Chương 10: Tiểu tâm cơ của giáo sư vật lý
Ngày mưa, thích hợp nhất để ăn một chén mì sợi nóng hầm hập.
Cơm tối Mạnh Vãn quyết định ăn luôn ở tiệm mì, Lục Triều Thanh thấy liền ngồi đối diện cô, cũng muốn ăn mì sợi.
Giữa trưa hai người bị sinh viên khoa vật lý trêu chọc, không khí lúc ấy hơi có chút xấu hổ, bất quá Lục Triều Thanh tỏ vẻ đem lời đồn đại như gió thoảng bên tai, Mạnh Vãn cũng không phải kiểu đặc biệt ngượng ngùng, liền tiếp tục coi Lục Triều Thanh là hàng xóm đối diện mà ở chung.
Mì của hai người đồng thời được bưng đến, bát mì của Mạnh Vãn có thả thịt bò, trứng luộc nước trà, rau xanh, chay mặn phối hợp, Lục Triều Thanh chỉ cần một chén mì thịt bò bình thường.
Khẩu vị Lục Triều Thanh thiên về thanh đạm, canh suông nước lạt, mắt thấy Mạnh Vãn cho một muỗng to tương ớt, còn thêm dấm, dầu ớt vào trong bát, Lục Triều Thanh cũng muốn thử xem.
Anh cho hơi nhiều tương ớt.
Mạnh Vãn đã bắt đầu ăn, Lục Triều Thanh vô tình nhìn sang, thấy chóp mũi cô toát ra một lớp mồ hôi mỏng, môi hồng hồng, khung cảnh rất sống động, không có hoá trang tỉ mỉ không có cố ý sắp xếp, thế nhưng lại toát ra vài phần diễm lệ vũ mị.
Ăn xong một miếng mì, Mạnh Vãn ngẩng đầu, hỏi Lục Triều Thanh: "Lát nữa trong tiệm không bận, nếu anh có việc thì cứ về trước đi."
Lục Triều Thanh không có việc gì.
Mạnh Vãn tò mò: "Anh ngày thường ở nhà làm cái gì?" Ở trong mắt cô, độc lai độc vãng như Lục Triều Thanh giống như một người máy, chỉ có ở chuyện của giáo sư Cao mới biểu hiện ra một chút mùi vị con người.
Lục Triều Thanh: "Đọc luận văn, viết luận văn." Còn có ăn đồ ăn vặt.
Mạnh Vãn trợn mắt há hốc mồm: "Một chút hoạt động giải trí cũng không có?"
Lục Triều Thanh nghĩ nghĩ, đáp: "Gần đây tôi đang suy xét nuôi con mèo."
Mạnh Vãn hứng thú: "Chủng loại gì?"
Lục Triều Thanh: "Mèo li hoa*." Anh so sánh các loại mèo, thì mèo li hoa là chủng loại tiến hóa tự nhiên, khỏe mạnh không dễ sinh bệnh.
*Mèo li hoa: nguyên văn Li Hoa Miêu 狸花猫. Được gọi là Mèo Li Hua Trung Quốc, Li Hua, Li Hua Mau và nhiều tên gọi khác, hoặc đơn giản là Li Mao. Giống mèo này có nguồn gốc từ thiên nhiên hoang dã Trung Quốc, trải qua hàng ngàn năm chọn lọc tự nhiên lưu lại. Thường được biết đến nhiều nhất qua điển cố "Ly miêu hoán thái tử". Tên tiếng anh của giống mèo này là Dragon Li.
Trong số bạn tốt của Mạnh Vãn có người nuôi mèo li hoa, rất đáng yêu, nhưng cô lười đến làm sạn phân quan*, cũng vài lần từng động tâm muốn nuôi mèo, cuối cùng đều thất bại.
*Sạn phân quan: quan dọn kít mèo. Theo cách gọi mèo là "hoàng thượng" thì người dọn kít mèo được phong chức quan gọi là "sạn phân quan"
"Mua về thì cho nhìn với ha." Mạnh Vãn thuận miệng nói.
Lục Triều Thanh: "Được."
Hai người câu có câu không trò chuyện, ăn xong liền ai làm việc đó.
Tầm tám rưỡi, luật sư Ngô đã lâu không xuất hiện đẩy cửa quán đi vào.
Tiểu Diệp nhìn nhìn Lục Triều Thanh cách đó không xa đang đưa lưng về phía bên này lau bàn, cười đặc biệt nhiệt tình: "Luật sư Ngô tới ăn mì sao?"
Luật sư Ngô nhìn Mạnh Vãn cười: "Ăn rồi, hôm nay trời mưa, tôi sợ người nào đó không mang dù." Ngày mưa, hắn cũng không tin Mạnh Vãn còn đi xe đạp.
Tiểu Diệp tấm tắc hai tiếng.
Luật sư Ngô đi đến đối diện Mạnh Vãn, hỏi như thể bạn bè lâu năm: "Bây giờ tan làm, hay là chờ thêm một chút?"
Mạnh Vãn cầm lấy cái dù của mình đang đặt ở dưới bàn: "Tôi có mang theo."
Luật sư Ngô vẫn là cười: "Tôi đưa cô về, bước dạo trong mưa cũng không tồi."
Nhưng vào lúc này, Lục Triều Thanh đã bưng khay đi tới, bóng dáng cao lớn đĩnh bạt, cũng thu hút ánh nhìn của luật sư Ngô. Hắn chưa từng gặp Lục Triều Thanh, liếc mắt đánh giá Lục Triều Thanh từ trên xuống dưới, thấp giọng hỏi Mạnh Vãn: "Nhân viên mới? Bề ngoài không tồi a." Hắn phát hiện, giá trị nhan sắc của nhân viên tiệm mì đều ở trên mặt bằng chung, nếu không phải quan hệ công việc, luật sư Ngô thật đúng là lo lắng Mạnh Vãn cùng nhân viên nam tuấn tú ở chung lâu rồi sẽ nảy sinh tình cảm.
Không đợi Mạnh Vãn mở miệng, Tiểu Diệp cướp lời giải thích: "Cái gì mà nhân viên mới, đó là giáo sư vật lý trẻ nhất đại học Z, ở phòng đối diện lão bản nhà chúng tôi, lần trước đánh cược với lão bản bị thua nên cuối tuần này phải tới tiệm mì bưng bê."
Ánh mắt luật sư Ngô khẽ biến, ý vị thâm trường mà nhìn về phía Mạnh Vãn.
Mạnh Vãn không giải thích gì, thời gian cũng không còn sớm, Từ Duyệt đã bắt đầu quét tước vệ sinh trong tiệm, hai tiểu ca mì sợi cũng đều đang nghỉ ngơi, Mạnh Vãn liền đứng lên, vừa đi về phía phòng thay đồ vừa hỏi Lục Triều Thanh: "Tôi phải đi về, đi cùng chứ?" Rốt cuộc thì buổi sáng cũng là cùng nhau tới.
Nụ cười của cô tươi tắn sáng lạn, Lục Triều Thanh quét mắt về phía luật sư Ngô bên kia, gật đầu.
Mạnh Vãn rất nhanh đã đi ra, Lục Triều Thanh cũng cầm dù của mình lên.
Mạnh Vãn đặt dù ở phía quầy, cô đi lấy, Tiểu Diệp đột nhiên ôm lấy dù, nhìn cô lấy lòng: "Lão bản, em không mang dù, chị cho em mượn dù đi, dù sao chị cũng có hai vị hộ hoa sứ giả."
Mạnh Vãn nhíu mày.
Tiểu Diệp thu hồi vẻ cười, tội nghiệp: "Lão bản, em thật sự là quên mang theo."
"Chúng ta đi chung một cái là được." Luật sư Ngô lập tức nắm lấy cơ hội, ân cần nói.
Tiểu Diệp âm thầm sốt ruột, luật sư Ngô và giáo sư Lục đều rất tuấn tú, nhưng luật sư Ngô lời ngon tiếng ngọt vừa nhìn đã biết là tay già đời giữa bụi hoa, nào được như giáo sư Lục thanh thuần, Tiểu Diệp càng hy vọng lão bản và giáo sư Lục ở bên nhau. Từ nhỏ quen biết, ở nhà cách vách, sau khi tốt nghiệp còn đều ở bên trong bên ngoài một khu đại học, quả thực là lương duyên trời cho!
Tiểu Diệp lén đưa mắt ra hiệu với Lục Triều Thanh.
Lục Triều Thanh mặt hướng ra ngoài cửa kính, tựa hồ không hề quan tâm đối với tình huống bên này .
Tiểu Diệp thực tức giận, ngay lúc cô chuẩn bị đưa dù cho lão bản thì Mạnh Vãn lại cười đáp ứng đề nghị của luật sư Ngô, một đoạn đường ngắn ngủn mà thôi, cô cũng không thể để nhân viên của mình gặp mưa, huống chi, lúc này cô lại cự tuyệt luật sư Ngô thì không khỏi căng thẳng.
"Đi thôi."
Luật sư Ngô đi ra khỏi tiệm mì sợi trước, mở dù, cử chỉ thân sĩ.
Mạnh Vãn cúi đầu đi đến dưới dù hắn, cùng lúc đó, Lục Triều Thanh cũng ở bên cạnh mở dù.
Rất nhanh liền biến thành luật sư Ngô cùng Mạnh Vãn đi phía trước, Lục Triều Thanh tụt ra sau vài bước.
Luật sư Ngô rất biết nói chuyện phiếm, hoàn toàn không tẻ ngắt, Mạnh Vãn nghe thấy thú vị, thường hay nghiêng đầu cười cười. Trận mưa đêm nay khá lớn, xe đạp, xe điện, ô tô trên đường đều có, lúc re vào, có chiếc xe từ phía đối diện chạy tới đây, luật sư Ngô rất tự nhiên dùng tay phải ôm lấy vai Mạnh Vãn, đưa cô sát về phía mình: "Cẩn thận."
Mạnh Vãn không khống chế được mà dựa vào trong lồng ngực hắn.
Chàng trai một thân tây trang, thân hình cao gầy, cô gái mặc váy ngắn tới gối, như chim nhỏ nép vào người, tựa như tình nhân dựa sát vào nhau ngày mưa.
Lục Triều Thanh chẳng hiểu sao cảm thấy chói mắt.
Mạnh Vãn cho rằng luật sư Ngô rất nhanh sẽ buông ra tay, nhưng luật sư Ngô không có, vẫn như cũ nhẹ nhàng mà ôm lấy vai cô.
Mạnh Vãn tránh tránh.
Luật sư Ngô lúc này mới buông ra, cúi đầu nhìn cô: "Xin lỗi."
Mạnh Vãn nhìn thẳng vào khuôn mặt tươi cười hoàn mỹ: "Tôi nói rồi, chúng ta không thích hợp, mặc kệ anh tới đón tôi bao nhiêu lần, tôi đều sẽ không đáp ứng, phía trước chính là tiểu khu rồi, anh về sớm một chút." Nói xong, Mạnh Vãn quay đầu lại, thấy Lục Triều Thanh ở ngay phía sau, cô chạy chậm vài bước chui vào dưới dù của Lục Triều Thanh.
Lục Triều Thanh cái gì cũng chưa hỏi, đúng lúc đưa dù dịch qua phía Mạnh Vãn.
Mạnh Vãn xấu hổ cười: "Phiền anh rồi."
Lục Triều Thanh thấy luật sư Ngô dừng lại ở bên đường, ánh mắt phức tạp mà nhìn chằm chằm anh chứ không phải Mạnh Vãn, anh hỏi Mạnh Vãn: "Cô nói với anh ta cái gì thế?"
Mạnh Vãn tạm thời không trả lời, chờ hai người đi thêm một đoạn, xác định luật sư Ngô không đuổi theo, cô mới thở dài: "Anh ta đang theo đuổi tôi, tôi nói với anh ta chúng tôi không có khả năng, cứ như vậy."
Lục Triều Thanh quay đầu lại, thấy luật sư Ngô còn đứng tại chỗ, anh kỳ quái hỏi: "Nếu cô không thích anh ta sao còn đồng ý đi chung dù với hắn?"
Mạnh Vãn: "Dù tôi đưa cho Tiểu Diệp rồi."
Lục Triều Thanh: "Cô có thể đi chung với tôi."
Mạnh Vãn u oán mà trừng mắt nhìn anh một cái: "Lúc ấy sao anh không nói?" Nếu Lục Triều Thanh chịu thay cô giải vây, cô cũng sẽ không bỏ qua hàng xóm mà đi với người theo đuổi.
Lục Triều Thanh không thể lý giải được oán khí của cô: "Cô có hỏi tôi đâu."
Mạnh Vãn không muốn nói chuyện với anh nữa!
Cô quay đầu đi, vừa hay bên cạnh là siêu thị của tiểu khu, Mạnh Vãn không chút nghĩ ngợi liền túm chặt cánh tay Lục Triều Thanh lôi kéo anh vào siêu thị. Tới cửa siêu thị, Mạnh Vãn lập tức ném Lục Triều Thanh lại, vọt vào siêu thị, một lần nữa mua một chiếc ô, ra tới cửa cô tự mình che ô, như thể có chút giận dỗi đi qua trước mặt mình.
Lục Triều Thanh không thể hiểu được.
Mạnh Vãn đi thật nhanh, nhưng bước chân của Lục Triều Thanh lớn, cho nên hai người vẫn cùng nhau vào thang máy.
Trong thang máy cũng chỉ có hai người bọn họ, Mạnh Vãn cứng rắn mà nói với anh: "Ngày mai không cần anh tới tiệm mì, miễn cho sinh viên khoa vật lý suy đoán lung tung."
Nữ hàng xóm không muốn cùng mình nháo thành tai tiếng, cái này Lục Triều Thanh có thể lý giải: "Được."
Sáng hôm sau, Mạnh Vãn tự mình đi tiệm mì sợi, Tiểu Diệp hỏi cô giáo sư Lục sao không tới, Mạnh Vãn ngậm miệng không nhắc. Hôm nay lại tới một đợt sóng lớn các sinh viên khoa vật lý muốn xem giáo sư Lục bưng bê "yêu đương", có điều không thấy giáo sư Lục của bọn họ, đám sinh viên đều thất vọng.
Thứ hai đi làm, giáo sư Cao nhìn như khô khan chất phác kỳ thật lại vô cùng am hiểu chuyện thu thập bát quái, trước tiên đã nghe nói tai tiếng của Lục Triều Thanh cùng Mạnh Vãn.
Hiện giờ giáo sư Cao đang cùng chị họ Lưu vào giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, chuyện tình cảm của Mạnh Vãn không đả kích được tới chỗ giáo sư Cao, anh hưng phấn đi tìm Lục Triều Thanh: "Cậu đang theo đuổi Mạnh Vãn?"
Lục Triều Thanh ngẩng đầu từ phía sau máy tính, ánh mắt mờ mịt
Giáo sư Cao lặp lại chuyện bát quái của tiệm mì sợi một lần.
Lục Triều Thanh tiếp tục nhìn màn hình, ngay cả giải thích cũng lười giải thích.
Giáo sư Cao dựa vào bàn làm việc của anh, đấm Lục Triều Thanh một quyền: "Lúc trước cậu nói tôi không có phần thắng, có phải khi đó cậu đã đánh chủ ý lên Mạnh Vãn hay không hả?" So với luật sư Ngô, anh còn có ưu thế bằng cấp chỉ số thông minh, đổi thành Lục Triều Thanh, Lục Triều Thanh mới là từ giá trị nhan sắc tới chỉ số thông minh toàn bộ đè bẹp anh.
"Tôi rất bận." Lục Triều Thanh nhíu mày nói.
Giáo sư Cao nhìn nhìn màn hình máy tính, lập tức bị bài nghiên cứu hấp dẫn, bắt đầu cùng Lục Triều Thanh nói tới đề tài học thuật.
.
Chút giận dỗi của Mạnh Vãn với Lục Triều Thanh đã sớm hết, có điều thời gian đi làm của hai người bất đồng, Mạnh Vãn là đi muộn về muộn, Lục Triều Thanh là đi sớm về sớm, cho nên hai người tuy rằng ở nhà đối diện nhưng rất ít có cơ hội chạm mặt.
Hôm nay là cuối tuần, Mạnh Vãn ngồi trong tiệm, đột nhiên nhận được Wechat từ Lục Triều Thanh: Mèo của tôi tới rồi.
Ánh mắt Mạnh Vãn sáng lên: Chụp ảnh đi?
Một lát sau, ảnh chụp được gửi tới, một con mèo li hoa tầm hai tháng tuổi trốn dưới giường Lục Triều Thanh, vẻ mặt cảnh giác.
Mạnh Vãn: Sao lại nó chạy xuống dưới giường vậy?
Lục Triều Thanh: Có lẽ là sợ người lạ.
Mạnh Vãn lại nhìn ảnh chụp thêm mấy lần, có chút muốn đi sờ một cái.
Lục Triều Thanh: Cô có muốn qua đây xem không?
Lời mời từ người máy hàng xóm có vẻ phá lệ ấm áp, Mạnh Vãn cười: Được a, tôi hiện tại qua đó.
Lục Triều Thanh: Thuận tiện giúp tôi mang một phần cơm hộp, mì thịt bò.
Mạnh Vãn có chút ngốc, nhìn thời gian, buổi sáng mười một giờ năm mươi.
Người máy có phải là cố ý chọn thời gian này mời cô đi sờ mèo, mục đích chân chính là muốn cô đưa cơm hộp giùm đi?
Nhưng Mạnh Vãn cảm thấy, người máy hẳn là không có gian trá như vậy, bề ngoài không giống.
Mạnh Vãn đi gọi hai phần mì sợi.
Lúc cô chờ mì sợi, hai đầu gối Lục Triều Thanh quỳ trên sàn nhà, khom lưng xuống thấp, lại lần nữa dùng đậu miêu bổng* gọi con mèo li hoa anh mới mua ra ngoài. Nhưng mà con mèo li hoa nho nhỏ vẫn không nhúc nhích mà nằm sâu trong đáy giường, đôi mắt màu hổ phách nhìn theo đậu miêu bổng, nhưng vẫn không có chút xíu nào tỏ ý muốn ra ngoài.
*đậu miêu bổng: mấy loại que đồ chơi của mèo đó, mình đọc liên tưởng tới "đả cẩu bổng" nên giữ nguyên, nghe nó hay hay.
Lục Triều Thanh lựa chọn từ bỏ.
Có lẽ, mua mèo giải sầu là một quyết định sai lầm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro