Chương 9 [18+]



"Em nghĩ cô ấy sẽ đi ngang qua chúng ta bao nhiêu lần?" Tiêu Chiến cười ranh mãnh như một đứa trẻ ăn trộm kẹo.

Họ chọn một quán cà phê không quá cao cấp dưới chân tháp Eiffel, tình cảm lãng mạn của người Pháp đã bị chủ nghĩa tư bản làm loãng đi, cà phê đắt tiền nhưng dịch vụ lại hời hợt, họ ngồi từ trưa đến chập tối và chỉ gọi một cốc mocha, nhân viên phục vụ giận dữ đi tới đi lui quanh họ, cố gắng đuổi họ đi bằng ngôn ngữ cơ thể.

Vương Nhân Bác ngồi xiêu vẹo dựa lưng lên ghế, đôi chân dài duỗi thẳng về phía trước, mũi giày da sáng bóng gợi cảm đặt trên mắt cá chân Tiêu Chiến, đeo một cặp kính râm dáng vẻ rất đáng đánh, lật qua lật lại tờ báo trên tay vang lên tiếng lạch phạch.

"Em đọc có hiểu không? Lật nhanh quá vậy?" Tiêu Chiến dùng lời nói đâm cậu.

"Này!" Vương Nhất Bác đập mạnh tờ báo xuống bàn, chiếc thìa cắm trên đĩa run lên vì sợ hãi: "Có một phòng trưng bày ở Paris đang sưu tập các tác phẩm nè, anh đi thử xem."

Tiêu Chiến cau mày nhìn một lúc, bĩu môi nói không.

"Sao vậy?"

"Bây giờ em không nuôi nổi anh nữa à? Muốn anh bán tranh?"

Đương nhiên không phải như vậy, Vương Nhất Bác kích động ngồi thẳng dậy: "Không phải em đã nói với anh một ngày nào đó tranh của anh sẽ quét khắp London sao?"

"Quét sạch London sao phải bắt đầu từ Paris?"

"..."

Sau khi rời quán cà phê, họ định đi thăm một trường đại học gần đó, Tiêu Chiến quay người, vừa đi lùi vừa lấy từ trong túi ra một cái máy ảnh.

"Vương Nhất Bác?" Anh chụp cậu.

"..."

Vương Nhất Bác liếc nhìn camera, cau mày mắng anh trẻ con, Tiêu Chiến cũng không nhấn dừng mà hạ máy ảnh xuống, hướng camera xuống đất.

"A~ em mau cho anh chụp một tấm ảnh đẹp đi! Nếu không lần sau anh sẽ hối hận, ảnh chụp chung cũng không có một tấm..." Anh mềm giọng làm nũng, nhưng lời nói không suy nghĩ của anh khiến cả hai đều giật mình.

Bầu không khí chợt lạnh lẽo, làn gió mát cuốn theo những chiếc lá vàng rơi trên đường, cũng cuốn theo những góc áo của họ.

Vương Nhất Bác bước nhanh về phía trước hai bước, cầm lấy chiếc máy trong tay, đặt tay mình vào bàn tay trống rỗng, khoảng cách giữa hai bàn tay quá gần, khuôn mặt của Tiêu Chiến trong máy ảnh chiếm toàn bộ màn hình, cậu rất vất vả để canh nốt ruồi dưới môi và mặt mũi đều trong khung hình.

"Tiêu Chiến."

"Làm gì?!" Giọng anh hơi dữ nhưng âm cuối lại du dương, không có vẻ tức giận.

"Nói anh yêu em."

"Không muốn!"

"Vậy nghe em nói yêu anh."

Ánh mắt của Tiêu Chiến lướt từ máy ảnh đến khuôn mặt của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác vẫn chăm chú nhìn anh trong máy ảnh. Tiêu Chiến quả nhiên rất đẹp, dường như không có tính từ nào có thể diễn tả chính xác, nhưng chỉ cần một từ "đẹp" cũng có thể tóm gọn lại tất cả. Đây có lẽ là kỹ thuật để lại khoảng trống, mặt dù không quá rộng  nhưng nó cũng có thể bao hàm rất tốt sự phức tạp và tinh tế. Ngay cả khi bạn không hài lòng khi lần đầu nghe mô tả này, nhưng nếu may mắn nhìn thấy nó, bạn sẽ chợt nhận ra, à, nó thực sự rất đẹp.

Nghĩ vậy, Vương Nhất Bác cười rộ lên, cậu trưởng thành với khuôn mặt lạnh lùng, giống như một con mèo kiêu ngạo, không phải lúc nào trong mắt cũng có một chút cảm xúc, nhưng Tiêu Chiến biết rằng một khi cậu cười sẽ tựa như mặt trời mọc, hoặc như một chú chim non chui khỏi vỏ, là dáng hình của hy vọng.

Đợi đến khi bụi trần lắng đọng, vẻ điềm tĩnh không còn nữa, chàng trai dễ thương quay trở lại.

"Vương Nhất Bác!" Anh đột nhiên kéo cậu dừng lại.

Máy ảnh bị anh kéo vụt qua, chỉ có thể chụp được xương quai xanh.

"Em có nghe thấy không?"

"...Cái gì?"

"Tiếng đàn piano! Gần đây chắc chắn có phòng đàn piano của trường."

Vương Nhất Bác chăm chú lắng nghe, quả thực đã nghe thấy tiếng đàn piano, giai điệu lặp lại nhiều lần để luyện tập.

"Cho nên?"

"Đi thôi!"

Tiêu Chiến hừng hực đẩy Vương Nhất Bác vào một phòng piano trống, bắt chướng con mèo xanh bụng trắng làm chuyện xấu trong phim hoạt hình, anh nhìn trái nhìn phải hành lang vắng vẻ rồi đóng cửa lại.

"Anh làm gì thế!"

Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn anh lưu loát khóa cửa, đẩy mình vào góc phòng. Phòng piano ở cuối tầng, bị các góc nhọn của tòa nhà ép thành hình thang biến dạng, các cửa sổ rộng hơn nhiều so với các phòng khác, cho phép ánh nắng chiều tà chiếu vào.

Tiêu Chiến không để ý tới ánh mắt của cậu, cúi đầu hôn lên môi cậu, đưa lưỡi vào miệng hơi hé mở vì ngạc nhiên của cậu, Vương Nhất Bác nghẹn ngào thở dốc, nhắm mắt đáp lại.

Cậu giơ tay vuốt ve lưng anh, mới phát hiện tay còn cầm máy ảnh, cậu không rảnh để ý đến nội dung quay chụp nữa, chiếc máy ảnh bị ném lên trên cây đàn piano. Cái bóng của Tiêu Chiến đổ lên người cậu đột nhiên biến mất, Vương Nhất Bác bị ánh nắng làm chói mắt, cậu cúi đầu nhìn người đang quỳ, chỉ thấy một cái đầu xù xù.

Không thể cưỡng lại, cậu đưa tay xoa xoa rồi ấn vào trong ngực, Tiêu Chiến đặt một tay lên đàn piano, dùng lưỡi cố gắng mở lớp vải để chạm tới dây kéo, kết quả bị cậu di chuyển kéo nó ra.

"Gấp khỉ gì chứ!" Anh ngước mắt lên mắng cậu, nhưng trong mắt lại đầy nước, không có chút tác dụng răn đe nào.

Vương Nhất Bác buồn cười, không biết là ai vội nữa, dồn hết sức lực dựa vào tường để anh muốn làm gì thì làm. Trong phòng piano phía sau đang tập bài <One Step Away>, người tập không giỏi lắm nên cứ lặp đi lặp lại giai điệu trước đó.

Một cảm giác ấm áp đột nhiên bao trùm lấy,  một luồng điện khiến toàn bộ sống lưng của cậu tê dại, Vương Nhất Bác hít một hơi nặng nề, ánh mắt dịu dàng xoa nắn dái tai anh, dái tai Tiêu Chiến dài và rũ xuống, giống như một hạt cườm hình giọt nước, nghe mấy bà lão ở khu phố Tàu nói dái tai như vậy là có phúc.

Xem ra anh chịu khổ nhiều vậy, đã đến lúc phước lành sẽ đến với họ.

So với Vương Nhất Bác đầu óc suy nghĩ linh tinh, Tiêu Chiến rất tập trung. Không hiểu sao anh lại hối hận vì đã quá dè dặt trong hai năm đầu họ mới quen nhau, nếu không thì đáng lẽ anh phải tận hưởng được nhiều khoảng thời gian vui vẻ hơn, đáng trách là Vương Nhất Bác không chủ động, rõ ràng lúc đầu cậu tán tỉnh anh, sau này cũng không được dừng lại.

Nghĩ đến đây có một ngọn lửa vô danh xộc lên, anh dùng đầu lưỡi vạch quy đầu cậu để trả đũa, giống như một đứa trẻ liếm kem. Hơi thở của Vương Nhất Bác trở nên rối loạn, cậu dùng lực ấn đầu anh xuống, vật lạ đâm vào sâu trong cổ họng, khiến anh nôn khan mấy lần, các cơ trong cổ họng vặn vẹo co rút khiến Vương Nhất Bác phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng, tai Tiêu Chiến đỏ bừng, thì ra Vương Nhất Bác còn có thể phát ra âm thanh như vậy sao???

Những ý nghĩ xấu ập đến, anh càng ngày càng thành thạo trong việc bú mút, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng hiểu được ý trêu chọc, vươn tay chạm vào thùng đàn piano.

"Tiêu Chiến."

"Ưm?"

Tiêu Chiến ngước mắt lên nhìn cậu, nhưng lại nhìn vào ống kính đen, Vương Nhất Bác cười kéo dái tai anh: "Ăn ngon không?" Lúc mới nhìn qua, ánh mắt của anh còn hơi ngơ ngác, sau khi nhìn thấy camera trong mắt anh lập tức tràn ngập tầng tầng dục vọng và cám dỗ, còn không biết sống chết gật đầu, môi không kịp quấn lấy đầu răng, đâm đầu vào chỗ chết.

"Ưm!"

Vương Nhất Bác không thể để anh muốn làm gì thì làm, đành đặt máy ảnh xuống, cổ tay ghì xuống túm tóc kéo đầu anh ra sau, dương vật bật ra khỏi miệng nối với sợi bạc không rõ ràng ở khóe môi. Đôi mắt cậu tối sầm, cúi người nắm lấy tay người đó, lật người lại ấn vào bức tường đối diện, Tiêu Chiến không kịp phòng bị, chưa kịp dùng tay tự vệ thì cả khuôn mặt đã đập vào tường, may mà phòng piano được che bằng vải mềm cách âm, nhưng xét theo tiếng đàn piano phát ra từ phòng bên cạnh thì mấy tấm thảm này chỉ có tác dụng đệm.

Việc bôi trơn chỉ có thể dùng nước bọt, mất nhiều thời gian nhưng may mắn thay,  khi Vương Nhất Bác đâm vào thì đã bắt được đoạn cao trào người chơi piano đánh mạnh vào phím trầm.

"A--"

Tiêu Chiến sợ hãi kêu lên đau đớn, sâu thẳm trong lòng, anh cố kỵ xung quanh có người nên giọng đột nhiên nhỏ dần, nhưng dường như để lại dư vị rất lâu, anh vùi mặt vào miếng bọt biển, cố gắng hít thở bình tĩnh, cố gắng thích ứng với thứ đồ xa lạ.

Tư thế này không ổn, không chỉ sai góc, ban đầu họ còn ở trong góc giữa cửa và đàn piano,  dù mặt trời chiếu sáng rực rỡ nhưng họ lại ở trong một tòa nhà cao tầng, từ cửa sổ không ai có thể nhìn thấy gì, nhưng lúc này Vương Nhất Bác lại đẩy anh sang một bức tường khác chỉ có cánh cửa kính mờ trắng xóa không thể che khuất hoàn toàn khung cảnh bên trong.

Tiêu Chiến chỉ dám lưu manh nghịch ngợm một chút trong môi trường riêng tư hai người ở, khi có người ngoài thì da mặt rất mỏng. Anh đưa tay ra sau định đẩy Vương Nhất Bác ra, Vương Nhất Bác hiểu ý nhưng vẫn nắm lấy cổ tay anh,  gập toàn bộ bả vai anh ra sau, không thể vùi mặt vào đệm xốp, giọng cũng không kiềm được phát ra, anh cắn môi dưới để giữ im lặng, âm thầm chịu đựng sự va chạm trả đũa.

"Ư..."

Lúc Vương Nhất Bác rút ra đúng lúc cơn đau đã dịu xuống, anh không biết tiếng thở dài này là nhẹ nhõm hay dục vọng chưa được thỏa mãn, dù sao Vương Nhất Bác cũng cảm thấy mình rất đau. Khi lật người anh lại thì người đã mềm nhũn, cố lắm mới bám được vào vai cậu dựa vào tường thở hổn hển hỗn loạn.

Hỗn loạn, nhưng rất quyến rũ.

Nước mắt đọng trên khóe mắt, khuôn mặt trắng bệch thấm đẫm mồ hôi, anh cắn môi đến mức sưng đỏ, mỏng manh đến mức cứ như gió thổi qua là sẽ đổ, Vương Nhất Bác sao có thể cam lòng rời đi?

Tiêu Chiến vừa chịu đựng qua cơn đau, thẫn thờ chờ đám mây như tàu lượn siêu tốc buông xuống, kết quả là người kia đột nhiên rút ra, sự trống rỗng gần như nuốt chửng toàn bộ cơ thể anh, ý nghĩ tủi thân trút vào đầu, đôi ôi mắt mờ sương dục vọng, anh quấn lấy cổ người kia hôn thô bạo để trút giận, một tay nắm lấy phần thân dưới của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve nó, đưa ra lời mời nồng nhiệt.

Vương Nhất Bác hung hăng cắn vào miệng, nắm lấy bàn tay đang quấy rối của anh, kéo chân anh hơi nâng lên xoay người ném anh lên đàn piano, cảnh vật xoay vòng, Tiêu Chiến tưởng rằng anh sẽ quay lại căn hộ nhỏ đầy mùi ẩm mốc đó, Vương Nhất Bác xoay người có thể đụng phải chiếc sô pha cũ kỹ.

Người luyện tập trước lười biếng không đậy nắp đàn, cơ thể va chạm với phím đàn phát ra âm hưởng thật lớn, khiến người ở phòng piano bên cạnh sợ hãi dừng tay, Tiêu Chiến sợ đến mức không dám thở mạnh, ôm chặt lấy cổ Vương Nhất Bác cố nhấc eo ra khỏi phím đàn, nhẹ nhàng hạ nắp đàn xuống như một tên trộm.

Người kia bắt đầu bình tĩnh lại, lại bắt đầu tập đi tập lại đoạn dạo đầu nhanh, đôi bốt của Tiêu Chiến siết chặt gấu quần anh, Vương Nhất Bác thậm chí còn không muốn cởi, chỉ kéo đến mắt cá chân rồi ép chân anh cong lại cúi đầu tiến vào trong cái lỗ kia. Chân bị giơ lên quá đầu, Tiêu Chiến ưm a kêu đau, nắm tay đấm vào vai cậu, Vương Nhất Bác ấn xuống mà không bị ảnh hưởng, chắn ánh nắng ngoài cửa sổ, ôm chặt người bên dưới.

Tiêu Chiến đã đạt được mong muốn của mình được lắp đầy, Vương Nhất Bác mút đầu lưỡi anh sau đó giữ hông anh bắt đầu động tác đâm rút, cậu buông cổ  chân áp xuống để chân áp sát vào lưng mình, cố gắng hết sức để phục vụ anh. Những nếp gấp uốn lượn nhanh chóng được san phẳng, phần hơi nhô lên bị cọ xát hết lần này đến lần khác, Tiêu Chiến đang tập trung để không rên lên theo bản năng, gian nan thở dốc mỗi lần hôn môi, khuôn mặt kìm nén đến mức đỏ bừng còn không ngừng chảy nước mắt.

Vương Nhất Bác nở nụ cười không phù hợp với việc đang làm, trọng tâm chuyển sang một tay, dành ra một tay nâng camera, một tay giúp anh lau nước mắt: "Vốn tưởng sẽ không bao giờ làm anh khóc nữa, nhưng giờ nghĩ lại, chuyện đó là không thể nào..."

Khi nói động tác của cậu chậm lại, cậu cảm nhận rõ ràng từng cơn run rẩy dữ dội của Tiêu Chiến, cậu di chuyển chậm lại để có thể cảm nhận từng lần cọ xát một cách trọn vẹn. Khúc nhạc dạo đầu cuối cùng cũng đẩy đến đoạn cao trào, cậu bắt đầu làm theo nhịp điệu hỗn loạn của người bên kia mạnh nhẹ lung tung cả lên, trong mắt Tiêu Chiến hiện lên tia cầu xin, lắp bắp cầu xin cậu tha cho anh, phía dưới thì lại kẹp chặt chân không cho người ta rút ra một li nào, mẫu thuẫn chết được, chính bản thân cũng không biết mình muốn gì.

"Đừng, a-- không muốn, không cần, Nhất Bác..." Ngay cả tiếng thở cũng không trọn vẹn, âm điệu bị cuốn vào bởi sự run rẩy ở phần cuối, không thể kiểm soát cất cao. 

Cuối cùng sau khi luyện đi luyện lại khúc nhạc, người kia rốt cuộc cũng đóng nắp đàn đóng cửa rời đi. Đầu óc Tiêu Chiến không còn tỉnh táo, mất rất nhiều thời gian tự hỏi liệu người kia đã đi xa chưa, Vương Nhất bác lại khác, chỉ chờ một lát rồi không kiềm chế bản thân nữa mà bắt đầu chăm chỉ dốc sức cày cấy.

"A--"

Hoàng hôn không thể giữ lại lâu nhưng nó luôn cố gắng hết sức để tỏa ra những tia sáng cuối cùng, tấm rèm trắng sữa bị gió thổi bay, ánh nắng vàng óng khiến khung cảnh bên trong càng thêm sinh động, gió thu trộm nhìn rồi đi mất, lặng lẽ mách lá vàng trên cây ai ngờ chúng nó đều là chúa bẽn lẽn, xoay tròn mình không chịu nghe nhưng lại k hông thể đứng yên, xuôi theo chiều gió rơi từ trên cây xuống, hạ mình xếp chồng lên tấm đệm dày dưới gốc cây.

Pin của camera tụt từng nấc một, đèn thở thỉnh thoảng lóe lên, tựa đôi mắt ngơ ngác của một đứa trẻ chưa trải sự đời.

22.06.2025

Điện thoại di động đặt trên bàn run lên, Vương Nhất Bác nhìn màn hình tối đen, tê dại đưa tay lên bấm phát lại.

30/12/2023

21:33 p.m


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro