CHƯƠNG 79: EM NGUYỆN Ý Ở BÊN CẠNH TÔI KHÔNG? - NGUYỆN Ý.
[EDIT] ANH EM SINH ĐÔI HOÁN ĐỔI CUỘC ĐỜI [GIỚI GIẢI TRÍ] – Công Tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikisach
CHƯƠNG 79: EM NGUYỆN Ý Ở BÊN CẠNH TÔI KHÔNG? - NGUYỆN Ý.
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://www.facebook.com/profile.php?id=100064946641521
---------------------------------------------------------
Giản Văn Khê kéo xong một bài, lại nhìn về phía của một lần, buông đàn xuống, sau đó đứng lên.
Cậu đi ra ngoài dạo qua một vòng, lại như cũ không tìm được thân ảnh của Chu Đĩnh.
Cậu lại gọi điện thoại cho Chu Đĩnh, điện thoại của Chu Đĩnh ở trên giường vang lên, cậu mới phát hiện Chu Đĩnh ng·ay cả di động cũng không có mang.
"Mọi người biết Chu lão sư đi đâu không?" Cậu hỏi nhân viên công tác.
Nhân viên công tác nói: "Hình như là Cố Vân Tương gọi anh ấy đi rồi."
Giản Văn Khê gật gật đầu, lại về tới trong ký túc xá.
Cố Vân Tương đi đến máy lọc nước bên cạnh, vừa rót nước ấm, vừa nhìn Chu Đĩnh.
Tóc Chu Đĩnh vẫn ướt dầm dề, hạ thân mặc quần dài, thân trên mặc áo hoodie, trên chân mang một đôi dép trong nhà màu đen.
"Không cần lấy nước, tôi không uống." Chu Đĩnh vừa xem video trong tay vừa nói.
Cố Vân Tương cười cười, sau đó bưng hai ly nước ấm qua, một ly đưa cho Chu Đĩnh, cũng đặt ở phía chính mình.
"Vũ đạo này có phải rất khó hay không?" Anh ta hỏi.
Chu Đĩnh rất nghiêm túc nói: "Anh xác định muốn nhảy cái này?"
Cố Vân Tương liền cười nói: "Văn Minh hiện tại bỏ xa tôi thế này, tôi còn không nỗ lực tranh giành chút mặt mũi, vậy cũng thật sự quá mất mặt."
Anh ta nói rồi nhìn thoáng qua chân Chu Đĩnh, lại nhìn thoáng qua ngón tay Chu Đĩnh.
Ngón tay và ngón chân Chu Đĩnh đều là thon dài, nhìn rất đẹp.
Cái mũi càng đẹp mắt.
Kỳ thật cũng không cần nhìn những thứ này, Alpha mạnh mẽ như Chu Đĩnh, phương diện kia tự nhiên không cần phải nói.
Lại nghĩ đến nhân khí, gia thế của anh, còn có tác phong giữ mình trong sạch của anh.
Giản Văn Minh, thật là quá có phúc khí.
Mấy chuyện mòi chài Alpha này, anh ta từng trải qua toàn bộ quá trình từ kháng cự đến thích ứng lại đến quen tay vừa lòng, anh ta hiện giờ, đã không biết cái gì là liêm sỉ, ít nhất ở trong mắt mấy người như Tống Thanh cũng hoặc là Tần Tự Hành, là như thế.
Bản thân chính là một quả đào nát.
Nhưng cũng không biết vì sao, khi anh ta quyến rũ những Alpha khác, đều không chút do dự, có đôi khi anh ta chìm vào khuyết thiếu, khi tự mình ghét bỏ, anh ta thậm chí thông qua phương thức này để trấn an chính mình, nghiệm chứng mị lực của chính mình còn chưa biến mất.
Nhưng bản thân hiện giờ đối mặt với Chu Đĩnh, sẽ có hổ thẹn, tự ti vô pháp ức chế.
Ánh mắt hơi hơi hạ xuống, cuối cùng tập trung ở ly nước trước mặt Chu Đĩnh.
Anh ta ngẩng đầu lên, liền đem nước trong ly của mình uống một hơi cạn sạch trước.
"Chu lão sư, uống nước." Anh ta nói.
Chu Đĩnh vừa xem g video vũ đạo trên di động của anh, vừa bưng ly nước lên, cũng uống vài ngụm.
Cố Vân Tương lại nằm xuống sô pha, kêu lên: "Chu lão sư."
Chu Đĩnh nghe vậy ngẩng đầu, một đôi mắt thanh triệt lại rõ ràng.
Chu Đĩnh tướng mạo tuấn mỹ, nhưng điều khiến mọi người thích nhất, đó là một đôi một quá mức trong sáng kia của anh.
Giới giải trí không thiếu soái ca, lại không phải mỗi một soái ca đều có thể đàm đương được mắt mày phân minh, cho dù là Giản Văn Minh luôn luôn xưng mặt mày trác tuyệt, khí chất thanh lãnh diễm lệ, cũng không dẫn người chú ý bằng một đôi mắt mày này của Chu Đĩnh, tròng trắng mắt cùng con ngươi của anh tổ hợp ra một loại mỹ cảm cực thoải mái sạch sẽ.
Cổ họng nhỏ tinh xảo hơi hơi hoạt động, Cố Vân Tương đã cảm giác một cổ nhiệt ý nhảy vào bụng nhỏ của mình.
Khoang sinh sản của anh ta cơ hồ trong khoảnh khắc đã ươn ướt.
Khoang sinh sản dơ bẩn của anh ta.
Cố Vân Tương bỗng nhiên bộc phát một loại cảm giác cực đáng sợ, anh ta đột nhiên nhớ tới buổi tối lần đầu tiên chính mình bị người khác hạ thuốc kia.
Bản thân khi đó, thanh thuần vô tri giống như sơn dã tiểu bạch hoa.
Anh ta xoay người trên sô pha một lần, sâu kín mà nhìn Chu Đĩnh.
Chu Đĩnh tựa hồ phát hiện anh ta khác thường, cũng phát hiện chính mình khác thường, liền buông di động đứng lên.
Chu Đĩnh nhăn mày, nói: "Cố Vân Tương."
Cố Vân Tương vuốt tóc chính mình một lượt, thần sắc đã trở nên cực kỳ yêu dã, anh ta ngửi thấy được hương vị thủy mật đào hư thối thơm ngọt, cuồng dã nhảy lên ở trong không khí.
Đây là hương vị tin tức tố.
Chu Đĩnh sa sầm mặt, chạy thẳng đến cửa phòng.
"Anh thật sự yêu Giản Văn Minh sao?" Cố Vân Tương quay đầu lại hỏi.
Chu Đĩnh quay đầu, lạnh lùng mà nhìn anh ta một cái, nói: "Không liên quan đến anh."
Anh nói xong liền mở ra cửa phòng đi ra ngoài.
Cửa phòng "Phanh" một tiếng đóng lại, Cố Vân Tương nằm ở trên sô pha nở nụ cười.
Ký túc xá của bọn họ cách nhau rất gần, Chu Đĩnh từ phòng Cố Vân Tương ra ngoài, liền đụng phải một nhân viên công tác.
"Chu lão sư, Giản Văn Minh đang tìm anh khắp nơi kìa." Nhân viên công tác cười nói.
Chu Đĩnh lại không nói chuyện, chỉ sắc mặt đỏ bừng.
Anh không biết Cố Vân Tương cho mình uống cái gì, anh chỉ biết lần này đã kíp nổ kỳ dịch cảm của mình.
Anh dùng hết tất cả ý chí lực, áp chế tin tức tố của chính mình, mở cửa đi vào, sau đó liền đem cửa phòng cấp khóa trái.
Anh thở phì phò xoay người lại, liền nhìn thấy Giản Văn Khê.
Giản Văn Khê buông đàn violon trong tay xuống, đứng lên, nhìn thấy một khuôn mặt đỏ bừng của anh, liền hỏi: "Anh làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Chu Đĩnh nói rồi vào toilet. Giản Văn Khê lại ngửi được hương khí cây bách rõ ràng, như là liệt hỏa thiêu đốt bách mộc, lập tức đã tập kích đến mình.
"Đừng vào." Chu Đĩnh nói.
"Anh làm sao vậy?"
Chu Đĩnh mở nước lạnh, rửa mặt nói: "Không có việc gì, anh đi ra ngoài trước đi, để tôi ở một mình một lát."
Chu Đĩnh nâng đôi mắt lên, nhìn thoáng qua trong gương, đã nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của chính mình.
Giản Văn Khê chỉ nghe thấy tiếng nước, cái gì cũng không nghe được.
Cậu gõ gõ cửa, nghe thấy Chu Đĩnh nói: "Thật không có việc gì, em đừng vào, dịch cảm kỳ của tôi tới rồi."
"Nghiêm trọng không?"
Chu Đĩnh không nói chuyện.
Cậu đẩy cửa phòng ra.
Vừa mới đẩy ra, cậu đột nhiên cảm giác được một cổ lực lượng rất lớn, liền lại đóng cửa phòng lại.
Chu Đĩnh nói: "Nói rồi bảo em đừng vào, nghe không hiểu sao?"
Mang theo chút lệ khí.
Anh còn chưa bao giờ nói chuyện với Giản Văn Khê như vậy.
Giản Văn Khê buông ra tay, lạnh lùng mà nói: "Nói hay không?"
Chu Đĩnh quả nhiên liền thành thật, nói: "Cố Vân Tương khả năng cho tôi uống chút đồ không sạch sẽ."
Giản Văn Khê nghe vậy trực tiếp liền sợ ngây người.
Cậu chưa từng trải qua chuyện em trai bị người ta bỏ thuốc, lại trải qua việc của Chu Đĩnh.
Cậu nhấp chặt môi, nhớ tới di chứng lưu lại của em trai, liền hỏi: "Anh một mình, có ổn không?"
"Để tôi ở một mình." Chu Đĩnh nói: "Em cũng đi ra ngoài, đừng để ai vào cả. Tôi có thể vượt qua được."
Giản Văn Khê không nói chuyện, xoay người liền ra khỏi phòng, cậu khóa cửa phòng lại, rồi trực tiếp đi đến chỗ Cố Vân Tương.
Đến cửa phòng Cố Vân Tương, cậu liền trực tiếp gõ vài tiếng.
Cố Vân Tương ở bên trong sâu kín mà nói: "Tôi khuyên anh đừng nên vào."
"Là tôi."
Cậu nói.
Cố Vân Tương lại mở cửa phòng ra.
Mới vừa mở ra, Giản Văn Khê đã đá một chân vào bụng anh ta.
Cố Vân Tương trực tiếp ngã xuống trên đất, Giản Văn Khê đi vào, đóng cửa phòng lại, trong mắt đều là lệ khí.
"Cố Vân Tương, anh học được ở Ngải Mỹ Giải Trí, chính là mấy thủ đoạn dơ bẩn này sao?"
Cố Vân Tương nằm trên mặt đất, hai tay chống nửa người trên hơi hơi đứng dậy, cười một tiếng, nói: "Đau lòng rồi?"
Anh ta nói rồi nằm xuống mặt đất, đôi tay duỗi ra, giống như hiến tế: "Một đá, có thể hả giận không?"
Giản Văn Khê đi hai bước về phía trước, nhìn ánh mắt dâm tà lại điên khùng của Cố Vân Tương, nói: "Anh thật sự là người điên."
Cố Vân Tương nói: "Tôi còn chưa đủ điên, tôi nếu đủ điên, cậu hiện tại chưa chắc có thể đứng ở chỗ này."
"Anh thật sự khiến người ta ghê tởm." Giản Văn Khê nói nói từng câu từng chữ.
Cậu ngửi thấy hương thơm nhiệt liệt vị mật đào, hư thối, lại thơm ngọt kỳ dị.
Cố Vân Tương nhìn đèn treo trong phòng khách, thân thể cuộn lại: "Vậy thì sao, vì sao mấy người còn có thể sạch sẽ như vậy. Giản Văn Minh, đừng nên đối nghịch với Tần tổng, đừng nên đối nghịch với công ty ...... Nếu cậu không muốn có một ngày lưu lạc thành bộ dạng như tôi hiện tại."
"Lưu lạc thành bộ dạng như anh hiện tại, anh cho rằng anh như bây giờ đã rất thảm rồi sao?" Giản Văn Khê nhìn Cố Vân Tương, cậu chỉ cảm thấy chán ghét, đáng thương, ngữ khí của cậu trở nên phai nhạt, từ trên cao nhìn xuống Cố Vân Tương, lạnh lùng mà nói: "Anh sai rồi, đối với anh mà nói, lúc này mới chỉ là vừa mới bắt đầu, rồi có một ngày, anh sẽ biết cái gì mới gọi là thảm."
Cậu nói xong liền xoay người đi ra ngoài, Cố Vân Tương ngồi dậy từ mặt đất: "Cậu cho rằng sau khi Tần Tự Hành coi trọng cậu, cậu còn thoát được sao? Đối thủ cậu gặp phải hiện tại chỉ là tôi, về sau thì sao? Chu Đĩnh cậu ta không bảo vệ được cậu, cậu căn bản là không biết bản thân đối mặt với thế lực thế nào."
Giản Văn Khê nghe vậy xoay người lại, ánh mắt nhìn anh ta lạnh băng mà âm lệ.
Cố Vân Tương nhìn cậu đi ra ngoài, cửa phòng "Phanh" một tiếng khép lại, anh ta cố hết sức nằm xuống mặt đất.
Có người từ trong phòng ngủ bước ra, là Lưu Tử Nghĩa.
Lưu Tử Nghĩa nhìn anh ta, trong ánh mắt ẩn ẩn ngấn lệ kích động.
Cố Vân Tương nằm trên mặt đất, cười nhìn cậu ta.
Lưu Tử Nghĩa nói: "Anh có khả năng thật sự là tên điên."
"Kẻ điên cũng muốn sống, muốn bò ra khỏi vũng lầy dơ bẩn này." Cố Vân Tương ngồi dậy, nhìn về phía Lưu Tử Nghĩa: "Để cậu tận mắt nhìn thấy hết thảy những thứ này, chỉ là muốn nói với cậu, Cố Vân Tương tôi vẫn sa đọa, không có lương tâm và liêm sỉ như cũ, nhưng hiện tại Cố Vân Tương, đã không phải Cố Vân Tương mười tám chín tuổi mới vừa bước ra khỏi nông thân trước kia. Tôi chỉ ngủ người tôi muốn ngủ, không ai có thể cưỡng ép tôi nữa. Tôi nói lời này, Tần Tự Hành bọn họ chỉ nghe như trò cười, nhưng cậu phải nhìn rõ ràng, tôi là nghiêm túc."
Mặt mày anh ta bỗng nhiên trở nên phá lệ âm lãnh.
Anh ta nhìn trúng, cũng không chỉ là danh khí và nhân khí của hai người Giản Văn Minh cùng Chu Đĩnh, anh ta nhìn trúng, còn có thế lực sau lưng Chu Đĩnh.
Hoa Thành Chu gia, đó là dòng họ khiến Tần Tự Hành cũng phải kiêng kị ba phần, căn cơ sâu, nhân mạch rộng, khó có thể tưởng tượng.
Đại thụ anh ta nỗ lực cả đời khả năng cũng không thể lay động, có người có thể lay động.
Thù bản thân báo không được, có lẽ có người có thể báo thay anh ta.
Anh ta cảm thấy rất hưng phấn, anh ta vươn tay tới, duỗi về hướng Lưu Tử Nghĩa.
Lưu Tử Nghĩa nhìn anh ta, bị anh ta bắt được tay.
Lưu Tử Nghĩa vô pháp đào thoát khỏi sắc đẹp của mình.
Anh ta rất vừa lòng.
Mơ hồ nhớ tới giao dịch của mình và Tần Tự Hành ở trong xe.
"Trừ tài nguyên ra, tôi còn muốn xử một người."
Tần Tự Hành hỏi: "Ai?"
"Trương tổng." Anh ta nói, "Tôi không muốn nhìn thấy anh ta xuất hiện ở trước mặt tôi nữa."
Anh xem, sắc đẹp rất dễ dàng đưa tới tai hoạ, nhưng nếu biết lợi dụng, lại có thể trở thành một thanh v·ũ kh·í.
Anh ta cảm thấy Tần Tự Hành vô cùng ngu ngốc ở chỗ, cho rằng anh ta dễ khống chế, đã quen hầu người, một lòng chỉ cầu danh lợi, cho nên dùng tài nguyên trong tay trao đổi sắc đẹp của anh ta, bảo anh ta đi câu dẫn Chu Đĩnh.
Nhưng anh ta cho dù anh ta có được tài nguyên Tần Tự Hành cho mình, lại có thể thế nào, với anh ta mà nói cũng không có thay đổi thực chất.
Anh ta muốn cũng không phải danh lợi, mà là hoàn toàn tự do.
Tuy rằng hợp đồng của bản thân với Ngải Mỹ Giải Trí lập tức đã sắp đến kỳ, nhưng anh ta vẫn ở trong khống chế của đám người này.
Tỷ như đề cập đến quyền sắc giao dịch, bọn họ nghĩ đến trước tiên đều là mình, tựa như Tần Tự Hành lần này.
Anh ta ở trong lòng người thường là đại minh tinh quang mang vạn trượng, nhưng anh ta ở trong mắt đám quyền thế tài phiệt này, chỉ là quả đào nát tùy thời đều có thể lợi dụng. Từ trước là vậy, hiện tại là vậy, nếu vẫn luôn tiếp tục như vậy, thẳng đến trước khi anh ta tuổi già sắc suy, anh ta sẽ vẫn luôn là vậy.
Anh ta không muốn cùng nhau mục nát với bọn họ, anh ta muốn thoát ly ra ngoài, chẳng sợ đại giới phải cùng bọn họ cùng nhau hủy diệt.
Cùng nhau hủy diệt, anh ta không ngại.
Giản Văn Khê đứng ở bên ngoài toilet, lẳng lặng mà nhìn.
Chu Đĩnh còn ở bên trong, tựa hồ đang tắm rửa.
Cậu nhấp chặt môi, sau đó mở cửa toilet, đi vào.
Đôi tay Chu Đĩnh chống tường, nước lạnh tưới lên trên người anh.
Rất lạnh.
Thân thể đều đang run rẩy.
Sau đó anh đột nhiên cảm giác sau lưng nóng lên.
Chu Đĩnh có chút kinh ngạc, còn chưa xoay người, Giản Văn Khê đã trực tiếp đem anh ấn đến trên tường.
Giản Văn Khê đứng ở phía sau anh, nói: "Là em."
"Đi ra ngoài đi."
Giản Văn Khê lại không có động.
Sau đó cậu trực tiếp vươn tay tới, Chu Đĩnh kêu một tiếng, bắt được cậu tay.
"Không cần." Anh nói.
Anh không muốn dưới tình huống thế này phát sinh bất cứ quan hệ gì với Giản Văn Khê, mặc kệ có phải anh khát cầu loại quan hệ này hay không.
Anh quay đầu, sắc mặt đỏ bừng nhìn Giản Văn Khê: "Không phải hiện tại, không phải như thế này."
Những lời này lập tức đã đánh trúng Giản Văn Khê, tim cậu đều đang run.
Cậu cầm tay Chu Đĩnh, nói: "Vậy chúng ta đi khám bác sĩ."
"Không nghiêm trọng, không nghiêm trọng như em nghĩ đâu."
"Khả năng sẽ có hậu di chứng." Giản Văn Khê nói.
"Gọi điện thoại cho Chương Hách." Chu Đĩnh nói: "Tôi hiện tại không có cách nào đi ra ngoài."
Giản Văn Khê cúi đầu nhìn thoáng qua, sắc mặt ửng đỏ, nhấp môi gật gật đầu.
Chương Hách nói với Giản Văn Khê cần phải dùng thứ gì, Giản Văn Khê trực tiếp đến chỗ tổ chữa bệnh tổ tiết mục chuẩn bị cho bọn họ.
Bác sĩ tổ chữa bệnh ngược lại cũng hiểu chuyện, cái gì cũng không hỏi, đã kê thuốc cho cậu.
Rốt cuộc không có thuốc men đển trị liệu đúng bệnh, chỉ có thể hơi giảm thống khổ.
Cũng may Chu Đĩnh cũng đủ mạnh mẽ, anh chịu đựng qua.
Giản Văn Khê chỗ nào cũng không đi, vẫn luôn ở trong phòng cùng anh.
Cậu ghé vào đầu giường Chu Đĩnh, cậu bị Chu Đĩnh bắt làm tù binh.
Sáng sớm ngày hôm sau, Giản Văn Khê mới ra khỏi phòng.
Cậu cùng Chu Đĩnh ở phòng ngây người một ngày, bên ngoài đã sớm truyền khắp nơi.
Nơi nơi đều là tai tiếng hương diễm của hai người bọn họ.
Giản Văn Khê đi nhà ăn bưng chút đồ sáng.
"Quá kỳ quái nha, sao lại là Giản ca ra ngoài, không phải Chu lão sư à?" Hàn Văn hỏi.
Vương Tử Mặc hỏi: "Vì sao Giản ca không thể ra ngoài?"
"Nói như vậy......" Hàn Văn có điểm e lệ: "Không phải đều là Alpha sinh long hoạt hổ, Omega không xuống giường được sao? Tôi xem trong tiểu thuyết đều là viết như vậy ......"
Vương Tử Mặc nhíu mày: "Cậu cứ xem lung tung r·ối l·oạn cái gì vậy."
"A," Hàn Văn bừng tỉnh đại ngộ: "Hai người bọn họ, sẽ không Giản ca mới là người phía trên kia chứ?!"
Hai A tương phùng tất có một O mà.
Chỉ là không nghĩ tới làm O vậy mà là Chu lão sư!
Vương Tử Mặc trực tiếp đập lên đầu cậu ta một cái.
"Bất quá Giản ca thoạt nhìn cũng quá tiều tụy a," Hàn Văn nói: "Xem ra trong tiểu thuyết nói cái gì mà sau khi một đêm N lần, trên mặt như cũ là xuân phong mãn diện tinh thần sáng láng, đều là gạt người, thì ra là hai người đều mệt nha."
Vương Tử Mặc: "......"
Giản Văn Khê bưng bữa sáng về tới trong phòng.
Chu Đĩnh đã tỉnh, ngồi ở trên giường nhìn cậu.
"Tùy tiện mua chút đồ." Giản Văn Khê nói.
Trong phòng một chút hương vị cũng không có, từ hướng cửa sổ thổi đến gió lạnh.
Giản Văn Khê đi qua đóng cửa sổ lại: "Anh xuống ăn chút đi."
Chu Đĩnh liền xuống giường, ngồi xuống ở đối diện cậu.
Chu Đĩnh có hơi xấu hổ.
Giản Văn Khê thần sắc thật ra đều như thường, cho anh một đôi đũa.
Chu Đĩnh yên lặng ăn sáng.
Ăn xong cơm sáng rồi, Giản Văn Khê liền đi diễn tập, thời điểm diễn tập kết thúc anh ở trên sân khấu gặp được Cố Vân Tương.
Cậu cũng không có trợn mắt tức giận nhìn, cũng không có chào hỏi, làm trò trước cameras, cậu trực tiếp mặt không b·iểu t·ình mà đi qua từ bên cạnh Cố Vân Tương.
Đối với Cố Vân Tương, cậu ngay cả công phu mặt ngoài cũng lười làm.
Nhưng thật ra Cố Vân Tương quay đầu lại nhìn cậu một hồi lâu.
Người trên đài hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Mới nãy sao anh lại không chào hỏi với Cố Vân Tương?" Trịnh Thỉ đuổi theo hỏi.
Giản Văn Khê mặc áo lông vũ vào, nhàn nhạt nói: "Không muốn chào."
Trịnh Thỉ nói: "Chính thức trở mặt rồi? Khi nào thế?"
Cậu ta kỳ thật đã sớm cảm giác được hai người này mặt tâm bất hòa.
Cùng một công ty, có cạnh tranh, rất bình thường. Đặc biệt là Cố Vân Tương, vừa nhìn đã biếtchính là người lòng dạ hẹp hòi, Giản Văn Minh đột nhiên hot lớn, Cố Vân Tương là người tổn thất nhiều nhất.
Giản Văn Khê không trả lời cậu ta, lấy di động ra xem một chút.
Cậu phát hiện trên di động có một tin nhắn do Chu Đĩnh gửi đến.
Hẹn cậu gặp ở bờ sông.
"Tôi đi ra ngoài một chuyến." Cậu nói với Trịnh Thỉ.
"Đi đi đi đi." Trịnh Thỉ cũng nhìn thấy tên Chu Đĩnh.
Hai người này phát triển thật là nhanh chóng.
Ánh mắt mình thật độc nha.
Nói đến thì hai người này có thể tiến triển nhanh như vậy, chính mình ít nhiều cũng quạt gió thêm củi.
Ngày khác phải bảo Chu Đĩnh mời mình ăn cơm.
Không đúng, hẳn là bảo hai người họ cùng nhau mời.
Giản Văn Khê dọc theo đường mòn đi lên sườn núi cao, khi đi đến sườn núi cao, cậu đã thấy Chu Đĩnh.
Một mình đứng ở bờ sông.
Mặt sông rộng thoáng, có sương trắng, có cò trắng bay qua từ trên mặt sông, dãy núi trập trùng nơi xa, mặt trời đang lên.
Cậu liền leo qua khỏi rào chắn, xuyên qua một mảnh cỏ lau, đi đến chỗ bờ sông.
Gió rất lớn, cũng rất lạnh, cậu đội mũ của áo lông vũ lên, nhìn thấyChu Đĩnh xoay người lại, liền chậm rãi đi đến chỗ anh.
Cậu cái gì cũng không nói, trực tiếp đi tới trước mặt Chu Đĩnh.
"Văn Khê." Chu Đĩnh gọi.
Giản Văn Khê gật gật đầu.
Chu Đĩnh nhìn chăm chú vào cậu, tựa hồ có chút kích động, ngũ quan anh đĩnh, khoác một chút ửng hồng.
"Tôi cần phải nói với em," Chu Đĩnh nói, "Em nghe xong, nghĩ kỹ, lại trả lời tôi."
Giản Văn Khê gật gật đầu, nhìn chăm chú vào Chu Đĩnh.
Tim đập có chút nhanh, nhưng thần sắc càng bình tĩnh.
"Dục vọng chiếm hữu của tôi rất mạnh, sẽ ghen, tôi vốn dĩ là một người rất tự tin, cũng không biết vì sao, ở trước mặt em, tôi luôn không có cảm giác an toàn, dễ dàng miên man suy nghĩ...... Tôi khả năng còn sẽ có chút dính người, cùng tôi ở bên nhau, em khả năng sẽ cảm thấy phiền chán...... Tôi chưa từng yêu đương, không phải một người biết nói chuyện, khả năng cũng không quá có tình thú,"
Chu Đĩnh càng nói càng kích động, hốc mắt đều đã ướt át, nhưng vẫn nhìn chằm chằm cậu, không trốn tránh: "Nhưng mà Giản Văn Khê, tôi thích em, tôi yêu em, từ lần đầu tiên tôi 16 tuổi nhìn thấy em, tôi đã yêu em. Tôi không muốn hỏi em yêu tôi hay không, tôi chỉ muốn hỏi em, em nguyện ý ở bên cạnh tôi không? Em nghĩ kỹ, lại trả lời tôi."
Hô hô gió bắc thổi tới, Chu Đĩnh hơi hơi dịch một bước qua bên trái, thay cậu chặn gió bắc thổi từ trên mặt sông tới. Gió bắc thổi áo khoác màu đen của anh rào rạt run rẩy.
Giản Văn Khê gật đầu một cái, "Ân" một tiếng.
Chu Đĩnh hỏi nói: "Em...... Em......"
Giản Văn Khê đi thẳng đến trước hai bước, duỗi tay câu lấy gáy anh, kéo anh qua phía này, sau đó nhón chân hôn lên bờ môi của anh.
Chu Đĩnh cảm thấy cả người mình đều tê dại.
Anh gắt gao ôm eo Giản Văn Khê, làm sâu nụ hôn này.
---------------------------------------------------------------------
Hahaha
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro