19. Nỗi đau vẫn còn
Hôm nay là buổi họp lớp trung học và... Becky đồng ý tham dự vì sự lôi kéo rất ư là nhiệt tình của Samuel. Tất cả mọi người đều có mặt, và một người vừa mới du học lâu ngày không gặp như Becky chính là tâm điểm chú ý. Có điều cô cũng không ngờ, cả lớp đã cố ý mời Freen Sarocha đến, một buổi họp lớp có một không hai. Becky chỉ thêm khó xử, thầm trách Samuel không kín miệng, chuyện cô và Freen Sarocha năm xưa trong lớp chẳng còn ai là không biết. Khi Freen Sarocha bước vào, chủ đề chính đang bàn về công việc và định hướng của Becky lập tức chuyển sang bàn tán trầm trồ nhan sắc của Freen Sarocha. Không có gì phải ngạc nhiên ở đây, Freen Sarocha cho dù đã qua năm năm, nhan sắc lộng lẫy động lòng người vẫn như gái mười tám, khiến cho nam thấy đổ gục, nữ thì có chút sinh lòng đố kỵ. Cũng như năm năm trước, nàng đứng trên bục giảng, nay nàng đang đứng trước mặt những học sinh đã trưởng thành, ánh mắt nàng vẫn chỉ chung thủy chăm chú nhìn Becky, một người mới lần đầu gặp đã xông vào tim nàng. Ánh mắt Becky đáp trả lại Freen, có một chút sự khách sáo, có một chút bối rối. Freen Sarocha có một sự bận tâm, sau lần đó, nàng ít nhiều suy nghĩ lệch lạc, nhưng vì là Becky Armstrong, nàng chỉ muốn cô hài lòng. Có điều nàng lại sợ, Becky có lẽ là đang lo lắng phải chịu trách nhiệm với nàng. Nói nàng không cần cô phải chịu trách nhiệm, đó là dối lòng... Freen Sarocha đơn giản chỉ muốn cùng Becky ở cùng một chỗ, đơn giản hạnh phúc bên nhau... nhưng có lẽ quá xa vời...
Trong suốt bữa tiệc, những người khác cứ đẩy Becky và Freen thật gần nhau, hai người không hẹn cùng nhau đỏ mặt, chỉ biết gượng cười cho qua. Khi tiệc tàn, một đoàn say xỉn tự xách nhau về, Samuel tất bật tiễn những người khác về, hiện tại chỉ còn mình Becky và Freen ở đó, hai người cùng nhau ra về, tản bộ dưới con đường không một bóng người.
"Cũng lâu rồi, chúng ta không đi chung như vậy..."
Thanh âm ấm áp của Becky cất lên, Freen nhận ra, cô đã mềm dịu hơn rồi, không còn gay gắt nữa.
"Phải, đã năm năm."
Hai người cứ bước đi, con đường này cũng đã từng cùng nhau đi qua, tràn đầy yêu thương, hiện tại, vẫn là hai con người Becky Armstrong và Freen Sarocha, vẫn là cảnh vật không chút nào thay đổi, nhưng không rõ, lòng người đã thay đổi lớn đến mức nào.
Cảnh còn, người mất, đời có vui bao giờ...
Có sai không...
Người mất ở đây được hiểu theo nghĩa khác, không phải một trong hai người không còn, mà là trái tim của một trong hai người có thể đã chết lặng, đóng băng ngàn năm..
"Không có gì... muốn nói với em sao?"
Becky bâng quơ hỏi bất ngờ, Freen phản ứng chưa kịp, hơi lúng túng.
"Thực ra, có nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết nên nói với em thế nào."
"Vậy thì đừng nói."
Freen làm sao không hiểu ý Becky, vẫn là muốn cắt đứt với nàng.
"Bec,năm năm qua, không khi nào là tôi không nhớ đến em, cho dù là ăn, ngủ, công việc, làm bất cứ việc gì, hình ảnh em cứ hiện lên trong đầu, tôi thực sự... rất nhớ em."
Becky không trả lời, Freen nhẹ nhàng nói tiếp.
"Chúng ta, có thể quay lại không, cùng nhau... ở chung một chỗ..."
Becky hơi bất ngờ, cho dù lúc trước, chính Freen công khai theo đuổi cô, nhưng nếu rơi vào trường hợp này, một người lạnh lùng cao ngạo như nàng sẽ không bao giờ nói ra những lời níu kéo người khác như vậy.. Freen Sarocha hẳn đã thay đổi rất nhiều.
"Làm sao chị cho rằng, tôi vẫn còn yêu chị?"
Giọng nói lạnh băng đánh vào trái tim yếu đuối đang tổn thương từng ngày của Freen, càng thêm tan nát, càng thêm nhói đau không thể tưởng được...
Buồn nhỉ...
Trên bầu trời đêm, muôn vì sao tinh tú tỏa sáng, ánh trăng tròn rọi xuống bóng đèn đường vàng nhạt, mơ hồ chiếu vào bóng hai người đang đứng đối diện nhau, thực chất lại cực kì căng thẳng. Becky cũng không tin được mình lại nói câu đó ra, cô chẳng bận tâm lời nói đó lại có lực sát thương vô cùng to lớn đối với Freen Sarocha. Nhưng lời đã nói ra, không thể rút lại. Freen Sarocha hơi choáng váng, nàng thừa nhận chưa từng nghĩ đến trường hợp này, năm năm qua việc mình làm cũng chỉ trông chờ Becky trở về, cùng em ấy hạnh phúc chung một chỗ, không hề nghĩ đến tình cảm của đối phương đã thay đổi thế nào. Kể ra cũng đúng, đã năm năm trôi qua, ai có thể còn vương vấn tình cảm như nàng chứ, hôm ấy ở sân bay, lẽ ra nàng phải nhận ra từ sớm hơn, Becky đã có bạn gái rồi.
Freen cúi mặt, tóc rối che đi không thể thấy gương mặt đang ngập nước mắt của nàng. Becky không nghe thấy Freen trả lời, cũng không hiểu vì sao mình lại mất bình tĩnh.
“Sao không nói gì?”
Freen cố nén nước mắt, yếu đuối nói.
“Tôi còn có thể nói gì nữa đây.”
Chỉ trách Becky Armstrong quá thờ ơ không biết đằng sau giọng nói miễn cưỡng mạnh mẽ ấy là cả một con người yếu đuối ủy khuất cần cô che chở.
“Tôi tưởng chị còn nhiều điều muốn nói. Tôi đổi ý, chị cứ nói đi.”
Freen đau đớn, tim như bị ai đó bóp nghẹn, người nàng yêu chẳng thể hiểu cho nàng.
“Bec, em không thể...”
Vừa nghe đến đó, Becky vô cớ tức giận, trong lòng tràn đầy oán hận.
“Freen Sarocha! Rốt cuộc chị muốn thế nào? Gặp thì cũng gặp rồi, xem nhau như người lạ không phải tốt sao?”
“Em cho rằng như vậy là hay sao?” Freen không thể tiết chế, nàng ngẩng mặt lên, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt. Becky hơi chột dạ nhưng cũng đánh cược một lần.
“Khóc sao? Vì thế nào trong mọi trường hợp tôi luôn là người có lỗi? Không phải ngay từ đầu chị đã phản bội tôi sao? Đừng có giả vờ yếu đuối cho mình là nạn nhân nữa đi!”
“Tôi lúc nào biến mình thành nạn nhân? Cho dù như vậy, em có tư cách gì lên án tôi?”
Có vẻ như nổi hận tích tụ bấy lâu lại được đào ra, Freen Sarocha cũng không phải thiên thần, muốn tha thứ cho ai cũng được. Becky không quan tâm Freen Sarocha là vì nguyên nhân gì nói như thế, tự mình cũng gào lên một nỗi bi ai.
“Tôi không tư cách? Freen Sarocha, chị không biết xấu hổ sao?”
Freen ngậm ngùi, chậm rãi nói, nhấn mạnh từng chữ.
“Em hãy thôi coi người khác là trò đùa đi. Tình yêu không phải thứ để em có thể thoải mái đùa giỡn, muốn vứt thì vứt.”
“Chị nói vậy là ý gì?”
“Em không thể tự nghiệm ra sao? Hãy hỏi chính bản thân đi.”
Freen xoay người bỏ đi, mang một nỗi u buồn không rõ tên, nếu có thì cũng là duy nhất, đó là “Becky Armstrong”.
Becky không hiểu Freen Sarocha nghĩ gì, vì sao lại nói ra mấy lời không liên quan đó.
Suy cho cùng không phải đã hoá giải rồi sao, Freen Sarocha không lập gia đình, không chồng con, và nàng vẫn luôn yêu Becky. Cô biết điều đó, nhưng vì sao vẫn không cho nàng cơ hội, vẫn tiếp tục dằn vặt nàng.
Hãy hỏi Becky Armstrong liệu có còn yêu Freen Sarocha hay không. Nếu không, chẳng lí nào suốt năm năm qua lại luôn mong nhớ, luôn thấp thỏm không yên.
Chính Becky cũng không lí giải được hành động của mình hiện tại...
---------
Sau khi Freen khuất xa, Becky ngồi xuống ghế đá gần đó, mệt mỏi nhắm tịt mắt lại, đầu óc trống rỗng không thể nghĩ ngợi gì. Đây không phải điều cô vẫn mong muốn sao. Xem Freen Sarocha như người lạ, không liên quan gì đến chị ta nữa. Nhưng tâm trạng Becky hiện giờ, không một chút nào là thoải mái.
Sẽ thật đáng ghét nếu cô vẫn còn vương vấn tình cảm với Freen Sarocha.
“Becky Armstrong, tỉnh táo lại đi. Như vậy là tốt rồi. Đừng nghĩ đến chị ta nữa.”
Becky đã tự nói với bản thân mình như vậy.
Nhưng cô nào có biết lúc này Freen Sarocha cũng đang nốc từng chai rượu trong đau đớn, vật mình trong cơn say đâu. Thói quen cũ lại vì Becky Armstrong trở về mà bùng phát. Không ai cản được nàng.
Một lúc sau Becky cũng đi về, trên đường, ngang qua quán bar, một hình bóng quen thuộc bên trong lớp cửa kính trong suốt của quán. Hình ảnh đau khổ của người con gái mang tên Freen Sarocha.
Nàng làm gì ở đây? Becky cảm thấy thắc mắc. Cô tự hỏi mình có nên vào không. Không thể, đã không còn liên quan gì mà..
Nhưng cũng không thể bỏ mặc Freen Sarocha như thế. Ở bar rất nguy hiểm, không thể để chị ta như thế!
“Được rồi Becky, một người giàu lòng nhân ái như mình không thể để bất cứ người nào gặp nạn. Mình chỉ vào xem chị ta chút thôi.”
Và Becky vào bên trong. Cô nhìn thấy Freen gục đầu trên bàn, nước mắt tràn lan. Không thể đứng nhìn, Becky chạy ngay đến gần bàn rượu, dìu Freen lên rồi lấy giỏ xách đi đến thanh toán. Becky thở dài, Freen Sarocha hoàn toàn không tỉnh táo, luôn miệng nói nhảm. Sức nặng thân thể nàng dựa hẳn vào Becky. Cô lắc đầu, từ khi nào mà nàng có thói quen uống rượu vậy.
Chợt mùi hương của Freen xộc vào mũi, dễ chịu, thật thơm! Đã bao lâu Becky không được cảm nhận mùi hương này. Và năm năm..
“Nè Freen Sarocha, từ khi nào mà chị trở nên thảm bại như vậy?” Becky chỉ lơ đãng hỏi, không biết Freen không còn tỉnh táo nhanh miệng đáp lại ngay.
“Từ khi em rời đi..” Giọng nói đứt quãng, mang chút chua xót, mang chút mơ hồ.
“Có vẻ như chị không ý thức được mình nói gì. Mà... tại sao lại phản bội tôi?”
“Là vì Becky...Ọc...ọe..”
Freen không chịu nổi nữa, tuôn ói ra một bãi. Becky hoàn hồn, đỡ Freen, cho nàng thoải mái giải quyết..
“Nè, từ từ thôi.”
Haizz, Freen Sarocha a...
Thật tồi tệ...
Cuối cùng Becky cũng đưa được Freen về nhà, lại không nỡ để nàng ngủ trước cửa nhà, Becky bắt đầu mò mật khẩu. Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, ngày tháng năm sinh của Freen Sarocha... tất cả đều không đúng..
Hay là...
Becky chần chừ nhập một dãy số, chậm rãi nhấn từng con số một..
‘5122002’
“Ting”
Đúng luôn sao... Becky không thể ngờ ra được, lại cuối xuống ngắm nhìn cô gái trong vòng tay mình, gương mặt nàng lúc ngủ rất giống một thiên thần...
Thiên thần áo trắng...
Becky khó khăn lắm mới đưa được Freen vào giường, cục bông màu tím mơ màng rúc ngay vào chăn ấm, dễ thương vô cùng..
Khoan đã, dễ thương sao...
Mình thấy chị ta dễ thương?
Hừ, không đời nào.
Rốt cuộc cũng không nỡ để cục bông kia lăn lộn vì mệt mỏi sau khi uống rượu, Becky thở dài đi vào bếp, lục lục tủ lạnh, mang tạp dề vào, bắt tay làm món canh giải rượu. Xong xuôi, Becky chậm rãi quay ra, khoác áo mình vào, khóa cửa cẩn thận rời đi..
Khi Freen tỉnh dậy thì đã là chuyện của trưa hôm sau, đầu đau như búa bổ, nàng xỏ dép lệt bệt đi xuống bếp uống nước, lại thấy một cái chén được đậy sẵn trên bàn, mở nắp ra, chén canh giải rượu nghi ngút, thơm thơm, môi nàng cong lên một nụ cười, một nụ cười lắp đầy hạnh phúc, đẹp đẽ vô cùng, Freen dần nhớ lại đêm qua, có lẽ Becky đã đưa nàng về nhà, tuy khi đó không tỉnh táo nhưng nàng nhớ rõ mùi hương của Becky, dễ chịu, thân nhiệt ấm áp bao phủ lấy nàng hôm qua, giọng nói mơ hồ ấm áp hơn, hẳn là cô đã bắt gặp nàng ở quán bar rồi dìu nàng về đây, nấu canh giải rượu cho nàng.
Nhưng lại không một tờ giấy để lại...
Có lẽ Freen Sarocha tưởng tượng sinh ra ảo giác, vì bát canh giải rượu được nấu từ tối qua, làm sao đến trưa muộn hôm nay lại còn khói “nghi ngút”.. Đúng là tình yêu làm con người ta mờ mắt...
Cho dù thế nào, Freen Sarocha dám chắc Becky vẫn còn quan tâm đến nàng. Nàng muốn biết cô liệu có còn yêu nàng không..
Vậy nên, Freen quyết định làm một phép thử...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro