🍒 Chương 1.1 🍒
🍒 Edit: Miahem
Đăng liền cho nóng nè, hi vọng mọi người không quên vote sao cho mình nhé 🥳🥳🥳🥳
Buổi tối 8 giờ, cuộc sống xa hoa truỵ lạc về đêm ở Văn Thành vừa mới bắt đầu.
Trong hộp đêm Hoàng Đình, có mấy tên thiếu gia đang chơi bài.
Đỗ Phong liếc nhìn đồng hồ đeo tay: "Đã hơn tám giờ, Cố Duẫn như thế nào còn chưa tới, sẽ không phải là còn chưa xuống giường chứ."
"Tin nhắn được gửi nửa giờ trước có nói là bị kẹt xe."
Trần Minh Viễn thả xuống con hai, không ai tiếp bài, anh ta nắm lấy cơ hội để tuột hết bài ra, nháy mắt đắc ý: "Lại thắng rồi."
"Thằng nhóc cậu...... bàn tay này có phải gạt bọn tôi trộm lấy bài chơi ăn gian không hả."
Trần Minh Viễn lưu loát thu dọn mấy lá bài trên bàn, nói chuyện với vẻ đắc thắng: "Thắng các cậu mà cũng cần chơi mánh khóe sao?"
Mấy người bọn họ đã thua cả buổi chiều, đã sớm thấy bộ dáng "Người thắng đắc chí" của anh ta không vừa mắt, câu này nói ra tới liền thành ngòi nổ, Đỗ Phong ngẩng đầu lên: "Các anh em, đánh nó đi."
Vài người lao lên, đè Trần Minh Viễn lại liền đánh tới tấp, hiện trường liền một hồi gà bay chó sủa*.
(*ý chỉ sự loạn lạc, rối ren, tan tác)
Thời điểm Cố Duẫn đẩy cửa tiến vào, hình ảnh anh nhìn thấy chính là vài thanh niên đang dựa sát vào nhau cấu xé trên ghế sô pha—— cảnh tượng thật khiến người ta cay mắt, làm họ lầm tưởng đã đi vào một nơi không chính đáng.
"Xin lỗi, tôi đi nhầm."
Anh nói xong liền giúp bọn họ đóng cửa lại, Đỗ Phong bị nằm ở trên cùng nhanh chóng đứng dậy chào hỏi, "Cố Duẫn, cậu tới rồi."
Những người khác cũng đứng dậy, Trần Minh Viễn đang bị đè phía dưới cuối cùng cũng tìm được cơ hội kêu cứu: "Anh Duẫn, cứu em với."
Cố Duẫn nhướng mày, nhìn thấy Trần Minh Viễn xụi lơ trên ghế sô pha như cá chết từ xa, liền đi tới liếc mắt một cái cười cười: "Nếu em đã mở miệng xin cầu cứu rồi......"
Anh bắt lấy Trịnh Hoài bên cạnh, nói: "Nào, tới hô hấp nhân tạo cho cậu ta đi."
Trịnh Hoài: "...... "
Trần Minh Viễn sợ tới mức liền nhảy dựng lên.
Cố Duẫn hài lòng mà nhìn thành quả chính mình tương trợ, xúc động nói: "Hóa ra tôi còn có tiềm năng trở thành một bác sĩ thiên tài à."
"......"
Cầu anh mau câm miệng.
Mấy năm không gặp, bọn họ đều mau đã quên mất bản chất xấu xa ác liệt của tên Cố Duẫn này.
Bọn họ liền nhận thức được, trước đó Cố Duẫn ra ngoài du học, mới vừa trở về đây, vài người bọn họ đã gấp không chờ nổi nóng lòng muốn tổ chức tiệc chiêu đãi cho anh, vốn định là buổi chiều, nhưng là do Cố Duẫn bị lệch múi giờ vẫn chưa điều chỉnh lại được, buổi chiều còn đang ngủ bù, nên lúc này mới đổi thành buổi tối.
Một vài người trong số họ đành phải chơi bài suốt buổi chiều trong hộp đêm.
"Ăn gì trước đi đã, tôi sắp đói chết rồi." Trần Minh Viễn ấn chuông phục vụ, cầm thực đơn gọi món.
"Các cậu vẫn chưa ăn gì?" Cố Duẫn kinh ngạc.
Những người khác còn ngạc nhiên hơn: "Thế cậu ăn rồi à?"
Chứ không bọn họ chờ lâu như vậy là vì cái gì.
Cố Duẫn gật đầu, thân thể thả lỏng ngả người ra sau, đôi chân dài bắt chéo, "Thời điểm tỉnh ngủ đã là 7 giờ, lại đây ít nhất cũng mất 40 phút, tôi còn cho rằng sẽ không có tên ngốc nào chờ trễ đến như vậy chứ."
Tên ngốc nào chính là đang chỉ cả nhóm bọn họ ngốc sao: "......"
"Tôi đột nhiên cảm thấy tình bạn giữa chúng ta đang rất có nguy cơ." Trần Minh Viễn nói.
Những người khác cũng phụ họa theo.
"Ồ?" Cố Duẫn lười biếng mà nâng mí mắt lên, "Chỉ với vì một bữa cơm thôi?"
Giọng điệu của anh không phải là không có thất vọng, một ngụm nặng nề bay thẳng đến bọn họ hạ tấu chương, "Các cậu quả nhiên cùng lắm chỉ là xem mình như bạn nhậu mà thôi"
"......"
Cố thiếu gia há mồm ra quả thật ghê gớm.
Thức ăn bọn họ kêu đã được đem lên, Cố Duẫn nâng ly rượu bên cạnh mình lên.
Giấc ngủ của Cố Duẫn không được coi là tốt cho lắm, lần này về nước chưa được mấy ngày, vẫn chưa điều chỉnh được việc bị lệch múi giờ, còn nhớ rõ bữa tụ hội tối này hơn nữa nguyện ý chạy tới đã là sự xuất hiện đạt trình độ siêu cấp rồi.
Vài vị thiếu gia tuy nói không ăn cơm, nhưng bọn họ cũng không đói giống như trong lời nói vậy, điểm tâm trái cây ăn một mâm lại một mâm, giờ phút này một bên chờ món ăn được đưa lên tới, một bên còn nhàn hạ nói chuyện phiếm.
"Trịnh Hoài, nhà cậu rốt cuộc sao lại thế này? Nghe nói cậu còn có em gái sao?" Đỗ Phong ngồi ở bên cạnh Trịnh Hoài hỏi.
Lời này vừa nói ra, những người khác đều dựng hết lỗ tai lên.
Những lời đàm tiếu ồn ào huyên náo về Trịnh gia gần đây đã lan truyền trong giới.
Cô con gái út của Trịnh gia, Trịnh Nghi, thiên kim nhà họ Trịnh hóa ra không phải là con gái ruột Trịnh phu nhân, mà là đứa trẻ bị ôm sai ở bệnh viện.
Loại chuyện phát sinh với xác suất vạn dặm gần như bằng không này, đặc biệt là đối với người nhà họ Trịnh, được nhiều người biết đến như vậy, điều này đáng lẽ là không nên xảy ra mới đúng.
Nhưng thời điểm Trịnh phu nhân mang thai không biết bị cái gì kích động, trong lòng vẫn luôn nghi ngờ chồng bà trong lúc bà mang thai ở bên ngoài ngoại tình, cảm xúc rất không ổn định.
Ba Trịnh chỉ có thể mỗi ngày đi theo dỗ dành bà, nhưng mà dỗ quá cũng khó tránh khỏi lúc bực bội, hơn nữa công việc lúc nào cũng bận rộn, có một lần trong lúc nói chuyện liền nhịn không được bộc lộ vài phần cảm xúc khó chịu.
Lần đó lại xảy ra chuyện không hay, Trịnh phu nhân lập tức không kiên nhẫn ngồi nghe chồng mình giải thích, liền khóc lóc nói chuyện với cô bạn thân suốt một buổi chiều, hôm sau ngay lập tứ thu dọn hành lý đến nhà cô bạn đó ở.
Đây là người bạn từ thời đại học của mẹ Trịnh, sau khi tốt nghiệp thì về làm việc tại một huyện nhỏ ở quê nhà.
Ba Trịnh ban đầu không đồng ý, sau lại nhìn thấy phong cảnh non xanh nước biếc cùng không khí trong lành của huyện nhỏ, hơn nữa đoạn thời gian này công việc quá bận rộn, không có thời gian chăm sóc cảm xúc của vợ, nên nhất thời thay đổi chủ ý, đáp ứng cho bà qua đó giải sầu, chờ công việc của ông kết thúc sẽ đến đón bà quay trở về, còn chuẩn bị những món quà đặc biệt dành tặng nữa.
Trịnh phu nhân đến huyện nhỏ ở không được bao lâu liền đau bụng sinh, sớm hơn nửa tháng so với ngày dự sinh, và trong tính huống đó, không biết trời xui đất khiến thế nào mà lại ôm nhầm đứa trẻ khác, thẳng đến cách đây không lâu mới phát hiện ra sự tình này.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro