38: Trong bụng có tiểu tiểu giáo sư Lục

Tới lễ Giáng Sinh, khi đang cùng nhau ăn cơm sáng, Mạnh Vãn lấy quà Giáng Sinh cô đã chuẩn bị ra, đưa cho Lục Triều Thanh.

Đó là một bộ vest đen, Mạnh Vãn cảm thấy Lục Triều Thanh mặc vest cực kỳ đẹp trai soái.
Lúc Lục Triều Thanh vào phòng ngủ thay vest phẳng phiu là lượt đi ra, Mạnh Vãn muốn sán vào luôn.

"Anh có thích không?" Mạnh Vãn kiềm chế ngồi ở trên sô pha, cười hỏi.

Lục Triều Thanh thấy cô cười ngọt ngào như vậy, gật gật đầu.

Kỳ thật anh rất ít khi cần mặt vest, món quà này của bạn gái cũng không thực dụng, nhưng Mạnh Vãn thích nên anh cũng cảm thấy không tồi.

Quà đã tặng xong, Mạnh Vãn bắt đầu chờ mong đáp lễ, Lục Triều Thanh lại nói: "Quà của anh chưa chuẩn bị xong, buổi tối sẽ tặng em."

Vì thế cả ngày hôm nay Mạnh Vãn đều chờ mong xem rốt cuộc bạn trai chuẩn bị quà gì cho mình.

Còn về bữa tối thì hai người đã hẹn nhau buổi tối cùng đi nhà ăn ăn cơm. 5 giờ vừa tan tầm, Lục Triều Thanh liền tới tiệm mì đón Mạnh Vãn, trong tay là một cái thùng phát nhanh trông gọn gàng nhưng không có gì đặc biệt. Nhìn thấy anh qua cửa kính, Mạnh Vãn vội xách túi chạy ra ngoài, bởi vì Lục Triều Thanh ôm cái hộp trông quá bình thường, hơn nữa trông khá là mất không khí. Mạnh Vãn vừa đi vừa thuận miệng hỏi anh: "Chuyển phát nhanh gì thế?"

Lục Triều Thanh: "Đây là quà Giáng Sinh tặng cho em."

Mạnh Vãn bước chân chững lại, nhìn cái thùng chuyển phát nhanh một cách khó tin, vừa nhìn kỹ Mạnh Vãn liền thấy bên ngoài thùng chuyển phát nhanh có ghi thuyết minh sản phẩm, là robot hút bụi của nhãn hàng lớn nào đó!

Lễ Giáng Sinh, bạn trai cô tặng cô một con robot hút bụi!

Mạnh Vãn thật sự là không hề có chút vui vẻ nào, thậm chí cảm thấy thất vọng vô cùng, cho dù Lục Triều Thanh tặng cô một đóa hoa hồng cũng lãng mạn hơn robot hút bụi.

"Nhà em có robot, anh không thấy sao?" Mạnh Vãn nỗ lực che dấu cảm xúc.

Lục Triều Thanh biết nhà cô có, giải thích: "Anh cải tạo robot này robot ba trong một, hút bụi, lau nhà, hút trần, máy này để trong nhà em, nếu em cảm thấy dùng ổ, anh lại sửa hai chiếc nữa để em mang đi tiệm mì."

Mạnh Vãn khiếp sợ mà nhìn anh: "Anh còn biết cải tạo robot?"

Thần sắc Lục Triều Thanh bình tĩnh: "Kỳ thật cũng không khó." Nói xong, anh giải thích một đống nguyên lý cải tạo cho bạn gái.

Một câu Mạnh Vãn đều nghe không hiểu, cô chỉ nghe hiểu một điểm, bạn trai cô không phải type lãng mạn, anh tặng quà cũng phải căn cứ nhu cầu của cô, ngay cả nhu cầu cảu tiệm mì cũng đã suy xét tới rồi. Càng khó có được là, bạn trai cô có thể cải tạo đồ điện phức tạp nha, nếu có thời gian, chẳng phải cô có thể nhờ Lục Triều Thanh thực hiện tự động hoá tất cả đồ điện trong nhà?

Mạnh Vãn đột nhiên không chê món quà Giáng Sinh này tí nào, trở về nhà, đầu tiên cô quấn lấy Lục Triều Thanh bắt anh hướng dẫn cách dùng robot, chứng minh được robot thực sự có thể lau sạch vết dầu mỡ trên sàn nhà xong, Mạnh Vãn vui vẻ ôm lấy Lục Triều Thanh hung hăng hôn một cái, cũng quay video ngắn đăng lên khoe!

Đăng lên không bao lâu, lập tức nhận được một đống like, bạn bè cô còn sôi nổi gửi tin nhán riêng cho Mạnh Vãn dò hỏi có thể nhờ Lục Triều Thanh giúp các cô cũng sửa một chiếc, giá cả tùy Mạnh Vãn quyết định!

Mạnh Vãn nhìn màn hình di động, cười đến kiêu ngạo.

Đương nhiên cô sẽ không lợi dụng bạn trai kiếm tiền, để an toàn cô cự tuyệt tất cả lời nhờ vả của bạn bè xong, Mạnh Vãn vui vẻ đi thay quần áo. Mười lăm phút sau, cô kéo tay Lục Triều Thanh ra cửa.

Đêm nay rất thích hợp để hẹn hò ban đêm, giáo sư Cao và Lưu Niệm cũng đi hẹn hò, lướt đến bài đăng của Mạnh Vãn, Lưu Niệm càng nhìn con robot càng thích, đưa điện thoại di động đưa cho bàn ăn đối diện giáo sư Cao, Lưu Niệm chờ mong hỏi: "Anh biết cải tạo robot chứ? Sửa cho em một con đi."

Giáo sư Cao nghi hoặc mở video ngắn của Mạnh Vãn ra xem, càng xem càng ngẹn lòng.

Lục Triều Thanh có còn là người khong? Nhan sắc cao anh không so được, đã thế còn làm cái trò cải tạo, có phải tất cả giáo sư vật lý đều có năng lực như Lục Triều Thanh đâu!

Nhưng giáo sư Cao có thể thừa nhận anh không biết làm hay sao? Đương nhiên không thể.

Đẩy đẩy mắt kính, giáo sư Cao bình tĩnh nói: "Về anh thử xem."

Anh sẽ không thử, bởi vì anh căn bản không biết làm, nhưng anh có thể yêu cầu Lục Triều Thanh đưa anh một con!

.

Xong một cái lễ Giáng Sinh lập tức đón tết Nguyên Đán.

Theo yêu cầu của ba Mạnh, Mạnh Vãn đưa Lục Triều Thanh về nhà ba mẹ làm khách.

Ba Mạnh bụng phệ, là hình tượng phú thương hay gặp trên phim truyền hình, ngũ quan mơ hồ có thể phân biệt che khuất vẻ đẹp trai trước khi béo. Lục Triều Thanh hình thể thon dài đĩnh bạt, mặt mày thanh tuyển, hai người đứng chung một chỗ, quả thực trông như đại lão thương nghiệptrung niên dầu mỡ và học giả văn nhã trẻ tuổi gặp mặt.
"Chú Mạnh." Lục Triều Thanh lễ phép chào hỏi, biểm cảm của anh rất ít, có vẻ thập phần trấn định.

Ba Mạnh cười tủm tỉm cùng người trẻ tuổi nắm tay: "Triều Thanh đã cao như vậy rồi, so với hồi còn nhỏ chẳng giống chút nào."

Nhắc tới hồi ức, Lục Triều Thanh liền nhớ tới ba Mạnh của mười mấy năm trước, khi đó ba Mạnh còn chưa béo, so với hiện tại cũng giống như biến thành người khác.

Bốn người vào phòng khách, ba Mạnh là người giỏi nói chuyện, dò hỏi Lục Triều Thanh ngày thường nghiên cứu cái gì, nghe nói giáo sư Lục chuyên mônveef vật lý thiên thể, ba Mạnh liền tự cho mình am hiểu bắt đầu xả từ mặt trăng, sao hoả, Thái Dương hệ, còn nói tới rất nhiều vũ trụ điện ảnh. Lục Triều Thanh trước sau duy trì kiên nhẫn lắng nghe, Mạnh Vãn cực kỳ xấu hổ, chạy tới phòng bếp giúp mẹ nấu ăn.

"Mẹ, sau mẹ nhắc nhở ba đi, không hiểu cũng đừng nói lung tung." Mạnh Vãn trộm dặn dò lão mẹ.

Mẹ Mạnh tò mò hỏi: "Lại nói, con còn không hiểu hơn ba con, con với Triều Thanh ngày thường nói cái gì?" mẹ Mạnh vẫn hiểu rõ trình độ học vấn của con gái.

Mạnh Vãn hồi tưởng lúc cô cùng Lục Triều Thanh ở chung, cười cười: "Con nói cái gì anh ấy nghe cái đó, anh ấy ít nói chuyện."

Mẹ Mạnh đương nhiên biết tính Lục Triều Thanh, chẳng qua bà hơi lo lắng: "Hai người các con không có tiếng nói chung, thời gian dài rồi có thể sẽ buồn chán hay không?" Bà không chê Lục Triều Thanh không thú vị, bà chỉ sợ con gái ghét bỏ người ta, đá giáo sư vật lý.

Vấn đề này, Mạnh Vãn không biết nên trả lời như thế nào.

Lúc chưa yêu nhau với Lục Triều Thanh, Mạnh Vãn cũng cảm thấy Lục Triều Thanh nhàm chán, không thích hợp làm bạn trai, sau yêu nhau rồi, Mạnh Vãn mới phát hiện Lục Triều Thanh tuy rằng không thú vị, nhưng anh dưới sự lơ đãng của anh lại dễ dàng làm cho cô mặt hồng tim nhảy, đặc biệt là sau khi quan hệ tiến thêm một bước phát triển, Lục Triều Thanh nhiệt tình quả thực......

"Cũng được ạ." Suy nghĩ bắt đầu bay bổng, Mạnh Vãn có lệ mà trả lời mẹ.

Phòng khách, ba Mạnh vốn muốn ra oai phủ đầu Lục Triều Thanh một cái, miễn cho sau này Lục Triều Thanh không biết quý trọng con gái bảo bối của ông, nhưng trò chuyện một hồi ba Mạnh càng ngày càng xác định Lục Triều Thanh căn bản không phải kẻ trăng hoa, tính cách trầm mặc, nhìn kiểu gì cũng là nam nhân ngốc có khả năng bị con gái khi dễ.

Ba Mạnh liền không lo lắng nữa.

Vì thế, lần đầu tiên Lục Triều Thanh ra mắt nhà gái trải qua cực kỳ thuận lợi, không khí vô cùng vui sướng.

Trền đường lái xe về tiểu khu Hương Chương, Lục Triều Thanh hỏi Mạnh Vãn: "Lần này có tính là ra mắt người lớn không?"

Mạnh Vãn chớp chớp mắt, giả bộ hồ đồ: "Anh nói xem?"

Lục Triều Thanh ngữ khí khẳng định: "Tính, cho nên nói, chúng ta đã vượt qua thời kỳ ma sát."

Mạnh Vãn không còn lời nào để nói, làm gì có thời kỳ ma sát nào ngắn như vậy chứ, lúc trước chẳng qua là cô nói lung tung, nói cái gì qua thời kỳ ma sát mới có thể ra mắt người lớn.

"Sau thời kỳ ma sát là cái gì?" Lục Triều Thanh nhìn cô một cái.

Mạnh Vãn cũng không biết a! Lúc đó thật sự là cô nói lung tung!

Lục Triều Thanh nghĩ tới mẹ Mạnh nói vấn đề kết hôn, nhưng lại nghĩ đến khi đó Mạnh Vãn có vẻ rất mâu thuẫn, anh liền không hỏi tiếp.

Buổi tối Lục Triều Thanh lại ở nhà Mạnh Vãn quá đêm, trời lạnh, trong ổ chăn nhiều người, ôm thực thoải mái.

Qua hai ngày, Tiểu Diệp đau bụng tới tháng nên xin Mạnh Vãn nghỉ, Mạnh Vãn bỗng nhiên ý thức được tháng này hình như đến muộn, trước kia đều là mấy ngày đầu tháng!

Nếu không có bạn trai, đến trễ mấy ngày Mạnh Vãn cũng không để ý, nhưng một tháng gần nhất cô và Lục Triều Thanh thân thiết nóng bỏng, tuy rằng nhiều lần đều có biện pháp an toàn, nhưng ở tình huống này không tới vẫn khiến lòng người hoảng loạn.

Ngày hôm sau Tiểu Diệp đi làm, Mạnh Vãn trộm chuồn ra tiệm mì, trên đường về tiểu khu cô ghé tiệm thuốc mua que thử.

Mạnh Vãn lần đầu tiên dùng thứ này, trước khi sử dụng cô nghiêm túc đọc hai lần hướng dẫn sử dụng, sau đó đi vào buồng vệ sinh.

Năm phút đồng hồ sau, Mạnh Vãn nhìn thấy trên que thử có hai đường kẻ màu hồng một đậm một nhạt, cô cứng đờ một lát nhưng chưa từ bỏ ý định lại đi buồng vệ sinh, cố gắng nặn ra thêm vài giọt thử lại, vẫn là một đậm một nhạt!

Mạnh Vãn giống như nằm mơ ngồi lên giường, tại sao lại như vậy, cô và Lục Triều Thanh rõ ràng mỗi lần đều......

Đột nhiên, Mạnh Vãn nhớ lại, có một lần bọn họ ở phòng tắm mở khóa tư thế mới, bởi vì lúc ấy tự nhiên phát sinh nên chẳng ai nghĩ đến việc ướt dầm dề đi ra lấy đồ, nhưng cũng không đúng a, Mạnh Vãn nhớ rất rõ ràng, thời điểm cuối cùng Lục Triều Thanh đúng lúc rời đi. Có lẽ là que thử sai chăng?

Mạnh Vãn xuống lầu, lại đi một tiệm thuốc khác mua hai loại que thử mới ra.

Nhưng mà kết quả đều giống nhau, một đậm một nhạt!

Mạnh Vãn ngã xuống giường, hoàn toàn không biết làm sao, mới yêu đương với Lục Triều Thanh ba tháng cô đã trúng thưởng?

Mạnh Vãn theo bản năng muốn tìm người thương lượng, nhưng mà cầm di động lên lục tìm dạnh bạ lại sầu lòng. Tìm mẹ, khẳng định mẹ sẽ nhân cơ hội này giục kết hôn, tìm Lục Triều Thanh, Lục Triều Thanh vô cùng có khả năng sẽ thuận thế cầu hôn, tìm bạn bè khác, chuyện riêng tư như vậy, Mạnh Vãn cũng không muốn đi loan khắp nơi.

Mạnh Vãn vùi vào gối đầu, kêu a a vài tiếng.

Buổi chiều Mạnh Vãn không tới tiệm mì, cô ở nhà nằm nửa ngày, chạng vạng khi Lục Triều Thanh đi tiệm mì đón cô cùng nhau đi ăn cơm chiều lại không thấy Mạnh Vãn, Lục Triều Thanh nghi hoặc gọi điện thoại: "Em ở đâu?"

Mạnh Vãn rầu rĩ: "Ở nhà."

Cô thường xuyên lười biếng, Lục Triều Thanh mãi cũng quen, trực tiếp hỏi: "Em ra ngoài ăn, hay là để anh mang cơm hộp về?"

Mạnh Vãn vừa muốn gọi cơm hộp nhưng trước khi nói ra khỏi miệng, Mạnh Vãn bỗng nhiên ý thức được một vấn đề, hiện tại cô đã là thai phụ, ăn cơm hộp có phải là không tốt đúng không?

"Tự nấu đi, anh đi mua đồ ăn." Mạnh Vãn nhỏ giọng nói.

Lục Triều Thanh đều nghe bạn gái: "Được, em ăn đồ ăn gì?"

Mạnh Vãn thất thần nói ra một món một canh, còn lại để Lục Triều Thanh tự do phát huy.

Ngắt điện thoại xong, Mạnh Vãn trở mình, ngơ ngác nằm trong chốc lát, lại không nhịn được tìm tòi nghiên cứu ẩm thực cho thai phụ.

Đại khái nửa giờ sau, Lục Triều Thanh trở lại, ấn chuông cửa.

Mạnh Vãn mặc áo ngủ thật dày ra mở cửa, Lục Triều Thanh vừa đi vào vừa giơ một cái túi mua hàng giải thích: "Không có cá trích, anh mua cá lư, được không?"

Giáo sư vật lý lúc này, trông không giống nam chính đẹp trai trong phim thần tượng, cũng không giống học giả có chỉ số thông minh rời xa khói bụi nhân gian, anh tựa như một người chồng trẻ đi mua đồ ăn về, trò chuyện với vợ chuyện thường ngày.

Mạnh Vãn bỗng dưng trong lòng mềm nhũn, nhìn bạn trai đang trưng cầu ý kiến, cứ thế nói ra: "Em có thai rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro