Chương 8: Nếu anh ấy thích, anh ấy chắc chắn sẽ theo đuổi
Giáo sư Cao đã năm ngày không tắm rửa gội đầu.
Đàn ông tình trường thất ý thì đã không còn để tâm tới hình tượng nữa, nhưng Lục Triều Thanh thì càng ngày càng không thể chịu đựng được người đồng nghiệp một đầu tóc ngắn đầy dầu với một thân toàn mùi mồ hôi. Thế nhưng cố tình giáo sư Cao lại luôn tới tìm anh cùng đi ăn cơm.
"Anh nên tắm rửa đi." Không thể nhịn được nữa nên lúc nhà ăn trở về, Lục Triều Thanh bước vào văn phòng của mình trước, thấp giọng nhắc nhở giáo sư Cao.
Giáo sư Cao vẻ mặt xem thường sinh tử: "Dù sao cũng không ai để ý đến tôi."
Lục Triều Thanh nhìn anh ghét bỏ: "Anh làm thầy kẻ khác."
Giáo sư Cao càng tỏ vẻ không sao: "Sinh viên khoa vật lý chúng ta không chú ý đến vậy đâu."
Không có thuốc nào cứu được nam nhân, Lục Triều Thanh banh mặt đi vào văn phòng, "rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Giáo sư Cao đưa tay xoa đầu tóc rối bời, tiếp tục khổ tu.
Gần 9 giờ, Lục Triều Thanh làm xong thí nghiệm khóa cửa, ngang qua văn phòng giáo sư Cao, anh dừng một chút, gõ cửa.
"Có." Từ bên trong truyền ra tiếng giáo sư Cao hữu khí vô lực.
Lục Triều Thanh đẩy cửa ra, thấy giáo sư Cao ngồi ở bàn làm việc, mặt bàn lộn xộn toàn giấy.
"Anh chưa xong việc sao?" Lục Triều Thanh hỏi.
Giáo sư Cao liếc anh một cái rồi tiếp tục cúi đầu tính toán: "Đêm nay tôi làm suốt đêm, cậu về trước đi."
Làm nghiên cứu vật lý, có lúc bận rộn làm xuyên đêm là chuyện bình thường, nhưng Lục Triều Thanh ở chung với giáo sư Cao một tháng, lần đầu tiên thấy giáo sư Cao quên mình như thế, tất cả chuyện này đều bắt đầu từ lúc anh bị Mạnh Vãn gián tiếp cự tuyệt.
Lục Triều Thanh không rõ lắm, Mạnh Vãn chỉ là vẻ ngoài xinh đẹp, chân tay vụng về chính bản thân mình cũng không thể chiếu cố cho tốt, chỉ số thông minh cũng thấp như vậy, so với kiểu người như bọn họ căn bản không có một tiếng nói chung, sao giáo sư Cao kén vợ kén chồng lại nông cạn như vậy?
Lục Triều Thanh đơn độc rời đại học Z, đi đến nửa đường thì vai trái đột nhiên bị người chụp một cái.
Lục Triều Thanh nhíu mày, còn chưa kịp xoay người nhìn, Mạnh Vãn đã cưỡi xe đạp lướt ngang qua anh, còn quay đầu lại nhìn anh cười một cái, không biết đang cười cái gì.
Nhìn cô đạp xe đạp nhỏ càng đi càng xa, Lục Triều Thanh lại nghĩ tới vị đồng nghiệp lôi thôi trong văn phòng kia .
Sau khi về nhà, Lục Triều Thanh chủ động gửi WeChat cho Mạnh Vãn: Cô đã nói sẽ giới thiệu bạn gái cho giáo sư Cao, khi nào thì giới thiệu?
Lục Triều Thanh thà rằng cá cược thua rồi đi tiệm mì sợi bưng bê cũng không muốn phải đối mặt người đồng nghiệp không tắm rửa.
Mạnh Vãn đang tắm rửa, nhìn thấy tin nhắn của anh đã là nửa giờ sau.
Nhắc tới chuyện này Mạnh Vãn quả thực phát sầu, đương nhiên cô muốn sớm tác hợp cho giáo sư Cao, nhưng Mạnh Vãn nói chuyện cùng mấy người bạn còn độc thân rồi, người ta vừa nghe nói nhà trai là giáo sư vật lý, liền ồn ào tỏ vẻ chỉ số thông minh không đủ, trèo cao không nổi một anh đường đường là giáo sư. Đương nhiên chỉ là lời nói đùa nhưng cái từ vật lý này khiến cho người ta có ấn tượng buồn tẻ không thú vị, người nghiên cứu vật lý......
Ngồi trên sô pha, Mạnh Vãn cười gõ chữ: Sao, giáo sư Lục sốt ruột à?
Ngữ khí trêu chọc, Lục Triều Thanh bỗng nhớ tới nụ cười giảo hoạt của cô trên đường về, bà chủ tiệm mì buộc tóc đuôi ngựa, vui vẻ giống một nữ sinh, ấu trĩ.
Lục Triều Thanh trả lời: anh ấy gần đây trạng thái không tốt.
Giáo sư Cao gần một tuần không tới tiệm mì, Mạnh Vãn cũng đoán được giáo sư Cao khẳng định là đã bị đả kích nhất định, nhưng không biết là nghiêm trọng đến mức nào mới có thể làm Lục Triều Thanh không hiểu đạo lí đối nhân xử thế cũng phải thay anh ta quan tâm sốt ruột?
Mạnh Vãn thái độ nghiêm túc lên, hỏi anh: Giáo sư Cao không có việc gì đi?
Lục Triều Thanh: Một tuần không tắm rửa, đêm nay suốt đêm tăng ca.
Mạnh Vãn:......
Thôi được, đây cũng coi như tương đối nghiêm trọng, Mạnh Vãn xoa xoa tóc, gõ chữ: Tôi sẽ mau chóng thu phục.
Nói chuyện với Lục Triều Thanh xong, Mạnh Vãn chậm rãi kéo danh sách bạn tốt, kéo lên kéo xuống, Mạnh Vãn nhìn thấy một cái tên, cô bạn cùng phòng thời đại học Lưu San.
Mạnh Vãn trực tiếp gọi điện thoại cho Lưu San, tâm sự tình hình gần đây, Mạnh Vãn tò mò hỏi: "Đúng rồi, tớ nhớ rõ cậu có một người chị họ luôn bị gia đình thúc giục kết hôn, hiện tại cô ấy có kết quả chưa?"
Chị họ Lưu San là nghiên cứu sinh tốt nghiệp, hiện tại ở một ngôi trường cấp ba rất tốt trong Giang Thành làm giáo viên toán, Mạnh Vãn có ấn tượng với người chị họ này, chủ yếu là vì Lưu San đã từng cười phun tào, nói cô chị họ này nhìn nghiêm trang, kỳ thật chị ấy kín đáo cất chứa rất nhiều truyện người lớn, đều không phải là người con gái đọc nhiều sách không thú vị trong mắt người nhà.
Lưu San: "Không đâu, chị ấy mới hai mươi tám, trong nhà thúc giục nhiều chị ấy liền thuê nhà ở bên ngoài thuê!"
Mạnh Vãn cảm thấy chị ấy cùng giáo sư Cao có thể thử xem, hỏi Lưu San nghĩ như thế nào.
Lưu San thực kích động: "Cậu gửi ảnh chụp của giáo sư Cao cho tớ, tớ hỏi chị ấy!"
Mạnh Vãn chạy ngay đi tìm trong vòng bạn tốt của giáo sư Cao, sự thật chứng minh giáo sư Cao quả nhiên thú vị hơn Lục Triều Thanh nhiều,cách một đoạn thời gian sẽ pđăng ảnh selfi, dáng vẻ đàn ông khoa học tự nhiên sạch sẽ, lại có một tia thẹn thùng, rất dễ dàng kéo hảo cảm.
Mạnh Vãn đem ảnh chụp gửi đi không lâu, chị gái Lưu thích xem truyện người lớn chủ động thêm cô làm bạn.
Chị gái Lưu: Vãn Vãn có thòi khoá biểu của giáo sư Cao không? Chị muốn đi dự thính một tiết, em cũng đừng nói cho anh ta, nếu chị cảm thấy thích hợp lại nhờ em hỗ trợ.
Mạnh Vãn cũng kích động: Chị họ cứ từ từ, em đi hỏi một chút!
Mạnh Vãn lập tức đi hỏi Lục Triều Thanh, Lục Triều Thanh nhớ rõ sáng thứ sáu giáo sư Cao có tiết.
Mạnh Vãn trước tiên chuyển lời tới chị gái Lưu, xong lại dặn dò Lục Triều Thanh: Mặc kệ anh dùng cách gì đi nữa, tới hôm đó nhất định phải làm giáo sư Cao sạch sẽ cả người thoải mái thanh tân mà đứng ở trên bục giảng! Nguyên nhân tạm thời bảo mật!
Lục Triều Thanh cũng không tò mò nguyên nhân, chiều thứ năm lại nhận được nhắc nhở từ Mạnh Vãn qua WeChat, Lục Triều Thanh lại đi vào văn phòng giáo sư Cao, trực tiếp đưa ra yêu cầu: "Đêm nay anh phải tắm rửa đi, ngày mai thần thanh khí sảng mà tới đây đi làm."
Giáo sư Cao ngốc ngốc: "Vì sao?"
Lục Triều Thanh nhíu mày: "Trên người anh có mùi, ảnh hưởng tới việc ăn uống của tôi."
Bị người khác ghét bỏ như vậy, giáo sư Cao rốt cuộc hơi mất tự nhiên, đẩy đẩy gọng kính, gật gật đầu.
Buổi tối trở về, giáo sư Cao tắm rửa sạch sẽ, lại cạo râu, ngày hôm sau ăn mặc sạch sẽ tới đi làm.
Lục Triều Thanh dựa theo Mạnh Vãn yêu cầu, chụp lén một tấm ảnh giáo sư Cao, đưa cho Mạnh Vãn kiểm tra.
Mạnh Vãn cảm thấy giáo sư Cao đổi một thân tây trang thì giá trị nhan sắc còn có thể tăng thêm hai phầnn, bất quá, thuận theo tự nhiên đi.
.
Giáo sư Cao buổi sáng lên lớp tiết ba, bốn, chị gái Lưu nghe xong một tiết, ra khỏi lớp liền gửi tin nhắn cho Mạnh Vãn, có thể an bài một buổi xem mặt chính thức, hơn nữa chị gái Lưu vừa nhìn là kinh nghiệm xem mặt phong phú, chủ động gửi một tấm ảnh chụp đời thường cho Mạnh Vãn, để Mạnh Vãn gửi giáo sư Cao xem, nếu giáo sư Cao chướng mắt cô, vậy cũng không cần xem mặt nữa.
Giữa trưa giáo sư Cao cùng Lục Triều Thanh ở nhà ăn ăn trưa, nhận được tin nhắn từ Mạnh Vãn: Đây là chị họ của bạn tôi, năm nay hai mươi tám tuổi, nghiên cứu sinh tốt nghiệp, nghề nghiệp là giáo viên toán cấp ba, anh cảm thấy sao?
Dưới mấy dòng chữ, trên màn hình nhảy ra một tấm ảnh chụp, là một nữ giáo viên đang đứng trên bục giảng, mặc sơ mi trắng với váy dài tới đầu gối đơn giản, nữ giáo viên vóc dáng không cao, khuôn mặt tròn tròn có chút nghiêm túc lại có cảm giác đáng yêu, đôi mắt to, làn da thật bạch.
Giáo sư Cao nhịn không được nhìn thêm vài lần.
Anh một tay cầm chiếc đũa, một tay cầm di động, Lục Triều Thanh ngồn đối diện, lợi thế thân cao vào lúc này hiện ra, anh thấy được rõ ràng tấm ảnh chụp cô gái trong di động của giáo sư Cao.
"Mạnh Vãn giới thiệu?" Lục Triều Thanh hỏi.
Giáo sư Cao mặt đỏ lên, lại nhìn nhìn cô giáo trên màn hình, anh đưa điện thoại cho Lục Triều Thanh: "Cậu thấy sao?"
Lục Triều Thanh không nhìn màn hình, ngoài ý muốn lại nhìn chằm chằm đồng nghiệp: "Anh bằng lòng gặp mặt?"
Ngày hôm qua còn vì bị Mạnh Vãn cự tuyệt mà ý chí tinh thần sa sút lôi thôi lếch thếch, hiện tại mới nhìn thấy một tấm ảnh chụp người mới anh liền thay lòng đổi dạ?
Cái này gọi là tình cảm gì?
Lục Triều Thanh vô pháp lý giải.
Giáo sư Cao nhìn thấu nghi hoặc của Lục Triều Thanh, anh sờ sờ mũi, nhìn di động giải thích: "Mạnh tiểu thư không thích tôi, lẽ nào tôi cứ phải ngày ngày nhớ đến cô ấy?"
Lục Triều Thanh trầm mặc.
Giáo sư Cao trả lời Mạnh Vãn xong, tò mò hỏi Lục Triều Thanh: "Cậu từng yêu đương bao giờ chưa? Hoặc là yêu thầm ai bao giờ không?"
Lục Triều Thanh: "Chưa từng yêu, cũng không yêu thầm ai."
Cái loại lãng phí thời gian như yêu thầm, anh tuyệt đối không làm, nếu anh thích ai, anh sẽ rõ ràng xác thực mà theo đuổi.
giáo sư Cao nghe xong, cũng không trông cậy Lục Triều Thanh có thể lý giải tâm tình của anh.
.
Hai bên nam nữ đều có ý, Mạnh Vãn trực tiếp để giáo sư Cao và chị gái Lưu thêm bạn lẫn nhau trò chuyện riêng.
Thứ bảy giáo sư Cao hẹn chị gái Lưu hẹn ăn bữa tối, chờ đến chạng vạng thứ hai, Lục Triều Thanh kết thúc công việc đi qua gọi giáo sư Cao cùng nhau đi ăn cơm, giáo sư Cao lại đang thu thập bàn làm việc, có chút thẹn thùng mà cự tuyệt: "Cái đó, tối nay tôi hẹn người ta xem phim."
Lục Triều Thanh:......
Lại qua một tuần, giáo sư Cao và chị gái Lưu chính thức xác định quan hệ yêu đương, hai người còn tới tiệm mì sợi ăn một bữa, Mạnh Vãn nhiệt tình chiêu đãi hai người, sau đó cùng Tiểu Diệp lén quan sát, phát hiện giáo sư Cao đối với chị gái Lưu quả là nói gì nghe nấy mà lại rất thích thú, không nói một lời mà tình ý triền miên đưa ánh mắt nhìn chị gái Lưu, so sánh như vậy lại thấy chị gái Lưu giống như tổng tài bá đạo.
Tiểu Diệp đùa Mạnh Vãn: "Lão bản trong lòng có một chút ghen nào hông a? Bạn trai biết nghe lời như vậy nghe lời lại thành của nhà người khác."
Mạnh Vãn cười cảm khái: "Nồi nào úp vung nấy, thích hợp với người khác chưa chắc thích hợp chị."
Bất quá, cô thực sự thấy giáo sư Cao và chị gái Lưu vui vẻ là được rồi.
9 giờ tối tiệm mì sợi đóng cửa, Mạnh Vãn đi ra siêu thị ngoài tiểu khu mua sắm vật dụng hàng ngày, ra tới cửa (siêu thị) lại gặp được Lục Triều Thanh đang đi vào.
Ánh mắt giao nhau, Lục Triều Thanh lập tức đi vào.
Nếu không phải nhìn thấy anh, Mạnh Vãn suýt thì đã quên luôn vụ cá cược kia, liền đứng ngay ở cửa siêu thị chờ.
Lục Triều Thanh mau chóng đi ra, dễ thấy nhất trong túi mua sắm là khoai tây chiên.
Mạnh Vãn chưa từng chú ý tới đồ ăn vặt của giáo sư Lục, cười hỏi: "Giáo sư Lục còn nhớ rõ vụ cá cược của chúng ta không?"
Lục Triều Thanh mím môi.
Mạnh Vãn thử thăm dò hỏi: "Giáo sư Lục đã biết kết quả, đúng không?"
Lục Triều Thanh thua rồi, vừa đi lên trước vừa hứa hẹn: "Tuần này tôi rảnh, tiệm mì sợi mấy giờ vào làm?"
Mạnh Vãn cười, sóng vai đi bên cạnh anh: "Buổi sáng 10 giờ đến buổi tối 9 giờ, bao hai bữa cơm"
Lục Triều Thanh càng đi nhanh.
Mạnh Vãn tâm tình không tệ, mẹ già luôn đem Lục Triều Thanh ra để phê bình cô, nhưng giáo sư vật lý thì như thế nào, còn không phải đi bưng bê cho cô?
Tối hôm sau Mạnh Vãn gõ cửa nhà đối diện.
Lục Triều Thanh mặt vô biểu tình ra mở cửa.
Mạnh Vãn cười đưa anh đồng phục tiệm mì đang cầm trong tay: "Đây là số lớn nhất trong tiệm chúng tôi, anh thử xem có vừa người không, nếu thật sự không mặc được thì cứ mặc sơ mi trắng cũng được."
Lục Triều Thanh cúi đầu, liếc mắt một cái nhìn thấy ngay "Mạnh lão nhân" đang tươi cười hòa ái sáng lạn trên đồng phục, giống như đang châm chọc cái gì.
Anh túm lấy đồng phục, xoay người, đóng cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro