C8
Nhìn thấy người này ngồi dưới đất, cười toe toét xoa cái mông, Đới Thanh vốn là muốn nói vài câu quan tâm, để không khiến quan hệ giữa hai người quá căng thẳng, cũng như không khiến người này thẹn quá hoá giận, nói ra chuyện xảy ra ngày hôm nay.
"Cậu không có.."
Tuy nhiên, lời vừa mới nói ra khỏi miệng, nàng vô tình nhìn thấy vật đứng thẳng giữa hai chân Tiếu Vân.
Lúc này Đới Thanh mới nhìn rõ ràng hình dáng của vật đã chiếm giữ cơ thể mình.
Mà cái nhìn này, suýt nữa tốt xấu doạ nàng sợ hãi.
Khốn nạn!
Chẳng trách lúc mới vào liền hét thảm như vậy, hóa ra thứ này lại lớn như vậy.
Chưa kể vừa to vừa dài, mặc dù không xấu như nàng tưởng tượng, thậm chí còn có chút hồng hào, nhưng kích thước thực sự rất đáng sợ.
Nghĩ đến vừa rồi bị thứ này ức hiếp đến mức nào, giờ phút này, nàng không hận chết người này là tốt lắm rồi, còn muốn nàng quan tâm sao?
Đừng hòng mơ tới!
Nói xong hai chữ, Đới Thanh không muốn nói nữa.
Hơn nữa, thậm chí còn quay đầu đi, thậm chí không muốn nhìn vào thứ xấu xí, tội lỗi đó.
Giời ơi, người này muốn nói rồi lại thôi, còn dáng vẻ đó, làm cho ai xem!
Tiếu Vân càng cảm thấy bối rối hơn khi bị đối xử như thế này.
Những người này thật sự đều không phải là người tốt nên đã đẩy cô ngã xuống đất, sắc mặt cũng không có tốt, thật sự rất tệ!
Cũng đúng, nếu là người tốt thì tại sao ngay từ đầu lại cô lập cô?
Nghĩ đến người phụ nữ này tệ đến mức nào, Tiếu Vân hừ mũi tức giận, không muốn nói chuyện với nàng.
Sao đó thì sao?
Hai người liền như thế nằm trên giường (ngồi dưới đất)?
Dĩ nhiên là không.
Bởi vì hai người cũng không phải là tách rời.
Tuy nhiên, dục vọng trong họ vẫn chưa hề bị tiêu trừ, dục vọng càng ùa về, càng ngày càng mạnh mẽ.
Vốn dĩ, để tránh chuyện vừa xảy ra tái diễn, lẽ ra họ nên tách ra càng sớm càng tốt, tách ra thật xa.
Nhưng bản năng của cơ thể đã ngăn cản họ, thậm chí không có đủ can đảm để rời đi.
Liền nói về Đới Thanh trên giường.
Nàng vẫn đang nằm trên giường của Tiếu Vân, tại sao lại phải quay về giường của mình?
Nhưng dục vọng vô bờ bến cứ liên tục ập đến, thực sự khiến nàng phát điên.
Âm đạo xâm nhập đã lâu giờ đây dường như tràn ngập trống trải, khao khát vô tận, tinh dịch sâu trong cơ thể không ngừng chảy ra ngoài...
Không chỉ trống rỗng, ngay cả khi thứ đó đi ra ngoài, nàng cảm thấy như có hàng triệu con kiến từ bên ngoài tràn vào, thay thế thứ đó, lấp đầy cơ thể nàng.
Không, không phải đến từ bên ngoài, dường như xuất hiện từ hư không.
Lũ kiến cứ bò qua bộ phận nhạy cảm, riêng tư đó khiến nàng ngứa ngáy vô tận.
Đặc biệt, thời gian trôi qua, càng ngày càng ngứa ngáy, trống rỗng.
Không biết tại sao tinh dịch lại liên tục được sản sinh ra, điên cuồng chảy ra khiến nàng muốn lấy một cây gậy thô đâm thật mạnh vào mình một lúc.
Vừa nhắm mắt lại, hình ảnh vừa nhìn thấy hiện lên trong đầu một cách vô thức, thậm chí còn miêu tả hình dáng của thứ đó một cách dâm ô.
Kích thước thô to như vậy, hình dáng đáng sợ như vậy, côn thịt mềm mại màu hồng trông thật hấp dẫn, lông tơ đen ở gốc thịt quấn thành từng sợi, không cần nghĩ tới cũng biết là đã bị ướt bởi chất lỏng chảy ra từ nàng trước đó, những đường gân trên bề mặt thân trụ, quy đầu khổng lồ...
Ngoài ra, cảm giác nóng bỏng khi nó đưa vào cơ thể nàng, hoàn toàn lấp kín thỏa mãn nàng, khoái cảm mà nó mang lại khi không ngừng nghiền nát nàng, cùng với, cái đỉnh kia tàn nhẫn công kích khiến nàng sản sinh kích thích....
Càng nghĩ, tinh dịch càng chảy ra khỏi cơ thể, cảm giác ngứa ngáy và trống rỗng càng dữ dội, Đới Thanh chẳng mấy chốc không nhịn được mà túm lấy tấm ga trải giường bên dưới, hai chân kẹp chặt, thậm chí cọ xát vào nhau, còn có tiếng thở hổn hển không thể kiểm soát từ mũi ...
Nàng thực sự không muốn nhớ lại cảnh đó!
Đới Thanh điên cuồng lắc đầu, cố gắng loại bỏ hình ảnh xấu hổ dâm đãng trong đầu, cố gắng bình tĩnh lại.
Nhưng dục vọng vô bờ bến đó đã khống chế cơ thể và tâm trí nàng, khiến hình ảnh trong đầu nàng càng đọng lại.
Cảm giác muốn sống muốn chết khiến Đới Thanh thực sự phát điên.
Tại sao, tại sao lại như thế này, nàng vừa mới ngủ quên, sao có thể biến thành dáng vẻ thế này?
Ngay khi Đới Thanh thống khổ kẹp chân lại, cọ cọ vào ga trải giường bên dưới, bên tai vang lên tiếng cọ xát khó tả, và tiếng thở hổn hển của phụ nữ.
Nàng vô thức quay đầu lại, nhìn thấy Tiếu Vân đang ngồi dưới đất, một tay ôm chân bàn, tay kia điên cuồng nghịch nghịch đồ vật.
Điều đáng xấu hổ, phẫn nộ hơn nữa là thứ đó lại nhắm ngay vào nàng.
Đôi mắt của đối phương dường như không ngừng đảo quanh nàng, nghĩ cũng biết, người này chắc chắn đã coi nàng như một đối tượng của ảo tưởng tình dục.
Mặc dù trong đầu nàng luôn tưởng tượng thứ đó, thậm chí cả cảnh tượng nó điên cuồng lao vào trong cơ thể nàng, nhưng điều này không có nghĩa là nàng sẵn sàng trở thành đối tượng cho dục vọng của tên khốn này.
"Hừ, cậu đang làm cái gì!" Trên giường người đẹp sắc bén hỏi.
Nghe có vẻ như vị hoa khôi này đang cố chất vấn người kia bằng giọng điệu gay gắt.
Nhưng đầy dục vọng nghe vào mị âm, làm thế nào cũng giống làm nũng với đối phương.
Đặc biệt, ánh mắt của nàng thậm chí còn không có ý thức nhìn vào tay cô, cũng không biết mình đang nhìn vào tay Tiếu Vận hay là dương vật đáng sợ đó.
"Tớ ừm, tớ không chịu được, không chịu được... Ahhhh, chết tiệt, tớ không chịu được..."
Đáp lại Đới Thanh, đối phương chửi má nó.
Khốn nạn, động một chút là thao, thao ai vậy!
Cậu tự mình làm đi, tại sao lại đối mặt với tôi?
Người vốn đã quá hứng tình thì không thể chịu đựng được việc bị người khác thèm muốn, lúc này liền nũng nịu tức giận mắng: "Cậu không được phép, không được phép quay đầu về hướng tôi, làm điều này với tôi!"
Tuy nhiên, đối phương cũng không phải là người ăn chay mà trực tiếp phản bác lại nàng: "Tôi muốn quay mặt ở đâu thì liền quay nơi đó, cậu quản được sao?"
"Cậu..."
Đới Thanh còn muốn mắng lại, nhưng lúc này đầu óc nàng hỗn loạn, không còn sức lực tranh cãi với người này nữa, chỉ có thể bắt chước người kia, hai tay bám vào lan can, vặn vẹo thân thể không ngừng.
Không lâu sau, Tiếu Vân có lẽ cũng cảm nhận được thống khổ của người phụ nữ trên giường mình, không khỏi có lòng tốt nhắc nhở: "Này, dùng ngón tay làm đi, xoa như thế không được đâu."
“Hả, ngón tay nào cơ?” người đẹp ngây thơ theo bản năng hỏi, đôi mắt mờ sương vô thức nhìn theo cô.
“Ừ, dùng ngón tay.”
Tuy nhiên, người phụ nữ vẫn tỏ ra bối rối.
Tiếu Vân đành phải dừng động tác, dựng ngón giữa: “Như vậy, có thể tự nhét vào, một ngón không đủ thì có thể dùng hai ba ngón, cũng rất thỏai mái, bên trong tiểu thuyết bách hợp đều như vậy."
Đỏ mặt nói xong, Tiếu Vân cầm lấy đồ của mình, bắt đầu chơi.
Có chút xấu hổ khi nói ra hết bí mật xem Bách Hợp Tiểu Hoàng.
Nhưng Tiếu Vân lại không biết, người phụ nữ đối diện càng xấu hổ cùng tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu vô liêm sỉ!"
Nàng không thể tự thủ dâm trước mặt người này, cũng không vô liêm sỉ như tên này.
Giời ạ, ý tốt của cô bị xem như lòng lan dạ thú, cuối cùng Tiếu Vân chỉ trợn mắt nói: "Có cắm hay không, dù sao người thống khổ cũng không phải là tôi."
Nói đến đây, người này cố tình thực hiện ham muốn của mình, thực hiện rất nhiều động tác, đặc biệt chọc giận người phụ nữ xấu xa đang chiếm giữ tổ chim trên giường.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro