37: Mở khoá tư thế tình yêu mới
Một giấy trông thấy Mẹ Mạnh kia, Lục Triều Thanh kịp thời đưa túi cơm hộp tới rồi trước người, may mà thần sắc anh khá bình tĩnh, chẳng ai tưởng được giáo sư vật lý trẻ tuổi như tên đã trên dây.
"Mẹ, sao mẹ lại tới đây?" Sợ hãi xong, Mạnh Vãn xấu hổ chào hỏi mẹ già.
Mẹ Mạnh nhìn nhìn Lục Triều Thanh đang bảo trì trầm mặc, vừa tránh khỏi cửa thang máy, vừa hừ hừ con gái: "Ảnh chụp của hai người các con đều đã đăng đầy trên mạng, mẹ còn tưởng là người khác photoshop đấy, cho nên mới tới xác nhận một chút." Cho nên mới nói đến sớm không bằng đến đúng lúc, bà vừa chuẩn bị đi xuống lầu tới tiệm mì nhìn một cái, kết quả vừa đi đến thang máy liền gặp được một màn kích thích như vậy.
Mạnh Vãn đỏ mặt: "Vậy sao mẹ không báo trước cho con một câu?" Đang hôn nhau thì bị mẹ già bắt được, còn có chuyện gì xấu hổ hơn thế?
Mẹ Mạnh âm thầm đắc ý, báo trước làm gì, để con gái tiếp tục gạt bà chắc?
Không để ý đến con gái, Mẹ Mạnh nhìn về phía túi cơm hộp trong tay Lục Triều Thanh, không thể tin được hỏi: "Hai người các con ngày nào cũng ăn cơm hộp?"
Lục Triều Thanh giải thích nói: "Cuối tuần đều tự nấu cơm ạ, dì ăn cùng không?"
Mẹ Mạnh lắc đầu, chỉ vào cửa nhà, nói: "Đồ ăn mẹ đều chuẩn bị xong để trong bếp, Triều Thanh ngồi một lát, dì với Vãn Vãn cùng nhau làm, chin ngay ấy mà."
Ba người vào cửa, Mẹ Mạnh lập tức kéo Mạnh Vãn đi vào phòng bếp.
"Con không phải nói con và Triều Thanh không phù hợp sao?" Đóng cửa phòng bếp lại, mẹ Mạnh chế nhạo con gái.
Mạnh Vãn đã sớm dự liệu đến ngày hôm nay, hiện tại bị mẹ già phát hiện rồi, cô cũng không tiện phủ nhận, trực tiếp uy hiếp mẹ già: "Mẹ lại nói chuyện kiểu này, có tin con lập tức chia tay cùng anh ấy không?"
Mẹ Mạnh cười nhạo: "Hôn nhau mùi mẫn như thế, con mới không muốn chia tay đâu."
Mạnh Vãn xoay người liền đi ra ngoài: "Tự mẹ nấu đi, con đi ra tiếp khách!"
Mẹ Mạnh muốn túm con gái lại, nhưng lại nhìn thấy Lục Triều Thanh ngồi trên sô pha, mẹ Mạnh lập tức cười nở hoa, giúp con gái sắp xếp đi xem mắt nhiều lần như vậy bà vẫn vừa lòng Lục Triều Thanh nhất, hiểu tận gốc rễ, tính tình cũng hảo.
Tâm tình tốt, Mẹ Mạnh vừa hát tiểu khúc vừa xào rau.
Phòng khách, Mạnh Vãn đưa cho Lục Triều Thanh ánh mắt bất đắc dĩ: "Mẹ em rất dong dài, lát nữa ăn cơm bà ấy hỏi đông hỏi tây anh đừng để ý bà."
Lục Triều Thanh nhìn cô: "Như vậy không lễ phép đâu."
Mạnh Vãn vô ngữ, bật TV lên: "Vậy hai người lễ phép đi, xong việc đừng oán giận với em."
Lục Triều Thanh cười cười, kéo tay cô đang đặt trên gối ôm, cầm lấy.
Mạnh Vãn bị động tác nhỏ này của anh làm cho trong lòng ngứa ngáy, trộm liếc mắt nhìn quần của giáo sư vật lý, cô nhỏ giọng cười xấu xa: "Kế hoạch bị mẹ em phá hỏng anh không giận sao?"
Lục Triều Thanh ngẩn người mới hiểu được ý cô, ánh mắt gia tăng, anh thấp giọng nói: "Anh có thể chờ đến tối."
Mạnh Vãn không biết cố gắng mà đỏ mặt, ném điều khiển từ xa xuống, chạy tới phòng bếp giúp mẹ già nấu cơm.
Cơm trưa phong phú, Mẹ Mạnh ân cần khuyên Lục Triều Thanh gắp đồ ăn, mẹ nhà người ta lần đầu tiên gặp bạn trai của con gái, không tránh khỏi màn hỏi bóng gió nghề nghiệp, tính cách, người nhà gì đó của bên đằng trai, tới lượt mẹ Mạnh thì tất cả đều miễn, đề tài ngược lại biến thành "Triều Thanh à, Vãn Vãn nhà chúng ta có bắt nạt cháu không"......
Mạnh Vãn yên lặng mà ăn cơm.
Lục Triều Thanh vô cùng kiên nhẫn trả lời các loại câu hỏi từ mẹ Mạnh.
"Đúng rồi, cháu cùng Vãn Vãn yêu nhau đã nói cho ba mẹ cháu chưa?" Mẹ Mạnh tò mò hỏi, đồng thời dùng ánh mắt đầy thâm ý lườm con gái chỉ biết ăn.
Mạnh Vãn trừng mắt với mẹ già, cũng rất tò mò Lục Triều Thanh trả lời ra sao.
Lục Triều Thanh buông đũa, đúng sự thật: "Chưa ạ, Mạnh Vãn nói tạm thời đừng nói với người lớn."
Mạnh Vãn:......
Cô vẫn nên chuyên tâm ăn cơm đi thôi.
Mẹ Mạnh không đồng ý với cách làm của con gái, bà dùng lời nói thấm thía giáo dục hai đứa nhỏ: "Hai người các con tuổi không còn nhỏ, nếu đã đều thích nhau, hiểu nhau thì nên nói một tiếng với người lớn trong nhà, có một số việc cần chuẩn bị sớm."
Mạnh Vãn to cả đầu, cô biết ngay, chỉ cần mẹ già biết được cô đói tượng đối tượng đương ổn định lập tức liền bắt đầu thúc giục kết hôn!
"Cái gì tuổi không nhỏ, con mới 25 tuổi!" Mạnh Vãn căm giận mà nói, 25 tuổi, cái tuổi như hoa!
Mẹ Mạnh có lý lẽ của mình, nghiêm túc tính sổ: "25 tuổi con tưởng rằng rất nhỏ sao? Lấy ví dụ con với Triều Thanh đi, nếu các con năm nay kết hôn, sang năm sinh đứa đầu, khi đó con cũng 26, sinh xong nghỉ ngơi ba năm, chờ đứa lớn hiểu chuyện một chút có thể mang thai đứa thứ hai, lúc đó con cũng 30 tuổi, vừa vặn là tuổi mang thai tốt nhất, nhỡ may con khó mang thai, không cẩn thận là thành sản phụ cao tuổi......"
Mạnh Vãn ôm chén trong tay, nhìn mẹ già ở phía đối diện bên kia bàn giống như nhìn người ngoài hành tinh, hiện tại cô mới biết được, giục kết hôn cũng không phải điểm cuối của mẹ già, hóa ra giục thành hôn xong còn có thể tiếp tục thúc giục mang thai đầu, giục xong thai đầu còn có thể tiếp tục thúc giục mang thai đứa thứ hai!
"Ai muốn sinh hai đứa thì đi mà sinh, dù sao con cũng không sinh!" Mạnh Vãn hết muốn ăn uống gì, cô buông chén đi phòng ngủ, rầm một tiếng đóng cửa.
Mẹ Mạnh có chút xấu hổ, ngại ngần cười với Lục Triều Thanh: "Tính cách Vãn Vãn có chút nóng, Triều Thanh đừng để ý nhé, lát là hết."
Lục Triều Thanh không biết nên nói cái gì, chỉ có thể duy trì lễ phép mỉm cười.
Sau khi ăn xong, Mẹ Mạnh rửa xoong nồi, thức thời đi về.
Lục Triều Thanh nhìn thời gian, đã hơn một giờ chiều, nửa giờ phải đi lên trường.
Anh tới phòng ngủ tìm bạn gái, thấy Mạnh Vãn tựa vào đầu giường xem TV, trên đầu đeo tai nghe.
Nhìn thấy anh, Mạnh Vãn tháo tai nghe xuống, banh mặt hỏi: "Mẹ em đi rồi?"
Bị mẹ già giục cưới giục sinh con trước mặt Lục Triều Thanh, Mạnh Vãn cảm thấy quả thực mất mặt, cứ như cô không gả được cho ai vậy, tuy rằng cô cũng hiểu rõ, cái đầu người máy của Lục Triều Thanh tuyệt không xem nhẹ cô vì những chuyện như vậy.
Lục Triều Thanh gật gật đầu, ngồi xuống mép giường hỏi cô: "Em giận à?"
Mạnh Vãn thở dài: "Phiền chán."
Lục Triều Thanh cũng có trải nghiệm tương tự ở bà nội Lục, anh an ủi bạn gái: "Lớp người già có cách nhìn của lớp người già, chúng ta cứ đi theo kế hoạch của chính mình là được."
Mạnh Vãn trầm mặc trong chốc lát, cô nhìn thời gian trên notebook, nhắc nhở Lục Triều Thanh: "Anh nên tới trường rồi."
Lục Triều Thanh nhướng mày: "Em không đi tiệm mì sao?"
Mạnh Vãn lắc đầu, không có tâm tình, cô phải cho chính mình nghỉ nửa ngày.
Lục Triều Thanh thấy cô rầu rĩ không vui thì cũng không có suy nghĩ thân cận nữa, hẹn cô buổi tối cùng nhau ăn cơm, anh đi tới trường.
Lục Triều Thanh rời đi không lâu, Mạnh Vãn nhận được điện thoại từ Ba Mạnh, nói cô có thời gian đưa Lục Triều Thanh về nhà ăn bữa cơm.
Mạnh Vãn ủy khuất, làm nũng trong điện thoại: "Mẹ vội vã muốn gả con đi, ba cũng nghĩ như vậy à?"
Ba Mạnh: "Sao có thể chứ, ba biết ngay mẹ con không đàng hoàng, con đưa Lục Triều Thanh về đây, ba giúp con trấn ải, ba phải cho nó biết Vãn Vãn nhà chúng ta không phải nó muốn cưới là cưới!"
Mạnh Vãn tưởng tượng cảnh cha già bụng phệ với Lục Triều Thanh người máy ngồi cạnh nhau, càng nghĩ càng cảm thấy cha già chẳng có chút uy hiếp nào.
Điện thoại kết thúc, Mạnh Vãn tiếp tục xem TV.
Kỳ thật cô và mẹ Mạnh thường xuyên khắc khẩu, Mạnh Vãn có tức giận cũng không bao lâu, rất nhanh là đã quên mất chuyện giữa trưa.
Lục Triều Thanh lại nhớ rõ dáng vẻ bạn gái rầu rĩ không vui, chạng vạng tối anh mang cơm hộp mua từ nhà ăn đi ra cổng trường, thoáng nhìn thấy cách đó không xa có cửa hàng hoa, Lục Triều Thanh nghĩ nghĩ, tiện đường đi cửa hàng hoa mua một bó hoa hồng.
Hơn mười phút sau, Mạnh Vãn mở cửa cho bạn trai.
Lục Triều Thanh đưa bó hoa hồng giấu ở phía sau ra tặng cho cô.
Mạnh Vãn vừa mừng vừa sợ, buồn cười hỏi: "Sao anh lại đột nhiên tặng em hoa?"
Lục Triều Thanh nghiêm túc mà nói: "Hy vọng em vui vẻ hơn, đừng nóng giận."
Hiến khi bạn trai có chút lãng mạn, sao Mạnh Vãn có thể giận đây, cô cao hứng đi đến trước mặt Lục Triều Thanh, ôm lấy anh, sau đó nhón chân chủ động hôn anh một cái. Lục Triều Thanh được bạn gái hôn, lại nhìn thấy cô cười long lanh đôi mắt, tâm tình cũng rất tốt.
Anh chuẩn bị bàn ăn, Mạnh Vãn cắm hoa hồng vào bình.
Hai người ăn bữa tối vô cùng đơn giản, ăn xong thì bên ngoài trời cũng đã tối rồi, Lục Triều Thanh muốn xuống lầu vứt rác, Mạnh Vãn cùng anh đi dạo một vòng, trở về hai người liền cuộn trên sô pha xem TV. Không bao lâu sau, Lục Triều Thanh liền lấn qua chỗ Mạnh Vãn, anh bạn trai vừa khai trai quá nhiệt tình, Mạnh Vãn không chống đỡ nổi, ngoan ngoãn mặc anh ôm vào phòng ngủ.
Tính theo thời gian thì đây là lần thứ ba hai người thân mật, cũng là lần đầu tiên làm chuyện xấu hổ vào buổi tối.
Không bật đèn, mất đi yếu tô thị giác, Mạnh Vãn liền cảm thấy Lục Triều Thanh buổi tối càng bôn phóng.
Vận động xong, Lục Triều Thanh bật đèn lên, lau rửa qua xong anh ôm Mạnh Vãn vào lòng.
Mạnh Vãn thoải mái thở dài, mùa đông chui vào ổ chăn, có bạn trai sưởi ấm thật tốt.
"Chúng ta vượt qua thời gian ma sát chưa?" Lục Triều Thanh vuốt mái tóc mềm của cô, hỏi.
Mạnh Vãn chưa kịp phản ứng: "Cái gì thời gian ma sát?"
Lục Triều Thanh cúi đầu xem cô: "Em nói yêu đương chia làm hai giai đoạn, lúc mới bắt đầu là thời gian ma sát, không hợp liền chia tay, hợp nhau mới có thể nói cho người lớn biết."
Mạnh Vãn nhớ ra rồi, hình như là cô từng nói lời này thật.
"Chúng ta mới ở bên nhau hai tháng, không tính là qua thời gian ma sát chứ?" Mạnh Vãn phân tích cho Lục Triều Thanh: "Hiện tại đúng là tuần trăng mật, cho dù anh có phát hiện em có khuyết điểm gì đi nữa, mà bởi cảm giác với đối phương đều mới mẻ, cho nên anh sẽ cố tình bỏ qua khuyết điểm của em, chờ đến khi anh không cảm thấy mới mẻ như vậy nữa, trong mắt anh khuyết điểm của em sẽ phóng đại lên, đến lúc đó khắc khẩu càng ngày càng nhiều, đó mới là gia đoạn khảo nghiệm tình yêu chân chính."
Lục Triều Thanh nghe xong, nghiêm túc suy tư vài giây, anh rất khẳng định: "Anh sẽ không cãi nhau với em."
Mạnh Vãn không hề che dấu khịt mũi coi thường, chọc chọc ngực anh, cô nhỏ giọng nói: "Vừa chiếm tiện nghi xong, đương nhiên anh sẽ nói như vậy."
Lục Triều Thanh nghi hoặc: "Cái gì gọi là vừa chiếm tiện nghi xong?"
Mạnh Vãn:......
Cô mới không muốn nói chuyện này cùng anh, quay đầu đi.
Lục Triều Thanh đã hiểu, duỗi tay ôm cô quay lại, nhìn gương mặt còn lưu sắc đỏ: "Nếu em không thoải mái, thì mới là anh chiếm tiện nghi, chẳng lẽ em không có......"
Anh chưa nói xong, Mạnh Vãn liền nhanh chóng bịt kín miệng anh! Cô chỉ là thuận miệng nói ra, vì sao anh còn định phân tích!
"Em đi tắm rửa!" Sợ Lục Triều Thanh tiếp tục dây dưa, Mạnh Vãn cầm áo ngủ bọc lên người, chân không đi vào buồng vệ sinh.
"Anh cũng tắm." Lục Triều Thanh không chút nghĩ ngợi mà đuổi theo, bởi vì không có đồ ngủ để bọc, giáo sư vật lý dứt khoát không mặc.
Mạnh Vãn đã sắp chạy tới cửa buồng vệ sinh lại quay đầu lại, thiếu chút nữa bị anh lóe mù mắt.
Nhưng cô vẫn đồng ý yêu cầu tắm chung của bạn trai.
Phòng tắm không nhỏ nhưng hai người cùng vào thì cũng hơi chật hẹp, Lục Triều Thanh trước giúp Mạnh Vãn tắm, vừa tắm vừa tiếp tục đề tài ban nãy: "Anh sẽ không cãi nhau với em, nếu em làm sai, anh sẽ giảng giải cho em, nếu em có khuyết điểm mà anh không thể tiếp thu, anh sẽ giúp em sửa cho đúng."
Mạnh Vãn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm anh hỏi: "Vậy anh phát hiện em khuyết điểm gì rồi?"
Lục Triều Thanh thật đúng là nghĩ nghĩ, nghĩ ra một cái: "Có chút lười biếng, không thích vận động."
Mạnh Vãn phỉ nhổ anh: "Anh đi tập thể hình vẫn là do bị em khích lệ, em nếu mà lười thật thì lúc trước hôm trời mưa sẽ không mang dù cho anh, càng sẽ không xuống bếp làm bánh kem cho anh ăn."
Lục Triều Thanh phản bác: "Nhưng sau khi ăn xong em không thích đi dạo bộ."
Mạnh Vãn trừng mắt: "Em cứ không thích dạo đó, anh làm gì em?"
Tóc cô đều ướt, một lọn tóc dính ở trên mặt, hơi nóng hun má cô hồng nhuận, giống như quả mật đào chín mọng.
Bạn gái rõ ràng đang cố ý gây sự, Lục Triều Thanh lại không khống chế được kích động.
Anh cúi đầu, hôn lên cái miệng thích gây sự kia của cô.
Mạnh Vãn vừa định đẩy anh, giây tiếp theo liền bị Lục Triều Thanh đẩy đến vách tường, tâm lý đàn ông và thân thể bá đạo đồng thời tập kích cô.
Mạnh Vãn chỉ tới kịp khóa vòi nước.
Tập thể hình quả là có ích nha, ở trong nhà tắm chật hẹp này giáo sư vật lý tuổi trẻ giúp bạn gái mở khóa một cái tư thế yêu đương mới.
Không biết bao lâu sau, Mạnh Vãn bị Lục Triều Thanh ôm trở về phòng ngủ, nằm đến trên giường, cô chân vẫn còn đang run.
"Bất kể em có khuyết điểm gì, anh cũng sẽ không cãi nhau với em." Cùng dựa sát vào nhau, Lục Triều Thanh tiếp tục chấp nhất.
Mạnh Vãn thể lực đã tiêu hao quá mức, ngay cả tinh lực để nghi ngờ cũng không còn.
Không cãi nhau thì không cãi nhau, mấu chốt là cho dù anh có muốn cãi, anh cũng không cãi thắng được cô, cô chủ tiệm mì tự tin như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro