20. Nếu em vẫn yêu tôi

Chiếc Audi mới của Becky hoà vào dòng người tấp nập trên đường, cô nắm hờ tay lái, lười biếng nhìn về phía trước. Hôm nay lại phải đi làm chuyện không đâu. Lần trước chỉ vì Freen Sarocha mà Becky bị lập biên bản, bị báo cáo trốn việc. Khổ thật, cô nào muốn thế.. Vì vậy Becky chịu phạt phải đến bãi biển kiểm tra một chút, AMST lớn mạnh còn có nghề tay trái là kinh doanh du lịch, cũng không hiểu nổi tại sao Wendy lại cử cô đi làm cái việc không hề liên quan đến chuyên môn này.

Có lẽ Wendy tức giận, dạo gần đây hầu như muốn thấy mặt Becky cũng khó, mặc dù hai người ở chung nhà, làm cùng một công ty, và rất kỳ lạ, Becky đều hạn chế tiếp xúc thân mật với nàng, điều này khiến Wendy vô cùng thắc mắc, cũng không kém phần khó chịu.
Đến nơi, Becky bước xuống xe, đảo mắt nhìn quanh, bãi cát trắng mênh mông, cô nhíu mày nhìn xa hơn, biển vẫn đẩy từng ngọn sóng lăn tăn vào bãi cát, thật yên ả.

Bãi biển rộng lớn này, kể ra cũng chứa nhiều kỷ niệm giữa Becky và Freen. Lúc trước, họ thường đến đây khi rảnh rỗi, cùng nhau tâm sự, cùng nhau vui vẻ. Becky lắc lắc đầu, hiện giờ cô không muốn nghỉ đến điều đó.

“Trưởng phòng Amstrong!”

Vừa định thần lại, đã có một giọng nói nữ tính vang lên.

“A, Nink!” Becky ngoái đầu lại nhìn, nhận ra người quen liền chạy đến ôm hôn tới tấp..

“Ê này, vừa phải thôi nha, lợi dụng sờ soạng body chị à?”

Nink hơi mất tự nhiên, đùa giỡn.

“Chị có giá ghê. Không thèm đâu, hứ!”

“E hèm! Trưởng phòng Armstrong, xưng hô cẩn thận chút đi.”

Becky chợt nhớ ra gì đó, vỗ hai tay thật mạnh vào nhau, biểu cảm như ‘A, đúng là vậy!’
“Thất lễ rồi, tôi là trưởng phòng nhân sự mới của AMST , Becky Armstrong, quản lí Nink lâu ngày không gặp, vẫn khỏe chứ?”

Nink nghe mấy lời này thực sự muốn ói, tính ra chị đã quen với việc con bé hỗn xược này không thèm dùng kính ngữ lâu rồi.

“Thôi đi! Vào vấn đề chính. Em xem, đây là doanh thu mới của tháng này, so với tháng trước thì sụt giảm nghiêm trọng.”

Nink đưa ra một sấp giấy, Becky nhìn vào, nhíu mày.

“Rõ ràng có điều bất ổn. Không thể giảm một mạch như vậy.”

Nhưng mà, bà này thiệt là đáo để, mình là người đến kiểm tra mà hắn ta tiếp đón vậy đây, ngồi trên bãi cát đọc mấy tờ giấy chán ngắt này. Ít ra cũng phải mời  Becky Armstrong này vào phòng làm việc hay một phòng VIP nào đó mời trà bàn công việc chứ.

Mà có lẽ, người thấy người quen lâu năm không gặp mà một câu thăm hỏi tình hình cũng không hề thì chỉ có Nink.
Đang nghĩ ngợi lung tung, Becky nghe thấy tiếng trẻ con khóc.

Cô cực kỳ ghét trẻ con!

Và đặc biệt là mặt nó hoàn toàn giống Push

Nhưng dù sao đây cũng không phải đứa trẻ mà cô có thể bỏ đi tùy tiện được. Cuộc nói chuyện cùng Nink bị tạm gác qua một bên, Becky bế đứa trẻ lên, khuôn mặt nó ướt nhẹp, nước mắt nước mũi tràn lan.

“Joy a, mẹ Freen con đâu, sao lại khóc ở đây thế này?”

Đứa trẻ bớt khóc, nhìn Becky bằng đôi mắt to tròn đen láy, nó sụt sùi đáp.

“Khi sáng mẹ Freen đưa Joy đến đây chơi, Joy cùng Irene và Mina xây lâu đài cát. Irene và Mina cũng mới vừa về, nãy Joy có đi tìm nhưng không thấy mẹ Freen đâu...Oa....Oa....Oa..”

Đang nói, Joy càng khóc to hơn. Có lẽ nên bó tay, Becky lại phải dỗ nó.

“Joy ngoan, đừng khóc, lúc nãy con thấy mẹ Freen nơi nào?”
Joy nấc lên, nhìn về phía biển..

“Joy trông thấy mẹ Freen ngồi trên bãi cát.”

Nink đứng gần đó gọi lại người dọn vệ sinh bãi biển gần đó, hỏi lúc nãy có nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp ngồi trên bãi cát không, ông ta chân chất đáp.

“Có, cô ấy thất thần nhìn ra biển, rồi đi chân trần ra xa, tôi nghĩ cô ấy muốn xuống tắm. Sau đó tôi sang bãi sau một chút, quay lại thì không thấy nữa, tôi nghĩ cô ấy trở ra rồi, không ngờ...”

Becky chợt nghĩ đến tình huống xấu, không lẽ Freen Sarocha có ý định tự tử... rồi cô đưa Joy cho Nink bế, một mình chạy vào trong khu thuê xuồng, cano, nói to như quát vào mặt nhân viên.

“Tôi cần gấp một chiếc cano, khoảng 30 phút!”

Nhân viên lắc đầu.

“Không thể, sắp tới mực nước biển sẽ dâng cao hơn bình thường, nếu ra biển bây giờ sẽ ảnh hưởng đến sự an toàn của cô.”
Becky tức giận, không thể bình tĩnh, nói lớn hơn.

“Làm sao không thể, tôi cần tìm một người, cô ấy rất quan trọng với tôi, làm ơn! Tôi đảm bảo sẽ không xảy ra sự cố!”

“Nếu cô muốn tìm người thì hãy báo lên bộ phận chịu trách nhiệm, chúng tôi không có nghĩa vụ giúp cô, điều này không chỉ nguy hại đến tính mạng của cô mà còn gây ảnh hưởng đến chúng tôi. Xin hãy hiểu cho.”

Becky bất lực bỏ đi, vừa quay đầu đã thấy Freen Sarocha ngơ ngác nhìn mình. Trước khi hốt hoảng, điều này đem đến cảm giác an tâm hơn, khiến trong lòng Becky nhẹ nhàng thở phào.

Freen tinh nghịch mỉm cười, đến gần Becky.

“Bec tìm tôi sao? Thế nào lại lớn tiếng như vậy?”

Freen nghĩ tới bộ dạng đỏ mặt tức giận của Becky vì lo lắng cho nàng, trong lòng không khỏi vui sướng reo mừng, cái gì mà ‘cô ấy rất quan trọng đối với tôi’... Freen thật muốn hỏi quan trọng như thế nào nhưng nàng không có can đảm, như vậy đủ rồi..
Becky lại nhớ đến mình lúc nãy, để Freen Sarocha nhìn thấy thật không biết cất mặt vào đâu, rất là muốn đào hố chui xuống ngay bây giờ.

“Chị... làm sao lại để mặc một đứa bé một mình ở đây, lỡ nó đi ra biển thì sao?”

“Tôi chỉ vào khách sạn đi vệ sinh một chút, đã nhờ người coi giúp, không hiểu sao con bé lại chạy đi tìm.”

Becky quay mặt đi tránh để cho Freen nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng vì lo lắng của mình, giọng nói lấp lửng.

“Đừng có nói giọng vô trách nhiệm thế, lần sau nên trông nó tốt hơn, đừng để sau này phải hối hận.”

Freen phì cười, Becky quả thực đáng yêu.

“Nè, chị cười cái gì!”

“Tôi đâu có cười Bec, ảo tưởng cái gì vậy?”

“Chị đừng có mà nói chuyện như thế, chúng ta thân thiết lắm sao, đừng có mà cứ liên tục xuất hiện trước mặt tôi!”

“Làm sao không được.”
“Tôi bảo không được là không được.”

“Tôi là người phụ nữ của em cơ mà.”

Nói xong, người kia chưa kịp đỏ mặt thì Freen đã có một trận đỏ mặt, nàng không thể tin là mình có thể nói ra từ cấm kỵ đến vậy, thực xấu hổ quá đi mà..

Becky thì trố mắt ra ngơ ngác, điều mà cô muốn chôn giấu lại bị đào ra...

Thế chẳng khác nào chị ta muốn mình chịu trách nhiệm...

“Chị... tôi về trước, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi..”

Becky bối rối quay đi, không để ý người bị bỏ lại có chút phiền muộn, một trời u sầu...

Có thể thấy Becky vẫn còn quan tâm lo lắng cho Freen, nhưng dường như.... tình yêu đã thực sự không còn...

“Em... còn yêu tôi không?”

Giọng nói nhẹ nhàng lơ đãng cất lên, đứa trẻ chạy vào, vẫn còn nghịch cát, một lúc sau ngơ ngác nhìn..

Nếu em vẫn yêu tôi....
Xin hãy quay trở về...

-----------

Sau ngày ở bãi biển, tâm trạng Becky hoàn toàn thay đổi, bắt đầu nghĩ ngợi nhiều hơn, nhưng càng nghĩ, càng thấy không đúng. Mọi chuyện chẳng hề hợp lí.

Cũng không biết, có phải vì tức giận đến mờ mắt hay không, mà Becky dần mất đi sự điềm tĩnh thấu đáo, kết cục cũng không thể thông suốt được bất cứ chuyện gì.

Về đến Armstrong gia, Becky mệt mỏi lết thân lên phòng, trên giường đã thấy Wendy mặc áo choàng tắm nữa kín nữa hở quyến rũ, nàng cầm cuốn sách, lật từng trang đọc, Becky lại gần, mùi hương mê luyến này khiến cô gần như điên loạn. Wendy nhận ra Becky đến gần, liền đứng dậy kiễng chân lên, tay choàng lấy cổ Becky, ấn môi mình vào môi cô, hương vị khiến người ta thần hồn điên đảo.

Chợt, Wendy dứt môi ra, nhíu mày nhìn Becky, tay vẫn giữ nguyên trên cổ Becky, còn cô thì hai tay ôm lấy eo nàng, bộ dáng vô cùng thân mật.
“Cậu, uống rượu?”

Becky buông Wendy ra, cởi áo khoác ngoài, ngồi phịch xuống giường thở ra.

“Có một chút.”

“Có chuyện gì cần tâm sự sao? Nói đi tớ nghe.”

Becky nghĩ, nếu nói chuyện này với Wendy, cô sẽ tự biến mình thành kẻ xấu. Nhưng cô lại tự cười giễu bản thân, không phải ngay từ đầu mình đã là người xấu xa rồi sao.

“Không có chuyện gì cả. Chỉ là lâu rồi chưa...”

Wendy ngay lập tức chặn miệng Becky lại bằng ngón trỏ.

“Nói dối.”

Hay thật Wendy, ông trời cho nàng rất hiểu Becky, nhưng điều này lại tự tay giết chết cảm xúc nàng, nàng nhận ra cô đang nói dối, cô đang có chuyện, khi nàng biết cũng chỉ gây thêm đau khổ cho nàng.

Và chỉ thế thôi, Wendy không hỏi thêm gì, Becky cũng rơi vào im lặng. Cũng không ai nói ai câu nào, tối đến lại tắt đèn ngủ thiếp đi, đến sáng dậy, Becky thấy bên cạnh không có Wendy, nàng đã đi làm từ sớm rồi, có tờ note trên bàn, công ty còn nhiều việc, không hiểu sao, cô lại thấy thực có lỗi.
“Becky Armstrong, mày chỉ được cái hữu danh vô thực.”

Cô tự rát vào mặt mình, tự hỏi chính bản thân còn làm người khác đau khổ thêm bao nhiêu đây, cô tự nghĩ mình không hề xứng đáng, không hề.

Nhưng Becky chỉ nghĩ được đến đó, sao cô không nghĩ đến Freen Sarocha cũng bị mình làm cho đau khổ đi.

Trên đường tan làm về nhà, đang tập trung lái xe, Becky thấy Freen đi phía trước. Nhị tiểu thư Sarocha sao lại đi bộ về nhà? Thường thì phải có tài xế xe hơi đưa rước chứ nhỉ. Cô quan sát bóng lưng Freen, thân ảnh mảnh mai kia cô lúc này rất muốn ôm nàng vào lòng, dỗ dành nàng, che chở cho nàng. Nhưng tại sao không được, tại sao chưa chịu tha thứ cho nàng...

Becky nếu nói về chuyện năm xưa, bản thân có chút mơ hồ, xét về những chuyện hôm đó, đáng ra Freen Sarocha phải...

Phải làm sao đây...
Freen, em phải làm sao đây...

Đừng để em phải yếu lòng trước chị nữa được không...

Em thừa nhận bản thân không thể tự kiểm soát được mỗi khi nhìn thấy chị....

Freen...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro