Chương 38: Biểu muội lại muốn chia tay (21)

Edit: Weirdo

Cố Ninh nhận ra thiếu nữ này cũng đã từng gặp trong yến hội, hình như cùng đi theo tướng quân phu nhân tới.

Nàng dừng chân lại, hỏi: "Cô nương có việc gì không?"

Thiếu nữ hít một hơi thật sâu, trước tiên tự báo gia môn, sảng khoái nói: "Ta là đích nữ Giang Linh Nhi của phủ tướng quân." Nói xong, giọng nói nàng ta hơi ngừng lại, mới nói tiếp, "Hôm nay ta tới nơi này, không phải vì tham gia cung yến..."

Nàng ta bỗng nhiên dừng lại, không nói tiếp, một đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Cố Ninh, giống như đang chờ nàng tò mò truy vấn.

Cố Ninh lại không mở miệng, bình tĩnh đạm nhiên đứng tại chỗ.

Giang Linh Nhi không nghĩ tới nàng lại bình tĩnh như vậy, đành phải nói tiếp: "Ta tới là để quyết đấu với ngươi!"

Nàng ta nói lời này hào khí mười phần, giống như xem quá nhiều thoại bản.

Cố Ninh yên lặng nhìn thoáng qua vẻ mặt kiên quyết nghiêm túc của nàng ta, xem ra hội chứng tuổi dậy thì* từ xưa đã có.

*Bản gốc là 中二少女, gần giống với 中二病. Ban đầu từ này chỉ dùng để ám chỉ về sự biến đổi tâm lý của học sinh trung học. Nhưng sau dần nó lại được dùng để chỉ chung những đối tượng thanh thiếu niên mắc bệnh ảo tưởng.

Nhưng mấy thiếu nữ bên cạnh nàng ta nghe xong vẻ mặt khẽ biến đổi, như thể sợ gây ra rắc rối, đều thấp giọng khuyên nàng ta: "Thôi bỏ đi, nơi này chính là Ngự Hoa Viên a."

Các nàng sợ nàng ta gây ra phiền toái, nhưng Giang Linh Nhi lại là loại người càng khuyên càng không nghe, vẻ mặt của nàng càng thêm kiên quyết, nhìn chằm chằm Cố Ninh, nói: "Thế tử điện hạ là đại anh hùng bảo vệ Yến quốc chúng ta, võ nghệ xuất sắc, kinh sợ tứ phương."

Lúc nhắc tới Lục Minh Thâm, ngữ khí Giang Linh Nhi dịu dàng xuống, có chút ngưỡng mộ, nhưng lập tức lại chuyển đề tài: "Nếu ngươi là biểu muội của Thế tử, vậy tất nhiên võ công cũng không kém, nếu ngay cả ta ngươi cũng đánh không lại, làm sao xứng đôi với Thế tử?"

Nghe nàng ta nói, mấy thiếu nữ khác cũng không khuyên nữa, yên lặng nhìn Cố Ninh một cái, tựa hồ cũng cảm thấy Giang Linh Nhi nói có vài phần đạo lý.

Cố Ninh nhìn thiếu nữ đối diện, thản nhiên nói: "Ta không biết võ công."

Giang Linh Nhi đối với vị biểu tiểu thư Vương phủ này cũng không hiểu rõ, nhưng bởi vì Nam Dương Vương phủ cũng là tướng môn thế gia, liền cảm thấy nàng ít nhiều cũng sẽ có chút võ công.

Giống như nàng, mặc dù sẽ không lấy tập võ làm việc nghiêm túc, nhưng từ nhỏ cũng theo huynh trưởng trong nhà học được chút công phu quyền cước.

Bởi vậy, sau khi nghe đối phương nói, nàng chẳng những không tin còn cảm thấy đối phương nói như vậy là bởi vì xem thường nàng.

Giang Linh Nhi tính khí bốc đồng, cũng không chịu nổi kích động, lập tức trong lòng liền tức giận, duỗi tay bổ xuống một đoạn cành cây bên cạnh, phóng chưởng như dao, một nhánh cây mảnh khảnh đã rơi vào trong lòng bàn tay trắng nõn của nàng.

Nàng cầm cành cây lên, lấy cành cây làm kiếm, liền mạnh mẽ hướng Cố Ninh vọt tới.

Một loạt động tác này của nàng ở trong mắt mấy nữ hài tử không biết võ công, quả thực như nước chảy mây trôi, vừa đẹp lại vừa nhanh, mấy người nhìn đến ngẩn người.

Nàng chỉ coi như ở thời khắc nguy cấp này, Cố Ninh cũng không thể không cùng nàng động thủ.

Nhưng nàng không nghĩ tới chính là, thiếu nữ đối diện lại không né tránh đứng tại chỗ, ngay cả thần sắc cũng không thay đổi một chút, một đôi mắt lạnh lùng như sương nguyệt thản nhiên nhìn nàng, tự có một loại mị lực bình yên không sợ hãi khi lâm nguy.

Giang Linh Nhi không biết tại sao, trong lòng nhảy dựng lên, cành cây trong tay đột nhiên thu lại, gió thổi lên mái tóc dài đen nhánh mỹ lệ của thiếu nữ, thoạt nhìn phiêu dật xuất trần, cực kỳ mỹ lệ.

Mặc dù Giang Linh Nhi kịp thời ngừng tay, nhưng tốc độ bước chân quá nhanh, lúc này bởi vì quán tính lảo đảo đi về phía trước một bước, cứ như vậy đụng vào trong ngực thiếu nữ, còn theo bản năng ôm lấy eo nhỏ mềm mại của đối phương.

Tuy rằng Giang Linh Nhi đã tập võ từ nhỏ, nhưng lớn lên không cao, rất nhỏ nhắn, so với Cố Ninh thấp hơn một cái đầu, lúc ôm nàng như vậy cũng càng thêm xinh xắn lanh lợi.

Mấy thiếu nữ bên kia không khỏi kinh hô một tiếng, còn tưởng rằng hai người đều sẽ té ngã, kết quả vốn tưởng rằng hai người muốn đánh nhau kịch liệt, bây giờ lại ôm lấy nhau như vậy, không khỏi ngẩn ngơ.

Cảnh tượng nhất thời yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ có âm thanh gió thổi bên hồ lay động cành liễu mềm mại.

Giang Linh Nhi không khỏi sửng sốt, lúc ngẩng đầu liền bắt gặp gương mặt lạnh lùng của Cố Ninh, dường như so với tất cả nữ tử nàng từng gặp đều đẹp hơn ba phần, khiến cho người khác thất thần, mà đôi mắt xinh đẹp kia còn đang nhàn nhạt nhìn nàng.

Mặt Giang Linh Nhi chợt đỏ lên, vội vàng buông eo đối phương ra, nhanh chóng như bị bỏng tay.

Giang Linh Nhi không biết vì sao có chút khẩn trương, lúng túng nói: "Ngươi, ngươi không sao chứ?"

Mấy thiếu nữ khác cũng sợ không nhẹ, vội vàng vây quanh, thấy hai người đều không bị thương mới yên lòng.

Cố Ninh nói: "Ta không sao."

Nàng nhìn thời gian đã trôi qua rất lâu, tính toán rời đi.

Lúc này, Giang Linh Nhi lại không còn bộ dáng phô trương lúc trước, như là có chút không được tự nhiên cùng nàng xin lỗi: "Thực xin lỗi, ta không nghĩ tới ngươi thật sự không biết võ công, võ công Thế tử rất cao, nên ta cho rằng ngươi cũng vậy."

Cố Ninh nói: "Ta không phải họ Lục, không biết võ công của Lục gia cũng không có gì lạ, đúng không?"

Thấy giọng điệu nàng bình tĩnh, giống như không có bộ dáng tức giận, thần sắc Giang Linh Nhi khẽ buông lỏng, nhưng nghĩ đến cảm giác vừa rồi ôm đối phương, lại có chút ngượng ngùng.

Nàng không có tỷ tỷ, chỉ có một đám ca ca, nàng trộm nhìn Cố Ninh, chỉ cảm thấy ôm ấp tỷ tỷ hẳn là như vậy, như là gió xuân mềm mại thoải mái.

Nàng ta bỗng nhiên hiểu vì sao Thế tử thích nàng.

Giang Linh Nhi vội vàng tán đồng lời nói của nàng, gật gật đầu, cũng không nói gì về việc quyết đấu nữa, mà là nhìn chằm chằm Cố Ninh trong chốc lát, bỗng nhiên lắp bắp hỏi: "Ngươi... Cảm thấy ta làm Trắc phi của Thế tử điện hạ thế nào?"

Cố Ninh vẫn chưa nói gì, ngược lại mấy bạn tốt khuê trung bên cạnh Giang Linh Nhi sợ tới mức không nhẹ, đường đường là đích tiểu thư phủ tướng quân thỉnh cầu làm Trắc phi cũng quá vớ vẩn, mấy ca ca cùng phụ mẫu của nàng ta mà biết, sợ là đều tức chết.

Giang Linh Nhi giống như mặc kệ ánh mắt của người khác, còn có thân phận gia thế của nàng, vẻ mặt chờ mong nhìn Cố Ninh, đôi mắt như sao kia càng sáng hơn.

Cố Ninh nhìn ra được nàng nghiêm túc, liền nói thẳng: "Không được!"

Giang Linh Nhi sửng sốt, trong mắt giống như mang theo chút khó hiểu cùng ủy khuất: "Vì sao không được?"

Cố Ninh còn chưa nói gì, lúc này bỗng nhiên có một giọng nam trầm thấp vang lên phía sau mọi người: "Bởi vì ta không đồng ý."

Mọi người nghe thấy thanh âm này, đều hoảng sợ, quay đầu nhìn, lúc này mới nhìn thấy Thế tử điện hạ đứng dưới một cái cây nhìn bên này, mà bên cạnh hắn lại còn có Hoàng đế đứng cùng.

Mọi người đều bị dọa hết hồn, những lời vừa rồi nếu như bị truyền ra ngoài, Giang Linh Nhi nhất định sẽ trở thành trò cười của cả kinh thành này.

Các thiếu nữ nhao nhao cúi người hành lễ, trong lòng bồn chồn bất ổn, thở mạnh cũng không dám.

Tức khắc khung cảnh thập phần an tĩnh.

Đặc biệt là Giang Linh Nhi bất an nhất, mặt nàng đều đỏ bừng, không biết bọn họ nghe thấy được bao nhiêu, hận không thể tìm một khe hở chui vào cho đỡ ngượng.

Tính tình nàng tuy rằng tùy tiện, nhưng rốt cuộc vẫn là tiểu cô nương, bị người trong lòng nghe thấy những lời nàng muốn gả cho hắn cũng sẽ rất thẹn thùng.

Nhưng lời đã nói ra, nếu là không nhận được một câu trả lời, nàng sợ là đêm nay đều không ngủ được.

Nàng thích Thế tử, bởi vì hắn là anh hùng của Yến quốc, nhưng hiện tại nàng cũng rất thích vị Thế tử phi tương lai này, bọn họ nhất định có thể ở chung rất tốt.

Bởi vậy, nàng đỏ mặt, cố gắng khắc chế tâm tình khẩn trương của mình, ngẩng đầu nhìn về phía Thế tử, thanh âm bởi vì khẩn trương mà có chút phát run, hỏi hắn: "Thế tử... Vì sao không đồng ý? Ngài cảm thấy ta có chỗ nào không tốt?"

Lục Minh Thâm lại từ dưới bóng cây đi ra, đứng bên cạnh Cố Ninh, nói: "Ngươi tốt hay không cùng ta có quan hệ gì đâu? Ta chưa từng có ý định nạp thiếp."

Giang Linh Nhi trừng mắt nhìn hắn một cách khó tin, nàng vốn tưởng rằng với thân phận của mình cho dù không thể làm Thế tử phi, nhưng làm Trắc phi tuyệt đối dư dả, không ngờ Lục Minh Thâm vẫn cự tuyệt nàng.

Nàng căn bản không tin lời hắn không nạp thiếp, chỉ cảm thấy đây là một loại lý do cự tuyệt rất nhục nhã.

Mọi người cũng tựa hồ không tin, đều kinh hãi nhìn hắn, phảng phất như hắn nói cái gì rất quỷ quái.

Chỉ có Cố Ninh và Hoàng đế thần sắc bình tĩnh, Cố Ninh biết cốt truyện nguyên tác, nam chủ sở dĩ là nam chủ, đối với nữ chủ một lòng một dạ, đương nhiên không có khả năng nạp thiếp, cho dù hắn nhân thiết lại biến hóa như thế nào đi nữa, điểm này hẳn là cũng không đến mức thay đổi.

Những người khác lại không thể lý giải được lời Lục Minh Thâm nói.

Bởi vì hiện tại vương công đại thần, con cháu thế gia, cơ hồ không có một ai không nạp thiếp, trừ phi là thân có bệnh kín, hoặc là nghèo đến mức nhà chỉ có bốn bức tường.

Nhưng hiển nhiên Lục Minh Thâm không thuộc những loại này, bởi vậy, hắn nói như vậy liền khiến người ta khiếp sợ, giống như tuyên bố trước mặt mọi người muốn xuất gia làm hòa thượng.

Giang Linh Nhi như là tức giận đến mức mặt càng đỏ hơn, trong mắt lại có loại thần khí không chịu thua, cắn răng nói: "Vậy nếu Hoàng Thượng hạ chỉ, ngài cũng không nạp thiếp?"

Lục Minh Thâm nói: "Không nạp."

Bỗng nhiên Hoàng đế bị nhắc tới thần sắc lại bình thản, yên lặng quan sát, cười mà không nói, không có chút vẻ tức giận nào.

Hai chữ vô cùng đơn giản lại làm cho nước mắt Giang Linh Nhi bắt đầu đảo quanh hốc mắt, giống như mơ hồ nhìn ra sự nghiêm túc của hắn, nhưng còn không cam lòng, lại giống như khó hiểu, hỏi: "Kháng chỉ không tuân, chẳng lẽ ngài không sợ chết sao?"

Lục Minh Thâm nhìn Cố Ninh một cái, mỉm cười, nói: "Đương nhiên là sợ." Ngữ khí của hắn thản nhiên, "Nhưng trên đời này luôn có một số việc quan trọng hơn cả sự sống, có phải hay không?"

Nghe xong lời này, Giang Linh Nhi ngơ ngẩn, cũng không có gì để nói, một người ngay cả chết cũng không chịu cưới nàng, vậy nàng ngoại trừ hết hy vọng, còn có biện pháp gì?

Chỉ là người mình thích nhiều năm, bị hắn vô tình cự tuyệt như vậy, mặt mũi cũng không còn.

Tâm tình hiện tại của nàng quả thực so với chết còn khó chịu hơn.

Nàng nỗ lực không để nước mắt rơi xuống, nhưng mọi người ở đây đều nhìn ra được nàng sắp khóc, chỉ phảng phất như không nhìn thấy mặt mũi của nàng, miễn cho nàng khó chịu.

Cảnh tượng nhất thời có chút đình trệ.

Đúng lúc này, Hoàng đế bỗng nhiên đứng ra, chậm rãi đến gần, đưa cho Giang Linh Nhi một cái khăn tay.

Hắn chỉ cười nhạt, không nói gì, nhưng khí chất cao quý kia, thần thái ôn hòa, lại rất dễ làm cho người ta sinh ra hảo cảm.

Giang Linh Nhi sửng sốt, nước mắt liền rơi xuống, nàng tiếp nhận khăn lau nước mắt, chỉ là cúi đầu, giống như cảm thấy rất mất mặt.

Nhưng khi nàng cúi đầu liền nghe thấy Hoàng đế mang theo ý cười nói: "Ca múa trong bữa tiệc đã bắt đầu rồi, sao mọi người còn không đi xem?"

Mấy thiếu nữ khác cũng như hiểu được, lôi kéo Giang Linh Nhi đi, trong miệng cũng nhao nhao nói chuyện ca múa, phảng phất vừa rồi chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Hoàng đế có lẽ là muốn đi thăm Hoàng hậu, cũng đi cùng các nàng, lúc đi, còn nhìn thoáng qua Cố Ninh và Lục Minh Thâm, bước chân dừng lại một chút mới rời đi.

Cố Ninh nhìn bóng lưng Hoàng đế nhẹ nhàng rời đi, đương nhiên có thể nhìn ra hắn làm như vậy là giải vây cho Lục Minh Thâm, thay hắn dẫn dắt những người này rời đi, có nhân tình như vậy, quả thực không giống như chuyện Hoàng đế nên làm.

Lục Minh Thâm chú ý tới ánh mắt nàng bình tĩnh nhìn bóng người ta, hơi ho khan một tiếng, chờ nàng làm như nghi hoặc nhìn qua, bỗng nhiên kề mặt lại sát gần nàng, buồn bã nói: "Hắn đẹp hơn ta sao?"

Bất thình lình nhìn thấy một gương mặt tuấn tú tới gần, biểu tình Cố Ninh vô ngữ: "?"

Hắn bỗng nhiên so đẹp xấu với người khác làm cái gì?

__________

2023/03/16.

Xin chào mọi người tui comeback rồi đây. Chương này tui dịch từ 2022 mà giờ mới có thời gian check lại để đăng. Hy vọng mọi người chưa quên tui huhu 🥶

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro