơi yếu đi.
Tiết mục liền không đủ lên xuống phập phồng.
"Đại chúng đối với cậu ấy có cảm giác mới mẻ, có độ chờ mong nhỉ?"
"Tôi cảm thấy hiện tại mọi người đối với cậu ấy có kính lọc, hơn nữa rất nhiều người đều có loại tâm lý vô cùng cổ quái, chính là đều chờ mong cậu ấy có thể đánh bại Cố Vân Tương."
"Khả năng Cố Vân Tương quá hot, cũng quá lợi hại, người xem liền muốn nhìn thấy có người lợi hại hơn, khiến một minh tinh địa vị cao ăn mệt."
"Đúng vậy, đêm nay ratings bạo bảng, là bởi vì đại chúng đã sớm chờ mong cậu ấy pk cùng Cố Vân Tương, kết quả đêm nay thật sự pk, còn thắng, người xem không hưng phấn mới là lạ."
Mọi người mồm năm miệng mười thảo luận nguyên nhân vì cái gì đêm nay số phiếu của Giản Văn Minh treo Cố Vân Tương lên đánh.
Trần Duệ chuyển bút trong tay, nói: "Lúc này mới kỳ thứ tư, thời cơ cậu ấy xưng vương có phải còn có hơi sớm hay không? Tôi cảm giác Cố Vân Tương rõ ràng có chút không gánh được."
"Đây vẫn là việc nhỏ, tôi mới vừa nghe tiểu Đặng đi theo quay Cố Vân Tương nói, Cố Vân Tương hình như có chút kích động, liên khúc cuối cùng anh ấy cũng không tham gia, trực tiếp trở về phòng."
"Tôi đợi lát nữa đi tìm cậu ấy nói chuyện." Trần Duệ nói: "Hiện tại mọi người đều trở về ngẫm lại, làm thế nào áp chế Giản Văn Minh một chút."
"Kế tiếp không phải tổ bảy người sao? Hai người có thể lẳng lặng mà đứng ở trên đài ca hát, hoặc là biểu diễn kịch sân khấu, nhưng bảy người rõ ràng không được, trình độ so le không đồng đều, có vài người ngón giọng không được, đã chú định không thể hát bài hát kinh điển. Ca khúc khó khăn hơn, phải nhờ vào vũ đạo tới đền bù, Giản Văn Minh nhảy múa rất bình thường đúng không?"
"Nhưng tôi cảm thấy mọi người đối với cậu ấy đã có thiên vị, chỉ sợ cậu ấy nhảy rất tệ, mọi người cũng khen cậu ấy đáng yêu."
"Tổ một đội mạnh tới đối kháng cậu ấy đi." Có người nói.
"Số phiếu xếp hạng của cậu ấy đã sắp đuổi kịp Cố Vân Tương, nếu không phải fans Cố Vân Tương đêm nay điên cuồng thêm phiếu, chỉ sợ cậu ấy đã là hạng nhất. Nhưng fans Cố Vân Tương chống cự không được bao lâu, nhiều nhất mai kia, Giản Văn Minh đã phải vấn đỉnh. Cậu ấy nhân khí cao như vậy, thực lực lại mạnh, tôi là thực tập sinh tôi cũng nguyện ý đến đội của cậu ấy, người chọn cậu ấy khẳng định rất nhiều, cậu ấy chẳng lẽ còn sẽ chọn người yếu để tổ đội? Đầu tiên Chu Tử Tô khẳng định sẽ chọn cậu ấy."
"Có thể nói chuyện với Chu Tử Tô," Lương Âm nói với Trần Duệ: "Bảo cậu ấy gia nhập tổ Cố Vân Tương đi, hoặc là gánh đơn một tổ, dù sao cậu nhóc nhân khí cao như vậy, cuối cùng khẳng định sẽ thành đoàn."
"Thêm cả tổ chờ định, tổng cộng chính là năm tổ bảy người, người mới, Chu Tử Tô, Lưu Tử Nghĩa kỳ thật có thể chia một tổ."
Trần Duệ nghĩ nghĩ, nói với công tác nhân viên: "Gọi Chu Tử Tô đến văn phòng tôi chờ tôi."
Nhân viên công tác lập tức liền đi liên hệ Chu Tử Tô.
Chu Tử Tô đang ở nhà ăn cùng Giản Văn Khê bọn họ ăn cơm, liền thấy nhân viên công tác vỗ vỗ bờ vai của cậu ta, cùng cậu ta thì thầm một câu.
Người nhiều, âm thanh loạn, Giản Văn Khê cũng chưa kịp hỏi cậu ta là chuyện gì, chỉ nhìn cậu ta đi ra ngoài.
Trải qua vòng đào thải kỳ thứ tư, hiện giờ cộng thêm tuyển thủ chờ định, tổng cộng chỉ còn lại có 35 tuyển thủ, hai mươi thực tập sinh minh tinh, mười lăm thực tập sinh người mới.
Kế tiếp quy tắc thi đấu càng ngày càng tàn khốc, sau hai kỳ bảy người, liền sẽ đào thải đến hai mươi người.
Ai cũng muốn ở lại đến cuối cùng.
Bởi vậy chọn chiến đội liền thành một chuyện cực kỳ quan trọng.
"Ai không muốn vào đội Giản ca a, cậu không muốn a?" Trong phòng học vũ đạo, mấy người mới đang thảo luận vấn đề phân tổ kế tiếp.
"Đội Giản ca nhiều nhất có năm danh ngạch nhỉ, Tử Tô khẳng định là đội anh ấy."
"Anh ấy ít nhất sẽ tìm hai minh tinh tuyển thủ, tuyển thủ người mới chúng ta, nhiều nhất còn có hai danh ngạch."
"Trịnh Thỉ ca khẳng định sẽ cùng anh ấy một tổ. Lục Dịch ca gần đây cùng anh ấy đi lại cũng rất gần, mới vừa biểu diễn kết thúc anh ấy còn chủ động đi qua chúc mừng Giản ca."
"Lục Dịch ca rất mạnh mà, thực lực của anh ấy đều ở top bốn nhỉ? Tôi cảm thấy anh ấy sẽ đơn độc mang đội, nếu anh ấy cũng đi qua chỗ Giản ca, thêm cả Tử Tô, đội bọn họ trực tiếp cử đi học đến trận chung kết đi?"
"Đúng vậy, tôi cảm thấy Tử Tô cũng chưa chắc sẽ cùng Giản ca tổ đội."
"Tốt nhất bọn họ đều đừng đi, chúng ta liền có cơ hội."
"Các cậu tại sao đều muốn đến đội Giản ca vậy, tôi cảm thấy Vân ca cũng rất mạnh mà, đi theo anh ấy cũng không tồi."
"Anh ta đều bại bởi Giản ca ba lần."
"Nếu không phải kỳ thứ ba Tử Tô sinh bệnh, công diễn kỳ thứ ba anh ta cũng chưa chắc có thể thắng được Giản ca nhỉ?"
"Hư!"
Mọi người cuống quít quay đầu lại, liền thấy Cố Vân Tương từ phòng cửa đi qua.
Cố Vân Tương là từ văn phòng tổ đạo diễn ra tới.
Anh ta cảm thấy chính mình đã chịu nhục nhã.
Trần Duệ ra chủ ý tổ đội cho anh ta.
Nhưng là anh ta lại không mở miệng phản đối, anh ta một bên khuất nhục, một bên tiếp nhận.
Anh ta kỳ thật cũng có thể cự tuyệt, sau đó nỗ lực, càng nỗ lực, tranh thủ phiên bàn nghịch tập.
Nhưng như vậy liền có khả năng thất bại.
Anh ta không chấp nhận nổi khả năng như vậy.
Có lẽ ở trong lòng anh ta sớm đã rõ ràng, chỉ bằng vào tự thân thực lực, bản thân đã không thắng được Giản Văn Minh.
Anh ta ng·ay cả nhân khí chỉ sợ đều không thắng được Giản Văn Minh.
Giới giải trí thật là đáng sợ, tùy thời đều khả năng bay lên mây, từ hai bàn tay trắng đến vạn chúng chú mục, cũng tùy thời đều khả năng ngã xuống đáy cốc, một câu, một sai lầm, đều khả năng vạn kiếp bất phục.
Không có mấy người có thể chịu được chênh lệch như vậy.
Cho nên rất nhiều người trong làng giải trí sẵn sàng mạo hiểm mạng sống của mình.
Giản Văn Khê trở lại phòng rửa mặt một chút, liền đi qua chỗ Chu Tử Tô.
Hiện giờ ký túc xá người mới đã trở nên trống rỗng, 70 thực tập sinh người mới, đi chỉ còn lại có mười lăm người.
Chu Tử Tô còn chưa trở về.
Cậu liền lưu lại trong ký túc xá người mới, cùng tương tác với người mới một hồi.
Mọi người đối với cậu khá thực nhiệt tình, vây quanh cậu thỉnh giáo ca hát cùng biểu diễn.
Thời gian đã rạng sáng 1 giờ, cậu ở bên trong ngây người hơn mười phút mới đi ra, mấy phòng luyện tập vẫn là đèn đuốc sáng trưng, có người như cũ đang rơi mồ hôi.
Cậu chuẩn bị đi ra ngoài đi một chút, đến bên ngoài tòa nhà, đi một hồi dưới đèn đường.
Bên ngoài rất lạnh, cũng rất an tĩnh, cậu đi đến sườn núi cao nhìn xuống, nhìn thấy trên mặt sông đen như mực, có ánh sáng nhạt đong đưa theo sóng gió.
Cậu đứng trong gió lạnh tìm kiếm ba chữ "Giản Văn Minh", đập vào mắt tất cả đều là rắm cầu vồng.
Fans Weibo của cậu thế nhưng đã qua ngàn vạn.
Cậu đã quên đem tài khoản Weibo của mình đòi về.
Là thời điểm đòi lại rồi.
Cậu hít một hơi thật đầy toàn không khí lạnh băng, sau đó trở về, lại thấy được một hình bóng quen thuộc.
"Chu Tử Tô!"
Cậu gọi.
Chu Tử Tô ngẩng đầu lên, nhìn thấy cậu, liền chạy chậm một lượt đến chỗ cậu.
"Mới vừa đến ký túc xá của các cậu tìm cậu, cậu không ở đó, ra ngoài lúc nào vậy?"
Chu Tử Tô nói thẳng: "Mới vừa Trần đạo tìm em nói chuyện."
Giản Văn Khê "Ân" một tiếng, thẳng tắp nhìn cậu ta.
Chu Tử Tô thần sắc rất là cô đơn, nói: "Ông ấy bảo em kỳ tiếp theo chọn Cố Vân Tương."
Giản Văn Khê có hơi sửng sốt, gật đầu một cái.
"Nhưng em không muốn chọn anh ta, tôi muốn tiếp tục đi theo anh." Chu Tử Tô nói thẳng.
Giản Văn Khê nhìn về phía cậu ta.
Không khí lạnh đông lạnh đến hai cái mũi bọn họ đều có chút hồng, Chu Tử Tô tựa hồ có chút kích động, thở ra một hơi khí trắng.
"Là Cố Vân Tương muốn cậu, hay là Trần đạo an bài?"
"Không biết."
Chu Tử Tô nói: "Nhưng Trần đạo cũng sẽ không ép em."
Cậu ta chỉ là dũng khí không đủ, không biết công nhiên cãi lời tổ tiết mục, bản thân sẽ thế nào.
Nhưng là nhìn thấy Giản Văn Khê, tâm ý cậu ta liền kiên định.
Cậu ta muốn cùng Giản Văn Khê tổ đội, không muốn làm đối thủ của của cậu.
"Em tưởng tiếp tục cùng anh hợp tác, chúng ta cùng nhau đi đến cuối cùng." Cậu ta nói.
"Được." Giản Văn Khê nói.
Chu Tử Tô sửng sốt một chút.
Đôi mắt Giản Văn Khê rất sáng, làn da rất trắng, môi rất hồng, thời điểm cười rộ lên nhàn nhạt, nhưng rất thoải mái.
"Tôi nói với tổ tiết mục." Giản Văn Khê nói.
Giản Văn Khê thừa dịp Trần Duệ còn chưa nghỉ ngơi, trực tiếp đi tìm ông ấy.
Trần Duệ cũng rất thành thật, nói thẳng ý nghĩ của mình: "Từ tiết mục tổ bên này suy xét, chúng tôi không muốn để cậu và Tử Tô cứ luôn liên thủ, tuyển thủ khác cũng sẽ có ý kiến."
"Cố Vân Tương sao?" Giản Văn Khê hỏi.
"Không chỉ là cậu ấy." Trần Duệ nói.
"Đưa Chu Tử Tô cho tôi, mặt khác tùy mọi người an bài." Giản Văn Khê nói.
Trần Duệ trầm mặc một hồi, ngẩng đầu nhìn thẳng cậu.
Giản Văn Khê biểu tình đạm mạc, nhìn không ra là ý tưởng gì, ông rất ngoài ý muốn, người đạm mạc như cậu vậy, cũng có người muốn kiệt lực lưu lại bên cạnh sao?
Trần Duệ gật đầu, nói: "Đây là cậu nói."
"Đem người mới kém cỏi nhất an bài cho tôi đi." Giản Văn Khê nói: "Vương Tử Mặc, Hàn Văn, hai người bọn họ đều từng âm thầm đi tìm tôi, bọn họ muốn đi theo tôi, đem hai người bọn họ an bài cho tôi đi."
Không vì cái gì khác, chỉ vì thời điểm bọn họ tìm mình, tươi cười nhút nhát lại quẫn bách kia, còn có mãn nhãn khát vọng cùng dũng khí.
Trần Duệ có chút giật mình, nhìn Giản Văn Khê hỏi: "Cậu xác định?"
Giản Văn Khê gật gật đầu.
Ánh mắt tự tin, cường đại, sắc bén.
"Chỉ cần thi đấu công chính, kết quả minh bạch, tổ tiết mục muốn áp chế tôi như thế nào thì áp chế tôi như vậy đi. Tôi cũng muốn thử xem xem, xem có thể xông ra hay không."
Trần Duệ liền cười, ánh mắt nghiền ngẫm, gật đầu nói: "Được."
Giản Văn Khê từ phòng Trần Duệ ra tới, gật gật đầu với Chu Tử Tô ở hành lang.
Chu Tử Tô nở nụ cười, nhìn ra được, cực kỳ cao hứng.
Giản Văn Khê vỗ vỗ bờ vai của cậu ta, cùng cậu ta sóng vai đi về phía trước.
Cậu ở 《 Tinh Nguyệt Chi Chiến 》 thanh danh đã tới độ cao nhất định, chỉ một Cố Vân Tương làm đá kê chân của cậu, không đủ dùng.
Đối thủ của cậu càng cường đại, càng nhiều, lễ lên ngôi của cậu lại càng long trọng, càng khiến người ta không thể rời mắt.
Cậu muốn phong thần ở 《 Tinh Nguyệt Chi Chiến 》, sau đó phủ thêm chiến y vinh quang này, tiến vào chiến trường chân chính.
-----------------------------------------------------------------------
SẮP ĐẾN ĐOẠN THƠM NGON VỪA MIỆNG GÒI NHA
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro