CHƯƠNG 66: MÊ NGƯỜI (EM TRAI)
[EDIT] ANH EM SINH ĐÔI HOÁN ĐỔI CUỘC ĐỜI [GIỚI GIẢI TRÍ] – Công Tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikisach
CHƯƠNG 66: MÊ NGƯỜI (EM TRAI)
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/profile.php?id=100064946641521
---------------------------------------------------------
Hề phu nhân nghĩ, bà ta vì sao lại không thích Giản Văn Khê chứ?
Hình như ng·ay từ thời điểm ban đầu, chỉ là không đủ vừa lòng, nhưng cũng không có không thích đến vậy.
Giản Văn Khê không phải kiểu vãn bối trưởng bối sẽ thích. Cậu miệng không ngọt, không thích cười, lễ phép lại xa cách, cũng sẽ không chủ động lấy lòng thân cận ai.
Kỳ thật bà ta cũng không phải kiểu mẹ chồng phong kiến, nếu hai vợ chồng Giản Văn Khê và Hề Chính có thể sống tốt, bà ta nhịn nhịn cũng không tính là gì.
Nhưng Giản Văn Khê quá lãnh đạm.
Đối với mình lãnh đạm còn chưa tính, đối với con trai mình cũng lãnh đạm như vậy.
Cảm tình của hai người bọn họ vừa nhìn đã biết không tốt.
Bà ta dần dần mà bắt đầu có ý kiến với Giản Văn Khê.
Lại đối lập với người mỹ nói ngọt Tiền Oánh Oánh, bà ta liền càng không thích Giản Văn Khê.
Bà ta lúc này mới vừa nghĩ đến Tiền Oánh Oánh, liền thấy có dì giúp việc chạy lên lầu, hô: "Phu nhân, Oánh Oánh tới thăm bà."
Giản Văn Minh cùng Hề phu nhân đều có chút sửng sốt.
Hề phu nhân nhìn Giản Văn Minh một cái, liền đi xuống lầu.
Tiền Oánh Oánh hôm nay mặc phá lệ thanh thuần, một thân hoa váy dài, bên hông đeo đai lưng màu lục nhạt, eo nhỏ thon thon một tay có thể ôm hết.
"Dì." Cô ta ngọt ngào cười chào hỏi.
Cô ta ở Hề gia cũng là có lung lạc đến một bộ phận nhân tâm, dì giúp việc Hề gia ng·ay từ đầu nói với cô ta Giản Văn Khê dọn đến nhà lớn, cô ta còn không dám tin.
"Oánh Oánh, sao cháu lại tới đây?"
"Ba cháu hôm qua từ nước E trở về, mang cho cháu một bộ trang sức, là ngọc lục bảo, cháu vừa nhìn thấy trang sức này, liền cảm thấy nó rất thích hợp với dì, cho nên lấy qua đây cho dì nhìn xem."
Hề phu nhân mặt mày hớn hở.
Bà ta ngày thường không ít cho Tiền Oánh Oánh thứ tốt, Tiền Oánh Oánh cũng sẽ cho bà ta. Bà ta cũng không khách khí, lôi kéo Tiền Oánh Oánh vào phòng mình.
Tiền Oánh Oánh cảm giác chính mình đều sắp cười không nổi.
Bởi vì thời điểm cô ta sắp lên lầu, nghe thấy Dì Trần dặn dò dì giúp việc trong nhà: "Văn Khê muốn ăn bánh bao và thức ăn nhẹ của Huy Khánh Phúc, chị hiện tại đi mua, đi sớm về sớm, bánh bao nhất định phải mới ra lò."
Giản Văn Khê thế nhưng thật đúng là nghênh ngang vào nhà!
Tới phòng Hề phu nhân rồi, cô ta cũng không có tâm diễn kịch với Hề phu nhân, mỉm cười hỏi: "Dì, Giản Văn Khê dọn qua đây rồi?"
Hề phu nhân "Ân" một tiếng, nói: "Dì trái lo phải nghĩ, không thể để cậu ta lại cùng A Chính ở bên nhau. Để cậu ta dọn đến đây, sống ở dưới mí mắt dì, dì cũng nhìn cậu ta, nhìn đến khi tin tức bọn họ l·y h·ôn công bố, về sau sẽ không bao giờ cần gặp mặt nữa."
Tiền Oánh Oánh vừa nghe, lúc này mới vui vẻ ra mặt.
Cô ta liền biết.
Bản thân tẩy não sạch sẽ cho Hề phu nhân hai năm, trả giá bao nhiêu tâm huyết và thời gian, Hề phu nhân chán ghét Giản Văn Khê như vậy, sao có thể đột nhiên liền thích cậu được chứ.
"Gần đây Giản Văn Khê biến hóa thật sự rất lớn, cháu cảm giác khả năng anh ta vẫn là không nỡ từ bỏ đàn ông tốt như A Chính, cho nên được ăn cả ngã về không, muốn đổi phong cách hấp dẫn A Chính chú ý. Nhưng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cao ngạo cùng lãnh đạm trong xương cốt cậu ta, đã rất khó thay đổi phải không?"
Cô ta mỉm cười nói.
Về công kích Giản Văn Khê như thế nào, Tiền Oánh Oánh cũng là sờ soạng ra kinh nghiệm.
Cô ta ng·ay từ đầu cũng chỉ là đơn giản mà công kích bản thân Giản Văn Khê, nói cậu này không được kia không tốt, ngẫu nhiên lại bịa đặt một ít tai tiếng linh tinh của cậu. Chính là sau này cô ta phát hiện mấy thứ đó đều quá không có sức thuyết phục.
Bởi vì Giản Văn Khê bản nhân thật sự quá ưu tú, lớn lên so mình còn xinh đẹp hơn, tài hoa cũng xuất chúng, cậu tính cách cũng lãnh đạm, một chút tin tức tình ái cũng không có.
Cô ta cuối cùng sờ soạng tới nỗi sợ của Hề phu nhân.
Hề phu nhân có thể cho phép Giản Văn Khê đối với mình không tốt, nhưng không cho phép Giản Văn Khê đối với Hề Chính cũng không tốt.
Vì thế cô ta không hề trực tiếp công kích Giản Văn Khê, sửa thành vu hồi chiến thuật, đề tài đều quay chung quanh trên người Hề Chính.
Rốt cuộc Hề Chính mới là bảo bối trong lòng Hề phu nhân.
"Cậu ta đối với chúng ta lãnh đạm còn chưa tính, sao mà đối với A Chính cũng quá lãnh đạm rồi."
"A Chính gần đây có phải gầy đi hay không?"
"Hôn nhân không có tình yêu đều là phần mộ, A Chính anh ấy thật đáng thương."
Hề phu nhân quả nhiên bắt đầu chán ghét Giản Văn Khê.
Đặc biệt chán ghét tính nết lãnh đạm của Giản Văn Khê.
Nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Giản Văn Khê lãnh đạm tính tình là không đổi được.
Không đổi được, cậu liền không khả năng lại được Hề phu nhân thích, cũng không có khả năng được Hề Chính thích.
Hai người lãnh đạm, không thể đi cùng nhau.
Hề Chính chỉ thích hợp kiểu như cô ta, hướng nội lại nhiệt tình.
Hề Chính không để ý tới cô ta, đó là cô ta còn chưa có cơ hội biểu hiện mị lực của chính mình với Hề Chính.
Cô ta cũng không phải là một gái ngoan, bản thân có thể diễm lệ câu nhân, nhiệt tình như lửa.
Đàn ông đứng đắn lại truyền thống như Hề Chính, nên là tiểu yêu tinh như mình tới trị a.
Bọn họ là trời sinh một đôi.
"Dì, cháu có cần đi thăm Giản Văn Khê không?" Cô ta hỏi Hề phu nhân.
Hề phu nhân nói: "Thăm cậu ta làm gì. Cậu ta hiện tại lợi hại vô cùng. Cháu thành thật, ôn nhu như vậy, cháu cũng không phải là đối thủ của cậu ta."
Tiền Oánh Oánh cười nói: "Duỗi tay không đánh gương mặt người tươi cười. Cậu ta không phải b·ị th·ương sao? Cháu đi xem cậu ta, cũng coi như tận tâm rồi. Cháu cũng muốn cho A Chính biết, cháu không phải loại nữ nhân tính toán chi li."
Hề phu nhân cảm thấy cô ta nói thập phần có đạo lý.
"Vậy để dì đi cùng cháu đi, miễn cho cháu bị cậu ta khi dễ."
"Dì, không cần, cháu tự mình đi được rồi. Cháu cũng nên nói chuyện cho tốt với anh ta vài câu. Anh ta đối cháu hiểu lầm rất nặng."
Tiền Oánh Oánh sửa sang tóc lại một chút, liền đi lên lầu.
Đến khi đứng trước của phòng Hề Chính, tức giận đến mặt đều phải đỏ.
Phòng Hề Chính, cô ta cũng chưa từng vào, Hề Chính không thích người ngoài vào phòng hắn.
Kết quả Giản Văn Khê thế nhưng trực tiếp dọn vào ở!
Đây là tổ ấm tình yêu thuộc về mình và Hề Chính!
Cô ta nhịn xuống tức giận, nhẹ nhàng gõ cửa vài tiếng.
"Tiến vào."
Nghe thấy thanh âm của Giản Văn Khê, cô ta nghiến răng nghiến lợi.
Đẩy cửa đi vào, cô ta trực tiếp đóng cửa lại.
Không có người ngoài, cô ta cũng lười làm gương mặt tươi cười doanh doanh, bày sắc mặt nhìn về phía Giản Văn Khê trên giường.
Đ*t.
Cô ta nhịn không được muốn chửi má nó.
Trên người Giản Văn Khê đang mặc, không phải chính là áo ngủ của hắn?
Một chút cũng không vừa người, lớn đến vậy.
Cô ta có một lần đêm ở lại Hề gia, hình như từng thấy Hề Chính mặc áo ngủ cùng loại.
A a a a a a a.
Tiện nhân này, cậu ta vì cái gì có thể mặc quần áo của Hề Chính!
Giản Văn Minh nhìn thấy Tiền Oánh Oánh, nhướng nhướng mày.
Cậu ấy vừa rồi còn đang suy nghĩ, Tiền Oánh Oánh có thể lên lầu tới gặp mình hay không.
Tốt nhất là tới, tức ch·ết cô ta.
Cậu ấy đem gối đầu xê dịch lên trên, thân thể dựa lên: "Có việc?"
"Đến thăm anh." Tiền Oánh Oánh đã cười không nổi, trong mắt có thể phóng dao nhỏ: "Trước kia đánh ch·ết không muốn dọn đến đây, hiện giờ đều l·y h·ôn, lại dọn đến đây rồi."
Giản Văn Minh nói: "Hề phu nhân chuyên môn đi mời."
"Anh cho rằng bà ấy mời anh đến đây, là bởi vì thích anh?" Tiền Oánh Oánh cười lạnh: "Bà ấy là muốn nhìn anh, không muốn anh dây dưa với A Chính nữa!"
"Đúng không?" Giản Văn Minh lười biếng mà nói: "Chính là Hề Chính cũng đi theo tôi dọn qua đây. Không biết buổi tối hôm nay hai chúng tôi sẽ ngủ như thế nào."
Tiền Oánh Oánh mắt hạnh trợn lên: "Anh nằm mơ ít thôi!"
Giản Văn Minh cười cười, nói: "Cô tức giận cái gì thế? Có phải bởi vì cô cũng biết, chỉ có đồ vật tôi thèm muốn muốn vứt bỏ, cô mới có cơ hội nhét vào trong lòng ngực coi như bảo bối?"
Cậu ấy phát hiện bản thân ở chuyện mắng tiểu tam, thật sự không thầy dạy cũng hiểu.
Bởi vì cậu ấy chỉ cần nói thật.
Đều là lời nói thật, Tiền Oánh Oánh mới có thể tức giận đến vậy.
Quả nhiên, Tiền Oánh Oánh vừa nghe, thần sắc đều thay đổi.
"Chẳng lẽ không phải sao? Tôi không l·y h·ôn, cô cả đời đều chỉ có thể làm tiểu tam, còn là thứ tiểu tam có lật ngược lại cũng không dán lên được (vô dụng). Tôi chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, thì cô một chút cơ hội cũng không có. Cô hiện tại sợ hãi sao? Sợ tôi đột nhiên yêu Hề Chính, muốn sử dụng thủ đoạn với hắn sao? Cô cảm thấy nếu tôi tranh với cô, hai ta ai có thể thắng?"
Tiền Oánh Oánh đầy mặt đỏ bừng: "Giản Văn Khê, anh hiện tại mồm mép cũng thật lợi hại."
"Tôi trước kia lợi hại hơn." Giản Văn Minh nói: "Chỉ là Giản Văn Khê trước kia, khinh thường nói nhảm với cô. Cút đi, cô muốn ở trước mặt tôi chiếm tiện nghi, trừ phi kiếp sau, nhân lúc còn sớm chặt đứt tâm tư này, cô cũng ít tức giận chút. Dáng vẻ cô tức giận rất xấu cô biết không?"
Dì Trần ngoài cửa quả thực trợn mắt há hốc mồm.
Giản Văn Khê cậu...... Cậu khi nào trở nên lợi hại như vậy!!!
Bà liền biết!
Bà biết Giản Văn Khê nhìn lãnh đạm, kỳ thật so với ai khác đều lợi hại, vững tâm mới có thể lạnh nhạt, người vững tâm, lại sao có thể không lợi hại đâu.
"Anh cũng thật tự tin." Tiền Oánh Oánh cả mặt đỏ bừng: "Còn chỉ cần anh ngoắc ngoắc tay, A Chính liền sẽ mắc câu. Anh cứ câu thật đi, tôi ngược lại muốn xem, thời điểm kết hôn A Chính còn không để ý tới anh, l·y h·ôn, anh còn có thể thành bánh thơm? Anh cũng không nhìn xem, trong nhà này, có mấy người thích mình. Anh có bản lĩnh thì đừng có chỉ múa mép khua môi, anh......"
"Được thôi." Giản Văn Minh bỗng nhiên đánh gãy cô ta.
"Cái gì?"
"Tôi để cô sớm ch·ết sớm siêu sinh, tôi không cãi cọ, câu câu thử xem."
"......!" Tiền Oánh Oánh một câu cũng không nói ra được.
Cô ta mình mình mình không phải ý tứ này mà!
Cô ta chỉ là nhất thời lanh mồm lanh miệng a.
Ô ô ô ô ô ô ô.
"Được, được."
Chẳng lẽ muốn mình cúi đầu xưng thần đi cầu Giản Văn Khê sao?
Đó là không có khả năng.
Cô ta đành phải tiếp tục mạnh miệng: "Tôi chờ xem."
Cô ta xoay người liền ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi cửa, liền thấy Dì Trần sắc mặt phức tạp mà nhìn mình.
Cô ta tức khắc trào ra một lượt nước mắt: "Dì Trần......"
Dì Trần giữ chặt cô ta tay, cũng không dám an ủi cô ta, sợ Giản Văn Khê bên trong nghe thấy.
Hiện giờ Giản Văn Khê quá lợi hại, thành như lời cậu nói, cậu nếu thật cùng Hề Chính phục hôn, cậu về sau chính là một trong những nam chủ nhân nhà này.
Bà ấy cũng không dám đắc tội.
Rốt cuộc bắt được tim Hề Chính, đã đủ để đứng vững gót chân ở Hề gia. Đến nỗi Hề phu nhân...... Bà ta còn phải cố kỵ sắc mặt của con trai mình nữa.
Hôm nay Hề Chính chính là tự mình ôm Giản Văn Khê lên lầu.
Cảm tình của hai người bọn họ, thật đúng là khó mà nói.
Bà ấy vẫn luôn cảm thấy Giản Văn Khê ném Tiền Oánh Oánh n con phố a.
Tiền Oánh Oánh đi xuống lầu, tới phòng Hề phu nhân, cũng không có oán giận nhiều gì, chỉ là đôi mắt đỏ bừng.
Hề phu nhân thấy cô ta đáng thương như vậy, liền có chút không vui, hỏi Dì Trần: "Giản Văn Khê lại nói cái gì?"
"Tôi ở bên ngoài, không nghe rõ." Dì Trần nói.
"Dì, cháu không có việc gì." Tiền Oánh Oánh hồng mắt nói: "Dì không cần bởi vì cháu mà tức giận anh ta."
Hề phu nhân nắm tay cô ta: "Cháu chịu ủy khuất. Bất quá không quan trọng, không đến một tháng, tin tức bọn họ l·y h·ôn liền phải công bố."
Tiền Oánh Oánh vừa nghe, vành mắt càng đỏ.
Một tháng, rất lâu mà.
Lâu đến cũng đủ Giản Văn Khê câu đàn ông.
Xem ra cô ta về sau phải thường tới mới được.
Tùy thời nắm giữ hướng phát triển của tình thế.
"Oánh Oánh a," Hề phu nhân nắm tay cô ta: "Dì thích cháu nhất, cháu là biết được đúng không?"
Quả thực giống như nửa là con gái bà ta.
Tiền Oánh Oánh có một loại dự cảm không tốt, nâng hai mắt đẫm lệ nhìn về phía Hề phu nhân.
Hề phu nhân bất đắc dĩ mà nói: "A Chính nó nói, Giản Văn Khê dọn vào, không muốn hai người các cháu chạm mặt, nháo mâu thuẫn, khả năng cũng là không muốn để cháu tức giận, rốt cuộc cháu thấy cũng sẽ phiền lòng......"
"Dì, ngài có ý tứ gì?"
"Gần đây cháu vẫn là ít tới nơi này đi," Hề phu nhân nói: "Mắt không thấy, tâm không phiền, chúng ta muốn gặp mặt, hẹn bên ngoài."
"......"
Tiền Oánh Oánh nước mắt xoạch xoạch đi xuống rớt.
Có ý tứ gì, đây là có ý tứ gì!
Bà cho rằng tôi thật là vì gặp bà mới cứ chạy tới nơi này sao?
Tôi là vì gặp Hề Chính!
Tiền Oánh Oánh nhấp môi đỏ, một câu cũng không nói.
Hề phu nhân đau lòng mà nói: "Qua quãng thời gian này là tốt rồi. Cháu coi như là bóng tối cuối cùng trước khi trời sáng."
"Chính là A Chính không thích cháu." Cô ta khóc lóc lắc đầu: "Anh ấy thật sự sẽ không cùng Giản Văn Khê hợp lại sao?"
"Sẽ không." Hề phu nhân nói: "Cháu trước kia không phải cũng thường nói với dì, hai người bọn họ từ tính cách đã không thích hợp, ở bên nhau thì không khả năng hạnh phúc, chỉ sẽ tr·a t·ấn lẫn nhau."
Tiền Oánh Oánh: "......"
Cô ta là thường xuyên tẩy não như vậy với Hề phu nhân tới.
Nhưng là......
"Giản Văn Khê và A Chính đều không phải người xúc động hành sự, bọn họ nếu lựa chọn l·y h·ôn, vậy khẳng định là có mâu thuẫn không thể điều hòa. Hai người bọn họ chỉ cần ly, liền không khả năng lại hợp lại."
Tiền Oánh Oánh gục đầu xuống, hàng mi dài đều ướt đẫm, vành mắt sưng lên một mảng lớn.
Nhưng là hiện giờ Giản Văn Khê cậu thay đổi nha!
Cậu trở nên giống như con mèo hoang!
Mèo hoang có thể cào đả thương người, cũng biết gọi xuân!
Giản Văn Minh cảm giác chính mình lại thư thái hơn rất nhiều.
Cậu dọn đến nhà lớn, là đúng.
Đã có thể dày vò dày vò Hề phu nhân, lại có thể khiến Tiền Oánh Oánh dậm chân.
Cậu ấy nếu cùng Hề Chính lại phát triển chút ái muội, Hề phu nhân và Tiền Oánh Oánh sẽ nổi điên nhỉ.
Nga ha hả ha hả.
Thư thái.
Cậu ấy cúi đầu nhìn nhìn thân thể của mình.
Dáng người của cậu ấy kỳ thật cùng anh trai có chút không giống nhau.
Dù sao cũng là Alpha, đường cong muốn càng thiên cứng rắn một chút, cơ bắp trên người càng nhiều hơn một chút, càng cường tráng hơn một chút.
Cậu ấy cúi đầu nhìn nhìn cơ bụng của mình.
Vẫn phải có.
Cậu ấy mới 22 tuổi, đúng là thời điểm tuổi trẻ nhất đẹp, thân thể cũng là mang theo hương thơm, khỏe mạnh, thanh xuân, có sức sống, hai chân vừa thẳng vừa dài, lông tóc đều rất ít, bàn chân hồng nhuận, ngón chân đều dài.
Trước kia không chú ý quan sát, dùng ánh mắt nhìn Omega tới xem chính mình, cảm giác mỗi bộ vị đều trưởng thành không tồi.
Thân thể này là có lực hấp dẫn nhỉ?
Đối với Hề Chính mà nói.
Tuy rằng không thể so với anh trai.
Bất quá không thể so với anh trai ca rất bình thường, làn da anh trai càng mịn màng mềm mại hơn, tỉ lệ dáng người càng hoàn mỹ, khí chất cùng thân thể hoàn mỹ thống nhất.
Trên đời này nào còn có người càng ưu tú hơn anh trai.
Giản Văn Minh nằm một hồi liền ngủ rồi, chờ đến lúc lại tỉnh lại, cậu ấy nghe thấy ngoài cửa mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện.
Là Hề Chính.
Đang nói chuyện với Dì Trần.
Dì Trần nói: "Thời gian ngủ rất lâu rồi, cậu ấy muốn ăn bánh bao Huy Khánh Phúc, chúng tôi mua trở về cũng không dám kêu cậu ấy, tôi vừa rồi đi nhìn thoáng qua, thấy cậu ấy đang ngủ say sưa."
Cậu ấy mơ hồ lại nghe thấy Dì Trần nói: "Cậu ấy hiện tại sao lại trở nên lợi hại như vậy, hôm nay Oánh Oánh đến đây, lên lầu thăm cậu ấy, tôi ở ngoài cửa không cẩn thận nghe thấy vài câu, kia cũng thật......"
"Tiền Oánh Oánh lại đến rồi." Hề Chính thanh âm hơi có chút không vui.
Vậy mà còn cố.
Thái độ của Hề Chính đối với Tiền Oánh Oánh vẫn là rất đáng giá khen ngợi.
"Phu nhân nói với cô ấy, để cô ấy về sau ít tới." Dì Trần vội vàng giải thích.
Mặt sau nói nữa cậu ấy liền nghe không rõ, chỉ chốc lát cậu ấy nghe thấy thanh âm cửa phòng bị đẩy ra, lập tức kéo chăn xuống, cánh tay cũng rũ xuống một chút.
Hề Chính đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy đó là cảnh tượng thế này.
Giản Văn Minh nửa che nửa lộ, chăn chỉ che đậy nửa người dưới của cậu ấy, hai chân lộ ra một nửa, chân đối diện cửa phòng, nửa người trên cái gì cũng không che, áo ngủ đều cuộn lên đến ngực, cánh tay trắng nõn từ đầu giường rũ xuống, tư thế ngủ có thể nói là quá tệ hại.
Hắn đi đến trước giường, lẳng lặng mà nhìn một hồi, sau đó duỗi tay kéo chăn lên, che lại một chút cho cậu ấy, ánh mắt liếc đến áo ngủ cuốn đến ngực của Giản Văn Minh, duỗi tay liền thay cậu ấy kéo một chút.
Giản Văn Minh liền bắt lấy tay hắn.
Hắn kinh ngạc một chút, ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy Giản Văn Minh mở to mắt nhập nhèm buồn ngủ, lẳng lặng mà nhìn hắn.
"Hề Chính......" Giản Văn Minh kêu.
Hề Chính "Ân" một tiếng.
Giản Văn Minh cảm thấy chính mình giờ phút này hẳn là phát huy kỹ thuật diễn tốt nhất cả đời của mình.
Cậu ấy hơi hơi nhíu mày, cảm giác hốc mắt đã sắp ươn ướt.
Diễn kịch phải đến điểm thì dừng, cậu ấy chỉ cần làm ra loại thần sắc đáng thương nhu nhược, tốt nhất có thể trào ra nước mắt, nhưng một câu lời kịch cũng không nói.
Nhiều một phân quá nhiều, giảm một phân quá ít. Diễn kịch chừng mực rất quan trọng.
Cậu ấy buông lỏng tay Hề Chính ra, nhắm mắt lại, sau đó lật người đi, chỉ chừa cho Hề Chính một bóng dáng cô đơn.
Ưu nhã như thế, đạo mạo như thế, lại động lòng người như thế.
A a a a a.
Bản thân diễn cũng quá có cảm giác đi.
Giản Văn Minh nhịn không được hưng phấn lên.
----------------------------------------------
Con trai tôi đang đùa với lửa, thế nhưng ẻm không biết, phải làm sao, online chờ, gấp lắm!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro