CHƯƠNG 63: NHẤT TIỄN SONG ĐIÊU

[EDIT] ANH EM SINH ĐÔI HOÁN ĐỔI CUỘC ĐỜI [GIỚI GIẢI TRÍ] – Công Tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikisach

CHƯƠNG 63: NHẤT TIỄN SONG ĐIÊU
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.

https://www.facebook.com/profile.php?id=100064946641521

---------------------------------------------------------

Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu đến trên mặt Giản Văn Minh, mở mắt ra, cậu ấy đã cảm thấy có hơi nóng.

Hề Chính hẹn cậu ấy hôm nay ăn cơm.

Hai ngày này, Hề Chính vẫn luôn bận rộn, ngẫu nhiên về nhà, cũng chỉ là trở về ngủ, hai người bọn họ ngay cả cơ hội gặp mặt cũng rất ít.

Có thể là Hề Chính lương tâm sống dậy, cho nên hẹn mình ăn cơm.

Cậu ấy ngày hôm qua xem phát sóng trực tiếp xem đến nửa đêm, lại đi ăn dưa của anh trai với Chu Đĩnh.

Kết quả tìm được rất nhiều tài nguyên đỉnh cấp Ngải Mỹ Giải Trí đẩy cho anh trai dạo gần đây.

Quảng cáo đại ngôn, điện ảnh, phim truyền hình.

Khiến cho cậu ấy hưng phấn chính là Vương triều kịch.

Đây chính là bánh lớn mà mọi người trong giới giải trí cực kỳ hâm mộ.

Chỉ là anh trai nếu muốn diễn, thì phải diễn cùng phim với Cố Vân Tương.

Lại nói đến Cố Vân Tương, cậu ấy liền giận sôi máu.

Cậu ấy thời điểm mới vừa vào Ngải Mỹ Giải Trí, còn rất thích Cố Vân Tương, người bình thường đối với đại minh tinh luôn là cực kỳ hâm mộ lại ngưỡng mộ.

Lớn lên đẹp, khí chất ôn nhu, có phong thái siêu sao.

Thế nhưng mỹ nhân hoạ bì một tầng kế tiếp một tầng rơi xuống, cậu ấy mới thấy rõ gương mặt thật xấu xí của Cố Vân Tương.

Về những chuyện xưa sau lưng Cố Vân Tương, cậu ấy còn đều là nghe được từ chỗ Lý Nhung.

Bởi vì Lý Nhung mỗi lần muốn dụ hoặc cậu ấy xuống biển, đều phải nói một câu cậu nhìn xem Cố Vân Tương người ta năm đó còn không phải thế nào thế nào hiện giờ không phải cũng là thế nào thế nào.

Có đôi khi Cố Vân Tương đến bữa tiệc nào đó, đã xảy ra chuyện gì, hắn ta cũng đều nói với cậu ấy một tiếng. Ngược lại đem quá khứ của Cố Vân Tương đảo ngược tầng đáy lên trời.

Cố Vân Tương quá đáng thương.

Thời trẻ rất đáng thương.

Nhưng không ảnh hưởng anh ta hiện tại rất đáng giận.

Hoạ bì quỷ đẹp đến đâu, thoát tầng da kia, cũng là ác quỷ.

Cậu ấy hy vọng anh trai lại nỗ lực hơn, hoàn toàn kéo Cố Vân Tương khỏi thần đàn. Anh ta so sánh với đám người Tống Thanh, Lý Nhung, Tần Tự Hành, cũng không có bất luận gì khác nhau.

Cậu ấy hy vọng bọn họ đều hủy diệt đi.

Lý Nhung nói, minh tinh mặt ngoài phong quang, sau lưng chịu khổ, rất bình thường.

Quy tắc ngầm rất bình thường, tranh đấu g·ay gắt rất bình thường, dơ bẩn rất bình thường, vòng danh lợi hay là vòng tài sắc, mỗi người đều như vậy.

Nhưng, "Đều như vậy, rất bình thường", chính là chính xác sao?

Chuyện thứ nhất sau khi thức dậy, chính là đi xem một chút bảng xếp hạng《 Tinh Nguyệt Chi Chiến 》.

Vừa nhìn xếp hạng, anh trai đã bỏ xa Cố Vân Tương mấy vạn phiếu.

Thư thái rồi.

Bởi vì tối hôm qua thức đêm không ngủ ngon, cậu ấy tinh thần hôn mê mà đẩy cửa toilet đi vào, ai biết mới vừa đi vào, liền phát hiện một mảnh hơi nước ấm áp.

Cậu ấy giật mình một cái, liền thấy Hề Chính đang ở tắm rửa.

Thình lình nhìn thấy hết.

Đ*ịt.

Hề Chính tựa hồ cũng thấy cậu ấy.

Cậu ấy lập tức liền lui ra ngoài.

Cậu ấy không thể không bội phục Tôn Ngôn Ngôn.

Omega nhỏ bé này thật đúng là có kinh nghiệm, những lời cậu ta nói lúc trước về Hề Chính, thế mà đều là thật sự!

Thật đúng là đủ...... Dọa người.

Cậu ấy khi lên cấp hai, đã phát hiện đồng dạng là Alpha, nhưng thật sự căn cứ tư chất cá nhân mà bất đồng, phát dục thời gian và phát dục trình độ đều có bất đồng.

Nhưng cậu ấy vẫn luôn thuộc về trình độ trung thượng tầng, cũng từng lấy đó làm tự hào.

Rốt cuộc không phải mỗi trường học đều có Alpha cường đại giống Chu Đĩnh hoặc là Hề Chính vậy.

"Sao mà cũng không biết khóa cửa." Cậu ấy ở bên ngoài mắng một câu.

Bên trong truyền đến tiếng nước ào ào lạp lạp, Hề Chính giống như cũng không có nghe thấy.

Giản Văn Minh một người đứng một hồi ở bên ngoài, liền lại về trong phòng ngủ, cuối cùng thật sự không nín được, liền đi xuống lầu đi WC.

A di đã làm xong đồ ăn, Giản Văn Minh ngồi xuống bên bàn ăn, phát hiện đồ ăn hôm nay, có chút khiến người ta ngoài ý muốn.

Đồ ăn hôm nay, hình như đều là thứ anh trai thích ăn.

"Hôm nay sao lại làm phong phú vậy?" Cậu ấy hỏi a di.

A di cười nói: "Tiên sinh phân phó."

"Có khách muốn tới sao?"

A di lắc đầu: "Tiên sinh chưa nói."

Vậy làm nhiều đồ ăn như vậy, hai người bọn họ làm sao có thể ăn cho hết.

Cậu ấy và anh trai ca khẩu vị rất không giống nhau, cậu ấy thích ăn ngọt, anh trai thích ăn cay. Cậu ấy cà phê cũng muốn ngọt, anh trai cà phê cũng không cho đường.

Bởi vì sợ a di phát hiện manh mối, cậu ấy mấy ngày nay vẫn luôn uống cà phê đắng.

Mỗi ngày sáng sớm một ly cà phê đắng, cũng là thói quen sinh hoạt của anh trai.

A di nói: "Hề tiên sinh rời giường rồi sao?"

"Mặc kệ hắn."

Giản Văn Minh nói liền ăn trước, sáng sớm cậu ấy không có khẩu vị gì, đại bộ phận đồ ăn cậu ấy cũng chưa động. Nhưng suy xét đến đều là anh trai thích ăn, một đũa cũng không ăn tựa hồ cũng không thích hợp, cậu ấy liền tất cả đều xới xới, xây dựng ra biểu hiện giả dối đã ăn qua.

Nhưng bới xong rồi, mới nghĩ vậy không phù hợp lễ nghi bàn ăn nhà bọn họ.

Anh trai ăn cơm mới sẽ không bới loạn.

Đúng lúc này, Hề Chính xuống lầu.

"Sớm." Hề Chính nói.

Hắn hôm nay mặc quần áo thường ngày ở nhà, rất nhàn nhã, màu sắc cũng đạm, tóc ngày thường chải không chút cẩu thả, hiện giờ đều rũ xuống, thoạt nhìn có hơi xa lạ.

"Sớm." Giản Văn Minh nói.

Hề Chính bên trong là không có mặc quần cộc sao?

Vì sao cậu ấy cảm thấy hắn với khi tắm rửa vừa rồi giống nhau, thời điểm đi đường có chút lắc lư?

Cậu ấy ho nhẹ một tiếng, bưng lên cà phê liền uống một hớp lớn.

Quá đắng.

Đắng đến khẩu vị buổi sáng của cậu ấy đều mất hết.

Cậu ấy buông cà phê, nói: "Tôi ăn xong rồi, lên lầu trước đây."

"Đợi một chút." Hề Chính nói: "Tôi có lời muốn nói với cậu."

Giản Văn Minh liền lại ngồi xuống.

Hề Chính ngồi xuống ở đối diện cậu ấy, nhìn nhìn đồ ăn đầy bàn: "Anh sao lại không ăn."

"Mới sáng sớm, ai ăn được nhiều đồ ăn như vậy, còn dầu mỡ."

Hề Chính liền hỏi a di: "Có món ăn thanh đạm không?"

A di liền hỏi Giản Văn Minh: "Cậu muốn ăn cái gì?"

Giản Văn Minh nói: "No rồi, cái gì cũng không muốn ăn."

Hề Chính uống, cũng là cà phê đen.

Điểm này nhưng thật ra giống với anh trai.

"Anh không phải muốn nói gì với tôi à?" Cậu ấy hỏi.

Hề Chính nói: "Hôm nay cậu không có việc gì chứ?"

Cậu ấy mỗi ngày đều không có việc gì.

Nhưng Giản Văn Minh vẫn là bắt chước dáng vẻ của anh trai, nhàn nhạt mà lắc đầu.

Hề Chính liền nói: "Chúng ta đã lâu không đến nhà các cậu, hôm nay đi thăm bọn họ đi."

Giản Văn Minh sửng sốt một chút, lập tức nói: "Tôi ba mẹ mỗi ngày đều bận rộn như vậy, bọn họ không có thời gian."

"Tôi đêm qua đã gọi điện thoại nhắc đến, hẹn buổi tối hôm nay cùng nhau ăn cơm." Hề Chính lại nói: "Cậu không phải nói không có chuyện gì sao? Chúng ta cùng nhau đi, thuận tiện ăn một bữa cơm. Mặc kệ nói như thế nào, chúng ta hiện tại ở trong mắt bọn họ, còn trong quan hệ hôn nhân."

Giản Văn Minh không nói chuyện.

Thì ra không chỉ là hẹn mình ăn cơm.

Mà là cùng nhau ăn với ba mẹ mình.

Cậu ấy không thể đi.

Người khác nhận không ra cậu ấy, ba mẹ cậu ấy sao có thể còn nhận không ra.

Vừa đi không phải lòi sao.

Cậu ấy chạy tới thay thế anh trai mình cùng sống đời sống hôn nhân Hề Chính, ba cậu ấy biết có thể lột một tầng da của cậu ấy sao?

Mẹ phỏng chừng cũng sẽ giáo huấn cậu ấy.

Vậy chuyện anh trai thay thế cậu ấy, phỏng chừng cũng giấu không được.

Không được. Cậu ấy phải tìm một lý do cự tuyệt.

Cậu ấy liền nhấp môi nghĩ đối sách.

"Em trai cậu gần đây đang làm gì?" Hề Chính đột nhiên hỏi.

Giản Văn Minh một ngụm cà phê thiếu chút nữa phun ra, cậu ấy nuốt cà phê, nhìn về phía Hề Chính: "Anh hỏi cậu ấy làm gì."

"Cậu ấy ở Hoa Thành vẫn ổn chứ?" Hề Chính hỏi: "Một năm cũng không gặp được cậu ấy một lần."

"Cậu ấy có việc của mình." Giản Văn Minh nói: "Cậu ấy rất tốt."

Hề Chính bưng cà phê lên uống một ngụm, nhìn chằm chằm cậu ấy nhìn một hồi, sau đó "Ân" một tiếng.

"Sao anh lại đột nhiên nhớ tới hỏi cậu ấy." Giản Văn Minh nói.

"Chính là cảm thấy cậu em vợ này của mình cứ giống như người xa lạ vậy." Hề Chính nói; "Cũng chưa gặp qua mấy lần."

"Anh cùng tôi còn giống như người xa lạ, huống chi bọn họ." Giản Văn Minh nhàn nhạt mà nói: "Anh là người bận rộn, không nhọc anh ghi nhớ."

Hề Chính nói: "Cậu hiện tại giống như cả người gắn gai nhọn vậy."

"Phải không?" Giản Văn Minh nói: "Tôi cũ đ·ã ch·ết đi, một tôi mới đang sống lại."

Hề Chính nhịn không được cười một tiếng, đem cái ly cà phê uống hết.

Giản Văn Minh lại khụ một tiếng, nói: "Tôi lên lầu trước. Anh từ từ ăn."

Cậu ấy nói liền ngồi dậy, cố ý đi rất chậm, rất ưu nhã, thời điểm đi đến cửa thang lầu, cậu ấy nhịn không được lại quay đầu lại nhìn thoáng qua, Hề Chính đang rất nghiêm túc mà ăn cơm.

Trở lại phòng ngủ, cậu ấy liền lập tức gọi điện thoại qua cho Tôn Ngôn Ngôn, sợ Hề Chính đột nhiên lên lầu nghe thấy, cậu ấy chạy nhanh trốn vào phòng tắm.

Kết quả vừa đến phòng tắm, đã bị tin tức tố bên trong kích thích tới.

Hương khí tuyết tùng quá nồng liệt, còn kèm theo hơi nước ướt át.

Giỏ quần áo bên cạnh, còn để quần áo của Hề Chính.

"Cậu nói tôi nên làm cái gì bây giờ?" Cậu ấy hỏi: "Người khác nhận không ra, ba mẹ tôi khẳng định sẽ nhận ra tôi mất. Mau giúp tôi nghĩ một cái cớ từ chối giúp người ta tin phục đi."

Tôn Ngôn Ngôn bên kia lộn xộn, cậu ấy còn nghe thấy Tôn Ngôn Ngôn mị ý bắn ra bốn phía mà hô một câu: "Ai nha, đừng nháo."

Xuân ý dạt dào.

"Cậu đang làm gì?"

Tôn Ngôn Ngôn cười nói: "Chó săn nhỏ, cứ mãi dính người."

"......"

"Cậu nói thẳng cậu có việc không phải là được rồi à."

"Anh ta hỏi qua tôi trước, tôi nói rồi tôi không có việc gì." Giản Văn Minh nói: "Mẹ nó, phiền ch·ết mất."

Cậu ấy mới vừa bị tin tức tố kích thích qua, lại nghe thấy Tôn Ngôn Ngôn bên kia truyền đến tiếng vang kỳ quái, có chút táo bạo phiền lòng.

Tôn Ngôn Ngôn tựa hồ bị hôn, ô ô ô vài câu cũng chưa nói ra lời, khi nghe thấy thanh âm bạch bạch bạch hư hư thực thực thứ nhất, cậu ấy nhanh chóng cúp máy.

Đ*t, Tôn Ngôn Ngôn này, chơi cái kiểu gọi điện thoại bạch bạch bạch sao.

Thật biết chơi.

Cậu ấy ra khỏi toilet, ở trong phòng ngủ đảo quanh. Xoay hai vòng, bỗng nhiên nghĩ đến một người.

Minh Thế Khải.

Cậu ấy liền lập tức gọi điện thoại qua cho Minh Thế Khải.

"Có rảnh không?" Cậu ấy hỏi.

Minh Thế Khải nói: "Anh có rảnh không?"

"Có, hôm nay cùng nhau đi ra ngoài chơi đi?"

"Chơi cái gì?"

"Chơi đua xe đi." Giản Văn Minh nói: "Kích thích. Tôi hiện tại l·y h·ôn, tâm tình không tốt, tôi chỉ muốn nếm thử chút đồ vật kích thích."

Minh Thế Khải bên kia nói: "Được."

Sau khi cúp điện thoại, cậu ấy liền đi xuống lầu.

Hề Chính đã ăn xong cơm sáng, ngồi ở kia lướt máy tính bảng, tư thế nhàn nhã.

"Tôi đột nhiên nhớ tới, tôi ngày hôm qua đã hẹn với bạn, hôm nay chúng tôi muốn đi F thành chơi, ba mẹ tôi bên kia, khả năng tạm thời không đi được."

Hề Chính ngẩng đầu, nhìn cậu ấy một hồi, hỏi: "Trùng hợp vậy?"

Giản Văn Minh gật đầu: "Ngày hôm qua đã hẹn rồi."

Hề Chính gật đầu: "Không có việc gì, tôi nói với ba mẹ cậu nói một tiếng, có thể đổi ngày gặp mặt."

Giản Văn Minh gật đầu: "Xem ra chỉ có thể như vậy."

Cậu ấy muốn lên lầu đi, Hề Chính bỗng nhiên lại hỏi cậu ấy: "Bạn nào thế, tôi quen biết không?"

Giản Văn Minh quay đầu lại nhìn hắn: "Có quen."

"Vậy cùng nhau đi đi." Hề Chính nói: "Tôi hôm nay thời gian đều đã trống ra rồi."

Giản Văn Minh có chút ngoài ý muốn.

Nhưng mình hôm nay chơi là đua xe.

Đây chính là hạng mục sở trường của cậu ấy.

Hơn nữa hẹn còn là Minh Thế Khải.

Cậu ấy cười gật đầu: "Được thôi, chỉ cần anh nguyện ý."

Nửa giờ sau, Hề Chính cùng Minh Thế Khải thần sắc có chỗ quái lạ mà chào hỏi nhau.

Giản Văn Minh cảm thấy mỹ mãn.

Cậu ấy hôm nay nhất định có thể nhất tiễn song điêu.

Thứ nhất, có Hề Chính ở đây, càng có thể kích thích đến Minh Thế Khải, cậu ấy có thể hoàn toàn thấy rõ, Minh Thế Khải là thích Hề Chính, hay là thích anh trai.

Còn về Hề Chính......

Ghê tởm ghê tởm hắn cũng là rất tốt.

"Đi thôi." Giản Văn Minh trên mặt treo mỉm cười nhàn nhạt, mặt mày đều đang sáng lên, nhất thời diễm lệ vô song.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro