CHƯƠNG 77: GHEN
[EDIT] ANH EM SINH ĐÔI HOÁN ĐỔI CUỘC ĐỜI [GIỚI GIẢI TRÍ] – Công Tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikisach
CHƯƠNG 77: GHEN
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/profile.php?id=100064946641521
---------------------------------------------------------
Sau khi tắt điện thoại, Hề Chính lại đi tìm kiếm Chu Đĩnh một chút.
Trọng điểm tìm kiếm "Chu Đĩnh cùng Giản Văn Minh".
Kết quả mấy chữ này vừa đánh ra, từ liên quan đã xuất hiện.
Hai chữ "Yêu đương" xếp hạng cao nhất.
Ánh sáng màn hình chiếu sáng mặt mày hắn ở trong đêm tối, Hề Chính nhấp chặt môi, tìm kiếm một bài văn chương tên là "Thính Văn phu phu kiếp trước kiếp này".
"Cậu, nghĩa vô phản cố mà bước vào giới giải trí, chỉ vì cách anh gần hơn một chút, lại gần hơn một chút.
Một là Tử Vi Tinh hạ phàm, một là bình hoa mỹ nhân anti-fan vô số. Cậu dùng hết toàn lực chạy về phía anh, mỗi một lần cùng đài đều là ánh mắt ngập tràn tình yêu, đáp lại của anh, lại chỉ có tránh né và lạnh nhạt.
Cuối cùng cao trào, là cậu đánh đổi tất cả, tỏ tình toàn thành phố, tình yêu tràn đầy chỉ đổi lấy một câu tuyệt không khả năng.
Ánh sáng của Ngôi sao quá nhỏ bé, ánh trăng không nhìn thấy.
Nghe nói em yêu tôi.
Nghe nói, tình yêu đang diễn sinh."
Hề Chính: "......"
Giản Văn Khê nằm ở trên giường, mí mắt đã buồn ngủ đến có chút đánh nhau, rất khô rát.
Cậu duỗi tay sờ đến di động, lại xem một chút thời gian.
Chu Đĩnh vậy mà còn chưa trở về.
Cho dù là phát trực tiếp trong nhóm fan cũng không cần lâu như vậy.
Cậu click mở bảng thông tin, tìm được số điện thoại của Chu Đĩnh.
Khi đang gõ tin nhắn, đột nhiên nghe thấy cửa phòng vang lên một tiếng, cậu hơi hơi ngồi dậy nhìn lại, liền thấy cửa lọt vào một tia sáng nhạt, ng·ay sau đó thì thấy Chu Đĩnh tiến vào.
Cậu mở đèn đầu giường, Chu Đĩnh còn có hơi kinh ngạc: "Còn chưa ngủ sao?"
Giản Văn Khê "Ân" một tiếng, hỏi nói: "Sao lại trở về muộn thế."
"Mẹ tôi xem phát sóng trực tiếp phát hiện tôi b·ị th·ương, gọi tôi trở về nhà một chuyến."
Giản Văn Khê một lần nữa nằm xuống, nói: "Đều đã trễ thế này, anh sao lại không trực tiếp ngủ ở nhà."
Chu Đĩnh nói: "Sợ em lo lắng."
"Gọi điện thoại nói một tiếng là được mà." Giản Văn Khê nói.
Chu Đĩnh liền cười một tiếng, nói: "Tôi đi tắm rửa trước."
"Có thể tắm không?" Giản Văn Khê hỏi, "Thương thế của anh."
"Tôi chú ý chút là được."
Chu Đĩnh đi tắm rửa, Giản Văn Khê rốt cuộc chịu đựng không nổi cơn buồn ngủ, đã ngủ say.
Chu Đĩnh tắm rửa xong ra ngoài, ngồi ở mép giường nhìn Giản Văn Khê một hồi, cũng lên giường.
Một giấc này đã ngủ tới sáng sớm hơn 8 giờ.
Giản Văn Khê mở to mắt, phát hiện Chu Đĩnh đã không còn ở đây.
Cậu sờ đến di động nhìn một chút thời gian, kết quả thấy một tin nhắn.
Cậu vừa click mở xem, tin nhắn rất ngắn: "Là tôi, Hề Chính, tôi tới Hoa Thành, gặp mặt đi."
Giản Văn Khê lập tức liền từ trên giường ngồi dậy.
Phía trên còn kèm theo địa chỉ, là một nhà hàng ở gần đài truyền hình.
Giản Văn Khê xuống giường, nắm chặt di động ở trong phòng đi vài bước, sau đó trực tiếp gọi điện thoại qua.
Sau khi điện thoại được nhận, tim cậu đập rất mạnh, nhưng cũng không nói lời nào.
Hề Chính chủ động mở miệng, nói: "Là tôi, Hề Chính."
Thật sự là Hề Chính.
"Anh tới Hoa Thành?" Cậu hỏi.
Hề Chính "Ân" một tiếng, nói: "Tới gặp anh."
"Gặp tôi?"
"Văn Khê, ra ngoài gặp mặt đi." Hề Chính lại nói: "Gặp mặt nói."
Cúp điện thoại, Giản Văn Khê phát hiện lòng bàn tay của mình đã đều ra mồ hôi.
Hề Chính trực tiếp gọic tên của mình.
Xem ra là nhận ra mình.
Cũng hoặc là, đã biết chuyện mình thay thế em trai.
Cậu nghe thấy có người tiến vào, liền quay đầu nhìn thoáng qua.
Là Chu Đĩnh, vừa chạy bộ buổi sáng trở về.
Trên mặt Chu Đĩnh là ửng hồng, đều là mồ hôi, nhưng thần thái sáng láng: "Sớm, dậy rồi à?"
Giản Văn Khê "Ân" một tiếng.
Chu Đĩnh phát hiện thần sắc của cậu quá mức nghiêm túc, liền hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì." Giản Văn Khê nói: "Em dùng toilet trước một chút, anh chờ một lát nhé."
"Được."
Chu Đĩnh cau mày, nhìn cậu vào toilet đi.
Giản Văn Khê tùy tiện rửa mặt một chút đã ra ngoài, Chu Đĩnh cũng không đi tắm rửa, mà là rót một ly nước uống, vừa uống vừa nhìn Giản Văn Khê.
Giản Văn Khê lấy một bộ quần áo từ rương hành lý ra.
"Muốn ra ngoài?"
Giản Văn Khê "Ân" một tiếng.
"Cần tôi đưa em đi không?"
Giản Văn Khê lắc đầu: "Em muốn đi gặp một người bạn."
Chu Đĩnh liền không nói gì nữa.
Anh còn chưa bao giờ thấy qua Giản Văn Khê nghiêm túc như thế này.
Giản Văn Khê đối với anh tựa hồ cũng trở nên lạnh nhạt, cũng không nói thêm gì với anh, mặc xong quần áo đã vội vội vàng mà đi rồi.
Tựa hồ là gặp phải chuyện gì.
Chu Đĩnh ở trong phòng đứng một hồi, rồi đi ra bên ngoài.
Anh vẫn là lần đầu tiên làm loại chuyện này.
Theo dõi xe.
Giản Văn Khê mặc rất khiêm tốn, đội mũ và khẩu trang, có thể nói võ trang đầy đủ.
Nơi ghi hình của họ ở phía xa ngoại thành, các minh tinh cơ bản đều có xe của mình, tuyển thủ người mới ra cửa đều là bắt xe chiếm đa số, nhưng theo tiết mục càng ngày càng hot, các tuyển thủ gọi xe cũng nhiều có bất tiện, tổ tiết mục lại điều xe cho bọn họ, cung cấp phục vụ đón đưa.
Nhưng Giản Văn Khê cũng không ngồi xe của công ty, mà là toàn bộ võ trang ra bên ngoài gọi taxi.
Sao lại nhìn không quá giống dáng vẻ đi gặp bạn bè nên có.
Thần sắc Giản Văn Khê cũng có chút không thích hợp.
Xe qua cầu lớn, trực tiếp đến tòa nhà đài truyền hình bên kia, nhưng thời điểm sắp đến tòa nhà đài truyền hình Giang Hải lại vòng qua, đến một con phố cách vách khác.
Xe cuối cùng ngừng lại ở đằng trước một quán cà phê.
Chu Đĩnh đem xe dừng ở đối diện trên đường cái, xuyên thấu qua cửa sổ xe, thấy Giản Văn Khê mang mũ và khẩu trang, trực tiếp vào quán cà phê.
Sau đó anh lại nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mặc chính trang đứng lên, vẫy vẫy tay với bên kia.
Trong nháy mắt nhìn thấy Hề Chính, cảm giác rất kỳ diệu.
Phảng phất lập tức đã từ trong thế giới của Giản Văn Minh nhảy đến trong thế giới của Giản Văn Khê.
Giản Văn Khê đi qua chỗ hắn, ngồi xuống ở đối diện.
Bên cạnh cũng không có bất luận kẻ nào, cậu liền kéo khẩu trang xuống, nói: "Không nghĩ tới tôi diện thành như vậy, anh còn có thể nhận ra."
Hề Chính nói: "Vào quán cà phê này, che đến kín mít như vậy, cũng chỉ có cậu."
"Tôi trước đó giúp cậu gọi cà phê." Hề Chính nói.
"Cảm ơn."
Giản Văn Khê đem ly cà phê kia bưng lên nhấp một ngụm, hơi ngọt.
Bỏ thêm đường, là khẩu vị của Hề Chính.
Cậu nhìn về phía Hề Chính, phát hiện Hề Chính vẫn luôn đang nhìn chằm chằm mình.
Cậu liền buông cà phê xuống, hơi hơi dựa đến lưng ghế phía sau.
"Vì sao?" Hề Chính hỏi.
Chuyện tới hiện giờ, Giản Văn Khê cũng không muốn giấu giếm Hề Chính, nên cậu đem ngọn nguồn sự tình tất cả đều nói một lần với Hề Chính.
Hề Chính là người lý trí, cũng luôn luôn không can thiệp chuyện của cậu, nhưng vì để chắc chắn, cậu vẫn là trọng điểm nói một chút khinh nhục em trai đã chịu hai năm qua ở Ngải Mỹ Giải Trí.
Hề Chính mày càng nhíu càng chặt, cuối cùng cau mày.
"Chúng ta có thể đi con đường pháp luật, thưa kiện."
"Tôi nghĩ tới, chúng tôi hiện tại khuyết thiếu chứng cứ hữu lực, hơn nữa Ngải Mỹ Giải Trí là công ty giải trí phải kể tên trong nước, cây to rễ sâu, chỉ dựa vào đoàn đội luật sư, chúng tôi có thể được hữu hạn, ý của tôi, cũng không chỉ là để em trai tôi thông qua thưa kiện thoát thân đơn giản như vậy. Ngải Mỹ Giải Trí hủ bại hắc ám đến nước này, đã là mặc nhận ở trong vòng, người đối địch của bọn họ rất nhiều, chỉ cần một điểm đột phá liền sẽ tập thể công kích. Tôi phải làm, chính là tìm được điểm đột phá này, cho bọn họ một đòn trí mạng."
Giản Văn Khê tựa hồ trời sinh thích hợp nói những lời này, dùng đầu óc tỉnh táo nhất, miệng lưỡi lãnh đạm nhất, nói một chuyện điên cuồng.
Đây mới là Giản Văn Khê.
Ngải Mỹ Giải Trí này, xác thật nên có người dọn dẹp một chút.
"Cậu thâm nhập hang hổ như vậy, quá mạo hiểm." Hề Chính nói.
"Tôi hành sự tùy theo hoàn cảnh." Giản Văn Khê nói.
Hề Chính gật đầu, nói: "Tôi chỉ là cho cậu kiến nghị của tôi, cụ thể phải làm sao, chính cậu lựa chọn. Nếu có gì cần hỗ trợ, cậu nhất định phải mở miệng nói với tôi. Đây là thỉnh cầu duy nhất của tôi."
Không phải yêu cầu, là thỉnh cầu.
(Ảnh liêm, ảnh ngon, ảnh không phải của tôi)
Giản Văn Khê gật đầu: "Được."
"Cậu biết em trai cậu hiện tại đang làm gì không?"
Giản Văn Khê nói: "Tôi hiện giờ đang sắm vai em ấy, em ấy ở quốc nội dễ dàng bại lộ, xuất ngoại rồi...... Chuyện tôi thay thế em trai tôi tiến vào giới giải trí, anh là làm sao mà biết được?"
"Tôi tới Hoa Thành công tác, vừa ra sân bay đã nhìn thấy cậu." Hề Chính nói: "Tôi và cậu quen biết nhận thức lâu như vậy, liếc mắt một cái đã nhận ra."
Giản Văn Khê gật đầu một cái.
Chính như hắn sở liệu, Hề Chính phát hiện Giản Văn Khê căn bản không biết chuyện Giản Văn Minh chạy đến nước Y quốc thay anh trai "Báo thù".
Vậy hắn và Giản Văn Khê lần này gặp nhau, không có bất luận quan hệ gì với Giản Văn Minh.
"Không nghĩ tới lý trí như cậu, có một ngày cũng sẽ làm chuyện điên cuồng như vậy." Hề Chính nói.
Trên đời này, đại khái cũng chỉ có em trai của cậu, có thể khiến Giản Văn Khê lạnh nhạt để bụng đến thế.
Không tiếc một mình vào hang hổ, mất khống chế đến thế.
"Chu Đĩnh kia, cùng cậu, hoặc là với em trai cậu là quan hệ gì?" Hề Chính hỏi, "Tôi thấy các cậu cùng nhau quay rất nhiều quảng cáo...... Quảng cáo kia chính là cậu nhỉ?"
"Bạn bè."
"Văn Minh rất thích anh ta?"
Giản Văn Khê có hơi sửng sốt.
Cậu không nghĩ tới Hề Chính điều tra còn rất rõ ràng. Cậu gật gật đầu, nói: "Anh ấy là thần tượng của em ấy."
Hề Chính gật đầu.
Cũng hoặc là người Giản Văn Minh thật lòng yêu thầm.
Hắn nhớ rõ người đàn ông trên màn hình di động của Giản Văn Minh, đó là Alpha tên Chu Đĩnh này.
Di động Giản Văn Khê đột nhiên chấn động, cậu cầm lấy nhìn thoáng qua, nói: "Là người đại diện gọi đến."
Hề Chính liền làm tư thế mời.
Giản Văn Khê liền đứng lên, mặt hướng ra ngoài nhận điện thoại.
"Cậu ở đâu?" Thường Tĩnh hỏi nói: "Tôi tới đón cậu đi định trang, sao lại không nhìn thấy cậu?"
"Tôi ở bên ngoài, đem địa chỉ gửi đến di động của tôi, tôi từ bên này trực tiếp đi qua, chúng ta tới nơi rồi hội hợp."
Cậu tắt điện thoại, lại nói với Hề Chính: "Tôi phải đi rồi."
Hề Chính liền đứng lên.
"Anh có thể ở lại Hoa Thành bao lâu?" Giản Văn Khê hỏi.
"Chuyến bay một tiếng nữa."
Hắn quá bận, hành trình ở Hoa Thành, hoàn toàn là hắn cố dành thời gian ra.
Giản Văn Khê gật gật đầu, nói: "Chuyện bên này, còn hy vọng anh bảo mật, đừng nói với ba mẹ tôi."
"Được."
"Cảm ơn."
Giản Văn Khê nói liền cầm lấy áo khoác muốn đi, Hề Chính bỗng nhiên kêu: "Văn Khê."
Giản Văn Khê xoay người lại, nhìn về phía Hề Chính.
Hề Chính nhấp nhấp môi, mặt mày có chút tối tăm, kiên định, lắc đầu nói: "Không có việc gì, cậu chú ý an toàn."
Giản Văn Khê lúc này đây lại không trực tiếp rời đi, mà là vươn tay với Hề Chính.
Hề Chính ngừng lại một lát, cũng vươn tay tới.
Cái bắt tay này, đã biểu thị bọn họ đã là hoàn toàn là bạn bè.
"Hẹn gặp lại."
Giản Văn Khê thu hồi tay, đem khẩu trang một lần nữa mang lên, liền đi khỏi quán cà phê.
Chu Đĩnh ngồi ở trong xe không động.
Anh nhìn Giản Văn Khê lên một chiếc xe taxi, một lát sau, liền thấy vị kia bằng hữu của cậu cũng ra ngoài.
Lần này cách khá gần, anh nhìn rất rõ ràng.
Là một Alpha cực kỳ anh tuấn, thân hình cao lớn, nhìn ra được là một Alpha không thua kém anh, phong phạm thương nhân thành thục, rất có khí thế.
Không giống người thường, hẳn là một ông chủ lớn.
Quan hệ của Alpha này và Giản Văn Khê, tựa hồ cũng không phải bạn bè đơn giản như vậy.
Cũng không biết vì cái gì, anh có một loại bản năng cảm ứng.
Alpha tựa hồ trời sinh đối với địch ý có độ mẫn cảm vượt xa người bình thường, đối phương tựa hồ cũng cảm nhận được địch ý của anh, nhìn thoáng qua anh bên này, sau đó lên xe rời đi.
Chu Đĩnh lại ngồi ở trong xe thời gian rất lâu, lúc này mới về địa điểm ghi hình.
Anh cảm thấy dục vọng chiếm hữu của chính mình thật sự quá mức mạnh mẽ.
Không nói đến anh hiện tại còn chưa xác định quan hệ với Giản Văn Khê, cho dù bọn họ là quan hệ yêu đương, Giản Văn Khê cũng nên có vòng giao hữu vòng của mình.
Mặc kệ đối phương là Omega hay là Alpha, đẹp hay không, ưu tú hay không, có phải người đàn ông mạnh mẽ hay không ......
Không thể nghĩ tiếp nữa.
Anh cầm lấy gối đầu che mặt mình lại.
Trên đời này không có Omega càng ưu tú hơn Giản Văn Khê, thế giới đệ nhất mỹ mạo, thế giới đệ nhất thuần tịnh, sáng sủa nhất trên thế giới, trên đời này không ai có thể so được với Giản Văn Khê.
Cậu là tồn tại giống như trích tiên.
Sau《 Tinh Nguyệt Chi Chiến 》, Giản Văn Khê sắp nhận quay Vương triều kịch quốc dân độ cao hơn, người biết đến cậu sẽ càng nhiều, sẽ có nhiều người biết đến mỹ của cậu mạo, lãnh hội được mị lực của cậu, nhìn thấy ánh sáng của cậu hơn, đến lúc đó sẽ có vô số người theo đuổi cậu, bên trong những người đó, luôn sẽ có Alpha ưu tú hơn chính mình, tình thú hơn, càng hợp nhãn duyên của Giản Văn Khê hơn.
Bản thân, bất quá là một Alpha đánh dấu lâm thời nhiều lần như vậy, như cũ không có được tình yêu của Giản Văn Khê mà thôi.
Đến bây giờ còn chỉ là ái muội, chỉ sợ 《 Tinh Nguyệt Chi Chiến 》 kết thúc, thì Giản Văn Khê với anh lại khó có giao thoa!
Cửa phòng bỗng nhiên vang lên một tiếng, anh đem gối đầu dịch đi, tóc lộn xộn ngồi dậy, đôi mắt có chút đỏ.
Anh đã nhìn thấy Giản Văn Khê trong thịnh trang.
Giản Văn Khê định trang xong trở về, tóc và trang dung đều là trải qua xử lý cẩn thận, màu da có vẻ càng trắng nõn, màu môi càng đỏ mộng, mặt mày càng có quang mang, cho dù là chiếc áo hoodie rộng thùng thình bình thường nhất, cậu cũng có thể mặc ra cảm giác thời trang cao cấp nhất.
Anh thật sự muốn hoàn toàn đánh dấu cậu, một ngày đánh dấu n lần, khiến cậu trừ mình ra, không bao giờ có thể ở bên nhau cùng bất luận kẻ nào, rời khỏi anh liền phát tác ứng kích chứng* đến không thể sống.
*Tương tự dị ứng, một O khi có triệu chứng này sẽ có phản ứng bài xích với tất cả A khác trừ người có độ phù hợp tin tức tố cao hoặc A của họ.
Giản Văn Khê cởi áo khoác, đi tới hỏi: "Mặt anh sao lại đỏ thế."
Hình như là phát sốt.
Cậu liền vươn tay tới, thăm dò một chút trán của Chu Đĩnh. Chu Đĩnh ngồi ở trên giường, hơi hơi ngửa đầu, lấy tư thái ngước nhìn, nhìn Giản Văn Khê.
Nóng quá.
Giản Văn Khê cảm giác được dục vọng dâng lên trong không khí, mang theo chút tính công kích.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro