Phiên ngoại 5: Lục Triều Thanh ấn đầu cô: Ngủ đi
"Vãn Vãn."
Lúc Mạnh Vãn đang lau bàn, Tiểu Điền tiến tới bên cạnh, nhẹ nhàng đụng vào cô, đá mắt về phía cửa tiệm mì. Mạnh Vãn nghiêng đầu nhìn thì thấy Lục Triều Thanh đi tới, cô lập tức cúi đầu, trong lòng rối loạn. Nụ hôn tối hôm qua đó, lúc đầu là Lục Triều Thanh cưỡng ép cô, nhưng đoạn sau, Mạnh Vãn có thể nhớ lại, trong lòng cô chỉ có sự rung động không chịu khống chế chứ không hề mâu thuẫn mạnh mẽ.
Tại sao lại như vậy?
Mạnh Vãn không thể nói rõ, cô chỉ muốn gặp lại Lục Triều Thanh.
Lục Triều Thanh gọi một chén mì sợi. Mì làm xong, Mạnh Vãn nhờ Tiểu Điền bưng đi nhưng Tiểu Điền cố ý vờ như không nghe thấy. Mạnh Vãn hơi sốt ruột, lại thấy chủ tiệm nhìn sang nên cô đành bưng mì đi tới bàn của Lục Triều Thanh. Lúc này đã sắp 9 giờ, khách trong tiệm mì khá thưa thớt. Lúc Mạnh Vãn đi tới còn có thể cảm nhận được tầm mắt dừng ở trên mặt cô của người đàn ông.
Cô chỉ cúi đầu, đặt mì xuống trước mặt Lục Triều Thanh. Xong xuôi, Mạnh Vãn đang định đi lại nghe thấy anh nói: "Thêm một trứng gà."
Mạnh Vãn nhấp môi, một lần nữa quay lại bếp lấy cho anh trứng tráng.
Trứng tráng lên món xong, Mạnh Vãn lại đi. Lục Triều Thanh đột nhiên túm lấy tay cô nhét cái gì đó. Mạnh Vãn cúi đầu nhìn, là hai mươi tệ, tờ tiền không mới, bên trái có vết gập. Mạnh Vãn lập tức nhớ lại tới, đêm đó cô "mời" anh uống trà sữa, hình như đây đúng là tờ tiền cô cho anh.
"Đây là tiền tip cho cô." Lục Triều Thanh nhìn cô nói.
Mạnh Vãn bưng bê một năm rưỡi, trước nay chưa từng nhận tiền tip.
Cô chẳng nói gì, đặt tiền trên bàn rồi đi.
Tan tầm, Mạnh Vãn cuốn thật kỹ khăn quàng cổ rồi cùng Tiểu Điền đi ra khỏi tiệm mì. Lục Triều Thanh theo ở sau, định cùng cô tâm sự hai người. Nhưng Mạnh Vãn kéo chặt tay Tiểu Điền không cho chạy, vì thế Lục Triều Thanh chỉ có thể yên lặng theo một đường.
Suốt nửa tháng sau đó, Lục Triều Thanh cũng không thể tìm được cơ hội ở riêng với Mạnh Vãn.
Mạnh Vãn không bị anh ta chiếm tiện nghi nữa, cũng không gặp lại Tống Bân, xem ra biện pháp của Lục Triều Thanh thật sự có tác dụng, Tống Bân cho rằng cô và Lục Triều Thanh ở bên nhau, không dám đắc tội với giáo sư trong trường.
Đám sinh viên lục tục nghỉ đông, việc làm ăn của tiệm mì vắng vẻ đi nhiều.
Xuân vận bắt đầu, Mạnh Vãn điên cuồng tham gia đoạt phiếu. Nhà ở ngoại tỉnh, từ Giang Thành đi tới đó có hai chuyến tàu tốc hành, một chuyến giữa trưa tới tỉnh thành, một chiếc 10 giờ tối mới đến. Mạnh Vãn tới tỉnh thành còn phải ngồi xe buýt về huyện, lại đi nhờ xe từ huyện về tới thôn, cho nên cô phải tranh được vé của chuyến tốc hành sớm.
Năm trước về nhà, Tống Bân nhờ trường học đặt vé cho hai người, lần này Mạnh Vãn chỉ có thể dựa vào chính mình, kết quả vận khí của không tốt, không cướp được vé xe lửa nhu mong đợi, nhưng lại không thể không về nhà, cho nên cô đành phải đặt vé chuyến muộn hơn.
" 10 giờ tối mới tới, cậu phải làm sao bây giờ?" trên đường về tiểu khu, Tiểu Điền lo lắng thay cho Mạnh Vãn lo lắng, "Nghe nói khách sạn gần ga đều rất loạn, cậu lại chỉ có một thân con gái, lớn lên lại đẹp......"
Lục Triều Thanh đi ngay phía sau, Mạnh Vãn cảm thấy giọng Tiểu Điền quá lớn, cô khẽ giật tay Tiểu Điền, nhỏ giọng nói: "Tớ sẽ chờ ở nhà ga, trời sáng liền đi thẳng lên xe buýt."
Nhà Tiểu Điền cũng không giàu có, nhưng cô cảm thấy Mạnh Vãn tiết kiệm quá vất vả, khuyên cô: "Hay cậu mua vé máy bay đi, một năm cũng chỉ có một lần."
Mạnh Vãn tiếc tièn mua vé máy bay, hơn nữa cô cũng chưa từng đi máy bay, sợ sân bay chẳng biết làm thủ tục gì.
Kỳ nghỉ đông của Mạnh Vãn tương đối dài, từ cuối năm tới mồng bảy tháng giêng, hai tuần.
Bốn giờ chiều tàu sẽ khỏi hành, ba giờ Mạnh Vãn ra cửa, kéo một vali hành lý to, đi xe bus tới nhà ga. Ở nhà ga toàn người là người, Mạnh Vãn đợi thật lâu mới có ghế trống, pin điện thoại không tốt nên Mạnh Vãn gọi cho mẹ dặn chừng nào cô tới tỉnh thành lại liên lạc, sau đó liền tắt máy.
Không chơi di động không có cái gì giải trí, Mạnh Vãn ngẩng đầu, nhàm chán quan sát người chung quanh.
Bỗng nhiên cô thấy một người thân hình cao lớn đi tới gần, các hành khách khác đều đang bận rộn, mang theo bao lớn bao nhỏ, người nọ lại hai tay trống trơn, khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ. Trông cứ như phảng phất quản lý cấp cao xuống thị sát nhân viên tầng chót như trong phim truyền hình hay chiếu, hạc giữa bầy gà.
Mạnh Vãn khó tin nhìn anh.
Lục Triều Thanh lập tức đi tới, ngồi bên cạnh, đưa chiếc vé trong tay cho cô: "Tôi không mua sai chứ?"
Mạnh Vãn xem qua, phát hiện anh mua vé cùng số tàu với cô, nhưng vé của anh là vé đứng.
Một lúc lâu sau Mạnh Vãn vẫn không nói gì.
Lục Triều Thanh cất vé đi, lại thấy phía đối diện có người đang ăn đồ ăn vặt, anh hỏi Mạnh Vãn: "Cô có muốn ăn chút cái gì không?"
Mạnh Vãn nhìn anh ánh mắt phức tạp: "Giáo sư Lục, anh có ý gì?"
Lục Triều Thanh bình tĩnh trả lời: "Cô một thân một mình đi về nhà, tôi không yên tâm."
Mạnh Vãn đoán được lý do, nhưng cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Cô và Lục Triều Thanh chỉ có quan hệ ngủ cùng hai lần, cho dù anh muốn ngủ với cô tiếp thì cũng không đến mức này chứ? Tới tiệm mì bưng bê đã làm người giật mình, vậy mà anh còn mua vé đứng, đó là hành trình dài ba mươi tiếng đồng hồ!
Thật sự là thích cô sao? Nhưng hai người chẳng hiểu gì về nhau, làm sao anh có thể lập tức thích đến mức như vậy?
Trong lòng Mạnh Vãn rối loạn.
Lục Triều Thanh đi mua hạt dưa, snack khoai tây, trái cây quay trở về đưa cho cô.
Mạnh Vãn không muốn, hỏi anh: "Anh không ăn tết cùng người nhà sao?" Đại học đã sớm nghỉ đông, Lục Triều Thanh nhà bên vẫn luôn chỉ có một mình anh, Mạnh Vãn đoán quê quán Lục Triều Thanh cũng ở nơi khác.
Lục Triều Thanh cười: "Đưa cô xong tôi lại về quê sau."
Mạnh Vãn bất đắc dĩ, khuyên anh: "Tôi không cần anh đưa, anh mau trở về đi thôi."
Lục Triều Thanh vỗ vỗ túi tiền: "Vé tàu tôi cũng đã mua rồi."
Mạnh Vãn tiếp tục khuyên: "Vé đứng rất mệt, anh cần gì phải......"
Lục Triều Thanh thấp giọng ngắt lời cô: "Tôi không sợ mệt."
Mạnh Vãn xoay đầu.
Lục Triều Thanh cũng không phải kiểu người giỏi nói chuyện phiếm người. Mạnh Vãn không để ý tới anh, anh liền nhắm mắt dưỡng thần. Không khí trong nhà ga chen chúc bức bối, giáo sư Lục hiếm khi tới nhưng nơi như vậy, anh rất không thích nơi này. Nhưng ngay cả Mạnh Vãn còn có thể chịu được, vậy anh cũng có thể chịu được.
Lúc Mạnh Vãn nhìn sang, thấy sườn mặt thanh tú của Lục Triều Thanh hơi nhíu mày. Ở trong lòng Mạnh Vãn, Lục Triều Thanh là người có tiền, người tiền làm sao chịu được nỗi cực khổ của xuân vận.
Cô hơi mềm lòng, một lần nữa khuyên anh bằng giọng điệu dỗ dành: "Giáo sư Lục, anh trở về đi, tôi thật sự không cần anh đưa."
Lục Triều Thanh mở to mắt, đối mắt một lát, anh đưa ra một điều kiện: "Nếu em đáp ứng làm bạn gái của tôi, tôi lập tức đi."
Mạnh Vãn mím chặt môi.
Lục Triều Thanh tiếp tục ngủ gật.
Mạnh Vãn nhìn màn hình ghi số tàu phía đại sảnh, chỉ cách thời gian xuất phát hai mươi phút, lúc nào cũng có thể bắt đầu soát vé, Mạnh Vãn thật sự không muốn để Lục Triều Thanh đứng ba mươi tiếng đồng hồ vì cô, lúc trở về còn vất vả. Rơi vào đường cùng, cô cúi đầu nói: "Được, tôi đồng ý anh, anh mau đi đi."
Cùng lắm thì qua Tết âm lịch cô lại đổi ý, đến lúc đó anh cũng không có cách.
"Em thật sự đáp ứng rồi?" Lục Triều Thanh mắt đen như sao, nhìn chằm chằm cô hỏi.
Mạnh Vãn khó khăn gật gật đầu, tiếp tục thúc giục anh đi về.
Lục Triều Thanh thật vui vẻ, lập tức đòi cô trao đổi số di động, thêm WeChat.
Mạnh Vãn chỉ mong mau chóng đuổi anh đi, anh nói cái gì là cái đó, cô liền thêm bạn tốt. Loa báo sắp soát vé rồi, Mạnh Vãn lại vội vàng thúc giục anh. Lục Triều Thanh nói được thì làm được, đưa Mạnh Vãn một bao đồ ăn vặt, anh đi ngược dòng người soát vé đi ra ngoài.
Mạnh Vãn nhẹ nhàng thở ra, không thấy bóng dáng Lục Triều Thanh nữa, cô mới kéo vali đi theo dòng người vào soát vé. Mười phút sau, Mạnh Vãn tìm được ghế của mình, toa số 7 hàng cuối cùng. Hành khách ngồi ghế bên trong đã tới rồi, là một chàng trai có vẻ là sinh viên, nhiệt tình giúp Mạnh Vãn bê vali đặt lên kệ để hành lý.
Mạnh Vãn cười nói cảm ơn.
Cậu sinh viên nam không giỏi nói chuyện, hỏi cô có phải là học sinh không. Mạnh Vãn lắc đầu, nói cô làm thuê. Cậu sinh viên có vẻ bất ngờ, nhưng cũng mau chóng hàn huyên tiếp, nói rất nhiều chuyện trong trường mình. Mạnh Vãn lễ phép lắng nghe. Bỗng nhiên bả vai cô bị người đụng phải, Mạnh Vãn ngẩng đầu, khiếp sợ trông thấy Lục Triều Thanh.
Cô nóng nảy, đứng lên hỏi anh: "Không phải anh đã đi rồi hay sao?"
Lục Triều Thanh quét mắt nhìn cậu sinh viên, lại nhìn Mạnh Vãn: "Tôi đi rồi, nhưng tôi không yên tâm để bạn gái mình một thân một mình đi về quê, nên tôi lại quay lại."
Giọng anh không thấp, hành khách chung quanh tò mò mà nhìn sang.
Anh công khai nói cô là bạn gái, Mạnh Vãn xấu hổ đỏ mặt. Người trong toa quá nhiều, chẳng có chỗ nào có thể nói chuyện riêng tư, Mạnh Vãn ngồi xuống ghế, khởi động máy gửi tin nhắn cho anh: Anh mau xuống xe.
Lục Triều Thanh: Không xuống.
Mạnh Vãn vừa vội vừa tức: Anh không xuống xe, vậy thì ước định của chúng ta liền hủy, anh và tôi không còn quan hệ gì hết.
Lục Triều Thanh: Nếu không còn quan hệ gì thì tôi xuống hay không có liên quan gì với em?
Mạnh Vãn còn muốn gõ chữ thì tàu hỏa đột nhiên chuyển động.
Cô lâm vào mờ mịt.
Lục Triều Thanh chiếm lấy vị trí phía sau cô, người mua vé đứng cũng không ít, xô xô đẩy đẩy một lúc anh dần dần dựa vào lưng ghế của Mạnh Vãn, chân dài dựa sát vào bả vai Mạnh Vãn. Mạnh Vãn ngơ ngác nhìn ghế phía trước, cậu sinh viên ngồi ghế trong nhìn nhìn Lục Triều Thanh. So ra từ chiều cao đến mặt mũi đến khí chất của bản thân đều kém người ta nên cậu cũng thức thời không nói chuyện cùng Mạnh Vãn.
Mạnh Vãn đặc biệt khó chịu, cô không yêu cầu Lục Triều Thanh đưa cô về nhà, không yêu cầu anh mua vé đứng, nhưng hiện tại Lục Triều Thanh ở ngay trước mặt cô đứng cả một đường, Mạnh Vãn cảm thấy áy náy, giống như cô thiếu anh cái gì.
Mạnh Vãn cũng có thể không để ý tới anh, nhưng cô không cứng rắn được như vậy.
Di động một lần nữa tắt máy. Không biết bao lâu sau, Mạnh Vãn đứng lên, cúi đầu nói với anh: "Anh ngồi một lát đi."
Lục Triều Thanh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô, nhàn nhạt nói: "Cảm ơn, nhưng tôi không quen biết cô."
Mạnh Vãn ngẩng đầu, Lục Triều Thanh đã nhắm hai mắt lại, rõ ràng dựa vào, trên mặt anh lộ ra vài phần thích ý giống như anh đang nằm ở trên sô pha nhà mình.
Chung quanh bao nhiêu là đôi mắt đang nhìn, Mạnh Vãn ngồi trở lại ghế, cố gắng không thèm nghĩ đến người bên cạnh.
Hơn 5 tiếng sau, xe lửa bắt đầu bán bữa tối. Mạnh Vãn lấy bánh mì từ trong túi ra, đây là bữa tối của cô. Mới ăn được hai miếng, lúc xe đồ ăn đi ngang qua bên cạnh thì từ trên đỉnh đầu cô truyền đến giọng của Lục Triều Thanh, anh muốn mua hai phần cơm hộp.
Mạnh Vãn tiếp tục cắn bánh mì, mãi đến khi Lục Triều Thanh đặt một phần cơm hộp đặt lên bàn nhỏ trước mặt cô, sau đó anh còn đoạt lấy bánh mì của cô.
Mạnh Vãn trừng anh, không phải mới nói là không quen biết cô hay sao?
Lục Triều Thanh nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu cô, dùng giọng điệu bạn trai dỗ bạn gái: "Đừng nóng giận, em ăn trước đi, ăn xong đến lượt tôi ngồi."
Một bà già ngồi chếch đối diện cười ra tiếng, Mạnh Vãn nghe thấy, mặt lại đỏ ửng lên.
Cô không muốn tranh cãi với Lục Triều Thanh ở trên xe.
Mở di động lên, Mạnh Vãn gửi ngay cho Lục Triều Thanh một cái bao lì xì tương đương giá hộp cơm, sau đó liền bắt đầu ăn. Ăn xong cô nhường ghế cho Lục Triều Thanh, chính mình đi vứt rác. Lục Triều Thanh không khách khí nữa, anh ngồi xuống ăn cơm, hương vị cơm hộp bình thường, nhưng trên ghế còn lưu lại hơi ấm của Mạnh Vãn, anh thực hưởng thụ.
Mạnh Vãn có tâm để anh ngồi lâu hơn một chút, cô đứng đợi ở một khác.
WeChat vang lên, Mạnh Vãn lấy điện thoại di động ra nhìn. Là Lục Triều Thanh hỏi cô ở đâu. Bao lì xì của cô trong khung chat vẫn chưa được người kia nhận.
Lục Triều Thanh lại gửi một tin: Quay lại đi.
Mạnh Vãn: Anh nhận lì xì trước đã.
Lục Triều Thanh lập tức nhận, lại thúc giục cô: Quay lại đi.
Mạnh Vãn lúc này quay lại.
Buổi tối, trong xe tắt đèn tối sầm, tiếng nói chuyện phiếm cũng dần dần nhỏ lại. Có người ghé lên bàn ngủ, có người ngửa đầu dựa vào lưng ghế ngủ, người đứng là vất vả nhất.
Cậu sinh viên ngồi ghế bên trong Mạnh Vãn ghé vào bàn. Cái bàn này là hai người xài chung, cậu sinh viên ban đầu chỉ chiếm một nửa, từ từ liền chiếm toàn bộ bàn. Mạnh Vãn cũng không muốn bò lăn lên bàn, cô lặng lẽ đứng lên, bảo Lục Triều Thanh ngồi xuống, nhỏ giọng thương lượng: "Chúng ta ba tiếng đổi một lần."
Lục Triều Thanh gật đầu, ngồi xuống.
Mạnh Vãn bắt chước anh dựa vào ghế, nhưng cô chưa dựa ổn thì cánh tay đã bị người túm lấy. Đảo mắt một cái cô đã bị Lục Triều Thanh kéo đến trên đùi. Bên cạnh có người nhìn qua, Mạnh Vãn xấu hổ không chịu được, Lục Triều Thanh lại ôm chặt lấy eo cô, thấp giọng nói bên tai: "Ngủ đi, tôi cũng ngủ, trời sáng lại đứng tiếng, hiện tại không có ai nhìn chúng ta đâu."
Mạnh Vãn không thể nào chấp nhận được việc ngồi lên đùi nhau giữa chốn đông người. Cô khẽ giãy giụa, hô hấp của Lục Triều Thanh đột nhiên nặng nề hơn, Mạnh Vãn cũng lập tức nhận ra không đúng lắm.
Cô không dám động nữa.
"Ngủ đi." Lục Triều Thanh ấn đầu cô vào trong lòng ngực, giọng anh còn khá bình tĩnh.
Bị người khác "uy hiếp", làm sao Mạnh Vãn có thể ngủ được?
Hiện tại Lục Triều Thanh thật sự là không có tinh lực nghĩ tới những việc kia. Qua vài phút, anh liền nghỉ ngơi. Còn cô nằm trong lòng ngực anh toàn thân cứng đờ. Lục Triều Thanh nhẹ nhàng vỗ vỗ, đầu dựa vào lưng ghế ngủ. Mạnh Vãn thấy anh thành thật, cô không dám vọng động. Thấy xung quanh cũng không ai để ý bọn họ, Mạnh Vãn chậm rãi dựa vào lòng ngực anh, rồi cũng ngủ.
Đương nhiên không thể nào ngủ an ổn trên xe lửa được. Hai người đứt quãng mà tỉnh dậy một lần, thỉnh thoảng lại có một ít "cọ xát", lúc thì căng thẳng, lúc lại thả lỏng. Bất tri bất giác cũng cố được tới khi trời sáng.
Trời đã sáng, Lục Triều Thanh tiếp tục đứng, Mạnh Vãn ngồi.
Trời đã sáng, dường như thời gian trôi qua cũng nhanh, màn đêm lại buông xuống. Tới trạm cuối chỉ còn hơn ba giờ xe chạy.
Lục Triều Thanh lại lần nữa đem Mạnh Vãn ôm tới rồi trong lòng ngực.
Lục Triều Thanh lại lần nữa ôm Mạnh Vãn vào lòng. Cọ xát là không thể tránh né, Lục Triều Thanh nhắm mắt dựa vào lưng ghế, bàn tay to nắm lấy tay nhỏ của Mạnh Vãn. Lòng bàn tay anh rất ấm, còn tay cô thì rất mềm. Tất cả mọi thứ về anh, Mạnh Vãn đều có thể cảm nhận. Vì lần này anh thật lâu chưa khôi phục được bình tĩnh, nên lòng cô cũng bất ổn. Mỗi lần xe lửa ầm vang, lòng cô cũng rung động theo.
Mơ mơ màng màng, cô ngủ rồi, cho đến khi bị Lục Triều Thanh đánh thức để chuẩn bị xuống xe.
Lòng Mạnh Vãn rung lên.
Lục Triều Thanh một tay kéo vali, một tay nắm tay cô.
Xe lửa dừng lại, hai người cùng nhau xuống xe lửa. 10 giờ tối, không khí rét lạnh. Mạnh Vãn vừa định đeo khăn quàng cổ thì thoáng nhìn thấy cổ Lục Triều Thanh trụi lủi. Thấy anh mặc quần áo không dày dặn, cô liền đưa khăn quàng cổ cho anh.
"Em dùng đi, tôi không lạnh." Lục Triều Thanh nói.
Mạnh Vãn yên lặng đeo lại khăn quàng cổ..
Lục Triều Thanh nắm tay cô đi ra ngoài. Soát vé xong, bên ngoài chính là đại sảnh nhà ga.
Mạnh Vãn thả chậm bước chân, Lục Triều Thanh biết cô đang suy nghĩ gì, không cho cô cơ hội từ chối, anh nói: "Tôi mệt rồi, chúng ta đi trọ khách sạn, cần hai phòng."
Một chữ "mệt" của anh đã chặn đứng sự từ chối của Mạnh Vãn. Không ai hiểu rõ hơn cô về sự mệt mỏi của Lục Triều Thanh suốt hành trình này, vừa đứng vừa làm chỗ dựa cho cô.
Bánh xe vali lăn lộc cộc trên đường, Lục Triều Thanh dẫn Mạnh Vãn đến một khách sạn gần nhà ga. Khách sạn này có vẻ đã cũ kỹ, nhưng đêm khuya mệt mỏi khiến Lục Triều Thanh giảm bớt yêu cầu về điều kiện nghỉ ngơi.
Chàng trai ở quầy lễ tân nhìn thấy họ, ngáp hỏi: "Muốn thuê một phòng à?"
Mạnh Vãn căng thẳng, Lục Triều Thanh lập tức nói: "Hai phòng, gần nhau."
Chàng trai lễ tân lắc đầu: "Không có phòng gần nhau."
Mạnh Vãn và Lục Triều Thanh gần như cùng lúc mở miệng, Mạnh Vãn nói không gần cũng được, còn Lục Triều Thanh yêu cầu một phòng có hai giường.
Chàng trai lễ tân hỏi: "Rốt cuộc hai người muốn loại phòng nào?"
Lục Triều Thanh trực tiếp đưa chứng minh thư: "Một phòng."
Mạnh Vãn muốn nói gì đó nhưng bị Lục Triều Thanh nắm chặt tay, khẽ nhắc nhở cô: "Một người ở một mình nguy hiểm."
Mạnh Vãn cúi đầu nhìn tay anh, không thể xác định rằng ở một mình nguy hiểm hay ở cùng phòng với Lục Triều Thanh nguy hiểm hơn. Tâm trạng rối bời, phòng cũng đã được mở, Lục Triều Thanh kéo cô vào trong. Anh chọn phòng sang trọng, nhưng trong khách sạn bé tí này, cái gọi là sang trọng cũng chẳng sang trọng được là bao, chỉ cần không quá tệ là được.
Lục Triều Thanh khóa cửa phòng lại.
Mạnh Vãn cứng đờ đứng ở cửa ra vào.
Lục Triều Thanh nhìn đồng hồ, đã 10 giờ rưỡi, anh thật sự mệt, liền hỏi Mạnh Vãn: "Cô tắm trước nhé?"
Mạnh Vãn lập tức lắc đầu: "Anh tắm đi, tôi không tắm."
Lục Triều Thanh nhìn cô với ánh mắt "ngồi cả ngày trên xe lửa mà không đi tắm"
Mạnh Vãn thà bị anh chê là không vệ sinh, còn hơn là phải tắm trước mặt anh.
Lục Triều Thanh mặc kệ cô, chỉ vào một giường bảo cô ngủ trước, rồi anh đi vào phòng vệ sinh.
Mạnh Vãn cởi áo khoác lông vũ, cắm điện thoại vào ổ cắm đầu giường, vừa sạc pin vừa mặc áo len nằm vào chăn, quay lưng về phía Lục Triều Thanh. Cô trước tiên nhắn tin về nhà báo bình an. Khi Lục Triều Thanh ra khỏi phòng vệ sinh, cô lập tức nhắm mắt giả vờ ngủ, thực ra toàn thân đang căng thẳng cực kỳ. Lục Triều Thanh bước đến bên cô, thấy cô đã ngủ, anh liền tắt đèn rồi nằm xuống chiếc giường còn lại.
Đêm khuya tĩnh lặng, Mạnh Vãn đề phòng rất lâu, dần dần cô cũng không cưỡng lại được cơn buồn ngủ và thiếp đi.
Lục Triều Thanh còn ngủ trước cô...
Không biết đã ngủ bao lâu, bỗng nhiên từ phòng bên cạnh truyền đến tiếng động kịch liệt và tiếng kêu của phụ nữ rất khoa trương. Lục Triều Thanh và Mạnh Vãn gần như đồng thời tỉnh giấc, hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra ở phòng bên. Mạnh Vãn bắt đầu lo sợ, sợ Lục Triều Thanh cũng bị kích thích mà làm điều gì đó. Lục Triều Thanh quả thật muốn làm gì đó, nhưng anh không thể lợi dụng lúc Mạnh Vãn đang ngủ để quấy rối cô.
Anh trở mình.
Tiếng động khiến Mạnh Vãn sợ hãi, tay nhỏ nắm chặt chăn.
May mắn, điều cô lo sợ đã không xảy ra.
6 giờ sáng, Mạnh Vãn bị đồng hồ báo thức đánh thức. Cô gần như ngay lập tức cầm điện thoại tắt báo thức đi rồi quay đầu nhìn, Lục Triều Thanh vẫn còn ngủ.
Mạnh Vãn rón rén xuống giường, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt. Khi cô xong xuôi trở ra, Lục Triều Thanh vẫn còn ngủ, Mạnh Vãn liền cất điện thoại và sạc vào túi xách. Chuẩn bị xong hết, cô lại ngồi bên mép giường, lưng quay về phía Lục Triều Thanh, xem quyển sách nhỏ của khách sạn. Bỗng nhiên, phòng bên cạnh lại truyền đến âm thanh quen thuộc.
Mạnh Vãn run tay, quyển sách nhỏ suýt rơi xuống đất.
Trên giường bên cạnh, Lục Triều Thanh ngồi dậy.
Anh tỉnh dậy làm bầu không khí càng xấu hổ hơn. Mạnh Vãn đỏ mặt, cúi đầu nhanh chóng bước đến vali, một tay kéo cần vali, một tay xách túi, vừa đi ra ngoài vừa nói lời từ biệt với Lục Triều Thanh: "Tôi đi trước, anh cũng nên mua vé sớm mà về."
Ánh mắt Lục Triều Thanh trầm xuống, nhảy xuống giường ngăn cô lại.
Anh không mang theo đồ đạc gì, lại cũng không thích mặc áo ngủ của khách sạn. Trong phòng điều hòa ấm áp, Lục Triều Thanh chỉ mặc một chiếc quần lót tứ giác khi ngủ. Lúc này, anh vội vàng ngăn Mạnh Vãn lại, quên mất tình trạng của mình. Mạnh Vãn cúi đầu, liếc một cái thấy rõ sự kiêu ngạo của giáo sư Lục.
Hình ảnh đó, kèm theo âm thanh hài hòa từ phòng bên cạnh, làm Mạnh Vãn đỏ bừng từ mặt xuống cổ, sợ hãi quay đi.
Lục Triều Thanh cúi đầu nhìn, cũng thấy xấu hổ. Sau vài giây trầm mặc, anh nghẹn giọng nói: "Em đừng đi vội, ăn sáng xong tôi sẽ đưa em ra xe buýt."
Mạnh Vãn đáp nhỏ: "Không cần."
Lục Triều Thanh kiên trì: "Tôi sẽ đưa em đi."
Mạnh Vãn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, quay lưng về phía anh nói: "Vậy anh đi rửa mặt trước đi."
Lục Triều Thanh không dễ bị lừa như vậy, anh giật lấy vali của Mạnh Vãn, mang vào phòng vệ sinh để phòng cô trốn khi anh đang rửa mặt.
Mạnh Vãn định làm thế thật, nhưng giờ vali đã bị giữ, cô chỉ còn cách chờ. Vừa chờ đợi vừa chờ mong tiếng động của đôi nam nữ phòng bên cạnh sẽ nhanh chóng kết thúc. Sau đó, không biết là vì Lục Triều Thanh rửa mặt quá chậm hay phòng bên có vấn đề gì, mà dưới sự chờ mong của Mạnh Vãn tiếng động kia thật sự nhanh chóng ngừng lại rồi.
Vai Mạnh Vãn thả lỏng, áo khoác lông vũ của cô ướt đẫm mồ hôi.
Gần 7 giờ, Lục Triều Thanh cũng ra ngoài. Mạnh Vãn luôn chờ anh mặc quần áo xong mới quay đầu lại, cũng chỉ nhìn xuống dưới, không dám nhìn mặt anh.
Rời khỏi khách sạn, không khí xấu hổ trong phòng cũng tan biến. Hai người chọn một quán ăn nhỏ để giải quyết bữa sáng.
Sau khi ăn xong, Lục Triều Thanh cùng Mạnh Vãn đi đến trạm vận chuyển hành khách. Khi Mạnh Vãn mua vé xe buýt, Lục Triều Thanh cũng mua một vé, rồi nhanh chóng nói trước khi Mạnh Vãn kịp mở miệng: "Tôi sẽ đưa cô đến huyện thành, rồi sẽ quay về."
Mạnh Vãn biết không thể thuyết phục anh, chỉ đành đồng ý.
Xe buýt khởi hành lúc 9 giờ, chuyến đi kéo dài hai giờ.
Lên xe, Mạnh Vãn ngồi bên trong, toàn bộ thời gian đểu hướng mặt về cửa sổ, Lục Triều Thanh cũng không làm phiền cô.
Khoảng 10 giờ, mẹ Mạnh đột nhiên gọi điện thoại tới. Lục Triều Thanh ngồi gần đó, nghe thấy giọng mẹ Mạnh lo lắng hỏi: "Vãn Vãn, sáng nay mẹ nghe được tin đồn, Tống Bân nói con tiệm KTV làm tay vịn, còn bị người ta bao dưỡng, có thật không? Con nói thật cho mẹ biết!"
Từ ngày hôm qua Mạnh Vãn đã bắt đầu phiền lòng về chuyện của Lục Triều Thanh, cô hoàn toàn không ngờ rằng ở quê nhà lại truyền ra loại tin đồn như vậy.
Tống Bân, sao gã lại có thể như vậy?
Toàn thân run rẩy, cô không biết phải trả lời mẹ thế nào, cô thử mở miệng, nhưng tầm mắt trở nên mơ hồ.
Đúng lúc cô định cúp điện thoại để bình tĩnh lại, thì đột nhiên điện thoại bị người bên cạnh giật lấy.
Mạnh Vãn kinh ngạc quay sang nhìn Lục Triều Thanh.
Một tay anh lau nước mắt trên mặt cô, cười nói vào điện thoại: "Chào cô, cháu là Lục Triều Thanh, bạn trai của Vãn Vãn, là giảng viên đại học. Tống Bân là học sinh của cháu, năm nay cậu ta không đạt tiêu chuẩn trong kỳ thi, nên có bất mãn với cháu nên mới dùng cách này để bôi nhọ Vãn Vãn, xin cô đừng tin."
Ở đầu dây bên kia, mẹ Mạnh kinh ngạc không nói nên lời. Lục Triều Thanh tiếp tục: "Cô ơi, Vãn Vãn rất tức giận, cháu sẽ an ủi cô ấy, lát nữa về nhà cháu sẽ giải thích thêm."
Mẹ Mạnh đáp: "Được, được, cậu an ủi Vãn Vãn đi..."
Cuộc trò chuyện kết thúc. Lục Triều Thanh buông điện thoại, thấy nước mắt Mạnh Vãn rơi càng nhiều hơn, anh đưa tay ôm cô vào lòng, che chắn ánh mắt của những hành khách khác.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro