39: Xin em hãy suy nghĩ tới chuyện gả cho anh
Mạnh Vãn rất thích uống canh cá trích, nhưng hôm nay Lục Triều Thanh không mua được cá trích, anh vốn lo lắng bạn gái sẽ giận dỗi, nhưng Lục Triều Thanh không hề nghĩ tới, sau khi anh giải thích lý do không mua được cá thì Mạnh Vãn lại nói với anh, cô mang thai.
Ánh mắt Lục Triều Thanh đờ đẫn chuyển sang cái bụng bằng phẳng của Mạnh Vãn.
Mang thai?
Tuy rằng anh không biết sau thời kỳ ma sát khi yêu là cái gì kỳ, nhưng theo cách hiểu của Lục Triều Thanh thì tiết tấu thông thường của một cặp nam nữ từ khi quen biết đến kết hôn hẳn là yêu nhau, gặp người lớn, đính hôn, kết hôn, sau đó mới là kiểm tra sức khoẻ, kế hoạch hoá gia đình chứ?
Hiện giờ, anh với Mạnh Vãn lập tức nhảy vọt qua nhiều bước như vậy.
Mạnh Vãn tò mò quan sát phản ứng của Lục Triều Thanh, nhưng mà bất kể cô nhìn kỹ như thế nào đi nữa, Lục Triều Thanh thoạt nhìn đều giống như...... Không có phản ứng.
Cô kiên nhẫn chờ.
Không biết bao lâu sau, con cá lư bị giáo sư vật lý mua về thay cho cá trích đã bị chợ bán sạch hàng đang nằm trong túi mua hàng đột nhiên rung đùi đắc ý quẫy vài cái, âm thanh túi mua hàng vang lên ồn ào rốt cuộc đánh vỡ sự yên lặng giữa đôi tình nhân trẻ.
Lục Triều Thanh hoàn hồn, ánh mắt hướng lên trên, nhìn thấy gương mặt trắng nõn bình tĩnh của Mạnh Vãn.
Bạn gái bình tĩnh như vậy, Lục Triều Thanh không nhịn được hoài nghi, thấp giọng hỏi: "Thật sự?" không phải cô đang lừa anh chứ?
Mạnh Vãn gật đầu: "Hôm nay dùng bảy que thử, đều hai vạch."
Lục Triều Thanh hiểu hai vạch có nghĩa là gì, cho nên, Mạnh Vãn thật sự có thai con của anh rồi.
Lục Triều Thanh lại lần nữa nhìn bụng nhỏ của Mạnh Vãn.
Một người nam nhân cao lớn như vậy, nửa ngày cũng chỉ biết động đậy hai con mắt, thật đúng là phù hợp với nhân thiết người máy của anh ta, Mạnh Vãn bỗng nhiên muốn cười, tiến lên hai bước đẩy anh vào nhà: "Được rồi, trước nấu cơm đi đã, em đói bụng, ăn xong bàn lại."
Lục Triều Thanh bị Mạnh Vãn máy móc đẩy mạnh phòng bếp.
Mạnh Vãn xem đồ ăn anh mua về, rau xào không có gì hay ho, cá lư, Mạnh Vãn yêu cầu bạn trai: "Em muốn ăn cá lư hấp."
Lục Triều Thanh ngơ ngác nói "Được".
Từ sau khi Lục Triều Thanh học nấu ăn, Mạnh Vãn có đôi khi sẽ hỗ trợ, có đôi khi giao cả cho Lục Triều Thanh, đêm nay Mạnh Vãn cảm thấy Lục Triều Thanh cần thời gian riêng để tiêu hóa tin tức chấn động do cô mang đến, cho nên Mạnh Vãn liền đóng cửa phòng bếp lại, cô ngồi ở sô pha xem TV
Trong phòng bếp truyền đến tiếng nước, Lục Triều Thanh bắt đầu nấu cơm.
Mạnh Vãn nhìn màn hình tinh thể lỏng, tâm trạng lại trầm xuống đôi chút. Cô mang thai mà Lục Triều Thanh còn có tâm tư nấu cơm, là vui vẻ hay là không vui đều không biểu hiện ra ngoài. Mạnh Vãn nằm trên giường cả ngày cũng chưa xác định được nên làm thế nào với đứa bé ngoài kế hoạch này, nhưng thái độ Lục Triều Thanh quá mức bình tĩnh chắc chắn không phải thứ cô chờ mong.
Tâm tình không tốt, xem nam chính siêu cấp đẹp trai trong phim thần tượng cũng không vừa mắt, Mạnh Vãn banh mặt tắt TV.
Nhưng đúng lúc này, Lục Triều Thanh ra từ phòng bếp đi, Mạnh Vãn mặt vô biểu tình nhìn qua đó, lại thấy Lục Triều Thanh tay phải cầm ngón trỏ tay trái, bằng hai mắt đều là thị lực 2.0, Mạnh Vãn thấy trên đầu ngón tay có máu.
"Cắt vào tay?" Mạnh Vãn tạch một cái đứng lên.
Lục Triều Thanh gật gật đầu.
Mạnh Vãn vội vã chạy tới, thấy miệng vết thương của Lục Triều Thanh không sâu, cô bảo Lục Triều Thanh chờ, sau đó chuẩn bị đi vào phòng ngủ tìm băng keo cá nhân.
"Đừng chạy." Lục Triều Thanh ở phía sau nhắc nhở cô, "Cẩn thận ngã."
Mạnh Vãn nghe xong, cảm xúc trái chiều tích trong ngực đều biến mất.
Ba phút sau, hai người mặt đối mặt ngồi ở trên sô pha, Mạnh Vãn thật cẩn thận giúp Lục Triều Thanh dán băng keo cá nhân.
"Sao lại không cẩn thận như vậy?" Bận rộn xong rồi, cô sâu kín mà trừng mắt nhìn Lục Triều Thanh một cái.
Lục Triều Thanh nhìn đôi mắt linh động của cô, trong đầu anh dường như chẳng kịp suy nghĩ gì, cứ thế hỏi ra miệng: "Mạnh Vãn, em nguyện ý gả cho anh sao?"
Mạnh Vãn ngây dại, ngơ ngác mà nhìn người trước mắt.
Lục Triều Thanh nói ra những lời này xong lý trí mới quay trở lại, anh không hề là giáo sư vật lý thất thần đến nỗi xắt rau cũng cắt vào tay.
Anh tự mình dán băng keo cá nhân lên tay, lại cầm tay Mạnh Vãn, trịnh trọng cùng cô thương lượng: "Mạnh Vãn, anh thích em, anh xác định về sau cho dù có xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ không cãi nhau với em, anh cũng xác định chính mình có thể trở thành một người chồng tốt, ngườ cha tốt, thực hiện tất cả trách nhiệm cùng nghĩa vụ, cho nên, xin em suy xét gả cho anh, được không?"
Dù không có đứa bé này, Lục Triều Thanh cũng muốn cưới Mạnh Vãn, chỉ là anh sẽ tùy vào thái độ của Mạnh Vãn mà lựa chọn thời cơ thích hợp, nhưng hiện tại, Lục Triều Thanh không có thời gian đợi, Mạnh Vãn biểu hiện bình tĩnh như vậy, còn nói cơm nước xong bàn lại, Lục Triều Thanh sợ Mạnh Vãn muốn từ bỏ đứa nhỏ này.
Tay Lục Triều Thanh vốn luôn ấm áp, nhưng lúc này giờ phút này Mạnh Vãn cảm thấy anh tay hơi lạnh, nắm tay cô rất chặt.
Vừa nãy anh hỏi cô, có đồng ý gả cho anh hay không.
Mạnh Vãn bỗng nhiên tim đập như trống, đứa trẻ tới là ngoài ý muốn, bạn trai cầu hôn càng có vẻ hấp tấp, không có hoa hồng, không có địa điểm tỉ mỉ chọn lựa và bầu không khí lãng mạn, liền ở trên sô pha nhà cô, lúc cô vừa mới giúp anh dán băng keo cá nhân sau, cầu hôn cô.
Mạnh Vãn cúi đầu, tâm hoảng ý loạn: "Chúng ta mới yêu nhau ba tháng, có người yêu ba năm cũng chưa kết hôn đâu."
Ý là từ chối sao?
Lục Triều Thanh lập tức tranh thủ cho bản thân: "Vì sao phải so sánh với người khác? Người khác yêu ba năm không kết hôn chắc chắn là có vấn đề của người ta, hoặc là công việc không ổn định, hoặc là không xe không nhà. Chúng ta không giống vậy, công việc của anh rất ổn định, tiệm mì của em cũng đang vững bước mở rộng, xe thì hai ta đều có, nhà ở, anh có tiền gửi ngân hang, cũng có tư cách vay, chỉ cần em đồng ý, bây giờ chúng ta chọn địa điểm luôn cũng được."
Mạnh Vãn nghe xong, quả thật không thể phản bác anh ở phương diện kinh tế, vật chất.
"Tính cách thì sao?" Mạnh Vãn lại hỏi, "Chúng ta còn chưa kịp hiểu rõ đối phương."
Lục Triều Thanh nhíu mày: "Anh tin tưởng anh đã đủ hiểu biết em, em còn có phương diện nào chưa hiểu về anh?"
Mạnh Vãn:......
Đúng vậy, Lục Triều Thanh có cái gì cô không hiểu rõ sao? Tình huống gia đình anh cô đều biết, cha mẹ đều là giáo sư khoa học tự nhiên, dựa ký ức khi còn nhỏ ký ức, ba lục rất thích cười, tính cách mẹ Lục cùng kiểu với Lục Triều Thanh, ít khi nói cười có vẻ khô khan, dù sao đều là người bình thường, không phải cực phẩm.
Gia đình, công việc, tính cách, ba phương diện lớn này có một cái duy nhất Mạnh Vãn không rõ chính là công việc của Lục Triều Thanh, chẳng qua, cô không có chỉ số thông minh cũng chẳng có hứng thú đi tìm hiểu môn vật lý khó nhằn.
Phân tích một hồi, hình như cô và Lục Triều Thanh thật sự có thể kết hôn.
Nhưng không thể đơn giản như vậy mà chấp nhận Lục Triều Thanh, quá hời cho anh.
Mạnh Vãn đẩy ra anh tay, quay đầu hừ nói: "Nếu em không mang thai, anh còn cầu hôn không?"
Lý do cầu hôn là do lỡ có bầu, quá không lãng mạn.
"Có chứ." Lục Triều Thanh chuyển qua vai cô, ngữ khí khẳng định mười phần.
Mạnh Vãn cố ý hỏi: "Vì sao?"
Lục Triều Thanh không hiểu ý nghĩa của câu hỏi này của cô, vì sao, đương nhiên là bởi vì, "Anh thích em."
Anh vô cùng nghiêm túc mà nói.
Lông mi Mạnh Vãn khẽ nhúc nhích, nén cười, tiếp tục hỏi: "Anh thích em cái gì thế?"
Lục Triều Thanh nghĩ nghĩ, bỗng nhiên ôm lấy Mạnh Vãn, liên tục nói bên tai cô: "Ban đầu là bởi vì thích nhìn em cười, em cười đặc biệt xinh đẹp, có thể khiến tâm tình người ta tốt hơn. Sau rồi thì, anh thích em làm bánh kem, thích cầm tay em, thích nhìn chân em, thích sờ chân của em, thích cùng em làm......"
Mạnh Vãn vội vàng bịt kín miệng anh, mặt đã đỏ lựng.
Lục Triều Thanh kéo xuống tay cô, tổng kết nói: "Tóm lại, anh thích tất cả mọi thứ về em."
Mạnh Vãn không tin, dựa vào bờ vài anh rộng: "Em vừa lái xe vừa chơi di động anh không thích, vượt xe trên cao tốc anh cũng không thích."
Lục Triều Thanh hôn hôn đỉnh đầu cô: "Anh đúng là không thích, nhưng em đã sửa lại, anh thích em biết sai liền sửa."
Mạnh Vãn trong lòng liền ngọt ngào.
"Trên người anh, có chỗ nào em không thích không?" Lục Triều Thanh vuốt ve mái tóc dài rối tung của cô, đây mới là mấu chốt của màn cầu hôn hôm nay.
Mạnh Vãn cắn môi.
Lục Triều Thanh nha, cô đã từng không thích anh phổ cập khoa học lỗi thời, ví dụ như lúc cô nhìn sao băng ước nguyện, anh cứ một hai phải giải thích như vậy vô dụng, nhưng về sau khi cô nhớ lại, cô lại cảm thấy buồn cười vì sự ngu ngốc của Lục Triều Thanh. Cô cũng không thích Lục Triều Thanh hay quản cô những lúc cô chỉ muốn vui vẻ ăn chơi nhảy múa. Nhưng Lục Triều Thanh chắc chắn không phải loại tính cách muốn khống chế bạn gái, bình tĩnh xem xét thì mỗi lần Lục Triều Thanh quản cô, bên có lý đều là Lục Triều Thanh.
Đây là anh bạn trai khoa vật lý rất đáng tin cậy.
"Em không thích anh cầu hôn." Mạnh Vãn trầm tư suy nghĩ, rốt cuộc đã tìm ra một chỗ cô không thích.
Lục Triều Thanh toàn thân cứng đờ, không thích anh cầu hôn, tức là không đồng ý?
"Không lãng mạn chút nào." Mạnh Vãn rầu rĩ bổ sung lý do.
Cơ thể cứng đờ của Lục Triều Thanh tức khắc lơi lỏng một nửa, từ trên đầu cô hỏi: "Nếu anh cầu hôn đủ lãng mạn, thì em sẽ đồng ý nhé?"
Mạnh Vãn đợi một lát, mới gật gật đầu.
Không lãng mạn cô cũng đáp ứng, nhưng Mạnh Vãn muốn xem xem Lục Triều Thanh lãng mạn ra như thế nào.
"Em muốn anh tự suy nghĩ, không được hỏi giáo sư Cao, Lưu Niệm hoặc Chu Dương." Nhớ lại sau lưng Lục Triều Thanh còn có ba thợ giày thúi, Mạnh Vãn đúng lúc cảnh cáo anh.
Lục Triều Thanh trầm mặc, sau đó gật đầu: "Được, em đợi anh."
Mạnh Vãn cười, rời khỏi ôm ấp của anh, cô thở phào nhẹ nhõm nói: "Em đi nấu cơm."
Lục Triều Thanh lập tức đứng lên: "Anh làm cho, em đừng nhúc nhích."
Hiện tại Mạnh Vãn hẳng hề có chút cảm giác mang thai gì, làm bữa cơm cũng không sao, Lục Triều Thanh khuyên cô không được, liền cùng cô đi phòng bếp, anh phụ trách làm việc không cần chạm nước, Mạnh Vãn phụ trách rửa rau.
Tối mùa đông thật lạnh, sau khi ăn xong Mạnh Vãn mặc áo ngủ nhung san hô thật dày, cuộn trên sô pha xem TV.
Lục Triều Thanh ngồi cạnh cô xem di động, Mạnh Vãn thò lại gần ngó, phát hiện anh đang xem đều liên quan đến thai phụ, bạn trai có sự giác ngộ như vậy Mạnh Vãn rất vừa lòng.
9 giờ, Lục Triều Thanh đột nhiên dùng điều khiển từ xa tắt TV.
Mạnh Vãn kinh ngạc mà quay sang anh: "Làm gì vậy?"
Lục Triều Thanh giải thích nói: "Thai phụ không nên ngồi xem TV quá lâu, hơn nữa thai phụ cần phải ngủ sớm."
Mạnh Vãn không chịu, phim truyền hình diễn đúng đoạn nam nữ chính cửu biệt gặp lại, cô đoạt lấy điều khiển từ xa.
Lục Triều Thanh liền ôm cô lên, một tay ôm vai một tay ôm chân, trực tiếp bế Mạnh Vãn từ trên sô pha lên, đi vào phòng ngủ.
Vũ lực đánh không lại bạn trai, Mạnh Vãn ôm cổ anh làm nũng: "Xem them nửa giờ thôi, đúng nửa giờ!"
Lục Triều Thanh bước chân không dừng, thể hiện câu trả lời của anh.
Mạnh Vãn cò kè mặc cả: "Mười phút được chưa?" Nói xong cô còn hôn lên má anh.
Lục Triều Thanh hôn lại cô một chút, sau đó nói bên tai cô: "Ngày mai xem tiếp."
Mạnh Vãn tức giận, sờ sờ bụng, cô cố ý nói: "Có lẽ que thử sai rồi, em vốn không có mang thai."
Lục Triều Thanh suy xét khả năng này trong vài giây, vừa nhẹ nhàng đặt bạn gái lên giường, vừa nhìn cô thị uy: "Ngày mai anh đưa em đi bệnh viện."
Mạnh Vãn:......
Ngày hôm sau, Lục Triều Thanh thật sự đưa Mạnh Vãn đi bệnh viện, lấy máu kiểm tra, giữa trưa nhận được kết quả.
Trong bụng Mạnh Vãn xác thật có baby!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro