44: Ngọt ngào
Nhà trẻ của Lục Tiểu Triều, Lục Tiểu Vãn ở ngày gần tiểu khu, buổi chiều Mạnh Vãn đi đón hai anh em, cô đứng ở cửa chờ, khi cô giáo đưa các em nhỏ đang xếp thành hang đi ra, Mạnh Vãn liếc mắt một cái liền thấy được hai đứa nhỏ nhà mình. Hai anh em đi song song, trong lòng anh trai ôm hai cái balo nhỏ, thần sắc nhàn nhạt, con gái không biết đang cười cái gì.
"Mẹ!" Đội ngũ giải tán, Lục Tiểu Vãn vui vẻ chạy về phía Mạnh Vãn, cô bé con mặc váy màu hồng phấn, xinh đẹp cực kỳ.
Mạnh Vãn ngồi xổm xuống ôm con gái, lại nhìn về phía con trai đang theo phía sau.
Lục Tiểu Triều bốn tuổi đã giống ông cụ non hiểu chuyện, cũng không thích chủ động đòi ôm với ba mẹ, yên tĩnh đứng cạnh em gái.
Mạnh Vãn chỉ vào balo trong lòng ngực con trai hỏi con gái: "Sao lại để anh trai giúp con mang balo?"
Lục Tiểu Vãn nhìn nhìn anh trai, ăn vạ trong lòng ngực mẹ: "Anh trai khỏe hơn con."
Mạnh Vãn giáo dục con gái: "Nhưng anh trai hiện tại cũng là trẻ con, ôm hai cái balo sẽ rất mệt."
Lục Tiểu Vãn nghe xong, nghiêm túc hỏi anh trai: "Anh trai mệt sao?"
Lục Tiểu Triều lắc đầu, nghiêm trang mà trả lời: "Không mệt." Cho nên cậu không rõ vì sao em gái lại chê balo nặng, rõ ràng cậu cầm cả hai cái cũng chưa cảm thấy nặng gì.
Mạnh Vãn không có biện pháp, con gái quá thích làm nũng, ông nội bà nội ông ngoại bà ngoại toàn bộ đều bị con bé bắt làm tù binh, tính cả anh trai bằng tuổi cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Mỗi tay dắt một đứa nhỏ, ba mẹ con vừa nói chuyện vừa đi về nhà.
Lục Tiểu Triều nói với Mạnh Vãn: "Mẹ, cô giáo cho bài tập, để bọn con học thuộc "Mẫn nông", ngày mai kiểm tra."
Mạnh Vãn cười: ""Mẫn nông" á, lúc con hai tuổi đã có thể đọc thuộc."
Lục Tiểu Triều nhìn về phía em gái: "Em gái còn không thuộc đâu."
Lục Tiểu Vãn đang xem hoa cúc nhỏ trong bồn hoa ven đường, không nghe thấy anh trai đang nói cái gì.
Mạnh Vãn cười với con trai: "Buổi tối để ba dạy em gái đọc thơ."
Sau khi về đến nhà, Mạnh Vãn giúp hai anh em rửa mặt rửa tay thay quần áo, bận rộn xong rồi, Lục Tiểu Triều ôm Ipad ngồi ở trên sô pha xem phim hoạt hình người máy cậu thích nhất, trước khi dùng cơm và sau khi ăn xong cậu có thể xem hai tập, Lục Tiểu Vãn cũng có Ipad riêng, nhưng cô bé thích xem Heo nhỏ Bội Kỳ.
Hai anh em mỗi người ngồi một đầu sô pha, Lục Tiểu Vãn mở loa cực kỳ to, xem một lát liền cười ngây ngô một đợt.
"Em để nhỏ tiếng thôi." Lục Tiểu Triều yêu cầu em gái.
Lục Tiểu Vãn làm mặt quỷ với anh trai, cũng không vặn nhỏ đi.
Lục Tiểu Triều liền ôm Ipad đi vào phòng.
Bảo mẫu muốn đi mua đồ ăn, Mạnh Vãn cùng bảo mẫu nói mấy câu xong, quay về cùng con gái xem hai tập Heo nhỏ Bội Kỳ, thấy con gái còn muốn mở tập tiếp theo ra xem, Mạnh Vãn đúng lúc đè tay béo của con gáilaij, ôn nhu hỏi: "Hôm nay cô giáo có ra bài tập về nhà không?"
Lục Tiểu Vãn chớp chớp mắt, gật gật đầu.
Mạnh Vãn liền lấy Ipad đi, mở giao diện đọc thơ cổ, cho chạy bài "Mẫn nông", để con gái đọc theo.
Lục Tiểu Vãn nhìn hai cái, đột nhiên ngả lên sô pha, buồn ngủ dụi mắt: "Con buồn ngủ, mẹ ơi con muốn đi ngủ."
Mạnh Vãn trăm phần trăm kiên nhẫn tức khắc giảm xuống một phần mười, cô ôm con gái lên đùi, chính mình đọc một câu, để con gái học một câu.
Lục Tiểu Vãn không thích đọc sách, xoắn đến xoắn đi, còn ngắt lời các kiểu, một lát hỏi anh trai đang làm cái gì, một lát hỏi tối nay buổi tối ăn món gì, một lát hỏi khi nào ba về, vì thế sự kiên nhẫn của Mạnh Vãn lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ nhanh chóng bị cạn sạch, cuối cùng, Mạnh Vãn quyết định từ bỏ!
5 giờ hơn, Lục Triều Thanh tan tầm về nhà.
Lục Tiểu Vãn là người đầu tiên chạy tới huyền quan đón ba.
Con gái ăn mặc váy nhỏ màu trắng, xinh đẹp giống cô công chúa nhỏ, Lục Triều Thanh cười bế con gái lên.
"Ba tốt nhất." Lục Tiểu Vãn ôm ba hôn một cái.
Lục Triều Thanh thực hưởng thụ.
Phòng khách, Mạnh Vãn nhìn dáng vẻ hòa hợp của hai cha con, cười lạnh bàn giao cho Lục Triều Thanh: "Hôm nay nhà trẻ cho bài tập, học thuộc "Mẫn nông", ngày mai kiểm tra, cơm nước xong anh dạy Tiểu Vãn đi, em đã dạy xong cho Tiểu Triều."
Lục Triều Thanh:......
Con trai hai tuổi đã biết ngâm nga các loại thơ cổ, cô cho rằng anh không biết sao?
Nhìn cảnh mẹ chiếm công con trai, Lục Triều Thanh sờ sờ đầu con gái, ôn thanh nói: "Buổi tối ba dạy con học."
Lục Tiểu Vãn chu miệng: "Con không muốn đọc sách!"
Lục Triều Thanh bình tĩnh giảng đạo lý: "Cô giáo cho bài tập cần phải hoàn thành."
Lục Tiểu Vãn nhìn nhìn ba, bỗng nhiên cảm thấy ba cũng không tốt như vậy, chỉ là so với mẹ đỡ đáng sợ hơn một chút.
Cơm chiều một nhà bốn người vui vẻ ăn, sau khi ăn xong Mạnh Vãn cùng con trai ở phòng khách xem TV, Lục Triều Thanh mạnh mẽ ôm con gái vào thư phòng.
Hơn mười phút sau, thư phòng đột nhiên truyền đến tiếng khóc của Lục Tiểu Vãn: "Ô ô ô, con không học đâu...... Ba, con muốn xem TV......"
Mạnh Vãn lập tức giảm tiếng TV, Lục Tiểu Triều ngồi bên cạnh cũng nhìn về phía thư phòng.
"Học xong là có thể xem TV." Lục Triều Thanh kiên nhẫn dỗ con gái.
"Bây giờ con muốn xem cơ!" Lục Tiểu Vãn tiếp tục khóc đầu tội nghiệp.
"Không được, trước hết phải làm xong bài tập." Lục Triều Thanh vẫn bình tĩnh như cũ.
"Con không muốn đi nhà trẻ......" Lục Tiểu Vãn bắt đầu từ ghét học thăng cấp lên thành ghét nhà trẻ.
Lục Triều Thanh hướng dẫn từng bước: "Không đọc sách sau này sẽ không tìm được việc."
Lục Tiểu Vãn: "Con có thể giúp mẹ bán mì sợi, con biết bưng mâm."
Phòng khách, Mạnh Vãn bưng kín miệng, chí hướng của con gái thật cao nha!
"Mẹ, em gái có phải cực kỳ ngốc hay không?" Lục Tiểu Triều đột nhiên hỏi, mắt đen nghi hoặc nhìn Mạnh Vãn.
Mạnh Vãn tuy rằng giận con gái không thích đọc sách, nhưng cô tuyệt đối không thừa nhận con gái là đứa ngốc, lập tức giải thích: "Em gái không phải ngốc, mà là cực kỳ lười."
Lục Tiểu Triều không hiểu: "Đọc sách rất khó sao? Con nghe một lần liền đọc được."
Mạnh Vãn thở dài ở trong lòng, học bá đâu hiểu được nỗi khổ của học tra?
Ôm con trai, Mạnh Vãn hôn hôn lên gáy con, kiêu ngạo nói: "Đó là bởi vì con càng giống mẹ a, đặc biệt thông minh, học cái gì cũng một lần là thuộc."
Lục Tiểu Triều bốn tuổi còn chưa có cơ hội nghiệm chứng lời mẹ nói là thật hay giả, không chút do dự tin.
Thư phòng, Lục Tiểu Vãn dựa vào long ba, đôi mắt đều khóc đến sưng lên: "Ba lại bắt con đọc, con sẽ không thích ba nữa."
Lục Triều Thanh:......
"Con ngoan ngoãn đọc đi, học xong, cuối tuần ba sẽ đưa con đi chơi công viên." Giảng đạo lý không được, Lục Triều Thanh đành phải dụ dỗ con gái.
Lục Tiểu Vãn miễn cưỡng gật gật đầu.
Lục Triều Thanh tiếp tục một câu một câu dạy con gái đọc thơ, Lục Tiểu Vãn vừa dụi mắt vừa nhắc lại, thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng ngủ luôn trong lòng ba. Lục Triều Thanh cúi đầu, nhìn gương mặt nhỏ của con gái cực giống Mạnh Vãn, đã thích, lại đau đầu, con gái mới lên nhà trẻ đã khó dạy như vậy, đến lúc lớn phải làm sao bây giờ?
Cũng đã ngủ rồi, Lục Triều Thanh không thể nhẫn tâm tiếp tục ép con gái học, ôm con đi ra ngoài.
Mạnh Vãn thấy nhiều không trách, nhờ Lục Triều Thanh đi xem con trai tắm rửa, cô dùng chậu rửa mặt bưng nước ấm giúp ngủ con gái lau mình.
Trong phòng tắm, Lục Tiểu Triều hỏi ba: "Em gái học thuộc chưa ạ?"
Lục Triều Thanh lắc đầu.
Lục Tiểu Triều thực lo lắng: "Vậy ngày mai cô giáo kiểm tra bài tập thì phải làm sao bây giờ?"
Lục Triều Thanh cũng không biết a.
Hai vợ chồng dỗ hai đứa nhỏ đi ngủ xong, cùng nhau trở về phòng ngủ.
Mạnh Vãn vừa nằm lên giường, Lục Triều Thanh liền lăn lại đây.
Mạnh Vãn buồn cười, nhìn gương mặt đẹp trai của anh: "Mới vừa dạy học cho con gái xong, anh vẫn còn tinh lực à?"
Lục Triều Thanh động tác tạm dừng, bất đắc dĩ mà nói: "Tiểu Vãn khẳng định giống em."
Mạnh Vãn cố ý giả bộ hồ đồ: "Xinh đẹp giống em đúng không?"
Ý Lục Triều Thanh rõ ràng là con gái giống cô ngốc giống cô lười giống cô thích làm nũng, nhưng đối mặt với mắt to lấp lánh của Mạnh Vãn, anh lập tức nuốt xuống lời nói thật bên miệng, cúi đầu hôn lên đôi môi hồng nộn của cô.
Đêm khuya tĩnh lặng, nghi hoan hảo.
.
Ngày hôm sau, Lục Tiểu Triều, Lục Tiểu Vãn cùng đi nhà trẻ.
Cô giáo kiểm tra bài tập, các bé như Lục Tiểu Triều đã thuộc thơ mỗi người được nhận một đóa hoa đỏ, các bé như Lục Tiểu Vãn đọc không ra thơ, mỗi người nhận một đóa hoa hồng phấn.
Những bé nhận được hoa hồng vẫn cười hì hì như cũ, chỉ có Lục Tiểu Vãn nhìn nhìn hoa hồng trong tay mình, lại nhìn nhìn hoa đỏ trên bàn anh trai, chớp chớp mắt, nước mắt to như hạt đậu liền xoạch xoạch rơi xuống, nhìn anh trai yên lặng khóc lên.
"Em gái đừng khóc." Lục Tiểu Triều thấy em gái há to miệng, lúc nào cũng có thể khóc lên thành tiếng, vội vàng an ủi em gái.
Lục Tiểu Vãn chỉ vào bông hoa của anh trai: "Em thích đỏ."
Lục Tiểu Triều lập tức đem hoa đỏ của mình nhét vào tay em gái: "Anh trai cho em."
Khuôn miệng mở to của Lục Tiểu Vãn liền ngậm lại, nắm chặt hoa của anh, bé đưa hoa hồng của mình cho anh trai: "Cái này cho anh."
Lục Tiểu Triều vừa muốn nhận, lại thấy tay em gái hơi rụt xuống, cậu liền sửa miệng: "Hoa hồng cũng cho em gái, em gái có hai đóa."
Lục Tiểu Vãn nghe xong, vui vẻ mà cười, gương mặt trắng nõn còn treo hai dòng nước mắt.
Cuối cùng em gái cũng không khóc, Lục Tiểu Triều nhẹ nhàng thở ra.
.
Tuy rằng Lục Tiểu Vãn không hoàn thành bào tập cô giao, nhưng tới cuối tuần, Mạnh Vãn, Lục Triều Thanh vẫn đưa hai anh em đi vườn bách thảo cảm thụ thiên nhiên.
Chin trong vườn kêu vui sướng, Lục Tiểu Vãn thích thú ghé lên vai ba tìm con sóc trên nhánh cây, phát hiện một con sóc, bé liền nhìn chằm chằm nửa ngày, nhìn chán mới đi tiếp. Con gái giao cho Lục Triều Thanh, Mạnh Vãn nắm tay con trai đi phía trước, Lục Tiểu Triều đối với xung quanh đều rất tò mò, nhìn thấy một cái cây liền hỏi mẹ đó là loại cây gì.
Mạnh Vãn làm gì có học thức đó, đành mỗi lần con trai hỏi cô lại móc di động ra quét hình ảnh.
Lục Tiểu Triều nhìn vài lần, sau đó trực tiếp cầm di động của mẹ, tjw mình quét, lại phát giọng nói giới thiệu.
Nhìn con trai đang cùng đám thực vật than thiết ở chung một chỗ, Mạnh Vãn bỗng nhiên cảm thấy lúc đi chơi mang con gái vẫn vui hơn.
Cô lập tức đổi con cùng Lục Triều Thanh.
Lục Tiểu Vãn và mẹ có cũng sở thích, thích chụp ảnh! Nhìn thấy bông hoa xinh đẹp, hai mẹ con liền ngồi xổm trước hoa, làm tư thế tự chụp. Dần dần, liền biến thành hai cha con Lục Triều Thanh đi ra rất xa phía trước, vừa quay đầu lại lại phát hiện hai mẹ con Mạnh Vãn vẫn còn chụp ảnh ở đằng sau, hai cha con đành phải lộn trở lại chờ hai người.
Vừa đi vừa dừng, một nhà bốn người gặp mấy người làm vườn đang trồng cây giống, mọi người nhóm cúi đầu đào hố, bận rộn đến nỗi mồ hôi đầy đầu.
Lục Tiểu Vãn lần đầu nhìn thấy người ta trồng cây, kéo tay mẹ đứng ở bên cạnh xem say sưa, nhìn một hội cô bé đột nhiên thốt ra một câu: "Cày đồng đang buổi ban trưa!"
Mạnh Vãn khó tin mà cúi xuống, Lục Triều Thanh cũng nhìn sang.
Lục Tiểu Vãn vậy mà từng câu đọc thuộc cả bài "Mẫn nông".
Mạnh Vãn vui mừng cực kỳ, bế lên con gái hôn thật mạnh, Lục Triều Thanh cười đứng nhìn, Lục Tiểu Triều cũng cảm thấy em gái rốt cuộc không ngu ngốc.
Chỉ có mấy cái người làm vườn đang bận rộn, sâu kín nhìn một nhà bốn người bằng ánh mắt "Có bệnh".
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro