Chương 15: Anh có thể trở thành phần không thể thiếu trong cuộc đời em

Mạnh Vãn hiểu rõ, Lục Triều Thanh không thích cô, nhưng anh nguyện ý thử cùng cô phát triển.

Mạnh Vãn không thể lý giải nổi mạch não của người máy, ví dụ như sao anh lại có cái loại ý nguyện này, nhưng cô rất rõ ràng cảm giác của bản thân đối với Lục Triều Thanh, đó chính là không có cảm giác! Không cần lại đi hẹn hò, cô đã quá hiểu biết Lục Triều Thanh, một gã người máy buồn tẻ không thú vị, hai người ở bên nhau không có bất cứ tiếng nói chung nào, tính cách Lục Triều Thanh không hấp dẫn được cô, giá trị nhan sắc đối với cô cũng không có bao nhiêu dụ hoặc.

Suy xét đến EQ của Lục Triều Thanh, Mạnh Vãn liền không nói loanh quanh, uống một ngụm trà, cô nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện: "Giáo sư Lục, nam nữ đi xem mặt quả thật rất hiếm có người lập tức xác định tình cảm, quả thật cũng có người có ấn tượng đầu tiên không tồi rồi từ từ tìm hiểu, nhưng thường thấy hơn là hai người nhờ có lần đầu tiên gặp mặt mà phát hiện đôi bên không thích hợp, hoặc là phía nam không thích phía nữ, hoặc là phía nữ không thích phía nam. Chúng ta là hàng xóm, đều rất quen thuộc, tôi cứ nói thẳng đi, tôi đương nhiên không chán ghét anh, nhưng tôi cũng không thích anh, hơn nữa, tôi rất chắc chắn trong tương lai tôi cũng sẽ không thích anh, cho nên, hy vọng ăn xong bữa cơm này, chúng ta có thể tiếp tục là hàng xóm bình thường."

Lục Triều Thanh nhấp môi, lâm vào trầm mặc, hơn nữa là trầm mặc rất lâu.

Mạnh Vãn nhìn gương mặt thanh tuấn kia của anh, bỗng nhiên hơi bất an. Lục Triều Thanh trước kia từng xem mặt sao? Đây không phải là lần đầu tiên bị con gái cự tuyệt chứ? Mạnh Vãn tùng từ chối rất nhiều đàn ông bình thường, còn mọt sách thì vẫn là lần đầu tiên, khả năng thừa nhận của Lục Triều Thanh như thế nào, có thể yếu ớt không chịu nổi một kích? Nghe nói sau khi giáo sư Cao bị cô uyển chuyển cự tuyệt thì suốt một tuần không tắm rửa?

Ngay lúc Mạnh Vãn đang nghĩ lại xem lời nói của mình có phải là quá đáng không thì Lục Triều Thanh một lần nữa mở miệng, thần sắc anh bình tĩnh, dùng một loại ngữ khí nghiên cứu học thuật hỏi cô: "Cô làm thế nào xác định tương lai sẽ không thích tôi?"

Trong phút chốc, tất cả lòng cảm thông của Mạnh Vãn đối với các giáo sư vật lý đều hôi phi yên diệt!

Cô cười cười với Lục Triều Thanh: "Khi còn nhỏ tôi không thích vật lý, hiện tại cũng không thích vật lý, đối với tôi mà nói giáo sư Lục chính là vật lý."

Lục Triều Thanh đạm nhiên hỏi: "Cô thích điều hòa không?"

Mạnh Vãn nhíu mày: "Có ý gì?"

Lục Triều Thanh giải thích cho cô: "Không có vật lý, vậy sẽ không có điều hòa, bao gồm các loại công cụ giúp cuộc sống tiện lợi như thang máy, tàu cao tốc, máy bay vân vân, đều là một phần của vật lý. Cô không thích đó là vật lý trên mặt giấy, nhưng trong cuộc sống khắp nơi đều là vật lý, cô có thể nói cô không thích điều hòa không?"

Mạnh Vãn thừa nhận, từ góc độ này, cô cãi không lại một vị giáo sư vật lý!

Cô dựa vào lưng ghế, cười chơi xấu: "Tôi đúng là không thể thiếu điều hòa, nếu anh mà là điều hòa, tôi sẽ thích anh, nhưng anh không phải."

Lục Triều Thanh thực tự tin: "Tôi cũng có thể trở thành thứ không thể thiếu trong cuộc sống của cô giống như vậy."

Mạnh Vãn thấy hơi phiền: "Tôi không cần."

Lục Triều Thanh vẫn thong dongnhư cũ : "Có cần hay không, cần phải dùng thí nghiệm chứng minh."

Mạnh Vãn lười cùng anh khua môi múa mép, vừa lúc người phục vụ bưng đồ ăn đến, Mạnh Vãn cũng không khách khí với Lục Triều Thanh, cầm lấy đôi đũa, tự mình ăn. Tóc dài rơi xuống, có chút vướng víu, Mạnh Vãn cũng không cần phải giả vờ thục nữ trước mặt Lục Triều Thanh, lấy từ túi xách ra dây cột tóc, buộc mái tóc dài rối tung thành đuôi ngựa.

Khuôn mặt trắng nõn của cô lộ ra, Lục Triều Thanh liếc nhìn cô một cái, phát hiện bản thân vẫn quen nhìn thấy cô như vậy, sạch sẽ thoải mái thanh tân.

Bữa cơm chiều này, Lục Triều Thanh có cảm giác không tệ, trừ việc đối tượng xem mắt quá mức trầm mặc.

Sau khi ăn xong thì thanh toán, Mạnh Vãn kiên trì muốn AA (chia đôi), Lục Triều Thanh giành thanh toán. Trước khi anh đi du học cũng ở trong nước gần hai mươi năm, biết trong trường hợp này bên nam trả tiền là lễ phép cơ bản.

Mạnh Vãn không muốn để anh lễ phép, cô nhìn hoá đơn, trong lúc đi ra khỏi nhà hàng, Mạnh Vãn chuyển khoản một nửa số tiền cho anh. Di động vang lên, Lục Triều Thanh mở WeChat ra, vừa mới mở khung chat với Mạnh Vãn ra thì bên cạnh đột nhiên một bàn tay nhỏ thò tới, nhanh chóng bấm vào đồng ý chuyển khoản.

Lục Triều Thanh rất không vui, lại gửi trả cô.

Mạnh Vãn thấy động tác của anh, cô liền không nhận.

Lục Triều Thanh nhấp môi, nhưng anh làm được cái chuyện đoạt di động của cô, tiện tay lật WeChat, nhìn thấy bà nội Lục gửi tin tới: Cơm nước xong thì đưa Vãn Vãn đi dạo bên hồ một chút!

Lúc này đã gần 8 giờ tối, cảnh đêm bên hồ làm lòng người thoải mái.

Ra khỏi nhà ăn, Lục Triều Thanh hỏi Mạnh Vãn: "Đi dạo bên hồ một chút nhé?"

Đó chính là một tiết tấu bình thường khi xem mặt, Mạnh Vãn trực tiếp cự tuyệt: "Không được, tôi còn muốn đi xem tiệm mì, anh tự đi tản bộ đi."

Nói xong, Mạnh Vãn đi thẳng đến chỗ BMW cô đậu cách đó không xa.

Lục Triều Thanh đứng tại chỗ, yên lặng mà nhìn cô.

Mạnh Vãn ngồi vào xe, cài chặt đai an toàn, thấy bóng dáng Lục Triều Thanh một mình đứng dáng người đĩnh bạt, đừng nói bóng đêm mông lung, một thân tây trang của Lục Triều Thanh quả thật là có vài phần hương vị nam chính phim thần tượng, đáng tiếc tính cách kia của anh đúng là làm lãng phí cái túi da tốt. Mạnh Vãn chuyên tâm lái xe, xe cách Lục Triều Thanh càng ngày càng gần, chú ý thấy Lục Triều Thanh nhìn chằm chằm vào xe cô, có chút dáng vẻ đáng thương, lòng thương của Mạnh Vãn lại bắt đầu quấy phá.

Cô dừng ở bên cạnh anh, hạ cửa sổ xe xuống, nhíu mày hỏi anh: "Anh không đi tản bộ sao?"

Lục Triều Thanh rũ mắt, nhìn khuôn mặt xinh đẹp bên trong xe: "Tôi không thích tản bộ."

Mạnh Vãn nghĩ thầm, không thích tản bộ thì anh sao còn mời tôi?

"Vậy đi về đi, anh lái xe tới à?" Mạnh Vãn lại hỏi.

Lục Triều Thanh: "Gọi xe." Anh còn chưa mua xe riêng, nơi làm việc đại học Z cách chỗ ở quá gần, Lục Triều Thanh không cảm thấy bản thân nhất định phải mua xe.

Tốt xấu thì cũng là hàng xóm một thời gian, Mạnh Vãn cũng không thể coi như không thấy chuyện của Lục Triều Thanh, cô hướng cằm về phía ghế sau: "Lên xe đi."

Lục Triều Thanh tâm tình tốt hơn chút, vòng qua phía bên kia BMW, ngồi vào ghế phụ.

Mạnh Vãn không muốn để anh hy vọng, hỏi anh bắt xe tới hết bao nhiêu tiền.

Lục Triều Thanh đúng sự thật trả lời: "46."

Mạnh Vãn một bên lái xe một bên cười: "Vậy anh đưa một nửa, giá hữu nghị."

Lục Triều Thanh cũng không cảm thấy có gì mâu thuẫn, lập tức gửi cho cô một cái bao lì xì.

Mạnh Vãn tùy tay bấm mở, không nghĩ tới bên trong lại có hai trăm đồng!

Cô trợn mắt, Lục Triều Thanh nhìn cô cường điệu: "Cơm chiều để tôi mời."

Người máy vậy mà cũng biết chơi tâm nhãn, Mạnh Vãn cắn môi, không thèm để ý tới anh.

Trên đường trở về, trong xe tự nhiên cũng trầm mặc giống như khi dùng cơm, Mạnh Vãn nhiều bạn bè, người tìm cô nói chuyện phiếm cũng nhiều, WeChat thường xuyên báo tin nhắn, Mạnh Vãn một tay lái xe một tay cầm di động xem.

"Lái xe an toàn." Lục Triều Thanh ngồi ở ghế phụ nhìn không nổi nữa, cảm thấy cô lái xe như vậy thực không an toàn.

Mạnh Vãn coi như không nghe thấy.

Lục Triều Thanh mím môi càng chặt.

Đến lúc xe tiến vào bãi bãi đỗ xe ngầm thì mặt Lục Triều Thanh đã có thể ví với khối băng.

Hai người cùng nhau vào thang máy.

Mạnh Vãn tiện tay ấn tầng 16.

Lục Triều Thanh kỳ quái liếc nhìn cô một cái: "Không phải cô nói phải tới tiệm mì sao?" Còn dùng lý do đó cự tuyệt lời mời đi dạo của anh.

Mạnh Vãn à một tiếng, không hề để ý đáp: "Không muốn đi nữa."

Lục Triều Thanh không lời gì để nói, chỉ là trong ngực không thoải mái.

Cửa thang máy mở ra, hai người ai về nhà nấy.

Nhà họ Mạnh.

mẹ Mạnh đi từ phòng khách ra, ánh mắt chờ mong mà nhìn con gái: "Thế nào rồi?"

Mạnh Vãn mặt phụng phịu: "Niềm tin giữa hai mẹ con ta đã có rạn nứt, xét thấy đêm nay mẹ lừa gạt con, về sau mẹ có an bài bao nhiêu lần xem mặt con đều không đi."

Mẹ Mạnh thật ủy khuất, đuổi theo con gái giải thích: "Triều Thanh rất tốt nha, lớn lên đẹp trai công việc đáng tin cậy, nhất là nó cũng thích con......"

Mạnh Vãn đau đầu: "Con mắt nào của mẹ nhìn ra anh ta thích con? Hơn nữa cứ coi như anh ta thích con đi, nhưng con không thích anh ta, thôi, không nói nữa, dù sao con với anh ta là không thể, ngày mai mẹ về chỗ ba đi!" Nói xong, Mạnh Vãn thần sắc mệt mỏi đi vào phòng ngủ, trở tay đóng cửa lại, mặc cho mẹ Mạnh dò hỏi, khuyên bảo thế nào cô cũng không nghe.

Nhà họ Lục bên cạnh.

Bà nội Lục, Chu Dương cùng nhau chào đón Lục Triều Thanh đi xem mắt về.

Bà nội Lục kích động hỏi: "Vãn Vãn đáp ứng cháu chưa?"

Lục Triều Thanh mặt tối sầm.

Bà nội Lục xấu hổ thất vọng, Chu Dương hơi vui sướng khi người gặp họa, lại không dám để lộ trước mặt biểu ca tình trường thất ý, trốn vào phòng ngủ phụ cười trộm. Lục Triều Thanh hiện tại ngồi trong sô pha phòng khách, muốn thanh tịnh chút chỉ có thể vào thư phòng, bà nội Lục lại ngăn cháu trai, ấn thằng cháu lê sô pha, một hai đòi cháu phải nói rõ ràng mọi chuyện xảy ra đêm nay.

"Cô ấy nói chúng cháu không hợp." Lục Triều Thanh rầu rĩ.

Bà nội Lục ngồi bên cạnh cháu, nhỏ giọng nói thầm: "Đứa nhỏ này, không thử xem làm sao biết hợp hay không hợp."

Lục Triều Thanh cũng nghĩ như vậy.

Bà nội Lục nhìn nhìn cháu trai, thấy cháu trai không như vậy thì đã hiểu, Mạnh Vãn không vừa mắt cháu trai bà, nhưng cháu trai bà đúng là đã thật sự động tâm!

Suy nghĩ nảy ra, bà nội Lục đột nhiên lại thấy yên tâm, bà sợ nhất cháu trai học vật lý học đến mức ngây cả người, ngay cả bạn gái cũng không muốn tìm, bây giờ cháu trai bà động tâm rồi, vậy chỉ còn theo đuổi!

"Triều Thanh à, bà nói với cháu, xem mắt chỉ là bước đầu tiên, con gái đều phải dùng nịnh nọt mới theo đuổi được, nếu cháu thật sự thích Vãn Vãn thì ngày mai liền bắt đầu theo đuổi con bé, cháu ngày ngày đối tốt với nó thì sớm muộn con bé cũng sẽ thích cháu thôi." Đối với cháu trai nhà mình, bà nội Lục vẫn rất xem trọng, thằng nhóc đẹp trai như vậy tìm đâu ra chứ?

Lục Triều Thanh cường điệu: "Cháu không thích cô ấy."

Bà nội Lục không tin: "Không thích, thế cháu không vui cái gì?"

Lục Triều Thanh đương nhiên không vui, ngay lần đầu tiên xem mắt mà đã bị bên nữ phủ quyết cơ hội phát triển tình cảm, anh có thể vui hay sao? Cứ như những hiểu biết thông thường anh nghe thấy trong các cuộc bát quái, lần đầu tiên xem mắt đã bị bên nữ cự tuyệt thì hoặc là người đàn ông đó ngoại hình quá kém, thí dụ như người thấp bé khuôn mặt xấu xí, hoặc là tính cách kém, thí dụ như mời cơm keo kiệt soi mói bạn gái, Lục Triều Thanh tự nhận anh không thuộc về bất cứ loại nào trong hai loại trên.

Thái độ của Mạnh Vãn đối với anh là hết sức bất công.

Lục Triều Thanh phiền lòng bực bội đi vào thư phòng.

Bà nội Lục thập phần ưu sầu, lại nghĩ mấy người trẻ tuổi có lẽ có thể nói chuyện được với nhau, bà liền đi xúi giục Chu Dương khuyên thằng cháu.

Chu Dương cũng ngại người anh họ không mấy thân cận này quá mức nhàm chán nên không đinh gặp mặt nói chuyện, cậu tìm mấy bài kinh nghiệm làm sao để theo đuổi con gái đem chia sẻ  cho Lục Triều Thanh.

Lục Triều Thanh click mở ra vừa nhìn đến đầu đề liền đóng luôn.

11 giờ tối, Lục Triều Thanh tắt đèn phòng khách, nằm trên sô pha đúng giờ đi ngủ.

Giấc ngủ của anh đều vẫn rất tốt, trước kia hầu như nằm xuống là ngủ, nhưng đêm nay Lục Triều Thanh mất ngủ, nhắm mắt lại, trong đầu anh tất cả đều là hình ảnh Mạnh Vãn ở nhà hàng. Tóc dài buôn xoã thật là thục nữ, lại lưu loát đem tóc buộc thành đuôi ngựa, còn có dáng vẻ giảo hoạt của cô lúc cô thò tay sang giúp anh nhận chuyển khoản.

Ngủ không được, Lục Triều Thanh lấy ra di động, lật xem vòng bạn bè.

Bạn tốt của anh không nhiều lắm, người thích đăng bài cũng không nhiều lắm, cho nên giao diện vòng bạn bè hầu như đều là Mạnh Vãn, từ lúc Chu Dương tới cũng đã thêm bạn tốt, Chu Dương rất thích đăng bài, nhưng Lục Triều Thanh nhận ra điều này thì liền đem ẩn Chu Dương, cái gì mà thi đấu bóng rổ cái gì mà bát quái giới giải trí, anh không có hứng thú.

Sau khi cập nhật, bài đăng đầu thế mà lại là của giáo sư Cao, là một tấm ảnh bữa tối trong ánh nến, ghi: Tay nghề vợ yêu của tôi!

Từ lúc giáo sư Cao yêu đương với Lưu Niệm thì anh ta liền thường xuyên đăng loại bài như vậy lên vòng bạn bè, trước kia Lục Triều Thanh còn có thể chịu đựng nhưng đêm nay chẳng hiểu sao anh không nhẫn được nữa, thuận tay đem giáo sư Cao ẩn đi luôn. Bài đăng thứ hai là Mạnh Vãn, vẫn là nội dung cũ từ ngày hôm qua, Lục Triều Thanh phóng to hình đại diện của Mạnh Vãn, cô mặc đồng phục tiệm mì tươi cười sáng lạn, đôi mắt đặc biệt đẹp.

"Tôi đương nhiên không chán ghét anh, nhưng tôi cũng không thích anh, hơn nữa, tôi rất chắc chắn tương lai tôi cũng sẽ không thích anh."

Lời nói chém đinh chặt sắt của cô gái vang lên bên tai, Lục Triều Thanh nhíu nhíu mày.

Kết luận nào không trải qua thực nghiệm chứng minh đều có khả năng bị lật đổ.

Lục Triều Thanh lại nghĩ tới luật sư Ngô, ngay cả luật sư Ngô cô cũng có thể thử qua lại, cho phép luật sư Ngô đưa cô về nhà, anh có chỗ nào không bằng luật sư Ngô chứ?

Dù sao cũng không ngủ được, Lục Triều Thanh lại click mở mấy bài báo mà cậu em họ Chu Dương gửi sang, xem từng cái một.

Ngày hôm sau, mẹ Mạnh cùng bà nội Lục lại gặp mặt lần nữa, đem chuyện bọn nhỏ xem mặt thất bại làm một bài phân tích sâu.

Bà nội Lục tỏ vẻ cháu trai có ý muốn theo đuổi Mạnh Vãn, nhưng cháu trai bà quá ngốc, có thể  theo đuổi được không bà không dám chắc.

Mẹ Mạnh tỏ vẻ tự đáy lòng bà hy vọng Lục Triều Thanh thành công, nhưng con gái là đứa có chủ ý, bà làm mẹ ruột cũng chẳng thể giúp Lục Triều Thanh được gì.

Cuối cùng hai người đều nhất trí: Cứ để thuận theo tự nhiên đi!

Dưới nhiều lời ghét bỏ của con gái, mẹ Mạnh liền về nhà bồi ba Mạnh, thứ hai, bà nội Lục và Chu Dương cũng đi ra ga tàu cao tốc.

Lục Triều Thanh đương nhiên muốn đi tiễn bà nội Lục.

Trước khi lên xe, bà nội Lục nói lời thấm thía với cháu trai: "Vãn Vãn là cô gái tốt, cháu nhất định phải dùng sức mà theo đuổi, đừng bỏ lỡ!"

Lục Triều Thanh cái gì cũng chưa bảo đảm.

Từ ga tàu cao tốc quay về, đã mười một giờ kém mười lăm, Lục Triều Thanh đứng trước cửa tiểu khu, do dự một lát, lại đi về phía đại học Z.

Đám sinh viên đã nghỉ hè, công việc làm ăn của tiệm mì sợi cũng bớt đi nhiều, lúc Lục Triều Thanh bước vào thì trong tiệm chỉ có sáu bảy người khách.

"Giáo sư Lục hôm nay tới thật sớm." Tiểu Diệp nhiệt tình mà chào hỏi.

Mạnh Vãn nhàn nhạt quét mắt nhìn Lục Triều Thanh một cái.

Lục Triều Thanh gật gật đầu, ngồi xuống bàn cách quầy gần nhất mà trước kia giáo sư Cao luôn thích ngồi.

Yên lặng mà ăn một chén mì sợi xong Lục Triều Thanh rời đi rồi.

Tiểu Diệp, Mạnh Vãn đều không suy nghĩ nhiều.

Nhưng hơn 8 giờ tối Lục Triều Thanh lại tới nữa, đây vẫn là lần đầu tiên tron một ngày anh đến ăn mì hai lần.

"Kỳ quái thật, giáo sư Lục đã ăn xong rồi sao còn không đi?" Tiểu Diệp giờ phút chú ý Lục Triều Thanh, lén nói với Mạnh Vãn.

Mạnh Vãn nghiêng đầu, quả nhiên thấy Lục Triều Thanh đang nhìn di động, mì của anh đã ăn xong rồi.

Bởi vì không nhiều khách lắm, Tiểu Diệp giống như bạn bè lâu năm hỏi han Lục Triều Thanh: "Đã trễ thế này, giáo sư Lục không vội về nhà sao?"

Lục Triều Thanh nghe thấy, ngẩng đầu liếc mắt một cái với Mạnh Vãn.

Mạnh Vãn trong lòng lộp bộp một cái, đây là ý gì!

Tiểu Diệp cùng Trần Thủy Sinh, hai anh em Từ Cường Từ Duyệt đang chú ý bên này, đều đã hiểu!

Tiểu Diệp gần Mạnh Vãn nhất, chế nhạo chọc chọc tay Mạnh Vãn: "Lão bản thành thật đi, chị với giáo sư Lục có phải là có gian tình hay không?"

Trong đầu Mạnh Vãn tất cả đều là cái liếc mắt của Lục Triều Thanh vừa liếc xem ánh mắt của cô, chẳng lẽ, anh chuẩn bị học hỏi luật sư Ngô, hơn 8 giờ tối đến đây rồi đưa cô về nhà?

Mạnh Vãn nóng lòng muốn biết đáp án nên liền đi qua phòng thay đồ, đi ra đánh tiếng với các nhân viên, sau đó cô xách túi đi ra ngoài.

Lục Triều Thanh nhìn thấy lập tức đứng lên, Mạnh Vãn chân trước vừa bước ra khỏi, tay anh cũng kịp đỡ lấy cánh cửa kính sắp đóng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro