CHƯƠNG 73: BỊ ĐỘNG QUAY NGỰA HAY CHỦ ĐỘNG THẲNG THẮN
[EDIT] ANH EM SINH ĐÔI HOÁN ĐỔI CUỘC ĐỜI [GIỚI GIẢI TRÍ] – Công Tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikisach
CHƯƠNG 73: BỊ ĐỘNG QUAY NGỰA HAY CHỦ ĐỘNG THẲNG THẮN
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/profile.php?id=100064946641521
---------------------------------------------------------
Nước Y Hề gia.
Bởi vì Hề Chính mời cho cậu ấy bác sĩ và hộ lí tốt nhất, Giản Văn Minh cảm giác chính mình khôi phục đặc biệt nhanh.
Lúc này mới mấy ngày, cậu ấy đã có thể khập khiễng mà đi đường.
Nhưng Hề Chính vẫn là không cho cậu ấy động, vẫn luôn để cậu ấy tĩnh dưỡng.
Hiện giờ là thời điểm mấu chốt nhất của tập đoàn Đại Khê, cũng là thời điểm Hề Chính bận nhất, hắn ban ngày cơ bản đều không ở đây, ngẫu nhiên thậm chí buổi tối đều không trở lại.
Hề Chính cuồng công việc danh bất hư truyền.
Hạ Oánh Oánh cũng không đến Hề gia nữa, chỉ có một Hề phu nhân, phảng phất cũng thu liễm hơn rất nhiều.
Giản Văn Minh ngược lại có chút thất vọng.
Cậu ấy hiện giờ thành một thương tàn nhân sĩ thật, không có việc gì để bận, mỗi ngày đều nằm ở trên giường chơi di động.
Cậu ấy cũng không thích xem phim ảnh kịch, chỉ ngẫu nhiên theo dõi một chút 《 Tinh Nguyệt Chi Chiến 》, đại bộ phận thời gian đều dùng để chơi game.
Cậu ấy thích chơi game.
Bất quá cậu ấy phải lén lút mà đánh, bởi vì anh trai là không thích chơi game, là một con gà trò chơi.
Vì phòng ngừa bị người ngoài nghe thấy, cậu ấy chơi game đều là mang tai nghe.
Mới vừa đánh tới thời khắc mấu chốt, liền nghe thấy bên ngoài có thanh âm truyền tới.
Cậu ấy lập tức tháo xuống tai nghe, cảnh giác mà nhìn thoáng qua hướng ngoài cửa.
Kết quả chính là trong nháy mắt như vậy, cậu ấy đã bị người khác KO.
"Đ*t."
Cậu ấy mắng một tiếng, phát hiện có người lên lầu, cậu ấy liền lập tức đặt điện thoại xuống, sau đó nằm thẳng xuống.
Không đến vài giây, bên ngoài quả nhiên truyền đến tiếng đập cửa.
Cậu ấy tận lực làm thanh âm của chính mình nghe ra cao lãnh trầm ổn, đè thấp tiếng nói: "Tiến vào."
Tiến vào lại là Dì Trần, cười nói: "A Chính mới vừa gọi điện thoại trở về, nói cậu ấy đợi lát nữa trở về, sẽ mang ba mẹ cậu cùng nhau qua đây thăm anh, cậu ấy bảo tôi nói một tiếng với cậu."
Giản Văn Minh vừa nghe, lập tức ngồi dậy từ trên giường: "Ba mẹ tôi muốn tới?!"
"Phỏng chừng là đã biết chuyện cậu b·ị th·ương sự, cho nên đến xem."
Ngày hôm qua mấy người bọn họ còn nghị luận riêng tư nữa, này cha mẹ Giản gia cũng quá không quan tâm con cái của chính mình, con trai đã b·ị th·ương, ở Hề gia ở mấy ngày rồi, cũng không nói đến đây nhìn xem.
Kết quả hôm qua mới mới vừa nghị luận hai câu, hôm nay người Giản gia đã tới.
Giản Văn Minh vừa nghe đầu đều lớn.
Người khác nhận không ra cậu ấy, ba mẹ cậu ấy chẳng lẽ còn nhận không ra sao?
Cậu ấy lập tức liền gọi điện thoại qua cho Hề Chính.
Điện thoại của Hề Chính rất nhanh đã được nhận.
"Anh nói với ba mẹ tôi chuyện tôi b·ị th·ương?!"
Hề Chính "Ân" một tiếng.
Giản Văn Minh đang muốn bão nổi, liền nghe Hề Chính nói: "Bọn họ đều ở trên xe tôi đây, anh muốn nói chuyện với bọn họ không?"
Lời Giản Văn Minh đều sắp mắng ra lại nuốt trở vào: "Không cần."
Cậu ấy cảm giác chính mình vừa rồi có chút quá mức kích động, nhanh chóng nói: "Đợi lát nữa đã đến nhà, trong điện thoại không trò chuyện nữa. Các anh còn bao nhiêu lâu về đến nhà?"
Hề Chính nói: "Chắc khoảng hai mươi phút."
Giản Văn Minh treo điện thoại, nhăn mày lại.
Ngẩng đầu thấy một khuôn mặt cười khanh khách của Dì Trần.
Giản Văn Minh liền nói: "Anh ấy trực tiếp nói một tiếng với tôi là được rồi, sao mà còn để dì cho tôi biết. Thật là làm điều thừa."
Dì Trần cười nói: "Cậu ấy vốn dĩ cũng chưa nói, chỉ nói trong nhà hôm nay có khách đến, muốn chúng tôi làm cơm trưa hôm nay phong phú hơn chút. Phu nhân bảo hỏi rõ ràng khách nhân là ai, cậu ấy lúc này mới nói cho chúng tôi biết, thuận tiện lại bảo tôi nói với cậu một tiếng."
Cố ý, khẳng định là cố ý.
Cậu ấy sao lại cảm thấy nơi này lộ ra hương vị âm mưu.
Cậu ấy nhấp môi nằm xuống, tức khắc diễn tinh thượng thân, nói: "Sao lại là hôm nay tới, tôi hôm nay có chút không thoải mái a."
Dì Trần hỏi: "Nơi nào không thoải mái, cần tôi gọi bác sĩ tới hay không?"
"Không cần, tôi nằm một hồi khả năng sẽ đỡ hơn. Anh đi ra ngoài đi."
Dì Trần đóng cửa lại liền đi ra ngoài, Giản Văn Minh lập tức từ trên giường ngồi dậy.
Đ*t Đ*t Đ*t Đ*t.
Cậu ấy nên làm gì bây giờ.
Ba mẹ cậu ấy nếu biết cậu ấy giả làm anh trai cùng Hề Chính sống cùng nhau, có thể đem da mình lột xuống đây luôn đó?
Không đúng, khả năng sẽ trực tiếp đ·ánh ch·ết cậu ấy.
Chuyện tới hiện giờ, chỉ có thể đánh cuộc một phen.
Cậu ấy liền dùng sức ho khan vài tiếng, sau đó đè thấp thanh âm của chính mình, thử nói một câu nói.
Rất tốt, coi như là chính mình có chút ho khan, cho nên thanh âm có hơi khàn khàn.
Cậu ấy có khuôn mặt giống nhau với anh trai, chỉ cần cậu ấy giả vờ đủ giống, nằm ở trên giường ít nhúc nhích, nói không chừng liền có thể giấu trời qua biển, đem ba mẹ cũng mình lừa gạt qua.
Dù sao mấy năm nay số lần ba mẹ mình gặp mình và gặp anh trai đều có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Sau khi hạ quyết tâm, Giản Văn Minh liền đem thảm bao lấy chính mình, chỉ lộ ra một khuôn mặt, nằm lên trên giường.
Đại khái nằm khoảng nửa giờ, cậu ấy liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, cửa phòng vừa mở ra, đã thấy ba mẹ cậu ấy cùng Hề Chính cùng nhau tiến vào.
Hai anh em Giản Văn Minh và Giản Văn Khê đều là tuyệt sắc, tướng mạo tốt dáng người đẹp tự nhiên là gen tốt di truyền từ cha mẹ.
Cha Giản Mẹ Giản hiện giờ đã gần 50, thoạt nhìn lại đều như là người vừa qua 40, hai năm trước làm ăn không tốt, Cha Giản sinh chút tóc bạc, nhưng mà Mẹ Giản lại như cũ là một đại mỹ nhân tóc nồng đậm đen nhánh, cả người châu quang bảo khí, mười phần khí chất nữ cường nhân.
Vừa đối lập, Hề phu nhân liền hoàn toàn là bộ dáng của một lão phu nhân.
"Văn Khê." Cậu ấy trước hết nghe thấy thanh âm của Hề Chính: "Ba mẹ tới xem em."
Ba mẹ cậu ấy còn chưa biết chuyện Hề Chính l·y h·ôn với anh trai, đây đại khái là kết quả dhai người bọn họ đã thương lượng, Giản Văn Minh dùng thảm che khuất cằm, nghẹn giọng nói: "Ba, mẹ, mọi người sao lại tới."
Mẹ cậu ấy cũng là diễn tinh, đại khái là làm trò trước mặt mấy người Hề phu nhân, bà ấy thể hiện một bộ mặt mẹ hiền, nhíu mày bước nhanh tới: "Sao lại thế này, nghe A Chính nói, con chạy đi đua xe, rồi b·ị th·ương?"
Giản Văn Minh lắc đầu: "Không phải vết thương nặng, dưỡng chút là tốt rồi."
Nói xong liền dùng thảm che khuất nửa dưới khuôn mặt.
"Mặt bị thương?" Mẹ Giản nói liền đến lật thảm của cậu ấy ra.
Giản Văn Minh: "......"
Thảm trong tay bị kéo ra, mẹ Giản kéo cằm cậu ấy nhìn nhìn trái phải, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Đang tốt lành sao lại chạy đi đua xe? Có phải em trai con khuyến khích hay không, nó còn ở bên này?" Mẹ Giản quan tâm hỏi.
Giản Văn Minh nhanh chóng lắc đầu: "Là chính con muốn chơi...... Đi cùng Hề Chính."
Mẹ Giản liền quay đầu lại nhìn Hề Chính một cái.
Hề phu nhân lập tức nói: "Cũng không biết hai người bọn họ nghĩ thế nào lại đi chơi xe đua. Cũng may A Chính đi theo."
Hề Chính ngẫu nhiên sẽ chơi đua xe, bà ta cũng là biết đến.
Chỉ sợ Giản gia đem trách nhiệm đều đẩy đến trên đầu con trai bà ta.
"Ba mẹ không cần lo lắng, con khá hơn nhiều rồi." Giản Văn Minh thật cẩn thận mà quan sát ba mẹ mình một hồi, cậu ấy phát hiện ba mẹ mình tựa hồ đều không phân biệt được mình.
Cậu ấy cảm thấy ba mẹ mình sở dĩ không nhận ra mình, là bởi vì chủ ý hai anh em đổi chỗ quá không thể tưởng tượng, người bình thường sẽ không nghĩ về phương diện này, hơn nữa cậu ấy b·ị th·ương, không tung tăng nhảy nhót giống bình thường, trong phòng người cũng nhiều, ba mẹ cậu ấy không cẩn thận quan sát.
Bất quá cậu ấy vẫn là rất khẩn trương, muốn để bọn họ đi ra ngoài sớm một chút.
Giản Văn Minh ổn định cảm xúc tinh thần, hơi hơi ngồi dậy một ít, tận lực để chính mình có vẻ trầm tĩnh, nhìn về phía Hề Chính nói: "Mọi người đi ăn cơm trước đi. Con mới nãy nghe Dì Trần nói đồ ăn đều đã làm xong."
Hề Chính lại nhàn nhạt mà cười một tiếng, nói: "Ba mẹ khó được đến đây một chuyến, bọn họ cũng đã lâu không gặp em, mọi ngưới cứ nói chuyện một hồi."
Hắn nói liền quay đầu nhìn về phía Hề phu nhân và Dì Trần bọn họ: "Chúng ta đi ra ngoài trước đi, để cho bọn họ tâm sự cho tốt. Dì Trần, chuẩn bị một chút, đợi lát nữa ăn cơm. Tôi đi thay quần áo trước."
Giản Văn Minh: "......"
Cậu ấy liền nhấp môi, nhìn Hề Chính đi sang cách vách.
Hề phu nhân lại nói hai câu khách sáo cùng Mẹ Giản, cũng mang theo mấy người Dì Trần đi ra ngoài.
Mẹ Giản liền ngồi xuống ở mép giường.
Giản Văn Minh nhấp môi, tim đều sắp nhảy ra ngoài, cũng không dám đối diện với ba mẹ cậu ấy.
"Gần đây bận, cũng không có thời gian liên hệ với con, con gần đây thế nào, sao lại chạy đi đua xe, tâm tình không tốt?"
Anh trai thời kỳ thiếu niên có đoạn thời gian si mê mấy môn vận động mạo hiểm như đua xe, tâm tình táo bạo, hậm hực mắt thường có thể thấy được.
Giản Văn Minh lắc đầu: "Không có."
Ba cậu ấy đối với anh trai vẫn là tương đối ôn hòa, không uy nghiêm giống như ở trước mặt cậu ấy: "Con ở chỗ bọn họ có tiện không? Không tiện thì dọn về nhà ở đi."
"Hai người ai có thời gian rảnh chiếu cố con đâu?" Giản Văn Minh hỏi.
Mẹ Giản liền cười một tiếng, nói: "Ở bên này cũng khá tốt, nhà bọn họ người chăm sóc nhiều."
Giản Văn Minh "Ân" một tiếng.
"Mọi người đi xuống ăn cơm đi." Cậu ấy thúc giục.
Cha Giản nhíu mày nhìn cậu ấy một cái, nói: "Con có phải có chuyện gì gạt ba mẹ hay không?"
Mẹ Giản nghe vậy liền quay đầu lại nhìn Cha Giản một cái.
Giản Văn Minh cũng ngẩng đầu nhìn về phía Cha Giản, tầm mắt mới vừa đối diện với Cha Giản, đã lập tức né tránh. Có chút chột dạ.
"Ba cứ cảm giác cả người con đều kỳ lạ." Cha Giản nói.
Giản Văn Minh hơi hơi duỗi thẳng cổ, nhấp môi mỏng, thần sắc cao lãnh, không nói chuyện.
Cũng may ba cậu ấy cũng chỉ là thuận miệng nói vậy, cũng không có hoài nghi cậu ấy.
Giản Văn Minh phát hiện bản thân cùng anh trai tráo đổi thân phận, tuy rằng tính cách hoàn toàn bất đồng, nhưng người thân cận cơ hồ không ai nhận ra, bao gồm chính ba mẹ bọn họ, một nguyên nhân rất quan trọng chính là, người bình thường sẽ không hoài nghi đến phương diện này.
Trừ phi lộ ra chứng cứ quá rõ ràng.
Cậu ấy và anh trai từ nhỏ đã có chút cảm giác sống nương tựa lẫn nhau, quan hệ người thân nhà bọn họ tương đối lãnh đạm, hai người bọn họ đã quen, Cha Giản Mẹ Giản cũng đã quen.
Nhờ vào phần lãnh đạm này, ba mẹ cậu ấy cùng cậu ấy trò chuyện hai câu, liền có chút cảm giác không biết nói những gì, hơn nữa Giản Văn Minh vẫn luôn thúc giục bọn họ đi xuống ăn cơm, hai người bọn họ liền đi xuống lầu.
Giản Văn Minh hít một hơi dài.
Sau lưng cậu ấy đều ra mồ hôi.
Cha Giản Mẹ Giản chân trước mới vừa đi, chân sau Hề Chính đã đi vào.
Giản Văn Minh lập tức mãn huyết sống lại.
Bất quá cậu ấy lúc này đây không bùng nổ, mà là nhàn nhạt lạnh lùng mà nhìn Hề Chính một cái, hỏi: "Không phải đã nói với anh, chuyện tôi b·ị th·ương đừng nói với người nhà tôi, miễn cho làm cho bọn họ lo lắng rồi sao?"
"Quên mất." Hề Chính nói: "Hôm nay gọi điện thoại với ba cậu, vừa không cẩn thận đã nói cho chú ấy."
Hề Chính hỏi nói: "Sao tôi lại cảm thấy cậu rất sợ gặp bọn họ?"
Giản Văn Minh kinh ngạc: "Bọn họ là ba mẹ tôi, tôi sợ bọn họ làm gì?"
Hề Chính nói: "Đúng vậy, bọn họ là ba mẹ cậu, vì sao cậu lại sợ gặp họ đây?"
Hề Chính con người này đôi mắt quá độc.
Giản Văn Minh dự định câm miệng không nói.
Hề Chính nói: "Ba mẹ cậu đều đã biết, em trai cậu phỏng chừng rất nhanh cũng sẽ biết, cậu ấy có đến thăm cậu không?"
Giản Văn Minh lại nhìn chằm chằm Hề Chính, nói: "Cậu ấy ở nước ngoài."
Hề Chính liền gật đầu một cái.
Giản Văn Minh hỏi: "Vì sao đột nhiên hỏi tới cậu ấy, anh với cậu ấy lại không thân."
Hề Chính nói: "Nói đến cái này, có vài chuyện tôi vẫn luôn rất nghi hoặc, cậu ấy là không thích tôi sao? Cảm giác mấy năm nay cậu ấy cũng chưa đến chỗ này của chúng tôi được vài lần, ngẫu nhiên có một hai lần gặp tôi, cũng rất lãnh đạm."
"Rất bình thường, bởi vì cậu ấy xác thật chán ghét anh." Giản Văn Minh nói.
Hề Chính gật đầu, nói: "Đã nhìn ra. Cũng không biết tôi đắc tội cậu ấy chỗ nào."
"Cậu ấy và tôi quan hệ rất tốt," Giản Văn Minh nói: "Đại khái nhìn ra chúng ta cảm tình không hợp, cho nên không thích anh."
Hề Chính gật gật đầu, thần sắc nghiêm túc một ít, nói: "Nhìn ra được, anh em các cậu tình cảm rất tốt."
"Chúng tôi là sinh đôi, trên đời này không có người nào thân mật hơn so với hai chúng tôi, bao gồm anh, cũng bao gồm ba mẹ tôi." Giản Văn Minh nhàn nhạt mà nói: "Tôi thấy cậu ấy bị ủy khuất, so với chính mình bị ủy khuất còn khó chịu hơn, cậu ấy cũng giống vậy."
Hề Chính nghe vậy nhìn về phía cậu ấy, thần sắc Giản Văn Minh có chút nghiêm túc, hai người đối diện, Hề Chính đem ánh mắt dời đi trước, sau đó đứng dậy, nói: "Tôi đi xuống ăn cơm, đợi lát nữa bảo Dì Trần đem đồ ăn bưng lên cho cậu."
"Hề Chính." Giản Văn Minh gọi lại hắn.
Hề Chính xoay người nhìn cậu ấy.
"Đừng đem chuyện tôi b·ị th·ương sự nói với em trai tôi."
Hề Chính nhìn chằm chằm mặt cậu ấy, nhìn một hồi lâu, sau đó gật đầu một cái: "Đã biết, tôi cái gì cũng sẽ không lại nói."
Mấy chữ cuối cùng hắn tăng thêm ngữ khí, không biết có phải do chột dạ hay không, Giản Văn Minh đối mắt với Hề Chính, bỗng nhiên có loại dự cảm không tốt.
Cậu ấy cảm giác đôi mắt Hề Chính quá sắc bén, sáng trong, có thể nhìn thấy toàn bộ bí mật của cậu ấy.
Nhưng không có khả năng, ba mẹ cậu ấy cũng chưa nhận ra cậu ấy, huống chi là Hề Chính.
Hắn và anh trai cảm tình không hợp, với chính mình càng là chưa gặp qua mấy lần.
Bản thân chỉ là quá chột dạ. Cậu ấy phải tự tin một chút mới được.
**
Thời gian Hoa Thành, buổi sáng 11 giờ rưỡi.
Sau khi cúp điện thoại, Chu Đĩnh lập tức liền đem tất cả quần áo của mình đều lấy ra, bày một giường, chọn nửa ngày, cuối cùng chọn một bộ anh vừa lòng nhất, sau khi mặc vào thì đi đến chỗ hẹn.
Anh mặc rất chính thức, bởi vì lần này chỉ có hai người anh và Giản Văn Khê, với anh mà nói, lần này rất giống một buổi hẹn hò.
Đến nhà hàng đã đặt trước, thật xa anh đã thấy Giản Văn Khê.
Giản Văn Khê tựa hồ bao cả một tầng, nhà hàng to như vậy, chỉ có cậu ngồi ở vị trí sát cửa sổ, nhẹ nhàng mà vẫy tay với anh.
Chu Đĩnh liền đi qua: "Chờ bao lâu rồi? Trên đường có hơi kẹt xe."
"Đoán được, bên này hình như có người ở tổ chức buổi biểu diễn. Ngồi."
Chu Đĩnh ngồi xuống ở đối diện cậu.
Nhà ăn phát tiếng nhạc của đàn violon, ánh mặt trời vừa lúc chiếu đến giữa bàn, trên bàn bày một bó lớn hoa hồng màu hồng nhạt, tất cả đều đắm chìm phía dưới ánh mặt trời, rất đẹp.
Thật sự rất giống hẹn hò, Chu Đĩnh yên lặng mà nghĩ.
Giương mắt nhìn Giản Văn Khê một cái.
Giản Văn Khê gọi người phụ vụ tiến cào, hai người chọn vài món ăn. Giản Văn Khê còn gọi một chai rượu vang đỏ.
"Còn có thể uống không?" Giản Văn Khê hỏi.
Chu Đĩnh gật đầu: "Tửu lượng của tôi cũng ổn."
Giản Văn Khê tự mình rót cho anh đổ một ly rượu, thần sắc ôn hòa, nhưng cũng không có cười: "Chúng ta cụng một ly trước, cảm tạ sự chiếu cố và trợ giúp của anh đối với tôi thời gian này."
Chu Đĩnh nâng ly rượu lên, cùng Giản Văn Khê chạm ly một chút. Thời điểm uống rượu, đôi mắt trộm nhìn thoáng qua Giản Văn Khê, rượu vang đỏ vươn lại làm môi Giản Văn Khê thoạt nhìn giống như cánh hoa, tươi đẹp trơn bóng.
Một ly rượu xuống bụng, Chu Đĩnh ngược lại bắt đầu thấp thỏm.
Bởi vì anh cảm giác Giản Văn Khê hôm nay muốn nói với mình chuyện rất quan trọng.
Anh có chút khẩn trương mà nhìn Giản Văn Khê.
Buông ly rượu, Giản Văn Khê vươn tay tới: "Một lần nữa làm quen một chút, tôi là Joshua Giản Văn Khê."
Chu Đĩnh trực tiếp ngây ngẩn cả người.
Anh vươn tay tới, cầm tay Giản Văn Khê.
Tay hai người giao triền bên nhau, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt Giản Văn Khê, mắt phượng liễm diễm, chân thành lại nghiêm túc.
Anh rốt cuộc chờ đến ngày này.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro