CHƯƠNG 7: BĂNG LỬA THIÊU ĐỐT
[EDIT] ANH EM SINH ĐÔI HOÁN ĐỔI CUỘC ĐỜI [GIỚI GIẢI TRÍ] – Công Tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikisach
CHƯƠNG 7: BĂNG LỬA THIÊU ĐỐT
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
---------------------------------------------------------------------------------
Chu Đĩnh đứng ở tại chỗ, ngơ ngẩn nhìn Giản Văn Minh đi xa.
Chu thái thái hỏi: "Giản Văn Minh, tên này sao mà nghe có hơi quen thuộc."
Tiểu Vương phía sau bà phục hồi tinh thần lại, nói: "Chính là cái người đặc biệt thích cột lấy Chu ca xào tai tiếng."
Chu thái thái "A" một tiếng bừng tỉnh đại ngộ nói: "Thì ra là cậu ấy."
Bà quay đầu nhìn về phía Chu Đĩnh, Chu Đĩnh thần sắc lạnh nhạt, vẫn chưa nói chuyện.
Chu thái thái là từ nước ngoài trở về, đối với giới giải trí quốc nội cũng không quen thuộc, chỉ biết những siêu sao có danh tiếng lâu đời, tên Giản Văn Minh bà nghe nói qua vài lần, cũng thấy qua ảnh chụp, bà nghe được về Giản Văn Minh liền không có lời hay, thấy qua ảnh chụp, ấn tượng của bà cũng không khắc sâu.
Hôm nay thấy chân nhân, vậy mà thật ra có chút không giống với tưởng tượng của bà.
Bộ dáng càng đẹp mắt, thoạt nhìn càng yếu ớt, giống một tiểu bạch hoa lạnh lùng.
"Cậu ấy chính là Giản Văn Minh a," Chu thái thái nói: "Tiểu tử lớn lên thật là đẹp mắt. Cậu ấy làm sao vậy?"
Chu Đĩnh lắc lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước. Tiểu Vương lại giành trước một bước, đi tới phía trước anh.
Khương Hồng trước khi đi cố ý dặn dò cậu ta, Giản Văn Minh cũng ở Thịnh Quang Hoa Phủ, muốn cậu ta ngàn vạn đề phòng chút.
Nói không chừng bãi đỗ xe này đã có paparazzi Ngải Mỹ Giải Trí liên hệ, chờ chụp lén nữa.
Anh đi nhanh đến bãi đỗ xe, đưa mắt nhìn lại, bãi đỗ xe to như vậy, xe dừng cũng không nhiều, đại bộ phận xe vị đều là trống rỗng, sớm đã không thấy tung tích Giản Văn Minh.
Cậu ta cùng Chu Đĩnh lên một chiếc xe khác, từ Thịnh Quang Hoa Phủ ra ngoài, Chu Đĩnh còn có một hoạt động phải tham gia, bọn họ phải trực tiếp đi sân bay.
Xe từ bãi đậu xe ra ngoài, Tiểu Vương quay đầu lại nhìn thoáng qua Chu Đĩnh, liền thấy Chu Đĩnh đem cửa sổ xe mở ra một chút. Gió lạnh vừa thổi, Chu Đĩnh nguyên bản đã có vẻ mặt rất cấm dục liền cho người ta cảm giác càng cao lãnh.
Đại khái là gặp Giản Văn Minh, cho nên không vui đi.
Mất hứng.
Ngàn phòng vạn phòng vẫn là không phòng được.
Giản Văn Minh cứ như luôn luôn có năng lực này, vô luận phòng như thế nào, cậu luôn có thể tìm được cơ hội sấn tới.
"Cũng không biết Giản Văn Minh là làm sao vậy." Cậu ta nói.
Cậu ta có hơi không nhịn được.
Cậu ta nghe nói một tin đồn đặc biệt làm cậu ta có cảm giác. Cậu ta cảm thấy nếu mình nói cho Chu Đĩnh, Chu Đĩnh nghe xong khả năng sẽ cao hứng một chút.
Cậu ta thật cẩn thận mà nhìn Chu Đĩnh một cái, nói: "Em hôm trước nghe một chị làm trang điểm nói, có một ông lớn hình như coi trọng Giản Văn Minh, đối phương còn là Alpha. Nhưng Giản Văn Minh không muốn, kết quả bị làm cho rất thảm. Bộ dáng của cậu ta hôm nay, không biết có phải bị ông chủ lớn làm ra hay không, thoạt nhìn đặc biệt giống phản ứng ứng kích."
Nếu Alpha mạnh hơn một Alpha, công kích tin tức tố với nhau, là có khả năng dẫn tới dáng vẻ kia của cậu.
Loại khả năng này thật là vừa đáng sợ, vừa hả giận, vừa hương diễm kích thích.
Bất quá vừa rồi dáng vẻ kia của Giản Văn Minh, thoạt nhìn thật là có điểm đáng thương.
Lại nói tiếp Giản Văn Minh người này cũng không thể nói mười phần xấu, thích lăng xê cũng chưa chắc là bổn ý của cậu, toàn bộ Ngải Mỹ Giải Trí chính là chảo nhuộm nổi danh giới giải trí, Giản Văn Minh rơi vào, chỉ sợ đời này cũng bò không ra.
Ngải Mỹ Giải Trí Tống Thanh, nổi danh nam nữ đều ăn, Alpha Omega đều chơi, trong vòng đều đồn đãi bọn họ công ty không có một nghệ sĩ nào là hoàn toàn sạch sẽ. Năm đó thời điểm Cố Vân Tương mới vừa hồng, bị đào ra bao nhiêu tài liệu đen, cũng chính là người đủ đẹp, kỹ thuật diễn đủ tốt, mới không bị gièm pha lật đổ.
Nhưng là Giản Văn Minh không giống, trừ bỏ một khuôn mặt thì không còn chỗ nào, tính tình cũng không thích hợp giới giải trí, cậu xuất đạo hai năm, náo ra bao nhiêu chuyện.
Một Alpha diễm lệ trương dương, lại lưu lạc đến nước này. Bộ dáng cậu vừa rồi hai mắt đẫm lệ mông lung, thống khổ lại bất lực, cùng trương dương tùy ý của bình thường quả thực hoàn toàn hai dáng vẻ.
"Chỉ có thể trách cậu ta lúc trước quen người không tốt, ký Ngải Mỹ Giải Trí, ai không biết Ngải Mỹ Giải Trí là hắc ám hủ bại có tiếng, chuyên môn làm dẫn mối, chính là ỷ vào sau lưng có người, biết vận tác giải thưởng sẽ, lừa gạt bao nhiêu người......"
"Tập trung lái xe của cậu." Chu Đĩnh nhàn nhạt mà nói.
Tiểu Vương liền cười cười, cậu ta nhìn nhìn trên kính chắn gió: "Ai, hình như trời mưa."
Trời mưa, giọt mưa tích táp đáp ở trên kính chắn gió.
Vào đông gió rất lạnh, người qua đường sôi nổi chạy đi tránh mưa.
Chu Đĩnh cũng không có đem cửa sổ đóng lại, gió lạnh hỗn loạn một chút hạt mưa rơi vào bên trong xe, rất lạnh.
Anh nhắm hai mắt lại, dựa vào ghế.
Chu Đĩnh ngay từ đầu kỳ thật cũng không bài xích Giản Văn Minh.
Hơn nữa hoàn toàn tương phản, lần đầu gặp nhau của anh và Giản Văn Minh, thậm chí là do anh bày mưu đặt kế.
Bởi vì anh cảm thấy Giản Văn Minh lớn lên rất giống một Omega thời điểm thiếu niên ở Y quốc mà anh gặp được.
Khi đó anh bất quá 16 tuổi, còn ở Y quốc, cùng chị họ đi tham gia một hội giao lưu âm nhạc đàn violon.
Bọn họ đã tới trễ, chị họ lôi kéo anh vội vàng chạy lên trên, kết quả liền ở trên cầu thang xoắn ốc đại sảnh, nhìn thấy một thiếu niên lớn lên cực kỳ tuấn tú tú đeo hộp đàn nghênh diện đi xuống.
Cậu mặc đồng phục học sinh Y quốc, sơ mi trắng, cà vạt đen, quần đen, giày chơi bóng màu xanh đen, trên cổ mang vòng cổ phòng cắn, đôi tay cắm trong túi quần, mặt vô biểu tình nhìn bọn họ một cái, từ bên người bọn họ đi qua.
Chu Đĩnh từ nháy mắt cậu đi qua, ngửi thấy được hương vị tin tức tố tựa như hoa hồng.
Là một Omega.
Rất lạnh, cũng rất đẹp.
Anh đứng ngốc ở bậc thang, nhìn bóng dáng đối phương. Đối phương khí chất rất lạnh, nhưng hộp đàn màu cam hồng của cậu phiếm quang rất ấm, ấm lòng anh.
Một tiếng còi xe đem anh từ hồi ức phục hồi tinh thần trở lại, mưa tựa hồ lớn hơn một ít, anh liền đem cửa sổ đóng lại, ở ngay nháy mắt cửa sổ đóng lại, anh nhìn thấy Giản Văn Minh ở ven đường.
Cậu mặc rất đơn bạc, một mình đi ở trong mưa, thân hình mảnh khảnh cao gầy, góc nghiêng tuyệt sắc, giống một gốc hoa hồng trong mưa lạnh.
Giản Văn Khê đi ở trên đường, cậu chỉ mặc áo lông mỏng, một người thẳng tắp đi dọc theo lối đi bộ, có người qua đường không nhịn được mà nhìn cậu, đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, cậu đi vào mua một cây dù, một cái khẩu trang màu đen.
Cậu vẫn chưa gọi xe, liền cầm ô đi ở trong mưa.
Di động vang lên vài lần, cậu nhìn thoáng qua, cũng chưa nhận.
Là Lý Nhung gọi đến.
Cậu cất điện thoại di động vào túi quần, trực tiếp hướng đến bờ sông đi.
Vừa rồi rất nguy hiểm, lại là trạng huống cậu về sau khả năng sẽ tùy thời gặp phải.
Gió lạnh mưa lạnh thế này, đó là hoàn cảnh cậu kế tiếp phải sinh hoạt.
Nhưng chính những nguy hiểm tiềm tàng này, khiến cậu thấy rõ tất cả ghê tởm cần đối mặt, khiến cậu càng thêm kiên nghị, quyết tuyệt, cậu đứng ở bên cạnh vách đá, thời khắc đều sẽ rơi xuống.
Rơi xuống, rơi xuống, người đang nhanh chóng rơi xuống, tử vong đổi lấy vui sướng tận tình bay lượn.
Cậu hiện tại là người Tần Tự Hành coi trọng, này với cậu mà nói, có lẽ ngược lại là một loại bảo hộ, ít nhất trong thời gian ngắn, công ty sẽ không lại động đến cậu, cũng sẽ không có những người khác lại đánh chủ ý cậu.
Cậu cần phải làm, chính là nhanh chóng bay lên, trở thành một người nhất cử nhất động đều bị vạn chúng chú mục, đỉnh lưu minh tinh có được vô số fans.
Bỗng nhiên lòng cậu dâng lên tràn đầy một loại xúc động cực cường liệt, cậu nói không rõ xúc động kia rốt cuộc là cái gì.
Bờ sông gió thật lạnh, ccậu lại một chút cũng không có né tránh, gió to thổi ô che mưa trong tay cậu đến có chút biến hình, cậu vẫn luôn đi vẫn luôn đi dọc theo bờ sông, phảng phất chỉ có như vậy mới có thể tiêu tán một ít lòng tràn đầy xúc động, lệ khí, cuối cùng cậu trực tiếp chạy. Cậu đón gió lạnh chạy, dù trong tay rời tay bay đi, giọt mưa lạnh băng đánh vào đỉnh đầu, trên mặt. Cậu càng ngày càng thanh tỉnh, người cũng hưng phấn lên.
Di động trong túi bỗng nhiên lại vang lên, cậu nhấp môi móc điện thoại di động ra, cúi đầu vừa nhìn, là điện thoại Trần Duệ gọi cho cậu.
"Trần đạo."
"Cậu ở đâu?" Trần Duệ nói: "Tới đài truyền hình một chuyến, chính là bây giờ, việc này khả năng định rồi."
Giản Văn Minh ngừng lại, đối mặt với gió bắc, tóc bị gió bắc thổi hỗn độn bay múa, đối với cậu đã ở sinh hoạt quen quốc gia nhiệt đới mà nói, gió tháng 11 này lãnh lẽo như dao nhỏ, gió lạnh này lại bậc lửa, đem cậu thiêu đốt thành một khối băng hỏa.
Cậu gật gật đầu, nói: "Được."
--------------------------------------------------------------
VỪA GÕ CHỮ VỪA GẤP DÙM HAI ANH Á CHỪ
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro