Chương 41: Biểu muội lại muốn chia tay (24)

Edit: Weirdo

Khi đến ngôi miếu hoang, Cố Ninh liền trông thấy những người ngoại tộc từng bỏ chạy hôm đó đều đã tụ tập ở đây.

Miếu Sơn Thần hoang tàn, nhưng Hứa Lục Uyển lại ngồi trên một chiếc ghế phủ đệm mềm, hiển nhiên chiếc ghế này là do bọn họ tự chuẩn bị.

Những người còn lại thì ngồi hoặc đứng, nhìn họ với đôi mắt thù địch.

Hứa Lục Uyển chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó ánh mắt lập tức dừng lại trên người Lục Minh Thâm.

Hai nam nhân ăn mặc theo phong cách ngoại tộc đặt Lục Minh Thâm lên đống rơm bên cạnh Hứa Lục Uyển, động tác có chút mạnh, Lục Minh Thâm hơi nhíu mày.

Hứa Lục Uyển quát: "Các ngươi nhẹ tay chút!"

Hai người kia cúi đầu, dường như có ý xin lỗi rồi lui xuống.

Hứa Lục Uyển cúi xuống bên cạnh Lục Minh Thâm, dường như chính nàng ta cũng không ngờ lại có thể nhanh chóng bắt được hắn như vậy, ánh mắt bình tĩnh dừng lại trên mặt Lục Minh Thâm, nhìn chăm chú không rời, tựa như sợ rằng chỉ cần chớp mắt, hắn sẽ biến mất.

Lục Minh Thâm nhìn thấy nàng ta, dường như cũng có chút kinh ngạc, nói: "Là ngươi?"

Hứa Lục Uyển ôn nhu nói: "Đúng vậy, là ta. Ngươi đừng cử động lung tung, ngươi đã trúng độc của Vu tộc chúng ta, nếu như vận công, độc sẽ càng lan nhanh khắp toàn thân." Nàng ta cười, vẻ mặt dịu dàng như nước, dường như không để ý đến sự lạnh nhạt của hắn, "Đến lúc đó, ngươi sẽ mất hết võ công."

Lục Minh Thâm nhắm mắt lại, dường như không thèm để ý đến lời nói của nàng ta, cũng như đang bày tỏ sự chán ghét tột cùng.

Thấy hắn lạnh lùng như vậy, Hứa Lục Uyển nói: "Bây giờ ngươi không muốn nhìn ta cũng không sao, nhưng chẳng bao lâu nữa, trong mắt ngươi, sẽ chỉ có mình ta thôi."

Nghe thấy lời này, Lục Minh Thâm vẫn như cũ không nhìn nàng ta, làm như không nghe thấy.

Cố Ninh cũng không nhịn được nhìn nàng ta một cái, vẻ mặt Hứa Lục Uyển cũng không giống như đang nói dối, tuy rằng không rõ lời này của Hứa Lục Uyển rốt cuộc có ý gì, nhưng nàng cũng ý thức được có lẽ hệ thống gọi nàng ra ngoại thành có liên quan đến chuyện này.

Lục Minh Thâm cũng không hỏi nàng ta điều gì, như là căn bản không tin, cũng khinh thường lời nàng ta nói.

Ngay sau đó, Cố Ninh thấy Hứa Lục Uyển lấy ra từ bên hông một chiếc ống tre. Nàng ta đem đồ vật trong ống trúc đổ ra, là hai con sâu nhỏ màu đen đang ngọ nguậy.

Con sâu kia nhìn không ra là chủng loại gì, lại lộ ra một loại cảm giác quỷ dị khiến người ta ghê tởm.

Cố Ninh để ý thấy, khi nhìn thấy hai con côn trùng này, thần sắc của những người khác không thay đổi gì, chỉ có một người đứng sau Hứa Lục Uyển thần sắc khẽ biến. Cố Ninh lập tức nhận ra, nam nhân này chính là kẻ đã bắt cóc nàng hôm trước.

Hứa Lục Uyển nhìn khuôn mặt của Lục Minh Thâm, ánh mắt ôn nhu, khẽ nói: "Đây là tình cổ của Vu tộc chúng ta, vô cùng quý giá, trăm năm mới có thể sinh ra một đôi." Nụ cười trên khóe môi nàng ta càng sâu hơn, "Nó không có giải dược, trừ phi người chết, nếu không tuyệt đối không giải được. Một khi ăn tình cổ, ngươi sẽ yêu ta, quên sạch sẽ những người ngươi không nên yêu."

Lục Minh Thâm mở mắt ra, quay đầu liếc nhìn nàng ta một cái, ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc.

Cố Ninh tràn ngập cảm giác vô ngữ: "......"

Không ngờ được Hứa Lục Uyển lại có thể làm tới mức này. Nhưng nếu nàng ta có loại độc dược thần kỳ này, còn lo không hoàn thành được nhiệm vụ sao?

Chỉ là, liệu tình cổ này thực sự đáng tin cậy sao?

Đúng lúc này, Hứa Lục Uyển đột nhiên quay đầu nhìn Cố Ninh. Ánh mắt nàng ta đầy vẻ âm ngoan, độc ác, tựa như đã bị Lục Minh Thâm và Cố Ninh ép tới mức ở trạng thái hoàn toàn hắc hóa.

Dường như có loại điên cuồng không thể khống chế.

Cố Ninh trầm mặc nhìn sang Lục Minh Thâm, không hiểu hắn còn định giả bộ đến khi nào. Chẳng lẽ thực sự đợi Hứa Lục Uyển nhét con côn trùng kia vào miệng mình sao?

Lục Minh Thâm cũng nhìn thoáng qua Cố Ninh, ánh mắt hắn rất bình tĩnh, con ngươi đen nhánh, lại khiến người khác cảm thấy kỳ lạ mà an tâm.

Cố Ninh cũng thoáng yên tâm.

Lúc này, Lục Minh Thâm bỗng nhiên hỏi Hứa Lục Uyển: "Ngươi làm như vậy, có ý nghĩa gì sao?"

Hứa Lục Uyển cười lạnh, nói: "Sao lại không có? Đây vốn là vận mệnh của ngươi và ta. Ta chỉ đang giúp ngươi đi lại đúng con đường mà thôi."

Cố Ninh yên lặng nghe, trong lòng có chút cảm khái, từ một góc độ nào đó, nàng và nữ chủ trong sách có thể xem như đồng minh, đều đang nỗ lực hoàn thành cốt truyện, thậm chí thái độ của Hứa Lục Uyển còn kiên quyết hơn nàng, như thể nàng ta đang nắm giữ kịch bản vậy.

Ngay sau đó, nàng lại nghe thấy Hứa Lục Uyển hình như có chút kích động mà nói tiếp: "Đợi sau khi chúng ta trở về Bắc Tắc, sẽ liên minh với Nguyệt Quốc, lợi dụng lực lượng đó để báo thù, giết tên cẩu hoàng đế của Yến Quốc. Đến lúc đó cả thiên hạ sẽ thuộc về chúng ta."

Cố Ninh nghe vậy không khỏi cảm thấy lời này quá hoang đường. Trong nguyên tác, nam chủ phải ẩn nhẫn rất nhiều năm mới có thể soán ngôi xưng đế, làm gì dễ dàng như những lời nàng ta nói?

Cố Ninh nhìn thoáng qua những người khác, vốn nghĩ bọn họ sẽ không đồng tình, nhưng không ngờ họ lại lộ ra vẻ mặt đầy khao khát, hiển nhiên đã bị Hứa Lục Uyển tẩy não không nhẹ. Chỉ có gã đàn ông từng bắt cóc nàng hôm trước là vẫn bình tĩnh đứng đó, thậm chí còn khẽ nhíu mày.

Hứa Lục Uyển nhìn khuôn mặt của Lục Minh Thâm, ánh mắt dịu dàng như nước, khẽ nói:

"Đây là Tình cổ của tộc Vu chúng ta, vô cùng quý giá, trăm năm mới có thể sinh ra một cặp." Nụ cười trên khóe môi nàng càng sâu hơn:

"Nó không có giải dược, trừ phi người chết, nếu không tuyệt đối không thể hóa giải. Một khi uống Tình cổ, ngươi sẽ yêu ta, quên sạch sẽ những người không nên yêu."

Lục Minh Thâm mở mắt, quay sang nhìn nàng một cái, ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc.

Cố Ninh trong lòng cũng tràn ngập cảm giác bất đắc dĩ:

"..."

Không ngờ được Hứa Lục Uyển lại có thể làm tới mức này. Nhưng nếu nàng có loại độc dược thần kỳ này, còn lo không hoàn thành được nhiệm vụ sao?

Chỉ là, liệu Tình cổ này thực sự đáng tin không?

Ngay lúc ấy, Hứa Lục Uyển đột nhiên quay đầu nhìn Cố Ninh. Ánh mắt nàng đầy vẻ độc ác, dữ tợn, tựa như đã bị Lục Minh Thâm và Cố Ninh ép tới mức không thể kiểm soát bản thân, hoàn toàn hóa đen.

Cố Ninh lặng lẽ nhìn sang Lục Minh Thâm, không hiểu hắn còn định giả bộ đến khi nào. Chẳng lẽ thực sự đợi Hứa Lục Uyển nhét con côn trùng kia vào miệng mình sao?

Lục Minh Thâm cũng liếc nhìn Cố Ninh, ánh mắt hắn rất bình thản, đôi đồng tử đen láy lại khiến người khác cảm thấy kỳ lạ mà an tâm.

Cố Ninh cuối cùng cũng hơi yên lòng.

Bất chợt, Lục Minh Thâm hỏi Hứa Lục Uyển:

"Ngươi làm như vậy, có ý nghĩa gì sao?"

Hứa Lục Uyển cười lạnh, đáp:

"Sao lại không có? Đây vốn là vận mệnh của ngươi và ta. Ta chỉ đang giúp ngươi đi lại đúng con đường mà thôi."

Cố Ninh lặng lẽ nghe, trong lòng cảm khái. Từ một góc độ nào đó, nàng và nữ chính trong sách có thể xem như đồng minh, đều đang cố gắng hoàn thành cốt truyện. Thậm chí thái độ của Hứa Lục Uyển còn kiên quyết hơn nàng, như thể nàng đang nắm giữ kịch bản vậy.

Ngay sau đó, Cố Ninh nghe thấy Hứa Lục Uyển tiếp tục, giọng điệu có phần kích động:

"Đợi sau khi chúng ta trở về Bắc Tái, sẽ liên minh với Nguyệt Quốc, dùng sức mạnh của nó để báo thù, giết chết tên chó hoàng đế của Yến Quốc. Đến lúc đó, cả thiên hạ sẽ thuộc về chúng ta!"

Cố Ninh nghe vậy không khỏi cảm thấy lời này quá hoang đường. Trong nguyên tác, nam chính phải ẩn nhẫn rất nhiều năm mới có thể soán ngôi xưng đế, làm gì dễ dàng như những lời nàng ta nói?

Cố Ninh lén liếc nhìn những người khác, vốn nghĩ bọn họ sẽ không đồng tình, nhưng không ngờ họ lại lộ ra vẻ mặt đầy khao khát, hiển nhiên đã bị Hứa Lục Uyển tẩy não không ít. Chỉ có gã đàn ông từng bắt cóc nàng hôm trước là vẫn bình tĩnh đứng đó, thậm chí còn khẽ nhíu mày.

Xem ra, trong nhóm người này vẫn còn có kẻ tỉnh táo.

Không nhận được sự hồi đáp từ Lục Minh Thâm, sắc mặt của Hứa Lục Uyển lộ ra vẻ tức giận, lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ ngươi một chút cũng không hề động tâm sao?"

Nhưng Lục Minh Thâm đã nhắm mắt lại lần nữa, như là suy yếu sắp rơi vào hôn mê, lại giống như đang khinh thường lời của nàng ta.

Hứa Lục Uyển sắc mặt trầm xuống, dường như định dùng con côn trùng trong tay ép hắn ăn. Đúng lúc đó, nam nhân đứng sau nàng ta đột nhiên bước lên, nói: "Tiểu thư, không thể!"

Hứa Lục Uyển bị ngăn cản, giọng đầy tức giận: "Tư tế, ngươi dám cản ta?"

Người đàn ông được gọi là Tư tế cúi đầu, đáp: "Tiểu thư, hiện tại chưa phải lúc, chúng ta nên nhanh chóng rời đi, vạn nhất truy binh đuổi đến thì......"

Nói xong, hắn ta liếc nhìn Lục Minh Thâm, như thể hoài nghi hắn đang cố tình kéo dài thời gian.

Hứa Lục Uyển cười lạnh, tỏ vẻ không để ý, đang muốn nói cái gì, nhưng bỗng nhiên dừng lại, tựa hồ đã nghĩ ra điều gì.

Cố Ninh đang nghĩ liệu có phải Lục Minh Thâm đang chờ viện binh hay không, thì thấy Hứa Lục Uyển đột ngột quay sang nhìn nàng bằng ánh mắt đầy độc ác, sau đó nhếch môi cười lạnh: "Ngươi nói đúng, hiện tại còn chưa phải lúc."

Nàng ta nhìn Lục Minh Thâm một cái, rồi lại quay sang Cố Ninh, nụ cười càng thêm âm trầm: "Ta muốn hắn tận mắt chứng kiến ngươi bị ta giết chết. Khi hắn hận ta nhất, ta sẽ cho hắn uống Tình cổ. Đến lúc đó, hắn lại yêu ta, chẳng phải rất thú vị sao?"

Nói rồi, Hứa Lục Uyển bật cười, như thể phát tiết hận ý trong lòng.

Cố Ninh có thể nghe ra, lúc này nàng ta hận không chỉ mình nàng, mà còn cả Lục Minh Thâm. Hiển nhiên, sự vô tình của Lục Minh Thâm đã khiến nàng ta mang lòng oán hận.

Nữ chủ này thật đúng là hắc hóa a?

Chỉ là, theo ý định hiện tại của nữ chủ, nàng ta sẽ giết nàng, mang theo nam chủ yêu nàng ta, đi mưu đồ soán vị, cốt truyện này chẳng phải lại quay về với nguyên tác sao?

Vậy thì, nhiệm vụ của nàng cũng xem như đã hoàn thành.

Chỉ là, nàng nên phối hợp với nữ chủ hay không?

Đang phân vân, Cố Ninh bỗng thấy Lục Minh Thâm bất ngờ bật dậy, dây trói bị hắn dễ dàng bứt đứt. Thân hình hắn nhanh như gió lướt qua Hứa Lục Uyển, kéo nàng ôm vào lòng, tránh được một nhát kiếm.

Cố Ninh sửng sốt, lúc này mới phát hiện Hứa Lục Uyển nhân lúc nàng thất thần đã rút kiếm, nhắm thẳng vào nàng mà đâm tới.

Nhưng Lục Minh Thâm chỉ trong vài giây đã kịp thời bảo vệ nàng, tránh được một chiêu trí mạng.

Hành động này khiến Hứa Lục Uyển kinh ngạc, những người khác cũng hoảng sợ, còn tưởng rằng Lục Minh Thâm không trúng độc, nhưng khi thấy trán hắn lấm tấm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt liền biết hắn chỉ đang cố dốc hết sức lực làm cú phản kháng cuối cùng, liền yên tâm trở lại.

Cố Ninh cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Xem ra họ vẫn chưa phát hiện Lục Minh Thâm căn bản không hề trúng độc. Nhưng nàng lại thắc mắc, liệu dáng vẻ yếu ớt, không thể động võ của hắn là thật hay giả?

Trừ bỏ có thể ở trên người hắn ngửi được mùi thuốc, nàng rất khó xem hắn như người ốm yếu.

Cũng sẽ không phải là giả vờ đi?

Hành động bảo vệ Cố Ninh của Lục Minh Thâm khiến Hứa Lục Uyển phẫn nộ, nói: "Đến lúc này rồi mà ngươi vẫn muốn che chở cho nàng ta sao?"

Lục Minh Thâm chắn trước Cố Ninh, thoạt nhìn thực suy yếu, sắc mặt tái nhợt, nhưng nụ cười của hắn lại bình tĩnh thản nhiên, nói: "Dù ở bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào, ta tự nhiên sẽ bảo vệ biểu muội của ta."

Cố Ninh nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn, có chút sửng sốt.

Cơn giận của Hứa Lục Uyển càng dâng cao, nàng ta giơ kiếm chỉ thẳng vào ngực hắn, nghiến răng nói: "Nếu giữa ngươi và nàng ta chỉ có thể sống một người, ngươi cũng bảo vệ nàng ta sao?"

Lục Minh Thâm nhìn nàng bằng ánh mắt sâu thẳm, nhất thời không nói gì.

Hứa Lục Uyển tưởng hắn đã dao động, sắc mặt thoáng có chút thay đổi.

Lúc này, trong miếu thập phần yên tĩnh, nhưng Cố Ninh lại nghe thấy bên ngoài có tiếng chim hót líu ríu.

Qua một hồi lâu, Lục Minh Thâm bỗng cười, nói: "Loại lựa chọn này không có ý nghĩa, bởi ta và biểu muội đều sẽ sống tốt. Còn ngươi... liệu có thể sống sót hay không, lại khó mà nói."

Cố Ninh ngẩn người, không hiểu sao Lục Minh Thâm lúc này còn muốn chọc giận Hứa Lục Uyển. Hiện tại, ánh mắt của Hứa Lục Uyển khi nhìn bọn họ đã hoàn toàn như kẻ mất kiểm soát, rơi vào trạng thái hắc hóa cực điểm. Võ công của nàng ta không quá cao, nhưng bọn họ người đông thế mạnh, muốn giết hắn cũng không phải chuyện khó khăn gì.

Hứa Lục Uyển hoàn toàn bị lời nói của Lục Minh Thâm chọc giận, như mất hết lý trí, trường kiếm trong tay nàng ta rít lên tạo thành cơn gió mạnh, lại không quên đổi hướng, đâm thẳng về phía Cố Ninh đang đứng sau lưng Lục Minh Thâm.

Cố Ninh: "......"

Một câu nàng cũng chưa nói a!

Sao người bị giết vẫn là nàng?

Khi thấy Hứa Lục Uyển đâm kiếm tới, Cố Ninh không khỏi sốt ruột, bởi nhóm người dj vực trung thành bên cạnh Hứa Lục Uyển chắc chắn sẽ không đứng yên, nếu Lục Minh Thâm vừa động thủ, bọn họ cũng sẽ đồng loạt hành động.

Dù Lục Minh Thâm có mạnh đến đâu, cũng không đánh lại nhiều người như vậy.

Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, hệ thống vốn như không tồn tại bỗng nhiên lên tiếng: "Mau đẩy hắn ra đỡ kiếm."

Cố Ninh sửng sốt: "Cái gì?"

Cố Ninh cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng hệ thống thấy nàng không có hành động, đã kích hoạt cơ chế trừng phạt, nàng liền cảm giác như một luồng điện chạy qua cơ thể nàng, giống như bị sét đánh, khiến toàn thân tê dại.

Nàng lảo đảo lao về phía trước, suýt ngã. Lục Minh Thâm vội đưa tay đỡ lấy nàng.

Ngay lúc đó, kiếm của Hứa Lục Uyển đã đến rất gần. Cố Ninh thề rằng bản thân không hề có ý định đẩy Lục Minh Thâm, bởi lưỡi kiếm rõ ràng nhắm thẳng vào nàng. Nếu nàng đẩy Lục Minh Thâm ra, khả năng hắn chết là chín phần.

Nhưng dòng điện của hệ thống lại khống chế tay nàng, mạnh mẽ đẩy vào ngực Lục Minh Thâm, sức lực rất lớn, khiến hắn ngã ngửa về phía sau.

Cố Ninh nhìn thấy nét mặt ban đầu lo lắng của Lục Minh Thâm vẫn chưa tan đi, chỉ là trong mắt có vài phần ngạc nhiên, nhìn nàng, như là không rõ nàng đang làm gì.

Mà lúc này, ánh sáng lạnh băng của lưỡi kiếm đã ập đến.

Tay chân Cố Ninh đều trở nên lạnh lẽo, hô hấp dường như tạm dừng.

________

2024/11/30.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro