Chương 7: Tôi mà thắng cô phải mua cho tôi cơm hộp một tuần
Ngày đầu tiên Mạnh Vãn ở nhà tĩnh dưỡng còn có thể coi là phong phú, xem phim ăn đồ ăn vặt, ăn no xong lại ngủ một giấc, chẳng khác nào một con sâu gạo.
Sáu giờ tối, Mạnh Vãn vừa chuẩn bị gọi một phần cơm hộp thì Lục Triều Thanh đột nhiên gửi WeChat tới: Cô ăn tối chưa?
Thấy nội dung là nói chuyện phiếm, Mạnh Vãn theo bản năng nhìn hình đại diện của Lục Triều Thanh, cái vị cự tuyệt nói chuyện phiếm giáo sư Lục sao lại gửi cho cô cái tin nhắn không có dinh dưỡng như vậy?
Mạnh Vãn: Tôi vừa định gọi cơm hộp, làm sao vậy?
Cổng lớn của đại học Z, giáo sư Cao ghé sát lại gần Lục Triều Thanh, thấy Mạnh Vãn trả lời tin nhắn, anh khẩn trương mà chỉ điểm Lục Triều Thanh: "Vậy hãy nói cậu muốn đi thăm cô ấy, nếu quanh đây có quán nào cô ấy muốn ăn thì cậu có thể mua cơm hộp cho cô ấy."
Lục Triều Thanh lười gõ chữ, lại không muốn tặng đồng nghiệp đang một lòng theo đuổi người khác phái một chậu nước lạnh nên anh dứt khoát đưa điện thoại di động cho giáo sư Cao.
Giáo sư Cao kích động đem những lời vừa nói gửi đi, từ ngữ vô cùng nhiệt tình, nhiệt tình gần như hèn mọn.
Lục Triều Thanh xách theo một túi hoa quả, không hề quan tâm đến chuyện đồng nghiệp đang dùng danh nghĩa của anh để hàn huyên cái gì.
Mạnh Vãn hơi mất bình tĩnh, sự khác thường của giáo sư Lục qua tin nhắn WeChat này làm cô bất an.
Mạnh Vãn: Thôi không làm phiền anh, tôi gọi cơm hộp là được rồi.
Giáo sư Lục: Không phiền toái chút nào, chúng ta là hàng xóm, cô bị thương, tôi lại tiện đường, nói đi, cô muốn ăn món gì?
Đối phương quá nhiệt tình, Mạnh Vãn nhịn không được hỏi: Giáo sư Lục, anh không sao đấy chứ? Hôm nay anh hơi khác đó.
"Giáo sư Lục" mặt đỏ lên, qua một lát mới trả lời: Tôi không có việc gì, hàng xóm hỗ trợ lẫn nhau, đúng rồi, cô thích ăn món cay Tứ Xuyên đúng không, tôi thấy bên cạnh có quán món cay Tứ Xuyên.
Mạnh Vãn đành phải nói: Vậy cũng được, làm phiền giáo sư Lục, anh cũng chưa ăn đúng không, vậy đêm nay tôi mời khách, đồ ăn thì anh cứ chọn là được.
Nhìn thấy tin nhắn trả lời này, giáo sư Cao nhìn di động vẻ mặt ngây ngô cười, sau đó lôi kéo Lục Triều Thanh đi vào quán món cay Tứ Xuyên quán bên tay trái.
Nhìn nhìn thực đơn, giáo sư Cao hỏi Lục Triều Thanh: "Cậu biết Mạnh tiểu thư thích ăn cái gì không?"
Lục Triều Thanh lắc đầu.
Giáo sư Cao liền gọi thêm vài món.
Người phục vụ đến ghi món, Lục Triều Thanh đưa ra một yêu cầu: "Ít ớt cay."
Người phục vụ ghi lại rồi rời đi.
Giáo sư Cao nghi hoặc hỏi Lục Triều Thanh: "Cậu không ăn cay được à?"
Lục Triều Thanh nhìn anh: "Đại đa số người bị thương đều nên kiêng cay."
Giáo sư Cao bừng tỉnh đại ngộ, tức khắc hối hận bản thân vậy mà lại chọn quán món cay Tứ Xuyên.
.
Trong nhà sắp có khách, tuy cũng chỉ là hàng xóm nhưng Mạnh Vãn vẫn đơn giản dọn dẹp lại phòng khách một lần, áo ngủ mặc cả ngày cũng đổi thành quần đùi áo ngắn mặc ở nhà.
Tầm nửa tiếng sau chuông cửa vang lên, cùng lúc đó, WeChat nhận tin nhắn từ Lục Triều Thanh: Là tôi.
Mạnh Vãn chẳng hiểu sao có chút khẩn trương, cho tới bây giờ cô cũng đều không hiểu Lục Triều Thanh làm sao lại đột nhiên trở nên có tình người như vậy.
Đi đến huyền quan, Mạnh Vãn trưng ra vẻ mặt cười chuyên dùng đón khách của nhân viên tiệm mì sợi, mở cửa.
Lục Triều Thanh thần sắc nhàn nhạt đứng trước cửa, một tay xách theo túi hoa quả.
Thấp hơn anh ta nửa cái đầu là giáo sư Cao mặt đỏ bừng đứng bên phải Lục Triều Thanh, hai tay xách theo túi cơm hộp từ quán món cay Tứ Xuyên.
Mạnh Vãn lộ vẻ kinh ngạc.
Giáo sư Cao khụ khụ, hy vọng đồng nghiệp có thể giúp anh giải thích một chút.
Lục Triều Thanh liếc anh một cái, lại nói với Mạnh Vãn: "Giáo sư Cao nghe nói cô bị bệnh, cố ý mua hoa quả tới thăm, cơm hộp cũng là anh ấy trả tiền."
Giáo sư Cao đứng cạnh mặt càng đỏ hơn, càng thêm xấu hổ, anh muốn giải thích uyển chuyển một chút cơ mà!
"Tôi, tôi vốn là định cùng giáo sư Lục ăn cơm, cậu ấy lại nói muốn tới thăm Mạnh tiểu thư, tôi, tôi thuận tiện đến thăm." Không dám nhìn thẳng vào Mạnh Vãn, giáo sư Cao cúi đầu nói, thanh âm thấp đến nỗi Mạnh Vãn gần như không nghe rõ.
Lục Triều Thanh nhíu mày, thấy giáo sư Cao đỏ bừng mặt anh mới ý thức được điều gì, mím môi.
EQ của hai vị giáo sư đều không ra gì, nhưng Mạnh Vãn lại lập tức hiểu ra, cũng đoán được người cùng cô nhắn tin WeChat hẳn là giáo sư Cao.
Mạnh Vãn đã sớm nhận ra giáo sư Cao thích cô, rõ ràng là người của hai thế giới, Mạnh Vãn chưa bao giờ nghĩ tới khả năng này, chỉ cảm thấy giáo sư Cao chất phác khô khan chưa nói một lời mặt đã đỏ quả thực đơn thuần đáng yêu, bởi vậy Mạnh Vãn không ngại tối nay cho giáo sư Cao ăn ké. Điều đau đầu duy nhất là không biết nên cự tuyệt giáo sư Cao tính cách đơn thuần như thế nào, rốt cuộc giáo sư Cao người ta còn chưa mở miệng, cô lại mạo muội chọc một dao thì không đành lòng a.
"Cảm ơn hai anh, mau vào ngồi đi." Mạnh Vãn cười nói.
Lục Triều Thanh và giáo sư Cao trước sau đi vào.
Mạnh Vãn nhìn thấy trên tay giáo sư Cao đầy túi cơm hộp túi, giật mình: "Gọi nhiều món như vậy a?"
Giáo sư Cao lắp bắp: "Không sao, tôi, chúng tôi có thể ăn."
Mạnh Vãn cười đi tới nhận cơm hộp từ trong tay anh muốn cầm đem tới bàn cơm sửa sang lại, giáo sư Cao liếc mắt thấy cái chân bị thương của cô, vội vã tránh đi: "Cô đừng nhúc nhích, để tôi làm." Nói xong, anh giống như đang chạy trốn mà xách theo hai túi cơm hộp đi tới bàn ăn.
Mạnh Vãn bất đắc dĩ nhìn về phía Lục Triều Thanh.
Lục Triều Thanh xách hoa quả đi vào phòng bếp, sau đó quay ra cùng giáo sư Cao chuẩn bị bàn ăn.
Hai người đàn ông, một người bản tính ít lời, một người thì quá căng thẳng không dám nói lời nào, Mạnh Vãn cũng cảm thấy xấu hổ, đứng ở bên cạnh nỗ lực tạo không khí: "Tôi nhớ rõ giáo sư Cao thường xuyên tăng ca, đêm nay anh không phải tăng ca sao?"
Đôi mắt giáo sư Cao từ sau gọng kính toát ra hai luồng vui sướng, Mạnh tiểu thư còn biết là anh thường xuyên tăng ca?
Anh lấy hết can đảm nhìn thoáng qua Mạnh Vãn, đẩy đẩy gọng kính nói: "Công việc hôm nay đều đã xong rồi, chân, chân cô bị thương thế nào?"
Mạnh Vãn cười: "Khá hơn nhiều."
Giáo sư Cao bị gương mặt tươi cười của cô làm loá mắt, lại một lần nữa cúi đầu, chỉ cảm thấy Mạnh tiểu thư không mặc đồng phục làm việc càng đẹp hơn.
Cơm hộp tổng cộng năm món một canh, Mạnh Vãn thoáng nhìn hoá đơn trong bao nilon, một tay đoạt lại, lại từ trong ví lấy tiền ra, kiên trì đưa cho giáo sư Cao: "Đã nói là cơm tối nay để tôi mời!"
Giáo sư Cao đỏ mặt cự tuyệt, Mạnh Vãn làm như đang giận dỗi bỏ ra phòng khách: "Anh không nhận vậy tôi đây sẽ không ăn."
Giáo sư Cao luống cuống, vậy phải làm sao bây giờ?
Anh nhìn về phía Lục Triều Thanh xin giúp đỡ.
Lục Triều Thanh đói bụng, chỉ muốn mau ăn cơm nên khuyên giáo sư Cao thu tiền.
Một so với hai, giáo sư Cao không có cách nào đành cất tiền trên bàn vào túi.
Mạnh Vãn đổi giận thành cười, ngồi xuống đối diện hai người.
Không khí trên bàn cơm tiếp tục xấu hổ, Mạnh Vãn nhìn nhìn giáo sư Cao, nghĩ đến chuyện giáo sư Cao hầu như hằng ngày gió mặc gió, mưa mặc mưa đến tiệm mì sợi, trong lòng liền ra quyết định. Không có bữa cơm này, cô cùng giáo sư Cao chỉ là quan hệ chủ tiệm và khách, hiện tại cũng coi như là bằng hữu.
"Giáo sư Cao năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Mạnh Vãn chủ động hàn huyên cùng giáo sư Cao.
Giáo sư Cao buông đũa, ngoan ngoãn trả lời: "Ba mươi hai, làm sao vậy?"
Mạnh Vãn cười nhìn nhìn Lục Triều Thanh, hâm mộ nói: "Quả nhiên bạn của thiên tài cũng là thiên tài, giáo sư Cao còn trẻ như vậy, khẳng định là rất được các nữ sinh thích đi?"
Giáo sư Cao mặt ửng đỏ, đẩy đẩy gọng kính: "Con người của tôi quả thật làm mất mặt, không có nhân duyên tốt như Tiểu Lục."
Lục Triều Thanh mặt vô biểu tình.
Mạnh Vãn lại cảm thấy Lục Triều Thanh so với giáo sư Cao càng mất mặt, ngay cả có nhân duyên tốt với nữ sinh viên thì cũng là do giá trị nhan sắc mà thôi. Lại nói giáo sư Cao cao 1m75, ở phía nam xem như trung bình, bề trắng nõn tú khí, lại là giáo sư tại trường đại học có tên tuổi, theo lý mà nói không sợ không có bạn gái mới đúng.
"Giáo sư Cao có bạn gái chưa?" Mạnh Vãn bát quái cười.
Giáo sư Cao đỏ mặt lắc đầu.
Mạnh Vãn nghĩ tới đám bạn độc thân của mình, nhiệt tình nói: "Tôi đây giúp anh giới thiệu một người nhé, giáo sư Cao thích kiểu con gái gì?"
Giáo sư Cao vừa nghe, tâm tình đang nhảy nhót tức khắc không cánh mà bay, vị hơi cay của món Tứ Xuyên ccòn dư trong miệng cũng biến thành hơi đắng.
Mạnh Vãn có chút đau lòng, nhưng cô không muốn lại tiếp tục cho giáo sư Cao dù một chút hy vọng.
Lục Triều Thanh nhìn xem hai người, tiếp tục yên lặng ăn cơm.
Giáo sư Cao trong lòng khổ, nhưng Mạnh Vãn còn đang đợi anh trả lời, giáo sư Cao đành phải miễn cưỡng cười vui: "Tôi công việc bận rộn, con người cũng khô khan, sợ bạn bè của cô cũng không ưng tôi."
Mạnh Vãn cổ vũ anh: "Cái đó phải thử một chút mới biết được, như vậy đi, chúng ta thêm bạn WeChat đi, có ai phù hợp thì trước tiên giới thiệu hai người với nhau."
Giáo sư Cao chua xót gật gật đầu, thêm Mạnh Vãn.
Để tỏ vẻ bản thân không phải là cố ý nhằm vào giáo sư Cao, Mạnh Vãn quay đầu nhìn Lục Triều Thanh: "Giáo sư Lục thì sao, có muốn tôi cũng giúp anh giới thiệu không?"
Lục Triều Thanh một câu từ chối: "Không cần, tôi tạm thời không định yêu đương."
Mạnh Vãn thuận miệng hỏi một câu: "Vậy giáo sư Lục có kiểu người yêu thích không?"
Lục Triều Thanh nghiêm túc suy tư vài giây, đưa ra hai cái điều kiện kén vợ kén chồng: "An tĩnh, biết nấu cơm."
Mẹ già nhà mình thật an tĩnh, nhưng không biết nấu cơm, dì Mạnh biết nấu cơm, nhưng lại quá nhiều lời.
Mạnh Vãn tùy tiện hỏi, vào tai này ra tai kia, căn bản không đem điều kiện kén vợ kén chồng của Lục Triều Thanh để ở trong lòng.
Cơm nước xong, giáo sư Cao cướp lấy việc thu dọn tàn cục.
"Tôi đi rửa hoa quả." Mạnh Vãn khách khí mà nói.
Giáo sư Cao tâm tình đang chùng xuống, không muốn lưu lại đây nữa, rũ mi ngăn trở: "Không cần phiền toái, tôi còn có việc phải về văn phòng một chuyến."
Mạnh Vãn liền không hề giữ lại.
Cô đưa hai vị giáo sư cùng nhau ra cửa.
Mới vừa ngồi lên sô pha thì lại có người gõ cửa, là Lục Triều Thanh.
Mạnh Vãn ngó ngó thang máy, lại nghi hoặc mà nhìn anh: "Anh không phải về đại học Z à?"
Lục Triều Thanh ừ một tiếng, nhìn chằm chằm cô hỏi: "Giáo sư Cao thích cô, cô có cảm giác gì với anh ấy không?"
Mạnh Vãn không quen kiểu đối thoại trực tiếp này, nhìn thang máy hỏi: "Anh ấy nhờ anh hỏi tôi?"
Lục Triều Thanh: "Tự tôi muốn biết, nếu cô không thích anh ta thì không cần giới thiệu người khác cho anh ấy, như vậy sẽ chỉ làm anh ta thêm khổ sở."
Anh làm một bộ giáo huấn người khác, Mạnh Vãn tận lực không nổi giận, tâm bình khí hòa mà giảng đạo lý: "Tôi không thích anh ấy nhưng giáo sư Cao hiển nhiên có ý tưởng yêu đương của anh ấy, làm sao anh biết anh ấy nhất định sẽ không thích người tôi giới thiệu? Anh ấy hiện tại thích tôi cũng không có nghĩa là anh ấy sẽ không lại thích người khác."
Lục Triều Thanh mím môi: "Tình cảm không thể thay đổi nhanh như vậy."
Mạnh Vãn nhướng mày: "Sao, giáo sư Lục còn có nghiên cứu chuyên sâu về chuyện tình cảm?"
Buồn cười, giáo sư Cao một lời cũng chưa nói với cô, đối với cô có thể có bao nhiêu tình cảm? Loại tình huống này chỉ cần xuất hiện người mới thích hợp hơn thì phía nam kỳ thật rất dễ dàng dời mục tiêu, tựa như các nam sinh theo đuổi cô thời đại học, phần lớn người bị cô cự tuyệt đều có thể lập tức tìm thấy bạn gái mới.
Mạnh Vãn là chưa từng yêu đương, nhưng cô lại có kinh nghiệm bị theo đuổi rất phong phú, đứng một bên xem đám bạn bè yêu đương cũng rất có thể học hỏi, còn Lục Triều Thanh một người cả ngày làm nghiên cứu có thể so sánh được với cô?
Thấy Lục Triều Thanh còn bày vẻ mặt không phục, Mạnh Vãn cười cười, nhìn khuôn mặt tuấn tú thanh lãnh của anh nói: "Như vậy đi, chúng ta đánh cuộc, trước cuối năm tôi có thể giúp giáo sư Cao thoát khỏi tình trạng độc thân, nếu tôi thắng, ngươi đi tiệm mì sợi làm người bưng bê một cuối tuần, nếu anh thắng......"
"Tôi thắng, cô đi đưa cơm hộp một tuần cho tôi." Lục Triều Thanh hờ hững đáp lễ.
Mạnh Vãn nhún vai, loại chuyện nhỏ như đưa cơm hộp, cô sớm đã cưỡi xe nhẹ đi đường quen.
"Được, liền định như vậy đi. "
Tác giả có lời muốn nói: Hahaha, các bạn đoán ai sẽ thắng? Hoặc là các bạn hy vọng ai thắng?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro