Phiên ngoại 7: Một giây sau, cô nhón chân hôn
Qua Tết Lục Triều Thanh cũng mới hai mươi tám tuổi, tinh lực tràn đầy, buổi sáng Mạnh Vãn còn đang ngủ đã bị anh đánh thức.
Mạnh Vãn rất buồn ngủ, hừ hừ đẩy anh ra. Một tay Lục Triều Thanh nắm lấy cổ tay cô, không ngừng hôn, giống như hoàng tử hạ quyết tâm muốn đánh thức công chúa đang say ngủ. Sau đó Mạnh Vãn liền tỉnh.
Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa chiếu tới giường. Khác với tối hôm qua, Mạnh Vãn nhìn rõ gương mặt của Lục Triều Thanh, lúc này anh hô hấp nặng nề, mà đôi mắt đang chăm chú nhìn cô vô cùng nghiêm túc, giống như đang nghiên cứu điều gì. Mạnh Vãn cực kỳ thẹn thùng, cô muốn che mặt lại nhưng tay cô lại bị anh nắm chặt lấy, cô chỉ có thể nhắm mắt lại.
Lục Triều Thanh lại hôn xuống. Kỳ nghỉ đông, yêu đương, đây quả là một cái Tết vui vẻ.
Xong xuôi, Lục Triều Thanh ôm lấy Mạnh Vãn,: "Bữa sáng em muốn ăn cái gì?"
Cả người Mạnh Vãn mềm như bông, tinh thần lại rất tốt, nghe mùi hương trên người anh, hỏi: "Tự làm hay là đi mua? Tiệm cơm bây này chắc cũng chưa mở cửa đâu?"
"Vậy tự mình làm." Lục Triều Thanh trở tay nhặt di động trên tủ đầu giường, sắp 8 giờ.
Anh đứng dậy mặc quần áo, Mạnh Vãn vẫn chưa quen nhìn thẳng thân thể anh, cô dời mắt đi chỗ khác. Đối diện cô là căn phòng có bố trí xa lạ, sau lưng cô là tiếng anh mặc quần áo, xung quanh quanh quẩn hương vị hai người vừa vận động, Mạnh Vãn đột nhiên có cảm giác giống như cô đang nằm mơ. Chỉ hai tuần ngắn ngủn, quan hệ giữa cô và Lục Triều Thanh liền thay đổi.
Lục Triều Thanh đi vào buồng vệ sinh, Mạnh Vãn nhân cơ hội này đứng dậy mặc quần áo. Lúc Lục Triều Thanh đi ra đã thấy cô mặc quần áo chỉnh tề đứng bên cửa sổ, áo khoác màu trắng gạo tôn lên khuôn mặt nhỏ diễm lệ như hoa đào, lông mi rũ thật dài, dường như không dám nhìn anh. Lục Triều Thanh đi tới ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô.
Mạnh Vãn nghe thấy hơi thở có mùi bạc hà, anh đánh răng rồi mà cô còn chưa đánh. Cô vội né tránh môi Lục Triều Thanh, ậm ừ nói: "Em đi về rửa mặt trước đã."
"Cùng đi đi." Lục Triều Thanh cầm cô tay, nói: "Ăn sáng xong rồi dọn lại đây."
Mạnh Vãn lập tức nhớ lại tối hôm qua, lúc ấy Lục Triều Thanh cực kỳ điên cuồng bá đạo, cô chịu không nổi nên mới đồng ý dọn sang ở cùng anh.
"Quá nhanh, đợi một thời gian nữa được không?" Mạnh Vãn cúi đầu thương lượng với anh. Cô tự mình thuê nhà thì cô và Lục Triều Thanh là quan hệ bình đẳng, còn nếu dọn sang đây thì chắc chắn Lục Triều Thanh sẽ không thu tiền thuê nhà của cô, Mạnh Vãn cảm thấy làm như vậy giống như được bao nuôi hay gặp trong TV, đặc biệt là Lục Triều Thanh cực kỳ thích ngủ cùng cô.
Nam nữ bình thường sẽ không ở chung khi mới gặp nhau được hai tuần chứ hả?
Trong lòng Mạnh Vãn có băn khoăn, cũng sợ Tiểu Điền, chị Lệ nghĩ như vậy.
"Tối hôm qua em đã đồng ý rồi." Lục Triều Thanh nhìn cô nói.
Mạnh Vãn cắn môi, nhìn sang một bên, hơi có dáng vẻ chịu ấm ức: "Đó là do anh......" Quá đáng.
Trông cô như vậy, Lục Triều Thanh lại không đành lòng giục giã, hỏi cô: "Phòng ở bên kia em thuê trong bao lâu?"
Mạnh Vãn nhớ lại, đáp: "Cuối tháng năm phải gia hạn hợp đồng."
Hiện tại là giữa tháng hai, tức là còn có ba tháng rưỡi.
Lục Triều Thanh thỏa hiệp, sờ sờ đầu cô: "Vậy lại thuê thêm ba tháng, rồi dọn sang ở cùng anh."
Mạnh Vãn đỏ mặt gật gật đầu.
Mùng tám tiệm mì bắt đầu buôn bán, buổi tối Lục Triều Thanh tới đón Mạnh Vãn, quan hệ yêu đương của hai người rốt cuộc bị lộ trước mặt Tiểu Điền. Tiểu Điền quá hưng phấn mà đi cùng hai người suốt một đường. Tới lúc đi ra thang máy, Lục Triều Thanh gửi một ánh mắt "qua nhà anh" cho Mạnh Vãn, Mạnh Vãn làm bộ không thấy, đi theo Tiểu Điền về nhà.
Lục Triều Thanh mím môi.
Mạnh Vãn lại bị Tiểu Điền và chị Lệ ép hỏi chuyện cô và Lục Triều Thanh làm sao lại ở bên nhau, biết được Lục Triều Thanh đứng trên xe lửa ba mươi tiếng đồng hồ, Tiểu Điền ôm ôm gối tỏ vẻ vừa khiếp sợ vừa hâm mộ: "Phim thần tượng cũng không tình tiết như vậy, Vãn Vãn, xem ra giáo sư Lục thật sự thích cậu nha."
Chị Lệ gật đầu theo: "Giáo sư Lục trông rất đáng tin cậy, Vãn Vãn nhà chúng ta khổ tận cam lai, giáo sư Lục hơn Tống Bân một vạn lần."
Hai người cũng coi như là những người bạn bè duy nhất Mạnh Vãn có thể tâm sự ở Giang Thành. Cô nắm chặt ngón tay, nhỏ giọng nói ra nỗi sầu não của mình: "Nhưng điều kiện của anh ấy quá tốt, bằng cấp cao, em lại làm loại công việc này, lâu dần chắn chắn anh ấy sẽ để bụng."
Tiểu Điền và chị Lệ nhìn xem, trầm mặc.
Một vị giáo sư với một cô bồi bàn ở bên nhau, nhìn kiểu gì cũng thấy không thể lâu dài được. Lục Triều Thanh sở dĩ thích Mạnh Vãn, chắc chắn là có liên quan tới chuyện Mạnh Vãn trẻ tuổi xinh đẹp. Cô gái tiệm mì hai mươi tuổi thanh thuần đáng yêu, đàn ông thích, nhưng chờ Mạnh Vãn ba mươi tuổi bốn mươi tuổi, đàn ông còn thích không?
"Vãn Vãn tìm việc khác đi." chị Lệ có kinh nghiệm sống tương đối phong phú nghiêm túc đề nghị, "Hiện tại người thành công đều thi đại học, em còn trẻ, có thể tự thi đại học, vừa hay có một vị bạn trai giáo sư có thể dạy em học, nếu sợ thi đại học khó thì em cũng có thể tùy theo sở thích chọn một khóa học nghề, tóm lại đều tốt hơn là bưng bê."
Ánh mắt Tiểu Điền sáng lên: "Đúng vậy, cậu mới 21, có rất nhiều thời gian."
Mạnh Vãn bắt đầu nghiêm túc suy xét chuyện này, sau khi trở về phòng thì lên mạng tìm tòi thông tin, mãi đến khi Lục Triều Thanh gọi điện thoại tới.
Mạnh Vãn nghe máy.
Lục Triều Thanh: "Sao em không sang?"
Giọng đàn ông trầm thấp, Mạnh Vãn bất giác căng thẳng, thông minh nói làng sang chuyện khác: "Em muốn chuyển việc."
Lục Triều Thanh ngẩn ra, hỏi theo cô: "Chuyển sang việc gì?"
Mạnh Vãn nhìn một loạt nghề nghiệp trên màn hình notebook: "Vẫn chưa nghĩ xong, cái gì em cũng không biết, em nghĩ tạm thời đăng ký một khóa học."
Lục Triều Thanh vẫn là kỳ quái: "Sao đột nhiên lại muốn chuyển việc?"
Một tay Mạnh Vãn giơ di động, một tay nắm con chuột, trong lòng có cảm giác kỳ quái, lại không thể nói cho anh, cô muốn mình xứng đôi với anh hơn.
"Thì là muốn chuyển việc." Mạnh Vãn thấp giọng nói.
Lục Triều Thanh nghe được cảm xúc trong giọng Mạnh Vãn hạ xuống, tưởng tượng bên mặt cô đơn rũ mi mắt của cô, Lục Triều Thanh rất muốn ôm cô.
"Ra ngoài đi, gặp mặt nói chuyện." Anh yêu cầu.
Mạnh Vãn không dám cùng anh gặp mặt nói chuyện, cảm thấy cô cho qua chuyện này, lại nói thêm một lát hai người sẽ buồn ngủ.
"Không còn sớm, ngủ đi." Mạnh Vãn đơn phương kết thúc trò chuyện, Lục Triều Thanh gọi tới một lần nữa, cô không tiếp mà chỉ nhắn tin nói ngủ ngon.
Tiệm mì, buổi sáng, Mạnh Vãn hơi thất thần. Cô không muốn thi đại học một lần nữa, một là cô đã sớm bỏ bê việc học, Mạnh Vãn không cho rằng bản thân có sự thông minh và nghị lực đó. Hơn nữa nếu thật sự thi đậu rồi cô còn phải nộp học phí, lại mất bốn năm không thể đi làm kiếm tiền, điều kiện trong nhà không cho phép.
Hơn một giờ, khách tới tiệm mì cũng ít đi nhiều, đám nhân viên tụ tập ăn cơm, một anh nhân viên đột nhiên hạ giọng, nói một bí mật: "Ông chủ chúng ta sắp phải về quê rồi, định đem cửa hàng cho thuê lại, chúng ta đều thất nghiệp. Chăc là tháng sau, mọi người nhanh đi tìm việc khác đi."
Mạnh Vãn, Tiểu Điền với một anh làm mì khác khiếp sợ mà nhìn anh.
Anh nhân viên A nhìn nhìn cửa hàng, giải thích: "Tôi ở trong buồng vệ sinh nghe thấy ông chủ gọi điện thoại, hình như bà chủ đang ồn ào muốn ông chủ trở về quê."
Việc tiệm mì đóng cửa gần như là kết cục đã định, Mạnh Vãn càng phiền lòng. Tiền lương lúc trước đều gửi về nhà, hiện tại trong tay cô chỉ còn một tháng tiền lương lúc trước làm ở KTV, đủ tiền đăng ký khóa học sao?
Buổi tối Lục Triều Thanh lại tới đón cô, Tiểu Điền tiếp tục đồng hành.
"Đi siêu thị mua chút đồ đi." Lúc đi ngang qua siêu thị Lục Triều Thanh kéo tay Mạnh Vãn lại.
"Vậy em đi về trước." Tiểu Điền cười đi rồi.
Lục Triều Thanh đi cùng Mạnh Vãn vào siêu thị. Mạnh Vãn không mua gì, Lục Triều Thanh thuận tay cầm mấy gói đồ ăn vặt. Lúc đi ra, anh liên tưởng tới chuyện tối hôm qua Mạnh Vãn nói muốn chuyển việc, cùng với chuyện tiệm mì sắp đóng cửa mà Tiểu Điền vừa để lộ, Lục Triều Thanh chủ động hỏi Mạnh Vãn: "Em đã nghĩ xong muốn làm công việc gì chưa?"
Mạnh Vãn gật gật đầu: "Tìm một tiệm ăn khác." Cô định đầu tiên tiết kiệm tiền học và tiền sinh hoạt trong tương lai gần.
Lục Triều Thanh không hề ghét bỏ nghề nghiệp của Mạnh Vãn, nhưng anh cảm thấy phục vụ tiệm ăn quá vất vả, hơn nữa nếu Mạnh Vãn tiệm ăn quá xa thì thời gian anh được ở cùng Mạnh Vãn sẽ càng ngắn lại.
Cô làm ở tiệm mì khá tốt, hễ anh muốn gặp cô thì lúc nào cũng có thể tới nhìn, buổi tối còn có thể đón cô tan làm.
Vị trí buôn bán của tiệm mì cũng không tồi......
Lục Triều Thanh bỗng nảy ra một ý, nói với Mạnh Vãn: "Em có thể thuê lại cửa hàng, tiếp tục mở tiệm mì, nhân viên đều có sẵn."
Mạnh Vãn ban đầu kinh ngạc sau đó liền cười: "Tiền thuê quá cao......"
Lục Triều Thanh lập tức nói: "Anh có tiền."
Sắc mặt Mạnh Vãn biến đổi. Lục Triều Thanh nhìn thấy, biết lòng tự trọng của cô rất mạnh nên lập tức bổ sung: "Anh cho em mượn trước, đợi khi nào em có lợi nhuận trả lại anh."
Mạnh Vãn vẫn cảm thấy không ổn, cảm giác như dính dáng đến tiền bạc làm mối quan hệ của hai người cũng biến chất theo.
Lục Triều Thanh chắn trước mặt cô, ân cần dụ dỗ: "Chẳng phải em lo lắng anh chê bai em đi làm bưng bê sao? Bây giờ em tự thuê cửa hàng đứng ra làm chủ, buôn bán thật tốt, thu nhập một năm còn nhiều hơn anh, anh cũng không có tư cách gì đi chê bai em?"
Lòng Mạnh Vãn nóng lên, bản thân cô thực sự có một ngày kiếm được nhiều tiền hơn Lục Triều Thanh?
"Cho dù em chuyển việc khác thì tiền lương cũng không cao bằng anh, chỉ có tự làm chủ mới có cơ hội." Lục Triều Thanh tiếp tục dỗ cô.
Mạnh Vãn dao động, không có cái gì hấp dẫn được cô hơn là kiếm tiền.
"Chẳng lẽ anh cho em mượn tiền em có thể quỵt nợ không trả?" Lục Triều Thanh tới gần cô, hỏi đùa.
Làm sao có chuyện Mạnh Vãn không trả tiền được?
Ý tưởng thuê lại tiệm mì được Lục Triều Thanh gieo ở đáy lòng cô cũng nhanh chóng mọc mầm, có điều Mạnh Vãn vẫn sợ hãi: "Nhỡ lỗ thì sao? Em cũng không có kinh nghiệm buôn bán."
Lục Triều Thanh: "Em đã làm tiệm mì gần hai năm, cách quản lý chắc chắn là biết, trước khi ông chủ đi em hỏi anh ấy cho rõ ràng, về sau thật sự có chuyện phiền toái em cũng có thể hỏi anh."
Mạnh Vãn nghi hoặc hỏi: "Anh còn biết kinh doanh?"
Lục Triều Thanh tự tin cười: "Không biết có thể học, anh học cái gì cũng nhanh."
Mạnh Vãn tin anh.
Lục Triều Thanh nắm tay cô cùng đi về, cuối cùng nói: "Ngày mai em hỏi thăm tiền thuê ra sao, đặt chỗ trước, chớ để người khác đoạt mất cửa hàng. Đàm phán xong, lại giữ lại nhân viên trong tiệm, đến lúc đó đổi bảng hiệu là được."
Mạnh Vãn có cảm giác mơ hồ.
Sau khi ra khỏi thang máy, Lục Triều Thanh vẫn không tay cô, lôi kéo cô đi sang nhà anh.
Lòng Mạnh Vãn lại rối loạn.
Vào phòng, lúc Lục Triều Thanh hôn cô, Mạnh Vãn lại không nhịn được hỏi: "Chúng ta như vậy, có coi là bao nuôi không?"
Lục Triều Thanh:......
Anh rất tức giận, tức giận đến nỗi không muốn tiếp tục nữa.
"Em ở bên anh là vì tiền của anh à?" Anh nhéo tay cô hỏi.
Mạnh Vãn đương nhiên lắc đầu.
"Vậy em là vì tiền của anh mới ngủ cùng anh hay sao?" Lục Triều Thanh lại hỏi.
Mạnh Vãn nhấp môi, tiếp tục lắc đầu.
Lục Triều Thanh cúi xuống, nâng mặt cô lên, nhìn vào đôi mắt cô: "Vậy em cho rằng, anh cho em vay tiền là bởi anh muốn ngủ với em?"
Mạnh Vãn vẫn lắc đầu, không dám nhìn anh.
Lục Triều Thanh hô hấp cũng nặng nề hơn: "Nếu đều không phải, sao lại coi là bao nuôi được?"
Mạnh Vãn biết anh tức giận, cô hơi hoảng hốt, chủ động ôm lấy eo người đàn ông. Đầu cô cũng dựa vào ngực anh, ngoan ngoãn xin lỗi: "Thực xin lỗi."
Cơn giận của Lục Triều Thanh lập tức tan biến.
Anh lại ôm lấy cô một lần nữa, giải thích bên tai cô: "Em mở tiệm mì, anh lúc nào cũng có thể trông thấy em, chính em làm chủ thì công việc cũng không vất vả như bây giờ nữa, cho nên anh mới muốn cho em vay tiền. Nếu anh không có tiền, anh sẽ không nói, nhưng anh có tiền, thế thì sao anh không mang tiền đi giúp bạn gái của anh sống dễ dàng hơn một chút?"
Mạnh Vãn càng nghe càng hối hận bản thân đã suy nghĩ lung tung, nhưng ngoài việc ôm anh ra, cô cũng không biết cô còn có thể làm cái gì để xin lỗi.
Lục Triều Thanh xoa xoa tóc cô, nhìn cánh cửa, nói: "Em đi về trước đi, trước khi em có thể trả lại anh tiền, chúng ta chỉ hẹn hò, không ngủ."
Mạnh Vãn vừa nghe, liền hiểu ra là anh vẫn đang tức giận, giận tới nỗi dùng cách này để chứng minh anh không phải loại đàn ông dùng tiền mua ngủ.
Mạnh Vãn càng áy náy, Lục Triều Thanh có ý tốt, mà cô chỉ toàn nghĩ đông nghĩ tây.
Cô không muốn về.
Cắn cắn môi, Mạnh Vãn chôn đầu trong lòng ngực anh, sau đó nâng tay lên, căng thẳng mở nút áo sơmi của Lục Triều Thanh.
Trên đỉnh đầu cô, Lục Triều Thanh giương khóe môi lên, không ngăn trở.
Lúc Mạnh Vãn kéo áo sơmi xuống, cô cứ do do dự dự không động đậy, Lục Triều Thanh cũng không muốn chờ thêm, đột ngột đè Mạnh Vãn lên vách tường bên cạnh, đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm: "Đây là chính em tự nguyện, anh không dùng tiền mua em."
Mạnh Vãn chớp chớp mắt, giây tiếp theo, cô nhón chân hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro