Phiên ngoại 6: Đêm nay qua chỗ em
Mạnh Vãn dựa vào ngực Lục Triều Thanh thật lâu.
Tối hôm qua trên xe lửa cô cứ dựa vào anh như vậy, trên người anh có mùi hương tươi mát thoải mái, Mạnh Vãn bắt đầu cảm thấy quen thuộc.
Tin tức từ mẹ khiến cô phẫn nộ và hoảng loạn vô cùng. Người trong thôn càng thuần phác, càng không thể chấp nhận con gái đi làm tiếp rượu KTV. Nhưng không để Mạnh Vãn phải lo lắng lâu, Lục Triều Thanh đã thay cô làm sáng tỏ tin đồn. Anh còn nói muốn cùng cô về nhà. Với dung mạo, khí chất và nghề nghiệp của anh, chỉ cần anh đến, chắc chắn có thể xua tan những nghi ngờ của người trong thôn.
Mạnh Vãn không thể từ chối sự giúp đỡ của Lục Triều Thanh. Khi cảm xúc đã ổn định lại, cô ngồi thẳng dậy, cúi đầu cảm ơn.
Lục Triều Thanh nhẹ giọng nói: "Không cần cảm ơn, vốn dĩ cũng là do tôi gây ra."
Tống Bân học môn của anh, kết quả bài thi viết đạt tiêu chuẩn, nhưng điểm trên lớp học hàng ngày thì Lục Triều Thanh cho rất thấp, vì thế Tống Bân bị trượt.
Không muốn nhắc tới Tống Bân nữa, lại nghĩ đến cuộc điện thoại với mẹ Mạnh vừa rồi, tâm trạng Lục Triều Thanh rất tốt. Anh nhìn Mạnh Vãn nói: "Nếu muốn làm sáng tỏ lời đồn, chúng ta chỉ có thể giả vờ là đang yêu nhau. Nếu em không ngại, năm nay tôi muốn đón tết ở nhà em."
Mạnh Vãn nhắc nhở anh: "Nhà em ở nông thôn, sợ anh không quen."
Lục Triều Thanh cười: "Năng lực thích ứng của anh rất mạnh."
Mạnh Vãn không nói thêm gì nữa, việc Lục Triều Thanh ở nhà cô coi như đã định.
11 giờ rưỡi, xe buýt dừng ở trạm vận chuyển hành khách.
Quyết định ở lại đột ngột cho nên Lục Triều Thanh phải mua đồ dùng. Trước tiên, anh dẫn Mạnh Vãn đi ăn cơm, sau đó cả hai cùng đến trung tâm thương mại lớn nhất huyện. Lục Triều Thanh mua ba bộ quần áo, dao cạo râu và các đồ dùng sinh hoạt, các loại quà Tết, còn mua một cái vali lớn. Ban đầu, Mạnh Vãn đi cùng anh, nhưng khi anh đi chọn quần lót, cô nhanh chóng đến quầy tính tiền để chờ.
Khi Lục Triều Thanh xuất hiện, nhìn thấy anh mang theo những gói quà Tết được đóng gói tưng bừng, rõ ràng là đồ được chuẩn bị để đi về nhà cô, Mạnh Vãn bước tới khuyên anh: "Những thứ này không cần đâu, anh bỏ lại đi."
Lục Triều Thanh nhìn cô hỏi: "Em đã thấy ai lần đầu tiên đến nhà bạn gái mà hai tay trống trơn không?"
Mạnh Vãn chưa từng thấy ai như vậy.
Cô muốn nói nhưng lại thôi, Lục Triều Thanh vừa đi về phía quầy thu ngân vừa nhắc nhở cô: "Từ bây giờ, chúng ta là bạn trai bạn gái chính thức. Em mà quá khách sáo, mẹ chắc chắn sẽ nhận ra."
Mạnh Vãn nghĩ đến mẹ, không thể phản bác. Dù cô từng làm tiếp rượu hát cùng khách thật, nhưng cô tuyệt đối không muốn mẹ biết, sợ mẹ hiểu lầm rằng cô làm điều không tốt, và sợ mẹ thương tâm, tự trách.
Sau khi tính tiền và ra khỏi trung tâm thương mại, Mạnh Vãn muốn gọi taxi nhưng Lục Triều Thanh không đồng ý, bảo cô chờ ở bên ngoài với đống đồ, còn anh một mình rời đi. Hơn nửa giờ sau, một chiếc xe màu đen chạy tới và dừng lại ven đường. Ban đầu Mạnh Vãn không để ý, không ngờ cửa xe mở ra, Lục Triều Thanh bước xuống.
Mạnh Vãn ngạc nhiên nhìn anh.
Lục Triều Thanh bước đến bên cô, một tay xách hành lý và giải thích: "Xe thuê, nhưng đừng nói cho mẹ biết."
Mạnh Vãn nhanh chóng hiểu ý của Lục Triều Thanh. Anh lái chiếc xe này về thôn, người trong thôn chắc chắn sẽ nghĩ rằng đây là xe của anh. Nếu Lục Triều Thanh có tiền, cô là "bạn gái" của anh sẽ càng có mặt mũi.
Lên xe, Mạnh Vãn phát hiện trong xe rất mới, không nhịn được hỏi anh: "Thuê xe có đắt không?"
Lục Triều Thanh lắc đầu, không nói cụ thể giá cả.
Ra khỏi huyện, chỉ còn có một con đường tỉnh, nhờ sự chỉ dẫn của Mạnh Vãn, Lục Triều Thanh lái xe một cách thuận lợi về thôn Mạnh gia. Chiếc xe màu đen chạy qua, người dân ven đường đều nhìn lại. Khi xe dừng trước cửa nhà Mạnh gia, mọi người đều rất ngạc nhiên. Liên tưởng đến tin đồn con gái nhà họ Mạnh bị kẻ có tiền bao dưỡng, chiếc xe này liền trở thành bằng chứng, còn người đàn ông bên trong chính là "kim chủ"!
Hàng xóm xung quanh không khỏi nhìn chằm chằm vào chiếc xe, trong đầu đã tưởng tượng ra hình ảnh người giàu có thích bao dưỡng phụ nữ trong phim truyền hình: một gã đàn ông trung niên bụng phệ, mặc vest, đi giày da bóng loáng, và rất có khả năng là một gã hói đầu!
Cửa xe mở ra, người từ bên phải bước xuống chính là Mạnh Vãn, cô gái trẻ mặc áo lông vũ, tóc buộc đuôi ngựa đơn giản, không trang điểm, trông không khác gì cô gái mộc mạc nhà hàng xóm như trong trí nhớ. Cửa bên trái, "người giàu có" cũng bước xuống, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng của "người giàu có", hàng xóm đều há hốc miệng.
Đây, đây trông không giống người giàu có vai ác trong phim truyền hình nha, mà giống như nam chính chính diện!
Người bị sốc nhất là mẹ Mạnh.
Trong điện thoại, giọng Lục Triều Thanh rất trẻ, nhưng khi anh tự xưng là giáo sư đại học, mẹ Mạnh liền tưởng tượng đến một người đàn ông trung niên, tướng mạo bình thường, chiều cao trung bình. Mẹ Mạnh chưa từng gặp nhiều giáo sư đại học, nhưng với điều kiện gia đình và công việc của con gái, bà theo bản năng nghĩ rằng, một giáo sư đại học xuất sắc chắc chắn sẽ chướng mắt con gái mình.
Không ngờ, người bước ra từ xe lại là một chàng trai trẻ trông như sinh viên!
Mẹ Mạnh một lát nhìn Lục Triều Thanh, một lát lại nhìn con gái, bụng đầy nghi hoặc nhưng khách khi và cũng ngại không nói nên lời.
Lục Triều Thanh xách hai chiếc vali, lễ phép chào mẹ Mạnh: "Chào cô, cháu là Lục Triều Thanh, không báo trước mà đến, mong không làm phiền cô."
Mẹ Mạnh cười gượng: "Không phiền, không phiền, Tiểu Lục đúng không, cháu thật là giáo sư đại học? Cháu đã ba mươi chưa?"
Lục Triều Thanh mỉm cười: "Vâng, cháu hai mươi bảy, là giáo sư trẻ nhất của khoa Vật lý trường đại học chúng cháu. Tuy nhiên, hiện nay giáo sư trẻ ngày càng nhiều, cũng không hiếm có."
Anh trông rất đẹp trai, khi cười rộ lên lại càng đẹp, khiến mẹ Mạnh ngượng ngùng không dám nhìn thẳng.
Mạnh Vãn thấy em trai Mạnh Thần đứng một bên, trầm mặc và hướng nội như mọi khi, cô chủ động giới thiệu với Lục Triều Thanh: "Đây là em trai em, Mạnh Thần. Tiểu Thần, em cứ gọi anh ấy là giáo sư Lục."
Mạnh Thần, vừa vào lớp 10, gật đầu, gọi một tiếng "Giáo sư Lục" với Lục Triều Thanh.
Lục Triều Thanh xưng hô theo Mạnh Vãn, chào cậu nhóc "Tiểu Thần".
Đều chào hỏi xong, bốn người vào sân. Thôn xóm ở đây về cơ bản đều là nhà nhỏ hai ba tầng, có nhà mới có nhà cũ. Nhà họ Mạnh đã rất cũ nhưng trong nhà dọn dẹp mà sạch sẽ, trên dây phơi đồ còn đang phơi một bộ chăn đệm mới tinh. Mẹ Mạnh xấu hổ giải thích: "Lúc trước không biết Tiểu Lục tới cho nên cô chỉ phươi chăn cho Vãn Vãn. May mà hôm nay ấm trời."
Lục Triều Thanh: "Cô khách sáo."
Đôi người yêu đều kéo vali, chắc chắn là muốn nghỉ ngơi một chút. mẹ Mạnh bảo Mạnh Vãn đưa Lục Triều Thanh tới phòng cô.
Mạnh Vãn chỉ có thể nghe theo.
Hai người đi lên lầu, lầu trên tổng cộng có bốn gian phòng, phòng ngủ của mẹ Mạnh và hai chị em Mạnh Vãn, còn một gian dùng để đựng đồ linh tinh. Phòng Mạnh Vãn đã được mẹ Mạnh thu dọn sạch sẽ, rộng khoảng bốn mươi lăm mét vuông, đặt một chiếc giường đơn 1 mét rưỡi, trên giường trải chăn và trải giường màu hồng nhạt.
Thấy Lục Triều Thanh nhìn chằm chằm vào chiếc giường, Mạnh Vãn nhỏ giọng đáp: "Buổi tối anh ngủ trong phòng em, em ngủ cũng mẹ."
Lục Triều Thanh "ừ" một tiếng.
Mạnh Vãn để anh thu dọn trước, sau đó cô đi sang phòng mẹ ở bên cạnh thu dọn hành lý. Bận rộn xong xuôi, thấy Lục Triều Thanh đã bỏ quần áo vào tủ quần áo, đang sửa sang quà mừng năm mới túi lớn túi nhỏ, cô liền giúp anh chia sẻ, hai người cùng nhau xuống lầu.
Mẹ Mạnh nhận được lễ vật xong đương nhiên lại cùng Lục Triều Thanh khách khí chào hỏi một phen, khách khí tới khách khí đi thì cũng không còn xa lạ như lúc đầu nữa.
Mạnh Thần vào phòng làm bài tập của kỳ nghỉ đông, mẹ Mạnh ngồi nói chuyện phiếm với Mạnh Vãn, Lục Triều Thanh, nhắc tới Tống Bân.
Lục Triều Thanh lại giải thích thêm một lần, sau đó nhờ mẹ Mạnh đưa anh sang nhà họ Tống một chuyến.
Mạnh Vãn khẩn trương hỏi: "Anh đi sang đó làm gì?"
Lục Triều Thanh nhàn nhạt nói: "Thăm hỏi gia đình. Học tập, hạnh kiểm đều có vấn đề. Anh cần phải nói chuyện với cha mẹ cậu ta."
Nói chuyện là giả, phơi bày thân phận trước mặt người trong thôn, làm sáng tỏ lời đồn mới là thật.
Mẹ Mạnh đồng ý với Lục Triều Thanh, bảo con gái ở nhà đợi, bà nhiệt tình dẫn đường cho Lục Triều Thanh. Dọc đường có người trong thôn cười hỏi bà Lục Triều Thanh có phải bạn trai mà Mạnh Vãn mang về hay không, mẹ Mạnh kiêu ngạo đáp phải. Người trong thôn lại hỏi hai người muốn đi đâu thế, mẹ Mạnh liền đặc biệt lớn tiếng mà nói: "Tiểu Lục là giáo viên ở đại học của Tống Bân, Tống Bân thi không đạt điểm, về nhà nói hươu nói vượn đặt điều cho Vãn Vãn nhà chúng ta, tôi phải đưa Tiểu Lục đi nhà nó thăm hỏi gia đình, để cho ba mẹ nó quản lý con nhà họ."
Người trong thôn bán tín bán nghi, đi theo từ xa.
Rất nhanh liền tới nhà họ Tống.
Tống Bân vốn không biết Lục Triều Thanh tới tận quê nhà mình. Là một thằng sin viên thi đỗ đại học có tiếng, mỗi lần gã về nhà đều có bạn học cấp ba tới tìm. Hiện tại Tống Bân đang ở trong nhà nói chuyện phiếm với bạn học, vừa ngẩng đầu nhìn thấy mẹ Mạnh và Lục Triều Thanh chạy tới tận cửa nhà mình, Tống Bân lập tức ngây người.
Lục Triều Thanh đứng ở cửa, lạnh mặt nhìn gã.
Tống Bân hoảng hốt, đi ra chào hỏi theo bản năng: "Giáo sư Lục?"
Người ở bốn phía xung quanh đang dựng lỗ tai chờ nghe bát quái nghe thấy liền hiểu, bạn trai Mạnh Vãn đúng là giáo sư đại học nha, cho nên cái gì bao nuôi cái gì tiếp rượu đều là giả. Đơn giản là Tống Bân không học giỏi, muốn trả thù thầy của mình!
Ba Tống, mẹ Tống cũng đi ra, vừa nhìn là biết người thuần phác thành thật.
Lục Triều Thanh bày trò trước mặt hai người, đơn giản giải thích mọi chuyện, cuối cùng nói với Tống Bân: "Ôn tập cho tốt, năm sau thi lại đừng trượt nữa."
Nói xong, Lục Triều Thanh và mẹ Mạnh cùng nhau rời đi.
Phía sau truyền đến tiếng ba Tống muốn quở trách Tống Bân. Lục Triều Thanh không dao động, mẹ Mạnh quay đầu lại, thấy ba Tống giơ đế giày lên đánh, mẹ Tống chật vật khuyên ngăn, bà liền cảm thấy cực kỳ hả giận.
Trên đường về, mẹ Mạnh nói với Lục Triều Thanh rất nhiều chuyện về con gái: "Vãn Vãn mệnh khổ, thành tích học tập lúc trước không hề kém hơn Tống Bân, là nhà chúng ta làm chậm trễ nó...... Ba ba nó mất sớm, cô cũng bệnh tật ốm đau, mấy năm nay hoàn toàn nhờ vào tiền công làm thêm Vãn Vãn gửi về...... Vãn Vãn từ nhỏ đã hiểu chuyện, ở bên ngoài chịu tủi nhục cũng không nói cho cô. Hiện tại nó cũng chỉ có một thân một mình ở Giang Thành, Tiểu Lục cháu lo lắng, chăm sóc nó thay cô."
Vành mắt mẹ Mạnh đều đỏ lên.
Lục Triều Thanh cuối cùng cũng biết lý do Mạnh Vãn phải làm thêm ở KTV. Anh nhìn về hướng nhà Mạnh, trịnh trọng hứa với mẹ Mạnh: "Cô yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Vãn Vãn."
Mẹ Mạnh rất yên tâm, vì vị giáo sư này trông rất đáng tin cậy. Buổi chiều nhờ Lục Triều Thanh dạy thêm cho Mạnh Thần môn vật lý đi....
Mạnh Vãn ở dưới lầu giúp mẹ làm việc nhà. Mẹ Mạnh lén hỏi con gái: "Con với Tiểu Lục đã đến bước nào rồi?" Bà bận rộn quá, chưa có thời gian về phòng, không biết buổi tối con gái định ngủ cùng mình.
Mạnh Vãn chột dạ nói dối: "Chỉ, chỉ mới hôn thôi ạ."
Mẹ Mạnh không tin lắm: "Vậy sao lại về nhà nhau nhanh thế?" Trong thôn cũng có thanh niên mang bạn trai bạn gái về nhà vào dịp Tết, hầu như đều là đã tới giai đoạn bàn chuyện cưới hỏi, con gái bà lại đưa người về quá sớm, mặc dù là đúng lúc.
Mạnh Vãn đành đổ lỗi cho Lục Triều Thanh: "Anh ấy một mực đòi đưa con về, ban đầu định đưa con đến huyện thành rồi về, nhưng sau đó mẹ gọi điện tới..."
Mẹ Mạnh hiểu ra, càng thêm hài lòng về Lục Triều Thanh. Sau khi cười một lát, bà lại lo lắng: "Buổi tối làm sao bây giờ?"
Mạnh Vãn nói thẳng: "Con sẽ ngủ với mẹ."
Lục Triều Thanh cứ như vậy ở lại nhà Mạnh, không mang theo máy tính, ở thôn nhỏ vùng núi cũng không có đồ hiện đại để giải trí, chỉ có cảnh đẹp.
Lục Triều Thanh không ngại giúp Mạnh Thần phụ đạo bài vở. Mẹ Mạnh ngượng ngùng, bèn bảo Mạnh Vãn đưa Lục Triều Thanh ra ngoài dạo chơi. Xung quanh thôn có núi, có hồ, thời tiết cũng ấm áp.
Mạnh Vãn căng da đầu dẫn Lục Triều Thanh ra cửa, khi ra khỏi thôn, xung quanh lập tức yên tĩnh lại.
"Bên kia có hồ, anh muốn đi không?" Mạnh Vãn rụt rè hỏi.
Lục Triều Thanh đáp: "Được."
Hai người sóng vai đi đến bên hồ, nước hồ trong xanh, thỉnh thoảng có cò trắng bay qua.
Lục Triều Thanh luôn im lặng, Mạnh Vãn hồi tưởng lại những ngày buồn tẻ gần đây, liền hỏi anh: "Nếu không anh về trước đi?" Lời đồn đã làm sáng tỏ, Mạnh Vãn sợ Lục Triều Thanh ở đây sẽ thấy chán, nếu anh chán cô lại cảm thấy áy náy.
Lục Triều Thanh xoay người nhìn cô.
Mạnh Vãn lập tức tránh ánh mắt.
Lục Triều Thanh bước tới hai bước, nhìn cô nói: "Trước đây anh đề nghị hẹn hò với em, em nói anh không hiểu rõ em, chỉ muốn ngủ với em. Giờ anh đã hiểu rõ em hơn, càng hiểu rõ lại càng muốn ở bên em. Vậy, em có thể làm bạn gái anh không?"
Giọng Lục Triều Thanh trầm xuống: "Nếu anh chỉ muốn ngủ với em, hôm đó ở khách sạn, anh đã không thể nhịn không làm gì."
Nhắc tới khách sạn, Mạnh Vãn liền nghĩ tới âm thanh phòng bên cạnh, nghĩ tới cảnh Lục Triều Thanh chỉ mặc mỗi chiếc quần lót tứ giác. Thật ra, trong tình trạng đó, anh vẫn mua vé đứng để đưa cô về, giúp cô làm sáng tỏ lời đồn. Mạnh Vãn đã tin tưởng rằng Lục Triều Thanh không phải chỉ muốn ngủ với cô. Nhưng khác biệt giữa hai người quá lớn, Mạnh Vãn không dám chắc tình cảm của Lục Triều Thanh có thể kéo dài bao lâu.
Cô quay lưng lại, tầm mắt chạm đến cảnh quê hương thanh u, là hai thế giới khác hẳn so với sự phồn hoa của Giang Thành.
"Em không có bằng cấp, công việc cũng không tốt, ở bên nhau không có tiếng nói chung, thời gian dài anh sẽ chán." Mạnh Vãn lý trí phân tích.
"Anh thích tính cách của em, không liên quan gì đến bằng cấp hay công việc." Nhìn thấy hy vọng, Lục Triều Thanh xúc động, trực tiếp ôm lấy cô từ phía sau.
Mạnh Vãn vừa hoảng vừa bực bội, đẩy tay anh ra, nhanh chóng tiến lên hai bước: "Hiện tại anh nói thì dễ, ai biết sau này sẽ thế nào? Anh cũng có bạn bè, anh không ngại khi nói với họ bạn gái mình làm bưng bê ở tiệm mì sao?"
Lục Triều Thanh nhíu mày, bước tới trước mặt cô, nhìn chằm chằm cô nói: "Làm bưng bê ở tiệm mì là chuyện mất mặt hay sao? Anh không thấy công việc của em có gì không tốt. Hơn nữa, anh gần như không có bạn bè, cho dù có, anh tìm bạn gái thế nào cũng không liên quan đến họ."
Mạnh Vãn căng mặt, hỏi: "Cha mẹ anh không ngại sao?"
Lục Triều Thanh: "Họ đều ở Mỹ, còn cởi mở hơn em nghĩ."
Mạnh Vãn muốn nói thêm, nhưng Lục Triều Thanh giành lời: "Anh muốn hẹn hò với em, không cần để ý đến người khác. Chỉ cần nói ý kiến của em về anh là đủ, nếu em không muốn, anh sẽ không ép."
Mạnh Vãn im lặng.
Cô không muốn sao?
Trong đầu hiện lên nhiều hình ảnh: Lục Triều Thanh tự tay đút thuốc cho cô, anh mặc đồng phục tiệm mì bưng bê giúp cô, sáng sớm mang cơm hộp cho cô, không khí ngột ngạt trong tàu, anh vẫn luôn đứng bên cạnh cô, khi mọi người ngủ, anh kiên trì ôm cô để cô dựa vào lòng ngực. Cô lo lắng anh mỏi chân, anh thấp giọng nói không mỏi.
Lần đầu tiên có một người đàn ông đối xử tốt với cô như vậy.
Mạnh Vãn biết, cô bằng lòng, nhưng cô sợ rằng nếu mình sa vào, một ngày nào đó Lục Triều Thanh cũng sẽ ghét bỏ cô như Tống Bân.
Cô do dự, đối diện với người đàn ông đột nhiên tiến tới, Mạnh Vãn hoảng hốt ngẩng đầu, người đã bị anh ôm vào lòng. Mạnh Vãn chỉ kịp nhắm mắt lại, môi đã bị Lục Triều Thanh chặn lấyi. Anh hôn gấp gáp, Mạnh Vãn không có bất cứ sự chuẩn bị nào, bị anh dễ dàng xâm chiếm. Rung động quen thuộc Như hồ nước nhộn nhạo trong thân thể, Mạnh Vãn không thể cự tuyệt.
Lục Triều Thanh hôn thật lâu thật lâu, đến khi Mạnh Vãn sắp không thở nổi, tay nhỏ đẩy anh ra, Lục Triều Thanh mới thở gấp ngừng lại. Mở mắt ra, Lục Triều Thanh thấy khuôn mặt đỏ bừng của Mạnh Vãn, đôi mắt to ướt át. Vừa đối mặt với anh, cô lại hoảng loạn cúi đầu, có lẽ là thẹn thùng.
"Kể từ hôm nay, anh là bạn trai của em." Lục Triều Thanh ôm cô, nói từ đỉnh đầu cô.
Mạnh Vãn cam chịu.
Sau khi xác định quan hệ, ngày ngày ở trong thôn cũng không còn nhàm chán. Mỗi ngày, Lục Triều Thanh đều cùng Mạnh Vãn ra ngoài dạo chơi, đến nơi không có ai, anh liền ôm cô vào lòng hôn một phen. Mạnh Vãn từng có một mối tình, nhưng khi đó quá ngây ngô, chỉ nắm tay cũng đã căng thẳng. Hiện giờ, đối diện với giáo sư Lục trẻ tuổi bề ngoài đẹp trai trí thức bên trong giống như chết đói, cô gái trẻ không thể chống đỡ, chỉ có thể bị anh hôn đến mềm như bông.
Điều Lục Triều Thanh muốn đương nhiên không chỉ là hôn.
Nhưng anh không mang theo biện pháp an toàn, cố ý đi huyện thành mua thì quá vội vàng. Mạnh Vãn vốn lo rằng anh chỉ muốn ngủ với cô, nên Lục Triều Thanh không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ làm cô hiểu lầm. Anh thật sự muốn ngủ với cô, nhưng không phải "chỉ muốn ngủ".
Ngày về, Mạnh Vãn đã đặt vé xe lửa ngày đầu tháng Giêng. Ba mươi giờ xe lửa từ năm trước. Lục Triều Thanh đứng một lần 30 tiếng là đủ rồi, nên bảo Mạnh Vãn hủy vé, cả hai cùng đặt vé máy bay vào ngày mùng 4.
"Tại sao là mùng 4?" Mạnh Vãn hỏi, một năm cô chỉ được về nhà một lần, cô muốn ở nhà thêm một ngày.
Lục Triều Thanh giải thích: "Ngày mùng 5 không có vé máy bay phù hợp, chúng ta còn phải bắt xe đi huyện thành, thời gian không kịp."
Mạnh Vãn tỏ vẻ đã hiểu.
Cuối cùng đến ngày mùng 4, Lục Triều Thanh cười chào tạm biệt mẹ Mạnh, Mạnh Thần, mang theo Mạnh Vãn đi rồi. 11 giờ sáng máy bay xuất phát, hai giờ chiều hạn cánh ở Giang Thành, tầm 3 giờ, hai người đã trở về tiểu khu.
"Em nghỉ ngơi đi, buổi tối cùng nhau ăn cơm." Lúc Mạnh Vãn lấy chìa khóa, Lục Triều Thanh dặn.
Mạnh Vãn nói, được.
Tiểu Điền, chị Lệ phải hôm sau mới quay lại. Mạnh Vãn dọn phòng một lần trước, sau đó tắm rửa một cái thoải mái dễ chịu, sấy tóc xong là đã 5 giờ, dứt khoát nằm ở phòng khách xem TV, chờ Lục Triều Thanh tới gọi.
5 giờ rưỡi, Lục Triều Thanh đúng giờ gõ cửa.
Lần này coi như là lần đầu tiên hai người chính thức hẹn hò, Mạnh Vãn mặc cái áo khoác màu trắng gạo mà cô vẫn luôn không quý nỡ mặc, phía dưới phối với quần lót lông màu đen, tóc cũng thả xuống. Mạnh Vãn vẻ ngoài xinh đẹp, ngày thường buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo lông vũ dày dặn, hiện giờ thay đổi các phục trang liền làm cả người có cảm giác mới mẻ.
Cửa mở, Lục Triều Thanh vẫn không nhúc nhích, nhìn cô chằm chằm thật lâu.
Mạnh Vãn bị anh nhìn đến đỏ mặt. Cô đóng cửa lại, dẫn đầu đi về phía thang máy đi đến.
Lục Triều Thanh phản ứng lại, nhanh chóng đuổi kịp
"Đi đâu ăn bây giờ?" Mạnh Vãn nhỏ giọng hỏi.
Lục Triều Thanh nói kế hoạch đêm nay: "Trước tiên đi ăn lẩu, sau đó xem phim. Cùng ở trong một trung tâm thương mại, rất tiện."
Nghe thấy bữa tối là lẩu, Mạnh Vãn liền nhẹ nhàng thở ra. Cô thật sợ Lục Triều Thanh đưa cô đi ăn cơm Tây, cô không quen những nơi như vậy.
Món lẩu bình dân, hai người ăn khí thế ngất trời, ăn xong đi dạo ở dưới lầu, sau đó đi xem phim.
Phim có cốt truyện nhẹ nhàng, hai giờ phim nhanh chóng trôi qua. Lúc đi ra đã là 10 giờ tối.
Lục Triều Thanh chuyên tâm lái xe, ban ngày Mạnh Vãn ngồi máy bay, buổi chiều quét tước vệ sinh, lại xem xuất phim liền cảm thấy mệt nhọc. Xuống xe, đi vào thang máy, hai mí mắt Mạnh Vãn đã bắt đầu đánh nhau. Trong thang máy cũng chỉ có hai người họ, trông thấy sắp tới tầng mười sáu, Lục Triều Thanh đột nhiên cầm cô tay, thấp giọng hỏi: "Đêm nay sang nhà anh?"
Hai mí mắt Mạnh Vãn sắp dán vào nhau, lập tức tách ra.
Sang nhà anh là có ý gì?
"Đinh" một tiếng, tới tầng mười sáu, cửa thang máy mở ra, Lục Triều Thanh nắm tay bạn gái chưa kịp trả lời đi ra ngoài.
Phía sau lưng, cửa thang máy đóng lại, hành lang trở thành một cái không gian kín khác, hai cánh cửa phía trước, một cánh cưa đi tới nhà Lục Triều Thanh, một cánh cửa đi tới nhà ba cô gái thuê chung.
"Em, em về nhà mình." Mạnh Vãn lắp bắp nói, tay nhỏ thử rút trở về.
Lục Triều Thanh lộn trở lại, rất tự nhiên áp Mạnh Vãn lên vách tường bên cạnh. Tim Mạnh Vãn đập nhanh hơn, Lục Triều Thanh cúi đầu, nói ở bên tai cô: "Đi sang nhà anh, lúc ở em anh đã suy nghĩ rồi."
Gương mặt Mạnh Vãn đỏ bừng, đương nhiên cô biết anh đã sớm suy nghĩ, nhưng......
Vành tai cô nóng lên, Lục Triều Thanh đang hôn cô, toàn thân cô đều giống như có dòng điện chạy qua.
Tranh thủ trước khi môi bị anh lấp kín, Mạnh Vãn hoảng không lựa lời: "Đi, đi vào bên trong." Ở bên ngoài, nhỡ có người thấy thì làm sao?
Cửa ở ngay bên cạnh, Lục Triều Thanh vừa hôn cô, vừa dùng tay trái để mở khóa vân tay và mở cửa phòng. Anh bế cô bạn gái nhỏ xinh lên, không cho cô có cơ hội từ chối mà nhanh chóng lách vào phòng. Anh không bật đèn, trong phòng khách tối om. Mạnh Vãn bị anh ôm lên cao, tim đập như trống, sau đó cô bị anh ôm vào phòng ngủ.
Chỉ như vậy, Mạnh Vãn cảm thấy như bị thiêu cháy.
Cô và Lục Triều Thanh đã từng gần gũi hai lần: lần đầu tiên cô mất khống chế do thuốc, lần thứ hai cô bị cảm, sốt mơ màng, giống như ngủ mơ một lần. Chỉ có lần này, cô vô cùng tỉnh táo.
Tay Lục Triều Thanh rất nhanh. Mạnh Vãn vừa giữ chặt áo khoác, anh đã nắm lấy lưng quần cô. Cô vội vã che quần, áo khoác lại bị anh cởi ra. Khi anh đi không tắt điều hòa, nhưng cởi quần áo ra vẫn cảm thấy lạnh. Ngay sau đó, Lục Triều Thanh dùng nhiệt độ cao trên cơ thể anh bao phủ lấy cô.
Mạnh Vãn phát hiện anh lấy gì đó từ dưới gối, rồi nghe thấy tiếng xé bao plastic. Cô không biết anh đang làm gì, cũng không dám hỏi.
"Sợ sao?" Lục Triều Thanh lại áp tới, cô run rẩy, trông thật nhát gan và đáng yêu.
Mạnh Vãn cắn môi, khẽ đáp một tiếng.
Lục Triều Thanh trấn an cô: "Đừng sợ, em sẽ thích mà."
Giọng nói ấy tràn ngập ôn nhu và mê hoặc, Mạnh Vãn bất giác đắm chìm trong đó. Theo lời anh, cô quả nhiên không còn sợ, chỉ cảm thấy rất nóng.
"Thích không?" Lục Triều Thanh hỏi, gương mặt nóng bừng áp sát vào mặt cô.
Mạnh Vãn cắn chặt môi, nghe thấy anh thở dốc, như biến thành một người khác.
"Vãn Vãn, đừng thuê nhà nữa, dọn đến đây ở cùng anh." Lục Triều Thanh hôn cô.
Mạnh Vãn lập tức lắc đầu. Lục Triều Thanh im lặng, chỉ thở nặng nề hơn. Mạnh Vãn nhanh chóng nhận ra, anh đang dùng một cách khác để uy hiếp cô.
Cô không muốn đồng ý, nhưng cuối cùng mọi thứ đều mất kiểm soát. Trong cơn hoảng hốt, cô như biến thành người phụ nữ phòng bên trong khách sạn.
Mạnh Vãn không thể chấp nhận âm thanh phát ra từ mình. Cô chấp nhận thua cuộc, chôn mặt vào gối và thỏa hiệp: "Em sẽ dọn, em sẽ dọn..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro