CHƯƠNG 74: HAI ĐƯỜNG HỘI HỢP
[EDIT] ANH EM SINH ĐÔI HOÁN ĐỔI CUỘC ĐỜI [GIỚI GIẢI TRÍ] – Công Tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikisach
CHƯƠNG 74: HAI ĐƯỜNG HỘI HỢP
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/profile.php?id=100064946641521
---------------------------------------------------------
Bởi vì đã sớm biết chuyện Giản Văn Minh chính là Joshua, cho nên biểu hiện của Chu Đĩnh còn tính là trấn định.
Anh cũng từng nghĩ đến vài loại khả năng, tỷ như Giản Văn Minh kỳ thật chính là Joshua, cậu là ngụy trang thành Alpha.
Cũng hoặc là, Joshua và Giản Văn Minh, chỉ là hai người lớn lên giống nhau như đúc.
Tỷ như chỉnh dung, tỷ như song sinh.
Tất cả khả năng, anh đều nghĩ tới.
Chỉ là hết thảy đều cần Joshua tự mình tới nói cho anh.
Anh biểu hiện cũng rất nghiêm túc, nhưng thần sắc ôn hòa, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Nhưng Giản Văn Khê lại không bình tĩnh như vậy.
Cậu dự định đem hết thảy đều nói với Chu Đĩnh, tự nhiên có tư tâm của mình, nhưng hết thảy với cậu mà nói thập phần mạo hiểm.
Thời gian cậu cùng Chu Đĩnh ở chung còn chưa dài, hiểu biết, cũng không thâm nhập, cậu không biết Chu Đĩnh ở trước mặt bí mật như vậy, sẽ là phản ứng gì.
Cậu đang đánh cược.
Cậu nhìn chăm chú vào Chu Đĩnh, vươn tay tới, đặt ở trên mu bàn tay Chu Đĩnh, hỏi: "Tôi có thể tin tưởng anh không ?"
Chu Đĩnh rất trịnh trọng gật gật đầu.
**
Nước Y Hề gia.
Ăn xong cơm trưa, trò chuyện một hồi ở trong phòng khách, Hề Chính liền lái xe đưa cha mẹ Giản gia trở về.
Ba người bọn họ đều rất bận, cố dành ra thời gian, ban ngày mới có thể cùng nhau ăn bữa cơm này.
Hề Chính một bên lái xe, một bên hỏi: "Văn Khê nói với con, đừng đem chuyện em ấy b·ị th·ương nói với Văn Minh, sợ cậu ấy lo lắng."
Mẹ Giản vừa nghe liền cười, nói: "Nó lo lắng? Nó không khiến Văn Khê nhọc lòng thay nó đã không tồi."
Hề Chính cười một tiếng, nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, hỏi: "Văn Minh hiện tại ở đâu thế, đã lâu không gặp cậu ấy."
"Nó đang ở Hoa Thành đấy." Mẹ Giản nói: "Cụ thể làm gì, mẹ thật đúng là không biết."
Cha Giản có hơi xấu hổ, liền nhẹ giọng trách cứ nói: "con cái đang làm gì em cũng không biết, làm sao làm mẹ nó."
"Anh đừng chỉ lo nói em, anh biết?" Bà ấy cười nói: "Em cũng là có sự nghiệp, mỗi ngày bận túi bụi, bằng không hiện giờ Văn Khê b·ị th·ương, em khẳng định sẽ để nó về nhà dưỡng."
Hề Chính nghe xong liền nói: "Em ấy ở nhà con cũng tốt, mẹ con không có việc gì, cũngc tiện chiếu cố em ấy."
"Thật là vất vả cho mẹ con." Mẹ Giản khách sáo.
"Con qua mấy ngày nữa vừa lúc phải đi Hoa Thành công tác, mọi người biết địa chỉ của Văn Minh, con đi thăm cậu ấy."
Mẹ Giản nói: "Cái này con hỏi Văn Khê, hai anh em tụi nó cảm tình tốt, nó nhất định biết."
Ngụ ý chính là bọn họ không biết.
Cha Giản xấu hổ đến sắc mặt đều sắp đỏ.
Vẫn luôn bận sự nghiệp thì không cảm thấy, hiện giờ mới thình lình phát hiện hai người bọn họ thật không phải cha mẹ đủ tư cách.
Không có cách nào, bắt đầu từ sơ trung, Giản Văn Minh chính là do Giản Văn Khê chăm sóc dạy dỗ.
Giản Văn Khê trưởng thành rất sớm, sớm đã thay thế bộ phận vai trò của bọn họ.
Mẹ Giản đại khái cũng ý thức được, móc di động ra nói: "Mẹ tìm xem xem. Mẹ nhớ rõ nó từng gửi địa chỉ qua cho mẹ."
Bà lật lật trong di động, thật đúng là để bà tìm được rồi.
"Mẹ gửi vào điện thoại cho con."
Bà lại đi tìm tìm kiếm kiếm số điện thoại của Hề Chính, sau khi tìm thấy thì gửi cho hắn.
Sau khi gửi xong, Mẹ Giản mới phát hiện lần trước bà cùng Hề Chính gửi tin nhín, còn là một năm trước kia.
Bà đối với hai vợ chồng Giản Văn Khê cùng Hề Chính quan tâm thật sự quá ít.
Cũng may hai người bọn họ sống cũng ổn, ngẫu nhiên cùng nhau ăn cơm, hai người bọn họ đều có thể nói là tôn trọng nhau như khách.
"Mẹ và ba con từ thời điểm tuổi trẻ đã một lòng đua sự nghiệp, đối với hai anh em Văn Khê bọn nó quan tâm không đủ nhiều, đối với con quan tâm cũng không đủ, hy vọng con có thể thông cảm a." Bà cười nói với Hề Chính.
"Mẹ khách khí." Hề Chính nói.
Mẹ Giản hổ thẹn mà nhìn Cha Giản một cái, Cha Giản liền nói: "Vừa lúc, ba chuẩn bị chút đồ cho Văn Minh, con nếu muốn đi Hoa Thành, thuận tiện giúp ba mang qua đi."
"Thứ gì vậy?" Mẹ Giản hỏi.
Cha Giản nói: "Sinh nhật của nó với Văn Khê không phải sắp tới rồi sao, cũng không biết nó đến lúc đó có trở về hay không, coi như đón trước cho nó."
Mẹ Giản ngượng ngùng: "Ngày tháng qua thật là nhanh, đảo mắt hai anh em bọn họ đã sắp 23."
Bất quá bà mỗi năm đến ngày đều sẽ nhớ tới.
Bởi vì sinh nhật của hai anh em Giản Văn Khê cùng Giản Văn Minh rất khéo, sinh ở ngày đầu tiên của năm mới.
Hề Chính gật đầu, nói: "Được."
*
Giản Văn Khê đem nguyên nhân cậu thay thế em trai tiến vào giới giải trí và chuyện đã qua tất cả đều nói một lần.
Chu Đĩnh ngồi ở đối diện cậu, sắc mặt có phần ngưng trọng.
"Tôi cảm thấy tôi hẳn là đều đã nói với anh." Giản Văn Khê nói.
Chu Đĩnh gật gật đầu, không nói chuyện.
Hai người lẳng lặng ngồi một hồi, Giản Văn Khê quay đầu nhìn về phía bên ngoài ngựa xe như nước.
"Có gì tôi có thể giúp anh không?" Chu Đĩnh đột nhiên hỏi.
Giản Văn Khê có phần ngạc nhiên, xoay đầu lại nhìn về phía Chu Đĩnh.
Chu Đĩnh ánh mắt chân thành, nghiêm túc: "Một mình anh, muốn hoàn thành chuyện anh muốn, có hơi khó, có lẽ tôi có thể giúp anh."
Giản Văn Khê hơi hơi mỉm cười, sau đó lắc đầu.
"Tôi chỉ là muốn thẳng thắn hết thảy với anh," cậu nói: "Tôi thẳng thắn với anh, không phải vì tìm kiếm trợ giúp của anh."
Đây là vì sao.
Chu Đĩnh trong lòng hơi nóng.
Giản Văn Khê nói: "Nếu anh đã biết hết thảy, cái nhìn với tôi vẫn là trước sau như một, chúng ta hiện tại quay về đi, hai giờ chúng ta phải rút bài hát cạnh tranh của kỳ tiếp theo. Mấy tay mơ vũ đạo chúng tôi, còn cần anh hỗ trợ đó."
Cậu nói rồi đứng lên.
Chu Đĩnh cũng đứng lên theo.
Giản Văn Khê cũng không cho anh cơ hội mở miệng, nhưng giữa hai người bọn họ đã có sự ăn ý nào đó, lời của anh không cần nói nữa.
Anh trước sau như một, thậm chí càng đau lòng cậu, những thứ này đều không cần nói nữa. Giống như Giản Văn Khê đem hết thảy nói với mình, không phải vì tìm kiếm trợ giúp của mình.
Là vì cái gì, không cần nói rõ ràng.
Thời điểm một người nguyện ý đem bí mật lớn nhất của cậu nói với anh, lòng đã rộng mở với anh rồi.
Ra khỏi nhà hàng, ánh mặt trời vào đông ấm áp chiếu đến trên người mình, Chu Đĩnh cảm giác mùa đông Hoa Thành năm nay, tựa hồ so với năm rồi còn ấm áp hơn một ít.
Hai người lên xe, Chu Đĩnh lái xe, Giản Văn Khê liền ngồi ở trên ghế phụ.
Đem bí mật chính mình che giấu thổ lộ ra cảm giác rất kỳ diệu.
Ở trong thành thị này, cậu không còn là một người yên lặng tác chiến.
Cậu liền xoay đầu lại, nhìn về phía Chu Đĩnh.
Góc nghiêng của Chu Đĩnh so với chính diện thoạt nhìn càng lập thể, càng soái, mũi anh sinh ra quá ưu việt, vừa cao vừa thẳng.
Bài hát của kỳ công diễn thứ 7, năm đội ngũ rút thăm chọn bài hát như cũ.
Nhưng không giống với kiểu một đống thăm đặt ở cầu pha lê trong suốt trước kia, lần này rút thăm, là năm cái điện thoại màu sắc bất đồng đặt ở trên bàn, năm đội ngũ bọn họ, từng người phái ra một người đến rút.
Lần trước thời điểm rút thăm, Giản Văn Khê vắng họp, lúc này đây vắng họp lại là Cố Vân Tương.
Anh ta ở Kim Đà vương thành quay phim, không thể phân thân.
Lục Dịch và Sở Nhiên cũng không ở trong tổ quay, thay thế bọn họ tổ rút thăm chính là Lưu Tử Nghĩa.
Ở trước lúc rút thăm, mọi người xem trước một lần năm bài hát thi đấu.
Xem xong năm bài hát thi đấu, các tuyển thủ tức khắc kêu rên lên.
Đặc biệt là mấy nghệ sĩ minh tinh, tỷ như Vũ Minh Hoán.
Bài hát ngọt thế này, vũ đạo đáng yêu như vậy, làm khó ch·ết lão nghệ sĩ là anh ta.
Bởi vì cơ bản ngang hàng bất đồng với năm bài hát kỳ trước, năm bài hát lúc này đây từ danh khí mà nói kém cách xa.
Không chỉ tuyển thủ, dù là Chu Đĩnh sau khi xem năm bài hát này xong, môi mỏng cũng nhấp lên.
Bởi vì chủ đề kỳ này, thế nhưng là "Tình ca vào đông, băng tuyết mật luyến".
Năm bài hát, phân biệt là 《 Trà Sữa Thêm Đường 》, 《Một Giây Trước Khi Tỏ Tình》, 《 Chiều Hư 》, 《Tình Ca Phong Cách Tương Lai 》, 《 Chỉ Có Cảm Giác Đối Với Anh》.
Mặc kệ là phong cách ca khúc, hay là phong cách vũ đạo, đều là loại hình hai người Giản Văn Khê và Chu Tử Tô bọn họ không am hiểu nhất.
Anh nhìn về phía Giản Văn Khê, lại thấy trên mặt Giản Văn Khê như cũ mang theo tươi cười nhàn nhạt, chỉ là ánh mắt hơi có chút lãnh đạm.
Năm bài hát, bài tương đối nổi danh là 《 Chiều Hư 》 cùng 《 Chỉ Có Cảm Giác Đối Với Anh 》.
Giản Văn Khê thích nhất chính là《 Một Giây Trước Khi Tỏ Tình》 cùng 《 Tình Ca Phong Cách Tương Lai 》, nói từ góc độ lựa chọn bài hát cho chương trình tuyển chọn, kỳ thật cũng không phải bài hát càng nổi danh càng tốt, lựa chọn phù hợp nhất kỳ thật là bài hát ít được lưu ý nhưng dễ nghe.
Cậu thích hai bài hát này, một là tương đối ít được lưu ý, hai là bởi vì không ngọt mấy, có chút ngầu, giai điệu cũng hay, hát tốt thì sẽ nổi tiếng.
Bài hát cậu không thích nhất là 《 Trà Sữa Thêm Đường 》.
Không phải bài hát không tốt, mà là vũ đạo biên quá ngây thơ quá đơn giản, bài hát cũng quá ngọt, không thích hợp với cậu.
Cậu không dám tưởng tượng mình nhảy bài nhảy này sẽ là kiểu gì. Cậu cũng nghĩ không ra Chu Tử Tô nhảy bài nhảy này là kiểu gì.
Bất quá năm bài hát, xác suất cậu rút trúng bài hát này cũng chỉ có một phần năm mà thôi.
"Được rồi, hiện tại năm bài hát mọi người đều nghe xong, vũ đạo cũng xem rồi, nói vậy trong lòng các vị đã có ca khúc chính mình yêu thích."
"Đều không muốn hát!" Vũ Minh Hoán cười kêu.
Mọi người liền đều nở nụ cười.
MC khách mời Trương Tư Hằng cũng bật cười: "Vũ lão sư khiêu chiến một chút chính mình đi."
Anh ấy nói nhìn về phía Giản Văn Khê: "Chúng ta vẫn là chọn theo thứ tự, bạn học Giản Văn Minh, anh đến đây trước đi?"
Giản Văn Khê nghe vậy liền cười đứng lên, Vũ Minh Hoán bên cạnh hô: "《 Trà Sữa Thêm Đường 》!"
Giản Văn Khê cười nói: "Tôi uống cà phê đều không thêm đường."
Cậu nhìn nhìn năm chiếc di động ở phía trước: "Tôi thích cái có đồ án hoa hồng này."
Lời này của cậu vừa ra, làn đạn liền lập tức có người điên cuồng gào thét: "Hoa hồng hoa hồng, lại là hoa hồng."
"Giản Văn Minh hình như rất thích hoa hồng a."
"Là Chu Đĩnh thích hoa hồng nhỉ, lý tưởng hình là vị tin tức tố hoa hồng, trang phục nhảy của hai người cũng là hoa hồng."
"Shh, ái muội sắp tràn ra khỏi màn hình."
Giản Văn Khê nói liền triển thị di động mình lựa chọn với màn ảnh, sau đó mở di động kia lên.
Màn hình sáng lên, phía trên hiện: 《 Trà Sữa Thêm Đường 》.
Đám người Vũ Minh Hoán tức khắc cười đập tay với nhau.
Hàn Văn biểu diễn một động tác trúng đạn, lảo đảo ngã vào trên người Vương Tử Mặc.
Thần sắc Giản Văn Khê ngược lại lại như thường, bình tĩnh trước sau như một, nhìn thoáng qua tên bài hát hiện trên di động, sau đó lại quơ quơ với màn ảnh: "Ân...... Tốt."
"Sợ cái gì tới cái đó, cậu có duyên với bài hát này đó." Trương Tư Hằng cười nói.
Giản Văn Khê cầm di động về tới trên chỗ ngồi, Chu Tử Tô tiến lên, ấn một chút bờ vai của cậu, cậu liền quay đầu lại nhìn qua, nắm cánh tay Chu Tử Tô nói: "Chúng tôi phải cố lên."
"Không có việc gì, chúng ta có Chu lão sư." Hàn Văn nói.
Nhưng kỳ thật Chu Đĩnh cũng không am hiểu bài hát thế này.
Anh là một đại mãnh mà, phong cách vũ đạo cũng lấy mạnh mẻ bí ẩn làm phong cách chủ yếu.
Cậu còn tưởng tượng không ra chính mình nhảy loại vũ đạo đáng yêu này sẽ là bộ dáng gì, thì càng không tưởng tưởng ra Chu Đĩnh nhảy loại vũ đạo này là cái dạng gì.
Chiều cao hơn 1m9 của anh, vai rộng eo thon chân dài, không thích hợp giả vờ đáng yêu mà.
Chu Đĩnh lại không trấn định như Giản Văn Khê.
Trên đời nào có chuyện trùng hợp như vậy, sợ cái gì liền tới cái đó. Đây khẳng định là đoàn phim cố ý an bài.
Tổ Cố Vân Tương bọn họ, rút được chính là vũ đạo biên tốt nhất 《Tình Ca Phong Cách Tương Lai 》.
Thu xong, Trương Tư Hằng cùng Chu Đĩnh cùng nhau về phòng nghỉ đạo sư.
Hướng dẫn của ba tổ khác đều có công việc, hôm nay cũng không đến. Trương Tư Hằng nhìn thoáng qua phía trước cameras, cười nói với Chu Đĩnh: "Chu lão sư đem không vui đều viết đến trên mặt."
Chu Đĩnh cười cười, phát phất tay, liền trở lại phòng của anh và Giản Văn Khê.
Giản Văn Khê cũng đã trở lại, đang thay quần áo.
"Bài hát là mục tổ tiết quyết định sao?" Anh nói.
Giản Văn Khê cởi áo sơmi, thuận tay liền cầm áo sơmi của Chu Đĩnh mặc vào.
Áo sơmi của Chu Đĩnh đều có chút to rộng, cậu đều là mặc thắc eo.
"Tôi mạnh miệng hứa với Trần đạo, tùy tiện bọn họ chèn ép mình. Ông ấy đem anh phân đến tổ chúng tôi làm đạo sư, đã đủ chiếu cố tôi."
Chu Đĩnh nói: "Tôi bây giờ đi liên hệ người biên vũ, xem xem có thể sửa lại hay không."
Giản Văn Khê cười nói: "Vất vả anh."
Chu Đĩnh cười cười, liền đi gọi điện thoại thầy biên đạo mình quen biết.
"Anh không phải cũng biết biên vũ à." Giản Văn Khê đem một đoạn áo sơmi từ lưng quần xả ra.
"Tôi không am hiểu loại phong cách này." Chu Đĩnh nói, điện thoại bên kia đã thông.
Giản Văn Khê liền ngồi xuống ở bên cạnh anh, nghe anh nói chuyện cùng thầy biên đạo.
Từ sau khi cậu đem bí mật của mình nói cho Chu Đĩnh, quan hệ của hai người trở nên càng thân cận.
Loại thân cận này cũng không phải phát triển tiến thêm một bước ở tứ chi, rất vi diệu, nhưng rất thoải mái.
Sau khi cúp điện thoại, Chu Đĩnh nói: "Tôi đợi lát nữa đem vũ đạo gửi cho bọn họ, xem xem trước. Đều là vũ công tôi thường xuyên hợp tác."
Giản Văn Khê gật gật đầu.
"Tổ tiết mục càng là như vậy làm, em càng là muốn thắng à."
Giản Văn Khê vẫn là gật đầu.
Chu Đĩnh nhìn cậu, sau đó liền bật cười.
Giản Văn Khê cười nói: "Em cũng chưa tức giận."
Chu Đĩnh nói: "Tôi cũng không phải sinh khí, nhưng mà muốn nhìn em tiếp tục thắng."
Cùng nhau thắng.
Anh hẳn là lần cuối cùng làm đạo sư tổ Giản Văn Khê bọn họ.
Anh hy vọng mỗi một lần bản thân cùng Giản Văn Khê hợp tác, đều là thắng.
Giản Văn Khê đứng lên: "Em đi nhìn xem Tử Tô trước, phỏng chừng áp lực tâm lý của cậu ấy cũng khá lớn."
Khi đi tới cửa, cậu bỗng nhiên nghe thấy Chu Đĩnh gọi: "Văn Khê."
Giản Văn Khê quay đầu: "Ân?"
Chu Đĩnh liền cười, lắc đầu, nói: "Không có việc gì."
Giản Văn Khê liền đẩy cửa ra đi ra ngoài.
Thân thể lại đều đang tê dại, trái tim kinh hoàng.
Làm Giản Văn Minh lâu như vậy, đã lâu lắm chưa từng nghe qua có người gọi cái tên chân chính của mình.
Chu Đĩnh vừa nằm xuống giường, mặt đều đỏ.
Văn Khê, Giản Văn Khê.
Tên thật đẹp, thật là dễ nghe.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời này anh gọi hai chữ này.
Như ở chỗ sơn dã rực rỡ, nghe thấy dòng suối chảy róc rách.
**
Trước khi kỳ công diễn Thứ 7 bắt đầu, tổ tiết mục ở trên quảng trường trước đài truyền hình, tổ chức buổi gặp mặt truyền thông lớn.
Kết quả các vị tuyển thủ còn chưa tới, hội gặp mặt đã bị ép hủy bỏ.
Bởi vì người nhiều đến cho dù là đài truyền hình Giang Hải nhìn quen trường hợp lớn đều lúng túng.
Sân bay quốc tế Hoa Thành, chuyến bay vừa mới hạ cánh, cổng đón người ồn ào tiếng nói chuyện.
Hề Chính từ trong đám người đi ra, ngẩng đầu lên, nhìn về phía màn hình lớn đối diện.
Trên màn hình lớn đang ở phát tuần hoàn một quảng cáo di động. Hai vị nam minh tinh trong quảng cáo, có một vị thân hình cao lớn, mặt mày rõ ràng, ngũ quan anh đĩnh, Alpha điển hình, nhìn có chút quen mặt.
Hắn gặp qua ở trên màn hình di động của người nào đó.
Nhưng hắn càng quen thuộc, là một vị bên cạnh anh.
Trong tay cậu cầm một cái di động màu trắng, ngón tay đều dài, tươi cười thanh đạm, như hoa hồng nở rộ trong trời đông giá rét, diễm lệ thanh lãnh, tinh quang bốn phía.
Hắn nhìn thấy tên hai người trên màn hình lớn.
Chu Đĩnh.
Giản Văn Minh.
Trung gian là một hàng chữ vàng lập loè di động, viết chính là 《 Tinh Nguyệt Chi Chiến 》.
Hề Chính mặt mày nghiêm túc, kéo theo rương hành lý đi ra ngoài, chiều cao và tướng mạo xuất chúng, dẫn tới người qua đường sôi nổi ghé mắt.
---------------------------------------------------------------
hê hê
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro