CHƯƠNG 48: CẨN THẬN TỪNG BƯỚC
[EDIT] ANH EM SINH ĐÔI HOÁN ĐỔI CUỘC ĐỜI [GIỚI GIẢI TRÍ] – Công Tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikisach
CHƯƠNG 48: CẨN THẬN TỪNG BƯỚC
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
---------------------------------------------------------
Giản Văn Minh đột nhiên mở mắt.
Cậu ấy là bị tin tức tố của Hề Chính kích thích đến tỉnh.
Cả phòng là đều là hương khí tuyết tùng ấm áp, cậu ấy có hơi khó chịu, nhưng lại không chỉ là khó chịu mà thôi.
Alpha đến kỳ dịch cảm phát tin tức tố rất thường thấy, thông thường mà nói, một Alpha đối với tin tức tố của một Alpha khác, cảm nhận được đại bộ phận đều là cảm giác thống khổ, tính chất áp bách và công kích, nhưng cậu ấy lại ở trong tin tức tố của Hề Chính cảm nhận được khô nóng cùng xôn xao nào đó.
Xem ra Hề Chính thật là nghẹn đến trình độ nhất định.
Là mình phun quá nhiều tin tức tố trong phòng sao?
Tin tức tố hương hoa hồng rất hiếm thấy, đối với Alpha trong kỳ dịch cảm mà nói, có thể là mật đường, cũng có thể là độc dược tra tấn người.
Cậu ấy nghĩ như thế, bỗng nhiên nhìn thấy phòng để quần áo sáng đèn.
Cậu ấy kinh ngạc một chút, lập tức từ trên giường ngồi dậy.
Không phải là cậu ấy kích thích Hề Chính kích thích quá mức, Hề Chính muốn cưỡng ép mình chứ.
Rốt cuộc một Omega trong kỳ phát tình, đối với một Alpha trong kỳ dịch cảm mà nói, thật sự quá có lực dụ hoặc. Hề Chính lại không phải cái gì chính nhân quân tử!
Hề Chính nếu mạnh tay, xem cậu ấy có đánh hắn đến răng rơi đầy đất không.
Hề Chính cho rằng cậu ấy là Omega, khẳng định sẽ hạ thấp phòng bị. Đánh xong chạy lấy người, cho dù bại lộ, cũng coi như là ra một ngụm ác khí.
Ai biết phòng để quần áo sáng đèn hồi lâu, lại không thấy Hề Chính vào phòng mình, cậu ấy thật sự nhịn không được, liền xuống giường, tới phòng để quần áo, lại thấy Hề Chính quần áo chỉnh tề, đang sửa sang lại hành lý.
Giản Văn Minh có chút kinh ngạc.
Hề Chính ngẩng đầu nhìn thoáng qua, hỏi: "Quấy rầy đến cậu?"
"Hơn nửa đêm rồi, anh đang làm gì, muốn đi công tác?"
Hề Chính nói: "Tôi ra ngoài sống một đoạn thời gian."
"Đi đâu?"
"Khách sạn."
Giản Văn Minh hỏi: "Được được, đi khách sạn ở làm gì?"
Hề Chính nói: "Tôi ở kỳ dịch cảm, cậu ở kỳ phát tình, hai chúng ta hiện tại sống cùng nhau, không thích hợp."
"......"
Hề Chính kéo khóa hành lý lại: "Cậu tiếp tục ngủ đi, cậu hai ngày này tận lực ít ra cửa, gần đây nước Y không quá thái bình, tin tức tố của cậu độ nguy hiểm cũng cao."
Hề Chính nói xong liền xách theo hành lý đi ra ngoài.
Giản Văn Minh cùng hắn đến cửa phòng ngủ, Hề Chính quay đầu lại nhìn cậu ấy một cái.
Giản Văn Minh nhấp nhấp môi, không nói chuyện, liền trở lại trong phòng chính mình.
Cậu ấy phun quá nhiều tin tức tố sao?
Vốn định tra tấn Hề Chính một chút, không nghĩ tới ép Hề Chính đi luôn rồi.
Như vậy xem ra, Hề Chính còn rất đàn ông, lựa chọn dọn ra ngoài.
Không đúng, cũng có thể là hắn có Minh Thế Khải, không muốn cùng anh trai ca lại nhấc lên bất luận quan hệ gì.
Tỏ lòng trung thành với tiểu tam?
Ha hả.
Giản Văn Minh đi đến cửa sổ, vén bức màn lên nhìn thoáng qua dưới lầu, liền thấy Hề Chính kéo theo rương hành lý ra cửa. Tài xế của hắn đã ở ven đường chờ, thấy hắn ra tới, một đường chạy chậm qua tiếp nhận rương hành lý trong tay hắn.
Trong đình viện dưới ánh trăng, Hề Chính bỗng nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn thoáng qua lầu hai.
Giản Văn Minh liền đem bức màn thả xuống, bức màn lắc lư vài cái, chờ cậu ấy lại vén bức màn lên nhìn ra bên ngoài, xe Hề Chính đã đi xa.
Hề Chính vừa đi, cậu ấy tức khắc cảm thấy rất nhiều kế hoạch của bản thân đều rơi vào khoảng không.
Cậu ấy vốn đang muốn thu thập Hề Chính một trận cho tốt này.
Hề Chính vừa đi cũng không biết khi nào trở về, bản thân cũng không dự định thường trú ở nước Y. Cậu ấy còn muốn sớm một chút trở lại Hoa Thành này, nói không chừng anh trai sẽ cần đến mình.
Giản Văn Minh một lần nữa nằm lại trên giường, làm sao cũng ngủ không được, liền mở di động, xem một chút 《 Tinh Nguyệt Chi Chiến 》.
Kết quả vừa mở giao diện《 Tinh Nguyệt Chi Chiến 》ra, đã thấy ảnh chân dung của anh trai và Chu Đĩnh, 《 Tinh Nguyệt Chi Chiến 》 đề cử đầu bản, phía dưới treo thêm mấy cái chữ to: "Bạn cùng phòng mới tìm hiểu một chút."
Ha?
Cậu ấy lập tức click mở video xem một chút.
Vừa xem cái này, cả người đều ngồi dậy khỏi giường.
Chu Đĩnh vậy mà chủ động yêu cầu dọn đến ký túc xá của anh trai?
Quả thực không thể tin tưởng.
Nhưng không giống với cả làn đạn toàn là sóc chuột*, Giản Văn Minh lại không có nhiều kích động hưng phấn, cậu ấy trong đầu toát ra cái thứ nhất ý niệm, lại là lo lắng.
*Ngôn ngữ mạng, đại khái toàn aaaaaaaaaa kiểu vậy á, hoặc là kiểu trêu chọc.
Chu Đĩnh chính là Alpha rất cường đại, không giống hàng loại hai Trịnh Thỉ, anh thận trọng, cũng đủ cường đại nhạy bén, có thể nhận ra anh trai là Omega hay không?
Chu Đĩnh lại không giống như là người sẽ giúp bọn họ bảo thủ bí mật.
**
Giản Văn Khê là bị điện thoại đánh thức.
Cậu mơ mơ màng màng mở to mắt, lại phát hiện cả người mình đã ra một tầng mồ hôi, mí mắt vừa nặng vừa lại nóng, cậu hơi kinh ngạc, vội vàng từ trên giường ngồi dậy, lại cảm giác một trận choáng váng.
Ngay sau đó cậu liền phát hiện tin tức tố của mình từ trong chăn trào ra, đã lan tràn cả phòng.
Cậu kinh ngạc một chút, vội vàng mở đèn đầu giường, nhìn về phía giường đối diện, giường đệm Chu Đĩnh sạch sạch sẽ sẽ, người cũng không ở trên giường.
Tim cậu đập lợi hại, có gắng lấy điện thoại di động qua, phát hiện điện thoại là Chu Đĩnh gọi đến.
"Alo?"
Thanh âm Chu Đĩnh từ đối diện truyền tới, còn có tiếng gió hô hô: "Anh dậy rồi sao?"
Giản Văn Khê "Ân" một tiếng, nhất thời quá mức khẩn trương, cảm giác choáng váng liền càng mãnh liệt, cậu miễn cưỡng ổn định tâm thần, hỏi: "Anh ở bên ngoài?"
"Anh ngủ không lâu tôi đã ra ngoài rồi, có chút việc riêng." Chu Đĩnh nói: "Tôi chỉ nói một tiếng với anh, tôi đợi lát nữa sẽ trở về, anh chờ tôi thêm một lát."
Giản Văn Khê "Ân" một tiếng, liền nghe Chu Đĩnh nói: "Vậy tắt đây, đợi lát nữa gặp."
Giản Văn Khê buông điện thoại di động, hai tay chống giường thở dốc một hồi lâu.
Nguy hiểm thật, cũng may Chu Đĩnh không ở đây.
Bằng không tin tức tố của mình tràn lan thành như vậy, chỉ sợ nửa điểm cũng không giấu được.
Cậu tìm ra tin tức tố sam hương thanh đằng bản thân đã chuẩn bị tốt, cả phòng đều phun một lần, sau đó mở cửa sổ. Gió bắc lạnh băng thấu xương rót vào, cậu mới phát hiện bên ngoài có tuyết rơi.
Bông tuyết bay tới trên mặt cậu, cơ hồ nháy mắt đã bị tan ra.
Giản Văn Khê mặc quần áo vào, đem tất cả tin tức tố sam hương thanh đằng trong tay phun hết lên trên người và trong phòng.
Cậu không phải mới uống thuốc xong, còn uống lượng thuốc vượt xa qua lời dặn của bác sĩ, sao còn sẽ biến thành như vậy.
Chẳng lẽ cậu thật sự tới trình độ cần phải tìm người đánh dấu sao?
Tuyết bên ngoài càng rơi xuống càng lớn.
Chu Đĩnh đứng ở trên sườn núi cao, gió bắc từ trên mặt sông thổi qua lạnh hơn, thổi đến trên mặt, thấm vào xương.
Anh lại chỉ cảm thấy cả người sôi trào.
Gió tuyết lạnh đến thế, tay anh lại là nhiệt.
"Giản Văn Minh" còn đang phát sốt, anh muốn trở về ngay tức khắc, nhưng lý trí còn dư lại nói với bản thân, anh tốt nhất chờ một chút.
"Giản Văn Minh" đã có ý muốn giấu giếm mình, thì không muốn để anh biết bí mật của chính cậu, anh hiện tại đối đầu trực diện "Giản Văn Minh", chỉ sợ đối phương cũng sẽ không nói cái gì với anh, ngược lại sẽ càng thêm mâu thuẫn với mình.
Trong lòng anh còn rất nhiều nghi vấn, anh còn cần cơ hội nghiệm chứng từng việc.
Vì thế anh liền đứng ở nơi này.
Chỉ là trong lòng nhớ đối phương đang phát sốt, anh vừa đến bên ngoài, đã gọi một cuộc điện thoại qua.
Sau khi gọi điện thoại xong, anh chỉ ở bên ngoài ngây người hai phút, liền nhấc chân đi vào tòa nhà.
Rạng sáng bốn giờ, tòa nhà một mảnh yên tĩnh, chỉ có mấy phòng học vũ đạo còn có mấy tuyển thủ linh tinh đang luyện nhảy.
"Tuyết rơi." Hàn Văn trong phòng học vũ đạo kêu lên.
Vương Tử Mặc đi đến phía sau cậu ta, hai người ngửa đầu nhìn ra bên ngoài, lại thấy dưới đèn đường có người đang chạy về phía tòa nhà bên này.
Hàn Văn có chút sửng sốt, nói: "Vào giờ này, sao mà còn có người ở bên ngoài chạy bộ."
Vương Tử Mặc nhíu mày lại nhìn một hồi, hỏi: "Nhìn có hơi quen mắt, người nọ hình như...... Chu lão sư."
Hàn Văn nghe vậy lập tức mở cửa sổ ra, ló đầu ra nhìn thoáng qua.
Thật đúng là Chu lão sư.
Trên đầu và trên vai anh đều là bông tuyết, ở dưới đèn đường thở ra một nhóm lại một nhóm khí trắng.
"Đây là thao tác gì vậy?" Có tuyển thủ người mới hỏi: "Chu lão sư đây là đang...... Tập thể dục buổi sáng?"
"Vậy dậy cũng quá sớm rồi đó."
"Anh ấy đã thành công đến vậy, còn nỗ lực thế này à."
Đỉnh lưu thực lực cường hãn đều nỗ lực đến thế, bọn họ còn có lý do gì mà không nỗ lực!
Mấy người mới lập tức bị sức mạnh cấp máu gà này của Chu Đĩnh cảm nhiễm.
Chu Đĩnh sau khi tiến vào tòa nhà liền ngừng lại, anh ở cổng lớn phủi bớt đi bông tuyết trên người, ổn định hơi thở, lúc này mới đi về phía khu minh tinh dừng chân.
Thời điểm đi đến cửa ký túc xá của họ, anh cẩn thận ngửi ngửi, cũng không có ngửi được tin tức tố hương hoa hồng, nhưng thật ra hương vị sam hương thanh đằng có chút rõ ràng.
Anh đẩy cửa đi vào, liền cảm giác một trận gió lạnh xối ngang qua, cửa sổ đối diện cửa phòng mở ra, gió bắc thổi bức màn bay bay không ngừng.
"Giản Văn Minh?" Chu Đĩnh kêu. Anh liền nghe thấy có người trong toilet lên tiếng.
Giản Văn Khê từ toilet ra tới, sắc mặt ửng hồng mà nhìn anh.
Chỉ là một cái liếc mắt như vậy, máu cả người Chu Đĩnh đều đã sôi trào lên, tim đập lợi hại, cho dù đã chua ngọt đắng cay qua một lần, chỉ là nhìn thấy Giản Văn Khê thanh tỉnh, lại nhìn thấy người này, trong lòng anh đã như thủy triều mãnh liệt.
Bản thân phải kiệt lực ức chế, mới có thể làm ngữ khí của mình bình tĩnh lại.
Anh hoãn một hơi, hỏi: "Sắc mặt anh sao lại đỏ vậy, lại phát sốt?"
Giản Văn Khê gật gật đầu, khoác áo lông vũ nói: "Hình như lại phát sốt."
"Anh có phải vẫn muốn đi phòng khám hay không?" Chu Đĩnh nói rồi bảo: "Đi thôi, tôi lái xe đưa anh đi."
Giản Văn Khê lại không có động, chỉ là lẳng lặng mà nhìn anh.
Chu Đĩnh quay đầu lại nhìn cậu.
Giản Văn Khê nói: "Cảm ơn."
"Không cần khách khí." Chu Đĩnh nói: "Bệnh này của anh phải khỏi sớm một chút mới tốt, mới sẽ không ảnh hưởng diễn tập của chúng ta, nhanh lên đi."
Giản Văn Khê cảm giác trên người rất khó chịu, rõ ràng ra rất nhiều mồ hôi, trên người lại rất lạnh, gió bắc từ cửa sổ rót tiến vào, càng lạnh hơn. Cậu nhịn không được rùng mình hai cái, liền đem áo lông vũ mặc đàng hoàn, đem mũ cũng mang lên.
Không lo được nhiều vậy nữa, cậu phải nhanh đi khám bác sĩ mới được.
Tâm cậu loạn thành một đoàn, cùng Chu Đĩnh ra khỏi phòng.
"Chờ một chút." Chu Đĩnh nói liền vòng trở lại, cầm một chiếc khăn quàng cổ dệt màu đen thuần quay lại, tròng lên trên cổ cậu.
Giản Văn Khê không quá thích ứng loại động tác thân mật này, đầu hơi hơi ngửa ra sau một chút, Chu Đĩnh một bàn tay nâng ót cậu lên, một tay khác lôi kéo khăn quàng cổ vòng hai vòng, sau đó thắt một kết ở trên cổ cậu: "Đi thôi, bên ngoài rất lạnh."
Khăn quàng cổ kia có hương khí nhàn nhạt, tuy rằng rất nhạt, nhưng rõ ràng là hương vị thuộc về Chu Đĩnh. Hương vị chui vào từ hơi thở cậu, Giản Văn Khê liền cảm giác thân thể càng khó chịu.
Toàn thân đang kêu gào, khoang sinh sản thuộc về Omega tựa hồ cũng ướt át.
Cậu nhấp chặt môi, một câu cũng không nói thêm nữa, sắc mặt càng thêm kiên nghị.
Bên ngoài gió rất lớn, tuyết cũng càng rơi xuống càng lớn. Chu Đĩnh chạy đi lái xe, thần chí Giản Văn Khê đã có chút không rõ ràng lắm, di động trong túi bỗng nhiên lại rung lên một chút, cậu lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, là em trai gửi tin nhắn đến.
"Chu Đĩnh dọn qua ở cùng với anh? Đây là có chuyện gì? Anh, anh phải đề phòng anh ấy chút, Chu Đĩnh là Alpha rất cường đại, chỉ sợ anh ấy không dễ lừa gạt như Trịnh Thỉ vậy. Anh với anh ấy ở một gian ký túc xá, nhất định phải cẩn thận lại cẩn thận!!"
Phía sau nối liền hai cái dấu chấm than.
Có đèn xe chiếu đến, Chu Đĩnh đã đem xe lái qua đây.
Cậu cất điện thoại di động vào trong túi, thân thể đều đang phát run.
Bên cửa sổ phòng học vũ đạo, có người kinh hô: "A, mọi người xem bên ngoài là ai!"
Hàn Văn và Vương Tử Mặc bọn họ mới vừa được Chu Đĩnh khích lệ, đang luyện nhảy, nghe vậy tất cả đều chui qua đó.
Bọn họ thấy Chu Đĩnh mở cửa xe ghế phụ.
Bên cạnh còn đứng một người, thân hình cùng áo lông vũ trên người đều cực kì quen thuộc.
"Là Chu lão sư và Giản ca!"
Hàn Văn đều sợ ngây người, nói: "Hai người bọn họ lúc này muốn đi làm gì......"
Hiện tại chính là hơn bốn giờ rạng sáng nha.
Cơ hồ tất cả mọi người đang ngủ, Chu Đĩnh và Giản Văn Minh lại muốn cùng nhau xuyên đêm ra ngoài.
Bọn họ im ắng nhìn Giản Văn Khê lên xe Chu Đĩnh, sau đó nhìn xe đi xa.
...... Oa.
Bọn họ chỉ là thức đêm để luyện nhảy, không nghĩ tới thình lình ăn một quả dưa to!
"Tôi đã sớm nói, Chu lão sư đột nhiên cùng anh Trịnh Thỉ đổi phòng, nguyên nhân sau lưng nhất định không đơn giản!"
Hàn Văn ngơ ngác hỏi: "Chẳng lẽ Chu lão sư đang ...... yêu đương với Giản ca sao?!"
"Vậy bọn họ hơn nửa đêm đi ra ngoài làm gì?"
"Đi ra ngoài thuê...... thuê phòng?!" Hàn Văn hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro