Phiên ngoại 3: Tự nhiên một đêm nọ

Mạnh Vãn uống thuốc xong, ngủ không lâu thì bắt đầu ra mồ hôi. Lục Triều Thanh không thể không giúp cô cởi bớt áo khoác và quần dài, chỉ còn nội y.

Anh rất nhớ đêm đó, nằm mơ cũng ôn lại, nhưng Lục Triều Thanh không phải cầm thú đến mức đó. Anh đắp chăn giúp cô cởi đồ, ngón tay lơ đãng đụng tới làn da tinh tế đang nóng lên của cô. Lòng Lục Triều Thanh nhộn nhạo, nhưng cũng không hề câu kéo thời gian. Cở xong quần áo, anh lại giúp Mạnh Vãn đắp chăn đàng hoàng, sau đó an vị ở một bên.

Mặt Mạnh Vãn thực đỏ, mồ hôi làm cho nó có vẻ ướt dầm dề, giống như cánh hoa ửng đỏ dính sương.

Lục Triều Thanh nhìn đến xuất thần.

Không biết bao lâu sau, trong túi áo lông vũ của Mạnh Vãn truyền đến tiếng WeChat leng keng, Lục Triều Thanh sợ thanh âm kia làm ồn cô ngủ, liền cầm áo khoác Mạnh Vãn, lấy điện thoại di động ra. Di động có cài khóa, nhưng có khoa cũng không cản trở tin nhắn từ WeChat hiện lên. Tin nhắn từ chị Lệ , người cùng Mạnh Vãn thuê nhà, hỏi Mạnh Vãn đã trở về chưa, sau đó nhờ Mạnh Vãn giúp cô mua bữa khuya về nhà.

Lục Triều Thanh nhìn Mạnh Vãn trong ổ chăn, tắt âm điện thoại di động, lại nhét đồ vào túi áo Mạnh Vãn.

Còn chưa tới 10 giờ tối, còn sớm mới tới giờ đi ngủ, Lục Triều Thanh tắt đèn phòng ngủ, đi sang thư phòng. Đọc sách đến 11 giờ, Lục Triều Thanh đúng giờ rửa mặt chuẩn bị ngủ. Nhà có ba phòng hai sảnh, có cả phòng ngủ phụ, nhưng lại nghĩ đến buổi tối Mạnh Vãn có lẽ cần người chăm sóc nên Lục Triều Thanh vẫn đi vào phòng ngủ chính. Giường phòng ngủ chính rất lớn, Lục Triều Thanh ôm một cái gối đầu và một cái chăn khác, nằm xuống bên người Mạnh Vãn.

Lục Triều Thanh tự nhận mình không phải cầm thú, nhưng anh nhớ cô. Nằm được một chốc lát, Lục Triều Thanh với tay phải vào cái chăn bên cạnh, nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ của Mạnh Vãn đang mướt mồ hôi lại nóng hầm hập. Ừm, chỉ nắm tay thôi, không có làm gì.

Anh chậm rãi ngủ rồi.

Mạnh Vãn trong cơn sốt tới nửa đêm đột nhiên bắt đầu cảm thấy lạnh, cô không tỉnh táo, nhưng bản năng tìm chỗ ấm thì vẫn còn. Khăn trải giường và chăn đắp đều ẩm ướt, Mạnh Vãn rất không thoải mái. Trong lúc mơ mơ màng màng sờ đến một cánh ấm áp khô ráo, cô liền men theo cánh tay kia lần sang, lật chăn của mình lên, chui vào một cái chăn khác, lại dán vào một vòng ôm ấm áp.

Lục Triều Thanh đang nằm mơ, anh lại mơ thấy một đêm ở khách sạn kia, trong một khoảnh khắc cảnh tượng trong mộng đột nhiên hiện thực hơn, cô gái nhỏ xinh chui vào lòng ngực anh, anh thuận thế ôm lấy cô, xoay người lại hôn môi cô.

Mạnh Vãn đang ngủ say cũng khát nước, anh tham luyến hương vị của cô, cô cần nước từ anh, hai người tự nhiên cứ thế dán lấy nhau.

Nhưng mộng rốt cuộc cũng không phải mộng, thời điểm thực sự sảy ra chuyện quá mức rõ ràng mãnh liệt, Lục Triều Thanh đột nhiên giật mình tỉnh lại, cùng lúc đó Mạnh Vãn cũng cau mày mở mắt. Phòng ngủ đang để một ngọn đèn đêm, thấy rõ nhau. Lục Triều Thanh ngơ ngác, không biết tại sao chuyện lại biến thành như vậy, Mạnh Vãn thì sốt mơ hồ, đến giờ phút này cô cũng hoàn toàn mờ mịt, quên cả suy nghĩ xem vì sao lại như vậy, cũng quên luôn phẫn nộ hay sợ hãi.

Hơi thở hai người đều nặng nề, sự an tĩnh và hơi thở dốc của Mạnh Vãn một lần nữa cướp đi lý trí của Lục Triều Thanh, hai tay anh chống ở hai bên người cô, tiếp tục việc dang dở.

Mạnh Vãn mở to hai mắt nhìn, rốt cuộc cô ý thức được chuyện gì đã xảy ra, cô muốn đẩy Lục Triều Thanh nhưng cả người đều không có sức lực. Cô muốn xin anh thả cô ra, nhưng vừa mở miệng đã bị anh cúi người chặn môi. Trời đất quay cuồng, Mạnh Vãn tức khắc rơi vào hoàn cảnh nửa tỉnh táo nửa choáng váng, thân thể cô dần dần không chịu khống chế, không tự chủ được mà bắt đầu chờ mong.

Lục Triều Thanh đã cực kỳ tỉnh táo, anh chú ý tới sự thay đổi của cô, anh không làm trộm không chủ động bắt nạt cô, chuyện xảy ra cũng dưới tình huống anh không hiểu rõ tự nhiên xảy ra. Nhưng cô đang ốm, hiện tại anh lại lợi dụng cô. Thừa dịp cô hình như cũng thích, Lục Triều Thanh vừa tiếp tục thỏa mãn cô vừa nghẹn giọng giải thích: "Cô ngất xỉu trong thang máy, nên tôi đưa cô trở về nhà tôi."

Mạnh Vãn xoay đầu, đôi mắt nhắm nghiền, dường như khoảng trống không trong đầu cô hiện lên một ít hình ảnh vụn vặt, anh tới tiệm mì đón cô, anh đưa cô về nhà, anh mua thuốc, anh giúp cô uống thuốc, còn hôn cô.

"Chúng ta vốn mỗi người một chăn, là do cô ngủ mơ màng chui vào chăn tôi, tôi tưởng là mơ......" Lục Triều Thanh đã phát hiện cô đang ở trong chăn của anh.

Nhờ anh nhắc nhở, Mạnh Vãn mơ hồ nhớ lại, quả thật là cô chủ động chui sang bên này.

Cô muốn khóc, lần trước là do cô bị người bỏ thuốc, không trách được Lục Triều Thanh, lần này dường như cô cũng chẳng thể trách anh cái gì.

Hơn nữa, có trách hay không thì cũng đều đã xảy ra.

"Anh, anh nhanh lên." Miệng lưỡi đều khô, Mạnh Vãn miễn cưỡng nói một câu, cô mong đêm nay mau kết thúc, sáng mai hai người tiếp tục coi như người xa lạ, cô sẽ mau chóng chuyển nhà, đổi nơi ở.

Lục Triều Thanh không hiểu cô ý tứ, cho rằng cô thuần túy yêu cầu, liền như cô mong muốn.

Xong việc, hai người đều là mồ hôi, mà Mạnh Vãn ngủ lại sau cơn choáng váng.

Lục Triều Thanh ôm cô đợi thêm một lát, sợ cô cảm lạnh, anh dọn lại ổ chăn đã bị cô vứt bỏ, một lần nữa giúp Mạnh Vãn dém góc chăn.

Sáu giờ sáng, Lục Triều Thanh đúng giờ tỉnh lại, Mạnh Vãn bên cạnh vẫn còn đang ngủ, Lục Triều Thanh quan sát, thấy mặt cô không đỏ như cũ nữa, lại sờ trán cô, nhiệt độ cũng đạ hạ, anh yên tâm rồi.

Rời giường tắm rửa xong, Lục Triều Thanh lặng lẽ đi ra khỏi tiểu khu, tới nhà ăn mua cơm sáng mang về, sữa đậu nành trứng gà ở nhà ăn làm cho người yên tâm.

Lúc về đã sắp 7 giờ, Mạnh Vãn vẫn đang ngủ.

Lục Triều Thanh ngồi ở mép giường, cúi đầu gọi cô: "Mạnh Vãn."

Gọi được ba tiếng thì Mạnh Vãn tỉnh, mở to mắt, nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn của Lục Triều Thanh.

Mạnh Vãn mờ mịt nhìn thẳng anh, mãi tới khi nhớ ra chuyện xảy ra tối hôm qua.

Cô rũ mi mắt, kỳ quái là trong lòng cô cũng không có cảm giác hận hay hối, có thể là từng trải qua một lần rồi, lại thêm một lần nữa cũng không có khác là mấy.

"Anh......"

Mạnh Vãn muốn bảo anh đi ra ngoài để cô mặc quần áo, nhưng cổ họng lại đau, một chút thanh âm cũng không nói ra, cô thử giật giật tay, cũng không có sức lực gì.

"Cô nên ăn cơm sáng, sau đó uống thuốc." Nhận ra cô không khoẻ, Lục Triều Thanh nói thay cô.

Mạnh Vãn trong lòng rối như tơ vò. Nói anh là người xấu thì anh cũng không đưa cô về cưỡng bức cô. Nói anh là người tốt thì ngay tối hôm qua đây thôi, cô chủ động nhào vào trong ngực, anh cũng được nước lấn tới, không có một chút tiết tháo của giáo sư đại học.

"Cô có thể ngồi dậy không?" Lục Triều Thanh hỏi.

Mạnh Vãn vẫn không nhúc nhích, cũng không xem anh.

Bị ốm thì phải ăn cơm, Lục Triều Thanh đợi một lát, xác định cô đang giận dỗi, anh duỗi tay túm bả vai cô, muốn đỡ cô dựa vào đầu giường. Kết quả vừa đỡ, cái chăn lập tức rơi từ trên người Mạnh Vãn xuống, lộ ra bảo vai cô trắng nõn mang theo chút hồng hồng khác thường. Cơn lạnh ập đến, lúc này Mạnh Vãn mới phát giác trên người cô ngay cả nội y cũng đều không có, gương mặt tái nhợt biến thành đỏ lựng, ủy khuất ập vào trong lòng, nước mắt liền rớt xuống dưới.

Lục Triều Thanh hoảng sợ, vội nhét cô trở lại ổ chăn, đắp lại cẩn thận.

Anh cúi đầu nhìn mặt đất, cô lại cực kỳ an tĩnh. Lục Triều Thanh ghé mắt nhìn sang, thấy đầy mặt cô đều là nước mắt, không có lấy một chút âm thanh.

"Thực xin lỗi, tôi không cố ý." Lục Triều Thanh xin lỗi.

Mạnh Vãn chỉ khóc.

Lục Triều Thanh đứng ngồi không yên, ánh mắt rơi xuống quần áo của cô đang được đặt trên ghế, anh yên lặng đi qua, lại yên lặng đặt nội y và áo ấm lên mép giường: "Cô mặc quần áo trước đi." Nói xong, anh đi ra ngoài, đóng cửa phòng ngủ lại.

Mạnh Vãn tiếp tục khóc thêm một lát, khóc đủ rồi, cô cố sức mặc đồ vào, áo ấm quần bông cũng đều mặc xong rồi, Mạnh Vãn thử ngồi dậy, đầu óc cực kỳ choáng váng khiến cô không thể không nằm xuống. Nhưng nơi này không phải nhà của cô, cô không muốn ở lại đây. Cố sức chống lại cơn choáng váng mãnh liệt, Mạnh Vãn lại toán mồ hôi đầy người, cô lung lay đi đến cạnh ghế dựa yếu ớt ngồi xuống ghế, chậm rãi mặc quần jean và áo lông vũ.

Mạnh Vãn biết bản thân đi không được xa, may mắn là nhà cô ở ngay đối diện, hiện tại chị Lệ hẳn là vẫn chưa thức dậy, đến lúc đó có hỏi tới thì cứ nói tối hôm cô ốm nằm viện.

Đối diện là rèm cửa sổ, nắng sớm lập loè xuyên qua khe hở giữa hai tấm rèm, Mạnh Vãn ngơ ngác ngồi một lát, nghĩ đến việc hôm nay cô còn phải đi tiệm mì, nghĩ đến việc phải mua thuốc cho thân thể mau khỏe lại, nghĩ đến việc mấy ngày nữa KTV bên kia sẽ trả cho cô tiền lương tháng trước. Như vậy thì chuyện tối hôm qua dường như cũng không quan trọng như vậy nữa.

Tâm tình bình tĩnh lại, Mạnh Vãn chống ghế dựa đứng lên, đầu nặng chân nhẹ đi ra ngoài, nhưng chỉ một đoạn đường tới trước cửa đến phòng ngủ thôi mà cô đã mệt đến vô lực, không thể không dựa vào cánh cửa nghỉ ngơi, trên người đều là mồ hôi.

Cô mở cửa phòng ra, ngoài ý muốn gặp được người đàn ông ngoài cửa, không biết là từ nãy vẫn không đi, hay là vừa mới quay lại đây.

Mạnh Vãn không ngẩng đầu, thấp đầu muốn đi qua người anh.

Sắc mặt cô tái nhợt, lớp mồ hôi mỏng trên trán trên má cô có thể trông thấy rõ ràng, Lục Triều Thanh nhíu mày: "Cô nên nằm trên giường nghỉ ngơi thêm."

Mạnh Vãn giống nhau không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.

Người bệnh không nghe lời, Lục Triều Thanh túm lấy tay cô từ phía sau, cũng chẳng cần bao nhiêu sức, Mạnh Vãn giống như cọng rơm bị gió thổi ngã, nghiêng ngả ngã về phía anh. Lục Triều Thanh theo bản năng tiến lên, Mạnh Vãn liền ngã vào ngực anh, dáng vẻ cau mày khổ sở. Lục Triều Thanh thấy, bế ngang cô lên quay vào phòng ngủ.

"Tôi phải về nhà." Mạnh Vãn không có sức đánh vào ngực anh.

"Cô cần được chăm sóc." Lục Triều Thanh lạnh giọng nói, anh không nhìn nổi người bệnh cậy mạnh, lần trước cô muốn cậy mạnh dầm mưa anh đã đồng ý, kết quả cô ốm thành ra như thế này.

Mạnh Vãn vô lực túm lấy áo sơmi trên người anh: "Bạn cùng phòng của tôi có thể chăm sóc."

Lục Triều Thanh: "Cô ta phải đi làm, chẳng lẽ cô ta sẽ xin nghỉ để chăm sóc cô hay sao?"

Mạnh Vãn không nói dối được, cô và chị Lệ chưa thân thiết đến mức đó, ai có thể xin nghỉ làm chỉ vì bạn cùng phòng mắc một trận cảm mạo phát sốt bình thường?

"Tôi không cần người khác chăm sóc." Mạnh Vãn nói không kiên nhẫn.

"Đi bộ cô cũng không đi được." Lục Triều Thanh dùng sự thật làm bằng chứng.

Mạnh Vãn giận dữ, bị Lục Triều Thanh mạnh tay đặt tựa vào đầu giường, cô ngẩng đầu trừng anh: "Tôi ốm hay không cũng không liên quan tới anh, anh đừng có bắt nạt người khác."

Lục Triều Thanh không trả lời, anh đi ra ngoài lấy hộp cơm sáng, quay lại liền thấy cô lại đứng trên mặt đất, Lục Triều Thanh lại lần nữa ấn người về trên giường. Đáng thương cho Mạnh Vãn lăn lộn một hồi, thật vất vả mới dưỡng được một chút sức lại hao hết, động một cái liền choáng váng đầu, chỉ có thể banh mặt dựa vào đầu giường, không thèm nhìn nữa.

"Uống miếng nước trước đã." Lục Triều Thanh đưa một ly nước ấm sang.

Mạnh Vãn quay đầu, không phối hợp.

Lục Triều Thanh nhìn môi cô bị ốm biến thành màu hồng nhạt, uy hiếp: "Nếu cô không uống, tôi sẽ dùng miệng cho cô uống."

Lông mi Mạnh Vãn run lên.

Lục Triều Thanh lại đưa ly nước đưa tới bên miệng cô lần nữa.

Mạnh Vãn nhấp môi, sợ anh xông tới, cô đành nhận lấy cái ly, uống một ngụm. Nước hơi nóng, sau khi nuốt xuống người cô liền ấm áp, cảm giác thực thoải mái, Mạnh Vãn không nhịn được lại uống thêm vài ngụm. Cô ngoan ngoãn uống nước, Lục Triều Thanh bưng từ trong túi cơm hộp ra cháo thịt gà nấm hương, đặt bên người cô, lại cầm một quả trứng gà, cúi đầu bóc vỏ.

Mạnh Vãn không tự giác bị anh tay hấp dẫn, người đàn ông tay da thật là trắng, ngón trỏ thon dài, anh thuần thục lột vỏ trứng gà, Mạnh Vãn lại như bị ma xui quỷ khiến nhớ lại tối hôm qua, đôi tay kia ở trên người cô......

Cô đúng lúc dừng dòng hồi ức không nên có kia lại.

Trứng gà đã bóc vỏ, Lục Triều Thanh nhìn qua, đưa cho cô.

Mạnh Vãn do dự.

Lục Triều Thanh thấp giọng nói: "Ăn đi, ăn no bệnh mới mau khỏi được."

Mạnh Vãn nhìn ly nước trong tay, nước cô cũng đã uống rồi, lại ăn thêm một bữa cơm sáng cũng không có gì khác nhau.

Cô đưa trả ly nước cho anh, một tay ôm hộp cháo trên đùi, một tay cầm trứng gà, cúi đầu ăn lên từng miếng nhỏ.

Lục Triều Thanh nhìn một lát, cũng cầm bữa sáng của mình ăn cùng cô.

Lục Triều Thanh ăn rất nhanh, ăn xong anh lại cầm mấy loại thuốc tới, sau đó đặt những loại Mạnh Vãn phải uống lên tủ đầu giường, nước cũng chuẩn bị xong.

Mạnh Vãn uống thuốc dưới sự giám thị của anh, khổ sở mà uống bởi quá nhiều thuốc.

"Được rồi, tôi có thể đi rồi chứ?" Ăn xong viên thuốc dược, Mạnh Vãn hơi giận dỗi hỏi.

"Cô ngủ trước đi, đến giữa trưa nếu đỡ hơn lại về nhà nghỉ ngơi." Lục Triều Thanh kiên quyết nói.

Mạnh Vãn không muốn ở cạnh anh thêm dù chỉ một giây, lạnh mặt nhìn: "Anh dựa vào đâu mà quản tôi?"

Lục Triều Thanh trầm mặc.

Mạnh Vãn nhấc chân muốn xuống giường, Lục Triều Thanh lập tức đè lại cô.

Mạnh Vãn tránh không được, tức điên: "Anh có tin tôi gọi điện thoại báo cảnh sát không?"

Động một cái liền báo cảnh sát, Lục Triều Thanh bất đắc dĩ, bảo đảm nói: "Giữa trưa mà cô khỏe lại nhất định tôi sẽ thả cô về, Mạnh Vãn, tôi thật sự không phải người xấu."

Mạnh Vãn vẫn muốn đi, Lục Triều Thanh không cho, ngồi ở mép giường phòng thủ, Mạnh Vãn lấy di động ra thật sự muốn báo cảnh sát, kết quả di động của cô đã hết pin tắt máy từ khi nào! Kỳ thật bình thường thời gian chờ của di động không tệ đến thế, nhưng Mạnh Vãn tiết kiệm đã quen, notebook là đồ cũ, di động cũng là đồ cũ, tính năng đều dùng được, chỉ có pin hơi yếu, một ngày phải sạc ít nhất hai lần.

Lục Triều Thanh thấy cô mạnh mẽ khởi động điện thoại lại tắt máy, hiểu rõ rồi.

Đương nhiên là anh vui, tuy rằng trên mặt không có biểu hiện gì.

"Ngủ đi, tôi ra phòng khách." Lục Triều Thanh dịu dàng nói.

Mạnh Vãn đột nhiên nhớ tới hôm nay là thứ hai, nhíu mày hỏi anh: "Anh không cần đi làm?"

Lục Triều Thanh nhìn cô: "Hôm nay tôi không có lớp, nghiên cứu cũng không vội, xin nghỉ."

Mạnh Vãn ngây ngẩn cả người, vì chăm sóc cô nên anh mới xin nghỉ sao? Lương giáo sư đại học tính như thế nào, tiền lương một ngày hẳn là cũng không ít?

Lục Triều Thanh cũng không biết cô suy nghĩ cái gì, đóng cửa phòng ngủ, đi ra phòng khách.

Trên giường, Mạnh Vãn tự nhiên không ngủ được, di động không có điện, phòng ngủ cũng không có đồng hồ, cô hoàn toàn không có cách nào phán đoán thời gian.

Cô xuống giường, ăn cơm sáng quả là có tác dụng, dù Mạnh Vãn vẫn là đầu nặng chân nhẹ, nhưng không khó chịu như trước nữa. Phòng khách, Lục Triều Thanh nghe thấy tiếng phòng ngủ mở cửa, lập tức nhìn sang bên này, Mạnh Vãn đã lĩnh giáo đầy đủ sự bá đạo và không nói lý của người này, cô nhíu nhíu mi, hỏi anh: "Anh có sạc không?"

Vẻ mặt Lục Triều Thanh trở nên vô cùng nghiêm túc: "Cô thật sự muốn báo cảnh sát?"

Ban nãy Mạnh Vãn chỉ hù dọa anh, gần đây cô chưa từng báo cảnh sát, thứ hai cô cũng không thói quen đem chuyện bé xé ra to, mà vị giáo sư Lục này hình như không xấu đến mức cần báo cảnh sát.

Cô lắc đầu, cúi đầu giải thích: "Tôi chỉ muốn sạc pin điện thoại."

Lục Triều Thanh tin tưởng cô, tìm sạc của mình tới, nhưng điện thoại hai người không giống nhau, không dùng được.

"Không có sạc đa năng sao?" Mạnh Vãn chưa từ bỏ.

Lục Triều Thanh: "Không có."

Mạnh Vãn đành chấp nhận, nghĩ nghĩ, nhìn ngực anh nói: "Tôi đi ngủ đây, 9 giờ anh gọi tôi dậy."

Lục Triều Thanh nghi hoặc: "Gọi cô dậy làm cái gì?"

Mạnh Vãn: "Tôi phải tới tiệm mì."

Lục Triều Thanh lập tức yêu cầu cô xin nghỉ, Mạnh Vãn giải thích rằng đồng nghiệp của cô không có mặt, cô không thể lại xin nghỉ, nếu không thì ai bưng bề cho tiệm mì.

"Chủ tiệm của các cô không phải là rảnh lắm hay sao?" Lục Triều Thanh từng tới đó ăn mì sợi, biết tình huống của tiệm mì, chủ tiệm chỉ phụ trách trông cửa hàng, không làm việc gì.

Mạnh Vãn nhỏ giọng nói: "Người ta là chủ mà, dù sao, trong tiệm đang thiếu người, tôi cứ thế đột nhiên xin nghỉ thì không tốt."

Nghe có vẻ cũng đúng, nhưng Lục Triều Thanh không thể nào để cô mang bệnh đi làm. Trầm mặc một lát, anh đề nghị: "Cô nghỉ ngơi cho tốt, hôm nay tôi đi làm thay cô."

Mạnh Vãn khó tin ngẩng đầu.

Lục Triều Thanh cực kỳ bình tĩnh: "Công việc của cô không có kỹ thuật gì khó khăn, tôi không cần đào tạo." Bưng bê, lau bàn, nhìn một cái là làm được.

Mạnh Vãn nghe ra được anh thật sự muốn thay cô đi làm.

Nhưng mà anh đường đường là giáo sư đại học đó, bưng bê lau bàn vừa bẩn vừa mệt vừa không có thể diện, khách khứa đa phần là sinh viên đại học, anh không sợ bị sinh viên nhận ra cười chê?

"Anh......"

"Đi ngủ đi, máy tính của tôi ở thư phòng, cô tỉnh lại thì dùng WeChat liên lạc với tôi, tôi đặt cơm hộp cho cô." Bàn bạc xong, Lục Triều Thanh đẩy Mạnh Vãn về phòng ngủ, đóng cửa lại từ bên ngoài.

Mạnh Vãn đứng ở trước cửa, trong lòng đột nhiên cảm thấy thật rối loạn.

Cô ngơ ngác nằm xuống giường, vốn trong lòng đang tâm sự nặng nề, nhưng nằm một lúc thì thuốc trị cảm bắt đầu phát huy tác dụng, mí mắt càng ngày càng nặng, Mạnh Vãn ngủ mất rồi.

9 giờ, Lục Triều Thanh phải tới tiệm mì, trước khi đi anh muốn xem tình trạng của Mạnh Vãn một chút. Anh nhẹ nhàng đẩy cửa ra liền thấy Mạnh Vãn mặc áo lông vũ ngã vào trên giường, chăn cũng không đắp. Ngủ như vậy rất dễ cảm lạnh, Lục Triều Thanh lặng yên không tiếng động đi tới, thật cẩn thận mà cởi áo lông vũ, lại giúp cô đắp chăn.

Mạnh Vãn đang ngủ, tóc tai tán loạn, gương mặt hiện lên màu đỏ nhàn nhạt, Lục Triều Thanh nghĩ đến tối hôm qua, cực kỳ thỏa mãn.

Anh tâm tình sảng khoái đi tới tiệm mì.

Chủ quán cũng nhìn ra Mạnh Vãn bị bệnh ngay từ hôm qua, cũng có thể thông cảm chuyện hôm nay cô nhờ người tới làm thay, chỉ thuận miệng hỏi một câu: "Anh là gì của Mạnh Vãn?"

Lục Triều Thanh suy tư vài giây, trả lời: "Tôi là bạn trai cô ấy."

Chủ quán ừ một tiếng, mượn từ một nhân viên nam bộ đồng phục dự phòng giao cho Lục Triều Thanh, giải thích công việc một cách đơn giản.

Lục Triều Thanh thuận lợi trở thành anh trai bưng bê.

Anh một chút xíu thói ở sạch, bưng bê còn tạm ổn chứ lau bàn quả thật khiêu chiến nhẫn nại, có điều chỉ cần nghĩ đến Mạnh Vãn đang an tâm ngủ trên giường mình, nghĩ đến cuọc vận động cực kỳ hài hòa tối hôm qua, nghĩ đến cô cũng ngầm đồng ý và phối hợp, Lục Triều Thanh liền nhiệt tình mười phần, mặc dù phát hiện có mấy sinh viên nhìn anh thì thầm, Lục Triều Thanh cũng không thèm để ý.

Tiểu khu Hương Chương, Mạnh Vãn ngủ một giấc tới tận một giờ chiều. Cô tỉnh lại đối diện với phòng ngủ chính rộng mở sáng ngời, Mạnh Vãn lại mất vài phút ổn định tâm tình.

Trong phòng ngoài phòng đều rất an tĩnh, Mạnh Vãn ngồi dậy, thuốc Lục Triều Thanh đưa quả là có tác dụng, trạng thái của cô tốt hơn nhiều so với sáng nay.

Lục Triều Thanh không ở nhà, Mạnh Vãn không quen ngồi trong nhà người lạ, cô mặc áo lông vũ rời đi. Trở về phòng mình, chị Lệ đã đi làm, trong nhà chỉ có một mình Mạnh Vãn. Trước tiên cô đi sạc điện thoại, lại lấy cà chua và trứng gà từ tủ lạnh ra, nấu một bát mì sợi đơn giản để ăn.

Mì sợi một lát là chín, Mạnh Vãn vừa ăn vừa xem di động, chị Lệ đã gửi mấy cái WeChat hỏi cô đi đâu, Mạnh Vãn trả lời là cô nằm viện, chị Lệ khách sáo an ủi vài câu, việc này liền đi qua. Tống Bân cũng gửi WeChat liên tục, thao thao bất tuyệt xin lỗi ăn năn, cuối cùng vẫn hy vọng vay được tiền từ chỗ cô, cũng bảo đảm tháng này khẳng định sẽ trả lại.

Mạnh Vãn trực tiếp block Tống Bân, ngày đó nếu không phải Lục Triều Thanh đi ngang qua cứu cô, cô cũng không biết Tống Bân có thể làm ra chuyện gì nữa.

Bóng dáng Lục Triều Thanh cao lớn lạnh lùng cứ thế lơ đãng xông vào trong tâm trí, còn có chuyện tối hôm qua......

Nếu nói đêm ở khách sạn Mạnh Vãn chỉ nhớ rõ việc đã qua nhưng thân thể không có ấn tượng gì lớn, còn tối hôm qua cô đã hiểu được rõ ràng vì sao nam nữ đều thích ngủ với nhau, hô hấp dồn dập của Lục Triều Thanh, bàn tay anh......

Mạnh Vãn nhắm mắt lại, đúng lúc chấm dứt dòng hồi ức.

Sau khi ăn xong, Mạnh Vãn lấy ra thuốc tránh thai khẩn cấp lần trước mua, uống vào một viên. Uống xong, Mạnh Vãn xuống lầu, đi tới cơ sở y tế của tiểu khu khám bệnh mua thuốc. Mua xong, Mạnh Vãn đứng tại chỗ một lát, sau đó ôm tâm tình phức tạp đi ra ngoài. Vài phút sau, Mạnh Vãn đứng bên ngoài tiệm mì, tìm một vị trí kín đáo, lặng lẽ nhìn vào trong, lập tức liền thấy được Lục Triều Thanh mặc đồng phục.

Anh thật sự tới thay cô đi làm bồi bàn.

Nhìn giáo sư đại học vội tới vội lui ở bên trong, khóe mắt Mạnh Vãn bỗng ươn ướt.

Lúc Tống Bân học năm nhất, cô tìm được việc bưng bê ở tiệm mì, thường xuyên có sinh viên tới ăn, khi đó bởi vì Mạnh Vãn trọ xa tan làm lại muộn, hầu như cô không có thời gian gặp Tống Bân, cho nên cô đặc biệt hy vọng Tống Bân cũng tới tiệm mì cùng cô trò chuyện. Thế nhưng Tống Bân chưa từng xuất hiện ở tiệm mì lấy một lần, dù hắn không giải thích, nhưng thời gian dài qua đi Mạnh Vãn cũng đoán được, hắn sợ các bạn học biết hắn có cô bạn gái làm việc ở tiệm mì, hắn sợ mất mặt.

Sinh viên đại học xuất thân từ vùng núi ngại cô làm mất mặt, hiện giờ, một vị giáo sư đại học, một người đàn ông cô từng đe dọa muốn báo cảnh sát bắt lại vì cô xin nghỉ một ngày, còn thay cô tới tiệm mì bưng bê.

Nhìn không biết bao lâu, Mạnh Vãn xoay người trở về.

Trên đường về, Mạnh Vãn nhận được một cuộc điện thoại. Mấy ngày hôm trước cô nộp sơ yếu lý lịch tới mấy nơi tuyển dụng, hôm nay một nhà hàng gọi tới cho cô.

Mạnh Vãn cầm di động đi trên con đường Giang Thành sạch sẽ phồn hoa, ấp úng thật lâu, cuối cùng cô vẫn cự tuyệt cơ hội phỏng vấn lần này.

Cô không sợ Lục Triều Thanh như trước nữa.

Buổi chiều Mạnh Vãn tiếp tục ngủ, điều kiện của cô như vậy nên cô không tư cách sinh bệnh.

Chạng vạng tối Tiểu Điền trở lại. Phát hiện cô ở nhà, Tiểu Điền cực kỳ kinh ngạc. Mạnh Vãn không nói chuyện Lục Triều Thanh giúp đỡ, may mà Tiểu Điền ngày mai mới đi làm. Vừa từ quê quay lại cô ấy chỉ muốn nghỉ ngơi, không có lập tức đi tiệm mì.

Buổi tối tám giờ bốn mươi, Tiểu Điền và chị Lệ xem TV, Mạnh Vãn một mình đi xuống lầu, cô đi đến cửa tiểu khu chờ.

Cô mặc áo lông vũ thật dày, sợ lãnh, còn đeo một cái khăn quàng cổ tự tay đan, cả khuôn mặt gần như bị chặn lại trong khăn quàng cổ. Gió thổi từ tiệm mì bên kia tới, Mạnh Vãn kiên trì được chốc lát, thật sự không kiên trì nổi nữa đành đổi một vị trí, đứng xoay lưng về phía gió.

Lục Triều Thanh "tan làm" trở về, cách tiểu khu một khoảng, anh đã phát hiện bóng dáng nhỏ xinh và cái áo lông vũ cực kỳ quen mắt kia.

"Cô ở chỗ này làm cái gì?"

Giọng người đàn ông lạnh lùng chất vấn từ phía sau truyền đến, Mạnh Vãn quay đầu lại.

Ánh mắt Lục Triều Thanh nghiêm khắc nhìn chằm chằm đôi mắt to lộ ở bên ngoài: "Ngại bệnh còn chưa đủ nặng có phải không?"

Mạnh Vãn nghe xong, trong nháy mắt nước mắt to như hạt đậu rớt xuống.

Giọng điệu này của anh giống như mẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro