Chương 9: Ai lại không phải người thích vẻ ngoài đây?
9 giờ sáng, Mạnh Vãn đúng giờ gõ cửa phòng Lục Triều Thanh.
Tiệm mì sợi 10 giờ bắt đầu buôn bán nhưng hôm nay là ngày đầu tiền Lục Triều Thanh "đi làm thêm", cần phải đến sớm một chút để huấn luyện, bưng bê cũng không phải là đơn giản.
Bên trong có tiếng bước chân truyền đến, cửa phòng mở ra, Lục Triều Thanh trên người mặc đồng phục tiệm mì xuất hiện trước mặt Mạnh Vãn.
Mạnh Vãn giật mình: "Bây giờ đã thay rồi?"
Lại là một câu hỏi vô nghĩa, Lục Triều Thanh mặc kệ cô, đi ra khỏi nhà rồi đóng cửa.
Mạnh Vãn lại thấy được nhãn hiệu "Mạnh lão nhân" sau lưng anh, Lục Triều Thanh mặc bộ đồ như vậy, thật là có chút hương vị cuả anh trai bưng bê.
"Anh mang ô làm gì?" Mạnh Vãn xem xét cái ô màu xám trong tay anh.
"Dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa." Lục Triều Thanh liếc nhìn đôi tay trốn trơn của cô.
Mạnh Vãn mở di động, đúng là buổi chiều báo có mưa, cô bảo Lục Triều Thanh đợi chút, lại mở cửa đi vào tìm ô, nhưng tìm một vòng cũng không tìm thấy, ánh mắt lại đảo qua bức ảnh gia đình một nhà ba người trên tường, Mạnh Vãn bỗng nhiên nhớ lại, lần trước lão mẹ đến đây hình như đã tiện tay mang ô của cô đi rồi.
Đi ngang qua siêu thị trước tiểu khu, Mạnh Vãn đi vào mua ô.
Hai người sóng vai đi về phía đại học Z, tuấn nam mỹ nữ trẻ tuổi là tổ hợp hấp dẫn không ít ánh mắt, Mạnh Vãn sớm đã quen nhận được chú ý từ người khác, cô trộm nhìn Lục Triều Thanh, thấy vẻ mặt anh thanh lãnh, không biết có phải là đang kháng cự công việc bưng bê ngày hôm nay hay không.
Mạnh Vãn đột nhiên cảm thấy bản thân hơi quá phận, vốn hôm đó cá cược chủ yếu là đùa vui thôi, Lục Triều Thanh đường đường là giáo sư, sinh viên tới tiệm mì sợi lại đông, vạn nhất bị sinh viên khoa vật lý thấy bộ dáng này của anh thì thật mất mặt a.
"Nếu không thì hay là thôi đi, tiệm mì sợi đủ người rồi, không cần anh hỗ trợ." Mạnh Vãn ngăn trước mặt Lục Triều Thanh, tươi cười chân thành.
Đôi mắt Mạnh Vãn phi thường xinh đẹp, trong suốt thủy nhuận, giống một cặp pha lê đen.
Lục Triều Thanh lần đầu tiên chú ý tới đôi mắt cô.
"Vì sao?" anh hỏi.
Mạnh Vãn dương dương cằm về phía đồng phục trên người anh : "Để cho sinh viên của anh trông thấy thì không hay."
Lục Triều Thanh không để bụng: "Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, bọn họ nghĩ như thế nào không liên quan đến tôi."
Anh kiên trì thực hiện, Mạnh Vãn nhún nhún vai, lời xấu cứ phải nói trước: "Là chính anh yêu cầu đó, nếu thật sự bị người khác chê cười cũng đừng trách tôi."
Lục Triều Thanh đã tiếp tục đi lên phía trước mất rồi.
Mở cửa tiệm mì sợi ra, bên trong chỉ có Trần Thủy Sinh, anh ta đeo tạp dề chỉ dùng khi làm vệ sinh, đang cúi đầu lau sàn nhà. Nghe thấy tiếng mở cửa, Trần Thủy Sinh ngẩng đầu, thấy Mạnh Vãn trong mắt anh ta hiện lên kinh hỉ, phía sau lại thấy một người đàn ông cao lớn đĩnh bạt đi theo sau Mạnh Vãn đi vào.
Giáo sư Cao là khách quen trong tiệm mì sợi, Lục Triều Thanh tuy là không phải nhưng Trần Thủy Sinh nhớ rõ anh.
Mạnh Vãn thấy anh ta nhìn chằm chằm Lục Triều Thanh thì cười giải thích: "Tôi đánh cược với giáo sư Lục, giáo sư Lục thua, hai ngày này anh ấy sẽ ở đây hỗ trợ bưng bê." Nói xong, Mạnh Vãn chính thức giới thiệu Lục Triều Thanh với Trần Thủy Sinh, mì sợi Trần Thủy Sinh làm ăn rất ngon, ít lời mà làm việc lại cần mẫn, có thể nói là nhân viên mẫu mực của tiệm mì sợi, Mạnh Vãn thực thưởng thức anh.
Lục Triều Thanh nhìn Trần Thủy Sinh gật gật đầu.
Trần Thủy Sinh rụt rè mà cười, cúi đầu làm việc.
Kỳ thật tối hôm qua trước lúc đóng cửa đã quét tước dọn vệ sinh xong, bây giờ chỉ cần dọn dẹp đơn giản một chút là được, Mạnh Vãn đi vào phòng thay đồ thay đồng phục, lại đi ra giặt sạch giẻ lau, vừa theo thứ tự lau các bàn, vừa giảng giải cho Lục Triều Thanh những việc cần chú ý. Bưng bê nói đơn giản cũng đơn giản, nhớ kỹ số của mỗi bàn, lúc bưng đồ thì chú ý đừng đụng vào người khác, lại tùy thời lưu ý những yêu cầu của khách là được.
"Anh nhớ kỹ rồi chứ?" Mạnh Vãn dọn xong ghế dựa, quay đầu hỏi Lục Triều Thanh.
Lục Triều Thanh có cảm giác chỉ số thông minh bị vũ nhục, cam chịu.
Mạnh Vãn tiếp tục lau bàn.
Lúc này cô giống như một nhân viên bình thường công nhân, trên người không còn có kiều khí của tiểu thư nhà giàu.
Để Lục Triều Thanh đi hỗ trợ lau bàn là không thể nào, anh đứng ở một bên, yên lặng đánh giá tiệm mì, đổi quần áo, so với Mạnh Vãn thì lại càng giống lão bản tới tiệm trông coi.
Hai anh em Từ Cường, Từ Duyệt, thu ngân Tiểu Diệp lục tục tới, nhìn thấy trang phục của Lục Triều Thanh, tất cả mọi người đều giật mình.
"Giáo sư Lục mặc cái gì cũng soái!" Tiểu Diệp rất hoạt bát, cười hì hì trêu ghẹo Lục Triều Thanh.
Lục Triều Thanh mặt vô biểu tình.
Tiểu Diệp nhìn Mạnh Vãn le lưỡi.
10 giờ bắt đầu, khách tới tiệm mì sợi bắt đầu nhiều lên, hai ngày nghỉ này sinh viên tới ăn mì cũng nhiều hơn ngày thường.
Tiểu Diệp chuyên tâm thu tiền, Mạnh Vãn nhịn không được quan sát biểu hiện của anh trai bưng bê mới giáo sư Lục, ừm, trừ bỏ thái độ lãnh đạm, Lục Triều Thanh thích ứng cũng không tệ lắm, nhưng Mạnh Vãn rất nhanh phát hiện ra lúc Lục Triều Thanh dọn dẹp anh vừa lau bàn vừa nhíu mày, có thể thấy được đây là người đàn ông vô cùng yêu sạch sẽ.
"Mẹ ơi, ca ca này thật là soái."
Một cô bé mẫu giáo đi cùng mẹ tới ăn mì sợi vừa ngồi ổn, liền nhìn thấy soái ca lau bàn bên cạnh.
Lục Triều Thanh nhìn về phía .
Cô bé con buộc tóc hai bên vậy mà lại cười hi hi trốn vào trong lòng mẹ.
Mạnh Vãn thấy một màn này quả thực bị cô bé này manh hóa, nhưng Lục Triều Thanh vẫn là cái vẻ nhàn nhạt kia.
Người bị Lục Triều Thanh hấp dẫn không chỉ có cô bé, hôm nay thật sự có sinh viên khoa vật lý tới ăn mì, Mạnh Vãn tuy rằng không thể xác nhận vị bạn học nào là (sinh viên khoa vật lý), nhưng lượng khách đột nhiên gia tăng, hơn nữa mỗi sinh viên bước vào đầu tiên đều tìm kiếm thân ảnh Lục Triều Thanh, còn có nữ sinh hưng phấn trộm chụp ảnh, Mạnh Vãn liền đoán được.
"Giáo sư Lục, thầy ở làm thêm sao?" Có một bàn nam sinh viên khoa vật lý, Lục Triều Thanh bưng món đến cho bọn họ thì có một nam sinh to gan cợt nhả hỏi.
Lục Triều Thanh buông khay đồ, nhìn cậu ta rồi chuẩn xác đọc ra tên họ cùng số lớp của nam sinh.
Nam sinh đang tươi cười nháy mắt cứng đờ.
Giáo sư Lục mỗi tuần chỉ có hai tiết giảng bài, sinh viên nhiều như vậy, giáo sư Lục lại nhớ rõ cậu? Sau này có thể bị thầy làm khó dễ không?
Lục Triều Thanh đi rồi, ba nam sinh ngồi cùng bàn đều tỏ vẻ thân thiết thương cảm đối với nam sinh kia.
Mạnh Vãn giống như đang xem diễn, cảm thấy đặc biệt thú vị.
Nhưng rất nhanh lửa liền đốt tới trên người Mạnh Vãn.
Đám sinh viên khoa vật lý tin tưởng vững chắc rằng giáo sư Lục tới tiệm mì sợi làm bưng bê khẳng định có nội tình, làm thêm để kiếm tiền chắc chắn là không thể rồi, không vì tiền thì ắt là vì sắc, từng đôi mắt ngắm tới ngắm lui, cơ hồ đồng thời đều khẳng định đó là mỹ nữ lão bản nương của tiệm mì sợi nổi tiếng trong đại học Z . Đàn ông khoa học tự nhiên dám tiếp cận Mạnh Vãn cũng không nhiều lắm, có thể đếm được trên đầu ngón tay. Vài nữ sinh liền không băn khoăn, lúc tính tiền bí mật hỏi Mạnh Vãn: "Giáo sư Lục của chúng em có phải là muốn theo đuổi chị không?"
May mà Mạnh Vãn không uống nước, bằng không cô nhất định sẽ phun hết ra!
"Sao có thể, anh ta đánh cuộc thua cho tôi đó!" Mạnh Vãn vội vàng giải thích.
Các nữ sinh càng hưng phấn: "Chị khẳng định là rất quen thân với giáo sư Lục chúng em, bằng không làm sao lại đánh cược?"
Tiểu Diệp xem náo nhiệt không chê to chuyện, hắc hắc tuồn tin nóng: "Hai người bọn họ ở phòng đối diện."
Cái này không càng bôi càng đen sao? Mạnh Vãn trừng cô!
Tiểu Diệp không sợ ai trừng, các nữ sinh khoa vật lý nghe được tin tức trực tiếp, cảm thấy mỹ mãn mà rời đi.
Mạnh Vãn to cả đầu, càng thêm hối hận kêu Lục Triều Thanh thực hiện đánh cuộc.
"Bất quá lại nói giáo sư Lục soái như vậy, cận thủy lâu đài*, lão bản chị cũng chưa từng động tâm sao?" Tiểu Diệp lại tới bát quái.
*Cận thuỷ lâu đài tiên đắc nguyệt: Ý của câu thành ngữ này là chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.
Mạnh Vãn quét mắt về phía Lục Triều Thanh, không hề che dấu bản thân ghét bỏ: "Anh ta so với giáo sư Cao càng không thú vị."
Tiểu Diệp chống cằm lắc đầu: "Giáo sư Lục kia có nhan sắc giá trị, khuyết điểm các mặt khác đều có thể xem nhẹ."
Mạnh Vãn xuy cô: "Coi ai cũng giống như em, yêu đương chỉ xem mặt."
Tới giờ cơm trưa, Mạnh Vãn không cãi nhau với Tiểu Diệp nữa, hỏi thẻ nhà ăn từ sinh viên làm thêm Tiểu Thẩm. Khẩu vị của mấy nhân viên Mạnh Vãn đều biết rõ, trước khi đi, cô tìm Lục Triều Thanh: "Tôi đi nhà ăn lấy cơm, anh muốn ăn cái gì?"
Lục Triều Thanh muốn ăn mì sợi, cả một buổi sáng nghe mùi mì sợi, anh thực thèm.
Bất quá nếu nhân viên tiệm mì sợi đều ăn tại nhà ăn đại học Z anh cũng không nên đặc biệt, một chén mì sợi còn đắt hơn một bữa cơm nhà ăn.
"Cái gì cũng được." anh thấp giọng nói.
Mạnh Vãn một mình đi ra khỏi tiệm mì sợi.
Lúc cô xếp hàng trong nhà ăn đại học Z, trời bỗng đổ mưa y như trong dự báo thời tiết, hạt mưa bùm bùm, rất nhanh liền dệt thành một màn mưa. Khắp nhà ăn các sinh viên đều đang oán giận không mang dù mà thở dài, cửa nhà ăn cũng chen đầy sinh viên, Mạnh Vãn nhanh chóng lấy di động, nhắn tin cho Tiểu Diệp: Bảo Tiểu Thẩm tới đón chị, chị có mang dù đang để trong tiệm rồi.
Tiểu Diệp nhận được WeChat, vừa muốn kêu Tiểu Thẩm làm thêm, ánh mắt lại rơi xuống người Lục Triều Thanh, Tiểu Diệp cười.
Năm phút đồng hồ sau.
Mạnh Vãn ngồi ở trước một bàn ăn gần nhà ăn đại học Z, trên bàn bày hai túi cơm hộp, cô cúi đầu lướt vòng bạn bè, đột nhiên trong mắt nhiều ra một đôi chân dài. Mạnh Vãn nghi hoặc mà ngẩng đầu thấygương mặt thanh tuấn lạnh lùng của Lục Triều Thanh.
"Sao anh lại tới đây?" Mạnh Vãn giật mình hỏi.
Lục Triều Thanh giơ lên cái ô còn rỏ nước trong tay: "Cô gọi tôi tới đón cô."
Mạnh Vãn há mồm, ngược lại hiểu rõ trò quỷ của Tiểu Diệp.
Giải thích cũng vô nghĩa, Mạnh Vãn cất đi di động, một tay xách lên một túi cơm hộp túi, nhìn ra phía ngoài gật gật đầu: "Đi thôi."
Hai người đều mặc đồng phục tiệm mì sợi, đi giữa một đám sinh viên rất dễ nhận ra, trong tiếng ồn ào Mạnh Vãn nghe thấy có người kích động mà nói: "Mau nhìn kìa mau nhìn kìa, là giáo sư Lục tới đón người ta rồi, còn nói không phải một đôi đi!"
Mạnh Vãn không cần xem, cũng biết người nói chuyện hôm nay chắc chắn đã đi qua tiệm mì sợi.
Tiếng của đối phương không thấp, Mạnh Vãn xấu hổ nhìn về phía Lục Triều Thanh.
Lục Triều Thanh đã đứng ở bậc thang lộ thiên, trong tay cầm ô, lúc Mạnh Vãn nhìn tới, Lục Triều Thanh vừa mới thu hồi tầm mắt.
Mạnh Vãn thấy cần phải giải thích: "Tôi gọi tới là Tiểu Diệp, cô ấy lười đi nên mới bảo anh tới."
Lục Triều Thanh gật gật đầu, đoạt lấy túi cơm hộp trong tay trái cô: "Đi thôi."
Mạnh Vãn cúi đầu, chui vào trong chếc ô to màu xám của anh.
Lục Triều Thanh lần đầu tiên cùng con gái đi chung một chiếc dù, lúc điều chỉnh ô, khuôn mặt trắng nõn của Mạnh Vãn không thể tránh né mà rơi ngay vào trong mắt anh. Ngày mưa mát lạnh, mặt Mạnh Vãn hình như càng trắng nõn kiều nộn hơn ngày thường, làm cho lông mi cô càng như đen hơn, môi càng hồng nhuận hơn. Gió từ một bên thổi tới, thổi rối rồi lớp tóc mái hơi mỏngcủa cô.
"Cẩn thận!"
Người đàn ông hơi thất thần, Mạnh Vãn vẫn luôn nhìn con đường phía trước: có một nam sinh cưỡi xe đạp hấp tấp phi về phía này, ô trong tay cậu ta khẳng định sẽ đụng vào Lục Triều Thanh, mà Lục Triều Thanh cứ thế không có ý định né tránh, Mạnh Vãn lập tức đổi cơm hộp sang tay trái, lại túm chặt cánh tay Lục Triều Thanh kéo về phía mình.
Lục Triều Thanh đụng nhẹ phải cô một cái, cậu sinh viên đi xe đạp lướt qua, hai cái ô đụng phải, tung ra bọt nước, bắn lên mặt Mạnh Vãn. Mạnh Vãn theo bản năng mà vội nhắm mắt, nhanh chóng dùng tay lau một phen, nét môi dưới bàn tay như đang cười, việc ngoài ý muốn này hình như khiến cô vui vẻ chuyện gì.
Trước khi cô buông tay Lục Triều Thanh đúng lúc kéo giãn khoảng cách.
Anh chuyên tâm đi đường, chỉ là trong đầu, ma xui quỷ khiến mà vẫn luôn nhớ lại động tác vừa rồi của Mạnh Vãn.
Lúc cô ngây ngô cười hình như thoạt nhìn thuận mắt hơn một chút so với ngày thường.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro