CHƯƠNG 55: EM TRAI SỨC CHIẾN ĐẤU BÙNG NỔ, ANH TRAI BĂNG LÃNH NỞ HOA
[EDIT] ANH EM SINH ĐÔI HOÁN ĐỔI CUỘC ĐỜI [GIỚI GIẢI TRÍ] – Công Tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikisach
CHƯƠNG 55: EM TRAI SỨC CHIẾN ĐẤU BÙNG NỔ, ANH TRAI BĂNG LÃNH NỞ HOA
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/profile.php?id=100064946641521
---------------------------------------------------------
Hai nữ tính Omega trong viện cũng rất cung kính chào hỏi cậu ấy: "Giản tiên sinh đã trở lại."
Giản Văn Minh tiếp tục đi vào trong, mới vừa vào cửa, đã thấy một hình bóng quen thuộc.
Một thân tiểu dương trang thật sự quá khiến người ta cảm thấy quen thuộc.
Là Tiền Oánh Oánh.
Cậu ấy khẽ cau mày, Tiền Oánh Oánh cũng thấy cậu ấy, lập tức đứng lên từ sô pha, nhìn về phía cậu ấy.
Giản Văn Minh liền thấy ở bên cạnh cô ta, còn ngồi một vị phu nhân.
Phu nhân kia tuổi rất lớn, ít nhất có đến 60 tuổi, gương mặt cao ngạo, mỹ lệ, khí chất tuyệt hảo giống hệt trong trí nhớ của cậu ấy.
Là lão thái thái nhà Hề Chính bọn họ.
Hề thái thái năm nay đã 65 tuổi, bà ta là trung niên có con, năm gần 40 mới sinh Hề Chính một đứa con trai, đại khái bởi vì đứa con trai này được đến không dễ, sinh ra lại phá lệ ưu tú, người làm mẹ là bà ta liền có chút tâm lý biến thái.
Giống như khắp thiên hạ đều không có người có thể xứng được với con của bà ta.
Cậu ấy nhớ rõ lúc trước anh trai cùng Hề Chính kết hôn, vị lão thái thái này cũng không cười mấy cái.
Cậu ấy lúc ấy đã có ấn tượng không tốt đối với vị lão thái thái này.
Nga, đúng rồi, lúc ấy còn có một khúc nhạc đệm, lão thái thái giống như ngại cậu ấy ở hôn lễ quá hoạt bát, trương dương, còn ném sắc mặt cho mình xem.
Theo như lời Tôn Ngôn Ngôn nói, vị lão thái thái này nhìn người đều là dùng lỗ mũi nhìn.
Hồi lâu không gặp, Hề gia lão thái thái kiêu căng ngạo mạn như cũ.
Nhìn cậu ấy một cái, mày liền nhăn lại.
Giản Văn Minh đi vào, chào hỏi nói: "Ngài đã tới."
Hề thái thái nói: "Cậu cùng con trai tôi đã l·y h·ôn, Oánh Oánh cùng nó lui tới, đó là chuyện hết sức bình thường, cậu còn ở bên trong kiếm chuyện cái gì?"
Đối phương cũng không cho sắc mặt tốt, Giản Văn Minh cũng lười đến cho sắc mặt tốt: "Ngượng ngùng, là con trai của bà hẹn tôi, anh ấy không thích Oánh Oánh bà tìm cho anh ấy, đâu có chuyện gì liên quan đến tôi. Bà nếu là không tin, tôi hiện tại liền có thể gọi điện thoại cho Hề Chính, mọi người cùng nói rõ ràng."
Cậu ấy nói liền móc di động ra, muốn gọi điện thoại cho Hề Chính. Tiền Oánh Oánh nhanh chóng túm chặt cánh tay Hề thái thái: "Dì ơi, anh ta lại muốn cáo trạng, A Chính khẳng định càng không thích con."
Hề thái thái nói: "Được lắm, được lắm, trước kia còn biết làm bộ làm dáng ở trước mặt tôi, hiện tại cả tôi đều không đặt trong mắt, đúng không?"
"Đúng vậy." Giản Văn Minh trả lời.
Mọi người: "......"
Hề thái thái giận đến sắc mặt ửng đỏ: "Rất tốt, rất tốt."
Bà ta rốt cuộc là một phu nhân, thể diện vẫn là cần, không có biện pháp làm người đàn bà đanh đá chửi đổng, vốn tưởng rằng Giản Văn Khê sẽ giống như trước đây, bà ta nói cái gì cũng nhàn nhạt mà ứng thừa, không nghĩ tới Giản Văn Khê hôm nay đột nhiên như là đổi người khác vậy, thế mà trực tiếp dỗi mình.
Tiền Oánh Oánh thấy Hề thái thái rơi xuống hạ phong, lập tức nhảy ra tới giúp đỡ: "Giản Văn Khê, anh đối với tôi vô lễ còn chưa tính, dì bà ấy là trưởng bối, anh sao lại có thể nói lời như vậy với bà ấy, có giáo dưỡng hay không."
"Cô có giáo dưỡng tốt, ba mẹ cô dạy thật tốt, dạy ra một tiểu tam chen chân."
Tiền Oánh Oánh: "......"
Cô ta tuy rằng biết chút thủ đoạn trà xanh, nhưng ngày thường đối phó đều là người cần thể diện, gặp được Giản Văn Minh loại ra bài không theo kịch bản, công lực của cô ta liền có chút triển thị không ra.
Cũng không thể để cô ta học người đàn bà đanh đá chửi đổng chứ!
Cô ta ôm lấy cánh tay Hề thái thái: "Dì, dì xem anh ta!"
Giản Văn Minh nói: "Tôi cùng Hề Chính đã l·y h·ôn, hiện tại không dọn đi, là bởi vì Hề gia các người còn cần tôi trong việc làm ăn. Nếu các người yêu cầu tôi hiện tại liền công bố tin tức l·y h·ôn, cùng nhà các người phân rõ giới hạn, có thể, chỉ cần các người không có ý kiến."
Mọi người đều sợ hãi mà nhìn cậu ấy, Hề thái thái mặt mũi trắng bệch, nhưng bà ta đời này xuôi gió xuôi nước, khi nào ăn qua thiệt, hiện tại thì sao, làm trò trước mặt giúp việc trong nhà, nữ chủ nhân như bà ta mặt mũi còn đâu?
Nhưng mà ở lại, bà ta cũng không biết phải nói gì.
Không khí nhất thời cứng đờ.
Giản Văn Minh rất muốn đem cảnh tượng hiện tại quay lại, gửi cho anh trai xem.
Để anh trai cũng xả giận.
Cậu ấy xem như rõ ràng, anh trai trước kia từng chịu bao nhiêu ủy khuất, tiểu tam trà xanh kiêu ngạo, còn có một mẹ chồng biến thái nơi chốn chướng mắt anh trai.
Những người này đều là bắt lấy tính nết của anh trai, biết anh trai không phải người sẽ cãi nhau la lối khóc lóc.
Nhưng cậu ấy cũng không phải.
Giản Văn Minh vốn dĩ nghĩ chính mình hai ngày này liền về Hoa Thành.
Nếu chuyện tiểu tam chỉ là ngoài ý muốn, cậu ấy cũng không cần thiết phải lưu lại nơi này giả anh trai.
Nhưng hôm nay nhìn thấy Hề thái thái cùng Tiền Oánh Oánh, cậu ấy giận sôi máu.
"Thái thái đừng nóng giận, hôm nay tới, còn không phải là cùng Tiểu Giản tán gẫu một chút sao?" Một nữ nhân trung niên mở miệng đánh vỡ cục diện bế tắc: "Chúng ta đều bình tâm tĩnh khí mà ngồi xuống nói, Tiểu Giản cũng không phải người không nói lý."
"Bà." Giản Văn Minh chỉ bà một chút: "Tôi thấy bà là người phân rõ phải trái."
Nữ nhân kia vừa nghe, cười tủm tỉm mà nói: "Đó là khẳng định, chúng tôi đều là người phân rõ phải trái."
"Vậy tốt lắm, bà tới nói lý một chút. Tiền Oánh Oánh biết rõ tôi cùng Hề Chính đã kết hôn, còn mỗi ngày để mọi người xem bản thân đối với Hề Chính si tình bao nhiêu, khóc sướt mướt trách tôi khi dễ cô ta, có phải trà xanh kỹ nữ hay không? Tôi một người b·ị b·ắt l·y h·ôn, thấy cô ta có nên mắng hay không? Hề thái thái ngày thường đã không thích tôi, nghĩ sau khi cùng nhà của chúng tôi liên hôn vượt qua nguy cơ thì để cho con trai bà ấy l·y h·ôn với tôi, được lợi không nói nghĩa không nói, tôi đều đã ly hôn với con trai bà ấy, thấy bà ấy còn nên cúi đầu nghe theo sao? Bà cảm thấy tôi nên giả ngu hay là nhận mình ti tiện?"
Nữ nhân kia miệng giật giật, bị cậu ấy dỗi đến nói không nên lời một câu nào.
"Bà không phải rất phân rõ phải trái sao, bà cứ đến nói một chút xem."
Nói xong một đống lời nói này, thấy một phòng người nói không nên lời này, khẩu khí trong ngực Giản Văn Minh, cuối cùng đã vui sướng hơn rất nhiều.
"Ly thì đã ly, lại khiến tôi chịu thiệt, đó là không có khả năng. Khi dễ người cũng có hạn độ, tôi Giản Văn Khê, cũng không phải ai đều có thể khi dễ. Tôi trước kia không nói lời nào, là tôi mặc kệ, không phải tôi mềm yếu dễ khi dễ. Hề Chính ở trong mắt các người là bảo bối, ở trong mắt tôi, anh ta rắm cũng không phải."
Hề thái thái tức giận trực tiếp duỗi tay chỉ cậu ấy, Giản Văn Minh nhìn thẳng bà ta, kiêu ngạo mà nâng đuôi mày.
"Dì ơi, chúng ta với anh ta không cách nào nói chuyện, chúng ta đi." Tiền Oánh Oánh nước mắt lưng tròng.
Cô ta đỡ Hề thái thái muốn đi, Giản Văn Minh lại duỗi tay ngăn cản cô ta.
"Anh làm gì?" Tiền Oánh Oánh phẫn hận hỏi.
"Nếu đã nói đến cái này, chúng ta cứ một lần nói rõ ràng."
Tiền Oánh Oánh trốn nửa bước về phía sau Hề thái thái: "Tôi cùng anh...... Cùng anh có cái gì mà nói."
"Người gửi ảnh chụp cho tôi, là cô nhỉ?"
Anh trai nói cho cậu ấy, tiểu tam từng đã gửi một tấm ảnh chụp nằm ở trên giường lớn của Hề Chính.
Giản Văn Khê không muốn nói chuyện nhiều, cậu ấy cũng không biết ảnh chụp kia cụ thể là một tấm ảnh thế nào, người chụp là nam hay nữ.
Tiền Oánh Oánh vừa nghe, đỏ mặt lắc đầu: "Không biết anh đang nói cái gì. Dì......"
Hề thái thái bảo vệ cô ta: "Giản Văn Khê, cậu nói hươu nói vượn chút cái gì, Oánh Oánh cũng không phải là kiểu con gái như cậu tưởng."
Giản Văn Minh nhìn nhìn Hề thái thái, lại nhìn nhìn Tiền Oánh Oánh.
Rất tốt, hai người bọn họ rất xứng đôi, rất thích hợp làm mẹ chồng nàng dâu.
"Cậu làm sao lại biến thành cái dạng này." Hề thái thái nói: "Nhanh mồm dẻo miệng hùng hổ doạ người, cũng may con trai tôi l·y h·ôn với cậu."
"Vậy thì khó mà nói."
Hề thái thái ngẩn ra: "Cậu có ý tứ gì?"
Giản Văn Minh cười lạnh: "Lại chọc tôi, tôi cùng anh ta phục hôn cũng không phải không có khả năng. Bà tốt nhất cầu nguyện con trai của mình cách tôi xa một chút, tôi rất biết câu người, nói không chừng liền đem anh ta câu trở lại."
Hề thái thái cùng Tiền Oánh Oánh nắm chặt tay lẫn nhau.
Giản Văn Khê anh ta...... Anh ta sao lại biến thành cái dạng này!
Bọn họ chưa thấy qua người lợi hại như vậy a.
Cậu trước kia dáng vẻ nhàn nhạt tuy rằng cũng rất khiến người chán ghét, nhưng mà dễ đối phó hơn nhiều so với hiện tại.
Cậu thay đổi, toàn thay đổi.
Hề thái thái dẫn người rời đi, a di tránh ở một bên vẫn luôn không dám nói lời nào, lúc này mới đi tới bên cạnh Giản Văn Minh.
"Giản tiên sinh......"
Giản Văn Minh quay đầu nhìn bà một cái.
A di nói: "Bọn họ có khi nào nói với Hề tiên sinh hay không?"
"Tùy tiện đi." Giản Văn Minh cởi nút cổ tay áo, đi lên lầu hai: "Tìm người đem nhà cửa quét tước một lần, sô pha, mặt đất, đều dọn sạch sẽ, ly tách bọn họ dùng qua đều ném hết đi."
Nói xong cậu ấy liền lên lầu.
Lưu lại a di một người ở trong phòng khách ngơ ngác mà đứng, ng·ay sau đó trên mặt liền lộ ra một nụ cười tới, chạy nhanh đi tìm cây lau nhà để lau mặt sàn.
(Dì dễ thương lắm luôn á)
Giản Văn Minh trở lại phòng ngủ chính, cởi áo sơmi, nửa người trên trần trụi nằm lên trên sô pha.
Cậu ấy nhắm mắt lại nằm một hồi, lại mở to mắt, ánh mắt đều thay đổi.
Không đủ, còn chưa đủ.
Hề thái thái lên xe, liền gọi điện thoại qua cho Hề Chính.
"Giản Văn Khê kia, rốt cuộc là chuyện như thế nào, cậu ta khi nào biến thành như vậy?"
Bà ta liền đem chuyện vừa rồi nói một lần với Hề Chính.
Hề Chính bên kia trầm mặc một hồi, nói: "Khả năng chuyện l·y h·ôn này, đối với cậu ấy đả kích khá lớn. Mẹ ít đi đến chỗ tôi đi."
Hề thái thái sửng sốt một chút, nói: "Cậu ta hiện tại sao lại trở nên giống như em trai cậu ta vậy."
"Tôi cùng Tiền Oánh Oánh là không có khả năng, tôi cùng đã nói rất nhiều lần với mẹ, mẹ mang theo cô ta đến chỗ tôi, vốn dĩ chính là mẹ không đúng." Hề Chính nói: "Được rồi, tôi đang mở họp, cúp trước."
(Chỗ xưng hô này ảnh hong dùng kính ngữ nên mình để theo ý kiến riêng nha.)
Hề thái thái còn chưa nói lời nào, điện thoại đã tắt.
Hề Chính mấy năm nay càng ngày càng thành thục, cũng càng ngày càng cường thế. Nhưng bà ta già rồi, cha mẹ già rồi, đối mặt với uy nghiêm của con cái, trong lòng sẽ sinh ra bản năng sợ hãi, như là trẻ con sợ người lớn.
Bà ta tuy rằng không cao hứng, cũng không thể lại gọi điện thoại cho Hề Chính.
Tiền Oánh Oánh còn ở một bên khóc.
Hề thái thái vuốt ve cánh tay cô ta, nói: "Khóc cái gì, cậu ta cùng A Chính đã ly, hai người bọn họ phục hôn, là không có khả năng. Cậu ta cứ nhảy đi, nhảy càng cao, cậu ta cùng A Chính càng không có khả năng, ai sẽ thích cái dạng như cậu ta hiện tại."
Giản Văn Minh nằm ở trên giường, di động bỗng nhiên vang lên.
Cậu ấy cầm lấy nhìn thoáng qua, là Hề Chính gọi đến.
Tới hưng sư vấn tội sao?
Giản Văn Minh nhấp môi nhận điện thoại: "Anh muốn nói gì?"
Thanh âm Hề Chính có lời ôn nhu, nói: "Tôi mới biết được mẹ tôi dẫn Tiền Oánh Oánh đến nhà?"
"Tới hưng sư vấn tội." Giản Văn Minh nói.
"Con người mẹ tôi cứ như vậy, tuổi lớn, tính tình cố chấp chút. Tôi thay bà xin lỗi cậu."
Giản Văn Minh có chút sửng sốt, không nói chuyện.
Cậu ấy đã nghĩ xong dỗi ngược lại Hề Chính như thế nào.
Không nghĩ tới Hề Chính thế mà chủ động xin lỗi.
"Chờ tôi bận xong chuyện của công ty, sẽ trở về nói chuyện với bà." Hề Chính nói: "Về sau loại chuyện này sẽ không xảy ra nữa."
Sau khi cúp điện thoại, Giản Văn Minh nhất thời có chút mê mang.
Cậu ấy cảm giác Hề Chính bản thân hiện tại đối mặt, rất không giống nhau với tưởng tượng của cậu ấy.
Cảm giác còn rất...... Nói đạo lý.
Không tính là săn sóc, thế nhưng cũng không tệ.
Cậu ấy click mở Giang Hải TV, muốn nhìn anh trai một chút.
Hiện tại cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn nhìn anh trai một chút.
Kết quả vừa nhấn mở trang chủ, đã thấy được ảnh chụp chung hai người của anh trai cùng Chu Đĩnh, hai người thân hình đan xen lệch nghiêng, tay anh trai lôi kéo vạt áo sơmi của Chu Đĩnh, cơ bụng như ẩn như hiện, dị thường câu nhân.
Rất xứng đôi.
Anh trai cùng Chu Đĩnh, thoạt nhìn rất xứng đôi.
Cậu ấy thế nhưng một chút cũng không ghen tị.
Cậu ấy cảm thấy anh trai trước kia ở bên này sống quá kham khổ.
Vì gia tộc, vì mình, anh trai ở chỗ này ăn qua rất nhiều khổ, chịu qua rất nhiều ủy khuất, nhưng anh trai một câu cũng chưa từng nói với người ngoài, một người yên lặng chịu đựng.
Hiện giờ nghe nói mình ở Hoa Thành bị khi dễ, không chút nghĩ ngợi thâm nhập vào bầy sói hang hổ.
Cậu ấy nhấp nhấp môi, hốc mắt bỗng nhiên liền ướt, cầm điện thoại di động đặt lên trên ngực.
Cậu ấy cũng không phải đang thay thế anh trai báo thù.
Anh trai căn bản không để bụng những người này, anh trai để ý chỉ có người trong nhà, chỉ có người em trai là mình này.
Cậu ấy là vì làm trong lòng chính mình dễ chịu chút, nghĩ chính mình thay anh trai xả giận, chính mình cũng vui hơn chút.
Không phải anh trai chịu không nổi những ủy khuất này, là cậu ấy không nhìn được anh trai chịu những ủy khuất này.
Kỳ công diễn thứ năm đúng hạn đã đến.
Đây là một kỳ vạn chúng chờ mong, Giản Văn Minh sắp cùng Chu Đĩnh cùng nhau biểu diễn ca vũ hai người. Kỳ này hai người bọn họ là vai chính hoàn toàn xứng đáng, những người khác đều thành vai phụ, mở ra giao diện 《 Tinh Nguyệt Chi Chiến 》, đó là ảnh chụp bọn họ hai người diễn tập.
"Vào rồi vào rồi!"
"Giản Văn Minh cùng Cố Vân Tương xếp trước nhất!"
"Giản Văn Minh đêm nay có thể nghịch tập trở thành đệ nhất không?"
"Cậu ấy nếu có thể vượt qua Cố Vân Tương xếp hạng nhất, vậy cũng quá dốc lòng rồi!"
"Là rất miệt mài, ở trước khi cậu ấy hát 《 Social Song 》, vẫn là bình hoa toàn mạng chờ chế giễu a."
Giản Văn Khê hôm nay mặt rất đơn giản, sơ mi trắng, quần đen, áo sơmi rũ xuống một nửa, một nửa nhét ở trong eo, càng thêm biểu hiện ra tỉ lệ dáng người trác tuyệt của cậu. Cậu so với Cố Vân Tương còn cao hơn một chút, mỹ mạo hoàn toàn không thua Cố Vân Tương, hồng có thể dưỡng người, cậu giống như là một đóa hoa hồng càng nở càng rực rỡ, lạnh nhạt lại chói mắt.
Ba vị đạo sư đều còn ở phòng nghỉ chờ Chu Đĩnh.
Hành trình Chu Đĩnh công tác bận rộn, vừa mới từ nơi khác gấp gáp trở về, đang hóa trang.
"Nghe nói các anh diễn tập hiệu quả đặc biệt tốt?" Chung Nhạc hỏi Trương Tư Hằng.
Trương Tư Hằng nói: "Chủ yếu là Chu Tử Tô thực lực cao, tôi chọn bài hát này, đặc biệt thích hợp cậu ấy. Bất quá tiêu điểm đêm nay, không phải chúng ta."
"Kỳ thật tôi cũng muốn xem một chút hai người bọn họ hợp tác sẽ là dáng vẻ gì." Miêu Lật nói.
Cô ấy vừa dứt lời, liền thấy nhân viên công tác đẩy cửa xe, nói: "Có thể xuất phát."
Ba vị đạo sư đứng dậy, mới ra ngoài, liền thấy Chu Đĩnh trong sự vây quanh của nhân viên công tác, bước nhanh về hướng bọn họ.
Ba vị đạo sư đều sửng sốt một chút.
Bởi vì Chu Đĩnh ăn mặc cùng Giản Văn Minh không khác nhiều, sơ mi trắng, quần đen, muốn nói khác nhau, cũng có, áo sơmi Giản Văn Minh có một đường chạy dọc màu xanh lục, trên áo sơmi của Chu Đĩnh, lại có một đóa hoa hồng màu đỏ.
"Đồ tình nhân?" Miêu Lật nói.
Chung Nhạc nói: "Trang phục biểu diễn, có quan hệ gì với đồ tình nhân, thật ra tôi cảm thấy hoa hồng trên người cậu ấy, rất giống Giản Văn Minh."
Thanh ngạnh mang gai, thẳng tắp, đóa hoa diễm lệ, trời đông giá rét cũng có thể nở rộ.
Nhóm đạo sư là vào bàn cuối cùng, trong bốn người, Chu Đĩnh chiều cao diện mạo đều là ưu việt đoạn tầng, thời điểm anh làm đạo sư ăn mặc luôn luôn trầm ổn, bảo thủ, hiện giờ một thân bạch sam, trẻ tuổi tuấn mỹ, dẫn tới thính phòng cùng khu vực tuyển thủ đều là một trận xôn xao.
Giản Văn Khê ngồi ở khu vực tuyển thủ, cũng nhìn về phía Chu Đĩnh.
Cậu đang nhìn, bỗng nhiên phát hiện Chu Đĩnh nhìn lại phía mình, hai người đối diện, Giản Văn Khê liền hơi hơi dịch ánh mắt đi, một tia sáng vừa lúc chiếu đến trên người cậu, môi đỏ tóc đen, làn da trắng loá mắt.
Giản Văn Minh nằm ở trên giường, xem phát sóng trực tiếp của anh trai, màn hình chiếu sáng sáng con ngươi cậu ấy, khóe môi lộ ra một nụ cười mỉm nhàn nhạt.
-------------------------------------------------------------
Chương này đúng hề
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro