41: Vợ giận rồi phải làm sao? Hôn cô ấy!

Đăng ký xong, Mạnh Vãn mang theo Lục Triều Thanh đi nhà ba Mạnh mẹ Mạnh, ăn cơm là phụ, công bố hai cái tin vui mới là chính.

Phòng khách, ba Mạnh, mẹ Mạnh trực tiếp bị hai tin vui làm cho hôn mê.

"Có thai?"

"Đăng ký?"

Hai vị thân sinh trăm miệng một lời, có điều điểm chú ý không giống nhau lắm.

Mạnh Vãn trực tiếp đưa hai quyển sổ đỏ đỏ ra.

Hai vợ chồng mỗi người nhận một quyển, mẹ Mạnh mở ra trước, liếc mắt một cái liền thấy được ảnh kết hôn của con gái con rể, Lục Triều Thanh thanh tuyển nội liễm, con gái cười mắt long lanh, thật là càng nhìn càng đẹp đôi. Ngón tay mẹ Mạnh ngón tay vuốt ve ảnh chụp đôi vợ chồng son, vừa cười vừa tự hào, có thể chụp được tấm ảnh kết hôn đẹp như vậy, trên đời này cũng chỉ có con gái và con rể bà.

Sắc mặt ba Mạnh không quá tốt, âm trầm trầm mà quét Lục Triều Thanh liếc mắt một cái, ông còn cho rằng thằng nhóc này thành thật, không nghĩ tới nó mới ở bên con gái ba bốn tháng liền làm to bụng, chuyện lớn như đăng ký kết hôn cũng không nói một câu nào với người làm cha như ông. Ba Mạnh có cảm giác phẫn nộ tiểu tiên nữ nhà mình bị người ta hãm hại lừa gả.

"Sao lại không dùng biện pháp an toàn?" Ba Mạnh trầm khuôn mặt hỏi Lục Triều Thanh.

Mặt Mạnh Vãn đỏ lên, ba có thể chờ lúc cô không có mặt nói chuyện này được không?

Cô đang ở bên xấu hổ, Lục Triều Thanh đã trực tiếp xin lỗi ba Mạnh: "Con xin lỗi, là con không suy xét chu toàn."

Mạnh Vãn muốn giúp anh cũng chẳng có cách nào, cũng không thể giải thích là hai người đi tắm cầm lòng không đậu làm một phát chứ?

Cô đưa mắt ra hiệu cho mẹ.

Mẹ Mạnh lập tức cười hoà giải: "Thôi, Vãn Vãn cũng có thai rồi, ông còn hỏi chuyện đó làm gì?" Nói xong, mẹ Mạnh lại hỏi con gái đã tới bệnh viện xác nhận chưa, lại hỏi Lục Triều Thanh dự định khi nào báo cho ba Lục mẹ Lục. Phụng tử thành hôn, hôn lễ cần có người xắp xếp gọn gàng, người lớn hai nhà cũng phải gặp nhau chứ.

Lục Triều Thanh: "Con đã báo qua điện thoại, năm nay bọn họ trở về ăn tết, xong hôn lễ lại đi."

Mạnh Vãn nhắc nhở mẹ: "Mẹ, thời gian gấp gáp, con cần mẹ giúp con chuẩn bị hôn lễ."

Mẹ Mạnh cười: "Yên tâm, con cứ an tâm dưỡng thai, ngoài chuyện thử áo cưới thì không cần con làm gì hết."

Ba người hoàn toàn làm lơ ba Mạnh u ám đầy mặt.

Có điều ba Mạnh vẫn tách vợ và con gái ra chỗ khác, tự mình cùng Lục Triều Thanh nói chuyện thật lâu, xong việc Mạnh Vãn hỏi Lục Triều Thanh ba nói gì đó, Lục Triều Thanh ôm vợ, đơn giản tổng kết lại: "Ba nói nếu sau này anh dám bắt nạt em, ba sẽ đuổi anh về nước Mỹ, đời này đều không cho phép anh gặp em và con thêm lần nào nữa."

Mạnh Vãn nghe xong, rất khinh thường cha già nhà mình: "Chỉ đuổi anh về Mỹ thôi à, em còn cho rằng ông ấy muốn đánh gãy tay gãy chân anh."

Lục Triều Thanh sờ sờ bụng cô, ở bên tai cô nói: "Không gặp được em so với việc bị đánh gãy chân còn nghiêm trọng hơn nhiều."

Mạnh Vãn cười, ngửa đầu trừng anh: "Vậy anh thành thật một chút, chớ chọc giận hai mẹ con em."

Thay cho câu trả lời, Lục Triều Thanh hôn hôn gương mặt hồng nhuận của cô.
.

Giữa tháng hai, sắp tết, ba Lục, mẹ Lục từ nước Mỹ trở lại.

Lục Triều Thanh muốn tới sân bay đón hai người, Mạnh Vãn cũng chủ động đi cùng.

Dựa theo trí nhớ của Mạnh Vãn, ba Lục là làm về vật lý, lúc ông cười rộ lên trông rất tuấn tú hòa ái dễ gần, mẹ Lục là tiến sĩ ngành hóa học, thoạt nhìn khá nghiêm túc.

Trên đường, Mạnh Vãn tò mò hỏi Lục Triều Thanh: "Ba mẹ anh lúc trước sao lại ở bên nhau?"

Lục Triều Thanh chuyên tâm lái xe: "Không biết, chưa từng hỏi."

Mạnh Vãn trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó nhàm chán mà suy đoán: "Em đoán là ba anh thưo đuổi mẹ anh trước."

Lục Triều Thanh nhìn xem cô: "Vì sao?"

Mạnh Vãn cười: "Mẹ anh trông nghiêm túc như vậy, không giống người có thể chủ động theo đuổi đằng trai, hơn nữa tỉ lệ nam theo đuổi nữ cũng cao hơn."

Lục Triều Thanh không có cách nào trả lời.

Hai người tới sân bay trước, đợi khoảng nửa tiếng thì ba Lục mẹ Lục ra tới.

Mạnh Vãn nhìn chằm chằm vào cửa ra hành khách, ba Lục mỗi tay kéo một cái vali vừa xuất hiện, Mạnh Vãn liền nhận ra ngay, nguyên nhân là bởi cha con nhà họ Lục quá giống nhau, cho dù ba Lục đã hơn năm mươi tuổi, nhưng dáng người ông cao gầy, vẻ ngoài nho nhã tuấn mỹ, quả thực là còn thu hút hơn so giới vài vị đại thúc trong giới giải trí.

Hơn nữa, ba Lục rất thích cười, loại cười khiến người ta như tắm mình trong gió xuân!

Chỉ liếc mắt một cái, Mạnh Vãn đã trở thành fan đáng tin của ba Lục, cô không biết ba Lục ở đại học nước ngoài được yêu thích bao nhiêu, nhưng nếu ba Lục ở đại học trong nước làm giáo sư, thì vô cùng có khả năng lão giáo sư Lục sẽ cướp đi vòng nguyệt quế giáo thảo khoa vật lý của tiểu giáo sư Lục!

So với ba Lục phong hoa tuyệt đại, mẹ Lục dung mạo cũng không xuất chúng, nhưng khí chất cao lãnh kia cũng rất có phong thái nữ vương.

Hai thế hệ gặp mặt, Mạnh Vãn thẹn thùng đứng cạnh Lục Triều Thanh, Lục Triều Thanh giới thiệu với cha mẹ: "Đây là Mạnh Vãn."

Vợ chồng họ Lục đồng thời nhìn về phía Mạnh Vãn.

Mặt Mạnh Vãn hơi hồng lên, nhẹ giọng gọi bác trai bác gái.

Ba Lục cười hỏi: "Không phải đã đăng ký rồi hay sao? Sao còn gọi bác trai bác gái?"

Mạnh Vãn vội vàng sửa miệng, không quen lắm gọi ba, mẹ.

Mạnh Vãn cũng coi như là được ba Lục từ nhỏ nhìn lớn lên, ký ức của ông còn khắc sâu hơn Mạnh Vãn, đứa bé ông đã sớm quen hiện tại lại trở thành con dâu mình, ba Lục rất thích Mạnh Vãn, không cần đặc biệt cần tìm hiểu thêm. Bốn người ở sân bay nói chuyện phiếm vài câu, rồi đi ra xe.

Mạnh Vãn tiếp tục ngồi ở ghế phụ.

Mẹ Lục vẫn rất trầm mặc, ba Lục lại thích nói chuyện, cho nên không khí trong xe cũng không đến mức gió lạnh thổi ngang qua sân khấu.

Lúc chờ đèn đỏ, Lục Triều Thanh đột nhiên hỏi: "Ba, lúc trước là ba theo đuổi mẹ à?"

Ba Lục sửng sốt, ngay sau đó bật cười hỏi: "Sao đột nhiên con lại hỏi cái này?"

Lục Triều Thanh liền nhìn về phía Mạnh Vãn.

Mạnh Vãn......

Chồng ngu ngốc như vậy, đột nhiên muốn ly hôn làm sao bây giờ!

Cô xấu hổ muốn chết, mẹ Lục ngồi ở sau lưng cô đột nhiên mở miệng, bình bình tĩnh tĩnh: "Là mẹ theo đuổi ba Triều Thanh."

Mạnh Vãn hoàn toàn không biết tiếp lời ra sao, gương mặt vẫn còn đỏ đây này.

Ba Lục thấy con dâu như vậy, để không khí nhẹ nhàng hơn, ông cười nhớ lại: "Cũng không tới mức gọi là theo đuổi, lúc ấy hai chúng ta đại biểu trường từng người tham dự hội nghị nước ngoài, có một ngày gặp nhau ở quán bar, mẹ con tửu lượng không tốt, uống say thì nói thật, túm lấy ba nói ba đẹp trai, sau đó chúng ta ở bên nhau."

Ở giữa đương nhiên là đã lược bớt rất nhiều tình tiết thiếu nhi không nên nghe, lại nghĩ đến buổi tối đặc biệt đó, ba Lục lén lút cầm tay vợ ở phía sau xe. Mẹ Lục nhàn nhạt liếc chồng một cái, bổ sung cho con dâu: "Nếu không nhờ gương mặt này của ông, tôi chắc chắn chướng mắt ông."

Đêm đó thuần túy là do hormone nổi loạn, sau khi tỉnh lại bà muốn làm dứt khoát cắt đứt, nhưng mà ba Lục lại bắt đầu dính theo bà.

Bị vợ chê bai, ba Lục lại rất kiêu ngạo: "Đẹp trai cũng là vốn liếng, Vãn Vãn con nói có đúng không? Ba dám đánh cược, Triều Thanh cũng là dựa vào mặt theo đuổi được con." ba Lục cũng quá hiểu biết tính tình thằng con, kiểu tính cách tiểu công chúa hoạt bát đáng yêu không thiếu người theo đuổi như Mạnh Vãn, con ông nếu không kế thừa gien ưu tú của ông mà chỉ có tính cách nhàm chán giống mẹ kia, Mạnh Vãn mới chướng mắt.

Ba Lục mới vừa nói xong, Lục Triều Thanh liền chuyển hướng sang Mạnh Vãn, giống như đang chờ đợi Mạnh Vãn trả lời.

Mạnh Vãn cho anh mặt mũi, cười gượng nói: "Kỳ thật những phương diện khác của giáo sư Lục cũng khá tốt."

Ba Lục gửi cho con dâu ánh mắt "Không cần giải thích, ta đều hiểu" thông qua kính chiếu hậu.

Bốn người trở về tiểu khu Hương Chương.

Phát hiện con trai lại còn nuôi một con mèo, ba Lục cảm thấy rất ngoài ý muốn, vẫy vẫy tay với tiểu li hoa, tiểu li hoa ngoan ngoãn lại gần, vô cùng thân thiết với ba Lục. Lục Triều Thanh thấy, mím môi, Mạnh Vãn cười ha ha: "Ba, tiểu li hoa đến nay cũng không chịu để giáo sư Lục chạm vào đâu."

Ba Lục lập tức cùng con dâu cười nhạo con trai.

"Con đi nấu cơm." Lục Triều Thanh mặt không biểu tình đi vào bếp.

Mẹ Lục nghi hoặc hỏi: "Con còn biết nấu cơm?"

Lục Triều Thanh gật gật đầu: "Kỳ thật rất đơn giản, cứ làm theo sách trên mạng là được."

Mẹ Lục không đưa ra lời bình.

Ba Lục lặng lẽ nói với Mạnh Vãn: "Điểm này Triều Thanh giống ba."

Mạnh Vãn đoán được một ít.

Một nhà bốn người cùng trải qua bữa trưa vui vẻ, buổi tối lại gọi ba mẹ Mạnh Vãn, sáu người cùng đi nhà ăn.

Hai bên cha mẹ đều là người quen cũ, mẹ Mạnh khen con rể, ba Lục phụ trách khen con dâu, không khí bàn ăn cực kỳ náo nhiệt.

"Mua nhà chưa?"

Mạnh gia im bặt không nhắc tới chuyện tiền biếu, ba Lục lại hiểu được đạo lí đối nhân xử thế trong nước, chủ động hỏi con trai.

Lục Triều Thanh trả lời: "Chuẩn bị xong hôn lễ thì bắt đầu xem phòng ở ạ."

Ba Lục gật đầu: "Để Vãn Vãn chọn, mua chỗ tốt một chút, tiền không thành vấn đề."

Mẹ Mạnh rất thích nghe, ba Mạnh nhìn ba Lục, tùy ý nói: "Không cần chọn đâu, tôi mua cho Vãn Vãn một đống biệt thự, đều trang trí xong rồi, vợ chồng son trực tiếp dọn vào ở là được." Con gái ông mới không thiếu tiền.

Lão ba lại khoe giàu, phía dưới bàn, Mạnh Vãn trộm đá cha già một cái.

Ba Lục biết Mạnh gia có tiền, ông cười cười, không tiếp tục so kè với ba Mạnh.

Lục Triều Thanh lại không chịu cả hai bên, nhìn Mạnh Vãn nói: "Chúng ta có tiền gởi ngân hàng, phòng ở tự mình mua là được."

Mạnh Vãn gật đầu theo.

Mẹ Lục đột nhiên hỏi: "Các con có suy nghĩ việc đi Mỹ sống không? Đợi sinh xong, ba mẹ có thể hỗ trợ các con giáo dục đứa bé."

Lời này vừa nói ra, ba Mạnh, mẹ Mạnh liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng nóng nảy, đây là có ý tứ gì, ghét bỏ hai người bọn họ không có bằng tiến sĩ hay sao?

"Tôi......"

Mẹ Mạnh vừa muốn phản bác, Mạnh Vãn đúng lúc chen lời: "Đứa bé cũng chưa chào đời, con và giáo sư Lục cũng chưa suy xét xa đến đó, aiz, chúng ta ăn cơm trước đi, chờ bé sinh ra rồi lại nghĩ vấn đề giáo dục sau."

Ba Lục cũng đúng lúc hoà giải, trong lòng âm thầm thở dài, EQ của vợ mình vô phương cứu chữa, tuy rằng ông biết vợ mình vốn cũng không có nghĩ nhiều.

Thành công đổi được đề tài, nhưng trong lòng ba Mạnh, mẹ Mạnh đều lưu lại chút khúc mắc với mẹ Lục, đây chính là vấn đề quan trọng đoạt con gái, cháu ngoại.

Cơm chiều kết thúc, mọi người ai về nhà nấy.

Ba Lục, mẹ Lục tất nhiên là ở lại tiểu khu Hương Chương, Lục Triều Thanh liền qua ở cùng Mạnh Vãn.

Lúc ba Lục đang phổ cập EQ cho vợ ở bên cách vách, Mạnh Vãn dựa vào trên sô pha, cười Lục Triều Thanh: "Em coi như đã biết EQ của anh giống ai rồi."

Lục Triều Thanh căn bản không ý thức được người lớn hai bên suýt chút nữa cãi nhau trên bàn cơm, chỉ nghi hoặc nhìn Mạnh Vãn.

Mạnh Vãn giải thích vì sao cha mẹ mình không vui vẻ.

Lục Triều Thanh nghĩ nghĩ, nghiêm túc mà nói: "Kỳ thật nếu ở chung với ba mẹ cùng nhau trụ thì đúng là có trợ giúp đối với việc giáo dục đứa nhỏ."

Mạnh Vãn nhìn chằm chằm anh.

Lục Triều Thanh:......

Ánh mắt của vợ hình như không đúng lắm.

Mạnh Vãn đột nhiên phát ra một tiếng cười nhạo, lạnh lùng hỏi anh: "Cứ theo ý anh thì sao anh không tìm một cô nữ tiến sĩ mà kết hôn, đứa bé do nữ tiến sĩ sinh ra chắc chắn là thông minh hơn con em sinh đấy."

Tới rồi giờ phút này, Lục Triều Thanh rốt cuộc xác định, vợ giận rồi!

"Ý anh không phải như vậy." Lục Triều Thanh ý đồ cứu vãn.

Mạnh Vãn trừng mắt: "Vậy anh có ý gì?"

Lục Triều Thanh nhất thời chưa tìm được câu nào phản bác.

Mạnh Vãn thở phì phì trở về phòng ngủ, Lục Triều Thanh kịp chen vào ngay trước khi cô khóa trái cửa phòng.

"Đừng nóng giận, không tốt cho thân thể." Lục Triều Thanh ôm lấy cô vợ đang nổi nóng.

Mạnh Vãn bĩu môi.

Lục Triều Thanh cúi đầu hôn cô, hôn lên mặt, hôn lên tai, sau đó anh chậm rãi xoay Mạnh Vãn qua, muốn hôn môi cô.

Mạnh Vãn nhìn anh càng ngày càng gần, không thể không thừa nhận, quả thực là khó tức giận với một khuôn mặt như vậy.

"Thành thật khai báo, có phải anh từng ghét bỏ em ngốc không?" Ngăn miệng anh lại, Mạnh Vãn hừ hỏi.

Lục Triều Thanh lập tức lắc đầu, tốt xấu gì anh cũng tích góp kinh nghiệm yêu đương mấy tháng rồi, Lục Triều Thanh vô cùng rõ ràng, so với việc dỗ vợ nguôi giận thì sự thật có ra sao cũng không quan trọng.

Mạnh Vãn hơi chút vừa lòng.

Lục Triều Thanh tiếp tục hôn cô, hôn đến khi hai người đều ngứa ngáy trong lòng mới đúng lúc dừng lại.

Lục Triều Thanh đi tắm rửa, Mạnh Vãn nằm ở trên giường lướt di động, lướt lướt, nhìn đến một cái video người lớn dạy đứa nhỏ làm bài tập.

Mạnh Vãn chớp chớp mắt, thương lượng với Lục Triều Thanh buồng vệ sinh: "Tương lai con chúng ta lớn thì việc dạy học đều do anh phj trách ha!"

Lục Triều Thanh vừa lau tóc vừa đi ra, hỏi cô: "Vì sao?"

Mạnh Vãn nịnh nọt cười: "Bởi chỉ số thông minh của anh cao hơn em."

Lục Triều Thanh vô cùng đồng ý, tâm tình vui sướng đáp ứng luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro