43: Giáo sư Lục khôi phục lang tính

Mang thai tháng thứ năm, bụng Mạnh Vãn bắt đầu nhô lên rõ ràng hơn.

Hai bé trong bụng đều phát triển rất tốt, Mạnh Vãn lo lắng nhất là chuyện bụng có vết rạn, cô lên mạng tìm tòi các biện pháp dự phòng, tuy rằng có người nói có thai văn hay không hoàn toàn xem cơ địa, lúc mọc rạn thì có xoa bao nhiều tinh dầu cũng vô dụng, Mạnh Vãn vẫn mua tinh dầu, từ sớm đã bắt đầu phòng hộ tìan diện từ eo lưng bụng, đùi, ngực, nha, còn cả mông nữa!

Bụng càng lúc càng lớn, lúc Mạnh Vãn tắm rửa khó khom lưng, mỗi lần đều kéo Lục Triều Thanh đi vào giúp cô tắm.

Bà bầu mang thai tâm như nước lặng, cho dù nhan sắc Lục Triều Thanh có cao dáng người có tốt Mạnh Vãn cũng đều không dao động, đáng thương cho Lục Triều Thanh, mỗi lần giúp vợ vào phòng tắm, đều phải chịu kích thích, sau đó còn phải thành thành thật thật giúp vợ tắm kỳ, bôi tinh dầu.

"Trên mông có mọc rạn không?" Mạnh Vãn đưa lưng về phía anh, ngày ngày đều hỏi.

Lục Triều Thanh mặt vô biểu tình làm việc: "Không có."

Mạnh Vãn yên tâm, hôm nay cảnh báo chính thức giải trừ.

Tắm rửa xong, Mạnh Vãn nằm nghiêng trên giường, điều chỉnh tốt tư thế ngủ, cô áo ngủ lên lộ ra cái bụng, cười với Lục Triều Thanh: "Có thể nói."

Thai nhi năm tháng có thể bắt đầu thai giáo, Mạnh Vãn mua rất nhiều sách dạy trẻ.

Lục Triều Thanh lấy từ tủ đầu giường ra một quyển sách, ngồi xếp bằng bên người Mạnh Vãn, đọc lên với bụng cô truyện ba chú heo con xây nhà. Heo đại ca xây nhà cỏ tranh, heo anh hai xây nhà gỗ, heo em út xây nhà gạch. Tới đoạn sói xám một hơi thổi đổ nhà cỏ tranh của heo đại ca, Lục Triều Thanh hơi bực bội nói: "Truyện kiểu này không hề logic."

Mạnh Vãn nghe được mùi ngon, kỳ quái hỏi: "Sao không logic?"

Lục Triều Thanh nhìn cô hỏi: "Một hơi của sói mạnh như thế nào chứ?"

Mạnh Vãn chớp chớp mắt, hiểu ra ý anh, buồn cười nói: "Trẻ con không hiểu đâu, chúng nó thích nghe truyện, thú vị là được."

Lục Triều Thanh nhìn bụng vợ, ngữ khí nghiêm túc: "Chính là bởi trẻ nhỏ không hiểu chúng ta mới càng phải bồi dưỡng tư duy logic cho chúng ngay từ khi còn nhỏ."

Mạnh Vãn hỏi: "Nói đơn giản, anh định bồi dưỡng như thế nào?"

Lục Triều Thanh chưa nói gì, miễn cưỡng kể nốt truyện.

Buổi thai giáo ngày hôm sau, Mạnh Vãn liền thấy Lục Triều Thanh cầm một quyển sách vỡ lòng môn toán học.

Mạnh Vãn:......

Đợi Lục Triều Thanh lên lớp tiết đầu tiên môn toán cho hai bé trong bụng xong thì Mạnh Vãn mơ màng sắp ngủ.

Để giải cứu hai em bé, lúc ban ngày Lục Triều Thanh tới trường thì Mạnh Vãn sẽ đọc thêm mấy truyện cổ tích thai giáo thú vị cho hai bé, cô hy vọng con mình thông minh đáng yêu, thông minh giao cho Lục Triều Thanh, đáng yêu để cô tới dạy.

.

Lúc mang thai bảy tháng, Mạnh Vãn bắt đầu chuẩn bị quần áo cho hai em bé.

Lục Triều Thanh đưa cô đi dạo trung tâm thương mại, mỗi chiếc quần áo trong tiệm đồ trẻ em đều cực kỳ đáng yêu, đôi mắt Mạnh Vãn lấp lánh.

Người bán hàng hỏi hai người họ có biết giới tính bé hay không, Mạnh Vãn lắc đầu, chỉ chờ thời khắc cuối cùng mở thưởng.

Cũng may có rất nhiều màu sắc bé trai bé gái đều có thể mặc, Mạnh Vãn một lần mua hơn mười bộ, sau khi về đến nhà, Lục Triều Thanh cầm quần áo bỏ vào máy giặt chuyên dụng cho trẻ, giặt xong một lần, trên ban công treo một loạt trang phục bé bé, Mạnh Vãn nhìn mà trong lòng mềm mại, còn đang cười thì cái bụng bị ai đạp mạnh một cái.

Mạnh Vãn kêu "ôi" một tiếng, Lục Triều Thanh ở ngoài ban công, quay đầu thấy Mạnh Vãn hơi hơi khom lưng, một tay ôm bụng, anh hoảng sợ, ném giá áo trong tay xuống lập tức chạy tới: "Làm sao vậy?"

Mạnh Vãn ngẩng đầu, trên mặt mang theo vẻ dở khóc dở cười: "Con đá em, muốn xi xi."

Lục Triều Thanh:......

"Thế, em đi buồng vệ sinh nhé?" Anh hoàn toàn không biết nên nói cái gì.

Mạnh Vãn cảm nhận một lần nữa, lại cảm thấy không cần đi, ngồi xuống sô pha, xốc vạt áo lên, cúi đầu xem cái bụng.

Em bé chắc vừa mới tỉnh ngủ, là lúc hiếu động, Mạnh Vãn không tưởng tượng ra hai đứa bé rốt cuộc động như thế nào, dù sao cái bụng cô giống như đang tự mình múa bụng, một chốc bên này động đậy, một lát bên kia lăn lộn một cái, Lục Triều Thanh cũng ngồi bên cạnh cô, cùng nhau xem.

Mạnh Vãn kéo tay anh lại gần.

Cánh tay Lục Triều Thanh căng thẳng.

"Sắp phải làm ba ba rồi." Mạnh Vãn cười nhìn anh, "Giáo sư Lục chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

Lục Triều Thanh nhẹ nhàng mà ôm lấy cô.

.

Thai đôi thường đều sẽ sinh ra trước ngày dự sinh, Mạnh Vãn mới vừa tiến vào tuần thứ ba mươi bảy, buổi sáng 6 giờ hơn cô liền cảm nhận được tử cung co rút.

Lục Triều Thanh còn chưa rời nhà, lập tức xin nghỉ với trường, sau đó cùng mẹ Mạnh thu thập đồ vật, đưa Mạnh Vãn đi bệnh viện.

Đến giữa trưa 12 giờ, mở tam phân Mạnh Vãn lập tức tiêm không đau, bác sĩ kiến nghị cô ngủ một giấc, Mạnh Vãn liền ngủ rồi. Tỉnh ngủ, Mạnh Vãn đột nhiên rất muốn đi đại tiện, vừa kiểm tra đã thấy mở được tám phân, hộ sĩ lập tức đưa Mạnh Vãn vào phòng sinh. Lục Triều Thanh có thể vào cùng, nhưng Mạnh Vãn sợ bản thân thật sự xả ra ngoài, quá xấu hổ, nên đuổi anh ra ngoài, chỉ để mẹ đi cùng cô.

Thời điểm sinh con chắc chắn vất vả, chẳng qua lúc bé đầu thuận lợi sinh ra Mạnh Vãn tức khắc cảm thấy tất cả đều đáng giá!

"Bé lớn là anh trai nhé." Hộ sĩ cười nói.

Bé tắm rửa xong, hộ sĩ ôm đến bên người Mạnh Vãn cho cô xem, Mạnh Vãn thở hổn hển, còn chưa kịp thấy rõ ràng bé lớn, bụng cô lại tê rần. Đứa thứ hai lập tức muốn ra ngoài, bác sĩ hộ sĩ lại bắt đầu bận rộn, lần này sinh thuận lợi hơn nhiều, là một tiểu công chúa.

Bác sĩ hộ sĩ đều khen Mạnh Vãn vận khí tốt, nói đã lâu không đỡ đẻ cho thai long phượng, thể xác và tinh thần Mạnh Vãn đều mệt mỏi nằm đó, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

Ở phòng sinh đợi them hơn hai tiếng, Mạnh Vãn đẩy trở về phòng bệnh.

Hai đứa nhỏ đều rất khỏe mạnh, anh trai có 2.7kg, em gái 2.4kg.

Mẹ Mạnh mời chuyên gia thúc sữa tới, lúc này đưa người tới giúp Mạnh Vãn mát xa, Lục Triều Thanh lại ngồi ở bên cạnh, có vẻ hơi vô ý.

Mạnh Vãn cũng không rảnh phản ứng chồng mình.

Mãi đến đêm khuya tĩnh lặng, Mạnh Vãn tỉnh giấc, nhìn thấy Lục Triều Thanh còn thức, canh giữ ở bên giường nhỏ, cô mới nhẹ nhàng gọi anh một tiếng.

Kỳ thật Mạnh Vãn sinh con cũng xem như rất thuận lợi, nhưng lúc này thần sắc cô vẫn tiều tụy, trong mắt còn có tơ máu.

Lục Triều Thanh nhanh chóng trở lại bên cạnh cô, thấp giọng hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái không?"

Mạnh Vãn lắc đầu, nhìn về phía giường nhỏ cách đó không xa: "Ôm lại đây cho em xem con."

Lục Triều Thanh xác định cô không sao, lúc này mới đi ôm bé tới, trước đó anh đã luyện tập ôm em bé, tuy rằng biết nhưng lúc này anh vẫn thật cẩn thận. Mạnh Vãn nhìn thấy anh như vậy liền muốn cười, chờ hai đứa bé đều được ôm tới, trong mắt Mạnh Vãn liền không có chồng, toàn tâm toàn ý nhìn con.

"Anh trai giống anh, em gái giống em." Đây là kết quả quan sát của Mạnh Vãn.

Lục Triều Thanh cũng cảm thấy vậy.

Mạnh Vãn cười với bọn nhỏ: "Không biết chỉ số thông minh giống ai."

Lục Triều Thanh sờ sờ tay hai anh em, tự nhiên nói: "Giống ai cũng tốt."

Mạnh Vãn nghĩ nghĩ, thở dài: "Vẫn nên giống anh đi, bằng không việc dạy làm bài tập quá mệt mỏi."

Lục Triều Thanh hoàn toàn không nghĩ xa như vậy, anh chỉ hy vọng Mạnh Vãn ở cữ thật tốt, bọn nhỏ cũng đều khỏe mạnh.

.

Sinh song thai quá vất vả, Mạnh Vãn ở cữ hai tháng, mới định ra cửa.

Lúc này hai đứa nhỏ đều đã lớn lên trắng trẻo mập mạp, Mạnh Vãn để anh trai gọi là Lục Tiểu Triều, em gái gọi là Lục Tiểu Vãn, đương nhiên đây đều là tên trong nhà, tên chính thức cần có văn hóa!

Ngoài mẹ Mạnh đang ở bên này hỗ trợ, Mạnh Vãn còn mời cả chuyên gia ở cữ.

Rốt cuộc hết cữ, Mạnh Vãn quyết định cùng Lục Triều Thanh đi hẹn hò, bốn giờ chiều trang điểm xong, cô ôm hôn hai anh em một cái, rồi cùng Lục Triều Thanh cùng nhau ra cửa.

Tân phòng vừa trang trí xong, hai vợ chồng hiện tại còn ở nhà Mạnh Vãn tại tiểu khu Hương Chương, mẹ Mạnh đưa con gái con rể ra đến cửa, nhìn bọn họ đi về phía thang máy liền đóng cửa lại. Mà Mạnh Vãn mới vừa vươn tay ra muốn ấn thang máy, Lục Triều Thanh đột nhiên túm tay cô, lôi kéo cô nhanh chóng đi sang về phía nhà anh.

Mạnh Vãn nghi hoặc: "Làm gì?"

Sườn mặt Lục Triều Thanh thanh lãnh, bằng tốc độ thật nhanh mở khóa cửa, sau đó liền lôi kéo Mạnh Vãn đi vào. Vừa tiến vào, Lục Triều Thanh một tay đóng cửa một tay liền áp Mạnh Vãn lên vách tường, cúi đầu hôn môi cô.

Mạnh Vãn nháy mắt mềm xuống dưới.

Trời biết, từ khi cô mang thai, Lục Triều Thanh liền tu luyện thành Ninja rùa, bất kể Mạnh Vãn câu dẫn như thế nào đi nữa anh đều thủ vững trận tuyến, thủ vững lâu đến nỗi Mạnh Vãn quên luôn hồi trước khi đăng ký Lục Triều Thanh cũng là một con sói trầm mặc nhiệt tình. Hiện giờ giáo sư Lục một lần nữa khôi phục lang tính, Mạnh Vãn quân lính tan rã.

Nhưng cô rất hưởng thụ, bởi vì Lục Triều Thanh nhiệt tình cũng là một loại khen tặng đối người phụ nữ một người vợ như cô.

"Gấp như vậy sao?" Cô túm tóc anh.

Lục Triều Thanh không có trả lời, kéo áo khoác cô ném lên mặt đất.

Bên cạnh chính là ván cửa, Mạnh Vãn sợ mẹ đi ra sẽ nghe thấy, nhắc nhở anh đi vào trong phòng.

Lục Triều Thanh lập tức bế lên Mạnh Vãn đi vào phòng ngủ.

Vào phòng ngủ Lục Triều Thanh càng thêm điên cuồng.

Chờ anh không điên cuồng nữa thì ngoài cửa sổ trời đã tối rồi, Mạnh Vãn nhìn thời gian, đều sắp 7 giờ, phải biết rằng hai người bốn giờ ra khỏi nhà.

"Còn, còn đi nhà hang nữa không?" Ghé vào trong ngực Lục Triều Thanh, Mạnh Vãn vô lực hỏi.

Lục Triều Thanh nhìn mặt cô ửng đỏ, lắc đầu: "Ở nhà ăn đi, bên ngoài lạnh lẽo, cẩn thận cảm." Anh lo lắng sức đề kháng của cô kém.

Mạnh Vãn muốn cười: "Chúng ta khai hỏa, liệu mẹ em có thể ngửi ra mùi gì không nhi?"

Lục Triều Thanh bỗng nhiên ý thức được, đây đúng là một vấn đề.

"Gọi cơm hộp đi." Mạnh Vãn đã lâu không ăn cơm hộp.

Lục Triều Thanh nghĩ tới giáo sư Cao, thời gian này, giáo sư Cao không có tiết, anh liền cầm lấy di động, gọi cho giáo sư Cao.

Giáo sư Cao đã thật lâu không có nhận được điện thoại do Lục Triều Thanh chủ động gọi tới, từ sau khi Mạnh Vãn mang thai, Lục Triều Thanh giống như đã quên luôn người đồng nghiệp là anh, mỗi ngày đúng giờ đúng giờ tới trường học, tan tầm lập tức đúng giờ rời đi, giống như toàn bộ đại học Z đều không có thứ gì đáng giá để anh lãng phí thêm một giây.

"Anh là?" Nhận điện thoại, giáo sư Cao cố ý châm chọc đồng nghiệp một phen.

Ôm eo thon của vợ, Lục Triều Thanh căn bản không nhận ra đồng nghiệp đang châm chọc, trực tiếp hỏi: "Hiện tại anh có rảnh không? Tôi muốn nhờ anh đưa cơm hộp, nhà ăn giúp chúng tôi."

Giáo sư Cao không thể tin được vào tai mình, chờ một lát mới hỏi: "Sao đột nhiên lại muốn ăn cơm hộp căn tin? Mẹ Mạnh Vãn không phải đang ở cùng hai người sao?"

Lục Triều Thanh nhìn Mạnh Vãn đang nhịn cười, tạm thời nói dối: "Bà có việc ra cửa, tôi với Mạnh Vãn phải trông con, không rời đi được, cơm hộp bên ngoài không yên tâm bằng nhà ăn."

Giáo sư Cao là người nhiều lòng nhiệt tình, biết đồng nghiệp Tiểu Lục trong nhà có hai đứa nhỏ cần chăm sóc rất vất vả, anh lập tức đáp ứng.

Hai mươi phút sau, giáo sư Cao xách một túi cơm hộp từ nhà ăn với một túi hoa quả đi tới dưới lầu nhà đồng nghiệp, vừa muốn đi vào lại đã thấy Lục Triều Thanh ở trong đại sảnh chờ.

"Cảm ơn." Lục Triều Thanh tới nhận đồ trong tay anh, cũng dựa theo Mạnh Vãn dặn dò, hứa hẹn: "Về sau anh có cái gì việc gì cần hỗ trợ, cứ gọi tôi."

Giáo sư Cao rất hưởng thụ, cười nói: "Việc nhỏ mà thôi, đi thôi, cùng nhau đi lên đi, tôi cũng nhìn bọn nhỏ chút."

Lục Triều Thanh trầm mặc, không thể không nói dối lần nữa: "Đều ngủ rồi, lần sau anh lại tới xem đi."

Nói xong, anh gần như đoạt lấy cơm hộp cùng trái cây từ trong tay giáo sư Cao, sau đó không chút lưu tình mà đi về phía thang máy.

Giáo sư Cao ngơ ngác mà đứng tại chỗ, sau một lúc lâu cũng chưa nghĩ ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Bên kia, thang máy dừng ở tầng mười sáu, Lục Triều Thanh vừa đi ra liền nhìn về phía cửa chính Mạnh gia đầu tiên, xác định không có nguy hiểm, anh mới nhanh chóng lướt trở về nhà mình.

Hai người giống như đi ăn trộm, Mạnh Vãn cười đến đau cả bụng.

"Giáo sư Cao không mắng anh sao?" Mạnh Vãn nghiêm túc hỏi, tuy rằng đêm nay cô cũng coi như cùng Lục Triều Thanh hố giáo sư Cao.

Lục Triều Thanh cũng không cho rằng đồng nghiệp của mình có thể dễ dàng mắng chửi người khác.

Anh mới vừa nói xong, Mạnh Vãn di động liền vang lên, thế mà lại là giáo sư Cao gọi tới, hỏi cô và Lục Triều Thanh đang làm cái quỷ gì.

Mạnh Vãn mạnh mẽ nói sang chuyện khác: "Đêm nay đã làm phiền anh rồi, đợi khi nào anh và Lưu tỷ làm hôn lễ, cứ để hai đứa nhà em làm hoa đồng cho hai người."

Giáo sư Cao liền vui vẻ, con của Lục Triều Thanh và Mạnh Vãn khẳng định đều xinh đẹp, vừa bổ não hình ảnh hai đứa bé xinh đẹp giúp Lưu Niệm kéo áo cưới, oán khí của giáo sư Cao liền biến mất.

Chỉ là, sau khi điện thoại kết thúc, giáo sư Cao vui vẻ quay về, anh đột nhiên ý thức được một vấn đề! Qua tháng ba anh với Lưu Niệm làm hôn lễ, Mạnh Vãn nói thật dễ nghe, nhưng con nhà Lục Triều Thanh có là thiên tài đi nữa thì hai đứa trẻ con hơn năm tháng tuổi cũng không thể nào làm hoa đồng cho Lưu Niệm được!

Lại bị hố rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro