CHƯƠNG 81: HÔN LÊN MU BÀN TAY


[EDIT] ANH EM SINH ĐÔI HOÁN ĐỔI CUỘC ĐỜI [GIỚI GIẢI TRÍ] – Công Tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikisach

CHƯƠNG 81: HÔN LÊN MU BÀN TAY
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.

https://www.facebook.com/profile.php?id=100064946641521

---------------------------------------------------------

Giản Văn Minh đột nhiên lóe lên ý tưởng.

"Anh cho rằng tôi chưa từng thấy qua lớn hơn anh nữa sao?" Cậu ấy lạnh lùng cười, không chút nào e lệ mà nói, "Vậy anh khả năng cần phải xem của em trai tôi Giản Văn Minh. Cậu ấy......"

Cậu ấy từng câu từng chữ mà nói: "Còn lớn hơn anh nữa!"

Hề Chính nhướng mày: "Ồ?"

"Không tin?"

Hề Chính tựa hồ muốn cười: "Không tin."

"Tin hay không tùy anh." Giản Văn Minh nói, "Cậu ấy hiện tại ở nước ngoài, tôi cũng không có khả năng gọi cậu ấy tới chuyên môn cho anh xem J......"

Một chữ phía sau thu ở trong miệng cậu ấy.

Anh trai hẳn là sẽ không nói chữ không văn nhã thế này.

Hề Chính thấy cậu ấy không nói chuyện nữa, liền hỏi: "Đã trễ thế này, cậu đến phòng tôi, có việc sao?"

"Ban ngày ngủ nhiều, buổi tối ngủ không được, cho nên ra ngoài tản bộ." Giản Văn Minh hỏi: "Anh sao lại về trễ như vậy."

Nói xong lại nhìn thoáng qua Hề Chính.

Má ơi, dáng người thật tốt.

Đây mới là dáng người Alpha bọn họ đều hâm mộ được không.

Nói đến dáng người, không thể không nhắc một chút Chu Đĩnh.

Alpha cực phẩm như bọn họ, trời sinh có chứa gen ưu thế, cơ bản không rèn luyện mấy, bẩm sinh đã thắng rất nhiều Alpha. thời điểm Chu Đĩnh mặc quần áo trừ bờ vai rộng Thái Bình Dương, mặt khác đều không hiện sơn không lộ thủy, nhưng ngẫu nhiên khiêu vũ cuốn vạt áo lên, mọi người mới có thể nhìn thấy cơ bụng dưới áo sơmi của anh là hoàn mỹ cỡ nào.

Vừa nhìn đã chính là eo có lực.

Sức lực đầy.

Hề Chính và Chu Đĩnh lại không giống nhau. Hắn thoạt nhìn càng thành thục hơn một chút so với Chu Đĩnh, thuộc về loại hình đàn ông trưởng thành cho dù là mặc quần áo, cũng có thể cảm nhận được dáng người vĩ ngạn.

Nhưng Hề Chính cũng chỉ lớn hơn mấy tuổi so với bọn họ mà thôi.

Hiện giờ hắn không mặc quần áo, cảm giác người trẻ tuổi lại xuất hiện.

Dáng người ưu tú thế này, trạng thái cơ bắp, trạng thái làn da này, vừa nhìn đã biết là thuộc về người trẻ tuổi.

Cơ ngực thật là đẹp mắt mà.

Cơ bụng cũng đẹp.

Tuy rằng so với cơ bụng của Chu Đĩnh ít hơn hai khối, nhưng chỉnh thể thoạt nhìn càng cao càng hùng tráng, đặc biệt có khí thế Alpha.

Người so với người sẽ tức ch·ết.

Cậu ấy đặt ở bên trong Alpha bình thường, cũng coi như là ưu việt, nhưng mà so sánh cùng mấy người Hề Chính, Chu Đĩnh, mình quả thực không tính là Alpha.

Cậu ấy một bên miên man suy nghĩ, một bên đem tầm mắt mở rộng.

Mãn nhãn hâm mộ.

Hề Chính hỏi: "Xem đủ rồi sao?"

Cậu ấy bừng tỉnh giương mắt, nói: "Có cái gì đáng xem, còn không bằng một phần mười thần tượng của tôi."

Hề Chính hỏi: "Tên Alpha trên di động của cậu?"

"Đúng vậy, chính là anh ấy." Giản Văn Minh nói, "Dáng người anh ấy có thể tốt hơn anh, nhan trị càng là cao hơn anh, tôi nhìn quen thiên nhân chi tư của anh ấy, lại nhìn anh, chính là một đóa hoa dại nhỏ nhoi."

Hề Chính nói: "Cậu cứ mãi mồm mép tép nhảy đi, sớm muộn gì cũng sẽ tự mình chuốc lấy khổ."

Giản Văn Minh cười lạnh một tiếng, khập khiễng đi ra ngoài.

Hề Chính nói: "Cậu vừa rồi không phải hỏi tôi tại sao trễ thế này mới trở về sao?"

Đúng vậy, Hề Chính còn chưa trả lời nữa.

Cậu ấy liền quay đầu nhìn về phía Hề Chính.

Hề Chính nói: "Cùng bạn đi uống rượu."

Giản Văn Minh nói: "Tôi chỉ là tùy tiện hỏi chút, cũng không quan tâm anh đi làm gì."

"Trên bàn rượu có Tiền Oánh Oánh." Hề Chính lại nói.

Giản Văn Minh sửng sốt một chút, mày liền nhăn lại.

"Báo cáo với cậu một tiếng, miễn cho cậu biết được lại hoài nghi quan hệ của tôi và cô ta."

"Anh với cô ta là quan hệ gì, đều không liên quan đến tôi. Chỉ cần anh nhìn trúng cô ta."

"Ngữ khí này của cậu nghe qua cũng không giống như là rất vui."

"Tôi không phát hiện anh thì ra cũng có thể liên tục nói nhiều lời như vậy." Giản Văn Minh nói.

Hề Chính nói: "Có thể là học theo cậu."

Giản Văn Minh không nói chuyện, trực tiếp ra khỏi phòng. Sau khi đóng cửa lại cậu ấy đứng một hồi ở hành lang, cậu ấy cảm giác chính mình vừa rồi hình như rơi xuống hạ phong.

Hề Chính hình như có chút không giống trước kia.

Hắn thay đổi.

Biến hóa rất nhỏ này, khiến cậu ấy rất không thích ứng.

Cậu ấy hoài nghi Hề Chính vốn dĩ chính là người như vậy, biết cãi lại, biết trêu chọc.

Đúng, Hề Chính còn cấu mông mình.

Cậu ấy nhớ tới ngay lúc bị cấu mông, không khỏi ôm chặt mông.

Đúng là lão háo sắc.

Véo đến có gợi cảm như vậy, nói không chừng trước kia thường xuyên véo người khác, luyện ra được.

Cậu ấy phát hiện bản thân hoàn toàn không hiểu biết Hề Chính.

Cậu ấy ng·ay từ đầu cho rằng Hề Chính rất khốn nạn, sau đó lại phát hiện con người hắn cũng không tệ lắm, hiện tại lại đột nhiên phát hiện mồm nhanh miệng dẻo và sắc đảm làm bậy sau lưng nhanh lão cán bộ như hắn.

Nói không chừng phía sau Hề Chính còn ác liệt hơn nhiều so với cậu ấy nghĩ, hắn chỉ là giỏi ngụy trang.

Cậu ấy ngược lại muốn nhìn một chút, Hề Chính rốt cuộc là dạng người gì.

Nói đến thì, nếu Hề Chính có phản ứng, sẽ dài bao nhiêu đây.

Không phải nghĩ khác, cậu ấy đơn thuần tò mò mà thôi!

Nước Y đã là đêm khuya, buổi đêm của Hoa Thành vừa mới bắt đầu.

Kỳ công diễn thứ 8, Giản Văn Khê hoàn toàn từ bỏ vũ đạo.

Cậu quyết định hưởng thụ sân khấu này thật tốt, biểu diễn thứ chính mình am hiểu nhất.

Cậu không nhảy múa, thì Chu Đĩnh không giúp được cậu, đơn giản trở về nhà một chuyến.

Qua mấy ngày nữa chính là sinh nhật 80 tuổi của bà ngoại anh, đây là đại thọ, Văn gia dự định tổ chức long trọng, khi Chu Đĩnh đến Văn gia, mấy người mẹ anh cùng cậu út, dì nhỏ đang ở mở hội nghị gia đình.

Giao áo khoác cho dì giúp việc trong nhà, vào phòng khách, đã thấy mấy người bọn họ đang lúc nói chuyện đến náo nhiệt.

"Tiểu Đĩnh về rồi à." Dì nhỏ của anh cười nói.

Chu phu nhân quay đầu lại nhìn thấy anh: "Sao mới lúc này đã về rồi."

"Trở về ăn một bữa cơm." Chu Đĩnh nói, "Bà ngoại đâu?"

"Ở bên trong xem chương trình của con kìa." Cậu út của anh Văn Tuyền nói.

Chu Đĩnh liền sang phòng cách vách, Văn lão phu nhân đang xem 《 Tinh Nguyệt Chi Chiến 》, thấy anh trở về, rất vui vẻ: "Tiết mục rất hay, nhưng mà phân cảnh của con quá ít."

"Cháu là đạo sư, ống kính tự nhiên là không nhiều như các tuyển thủ." Chu Đĩnh nhìn màn hình một chút, "Sao chỉ mới xem đến tập thứ ba vậy."

"Bà đều đã xem lần thứ hai." Văn lão phu nhân nói, "Cháu với mấy tuyển thủ này quan hệ thế nào? Có quen biết hay không?"

"Bà đây là lại muốn gặp ai?" Chu Đĩnh hỏi.

"Bà thấy Cố Vân Tương và Giản Văn Minh đều không tồi, còn có một đứa nhỏ, gọi là Chu Tử Tô, nhìn cũng rất ngoan."

"Cố Vân Tương cháu không thân," Chu Đĩnh nói, "Giản Văn Minh và Chu Tử Tô, đều thuộc đội ngũ cháu dẫn dắt, đặc biệt là Giản Văn Minh, rất thân."

"Phải không?" Văn lão phu nhân vui vẻ nói, "Vậy thì thật tốt quá. Có thời gian mời cậu ấy về nhà đi, bà vô cùng thích cậu ấy ca hát. Bài nhảy cậu ấy và anh cùng nhau nhảy, bà cũng khá thích xem."

Chu Đĩnh nói: "Vậy cháu hỏi hỏi ý kiến của cậu ấy trước, xem cậu ấy có nguyện ý tới hay không."

Chu Đĩnh lại cùng lão phu nhân xem TV một hồi, rồi quay về phòng khách.

"Cậu út, con có việc nói với cậu."

Văn Tuyền nghe vậy liền đứng lên: "Vậy chúng ta vào phòng sách nói."

Dì nhỏ của anh nhìn anh va Văn Tuyền vào thư phòng, thì hỏi Chu phu nhân: "Tin đồn của Tiểu Đĩnh với Giản Văn Minh kia, rốt cuộc có phải sự thật hay không?"

Chu phu nhân cười lắc đầu nói: "Không phải, nó có người mình thích."

"Vẫn là Omega nó gặp qua trước kia?" Dì nhỏ nói, "Đều đã bao nhiêu năm qua, sao mà nó vẫn còn nhớ thương, chẳng lẽ một ngày tìm không thấy người kia, thì nó một ngày không yêu đương kết hôn?"

Đó chính là mò kim đáy biển.

"Bọn họ làm nghệ sĩ, yêu đương kết hôn phổ biến đều muộn, nó hiện tại còn trẻ, nó nói muốn lấy sự nghiệp làm trọng, không yêu đương, chị cảm thấy cũng khá tốt."

"Nhà Lão Trần Lão Ngụy đều đang chờ nó kìa." Dì nhỏ của anh cười nói, "Tiểu Đĩnh của chúng ta ưu tú, lớn lên lại đẹp trai như vậy, khó trách nhiều người nhớ thương đến vậy. Giản Văn Minh này nếu là Omega, ngược lại thật sự là lựa chọn không tồi. Em thấy Tiểu Đĩnh hình như rất thích nó, hai người bọn họ chưa chắc đều là lăng xê."

"Có phải lăng xê hay không, chờ 《 Tinh Nguyệt Chi Chiến 》 kết thúc sẽ biết."

Bà cũng cảm thấy Giản Văn Minh không tồi.

Bà gặp qua người thật của cậu, so với trên TV nhìn còn phải đẹp hơn một ít, ngày ấy cậu hai mắt đẫm lệ, nhìn thấy mà thương.

Còn việc là Omega hay là Alpha, bà đều không sao cả, con nhỏ thích là quan trọng nhất.

Trong phòng khách.

Văn Tuyền đưa một điếu thuốc cho Chu Đĩnh, Chu Đĩnh lắc lắc đầu.

Văn Tuyền ngậm thuốc lá cầm lấy bật lửa, hỏi: "Vẫn là một chút thuốc cũng không hút sao?"

"Ngẫu nhiên." Chu Đĩnh nói, "Cậu út, cậu và Tần Tự Hành quan hệ thế nào?"

Văn Tuyền hút một hơi thuốc: "Liên hệ không nhiều như trước kia, bất quá ngẫu nhiên sẽ cùng nhau ăn cơm. Làm sao vậy?"

Chu Đĩnh liền nói một lần ngọn nguồn sự tình với ông.

Văn Tuyền nghe xong, liền nhíu lại mày dập tắt thuốc lá trong tay: "Con xác định là hắn sai sử? Hắn quen biết con, biết quan hệ của con với cậu."

"Cậu hẳn là hiểu biết hắn, hắn là người thế nào, có thể làm ra loại sự tình này hay không, cậu hẳn là rõ ràng." Chu Đĩnh nói.

Văn Tuyền nghe vậy mày nhíu càng chặt.

Tần Tự Hành là bạn cùng lớn lên của ông, ông ta là phẩm tính gì, ông tự nhiên biết.

Mặc dù mang theo bộ lọc của bạn từ nhỏ để nhìn, ông cũng không cảm thấy Tần Tự Hành là người tốt gì.

Con người ông ta chơi rộng rãi, cũng đủ xảo trá.

"Nếu đây đều là sự thật, hắn dám xuống tay với anh, vậy hắn cũng không xem như bạn của cậu." Văn Tuyền nói, "Chuyện này, cậu sẽ tự mình đi hỏi hắn, cậu sẽ cho con một công đạo."

Nói xong ông nhìn về phía Chu Đĩnh: "Cậu Giản Văn Minh kia, lại có quan hệ gì với con?"

Chu Đĩnh nghiêm túc hơn rất nhiều, tựa hồ lại có chút thẹn thùng, nhưng ngữ khí cực kỳ kiên định, nói: "Quan hệ người yêu."

Văn Tuyền nghe vậy sửng sốt.

Ông nhìn về phía Chu Đĩnh, thần sắc Chu Đĩnh càng thêm kiên nghị, nghiêm túc: "Chúng con đã xác định là quan hệ yêu đương."

Khóe miệng Văn Tuyền giãn ra, vỗ vỗ bả vai Chu Đĩnh: "Không tồi nha, rốt cuộc cũng yêu đương."

Ông lại chỉ hướng ẩn ý về phía phòng khách một chút: "Mẹ con bọn họ biết chưa?"

"Còn chưa có nói với họ."

Văn Tuyền gật đầu, nói: "Con yên tâm, Tần Tự Hành bên kia, để cậu giúp con giải quyết. Con phải yêu đương cho đàng hoàn. Cậu sớm đã như anh nói, yêu đương mà, vẫn là yêu sớm một chút, không còn trẻ tuổi, mới biết được người trẻ tuổi yêu đương tốt đẹp, càng vui vẻ, cũng càng sung sướng."

Ở Văn gia ăn xong cơm chiều, lúc trở về địa điểm ghi hình, đã là hơn 9 giờ tối.

Anh rất chờ mong đêm nay.

Anh cùng Giản Văn Khê đã là quan hệ người yêu, hẳn là có thể làm một ít chuyện trước kia không thích hợp làm.

Tỷ như ngủ cùng nhau.

Anh chỉ ôm, không làm gì khác.

Ôm một người sống sờ sờ, khẳng định càng có tác dụng hơn hành vi xây tổ.

Anh có thể dùng tin tức tố của chính mình hoàn toàn bao bọc Giản Văn Khê.

Vừa mới xuống xe, đã gặp phải mấy người Miêu Lật.

Miêu Lật cười nói: "Chu lão sư về rồi à."

Chu Đĩnh chào hỏi bọn họ.

"Chúng tôi muốn cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm, anh trở về vừa lúc," Chung Nhạc cười nói: "Cùng đi đi."

"Tôi mới vừa ăn trở về, các anh đi đi." Chu Đĩnh cười nói: "Chúng ta lần sau lại hẹn."

Miêu Lật và Chung Nhạc tiếp tục đi về phía trước, Miêu Lật quay đầu lại nhìn thoáng qua: "Chu Đĩnh gần đây thật thích cười."

"Người gặp việc vui tâm tình sảng khoái." Chung Nhạc nói.

Miêu Lật liền nở nụ cười: "Vừa nhìn đã biết là đi phòng huấn luyện tìm Giản Văn Minh. Chỉ nhìn anh ấy, còn tưởng rằng chúng ta này không phải chương trình tuyển chọn, mà là tiết mục hẹn hò."

"Nói đến tiết mục hẹn hò, tôi nghe nói lúc trước khi đài truyền hình Giang Hải ký hợp đồng với Giản Văn Minh, một lần ký hai tiết mục, chương trình hẹn hò tiếp nối sau Nguyên Đán, Giản Văn Minh cũng sẽ đi."

Miêu Lật có hơi bất ngờ: "Chương trình hẹn hò?"

Vậy thì Chu Đĩnh còn không chua đến lên trời à.

Cô ấy có chút gấp không chờ nổi.

Nói không chừng Chu Đĩnh cũng sẽ tham gia chương trình này nha.

Lại một dự án chương trình giải trí đại bạo.

Cô ấy phải nhanh nói một tiếng với công ty quản lý, xem có thể cũng tranh thủ đi hay không. Cô ấy lần này cùng đài truyền hình Giang Hải hợp tác vẫn là rất vui vẻ.

Chu Đĩnh mở cửa vào ký túc xá, phát hiện trong ký túc xá một mảnh đen nhánh.

Anh thả nhẹ động tác, đóng cửa lại, lấy di động ra chiếu một chút, mơ hồ thấy Giản Văn Khê nằm ở trên giường, tựa hồ đã ngủ rồi.

Thế mà ngủ sớm vậy.

Chu Đĩnh cởi áo khoác, đi đến trước giường, khom lưng nhìn Giản Văn Khê một hồi, rồi đứng dậy vào toilet.

Anh cũng không tắm rửa nữa, chỉ qua loa rửa mặt một chút đã ra khỏi toilet.

Anh ở trong bóng tối ngồi xuống giường.

Có chút không muốn cứ vậy mà ngủ.

Anh liền đi về phía trước vài bước, ngồi xổm xuống ở trước đầu giường Giản Văn Khê.

Chỉ cần nương theo ánh sáng mỏng manh ngoài cửa sổ, anh đã có thể nhìn rõ người mình yêu thương.

Thật tốt a.

Thật tốt.

Joshua thật sự trở thành người yêu của anh.

Ba mẹ anh khẳng định đều đặc biệt vui vẻ cho anh.

Đại khái là rất cao hứng, anh có chút không được nhịn, nên mò mẫm lên, cầm tay Giản Văn Khê.

Nhẹ nhàng nắm lấy, sau đó nhẹ nhàng hôn một cái.

Giản Văn Khê cũng chưa ngủ.

Ở thời điểm Chu Đĩnh rửa mặt, cậu đã tỉnh rồi.

Tay là ấm áp, được Chu Đĩnh nắm lấy, mu bàn tay cậu cảm nhận được môi mềm mại ấm áp của anh.

Quá ngây thơ.

Ngây thơ đến khiến người ta rung động.

Cậu đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên cảm giác trên mu bàn tay có đồ vật ướt nóng liếm qua một chút. Giống như chó nhỏ.

Cẩn thận nhẹ nhàng, lại thiếu chút nữa khiến cậu rùng mình một cái.

Vốn dĩ dự định nói chuyện bị dọa tới mức nhanh chóng lại nhắm hai mắt lại.

Đây là tình huống như thế nào!

Chu Đĩnh anh......

Mặt cậu trong một lúc đã đỏ, phát hiện Chu Đĩnh lại đến gần mu bàn tay mình, sau đó nhẹ mổ mu bàn tay, ngón tay mình, hình như yêu thích không buông tay.

Giản Văn Khê: "......"

Cậu mơ hồ nghe thấy than thở thỏa mãn.

Một khuôn mặt Giản Văn Khê đã hồng thấu.

Tại sao lại như vậy......

Thì ra yêu đương là như thế này sao? Hay là nói mặc kệ là nam sinh ngây thơ đơn thuần bao nhiêu, yêu vào đều là giống nhau.

Quá xấu hổ.

Mình hiện tại nếu nói chuyện, hai người hẳn là đều sẽ xấu hổ nhỉ?

Ít nhất Chu Đĩnh khẳng định sẽ xấu hổ đến cả mặt đỏ bừng.

Cậu nghĩ đến đây, lại cảm thấy buồn cười.

Alpha này vừa ngây thơ lại vừa thế nào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro