Chương 10: Lưu ly mục, nguyệt hoa nhân

Chương 10: Lưu ly mục, nguyệt hoa nhân

Edit: Tuyết Ly

Beta: Bà Già

Hương Hồn lâu bị đóng cửa, Mạn Yêu rất dễ dàng mang Trầm Ngư đi. Mà tin tức Ly vương ba ngày sau sẽ đích thân đến Long Nguyệt Trà Viên nhanh chóng lan ra, mấy ngày này hồ Thiên Thủy vô cùng náo nhiệt.

Mạn Yêu ngược lại vui vẻ an nhàn, ngay cả tuyên truyền cũng không cần làm.

Thử nghĩ xem, có bao nhiêu người muốn nhìn thấy chân dung vị hoàng tử được Hoàng đế sủng ái nhất cơ chứ, lại có bao nhiêu con cháu hoàng thân quý tộc muốn nhân cơ hội này kéo gần quan hệ với Vương gia tôn quý bất phàm, vừa nghĩ đã biết.

Ba ngày sau, bên bờ hồ Thiên Thủy thành Tây, người đông nghìn nghịt, vây quanh Long Nguyệt Trà Viên đến nỗi con kiến chui không lọt.

Phủ doãn kinh thành biết chuyện, liền vội vàng sắp xếp hơn trăm nha vệ đến giữ gìn trật tự, nhằm bảo vệ an toàn cho Ly vương điện hạ.

Trăng đêm nay đặc biệt sáng, chiếu trên mặt hồ như gương. Lúc Tông Chính Vô Ưu và Cửu hoàng tử đến, Long Nguyệt Trà Viên mới vừa mở cửa, tuyên bố mỗi ngày chỉ tiếp 20 vị khách.

Đám người bắt đầu huyên náo, những người có ý gây rối đều bị quan phủ trấn áp. Tông Chính Vô Ưu trong tiếng quỳ lạy của người người, bước chân vào cửa lớn Long Nguyệt Trà Viên.

Trong lối đi hẹp dài chỉ treo một ngọn đèn mờ, tia sáng hiu hắt, mái của lối đi rất thấp, đi ở trong có cảm giác bức bối vô cùng, dường như không nhìn thấy ánh sáng.

Cửu hoàng tử nhíu mày nói:

“Nghe nói việc xây dựng trà viên này phải dùng đến tất cả các đội trang trí kiến trúc trong kinh thành, ta còn tưởng có gì đặc biệt, hóa ra chẳng bằng một quán trà thông thường trên phố, ít nhất mấy quán trà đó sẽ không có chuyện vừa vào đã u ám thế này…”

Lời của hắn chưa nói xong, hai người đã đi đến chỗ ngoặt cuối lối đi, thanh âm của hắn biến mất trong cổ họng. Hắn không khỏi trợn to mắt, nhìn cảnh tượng kỳ dị phía trước.

Đó là một khu vườn rộng rãi có mái che, trong vườn dương liễu ngậm khói, được cắt sửa thành dạng xòe ô, vây quanh một cây anh đào nở rộ, màu hồng nổi bật trên nền xanh biếc, từ xa nhìn lại vô cùng bắt mắt.

Một con kênh nước xanh trong vắt không ngừng chảy quanh bên dưới gốc liễu như khói, trên mặt nước trôi nổi những ngọn đèn hoa sen nửa trong suốt, gió mát hiu hiu thổi, đèn hoa sen theo gió dập dềnh, tầng tầng sóng nước trập trùng dao động.

Đèn lưu ly treo cao, ánh sáng lấp lánh chiếu trên sóng nước, hoa văn trong nước phản chiếu ảnh ngược, tuôn chảy tại mặt gương ngân quang trên đỉnh vườn hình tháp, từ những góc độ khác nhau phản chiếu toàn bộ cảnh vật trong vườn. Nhất thời cả khu vườn ngập tràn trong làn sóng bạc, tựa như nước sông ngân chảy ngược, xa hoa lộng lẫy không nói nên lời, giống như tiên cảnh.

Cửu hoàng tử dùng chiết phiến vỗ vào lòng bàn tay, kinh thán nói:

“Đẹp! Đẹp tuyệt vời! Thật không ngờ qua lối đi u ám kia lại là cảnh đẹp bậc này!”

Tông Chính Vô Ưu dừng bước, nói:

“Đây chính là chỗ tài tình trong tâm tư của người thiết kế.”

Lấy không gian chật hẹp tối tăm bên ngoài để làm nổi bật khu vườn nước, có thể đánh mạnh vào thị giác.

Tông Chính Vô Ưu nhắm mắt lại, ngẩng đầu hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy một mùi hương nhàn nhạt thanh khiết theo không khí tràn vào phổi, khiến người ta tinh thần sảng khoái.

Hắn cất bước lên bậc thềm mười bậc, đạp trên nền gạch trắng muốt xen lẫn đá vụn, cảm giác tâm tình khoan khoái.

Mạn Yêu đích thân tiến lên nghênh đón, hơi thi lễ, nói:

“Hoan nghênh hai vị điện hạ đại giá quang lâm, mời vào trong!”

Tông Chính Vô Ưu gật đầu, hai người được nàng dẫn tới bàn đá lưu ly dưới gốc cây anh đào ngồi xuống.

Cửu hoàng tử không thể chờ được mà hỏi:

“Nghe nói khu vườn này là ngươi tự mình thiết kế?”

Mạn Yêu mỉm cười nói:

“Đúng vậy, Cửu hoàng tử điện hạ.”

Ánh mắt Cửu hoàng tử sáng lên, khen ngợi nói:

“Thật sự rất đẹp.”

Hắn đối với người đẹp hoặc vật đẹp chưa bao giờ tiếc lời khen.

Mạn Yêu từ đáy lòng nói:

“Đa tạ Cửu hoàng tử điện hạ tán thưởng!”

Đây là bản thiết kế đầu tiên của nàng được trở thành hiện thực, nhận được sự công nhận và ngợi khen, nàng đương nhiên rất vui.

Cửu hoàng tử lại nói:

“Đẹp như ngươi vậy.”

Mạn Yêu sững người, theo trực giác liếc nhìn Tông Chính Vô Ưu, ở trước mặt nam tử vừa thần tiên vừa yêu nghiệt này, dù là nam hay nữ, ai có thể gánh nổi chữ “đẹp” đây?

Nàng cười nhạt, hơi khom lưng đưa tay xuống dưới bàn lưu ly ấn một cái nút, chỉ nghe âm thanh kèn kẹt, trên đỉnh vườn một khối gương ngân quang dịch chuyển sang bên, lộ ra cái lỗ hình tròn, đối diện với trăng sáng, dần dần mở ra rồi hạ xuống.

Ánh trăng như nước, nháy mắt chiếu xuống, đem bàn lưu ly và ba người ngồi bên cạnh bàn bao phủ, mang đến cho người ta một cảm giác rất kỳ diệu, tựa như – trăng đêm nay, vì họ mà chiếu sáng.

Tông Chính Vô Ưu hơi ngây ngẩn, ngước nhìn bạch y nam tử trước mặt đắm chìm trong ánh trăng, chỉ thấy khóe miệng hắn hơi cong lên, ý cười nông sâu, con ngươi trong sáng lóe ra quang hoa rực rỡ.

Hắn đột nhiên bừng tỉnh, cảm thấy ánh trăng như nước này cùng với sóng bạc khắp vườn ở trước mặt người kia đều ảm đạm thất sắc.

Cửu hoàng tử vỗ tay cười nói:

“Hay lắm! Chẳng trách gọi là Long Nguyệt Trà Viên*, lại phải đợi đến buổi tối mới mở cửa, thật không tệ! Ngươi quả là người giỏi, phải rồi, ngươi tên là gì?”

(*Long Nguyệt Trà Viên: nghĩa là vườn trà tụ hợp ánh trăng)

Mạn Yêu đang định trả lời, lại nghe hắn “A” một tiếng, nói:

“Để ta nghĩ xem, cả vườn này là lưu ly, thủy, nguyệt… vậy cứ gọi ngươi là Ly Nguyệt, Ly Nguyệt… Thất ca, huynh nói xem cái tên này có phải rất hợp với hắn không?”

Tông Chính Vô Ưu nở nụ cười hiếm thấy, nhìn ánh mắt nàng có đốm sáng lấp lánh, giọng nói tao nhã tựa thiên tiên, nói:

“Ừm, lưu ly mục, nguyệt hoa nhân, nữ tử nên như thế!”

Mạn Yêu giật mình, lưu ly mục, nguyệt hoa nhân, Tông Chính Vô Ưu đang nói nàng sao? Nhưng… nữ tử nên như thế? Nàng đưa tay lên sờ yết hầu giả của mình, làm rất giống thật, chắc sẽ không bị người ta nhận ra chứ?

Nàng cười cười nói:

“Ly vương điện hạ nói đùa rồi.”

Tông Chính Vô Ưu cong môi, tự tiếu phi tiếu, không nhìn nàng nữa. Trong không khí có đám sương lượn lờ, mờ mịt như khói, chính giữa vườn có một cái đài cao hình tròn, lụa mỏng rủ xuống, ở trong gió khẽ lắc lư lay động, tạo nên từng đường cong mềm mại.

Ở giữa mành lụa, đầu ngón tay nữ tử kích thích, từng chuỗi nốt nhạc đẹp đẽ tuôn ra, như nước trập trùng xao động, ở trong không gian của khu vườn yên tĩnh chậm rãi gột rửa.

Mạn Yêu đem tới một đơn trà** tinh xảo, Tông Chính Vô Ưu nhìn hai cái liền nhàn nhạt nói:

(**đơn trà: thực đơn các loại trà, giống như menu )

“Chỉ có thế này thôi sao?”

Mạn Yêu hơi sững lại, nói:

“Điện hạ, các loại trà mà người trong thiên hạ uống gần như đều ở đây cả, lẽ nào không có loại hợp ý điện hạ?”

Tông Chính Vô Ưu giương mắt nhìn nàng nói:

“Nếu như là loại ở trà lâu nào cũng uống được, bổn vương hà tất phải tới Long Nguyệt Trà Viên này của ngươi?”

Mạn Yêu không buồn, ngược lại cười nói:

“Vậy cũng chưa chắc, thưởng trà không phải là chỉ thưởng thức bản thân trà, còn có quá trình pha trà, hoàn cảnh thưởng trà, cùng với tâm tình lúc uống trà. Tâm tình mà tại hạ muốn điện hạ chuẩn bị, không biết điện hạ có mang đến không?”

Tâm tình tự nhiên bình thản mới có thể phân biệt được cái ngon trong trà, Tông Chính Vô Ưu theo thói quen nheo mắt nhìn nàng, chậm rãi nói:

“Thứ bổn vương muốn là thứ bên ngoài không có, độc nhất vô nhị.”

Mạn Yêu nghĩ một chút, hơi do dự nói:

“Có thì cũng có, chỉ sợ điện hạ lần đầu uống… sẽ không quen.”

Con ngươi Tông Chính Vô Ưu sáng ngời, lập tức nói:

“Mau đem lên.”

Mạn Yêu dâng lên một thực đơn các loại trà hoa và trà sữa.

Phong tục của thế giới này cũng coi như cởi mở, hầu hết phu nhân tiểu thư của gia đình giàu có ra ngoài uống trà nghỉ ngơi cũng là chuyện thường thấy, vì thế nàng muốn thử nghiệm phát triển xem, không ngờ vừa mở cửa một hôm đã có tác dụng.

Tông Chính Vô Ưu liếc nhìn đơn trà, so với trước tỉ mỉ hơn nhiều, qua một hồi lâu, hắn ngẩng đầu hỏi:

“Còn thứ khác không? Nếu như không có, vậy những thứ này… mỗi cái đem tới một phần.”

Mạn Yêu ngẩn người, trên thực đơn này ít nhất cũng có mấy chục loại trà! Nhìn mặt Tông Chính Vô Ưu tuy rằng không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt rất chăm chú, không giống như đang đùa.

Nhưng theo như điểm này, hình như không phải vì muốn uống trà nên mới uống, mà giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Hết chương 10.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro