Chương 12: Mạnh Vãn vững vững vàng vàng ngồi trên đùi anh ấy
Ăn lẩu dùng nước dùng gì?
Giáo sư Cao và Lưu Niệm đều có khẩu vị nặng, Mạnh Vãn thì thích ăn lẩu cay, chỉ có khẩu vị của Lục Triều Thanh là thanh đạm, tuy anh không phát biểu ý kiến, nhưng người thận trọng là giáo sư Cao đã thay đồng sự suy nghĩ tới, bốn người gọi một nồi lẩu uyên ương với một đống đồ ăn lớn.
Ở trên lớp Lưu Niệm là một giáo viên uy nghiêm, thật ra trong cuộc sống thường ngày cô lại thích nói chuyện, cùng Mạnh Vãn buôn chuyện quần áo chuyện giày dép chuyện minh tinh, quả thực vừa gặp như đã quen từ lâu.
"Sắp tới được nghỉ hè hai tháng, thật hâm mộ mọi người." Nói tới chuyện công việc, Mạnh Vãn đặc biệt hâm mộ hai vị giáo sư với một vị giáo viên ngồi cùng bàn.
Lưu Niệm hưởng thụ mà cười: "Làm giáo viên cũng chỉ có chỗ này tốt, ngày thường đều bận muốn chết."
Giáo sư Cao cũng giải thích: "Anh và Tiểu Lục đều phải làm nghiên cứu, phần lớn thời gian vẫn phải đến trường."
Lục Triều Thanh yên lặng gắp rau xanh của mình.
Mạnh Vãn khều giáo sư Cao: "Anh bận như vậy không sợ Lưu tỷ chạy mất sao?"
Giáo sư Cao vậy mà căng thẳng hẳn lên, lập tức nhìn về phía Lưu Niệm, giống như đang hỏi bạn gái mình có thể chạy mất không.
Lưu Niệm trừng mắt lườm anh một cái.
Bỏ qua bạn trai ngốc, Lưu Niệm rất tò mò cuộc sống tình cảm của Mạnh Vãn: "Vãn Vãn xinh đẹp như vậy, chưa có bạn trai sao?"
Mạnh Vãn lắc đầu, hừ hừ: "Mẹ em luôn thúc giục, một năm an bài bốn năm lần xem mắt, phiền chết đi."
Lưu Niệm liếc mắt một cái nhìn Lục Triều Thanh bên cạnh Mạnh Vãn. Từ bên ngoài mà nói, Mạnh Vãn và Lục Triều Thanh đúng là trời sinh một đôi, ngay cả tính cách nghề nghiệp, làm bạn gái một giáo sư vật lý, Lưu Niệm cảm thấy kỳ thật giáo sư vật lý cũng có điểm đáng yêu riêng, thành thật nghe lời, ngày thường có tẻ nhạt chút cũng không sao, trên giường không tẻ nhạt là được.
Lưu Niệm quyết định tìm cơ hội khuyên nhủ Mạnh Vãn, Lục Triều Thanh đẹp trai thế kia, nước phù sa không thể cho người ngoài.
Nồi lẩu gần xong, Lưu Niệm muốn đi hát, hỏi Mạnh Vãn có đi hay không.
Mạnh Vãn thường xuyên đi karaoke, lúc còn đại học cũng đi hát với các bạn học, mở tiệm mì sợi thì đi cùng đám nhân viên, hiện tại Lưu Niệm có hứng thú, cô đương nhiên đồng ý.
Giáo sư Cao nghĩ đến quá trình anh bị bạn gái lôi đi hát thê thảm lần trước, vội vàng mời Lục Triều Thanh: "Tiểu Lục cũng đi thôi."
Lục Triều Thanh thích an tĩnh, cái loại náo nhiệt của KTV thì xin miễn thứ cho kẻ bất tài, lập tức cự tuyệt: "Tôi không có hứng thú."
Ca hát vẫn là nhiều người mới vui, Lưu Niệm cười khuyên anh: "Giáo sư Lục đi cùng đi, chúng ta hát xong chắc chắn trời đã khuya, để Vãn Vãn một người trở về em không yên tâm, hai người ở trong cùng một tiểu khu, vừa lúc có thể cùng về."
Mạnh Vãn đang ăn trái cây, nghe thấy vậy vội vàng nuốt miếng dưa hấu trong miệng xuống, liên tục xua tay: "Không cần không cần, em tự mình về nhà hoàn toàn không thành vấn đề."
Giáo sư Cao gần như cầu xin mà nhìn Lục Triều Thanh: "Cùng đi đi?" Anh không biết ca hát, Lục Triều Thanh hẳn cũng không biết, hai người ngồi yên tóm lại vẫn đỡ hơn một người ngồi xấu hổ.
Lục Triều Thanh ma xui quỷ khiến mà liếc xuống dưới bàn.
Làn váy củaMạnh Vãn miễn cưỡng cũng chạm tới đầu gối, ngồi xuống thì càng có vẻ ngắn hơn, lộ ra một đôi chân dài trắng trẻo, bây giờ đã sắp 8 giờ, hát hò xong có lẽ cũng 11 giờ, đến lúc đó Mạnh Vãn một mình gọi xe về tiểu khu, vẻ ngoài này của cô quả thật có chút nguy hiểm.
Anh vẻ mặt miễn cưỡng gật gật đầu.
Giáo sư Cao cười đến nỗi trên mặt đều sắp nở thành hoa rồi, người đồng nghiệp này thật thú vị.
Bữa lẩu để giáo sư Cao mời khách, thanh toán xong bốn người đi bộ tới KTV gần đó, Lưu Niệm kéo tay Mạnh Vãn đi ở phía trước, hai đoá hoa giáo sư vật lý người mới người cũ song song đi theo phía sau.
Lưu Niệm quay đầu lại nhìn, ghé lại gần tai Mạnh Vãn: "Chị thấy giáo sư Lục khá tốt, Vãn Vãn không thử suy nghĩ chút sao?"
Mạnh Vãn bĩu môi: "Chỗ nào tốt chứ, tẻ nhạt hơn cả người máy nữa, em với anh ta còn chẳng nói chuyện."
Lưu Niệm không tán thành cách nhìn này: "Đủ đẹp trai rồi, hơn nữa nhé, chị đã quan sát, lông mày anh ta dài, ngón cái lớn, chứng tỏ anh ta......"
Đề tài đột nhiên sắc lên, Mạnh Vãn không hề chuẩn bị, mặt đỏ lên vội muốn ngăn Lưu Niệm, không hổ là chị họ thích xem truyện người lớn, quá phóng khoáng! Lưu Niệm cười túm lấy cô, cãi nhau ầm ĩ, giáo sư Cao thập phần tò mò hai người đang nói chuyện gì.
Lục Triều Thanh thì chỉ chú ý tới không ít người qua đường nam xung quanh đều đang nhìn chân Mạnh Vãn.
Đi bộ mười phút, tới KTV.
"Mọi người muốn uống cái gì?" Giáo sư Cao chủ động hỏi.
Lưu Niệm hào phóng mà gọi tạm tám chai bia.
Tiểu tâm can của giáo sư Cao run bần bật.
Mạnh Vãn tửu lượng cũng được, đã có bia rồi cô không gọi thêm đồ uống khác, chọn mấy thứ đồ ăn vặt cùng Lưu Niệm.
Lục Triều Thanh không uống rượu, gọi một chai nước khoáng, còn đồ ăn vặt...... Quầy tiếp tân đều là các cô gái trẻ tuổi, anh cũng thôi không mở miệng nữa.
Gọi món xong, bốn người đi tới phòng hát, bao hai giờ, người phục vụ đưa đồ ăn vặt, đồ uống tới thì đóng cửa đi ra ngoài.
Ánh đèn trong phòng lờ mờ, giáo sư Cao tiền trảm hậu tấu chiếm lấy góc sô pha, hận không thể khiến tất cả mọi người đều không thấy anh.
Lục Triều Thanh ngồi ở góc bên kia, so với giáo sư Cao đang co rúm lại thì cả người anh phát uy người sống chớ gần.
"Đàn ông hát trước?" Lưu Niệm trêu ghẹo hỏi.
Giáo sư Cao cười: "Hai người hát đi, anh với Tiểu Lục đều không biết hát, ngồi nghe là được rồi."
Lưu Niệm trừng mắt ghét bỏ với anh một cái, ngược lại lại khách khí hỏi Lục Triều Thanh: "Giáo sư Lục làm một bài?"
Lục Triều Thanh nhàn nhạt cự tuyệt: "Tôi không biết hát."
Lưu Niệm khom lưng, nói thầm bên tai Mạnh Vãn đang chọn bài: "Ha ha, hay cho một đôi giáo sư vật lý."
Mạnh Vãn tập mãi thành quen, chọn xong mấy bài bản thân muốn hát rồi gọi Lưu Niệm tới chọn.
Chọn xong bài, Mạnh Vãn cười để Lưu Niệm hát trước, cô ngồi xuống giữa ghế sô pha, tiện tay cầm lên một chai bia, "phốc" một cái mở ra.
Giáo sư Cao, Lục Triều Thanh đồng thời nhìn lại đó.
Mạnh Vãn vừa định uống lại phát hiện ánh mắt bọn họ, nghĩ đến hai vị giáo sư không giống người thường, Mạnh Vãn liền tạm thời đảm đương vị trí chủ nhà, đưa tới trước mặt mỗi người một chai bia.
Giáo sư Cao ngoài miệng nói lời cảm tạ, nhưng cũng không định uống.
Lục Triều Thanh nói thẳng: "Tôi không uống rượu."
Mạnh Vãn tặng anh một cái tươi cười sáng lạn, trong lòng lại nghĩ, thích uống hay không ai quản ngươi, khách khí xong là được rồi.
Cô trở lại giữa sô pha, thoải mái dễ chịu dựa vào.
Lưu Niệm bắt đầu hát, bài hát chính là ca khúc chủ đề của một bộ phim tiên hiệp gần đây đang cực kỳ hot, cô vừa mở miệng hát, Mạnh Vãn lập tức uống sặc, lại không dám ho khan, nghẹn đỏ mặt nhịn xuống. Cô thật sự không nghĩ tới, thoạt nhìn Lưu đường tỷ tự tin như thế, sai nhạc cũng lợi hại như vậy, cố tình cô ấy lại say sưa hát, như thể không hề phát hiện chính mình sai nhạc.
Mạnh Vãn trộm nhìn về phía giáo sư Cao, giáo sư Cao ở trong góc sô pha càng trốn mạnh.
Mạnh Vãn lại nhìn Lục Triều Thanh, dưới ánh đèn mờ mờ, sắc mặt Lục Triều Thanh rất kém.
Bài hát bốn phút, đêm nay không biết vì sao trở nên đặc biệt dài.
"Vãn Vãn, đổi người." Hát xong một khúc, Lưu Niệm thần thanh khí sảng, nhìn là biết cô hát rất tận hứng.
Mạnh Vãn vô cùng nể tình mà vỗ tay bốp bốp, tay giáo sư Cao vỗ còn hăng say hơn, chỉ có Lục Triều Thanh vẫn không nhúc nhích.
Lưu Niệm trực tiếp ngồi xuống bên cạnh giáo sư Cao.
Mạnh Vãn thích nhạc Châu Kiệt Luân, bài đầu tiên chính là "Thất lý hương", ca khúc nói về chuyện tình yêu ngọt ngào, giai điệu tươi mát, Mạnh Vãn đứng bên phía Lục Triều Thanh, đôi mắt nhìn màn hình, tay cầm mic theo giai điệu nhẹ nhàng đung đưa. Vừa bắt đầu, trong mắt Mạnh Vãn cũng chỉ có màn hình lớn, đã quên luôn ba vị thính giả.
Giọng Mạnh Vãn trong trẻo ngọt ngào, ngày thường nói chuyện dễ khiến người ta cảm thấy có chút làm nũng, nhưng hát lên thì lại không có loại kiều khí này, chỉ còn trong trẻo. Lục Triều Thanh chưa từng nghe qua bài hát kia của Lưu Niệm, nhưng "Thất lý hương" thì thời cấp 3 anh cũng đã nghe qua, cho nên anh đánh giá được Mạnh Vãn hát rất tốt.
Người đẹp giọng lại ngọt ngào, nhìn dáng vẻ cô đang chìm trong đó, tâm tình bị Lưu Niệm làm cho bực bội dần dần bình phục.
Tiếp đó Mạnh Vãn cùng Lưu Niệm thay phiên nhau lên sân khấu, tâm tình Lục Triều Thanh cũng luân phiên thay đổi giữa bực bội và hưởng thụ.
Mạnh Vãn chọn bài cơ bản đều tương đối ngọt, Lưu Niệm muốn có chút kích thích, muốn tùy cơ chọn lựa.
Mạnh Vãn rất nhanh đã tới bài "Đến chết vẫn muốn yêu"!
*Mình thử tra bài này, khó hát, phong cách hơi rock chút. Trong số các bản mình nghe qua thì thích nhất bản Hoa Thần Vũ với Trần Ngạn Bân là hay nhất. <3
Nhìn đến tên bài hát, Mạnh Vãn muốn chết, bất quá cô nghĩ rất thoáng, cùng lắm thì chạy trốn thôi, Lưu Niệm còn không sợ, cô sợ cái gì!
Âm nhạc tới phần cao trào, Mạnh Vãn hát cũng muốn điên rồi, chỉ có thể dùng cuồng loạn để hình dung. Lưu Niệm cùng giáo sư Cao đều cười, Lục Triều Thanh nhắm mắt lại, không hiểu vì sao bản thân lưu lạc tới KTV.
"Không được không được, em phải nghỉ một lát, đau họng quá." Ném mic xuống, Mạnh Vãn che cổ họng đi về phía sô pha bên kia, không biết là vừa rồi tốn quá nhiều sức lực thiếu dưỡng khí, vẫn là do uống liền hai chai bia xuống bụng, Mạnh Vãn đầu hơi choáng, đi đến trước bàn trà thì tự mình vướng chân mình, sau đó không khống chế mà ngã về bên cạnh.
Lưu Niệm hô ra tiếng, Lục Triều Thanh cách Mạnh Vãn gần nhất, lúc này đứng lên đi đỡ cô đã không còn kịp rồi, anh theo bản năng duỗi tay, túm tay Mạnh Vãn kéo người về phía mình. Giây tiếp theo, Mạnh Vãn vững chắc ngồi ở trên đùi anh, đầu va vào bả vai. Cô đau đến kêu lên, Lục Triều Thanh lại còn một tay ôm bả vai, một tay túm lấy đùi cô.
Trùng hợp là tay Lục Triều Thanh một nửa lộ ở bên ngoài, một nửa chui vào trong làn váy Mạnh Vãn, đương nhiên không đụng tới vị trí mẫn cảm, nhưng da thịt ấm áp tinh tế dưới lòng bàn tay vẫn khiến anh tâm thần rung động.
Ngay trước khi Mạnh Vãn phát hiện ra, Lục Triều Thanh đúng lúc dời tay đi, tay kia đẩy Mạnh Vãn ra ngoài.
Mạnh Vãn thuận thế dịch tới vị trí bên cạnh trên sô pha, tự biết chính mình bêu xấu, cô dựa vào sô pha cười ngại ngùng: "Uống nhiều quá uống nhiều quá, Lưu tỷ, em phải nghe chị với giáo sư Cao hát tình ca!"
Trốn được nửa ngày rồi, giáo sư Cao không nghĩ tới Mạnh Vãn lại đột nhiên điểm danh, sợ tới mức liên tục nói mình không hát được.
"Đi thôi, ở đây cũng không có người ngoài!" Lưu Niệm ghét bỏ mà túm bạn trai dậy, đưa mic cho anh.
Khiến Mạnh Vãn lau mắt mà nhìn, thanh âm giáo sư Cao tuy ngượng ngùng xoắn xít, nhưng hát lên cũng khá dễ nghe.
Cuối bài, trên màn hình lớn hiện ra hình đôi tình nhân ôm hôn, Mạnh Vãn làm hai chai bia nên ồn ào: "Hôn một cái! Hôn một cái!"
Lục Triều Thanh ghét bỏ ầm ĩ, nhíu mày xem cô.
Mạnh Vãn trong mắt mới không nhìn cái đồ đầu gỗ nhà anh.
Phía trước, mặt giáo sư Cao đỏ lên, Lưu Niệm cười hi hi, đẩy giáo sư Cao đến trên màn hình, sau đó cô đưa lưng về phía Mạnh Vãn, nhón chân hôn giáo sư Cao một miếng, đôi tình nhân đang chìm giữa tình yêu cuồng nhiệt, gato chết cẩu độc thân Mạnh Vãn. Cô cũng muốn yêu, nhưng vẫn luôn không gặp được người thích hợp, cô còn có cách nào?
Nháo cãi cọ ồn ào, hai tiếng đồng hồ bất tri bất giác đã qua, bốn người đi ra khỏi KTV, hai người một nhóm chia ra gọi xe.
Ca hát hao phí thể lực, Mạnh Vãn nằm liệt đằng sau xe, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Cô uống bia, Lục Triều Thanh ngồi ở bên cạnh, có thể ngửi được trên người cô mùi bia nhàn nhạt, ghé mắt nhìn lại, cô ngửa đầu dựa vào, gương mặt hồng như cố ý trang điểm, rất giống dáng vẻ cô ăn lẩu. Lông mi thật dài rũ xuống dưới, mũi thanh tú, môi đỏ bừng, hơi hơi hé ra.
Ánh mắt không tự giác mà dọc theo cằm cô đi xuống, tới ngực, Lục Triều Thanh mới ý thức được không ổn, lập tức thu hồi tầm mắt.
Chừng hai mươi phút sau, xe dừng lại bên ngoài tiểu khu Hương Chương.
Mạnh Vãn tỉnh rồi, nhưng cô thật sự mệt, lúc xuống xe không để ý, đầu đụng phải trần xe, "rầm" một tiếng đặc biệt vang.
"Không sao chứ?" Tài xế nhịn không được hỏi câu.
Mạnh Vãn xoa trán xuống xe, nhỏ giọng mà cười: "Không có việc gì không có việc gì, cảm ơn bác tài."
Tài xế đánh xe đi rồi, tay Mạnh Vãn vẫn còn đang xoa đầu.
Lục Triều Thanh cúi đầu, tuy rằng Mạnh Vãn lập tức quay đi, nhưng anh vẫn thấy trên mặt cô có nước mắt, cùng với khuôn miệng ủy khuất.
Anh ngạc nhiên, một lát sau mới cảm thấy bản thân nên nói gì đó.
"Cô, về sau cẩn thận một chút."
Mạnh Vãn mới không cần anh xong chuyện rồi mới nhắc, thở phì phì mà đi vào trong tiểu khu, đương nhiên, cô là giận bản thân cẩu thả thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro