CHƯƠNG 61: ANH HÙNG CỨU MỸ NHÂN VĨNH VIỄN KHÔNG LỖI THỜI
[EDIT] ANH EM SINH ĐÔI HOÁN ĐỔI CUỘC ĐỜI [GIỚI GIẢI TRÍ] – Công Tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikisach
CHƯƠNG 61: ANH HÙNG CỨU MỸ NHÂN VĨNH VIỄN KHÔNG LỖI THỜI
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/profile.php?id=100064946641521
---------------------------------------------------------
Ngủ một giấc dậy, Giản Văn Khê cảm giác thoải mái hơn nhiều, triệu chứng kỳ phát tình quả nhiên được thuyên giảm. Cậu đến phòng huấn luyện, thấy Chu Đĩnh đã dẫn theo Chu Tử Tô bọn họ đang huấn luyện.
Thấy cậu tiến vào, mọi người liền ngừng lại.
Giản Văn Khê mặc một cái áo hoodie màu xám, chào hỏi mọi người.
"Anh đã đỡ hơn chưa?" Chu Đĩnh mở miệng hỏi.
Giản Văn Khê gật gật đầu, nói: "Khá hơn nhiều."
Tổ này của bọn họ, cậu và Chu Tử Tô đều là đại vocal, năng lực vũ đạo đều chỉ có thể coi như bình thường, Hàn Văn và Vương Tử Mặc bọn họ còn lại là hát nhảy đều phế.
"Bài hát công diễn đã có rồi?" Giản Văn Khê hỏi.
Hàn Văn gật đầu nói: "Anh không ở đây, chúng tôi đi rút rồi."
Chu Tử Tô nói: "Bởi vì kỳ trước tuyển tập các bài hát lưu hành rất được hoan nghênh, rất nhiều bài đều lên bảng xếp hạng, cho nên lần này bài hát tổ tiết mục chuẩn bị cho chúng ta tất cả đều là bài hát nổi tiếng trên vòng mạng. Chúng ta vận khí không tồi, rút được một bài rất êm tai, có một bộ phận hát nói."
"Bài hát nào?"
"《 Khoang Phổ Thông 》."
Giản Văn Khê gật gật đầu, Chu Tử Tô liền đi lướt lướt trên di động, một lần nữa đem bài hát kia truyền phát một lần.
Mới vừa nghe xong câu đầu tiên, Giản Văn Khê liền cười.
Một kỳ này đối với mọi người mà nói đều phá lệ quan trọng, với cậu mà nói, trận này chẳng những liên quan đến thắng thua của cá nhân cậu, còn liên quan đến đi hay ở của đám người Hàn Văn.
Tổ tiết mục ghép một đội vương giả tới áp chế cậu, ngược lại kích thích ý chí chiến đấu của cậu hơn.
Cậu chẳng những chính mình muốn thắng, còn muốn giữ được mọi người trong đội ngũ của mình.
Cũng bởi vì vậy, một kỳ này chọn bài hát càng quan trọng.
Không bột đố gột nên hồ, ca sĩ thực lực càng mạnh hơn, cũng cần một bài hát thích hợp để nghênh chiến, huống chi bọn họ phải đối mặt, còn là một đối thủ mạnh mẽ như thế.
《 Khoang Phổ Thông 》 bài hát này thuộc về cậu nghe xong câu đầu tiên liền có chút hưng phấn.
Bộ phận hát nói phía sau cậu càng thích, cậu còn chưa có thử qua hát nói.
"Có vài đội đều muốn c·ướp bài hát này, bất quá bọn họ không tốt số bằng chúng ta." Hàn Văn cười nói.
"Tổ Cố Vân Tương bọn họ đã rút trúng bài hát gì?"
"《Numb》."
Giản Văn Khê nghe thấy tên bài hát, tươi cười trên mặt liền phai nhạt hơn rất nhiều.
Bài hát này cậu nghe qua.
Là một bài hát hay, tiết tấu cảm mạnh, thích hợp với vũ đạo, giai điệu có cảm xúc bi thương và cảm giác chuyện xưa, thích hợp biểu diễn, giai điệu vang lên ở trong đầu mình, cậu liền có thể tưởng tượng phong cách vũ đạo của Cố Vân Tương sẽ là cái dạng gì.
"Bài hát kia của bọn họ cũng nóng bỏng tay." Hàn Văn nói.
Giản Văn Khê gật gật đầu, nói: "Chúng ta biên vũ thế nào, khó không?"
"Chu lão sư đang sửa." Hàn Văn nói.
Giản Văn Khê liền nhìn về phía Chu Đĩnh, Chu Đĩnh nói: "Vũ đạo biên tập ban đầu cũng tốt, nhưng khuyết thiếu đặc sắc, nếu tên là 《 Khoang Phổ Thông 》, tôi muốn thêm chút nguyên tố hàng không vào, khả năng sẽ càng bắt mắt hơn một chút."
Hàn Văn lập tức kích động mà nói: "Chu lão sư nói đồ diễn xuất của chúng ta có thể mặc đồng phục hàng không!"
Chu Đĩnh nói: "Tôi đã đề ra với tổ tiết mục, Trần đạo nói bọn họ sẽ toàn lực phối hợp."
"Tôi xem biên vũ trước." Giản Văn Khê nói.
"Mấy người bọn họ đã học hai tiết rồi." Chu Đĩnh nói: "Anh đuổi kịp bọn họ trước rồi nói, tôi dạy cho anh."
Giản Văn Khê gật gật đầu, liền đi theo Chu Đĩnh học.
Đồng dạng là dạy khiêu vũ, Chu lão sư dạy bọn họ, cùng với dạy Giản Văn Minh hoàn toàn không giống nhau, Hàn Văn yên lặng mà nghĩ, thỉnh thoảng lại lén liếc mắt một cái.
Chu Đĩnh thời điểm dạy bọn họ kỳ thật coi như ôn hòa, không biết có phải người bởi vì gặp việc vui tâm tình sảng khoái hay không, so sánh với thời điểm tiết mục vừa mới bắt đầu, hiện tại Chu Đĩnh rõ ràng hòa ái hơn nhiều, tuy rằng lời nói vẫn rất ít như cũ, nhưng thời điểm dạy bọn họ rất có kiên nhẫn.
Nhưng thời điểm anh dạy Giản Văn Minh, ngữ khí tựa hồ càng ôn nhu, thanh âm càng nhẹ, dùng ngôn ngữ thực vụn vặt, cơ hồ dường như chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy. Có đôi khi, lời nói thoạt nhìn rất bình thường, một khi trở nên nhỏ bé vụn vặt, liền trở nên ái muội.
Thí dụ như thời điểm Chu Đĩnh dạy bọn họ, nói chuyện đều rất hoàn chỉnh.
"Chân nâng chưa đúng chỗ, cánh tay lại duỗi ra thêm một chút."
Nhưng thời điểm dạy Giản Văn Minh, anh thông thường đều là mấy chữ mấy chữ, hoặc là nửa câu nửa câu mà nói.
"Chân......"
"Cánh tay lại......"
"Khá hơn nhiều."
Hoặc là chỉ là một tiếng cười khẽ.
Vương Tử Mặc nhíu lại mày đẩy cậu ta một cái: "Một lòng đừng nên lưỡng dụng."
Cậu ta làm mặt quỷ với Vương Tử Mặc, Vương Tử Mặc căn bản không để ý tới cậu ta.
Vương Tử Mặc thật nên học Chu lão sư, nhìn xem Chu lão sư người ta dịu dàng biết bao.
Giản Văn Khê luyện có chút ra mồ hôi, lúc nghỉ ngơi cậu đem áo hoodie cuốn lên, Chu Đĩnh nhìn đến áo thun cậu lộ ra phía dưới, liền có hơi kinh ngạc.
Bởi vì đó là áo thun của anh.
Phát hiện ánh mắt của anh, Giản Văn Khê cùng anh nhìn nhau một cái, liền nhẹ nhàng đem ánh mắt dịch đi.
Khóe môi Chu Đĩnh giật giật, duỗi tay đưa cho cậu một chai nước.
"Cảm ơn." Giản Văn Khê nói.
Tay hai người bỗng nhiên chạm vào nhau, Chu Đĩnh cảm thấy chỉ là ngón tay tiếp xúc ngắn ngủi, phảng phất cũng mang theo điện, thân thể một trận lửa nóng, anh rất nhanh cũng ra mồ hôi.
Bên ngoài bỗng nhiên có người gõ gõ cửa, cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhân viên công tác nói: "Giản ca, đài trưởng tới, muốn gặp anh."
"Đã biết."
Cậu nhìn về phía Chu Đĩnh, Chu Đĩnh liền nói: "Anh đi đi, tôi dẫn theo bọn họ luyện trước."
Giản Văn Khê liền đi theo nhân viên công tác đến chỗ Trần Duệ.
Đài trưởng lúc này đây là đơn độc tới, hẹn cậu cùng nhau ăn cơm.
"Tôi có vài người bạn, đều đang theo dõi 《 Tinh Nguyệt Chi Chiến 》, bọn họ đều là fans của cậu đó, luôn mãi năn nỉ tôi giật dây bắc cầu, muốn gặp mặt cậu."
Giản Văn Khê cười nói: "Tôi hai ngày này thân thể vừa mới tốt lên, còn phải vội vàng huấn luyện, sợ thời gian không đủ dùng."
Đài trưởng cười nói: "Cậu phải tin tưởng thực lực của mình, tôi tin tưởng cậu chỉ cần phát huy bình thường, khẳng định không thành vấn đề, tôi cũng hẹn với Vân Tương, Trần Duệ cũng đi, mấy vị công thần các anh, hôm nay đều đến đi."
Trần Duệ liền cười gật đầu: "Được."
Ông nói quay đầu nhìn về phía Giản Văn Khê: "Đài trưởng khó được hẹn ăn cơm, chúng tôi cùng nhau đi."
Giản Văn Khê không thể cự tuyệt nữa, liền cười gật gật đầu: "Vậy tôi trở về cùng tổ viên của tôi nói một tiếng."
Cậu trở về cùng Chu Đĩnh bọn họ nói một tiếng.
Chu Đĩnh hỏi: "Đài trưởng hẹn ăn cơm?"
Giản Văn Khê gật đầu.
Đài trưởng rất thích Giản Văn Khê, Chu Đĩnh cũng đã nhìn ra.
"Tôi buổi tối tranh thủ trở về sớm một chút."
Cậu trở về tắm rửa, khi đang thay quần áo, thấy Chu Đĩnh đi vào.
"Có xe tới đón anh không?" Chu Đĩnh hỏi.
"Trần đạo cũng đi, tôi ngồi xe ông ấy."
Chu Đĩnh gật gật đầu, lại nói: "Anh thân thể thế nào, bệnh trạng còn nghiêm trọng không?"
Anh lo lắng nhất chính là cái này.
Rốt cuộc Giản Văn Khê còn đang trong kỳ phát tình.
Giản Văn Khê gật gật đầu, nói: "Đã khá hơn nhiều."
"Nếu là không thoải mái thì trở về sớm một chút," Chu Đĩnh nói: "Đừng uống rượu."
"Ân."
Giản Văn Khê mặc áo lông vũ vào, nhìn Chu Đĩnh liếc mắt một cái: "Vậy tôi đi đây."
"Đi đi." Chu Đĩnh nói.
Giản Văn Khê liền đẩy cửa đi ra ngoài.
Chu Đĩnh một người ngồi xuống ghế, sau đó đứng dậy, nhìn đến quần áo Giản Văn Khê cởi ra, nghĩ chính mình nếu là giặt sạch cho Giản Văn Khê, không biết có quá kỳ quái hay không.
Toilet còn nhiệt khí mờ mịt, mơ hồ có thể ngửi được hoa hồng hương vô cùng dễ ngửi.
Trên đời này còn có hương vị tin tức tố càng mê người hơn cái này sao?
Anh cảm thấy là không có.
Anh đột nhiên nhớ tới một ngày kia, anh ở Thịnh Quang Hoa Phủ gặp được Giản Văn Minh.
Cậu đôi mắt ướt dầm dề ngồi xổm trên mặt đất, khóe mắt còn mang theo vết sưng, là dáng vẻ bị tin tức tố làm tan vỡ.
Giản Văn Khê ngồi xe Trần Duệ cùng nhau xuất phát, Trần Duệ cười hỏi nói: "Hiện giờ không có cameras, cũng không có người ngoài, tôi muốn hỏi một vấn đề tư nhân, được không?"
"Ngài hỏi."
Trần Duệ liền cười nhìn về phía cậu: "Cậu cùng Chu Đĩnh, đang yêu đương à?"
Giản Văn Khê lắc lắc đầu: "Không có."
Trần Duệ lộ ra thần sắc hơi có chút ngoài ý muốn, nói: "Không có sao?"
"Không có." Giản Văn Khê nói.
"Hai người các cậu gần nhất tai tiếng truyền lợi hại như vậy, hai bên lại đều không có ra mặt làm sáng tỏ, lại thường xuyên cùng nhau đi ra ngoài, tôi còn tưởng rằng hai người các cậu đang yêu đương."
"Đây chẳng phải là cái dân mạng muốn nhìn thấy sao?" Giản Văn Khê nửa chân thành nửa nghiêm túc mà nói: "Tổ tiết mục cũng muốn nhìn thấy."
Trần Duệ sửng sốt một chút, liền nở nụ cười, nói: "Vậy thì cũng đúng."
Nói như vậy thì, là hai bên cam chịu lăng xê?
Một yếu một mạnh, lăng xê lên bên yếu chính là đang hút máu, nhưng song cường cùng nhau xào, còn lại là cộng thắng cùng có lợi.
Trách không được fans hai bên không xé lên, chỉ sợ cũng có nguyên nhân hai bên công ty chi kinh tế cam chịu nhỉ?
Bất quá tình yêu này xào quá chân thật, cả ông đều sắp coi là thật.
Nơi đài trưởng hẹn bọn họ là ở một hội sở xa hoa ngay gần đài truyền hình, sau khi đi vào, Giản Văn Khê liền ngây ngẩn cả người.
Bởi vì cậu nhìn thấy được một gương mặt rất quen thuộc.
Tần Tự Hành.
Người đàn ông trung niên mập mạp bên cạnh Tần Tự Hành nhìn cũng rất là quen mặt, cậu lại nhất thời nhớ không nổi gặp qua ở nơi nào.
Vẻ mặt dữ tợn, đang cười với Cố Vân Tương.
Cố Vân Tương khuỷu tay chống thân thể, trong tay nâng một ly rượu vang đỏ, đang muốn uống không uống mà nhấp, thấy cậu tiến vào, liền đem ly rượu trong tay thả xuống.
"Văn Minh tới." Anh ta ngồi dậy.
Đài trưởng cười vẫy tay: "Các anh qua đây, ngồi."
"Ngài sao lại đến nhanh như vậy." Trần Duệ một bên ngồi xuống một bên hàn huyên.
Một chiếc bàn tròn, bảy tám chỗ ngồi, ngồi sáu người, ở Trần Duệ trung gian và Tần Tự Hành, còn trống hai chỗ ngồi.
Tần Tự Hành đứng lên, chủ động giúp cậu kéo ghế dựa bên cạnh: "Ngồi bên này."
Giản Văn Khê ngồi xuống: "Cảm ơn Tần tổng."
Tần Tự Hành cười tủm tỉm, không nói chuyện.
Giản Văn Khê nhìn về phía Cố Vân Tương đối diện, Cố Vân Tương dùng ngón tay cái lau lau một chút rượu vang đỏ trên khóe miệng, cùng cậu nhìn nhau một cái, ánh mắt lạnh nhạt, lại ngả ngớn.
Đang ngồi còn có mấy gương mặt xa lạ, đài trưởng nhất nhất giới thiệu cho cậu cùng Trần Duệ.
Có một nữ phục vụ mặc kimono bước bước nhỏ vào bày đồ ăn, Tần Tự Hành hơi hơi đến gần Giản Văn Khê, nói: "Đã lâu không gâp."
Giản Văn Khê nhàn nhạt mà nói: "Đã lâu không gặp."
Tần Tự Hành hơi hơi nhíu mày, dịch cảm kỳ của ông ta còn chưa có kết thúc, khứu giác nhạy bén như cũ, cách đến như vậy gần, ông ta đột nhiên không ngửi được hương vị sam hương thanh đằng trên người Giản Văn Khê.
Thay thế là hương vị nhàn nhạt của cây bách, rồi lại thơm ngát hơn một ít so với khí vị của cây bách.
Đây là hơi thở thuộc về một Alpha khác.
Ông ta sửng sốt một chút, nhìn về phía Giản Văn Khê, Giản Văn Khê lại không nhìn ông ta, thần sắc lãnh đạm mà hơi hơi nhường chỗ, người phục vụ dọn xong đĩa đũa cho cậu, cậu nhẹ nhàng nói một tiếng "Cảm ơn".
Gương mặt kia tựa hồ so mảnh khảnh hơn một ít so với trước, cằm có vẻ càng thêm tinh xảo, ngay cả hầu kết nhô lên, đều gợi cảm không thể tưởng tượng.
Tần Tự Hành chỉ cảm thấy một cổ tà hỏa vô danh nhảy lên.
Mấy người ở trên bàn cơm nói đều là một ít lời khách sáo, lời cũng có quan hệ nhiều cùng 《 Tinh Nguyệt Chi Chiến 》, Cố Vân Tương cùng Giản Văn Khê lời nói đều không nhiều lắm, vẫn luôn là Trần Duệ đang nói, đại khái là nhiều năm trôi qua lại đạo ra một bộ tống nghệ cấp hiện tượng, thế cho nên Trần Duệ quá mức hưng phấn, ông quả thực thao thao bất tuyệt.
Trong bữa tiệc Cố Vân Tương đi toilet, anh ta vừa mới đi, Trương tổng liền theo sau, đã lâu cũng chưa thấy hai người trở về.
Di động bỗng nhiên chấn động một chút, Giản Văn Khê nhìn thoáng qua, là Chu Đĩnh gửi tin nhắn đến.
Hỏi cậu: "Ăn xong rồi sao?"
"Còn chưa xong." Cậu hồi.
Gửi xong tin nhắn, ngẩng đầu lại thấy Tần Tự Hành đang nhìn chằm chằm chính mình.
Di động bỗng nhiên lại rung một chút, Chu Đĩnh gửi tin nhắn nói: "Tôi cũng ở nhà hàng này, có việc gọi tôi."
Giản Văn Khê có hơi ngạc nhiên, đưa điện thoại di động vào trong túi, trong lòng hơi hơi rung động, có dòng nước ấm chảy khắp toàn thân.
Ăn xong cơm, có người đề nghị đổi chỗ nói chuyện phiếm.
"Tôi không đi đâu, còn phải trở về huấn luyện." Giản Văn Khê nói.
Trần Duệ nghe xong liền nói: "Vậy tôi đưa cậu trở về."
"Tôi tiễn cậu đi." Tần Tự Hành bỗng nhiên mở miệng.
Giản Văn Khê nhìn ông ta một cái, nhàn nhạt mà nói: "Không cần, tôi bảo trợ lý tới đón tôi."
Tần Tự Hành lại lập tức đứng dậy, cầm áo khoác nói: "Đi thôi, vừa lúc tôi có việc muốn nói với cậu."
Giản Văn Khê lại đám người cùng đài trưởng nói hai câu, liền từ trong phòng ra tới.
Tần Tự Hành đi theo cậu, cười nói: "Sợ tôi ăn em sao?"
Giản Văn Khê đang ở cúi đầu gửi tin nhắn, nghe vậy liền dừng lại, ở đứng yên hành lang.
Đèn hành lang đèn có chút tối, một người cũng không có.
"Nơi này không phải Thịnh Quang Hoa Phủ." Giản Văn Khê nói: "Tần tổng muốn trò cũ làm lại sao?"
Tần Tự Hành nói: "Sao có thể, em hiện tại hot đến vậy, tôi muốn động em, cũng muốn ước lượng đôi chút, em không cần nghĩ nhiều, chính là đơn thuần muốn tiễn em."
Giản Văn Khê liền đi về phía trước, trong hành lang màu đỏ, cậu thân hình cao gầy, lạnh nhạt, ẩn ẩn mang theo một chút yêu dã.
Tần Tự Hành nhìn ngây người một hồi, liền nhấc chân đi theo.
Thời điểm đi đến chỗ ngoặt, bỗng nhiên nhảy ra một người, thiếu chút nữa đụng vào người Giản Văn Khê.
Là Cố Vân Tương.
Khóe miệng Cố Vân Tương tựa hồ có vết thương, tóc cũng loạn, ướt dầm dề, nhìn Giản Văn Khê.
Ng·ay sau đó liền thấy Trương tổng áo sơmi hỗn độn mà chạy ra.
Giản Văn Khê còn chưa từng ngửi qua tin tức tố khó ngửi như vậy, như là rượu mạnh pha thịt thối, phát ra từ trên người Trương tổng.
Cố Vân Tương đứng lại, phủi một chút cổ áo, môi mỏng nhấp gắt gao, cao ngạo lại gần như hỏng mất mà nhìn Giản Văn Khê, sau đó trực tiếp lướt qua bên cạnh cậu, đẩy cửa ra liền tiến vào phòng bọn họ ăn cơm.
Trương tổng cười hì hì hỏi: "Các anh phải đi à?"
Nói xong không đợi bọn họ trả lời, liền cũng theo sát tiến vào phòng.
Giản Văn Khê cảm thấy chính mình ngửi qua muốn nôn, nhíu mày, quay đầu lại nhìn về phía cửa phòng.
Tần Tự Hành nói: "Em không cần lo lắng, bọn họ đôi bên tình nguyện."
Giản Văn Khê nhìn Tần Tự Hành một cái, lập tức hướng ra bên ngoài, bước đi.
Tần Tự Hành đuổi kịp, nói: "Tôi là thiệt tình thích em, còn trước nay chưa từng thích một người đến vậy, phía trước kia cách tôi đối với em xác thật không đúng, hiện tại tôi muốn theo đuổi em cho tốt một lần, cho cơ hội không?"
Giản Văn Khê đem đôi tay cắm đến trong túi, quay đầu lại nhìn Tần Tự Hành, nói: "Ông cảm thấy tôi sẽ cho sao?" Tần Tự Hành tiến một bước về phía cậu: "Tôi sẽ trở thành trợ lực tốt nhất của em, khiến em trở thành người hot nhất giới giải trí."
"Không cần đâu."
Vừa dứt lời, cậu bỗng nhiên cảm nhận được một cổ cực cường liệt tin tức tố công kích.
Không biết có phải do tin tức tố của Chu Đĩnh thay đổi thân thể mình hay không, cậu chỉ cảm thấy khó chịu, lại một chút không có dục vọng bị tác động. Ánh mắt cậu trở nên càng lạnh lẽo, thậm chí là phẫn nộ, có chút âm lệ.
"Em càng như vậy, tôi càng hưng phấn." Tần Tự Hành nói: "Giản Văn Minh, tôi thật là càng ngày càng thích em."
Quảng hoắc hương che trời lấp đất thổi quét mà đến, Tần Tự Hành tựa hồ tính toán dùng tin tức tố đem cậu chinh phục trước.
"Tối hôm nay, em chỗ nào cũng không chạy được." Tần Tự Hành nhìn chằm chằm cậu, con ngươi đang thiêu đốt ngọn lửa.
Giản Văn Khê dựa đến trên tường, bỗng nhiên lộ ra tươi cười có chút âm tình bất định tới, cậu xoay người liền đi, bất quá đi khoảng bốn năm bước xa, liền đâm vào một lòng ngực cực cao lớn. Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt âm lệ của Chu Đĩnh.
Chu Đĩnh một tay đem cậu ôm ở sau người, ng·ay sau đó liền thẳng tắp mà nghênh hướng về phía Tần Tự Hành.
Tin tức tố uy áp mạnh mẽ đến làm cho người ta sợ hãi cơ hồ khoảnh khắc liền đem Tần Tự Hành đánh tan, Tần Tự Hành lảo đảo lui về phía sau hai bước, phía sau lưng đụng vào tường.
Ông ta bình sinh chưa bao giờ gặp qua đàn áp tin tức tố mạnh mẽ đến vậy, nước mắt không chịu khống chế mà trào ra khỏi hốc mắt, ông ta giận tím mặt, ng·ay sau đó liền muốn dùng tin tức tố của chính mình phản kích, còn chưa kịp hành động, ông ta liền cảm nhận được một cổ tin tức tố mãnh liệt đánh úp lại, ông ta còn chưa tới kịp ngửi ra đó là hương vị gì, thân thể liền bị tin tức tố công kích tính cực mạnh này công hãm, khứu giác không nhạy, hai chân mềm nhũn, liền ngã ngồi trên mặt đất, thống khổ mà run rẩy lên.
Ông ta ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy Giản Văn Khê đứng ở phía sau Chu Đĩnh, lạnh lùng mà nhìn mình, tựa hồ hy vọng ông ta tức khắc liền ch·ết đi.
-----------------------------------------------------------------
Kít thít chưa nè
Chúc mừng năm mới nhé
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro