Phiên ngoại 2: Anh hạ thấp âm thanh dỗ cô: mở miệng

Nửa tiếng cuối cùng trong phòng KTV, Mạnh Vãn cầm mic, nhìn màn hình hát hò.

Cô đã hát rất lâu, cổ họng không thoải mái, nhưng vì Lục Triều Thanh không muốn hát, cho nên để tránh việc nhìn nhau không nói gì khá là xấu hổ, cô chỉ có thể tiếp tục hát. Cũng may, nghĩ đến việc sau đêm nay cô sẽ không bao giờ phải làmcong việc này nữa thì trong lòng Mạnh Vãn cũng có chút an ủi. Cô không có yêu cầu cao với cuộc sống, có chỗ ở có tiền lương ổn định, Tống Bân......

Dáng vẻ sinh viên thanh tuấn cảu hắn chợt lóe lên trong đầu, Mạnh Vãn ngoài ý muốn phát hiện ra hình như cô cũng không đau lòng như vậy nữa.

Có lẽ là bởi Tống Bân liên tục đòi tiền đã sớm biến hắn thành gánh nặng của cô, có lẽ là sự chênh lệch của hai người đã sớm giúp cô chuẩn bị tâm lý để chia tay.

Cô chuyên tâm hát bài hát cuối cùng.

Lục Triều Thanh trầm mặc ngồi ở trên sô pha.

Anh cũng không phải là rất thích nghe Mạnh Vãn hát, hoặc là nói bản than anh không có mấy hứng thú với âm nhạc, hơn nữa, anh càng không thích đồng phục nữ tiếp rượu trên người Mạnh Vãn, không thích gương mặt trang điểm nhẹ của cô bị ánh sáng từ màn hình hắt ra biến thành lúc vàng lúc tím. Anh, thích đôi mắt sạch sẽ kia muốn khóc lại kiềm chế lại, thích thân thể cô trắng nõn tươi mát, thích cô quấn lấy anh.

Đã hết nửa giờ.

Mạnh Vãn tắt nhạc, nhẹ nhàng cúi chào anh, đúng theo trình tự nói: "Hoan nghênh lần sau lại tới."

Lục Triều Thanh liếc nhìn cô một cái cuối cùng, rời đi.

Mạnh Vãn cũng đi thay quần áo.

Tối hôm nay, Mạnh Vãn ngủ thật sự ngon, không nhớ ai, cũng không mơ thấy ai.

Lục Triều Thanh cũng không nằm mơ, nhưng ngày hôm sau lúc tới trường học, trên đường anh thấy một đôi sinh viên cúi đầu hôn nhau, ma xui quỷ khiến mà Lục Triều Thanh lại nghĩ tới đêm nọ anh và Mạnh Vãn ở khách sạn. Môi cô môi thật mềm, cô túm lấy bờ vai của anh hừ ngân từng tiếng, như khóc lại không phải khóc.

Lục Triều Thanh phát hiện, anh không quản được suy nghĩ của bản thân.

9 giờ tối, Lục Triều Thanh đi khỏi tiểu khu, lại lần nữa tới KTV.

Tới nơi, anh bảo giám đốc chỉ đích danh Mạnh Vãn tiếp khách.

Giám đốc cười xin lỗi: "Ngại quá, cô ấy đã xin nghỉ rồi, chỗ chúng tôi còn có các em gái khác, tiên sinh ngài......"

Giám đốc chưa nói xong, Lục Triều Thanh liền xoay người đi.

Giang Thành ban đêm thật lạnh, Lục Triều Thanh đi ra khỏi bầu không khí nặng nề của KTV, trên đường cái ô tô tới tới lui lui, đèn đường đèn xe đèn từ các cửa hàng, khắp nơi chốn đều là người. Lục Triều Thanh hờ hững nhìn qua những bóng dáng đó, sau đó anh mới chậm rãi nhận ra rằng Giang Thành là thành phố rất lớn, có lẽ anh chẳng thể nào gặp lại Mạnh Vãn.

Người con gái kia giống như chỉ là một giấc mộng của anh.

Lục Triều Thanh mất hai ngày để quên đi giấc mộng ấy, sau đó, giáo sư vật lý đầy lý trí lại khôi phục bình thường.

Trưa hôm nay, đồng nghiệp gọi anh đi ăn mì ngoài trường.

Lục Triều Thanh đi theo.

Tiệm mì ở ngay đối diện trường học, băng qua đường cái là tới. Mùa đông, tình hình kinh doanh của tiệm mì rất tốt, hai vị giáo sư đợi một lát mới có bàn trống, trên bàn còn để nguyên hai cái bát không của khách hàng trước đó. Có người phục vụ đúng lúc chạy tới dọn bàn, người Lục Triều Thanh tuy rằng ở chỗ này nhưng trong đầu đều là vật lý công thức, mãi cho đến khi bàn tay đang lau bàn xuất hiện ở trong tầm nhìn.

Đó là một đôi tay trắng nõn nhỏ xinh, ngón tay tinh tế, móng tay cái màu hồng nhạt khỏe mạnh.

Trước đó không lâu, Lục Triều Thanh mới hôn một đôi tay như vậy.

Công thức vật lý lập tức biến mất, Lục Triều Thanh nhìn chủ nhân của cái tay kia.

Mạnh Vãn nghiêm túc nhanh chóng mà lau bàn, khách trong tiệm quá nhiều, cô không hề nhìn kỹ hai vị khách mới tới.

Lau bàn xong, Mạnh Vãn bưng lên khay rời đi.

"Ngồi đi." đồng nghiệp ngồi xuống phía bên trong, mời Lục Triều Thanh ngồi.

Lục Triều Thanh chậm rãi ngồi xuống, tầm mắt vẫn nhìn theo Mạnh Vãn đang bận rộn. Đồng phục tiệm mì là quần đen sơ mi trắng, còn có một cái tạp dề vàng cam, đơn giản sạch sẽ. Trong tiệm có hai cô gái phụ trách bưng bê, lau bàn, một cô gái dáng người mập mạp, càng tôn lên dáng người mảnh dẻ của Mạnh Vãn. Cô buộc tóc đuôi ngựa, trên mặt không trang điểm, lông mày thanh tú, gương mặt trắng nõn, khóe miệng mang theo nụ cười lịch sự.

Lục Triều Thanh còn muốn nhìn tiếp, nhưng trước mặt đột nhiên lại xuát hiện một bàn tay, phất qua phất lại.

Lục Triều Thanh nhíu mày, nhìn đồng nghiệp bên cạnh.

Đồng nghiệp nhìn nhìn về phía Mạnh Vãn, cười hắc hắc: "Sao rồi, lọt vào mắt xanh của anh?"

Lục Triều Thanh không để ý đến.

Hơn mười phút sau, mì của khách làm xong, Mạnh Vãn xem qua đơn gọi món, dùng khay bưng hai chén mì sợi đi tới chỗ khách, từ rất xa cô đã thấy được Lục Triều Thanh ngồi ở mé ngoài.

Mạnh Vãn khiếp sợ đứng ở tại chỗ.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh vào ban ngày, Anh dường như thích mặc quần áo màu đen, màu đen đó mang vẻ thanh lãnh cảu anh, một đôi mắt cũng thanh lãnh như vậy không hề che dấu nhìn cô.

Kinh ngạc, xấu hổ, cuối cùng sự ồn ảo chung quanh lôi kéo lý trí Mạnh Vãn quay trở lại, cô nhấp nhấp môi, cúi đầu đi qua đi, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của người đàn ông gần gũi, cô mạnh mẽ ép bản thân binh tĩnh lại đặt hai chén mì sợi xuống trước mặt người khách, nói một câu "Mời hai vị dùng", Mạnh Vãn rời đi như không có việc gì.

Nhưng sau đó nữa, Mạnh Vãn vẫn có thể cảm giác được ánh nhìn của người nọ, nhưng cô lại không dám nhìn sang xác nhận.

Cuối cùng, hai người kia ăn mì xong, tính tiền đi rồi.

Mạnh Vãn như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài.

Đại học Z.

Lục Triều Thanh ngồi trong văn phòng, người đối diện với máy tính, trong mắt lại là dáng vẻ Mạnh Vãn ăn đồng phục tiệm mì.

Anh càng thích cô gái ở tiệm mì hơn là KTV, cô cười rộ lên thực sạch sẽ thực ấm áp, anh cảm thấy thực thoải mái.

Lúc rời khỏi tiệm mì, Lục Triều Thanh để ý trên cửa kính có ghi thời gian bán hàng, 10 sáng giờ đến 9 giờ tối.

8 giờ rưỡi tối, Lục Triều Thanh tới tiệm mì.

Lúc này khách trong tiệm mì rất ít, Mạnh Vãn và đồng nghiệp Tiểu Điền ngồi ở một cái bàn nói chuyện phiếm, trước kia Mạnh Vãn phải làm thêm nên cứ 8 giờ rưỡi liền rời đi, hiện tại không phải làm nữa nên cô cũng không cần về sớm.

Cửa kính bị đẩy ra, hai cô gái đồng thời nhìn ra cửa, thấy Lục Triều Thanh cao lớn tuấn lãng, ánh mắt Tiểu Điền sáng lên, ánh mắt Mạnh Vãn lập loè, nhanh chóng cúi đầu.

Lục Triều Thanh gọi một chén mì sợi, ngồi xuống cái bàn phía sau hai cô.

Mạnh Vãn lập tức tránh ra, đi ra phía sau quét tước vệ sinh, tuy rằng chỗ này cô đã quét một lần rồi.

Lúc Lục Triều Thanh ăn mì, Mạnh Vãn báo cáo với chủ tiệm xin về sớm. Lục Triều Thanh một ngày tới hai lần, Mạnh Vãn hơi sợ hãi, tuy rằng thoạt nhìn thì anh cũng không giống người xấu.

"Vãn Vãn."

Mải đề phòng vị khách trong tiệm, nên lúc Mạnh Vãn đi ra khỏi tiệm mì không để ý thấy Tống Bân từ phía chính diện đi tới. Nghe thấy giọng bạn trai cũ, Mạnh Vãn ngẩng đầu, liền thấy Tống Bân mặc áo gió màu đen, trong tay cầm một đóa hoa hồng, ánh mắt áy náy nhìn cô.

Tống Bân là một sinh viên rất đẹp trai, trên người mặc áo gió thời thượng, tay cầm hoa hồng, trên người không còn vẻ quê mùa của thằng nhóc lớn lên trong vùng núi.

Mạnh Vãn lại thêm một lần nữa nhận thức rõ ràng, Tống Bân trước mắt cô sớm đã không phải người con trai đơn thuần có thể vì cô xuống nước mò cá, lên núi hái hoa kia nữa rồi.

Cô thu hồi tầm mắt, lập tức đi qua người Tống Bân.

Tống Bân lập tức đuổi theo, cùng cô sóng vai, đơn giản vẫn là những câu xin lỗi, hối hận này nọ.

Người trên đường rất nhiều, có một số việc không tiện làm. Tới gần tiểu khu Hương Chương vắng vẻ hơn, Tống Bân mới ngăn Mạnh Vãn lại, bất đắc dĩ hỏi cô: "Vãn Vãn, anh đã cắt đứt với cô ta rồi, rốt cuộc em muốn anh làm sao mới chịu tha thứ cho anh?"

Mạnh Vãn ngẩng đầu, nói cho anh ta một lần cuối cùng: "Chúng ta đã chia tay rồi, chuyện của anh không liên quan gì đến tôi, sau này cũng đừng đến tìm tôi nữa."

Tống Bân ngẩn người.

Mạnh Vãn trong trí nhớ của hắn, đơn thuần ngốc nghếch, hắn nói cái gì cô cũng tin, lần này chia tay cũng vậy, Tống Bân cũng không hề để trong lòng, cho rằng cách mấy ngày Mạnh Vãn liền hối hận, hắn chỉ cần nói mấy câu dễ nghe là cô sẽ tha thứ cho hắn, rốt cuộc Mạnh Vãn là vì hắn nên mới đến Giang Thành, rốt cuộc hắn người quen duy nhất của cô ở đây.

"Vãn Vãn, anh thích em." Tống Bân đưa ánh mắt, nói ra lời âu yếm đã từng luôn có tác dụng đối với cô, mỗi lần hắn nói như vậy, gương mặt cô liền đỏ ửng.

Hiện giờ Mạnh Vãn chỉ cảm thấy phiền chán, vòng qua hắn đi tiếp.

Tống Bân nóng nảy, giữ chặt cô cánh tay. Mạnh Vãn vừa định giãy giụa, lại nghe thấy Tống Bân nói một câu làm cô bất ngờ: "Vãn Vãn, việc của chúng ta để sau bàn lại, tháng trước anh làm hỏng máy tính của bạn cùng phòng, anh vay qua điện thoại năm ngàn tệ, sắp tới ngày thanh toán rồi, em có tiền không? Tạm thời giúp anh, về sau chắc chắn sẽ trả lại cho em."

Một tay hắn túm lấy Mạnh Vãn, tay kia vẫn còn đang cầm hoa hồng.

Mạnh Vãn nhìn đóa hoa hồng kia, rốt cuộc cô hiểu ra việc vay tiền mới là mục đích chân chính khiến Tống Bân tìm cô đêm nay, mà buồn cười chính là, sau khi chia tay hắn mới nói tới chuyện trả tiền cho cô, trước kia hắn chưa từng nói hai chữ này.

"Tiền lúc tôi trước cho anh mượn, anh định chừng nào thì trả cho tôi?" Mạnh Vãn ngẩng đầu, nhìn hắn hỏi.

Trên mặt Tống Bân xẹt qua một chút xấu hổ, lại có thêm vẻ ngoài dự tính, hỏi lại cô: "Trước kia không phải em chủ động cho anh hay sao?"

Mạnh Vãn cười, đúng vậy, trước kia đều là cô đưa hắn, là do cô ngu ngốc.

"Thôi, anh đi đi." Mạnh Vãn đẩy tay hắn ra, quay đầu đi vào trong tiểu khu.

Đáy lòng Tống Bân đột nhiên trào lệ khí! Nhà hắn cũng không giàu có, đi học đều dùng tiền vay mượn, là Mạnh Vãn đi làm thêm ở KTV thỏa mãn long hư vinh của hắn suốt một năm nay, cho nên dù hắn thích người khác hắn vẫn luyến tiếc Mạnh Vãn, ít nhất cũng không thể từ bỏ Mạnh Vãn cho tới khi hắn tốt nghiệp tìm được việc làm.

Hiện tại Mạnh Vãn mặc kệ hắn thì hắn phải đi đâu vay tiền trả nợ? Năm ngàn tệ, Tống Bân cũng không dám nói với người nhà.

Nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Mạnh Vãn trong bóng đêm, Tống Bân khẽ cắn môi, đột nhiên rảo bước chân đi về phía Mạnh Vãn.

Mạnh Vãn nghe thấy tiếng bước chân của hắn, cô banh mặt quay đầu lại, không ngờ Tống Bân đi tới trước mặt không nói hai lời liền ôm lấy cô, cúi đầu muốn hôn cô. Mạnh Vãn phản ứng lại, lập tức giãy giụa kịch liệt, Tống Bân thở hổn hển, vừa túm tay cô vừa tự cho là thâm tình dỗ dành cô: "Vãn Vãn, anh thích em, chúng ta đã nói tốt nghiệp xong sẽ kết hôn......"

Mạnh Vãn chỉ cảm thấy ghê tởm, ngay lúc cô chuẩn bị kêu người thì bên hông bỗng nhiên được buông lỏng, Tống Bân bị người nào quăng đi ra ngoài, lảo đảo một cái ngã xuống đất!

Mạnh Vãn kinh ngạc nhìn về phía bên cạnh.

Dưới đèn đường, khuôn mặt Lục Triều Thanh lạnh lùng, ánh mắt nghiêm khắc mà nhìn chằm chằm Tống Bân trên mặt đất.

"Giáo, giáo sư Lục?" Tống Bân học khoa vật lý đại học Z, đương nhiên nhận ra giáo sư trẻ tuổi nhất khoa mình.

"Cút." Lục Triều Thanh thanh âm cực lạnh.

Chuyện xấu bị giáo sư trong trường bắt gặp, Tống Bân không có chỗ trốn, chỉ nhìn Mạnh Vãn một cái rồi chật vật mà bò dậy, chạy đi mất, chỉ còn một đóa hoa hồng lẻ loi mà nằm trên mặt đất.

Tầm mắt của Lục Triều Thanh, chuyển từ đóa hoa hồng kia sang gương mặt Mạnh Vãn.

Mạnh Vãn kinh hồn chưa định, tóc rối loạn, khuôn mặt nhỏ tái nhợt.

"Đó chính là bạn trai của cô sao?" Lục Triều Thanh hỏi châm chọc.

Sắc mặt Mạnh Vãn càng tệ, bởi vì hành vi của Tống Bân quá đáng xấu hổ, cô giải thích theo bản năng: "Đã chia tay." Cô không muốn bị người khác liên hệ cô cùng loại người như vậy vào nhau.

Tâm tình Lục Triều Thanh đột nhiên tốt hơn, nhìn cô hỏi: "Cho nên, hiện tại cô đang độc thân?"

Mạnh Vãn lập tức cảm thấy một nguy cơ khác, cô nhìn Lục Triều Thanh một cái đầy phòng bị, sau đó nói sang chuyện khác: "Chuyện vừa rồi cảm ơn anh."

Nói xong, Mạnh Vãn bước vội vào tiểu khu.

Lục Triều Thanh đuổi theo đằng sau.

Tiểu khu Hương Chương có phong cảnh ưu nhã, đâu đâu cũng có thể thấy được cây xanh khóm hoa, nhưng tới buổi tối vắng người đi lại, đối với một cô gái đi một mình đang bị một gã đàn ông đuổi sát thì sự ưu nhã này hơi khủng bố. Nghe thấy tiếng bước chân đàn ông phía sau, Mạnh Vãn suýt khóc, lúc đi đến dưới một cây đèn đường cô lấy hết can đảm quay đầu lại hỏi anh: "Lục tiên sinh, anh rốt cuộc muốn làm cái gì? Tôi đã nói rồi, tôi không cung cấp dịch vụ đó."

Lục Triều Thanh nghe thấy cô sợ hãi, anh nhíu mày giải thích: "Tôi muốn để cô làm bạn gái tôi."

Mạnh Vãn đã nhận định anh có rắp tâm khác, cho nên cô lý giải "Làm bạn gái" chỉ là một cách gọi khác của loại quan hệ này.

"Tôi không muốn." Cô vừa sợ vừa sinh khí nói ra.

Lục Triều Thanh: "Vì sao?"

Có một hộ gia đình vừa đi vào tiểu khu, là một đôi người yêu, Mạnh Vãn thấy có người nên cũng không sợ như trước nữa, cô đi theo hai người kia vừa lạnh giọng trả lời Lục Triều Thanh: "Không vì sao, dù sao tôi cũng không muốn gặp lại anh, anh là giáo sư, làm thầy người khác, sau này cũng mời anh đừng tiếp tục dây dưa."

Ở trong lòng Mạnh Vãn, đại học là nơi cực kỳ cái thần thánh, nhưng mãi tới gần đây cô mới hiểu được, cũng không phải tất cả sinh viên, giáo sư đều là người đứng đắn.

Trông thấy kia hai người kia muốn rẽ vào tòa nhà gần đó, Mạnh Vãn nhanh chóng móc di động ra, gọi điện thoại cho chị Lệ cùng phòng nhờ chị Lệ xuống dưới đón cô.

Nói chuyện điện thoại xong, Mạnh Vãn cảnh cáo gã đàn ông bên cạnh: "Bạn tôi sẽ xuống đây ngay, anh mau đi đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."

Lục Triều Thanh không hiểu, nghiêm túc hỏi: "Vì cái sao phải báo cảnh sát?"

Mạnh Vãn nhìn anh không tin nổi.

Lục Triều Thanh yên lặng nhìn lại cô, gương mặt thanh lãnh trông kiểu gì cũng không giống người xấu.

Mạnh Vãn hơi không hiểu nổi người đàn ông này, cô cắn cắn môi, nhanh hơn bước chân.

Lục Triều Thanh chân dài, nhẹ nhàng đi bên cạnh cô, hơi như đang nói chuyện phiếm: "Cô ở tòa số mấy thế?"

Lòng Mạnh Vãn nhảy dựng, có ý gì, hắn còn muốn theo dõi đến tận cửa nhà cô hay sao?

"Không liên quan đến anh." Mạnh Vãn tránh sang bên cạnh.

Lục Triều Thanh ở tòa số bảy, ở ngay phía trước, anh chỉ vào tòa nhà nói: "Tôi ở tòa này, đơn nguyên một phòng 1601."

Mạnh Vãn mở to hai mắt nhìn!

Cô, cô cũng ở tòa số bảy, đơn nguyên một phòng 1602! Hóa ra căn phòng đối diên luôn không có người là phòng của hắn?

Mạnh Vãn hoàn toàn không biết nên nói cái gì.

Lục Triều Thanh thấy cô ngây ra, anh nhìn đồng hồ, chủ động đề nghị: "Tôi đưa cô đến dưới lầu đi, để cô tự về tôi không yên tâm." Cô thoạt nhìn quá dễ khi dễ.

Mạnh Vãn không muốn để anh biết hai người ở gần như vậy, nhưng mà ngay lúc cô định nói dối tùy tiện chọn một tòa giả bộ thì dưới cửa đại sảnh đơn nguyên một tòa bảy, chị Lệ đột nhiên đi ra, nhìn thấy cô với Lục Triều Thanh đứng chung một chỗ, chị Lệ ngoài ý muốn hỏi: "Vãn Vãn, đây là bạn của em à?"

Trong đầu Mạnh Vãn rối rắm, căn bản không biết nên giải thích như thế nào, mặc kệ Lục Triều Thanh, cô nhanh chóng chạy đến bên người chị Lệ, kéo tay chị Lệ đi vào.

Lục Triều Thanh đứng tại chỗ mấy giây, sau đó cũng chạy lên.

Mạnh Vãn cùng chị Lệ đã đi vào thang máy, nhìn thấy Lục Triều Thanh chạy vào đại sảnh, cô nôn nóng ấn nút "Đóng cửa", nhưng cửa thang máy hay dùng vốn phản ứng nhanh nhạy mà hôm nay như bị trục trặc, cửa khép lại cực kỳ chậm, sau đó, Lục Triều Thanh vươn một tay tới, cánh cửa sắp khép kín liền một lần nữa mở ra hai phía.

Mạnh Vãn lui vào góc thang máy, quay đầu xem quảng cáo bên cạnh.

Lục Triều Thanh ngước mắt mắt xem tầng, tầng thứ mười sáu.

Tầm mắt lướt qua Mạnh Vãn, anh đứng ở một góc khác trong thang máy.

Chị Lệ nghi hoặc đánh giá hai người, kỳ quái hỏi: "Hai người rốt cuộc là có quen biết hay không?"

Mạnh Vãn lập tức lắc đầu, Lục Triều Thanh nhìn thấy thì tiếp tục trầm mặc.

Tầng mười sáu tới rồi, Lục Triều Thanh không nhúc nhích, chị Lệ và Mạnh Vãn đi ra ngoài trước, Lục Triều Thanh theo sau.

Hai bên từng người mở cửa vào nhà.

Chị Lệ đi xem TV, Mạnh Vãn trở về phòng nằm ở trên giường, cô nghĩ đến bạn trai cũ Tống Bân dây dưa không rõ, còn có giáo sư đại học nhà bên rõ ràng còn muốn ngủ với cô còn ra vẻ đạo mạo, Mạnh Vãn bỗng nhiên nảy ra suy nghĩ muốn chuyển nhà, có lẽ, cô cũng nên thử đổi công việc, đi nhà hàng khác làm thử xem sao?

Mạnh Vãn bò dậy, mở notebook cô dùng hơn một ngàn tệ mua về ra tìm thông báo tuyển dụng.

Nhà bên cạnh, Lục Triều Thanh rất hài lòng về phát hiện đêm nay, cô không có bạn trai, cô ở ngay bên cạnh anh.

Ngày hôm sau vừa hay thứ bảy, Lục Triều Thanh không cần đi tới trường, anh dùng thời gian một ngày thăm dò quy luật đi làm của Mạnh Vãn, biết được Mạnh Vãn 9 giờ sáng mỗi ngày sẽ xuất phát đi tiệm mì, giữa trưa ăn ở bên ngoài, buổi tối 9 giờ tan tầm. Anh còn biết, Mạnh Vãn có hai người bạn cùng phòng, một là cô đồng nghiệp tiệm mì Tiểu Điền, một người nữa là chị Lệ không biết đang làm nghề nghiệp gì.

Trời chủ nhật âm u, giữa trưa có tuyết rơi, mưa kèm tuyết.

Buổi tối hơn 8 giờ, Lục Triều Thanh mang ô đi tới tiệm mì.

Mạnh Vãn đang lau bàn, hôm nay Tiểu Điền xin nghỉ về quê, trong tiệm chỉ có một mình cô con gái. Nhìn thấy Lục Triều Thanh đi vào, cô liền coi như không thấy.

Lục Triều Thanh gọi một mì sợi, ăn xong cũng không đi, mãi cho đến khi Mạnh Vãn tan làm anh mới đi theo cô cùng ra cửa.

Mạnh Vãn không có ô, bên ngoài mưa to hơn tuyết, vừa ướt vừa lạnh.

Mạnh Vãn đội mũ áo lông vũ lên, hai tay đút túi, chuẩn bị dầm mưa đi về.

"Tôi đưa cô." Một phen dù chống ở cô đỉnh đầu.

Mạnh Vãn nghe thấy thanh âm cũng biết là ai, cô không cần người đưa về nhà, cô muốn chạy.

Lục Triều Thanh túm chặt tay cô, bắt người quay trở lại, Mạnh Vãn giãy giụa, Lục Triều Thanh một tay bung dù, một tay ôm chặt vai cô, không cho cô cự tuyệt.

"Anh còn không buông tay, tôi gọi người đó!" Mạnh Vãn ngửa đầu, phẫn nộ trừng mắt.

Lục Triều Thanh nhíu mày: "Cô không sợ cảm lạnh à?"

Mạnh Vãn không sợ!

Cô không cảm kích, Lục Triều Thanh đành phải buông cô ra.

Mạnh Vãn một thân vọt vào trong mưa.

Lục Triều Thanh nhìn bóng dáng quật cường của cô, mím chặt môi.

Giữa trưa thứ hai, Lục Triều Thanh tới tiệm mì ăn cơm, liền thấy Mạnh Vãn đeo khẩu trang màu trắng, phần mặt lộ ở bên ngoài đỏ hồng.

Anh đếm đếm, bưng một lần mì mà Mạnh Vãn ho năm sáu lượt, chỉ tính những lần anh nghe thấy.

Buổi tối anh lại tới đón Mạnh Vãn.

Mạnh Vãn mặc áo lông vũ thật dày, lại mang khẩu trang, cả người đều giấu kín mít.

"Cô uống thuốc chưa?" Lục Triều Thanh đi cạnh cô, cúi đầu hỏi.

Mạnh Vãn coi như không nghe thấy.

Lục Triều Thanh trực tiếp đưa túi mua hàng trong tay cho cô: "Đây đều là thuốc trị cảm, cô chọn theo đúng bệnh mà uống."

Túi mua hàng đong đưa trước mặt cô, Mạnh Vãn cũng coi như không thấy. Cô thật sự là không còn sức nào nói chuyện, buổi sáng ngủ dậy đầu choáng váng sốt, nếu Tiểu Điền có ở đây cô sẽ xin nghỉ, nhưng Tiểu Điền ngày mai mới từ quê quay lại, tiệm mì chỉ có mình cô là người phục vụ, mọi người đều xin nghỉ thì ai bưng bê? Trong nhà không có thuốc, cô cũng không có thời gian đi xem bệnh, cố sức làm cả một ngày. Cô đầu váng mắt hoa, trong lòng chỉ còn một cái tín niệm: Cô phải về tiểu khu, đi về nhà là có thể ngủ.

Nhưng Mạnh Vãn chỉ cố được tới lúc vào thang máy, khoảnh khắc thang máy đi lên, đầu cô choáng váng, sau đó không biết gì nữa.

Lục Triều Thanh đúng lúc ôm lấy cô ngay trước khi cô té ngã.

Mũ áo lông vũ của Mạnh Vãn rớt xuống, lộ ra cái trán trơn bóng, trời lạnh giá như vậy mà tóc mái trên trán cô đều bị mồ hôi làm ướt.

Lục Triều Thanh gỡ khẩu trang xuống chocô, chỉ thấy hai má cô đỏ như lửa thiêu.

Đây là cái giá phải trả khi cậy mạnh dầm mưa.

Thang máy ngừng ở tầng mười sáu, Lục Triều Thanh bế Mạnh Vãn lên, mang cô trở về nhà mình.

Năm phút đồng hồ sau, Mạnh Vãn bị người véo tỉnh, mơ mơ màng màng mở to mắt, thấy Lục Triều Thanh thu hồi tay, mà phía dưới mũi cô đau quá.

"Tới giờ uống thuốc rồi." Lục Triều Thanh lót cái gối đầu lên đầu giường, cúi người đỡ cô.

Mạnh Vãn lúc này mới phát hiện bản thân cô đang nằm ở một căn phòng xa lạ, cô thực sợ hãi, Lục Triều Thanh đang dựa lại gần lại càng tràn ngập uy hiếp.

"Anh đừng chạm vào tôi." Cô tranh né sang bên cạnh.

Lục Triều Thanh vốn dĩ đang ngồi ghé trên giường, trọng tâm thân thể không ổn định. Mạnh Vãn vừa tránh một cái, anh muốn nhoài người túm cô lại, không cẩn thận liền cùng Mạnh Vãn ngã xuống đất. Mạnh Vãn đang phát sốt làm sao chịu được cũ ngã này, đầu cô lại hôn mê, cô nhắm mắt lại, hé miệng phát ra một tiếng hừ hừ khó chịu. Lục Triều Thanh ngẩng đầu, trước mắt anh chính là cô, vừa giống bệnh, lại giống dáng vẻ đêm hôm đó.

Ngực Lục Triều Thanh nóng lên, giữ mặt cô hôn lên đó.

Mạnh Vãn ô ô mà cự tuyệt.

Lục Triều Thanh thật sự là suy nghĩ quá nhiều, anh cầm lòng không đậu mà thêm sức vào nụ hôn này.

Mạnh Vãn không có lấy một chút sức lực, chỉ có thể mặc anh muốn làm gì thì làm.

May mắn, Lục Triều Thanh còn có một tia lý trí, anh thở phì phò ngẩng đầu, thấy cô còn nhắm mắt, Lục Triều Thanh sờ sờ trán cô, sau đó đỡ cô ôm vào trong lòng ngực, lấy hai viên thuốc từ bình thuốc, thấp giọng dỗ dành: "Há mồm nào."

Mạnh Vãn miễn cưỡng mở to mắt, thấy viên thuốc anh cầm trong tay.

Cô nhắm mắt lại một lần nữa, ngoan ngoãn mở ra miệng.

Lục Triều Thanh bỏ thuốc vào miệng cô, lại nhanh chóng cầm bình giữ nhiệt cho cô uống nước.

Mạnh Vãn vẫn luôn sợ uống thuốc, lúc phải uống cũng là uống từng viên một. Lục Triều Thanh cho cô hai viên một lúc, cô không nuốt được nên bị sặc, nôn cả nước lẫn thuốc ra ngoài, vẻ mặt khổ sở, nước mắt cũng rớt xuống dưới. Lục Triều Thanh đó giờ cũng không biết có người uống thuốc cũng không uống tốt, nhưng cũng không thể không giúp cô lau mặt, một lần nữa cho uống thuốc.

Mạnh Vãn vất vả uống được hai viên thuốc, nước tràn ra bên khóe miệng.

Dưới ánh đèn, đôi môi cô hồng như anh đào, ánh nước càng thêm quyến rũ. Lục Triều Thanh nhìn lần nữa, rốt cục không nhịn được, lại lần nữa cúi người.

Mạnh Vãn vẫn còn ý thức nhưng chẳng có sức cự tuyệt.

Lục Triều Thanh nếm được đôi môi mềm mại của, cũng nếm được vị thuốc đắng trong miệng cô. Vị thuốc đó đúng lúc nhắc nhở anh.

Anh hôn hôn Mạnh Vãn đang ốm lần cuối, đặt cô lên giường, đắp chăn đàng hoàng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro